Lý Gia Thành nhìn gương mặt không biết là vì ngượng ngùng hay vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ bừng của Trần Viện, trong lòng thương tiếc không thôi. Anh dịu dàng vuốt ve một bên má của cô: “Ngốc quá, em thở bằng mũi chứ đâu phải bằng miệng.”
Trần Viện sau khi lấy lại được nhịp thở của mình, liền nhanh chóng đẩy Lý Gia Thành ra xa, cô đưa tay lên che miệng mình, mở to mắt nhìn Lý Gia Thành, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng mờ mịt.
“Anh…anh…vừa làm cái gì?”
“Hôn em.” Lý Gia Thành vẻ mặt đương nhiên nói, rõ ràng hai người vừa mới hôn nhau thật lâu, cuối cùng cô lại hỏi anh một câu như vậy, chẳng lẽ là do anh hôn giỏi quá khiến đầu óc của cô cũng bị choáng váng luôn rồi.
“Không…không phải, ý em làm tại sao anh lại hôn em?” Trần Viện cảm giác đầu óc của mình hiện tại đang giăng mờ mịt sương mù.
Lý Gia Thành đối với câu hỏi của Trần Viện, rất kiên nhẫn giải thích: “Trừng phạt em, sau này không được nói anh thích Lâm An An nữa, người anh thích là em.”
“À…” Trần Viện gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng. ‘Người anh thích là em.’ Hình như cô vừa nghe thấy câu này.
Trần Viện kinh ngạc, đưa tay lên che cái miệng đang há to của mình. Lý Gia Thành thích cô, không thể nào? So với việc người ngoài hành tinh cùng người địa cầu ký kết hiệp ước hòa bình thì chuyện này còn hoang đường hơn.
“Anh…anh nói giỡn hả?” Trần Viện nghi hoặc hỏi.
“Có cần anh dùng hành động để chứng minh không?” Lý Gia Thành vừa nói xong liền chồm về phía Trần Viện, giơ hai tay lên như muốn bắt lấy cô.
“Không cần không cần!” Trần Viện xua xua tay, dịch người ra phía sau. Cô mới không muốn bị chiếm tiện nghi một lần nữa. “Vậy…anh là đang tỏ tình với em sao?” Ôi cha mẹ ơi, chuyện này nghe sao mà hoang đường quá.
Lý Gia Thành cau mày ngẫm nghĩ: “Cứ cho là vậy đi.” Nói đúng hơn chính là khẳng định quyền sở hữu.
“Anh tỏ tình thì chỉ cần nói là thích em, sao lại hôn em, như vậy rất không lễ phép nha.” Trần Viện bất mãn nói.
“Tại sao anh lại không thể hôn em, anh hôn bạn gái của mình thì có gì mà không lễ phép.” Lý Gia Thành không cho là đúng.
“Cái gì, ai nói em là bạn gái của anh!” Trần Viện bị dọa thét lên.
Lý Gia Thành nhăn mặt: “Anh vừa mới nói là anh thích em.” Như vậy còn không tính là bạn gái thì như thế nào mới tính.
“Anh thích em thì đã sao. Anh phải hỏi em có đồng ý làm bạn gái của anh hay không, hoặc ít nhất cũng phải hỏi em có thích anh hay không mới được chứ.” Trần Viện nhanh chóng giải thích, cảm giác tự dưng trở thành bạn gái của người khác khiến cô không thể nào chấp nhận được.
“Không cần hỏi, em thích anh mà.” Lý Gia Thành như chém đinh chặt sắt mà nói.
“Em không có thích anh.” Trần Viện vẫn không cam tâm, cô một lòng muốn tác hợp Lý Gia Thành với Lâm An An, như thế nào lại thích anh chứ, thật là chuyện hoang đường.
“Em có.”
“Em không có.”
Lý Gia Thành chăm chú nhìn vào hai mắt của Trần Viện, lúc trước anh còn không nắm chắc, nhưng bây giờ thì anh có thể chắc chắn một điều là Trần Viện rất thích anh.
“Em không thích anh, tại sao lúc nảy anh hôn lại không đẩy ra.” Lý Gia Thành nêu ra bằng chứng của mình.
“Em có, là do anh kéo em lại.” Trần Viện không ngần ngại bác bỏ bằng chứng của anh.
“Đó là phản ứng tự nhiên của em thôi, nhưng sau đó em vẫn không đẩy anh ra, ngược lại còn rất hưởng thụ khi được anh hôn.” Lại thêm một bằng chứng nữa.
