Lâm An An kết thúc phần biểu diễn liền lui vào phòng chờ phía sau sân khấu, Trần Viện cũng đứng dậy đi theo. Cô muốn đàm phán với nữ chính một chút về việc đầu quân vào công ty giải trí. Theo lời hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô bước vào một cánh cửa nhỏ phía sau sân khấu. Hóa ra bên trong là một khu vực rộng rãi để trang điểm và thay đồ. Trần Viện hỏi mấy ca sĩ đang bận trang điểm về Lâm An An, họ cho biết là cô ấy vừa rời khỏi đây. Trần Viện thất vọng, cô chỉ chậm một chút là đã để lỡ mất dịp tốt rồi.
Dưới sự chỉ dẫn của mọi người, Trần Viện theo một cánh cửa khác của phòng chờ mà đi ra, hi vọng có thể bắt kịp được Lâm An An. Đi đến một khúc quanh, Trần Viện đột nhiên nghe thấy có tiếng người đang tranh chấp, có vẻ là âm thanh của một nam một nữ.
Trần Viện tự nhận mình không phải là người tò mò, mà là đặc biệt tò mò, cho nên mặc dù biết nhòm ngó chuyện của người khác là không tốt, nhưng cô vẫn quyết định đi nhòm ngó. Thật ra thì bản chất phóng viên đã ngấm sâu vào máu cô rồi, muốn sửa cũng không được.
“Em muốn làm ca sĩ sao? Tôi có thể khiến cho em nổi tiếng.” Âm thanh của người đàn ông.
“Cám ơn, nhưng tôi không nghĩ sẽ dùng cách này để nổi tiếng.”
Trần Viện tiến sát lại khúc quanh, ló đầu ra nhìn, sau đó kinh ngạc há hốc miệng. Tại sao lại như vậy? Theo kịch bản, nam chính nữ chính không phải hai năm nữa mới gặp nhau sao? Hai người như thế nào lại ở cùng một chỗ, hơn nữa lại là lời thoại này, rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào? Chẳng lẽ do sự xuất hiện của cô, nên mọi thứ đều trở nên thay đổi?
AlBert Diệp nhếch miệng cười, đôi mắt quắt lại như chim ưng gặp được con mồi:
“Không dùng cách này, vậy thì dùng cách nào? Nếu không có chỗ dựa thì bao lâu nữa em mới có thứ mình muốn. Một năm? Hai năm? Hay là đến già? Tin tôi đi, chỉ cần em chấp nhận theo tôi ba tháng, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn.”
Lâm An An trong mắt lóe lên một tia phẫn nộ, tuy nhiên cô vẫn cố kiềm chế, giữ lại mặt ngoài bình tĩnh: “Cám ơn Diệp tổng đã thưởng thức, mặc kệ có bao lâu đi nữa thì tôi cũng muốn tự mình phấn đấu.”
Albert Diệp từng bước tiến lên, dồn Lâm An An vào tường, anh đưa tay kéo cằm cô lên, để khuôn mặt cô đối diện với mình: “Đừng giả bộ thanh cao làm gì nữa, những hạng đàn bà như em tôi thấy không ít, ngoan ngoãn theo tôi đi, tôi có thể cho em tất cả.”
Trần Viện há hốc mồm, đây chính là lời thoại hàng thật giá thật mà cô đã đọc trong tiểu thuyết, chỉ có điều nó diễn ra trước đó hai năm mà thôi. Trần Viện thật sự bối rối, tại sao những sắp xếp của cô đều bị xáo trộn, rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào. Mặc dù đầu óc rối bời, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng xem kịch vui của Trần Viện. Nếu đúng như kịch bản, tiếp theo chính là….
‘Chát’
Lâm An An tức giận vung một cái tát vào mặt Albert Diệp. Cô hiện tại vô cùng phẫn nộ. Đúng là cô muốn nổi tiếng, nhưng không có nghĩa cô muốn dùng cơ thể của mình để đánh đổi lấy. Cô biết trong giới giải trí, quy tắc ngầm không phải là chuyện xa lạ, nhưng cô không muốn dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng. Cô tin tưởng vào năng lực bản thân, tin chắc một ngày không xa chính mình sẽ đạt được thứ mà cô mong muốn.
“Đừng nghĩ rằng anh có tiền thì có thể tùy tiện nhục mạ người khác, giữ lại những đồng tiền dơ bẩn của anh đi.” Lâm An An nói xong thì quay gót rời đi. Nếu anh ta đã không khách khí với cô, thì cô cũng không cần khách khí lại.
Albert Diệp đưa tay lên day day khóe môi, đôi mắt sáng lòe lòe nhìn theo hướng Lâm An An. Cô muốn giả vờ thanh cao sao? Anh muốn tự tay bóc xuống lớp mặt nạ thanh cao đó. Từ trước đến nay, chưa có người phụ nữ nào Albert Diệp muốn mà không có được cả.
