Chương 1: Tuổi thơ (1)
Tình thân, gia đình là một món quà xa xỉ mà thượng đế quên ban tặng cho ta.
Ta tên Ngưng Sương - là một cô nhi từ nhỏ, chẳng phải giống như trong phim hàn quốc cẩu huyết kiểu như cha ta bệnh nặng, qua đời khi ta còn nhỏ, mẹ ta đau khổ vì tình mà đi theo ông gì hết mà vì ta là một công cụ vô dụng.
Cha ta là một tổng giám đốc của công ty lớn, là người kế thừa gia sản kếch sù của một dòng dõi danh giá. Ông ta cũng như bao tên thiếu gia, công tử nhà giàu khác, có một vài tình nhân bên mình. Mẹ ta là một trong số đó. Bà là một diễn viên nhỏ nhoi có vài phần nhan sắc luôn khát khao từ chim sẻ biến thành phượng hoàng bay lên cành cao, đường đường chính chính bước vào cửa nhà cha ta.
Thật hiển nhiên, ta công cụ hoàn hảo để thực hiện dã tâm, tham vọng của bà.
Những kí ức trước năm 5 tuổi của ta chẳng mấy hạnh phúc.
Từ lúc mẹ ta biết mình mang thai thì vô cùng phấn khởi, lòng người phụ nữ ấy tràn ngập những dã tâm, tham vọng mà bà ta nung nấu bao nhiêu lâu nay.
Mẹ ta lập tức đóng gói hành lý rời xa khỏi kẻ đáng ra ta phải gọi bằng cha.
Làm tình nhân của ông ta được bao năm, bà đương nhiên biết nếu để ông ta phát hiện bà mang thai thì bào thai chưa thành hình nay lập tức bị phá bỏ, đồng hành với điều đó là tham vọng của bà ta cũng bị bóp nát.
Đáng tiếc cho người phụ nữ ấy, ta sinh ra chẳng phải là con trai mà là một đứa con gái vô tích sự. Thế là ta chào đời trong sự không mấy hoan nghênh của người ta gọi là mẹ trong gần 5 năm tiếp theo.
Sự thất vọng về một đứa con gái như ta kéo dài đến tận năm ta 2 tuổi. Suốt thời gian ấy, cứ nừa đêm bà ta lại đến chỗ ta và vạch tã ra xem ta có cái ấy của con trai không. Thực sự ta rất ...
Thay vì việc chơi nhảy dây, đuổi bắt hay tết tóc với những lứa bạn cùng tuổi thì ta học lễ nghi, đàn violon, piano, khiêu vũ,...
Những bước đi đầu của ta có bao nhiêu lần vấp ngã là bấy nhiêu lần ta tự đứng dậy, chưa có bàn tay nào nâng ta đứng lên, vỗ về hay an ủi. Có chăng cũng chỉ là nhưng lời lẩm bẩm, than vãn, ánh mắt nhìn ta như gánh nặng.
Rồi bước ngoặt trong đời ta cũng đến.
Ngày sinh nhật thứ 5 trong đời ta, mẹ ta dẫn ta đi gặp người đáng lẽ ta phải gọi là cha.
Vừa vào đến cửa, hành lang rộng hiện ra trước mắt, sàn được lát gỗ, hai bên đường treo những bức tranh cổ hay thư pháp quý giá.
Nếu như là người bình thường bước vào căn nhà này chỉ sợ đã không dời mắt được với kiến trúc và đồ trang trí trong ngôi nhà này. Song, ta thì khác, ta chỉ dám liếc mắt sơ qua căn nhà, rồi tiếp tục công việc giả bộ thanh tao cao quý, thướt tha bước đi.
Vì sao ư? Đương nhiên là vì cái mang tên phong phạm của giới thượng lưu đầy "cao quý và đẹp đẽ" rồi - đó là thứ mà mẹ ta luôn nhồi nhét trong đầu ta từ trước đến giờ.
Từ trước đến giờ ta luôn khinh thường những kẻ đeo trên mặt những nụ cười, thể hiện sự tao nhã, thanh lịch của mình một cách giả tạo, ta khinh thường những thiếu gia, tiểu thư, những quý ông, quý bà giả dối và đương nhiên ta cũng khinh thường chính bản thân mình!! Mắc ói, ghê tởm với sự dối trá nhưng chưa lúc nào ta không đeo chiếc mặt nạ da người đó!!