Trần Viện ngẫm lại lời nói của Lý Gia Thành, có vẻ đúng là như thế. Nhớ đến nụ hôn vừa rồi, hình như không cô cũng không có chút chán ghét nào, ngược lại còn cảm thấy rất thích, lúc ấy cả người cô trở nên tê dại, lâng lâng như đang ở chín tầng mây, a a a…cô đang nghĩ cái gì vậy nè.
“Em…em không có!” Trần Viện vẫn ngạnh miệng cãi.
“Vậy chúng ta làm lại lần nữa.” Lý Gia Thành thật sự có ý định hôn Trần Viện, trừng phạt cái miệng không thành thật này của cô.
“Không, không cần.” Trần Viện tránh né Lý Gia Thành như tránh né ôn dịch.
“Em…em cần thời gian suy nghĩ.”
Lý Gia Thành thở dài, cô gái khẩu thị tâm phi này thật là, rõ ràng là thích anh như vậy mà vẫn không chịu đối mặt với tình cảm của mình. Anh kéo ống tay áo lên, nhìn đồng hồ.
“Vậy anh cho em 15 phút.”
“Này, làm gì có ai như anh chứ, ít nhất cũng phải ba ngày, không đúng, một tuần.” Trần Viện như con nhím xù lông nói.
Lý Gia Thành trầm tư suy ngẫm một hồi, cảm thấy những thủ tục này thật phiền phức, nhưng rốt cuộc vẫn thuận theo Trần Viện. Ai bảo anh thích cô đến như vậy chứ, haizzz, thật là không có biện pháp.
“Thôi được rồi, em trở về suy nghĩ đi, ngày mai phải trả lời anh.”
“Ba ngày.” Trần Viện lại trả giá.
“15 phút.” Lý Gia Thành không hề nhân nhượng, chẳng phải Trần Viện nói đàn ông thời
khắc thích hợp nên bá đạo một chút mới tốt sao.
Trần Viện thấy thái độ kiên quyết của Lý Gia Thành, đành ỉu xìu: “Được rồi, ngày mai thì ngày mai.”
Trần viện nói xong, liền mở cửa xe muốn đi vào nhà nhưng cánh tay lại bị Lý Gia Thành bắt lấy: “Em muốn suy nghĩ thế nào cũng được, nhưng câu trả lời anh chấp nhận chỉ có một.”
Cái gì chứ, đây có nghĩa là cô có muốn làm bạn gái của anh hay không thì kết quả vẫn như nhau sao? Trần Viện dậm chân nói: “Cái anh này, làm gì có ai bá đạo như anh chứ.” Sau đó hờn dỗi muốn giật tay mình ra.
Lý Gia Thành nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, không nhịn được mà mỉm cười. Anh kéo Trần Viện vào lòng, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Ngủ ngon, ngày mai nhớ trả lời sớm cho anh.” Sau đó mới bằng lòng thả cô đi.
Trần Viện sau khi được phóng thích, liền nhanh chóng ra khỏi xe, chạy như bay vào nhà. Lý Gia Thành nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang lon ton chạy, đưa tay lên day day môi của mình, cảm thấy chuyện hôm nay thật sự là gặt hái ngoài ý muốn. Ừm, cảm giác khi hôn nhau thật sự rất tuyệt, nhưng kỹ thuật của Trần Viện còn chưa tốt lắm, sau này anh đành phải nhọc công giúp cô tập luyện thêm, aizz, thật là không có biện pháp, ai bảo anh cưng chiều cô quá làm gì, ngoài anh ra còn ai có thể lo lắng cho cô nhiều như vậy chứ.
Trần Viện sau khi an ổn nằm trong chăn, trái tim trong lồng ngực vẫn không ngừng nhảy nhót. Cô đưa tay lên mân mê cánh môi của mình, cảm giác của nụ hôn kia dường như vẫn chưa tan biến hết. Lý Gia Thành thích cô, chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Cô thông minh như vậy, đáng lẽ phải nhận ra từ sớm chứ.
Trần Viện chậm rãi minh tưởng lại những khoảnh khắc khi hai người chung đụng trước kia. Anh có vẻ rất thích thân cận cùng cô, thích vuốt tóc cô, anh cũng chỉ mỉm cười với mình cô, từ lúc hai người gặp nhau đến giờ, cô đối với Lý Gia Thành luôn là muốn gì được nấy, anh sẽ vô điều kiện đáp ứng những yêu cầu của cô, chưa từng làm điều gì trái ý muốn của cô. Trần Viện lúc này mới vỡ lẽ ra Lý Gia Thành đối đãi với cô cùng người khác bất đồng, thậm chí chuyện này đã bắt đầu từ rất sớm.