Trần Viện cảm thấy sự việc hôm nay đã vượt khỏi tầm kiểm soát của cô. Nếu Albert Diệp đã có hứng thú với Lâm An An, mà cô lại muốn ghép đôi Lâm An An với Lý Gia Thành, như vậy liệu có làm phật ý người đàn ông nhỏ mọn này không? Không đúng, Lý An An là gái chưa chồng, được nhiều người theo đuổi thì có gì là sai, chỉ cần tìm cách để Lý An An chết mê chết mệt anh trai mặt than thì Albert Diệp có muốn độc chiếm cô ấy cũng không được. Hơn nữa thế lực của Lý Gia Thành cũng không hề thua kém Albert Diệp. Nghĩ thông suốt, Trần Viện vui vẻ rời đi, chỉ là chưa kịp quay đầu thì đã bị kêu ngược lại.
“Trần tiểu thư, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp cô ở đây.” Albert Diệp đã phát hiện có người đứng ngay khúc quanh từ sớm, nhưng không nghĩ đến chính là cô bé thú vị kia.
Bị điểm tên, Trần Viện muốn vờ như không nghe thấy cũng không được. Dù sao đi nữa, đây cũng là một nhân vật lớn, không thể để phật ý. Trần Viện thầm trách mình xui xẻo, đi hóng chuyện người khác, lại bị chính chủ bắt quả tang. Hơn nữa cô lại chứng kiến từ đầu đến cuối việc Albert Diệp bị người ta làm cho mất mặt, không biết hắn có thẹn quá hóa giận, cho người diệt khẩu cô hay không. Vừa nghĩ đến đây, trên trán Trần Viện liền lấm tấm mồ hôi. Cô đã rất cố gắng để hướng bản thân tránh khỏi con đường bi thảm kia, cô không muốn bị chết một cách lãng xẹt như vậy đâu. Trần Viện cố gắng bình tĩnh, che dấu vẻ mặt chột dạ của mình, Albert Diệp lúc nãy bận tán gái, làm sao có thể phát hiện ra cô, cô chỉ là vô tình đi ngang đây thôi, không nhìn thấy gì cả.
“A, là Diệp tổng đây sao, không ngờ lại gặp anh ở đây, thật là trùng hợp.” Trần Viện tiến lên, cười nói.
Thấy vẻ mặt chột dạ mà cố làm ra vẻ của Trần Viện, Albert Diệp cảm thấy rất buồn cười: “Trần tiểu thư cũng đến những nơi này sao? Theo tôi biết, ở đây vị thành niên không được phép vào mà.”
“À, cám ơn Diệp tổng đã lo lắng, mấy hôm trước tôi vừa tròn mười tám tuổi.”
Mắt Albert Diệp chợt lóe lên, hóa ra lúc trước anh hiểu lầm, mười bảy tuổi cũng là chưa thành niên mà: “Ra là vậy, Trần tiểu thư nếu đã đến đây, có ngại uống cùng với tôi một chén không?”
Trần Viện vừa nghe đến đây tóc gáy liền dựng đứng. Cho cô mười cái mạng cô cũng không dám đi theo Albert Diệp, nhất là lúc này, cô không biết anh có phát hiện ra mình đứng bên cạnh nhìn lén hay không. Uống rượu với anh ta, biết đâu anh ta bỏ chất gây tê liệt thần kinh gì gì đó vào, sau đó cho người hủy thi diệt tích thì làm sao.
“Diệp tổng thứ lỗi rồi, tôi đến đây với bạn, nãy giờ đã rời đi lâu, phải trở về nếu không bọn họ lại lo lắng.”
Albert Diệp cười, tỏ vẻ rộng lượng: “Vậy thì tiếc quá, nếu lần sau có dịp, nhất định phải mời Trần tiểu thư một bữa.”
“Nhất định.” Trần Viện cười nói rồi xoay người rời đi, hận không thể vừa đi vừa chạy, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của Albert Diệp.
Lý Nhã Hân cùng Lý Gia Thành ngồi chờ Trần Viện, thấy cô trở lại nhưng vẻ mặt lại rất trầm trọng, Lý Nhã Hân lên tiếng hỏi: “Sao vậy, không thành công sao?”
Trần Viện lắc lắc đầu: “Không phải, mình không đuổi kịp chị dâu cậu.”
“Vậy thì hôm khác lại đến, sao vẻ mặt cậu lại trầm trọng như vậy.”
Trần Viện rầu rĩ nói: “Không có gì, chỉ là thấy một vài chuyện không nên thấy.”
Trần Viện xoay sang nói với Lý Gia Thành: “Này, tôi giúp anh lấy được vợ, nhưng anh phải hứa bảo vệ tôi đó.”
Lý Gia Thành nghe đến đây liền nhíu máy, nghi hoặc nhìn Trần Viện: “Rốt cuộc là em thấy được chuyện gì.”