Ta tiếp tục đi về phía trước là một cánh cửa lớn màu trắng, hoa văn trên cánh cửa được điêu khắc tỉ mỉ và vô cùng tinh tế, toát ra một cỗ quý khí nhưng không kém phần tao nhã, thanh lịch, thể hiện rõ thẩm mĩ của chủ nhân ngôi nhà. Nhìn qua khe cửa, ta lờ mờ thấy được căn phòng làm việc chỉ được kết hợp giữa hai màu đen và trắng, những đồ vật bằng gỗ tinh xảo được xếp trên những kệ gỗ cao thấp không đều đặt xung quanh phòng.
Chậc chậc, không thể không thừa nhận người cha cặn bã của ta rất có khiếu thẩm mĩ và vô cùng biết hưởng thụ.
Mẹ ta theo cha ta bước vào phòng làm việc của ông, còn ta theo ông quản gia tiến vào phòng khách chờ cuộc nói chuyện của những người đã tạo ra ta - một rắc rối "nho nhỏ".
Bước đi trên chiếc thảm lông trắng muốt với giá trị không nhỏ, ngồi trên chiếc sofa cao cấp màu đen kiểu cách, lấy một tách trà mạ vàng theo phong cách châu Âu trên chiếc bàn thủy tinh hình bầu dục và đương nhiên phải nếm trà một cách quý phái, tầm mắt ta hướng ra ngoài sân vườn của căn biệt thự.
Ngoài vườn, một con đường lớn lót đá cẩm thạch rộng ba mét đập vào tầm mắt ta, gần đó là hồ nước trong veo chứa những con cá chép Koi rực rỡ, chiếc đuôi dài mềm mại xòe ra tựa như múa.
Những bụi hoa nhỏ xinh xoắn nhưng gọn gàng, hòa vào mảng xanh đó là những bụi hoa đỏ thắm hay những sắc vàng, cách phối màu đó đã tạo ra một không gian sân vườn đầy sang trọng.
Đến đây thì sẽ có hai tình huống trọng đại trong đời ta.
Một, ta thành cô "công chúa" được cha mẹ "yêu thương", sống trong một "lâu đài xa hoa". Học trong trường học tư giàu nhất - nơi quy tụ "những hoàng tử, công chúa" và ngoan ngoãn gả cho một vị "hoàng tử bạch mã trong truyền thuyết" trong mắt mọi người trong khi sự thực là ta vẫn là một công cụ từ khi sinh ra, đầu tiên ta thực hiện nghĩa vụ giúp một người đàn bà thành "hoàng hậu" của "đức vua". Sau đó ta thực hiện nghĩa vụ của một nàng "công chúa" từ muôn thuở là tạo nên một hôn nhân chính trị. Vậy là ta sẽ trở thành công cụ có ích nhất.
Hai, ta không được nhận làm "công chúa"" hay sống trong một "lâu đài xa hoa". Ta sẽ trở thành công cụ vô dụng và bị vứt bỏ.
Hừm, nó làm ta bối rối kiêm hoang mang quá ~ Vậy thì ta đành áp dụng biện pháp từ trước đến giờ của ta thôi! ĐÓ CHÍNH LÀ!!!!!!!: kệ nó đi.
Sau đó ta tiếp tục sự nghiệp nghĩ vẩn vơ thật lâu, thật lâu.
Cho đến khi mẹ ta đi ra thì ta vẫn chưa uống xong tách trà mà ông quản gia đã rót. Thực sự ta không thể nói gì với người đã sáng tạo ra cách uống trà kiểu này, so với mèo còn uống ít hơn, so với sên thì tốc độ uống còn chậm hơn.
Sau đó ta ngoan ngoãn theo cha mẹ ta đến bệnh viện để xét nghiệm ADN. Thực ra ta cũng không tin tưởng mấy mình là con của hai người.
Dung mạo ta chẳng giống họ tí nào. Khác với cha ta - tảng băng nghìn vạn vạn năm và bà mẹ lẳng lơ , quyến rũ thì ta thiên về thanh thuần, đáng yêu hơn.
Nếu không phải vì dã tâm khủng bố của mẹ ta đủ thấy bà ta thà chết chứ quyết không lấy nhầm ta trong hàng ngàn đứa trẻ ở bệnh viện thì ta cũng không tin bà là người vác ta đi theo khắp nơi (thậm chí là khi đi WC khụ, khụ) suốt gần 10 tháng. Nhưng ta không có mấy niềm tin vào việc ta là con của người đàn ông đang đi cạnh ta. Ai biết trong khoảng thời gian ông ta bao nuôi, nâng đỡ mẹ ta thì bà có đi "kiếm thêm thu nhập" đâu.