Nhưng tại sao anh ấy lại thích cô? Người anh ấy thích là Lâm An An mới đúng chứ. Chẳng lẽ sự xuất hiện của cô đã khiến tình cảm của anh ấy thay đổi, không thích nữ chính nữa, đổi khẩu vị sang nữ phụ cặn bả?
Nhưng cũng không đúng, nữ phụ cặn bả đã không còn, cô hiện tại chính là là nữ phụ xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, vui tính, lương thiện, nhân ái, bao dung. Cho nên Lý Gia Thành có thích cô cũng là chuyện có thể suy đoán được.
Như vậy còn cô, cô có thích anh không. Trần Viện đưa tay lên, sờ sờ hai má nóng rực của mình, cảm thấy làm bạn gái của Lý Gia Thành cũng không có gì không tốt. Anh là tuýp người rất chung thủy, hơn nữa anh đối với cô rất ôn nhu và săn sóc. Mặc dù khi cùng người khác, Lý Gia Thành luôn duy trì thái độ lạnh lùng và xa cách, nhưng như vậy càng tốt, những người phụ nữ khác sẽ không dám mơ tưởng đến anh. Thử tưởng tượng một chút, một người vừa đẹp trai, vừa giàu có, vừa chung thủy, lại còn có có chế độ tự động phòng ngự tiểu tam, đương nhiên đây là không tính Lê Lan Mỹ, Lê Lan Mỹ chỉ là hạng tép riu, không thể tính là tiểu tam, Lý Gia Thành chẳng phải là hình mẫu trong mơ của các cô gái sao.
Nếu thế thì làm bạn gái của anh cũng là việc không tệ nhỉ. Thật ra từ lúc đến thế giới này, Trần Viện vẫn chưa từng nghĩ đến việc tìm người yêu. Cô đơn giản chỉ muốn sống thật tốt, hưởng thụ trọn vẹn cuộc sống gia đình mà trước đây cô chưa từng có được, nhưng bây giờ Lý Gia Thành lại khiến cho cô cảm thấy rung động. Đã vậy thì cùng anh xác lập mối quan hệ, biết đâu chừng việc có bạn trai lại khiến cho cuộc sống của cô càng thêm phong phú và hoàn mỹ.
Cô có đồng ý qua lại với Lý Gia Thành đi nữa thì cũng đừng hiểu lầm là vì cô rất thích anh, thật ra cô chỉ có một chút xíu cảm động thôi, nhưng biết làm sao được, người ta thích mình như vậy, nếu không đáp lại thì thật là có lỗi. Xem, lúc nãy Lý Gia Thành còn nói đáp án mà anh ấy chấp nhận chỉ có một, chẳng phải có nghĩa là nếu cô từ chối anh, anh sẽ rất đau khổ sao. Cô lương thiện như vậy, làm sao có thể nhìn người khác vì mình mà tự dằn vặt bản thân, cho nên đành phải ra tay cứu vớt cuộc đời của Lý Gia Thành. Aizzz, ai bảo côlớn lên vừa xinh đẹp vừa nhân hậu như vậy làm gì.
Trần Viện nằm trên giường lăn lộn, trên mặt còn thoáng một nụ cười có chút ngây ngốc. Cô đang suy nghĩ xem ngày mai nên trả lời Lý Gia Thành thế nào. Nhắn tin hay là gọi điện cho anh ấy đây? Như vậy thì có chút không tiện. Hay là cô đích thân đến gặp, nói với anh là cô cho anh cơ hội làm bạn trai của mình, ừm, như cứ như vậy đi. Cô quyết định như vậy không phải là vì nôn nóng gặp mặt Lý Gia Thành đâu, chẳng qua cô không muốn anh ấy phải bị dày vò đau khổ thôi. Nhìn xem chuyện tin đồn của cô và Albert Diệp chỉ mới xảy ra có một ngày mà anh ấy đã tiều tụy như thế, nếu tiếp tục kéo dài thời gian thêm thì Lý Gia Thành còn dày vò bản thân đến mức nào nữa. làm một người bạn gái ôn nhu, săn sóc như cô không phải là điều dễ dàng gì.