“Chỉ là vô tình bắt gặp một đại nhân vật bị người khác làm xấu mặt thôi, nhưng mà hắn rất nhỏ mọn, tôi sợ hắn cho người diệt khẩu tôi.”
Lý Nhã Hân nghe xong, ngơ ngác nhìn Trần Viện, sau đó ôm bụng cười nghiêng ngã: “Trần Viện, cậu nói mình bị nhiễm tiểu thuyết, hóa ra cậu còn nhiễm nặng hơn mình, giết người diệt khẩu, ha ha, cười chết mình, ha ha.”
Trần Viện hung hăng trừng Lý Nhã Hân: “Mình là đang nghiêm túc đó, cậu còn cười nữa, mình bẻ răng cậu.”
Lý Gia Thành xoay mặt đi chỗ khác, ở một góc không ai thấy nhếch miệng cười. Cô bé Trần Viện này đôi lúc rất thông minh giảo hoạt, đôi lúc lại ngây ngốc đến đáng yêu. Không biết trong cái đầu nhỏ này còn chứa bao nhiêu thứ kỳ quái nữa.
“Được rồi, mình không cười nữa, nói mình nghe cậu đã thấy những gì.” Lý Nhã Hân chồm sát vào Trần Viện, tò mò hỏi.
Trần Viện ghét bỏ đẩy cái đầu Lý Nhã Hân ra, nhìn lại thì phát hiện ba người từ khi nào lại ngồi chung một băng ghế: “Biết nhiều không có lợi cho hai người đâu.”
“….Ha ha…xin lỗi…mình nhịn không được…ha ha.”
Trần Viện bực bội, tất cả đều là những người nông cạn, không ai hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Albert Diệp chính là nhân vật nhỏ mọn nhất thế giới này, nếu theo kịch tình, trong tương lai hắn sẽ cho người giết cô.
Lý Gia Thành cố nén cười, hỏi: “Rốt cuộc người đó là ai?”
Trần Viện lườm Lý Gia Thành một cái, đừng tưởng là cô không trông thấy ánh mắt cười nhạo của anh: “Tình địch của anh, Albert Diệp.”
Lý Nhã Hân nghe thấy mùi bát quái, liền ngừng cười, hỏi: “Tình địch của anh hai?”
Trần Viện gật đầu: “Hắn có hứng thú với Lâm An An, lúc nãy bị mình bắt gặp.” Sau đó quay sang nói với Lý Gia Thành: “Nam chính xuất hiện rồi, anh mà không tích cực lên là bị mất vợ như chơi đó.”
Lý Gia Thành cau mày, Albert Diệp này anh biết rõ, nhưng hắn có hứng thú với Lâm An An thì có liên quan gì đến anh chứ?
Ba người ngồi lại một lúc, sau đó Lý Gia Thành đảm nhiệm chức tài xế, đưa hai cô gái nhỏ về nhà.
Trước khi để Trần Viện xuống xe, Lý Gia Thành còn nhắc nhở: “Mấy chỗ như thế này, về sau em đừng đến một mình nữa.” Anh cảm thấy Trần Viện mặc dù thông minh, nhưng vẫn có chút ngờ nghệch, hơn nữa lớn lên trông rất khá. Ở những nơi hỗn tạp đó loại người nào cũng có, không tránh khỏi có chút va chạm không nên có. Cho nên không đến là tốt nhất.
Trần Viện không biết trả lời như thế nào, cô không thể đồng ý được, vì cô còn có việc ở đó mà. Hơn nữa với tâm hồn già nua này, cô không gạt người ta thì thôi, còn có chuyện cô bị người khác gạt sao: “Nhưng mà…tôi còn muốn đến đó để gặp Lâm An An.”
“….Thế khi nào thì em đi.”
Trần Viện ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy không thể chần chừ, nhanh chóng thu Lâm An An về tay mình càng sớm càng tốt, liền nói: “Tối mai.”
“Tối mai tôi qua rước em.” Lý Gia Thành ra quyết định, để anh đi với cô bé thì an tâm hơn, dù sao Trần Viện cũng là bạn tốt của em gái anh, chiếu cố tốt cho cô bé cũng là chuyện anh nên làm.
Trần Viện bị câu nói của Lý Gia Thành làm cho suýt sặc, tại sao anh ta phải qua rước cô chứ?
“Ngày mai trước khi đi nhớ gọi cho tôi.”
Trần Viện ngơ ngác, gật gật đầu, sau đó mới được Lý gia Thành thả xuống xe. Cô đi vào nhà, trong đầu cứ thắc mắt tại sao anh ta lại muốn đi với mình. Ngẫm nghĩ một lát, liền ồ lên một tiếng. Không phải là ngày mai cô đi gặp Lâm An An sao? Ây da, muốn tiếp cận nữ chính thì cứ nói với cô một tiếng, cần gì phải quanh co như vậy chứ. Cái anh trai mặt than hay thẹn thùng này, thật là đáng yêu quá.
/90
|