Ta đang thất thần thì trên đầu ta tự dưng đau nhức. Mấy sợi tóc đáng thương của ta bị nhổ không thương tiếc. Mặc dù không đau mấy nhưng đó cũng là một bộ phận của cơ thể ta có được không? Nhổ thì nhổ ít thôi chứ!
Cũng nhờ sự 'quan tâm' của bà cô y tá thật 'có duyên' ta phát hiện người ta kêu là cha rời đi từ lúc nào không rõ. Còn mẹ ta thì đang mải buôn chuyện với những phu nhân tiểu thư trong giới thượng lưu, ta dùng đầu ngón chân cũng biết lát nữa bà ta sẽ bỏ đứa trẻ năm tuổi là ta ở đây và đi thăm bệnh cho một tiểu thư nào đó không may bị tai nạn.
Dịch mông, ta nhảy xuống khỏi chiếc ghế chờ khá cao so với ta, và tiếp đất bằng đôi chăn ngắn ngủn của một đứa trẻ năm tuổi.
Ta lạch bạch chạy theo một vị siêu cấp mỹ nhân mặc quần áo y tá lộ ra đôi chân thon thả siêu dài, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan, làn da mịn màng cùng đôi mắt phượng lộ ra vẻ phong tình.
(Chú ý! tất cả là do định mệnh, là định mệnh, định mệnh!! Tuyệt không phải vì ta háo sắc từ nhỏ)
Song, so với đôi chân dài gợi cảm của mỹ nhân thì đôi chân ngắn ngủn của ta tạm thời không đủ khả năng đuổi kịp nàng mặc cho ta vận hết năng lượng cùng tốc lực. Qua ngã rẽ, ta đã lạc mất nàng - thiên thần của đời ta.
Không còn cách nào khác, ta đành phải mở từng phòng ra tìm nàng. Ôi mỹ nhân, nàng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh làm cho trái tim ta phải ngẩn ngơ, thẩn thơ, gặp nàng hơn 1 phút mà cứ ngỡ như hơn 60 giây.
Ta mở đến cánh thứ tư, thì nghe thấy giọng nam quen quen không ai khác ngoài người cha 'yêu quý' của ta.
" Kết quả ADN như thế nào?"
" Nó là con anh"
" Hừ! Muốn bước vào nhà tôi mà dễ thế sao? Sửa đi! Nó không phải con tôi, bây giờ không, tương lai càng không!!"
Tình thân, gia đình là một món quà xa xỉ mà thượng đế quên ban tặng cho ta.
Ta tên Ngưng Sương - là một cô nhi từ nhỏ, chẳng phải giống như trong phim hàn quốc cẩu huyết kiểu như cha ta bệnh nặng, qua đời khi ta còn nhỏ, mẹ ta đau khổ vì tình mà đi theo ông gì hết mà vì ta là một công cụ vô dụng.
Cha ta là một tổng giám đốc của công ty lớn, là người kế thừa gia sản kếch sù của một dòng dõi danh giá. Ông ta cũng như bao tên thiếu gia, công tử nhà giàu khác, có một vài tình nhân bên mình. Mẹ ta là một trong số đó. Bà là một diễn viên nhỏ nhoi có vài phần nhan sắc luôn khát khao từ chim sẻ biến thành phượng hoàng bay lên cành cao, đường đường chính chính bước vào cửa nhà cha ta.
Thật hiển nhiên, ta công cụ hoàn hảo để thực hiện dã tâm, tham vọng của bà.
Những kí ức trước năm 5 tuổi của ta chẳng mấy hạnh phúc.
Từ lúc mẹ ta biết mình mang thai thì vô cùng phấn khởi, lòng người phụ nữ ấy tràn ngập những dã tâm, tham vọng mà bà ta nung nấu bao nhiêu lâu nay.
Mẹ ta lập tức đóng gói hành lý rời xa khỏi kẻ đáng ra ta phải gọi bằng cha.
Làm tình nhân của ông ta được bao năm, bà đương nhiên biết nếu để ông ta phát hiện bà mang thai thì bào thai chưa thành hình nay lập tức bị phá bỏ, đồng hành với điều đó là tham vọng của bà ta cũng bị bóp nát.
Đáng tiếc cho người phụ nữ ấy, ta sinh ra chẳng phải là con trai mà là một đứa con gái vô tích sự. Thế là ta chào đời trong sự không mấy hoan nghênh của người ta gọi là mẹ trong gần 5 năm tiếp theo.
Sự thất vọng về một đứa con gái như ta kéo dài đến tận năm ta 2 tuổi. Suốt thời gian ấy, cứ nừa đêm bà ta lại đến chỗ ta và vạch tã ra xem ta có cái ấy của con trai không. Thực sự ta rất ...