Trần Viện nằm tự kỷ thêm một lúc lâu, liếc nhìn điện thoại đã thấy hơn một giờ sáng. Không được, phải đi ngủ ngay, thức khuya sẽ trở thành mắt gấu trúc. Cô hiện tại đã có bạn trai, không còn là người độc thân nữa, gương mặt này đã trở thành tài sản chung của hai người, không thể tùy tiện bạc đãi được.Cô mới không phải là sợ Lý Gia Thành chê cô xấu rồi trả hàng đâu.
Trần Viện sau khi lấy lại được nhịp thở của mình, liền nhanh chóng đẩy Lý Gia Thành ra xa, cô đưa tay lên che miệng mình, mở to mắt nhìn Lý Gia Thành, ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng mờ mịt.
“Anh…anh…vừa làm cái gì?”
“Hôn em.” Lý Gia Thành vẻ mặt đương nhiên nói, rõ ràng hai người vừa mới hôn nhau thật lâu, cuối cùng cô lại hỏi anh một câu như vậy, chẳng lẽ là do anh hôn giỏi quá khiến đầu óc của cô cũng bị choáng váng luôn rồi.
“Không…không phải, ý em làm tại sao anh lại hôn em?” Trần Viện cảm giác đầu óc của mình hiện tại đang giăng mờ mịt sương mù.
Lý Gia Thành đối với câu hỏi của Trần Viện, rất kiên nhẫn giải thích: “Trừng phạt em, sau này không được nói anh thích Lâm An An nữa, người anh thích là em.”
“À…” Trần Viện gật gật đầu, sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng. ‘Người anh thích là em.’ Hình như cô vừa nghe thấy câu này.
Trần Viện kinh ngạc, đưa tay lên che cái miệng đang há to của mình. Lý Gia Thành thích cô, không thể nào? So với việc người ngoài hành tinh cùng người địa cầu ký kết hiệp ước hòa bình thì chuyện này còn hoang đường hơn.
“Anh…anh nói giỡn hả?” Trần Viện nghi hoặc hỏi.
“Có cần anh dùng hành động để chứng minh không?” Lý Gia Thành vừa nói xong liền chồm về phía Trần Viện, giơ hai tay lên như muốn bắt lấy cô.
“Không cần không cần!” Trần Viện xua xua tay, dịch người ra phía sau. Cô mới không muốn bị chiếm tiện nghi một lần nữa. “Vậy…anh là đang tỏ tình với em sao?” Ôi cha mẹ ơi, chuyện này nghe sao mà hoang đường quá.
Lý Gia Thành cau mày ngẫm nghĩ: “Cứ cho là vậy đi.” Nói đúng hơn chính là khẳng định quyền sở hữu.
“Anh tỏ tình thì chỉ cần nói là thích em, sao lại hôn em, như vậy rất không lễ phép nha.” Trần Viện bất mãn nói.
“Tại sao anh lại không thể hôn em, anh hôn bạn gái của mình thì có gì mà không lễ phép.” Lý Gia Thành không cho là đúng.
“Cái gì, ai nói em là bạn gái của anh!” Trần Viện bị dọa thét lên.
Lý Gia Thành nhăn mặt: “Anh vừa mới nói là anh thích em.” Như vậy còn không tính là bạn gái thì như thế nào mới tính.
“Anh thích em thì đã sao. Anh phải hỏi em có đồng ý làm bạn gái của anh hay không, hoặc ít nhất cũng phải hỏi em có thích anh hay không mới được chứ.” Trần Viện nhanh chóng giải thích, cảm giác tự dưng trở thành bạn gái của người khác khiến cô không thể nào chấp nhận được.
“Không cần hỏi, em thích anh mà.” Lý Gia Thành như chém đinh chặt sắt mà nói.
“Em không có thích anh.” Trần Viện vẫn không cam tâm, cô một lòng muốn tác hợp Lý Gia Thành với Lâm An An, như thế nào lại thích anh chứ, thật là chuyện hoang đường.
“Em có.”
“Em không có.”
Lý Gia Thành chăm chú nhìn vào hai mắt của Trần Viện, lúc trước anh còn không nắm chắc, nhưng bây giờ thì anh có thể chắc chắn một điều là Trần Viện rất thích anh.
“Em không thích anh, tại sao lúc nảy anh hôn lại không đẩy ra.” Lý Gia Thành nêu ra bằng chứng của mình.
“Em có, là do anh kéo em lại.” Trần Viện không ngần ngại bác bỏ bằng chứng của anh.