Thay vì việc chơi nhảy dây, đuổi bắt hay tết tóc với những lứa bạn cùng tuổi thì ta học lễ nghi, đàn violon, piano, khiêu vũ,...
Những bước đi đầu của ta có bao nhiêu lần vấp ngã là bấy nhiêu lần ta tự đứng dậy, chưa có bàn tay nào nâng ta đứng lên, vỗ về hay an ủi. Có chăng cũng chỉ là nhưng lời lẩm bẩm, than vãn, ánh mắt nhìn ta như gánh nặng.
Rồi bước ngoặt trong đời ta cũng đến.
Ngày sinh nhật thứ 5 trong đời ta, mẹ ta dẫn ta đi gặp người đáng lẽ ta phải gọi là cha.
Vừa vào đến cửa, hành lang rộng hiện ra trước mắt, sàn được lát gỗ, hai bên đường treo những bức tranh cổ hay thư pháp quý giá.
Nếu như là người bình thường bước vào căn nhà này chỉ sợ đã không dời mắt được với kiến trúc và đồ trang trí trong ngôi nhà này. Song, ta thì khác, ta chỉ dám liếc mắt sơ qua căn nhà, rồi tiếp tục công việc giả bộ thanh tao cao quý, thướt tha bước đi.
Vì sao ư? Đương nhiên là vì cái mang tên phong phạm của giới thượng lưu đầy "cao quý và đẹp đẽ" rồi - đó là thứ mà mẹ ta luôn nhồi nhét trong đầu ta từ trước đến giờ.
Từ trước đến giờ ta luôn khinh thường những kẻ đeo trên mặt những nụ cười, thể hiện sự tao nhã, thanh lịch của mình một cách giả tạo, ta khinh thường những thiếu gia, tiểu thư, những quý ông, quý bà giả dối và đương nhiên ta cũng khinh thường chính bản thân mình!! Mắc ói, ghê tởm với sự dối trá nhưng chưa lúc nào ta không đeo chiếc mặt nạ da người đó!!
Ta tiếp tục đi về phía trước là một cánh cửa lớn màu trắng, hoa văn trên cánh cửa được điêu khắc tỉ mỉ và vô cùng tinh tế, toát ra một cỗ quý khí nhưng không kém phần tao nhã, thanh lịch, thể hiện rõ thẩm mĩ của chủ nhân ngôi nhà. Nhìn qua khe cửa, ta lờ mờ thấy được căn phòng làm việc chỉ được kết hợp giữa hai màu đen và trắng, những đồ vật bằng gỗ tinh xảo được xếp trên những kệ gỗ cao thấp không đều đặt xung quanh phòng.
Chậc chậc, không thể không thừa nhận người cha cặn bã của ta rất có khiếu thẩm mĩ và vô cùng biết hưởng thụ.
Mẹ ta theo cha ta bước vào phòng làm việc của ông, còn ta theo ông quản gia tiến vào phòng khách chờ cuộc nói chuyện của những người đã tạo ra ta - một rắc rối "nho nhỏ".
Bước đi trên chiếc thảm lông trắng muốt với giá trị không nhỏ, ngồi trên chiếc sofa cao cấp màu đen kiểu cách, lấy một tách trà mạ vàng theo phong cách châu Âu trên chiếc bàn thủy tinh hình bầu dục và đương nhiên phải nếm trà một cách quý phái, tầm mắt ta hướng ra ngoài sân vườn của căn biệt thự.
Ngoài vườn, một con đường lớn lót đá cẩm thạch rộng ba mét đập vào tầm mắt ta, gần đó là hồ nước trong veo chứa những con cá chép Koi rực rỡ, chiếc đuôi dài mềm mại xòe ra tựa như múa.
Những bụi hoa nhỏ xinh xoắn nhưng gọn gàng, hòa vào mảng xanh đó là những bụi hoa đỏ thắm hay những sắc vàng, cách phối màu đó đã tạo ra một không gian sân vườn đầy sang trọng.
Đến đây thì sẽ có hai tình huống trọng đại trong đời ta.
Một, ta thành cô "công chúa" được cha mẹ "yêu thương", sống trong một "lâu đài xa hoa". Học trong trường học tư giàu nhất - nơi quy tụ "những hoàng tử, công chúa" và ngoan ngoãn gả cho một vị "hoàng tử bạch mã trong truyền thuyết" trong mắt mọi người trong khi sự thực là ta vẫn là một công cụ từ khi sinh ra, đầu tiên ta thực hiện nghĩa vụ giúp một người đàn bà thành "hoàng hậu" của "đức vua". Sau đó ta thực hiện nghĩa vụ của một nàng "công chúa" từ muôn thuở là tạo nên một hôn nhân chính trị. Vậy là ta sẽ trở thành công cụ có ích nhất.
Hai, ta không được nhận làm "công chúa"" hay sống trong một "lâu đài xa hoa". Ta sẽ trở thành công cụ vô dụng và bị vứt bỏ.
Hừm, nó làm ta bối rối kiêm hoang mang quá ~ Vậy thì ta đành áp dụng biện pháp từ trước đến giờ của ta thôi! ĐÓ CHÍNH LÀ!!!!!!!: kệ nó đi.
Sau đó ta tiếp tục sự nghiệp nghĩ vẩn vơ thật lâu, thật lâu.
Cho đến khi mẹ ta đi ra thì ta vẫn chưa uống xong tách trà mà ông quản gia đã rót. Thực sự ta không thể nói gì với người đã sáng tạo ra cách uống trà kiểu này, so với mèo còn uống ít hơn, so với sên thì tốc độ uống còn chậm hơn.
Sau đó ta ngoan ngoãn theo cha mẹ ta đến bệnh viện để xét nghiệm ADN. Thực ra ta cũng không tin tưởng mấy mình là con của hai người.
Dung mạo ta chẳng giống họ tí nào. Khác với cha ta - tảng băng nghìn vạn vạn năm và bà mẹ lẳng lơ , quyến rũ thì ta thiên về thanh thuần, đáng yêu hơn.
Nếu không phải vì dã tâm khủng bố của mẹ ta đủ thấy bà ta thà chết chứ quyết không lấy nhầm ta trong hàng ngàn đứa trẻ ở bệnh viện thì ta cũng không tin bà là người vác ta đi theo khắp nơi (thậm chí là khi đi WC khụ, khụ) suốt gần 10 tháng. Nhưng ta không có mấy niềm tin vào việc ta là con của người đàn ông đang đi cạnh ta. Ai biết trong khoảng thời gian ông ta bao nuôi, nâng đỡ mẹ ta thì bà có đi "kiếm thêm thu nhập" đâu.
Ta đang thất thần thì trên đầu ta tự dưng đau nhức. Mấy sợi tóc đáng thương của ta bị nhổ không thương tiếc. Mặc dù không đau mấy nhưng đó cũng là một bộ phận của cơ thể ta có được không? Nhổ thì nhổ ít thôi chứ!
Cũng nhờ sự 'quan tâm' của bà cô y tá thật 'có duyên' ta phát hiện người ta kêu là cha rời đi từ lúc nào không rõ. Còn mẹ ta thì đang mải buôn chuyện với những phu nhân tiểu thư trong giới thượng lưu, ta dùng đầu ngón chân cũng biết lát nữa bà ta sẽ bỏ đứa trẻ năm tuổi là ta ở đây và đi thăm bệnh cho một tiểu thư nào đó không may bị tai nạn.
Dịch mông, ta nhảy xuống khỏi chiếc ghế chờ khá cao so với ta, và tiếp đất bằng đôi chăn ngắn ngủn của một đứa trẻ năm tuổi.
Ta lạch bạch chạy theo một vị siêu cấp mỹ nhân mặc quần áo y tá lộ ra đôi chân thon thả siêu dài, mái tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan, làn da mịn màng cùng đôi mắt phượng lộ ra vẻ phong tình.
(Chú ý! tất cả là do định mệnh, là định mệnh, định mệnh!! Tuyệt không phải vì ta háo sắc từ nhỏ)
Song, so với đôi chân dài gợi cảm của mỹ nhân thì đôi chân ngắn ngủn của ta tạm thời không đủ khả năng đuổi kịp nàng mặc cho ta vận hết năng lượng cùng tốc lực. Qua ngã rẽ, ta đã lạc mất nàng - thiên thần của đời ta.
Không còn cách nào khác, ta đành phải mở từng phòng ra tìm nàng. Ôi mỹ nhân, nàng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh làm cho trái tim ta phải ngẩn ngơ, thẩn thơ, gặp nàng hơn 1 phút mà cứ ngỡ như hơn 60 giây.
Ta mở đến cánh thứ tư, thì nghe thấy giọng nam quen quen không ai khác ngoài người cha 'yêu quý' của ta.
" Kết quả ADN như thế nào?"
" Nó là con anh"
" Hừ! Muốn bước vào nhà tôi mà dễ thế sao? Sửa đi! Nó không phải con tôi, bây giờ không, tương lai càng không!!"
/28
|