“Đó là phản ứng tự nhiên của em thôi, nhưng sau đó em vẫn không đẩy anh ra, ngược lại còn rất hưởng thụ khi được anh hôn.” Lại thêm một bằng chứng nữa.
Trần Viện ngẫm lại lời nói của Lý Gia Thành, có vẻ đúng là như thế. Nhớ đến nụ hôn vừa rồi, hình như không cô cũng không có chút chán ghét nào, ngược lại còn cảm thấy rất thích, lúc ấy cả người cô trở nên tê dại, lâng lâng như đang ở chín tầng mây, a a a…cô đang nghĩ cái gì vậy nè.
“Em…em không có!” Trần Viện vẫn ngạnh miệng cãi.
“Vậy chúng ta làm lại lần nữa.” Lý Gia Thành thật sự có ý định hôn Trần Viện, trừng phạt cái miệng không thành thật này của cô.
“Không, không cần.” Trần Viện tránh né Lý Gia Thành như tránh né ôn dịch.
“Em…em cần thời gian suy nghĩ.”
Lý Gia Thành thở dài, cô gái khẩu thị tâm phi này thật là, rõ ràng là thích anh như vậy mà vẫn không chịu đối mặt với tình cảm của mình. Anh kéo ống tay áo lên, nhìn đồng hồ.
“Vậy anh cho em 15 phút.”
“Này, làm gì có ai như anh chứ, ít nhất cũng phải ba ngày, không đúng, một tuần.” Trần Viện như con nhím xù lông nói.
Lý Gia Thành trầm tư suy ngẫm một hồi, cảm thấy những thủ tục này thật phiền phức, nhưng rốt cuộc vẫn thuận theo Trần Viện. Ai bảo anh thích cô đến như vậy chứ, haizzz, thật là không có biện pháp.
“Thôi được rồi, em trở về suy nghĩ đi, ngày mai phải trả lời anh.”
“Ba ngày.” Trần Viện lại trả giá.
“15 phút.” Lý Gia Thành không hề nhân nhượng, chẳng phải Trần Viện nói đàn ông thời
khắc thích hợp nên bá đạo một chút mới tốt sao.
Trần Viện thấy thái độ kiên quyết của Lý Gia Thành, đành ỉu xìu: “Được rồi, ngày mai thì ngày mai.”
Trần viện nói xong, liền mở cửa xe muốn đi vào nhà nhưng cánh tay lại bị Lý Gia Thành bắt lấy: “Em muốn suy nghĩ thế nào cũng được, nhưng câu trả lời anh chấp nhận chỉ có một.”
Cái gì chứ, đây có nghĩa là cô có muốn làm bạn gái của anh hay không thì kết quả vẫn như nhau sao? Trần Viện dậm chân nói: “Cái anh này, làm gì có ai bá đạo như anh chứ.” Sau đó hờn dỗi muốn giật tay mình ra.
Lý Gia Thành nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, không nhịn được mà mỉm cười. Anh kéo Trần Viện vào lòng, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Ngủ ngon, ngày mai nhớ trả lời sớm cho anh.” Sau đó mới bằng lòng thả cô đi.
Trần Viện sau khi được phóng thích, liền nhanh chóng ra khỏi xe, chạy như bay vào nhà. Lý Gia Thành nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang lon ton chạy, đưa tay lên day day môi của mình, cảm thấy chuyện hôm nay thật sự là gặt hái ngoài ý muốn. Ừm, cảm giác khi hôn nhau thật sự rất tuyệt, nhưng kỹ thuật của Trần Viện còn chưa tốt lắm, sau này anh đành phải nhọc công giúp cô tập luyện thêm, aizz, thật là không có biện pháp, ai bảo anh cưng chiều cô quá làm gì, ngoài anh ra còn ai có thể lo lắng cho cô nhiều như vậy chứ.
Trần Viện sau khi an ổn nằm trong chăn, trái tim trong lồng ngực vẫn không ngừng nhảy nhót. Cô đưa tay lên mân mê cánh môi của mình, cảm giác của nụ hôn kia dường như vẫn chưa tan biến hết. Lý Gia Thành thích cô, chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Cô thông minh như vậy, đáng lẽ phải nhận ra từ sớm chứ.
Trần Viện chậm rãi minh tưởng lại những khoảnh khắc khi hai người chung đụng trước kia. Anh có vẻ rất thích thân cận cùng cô, thích vuốt tóc cô, anh cũng chỉ mỉm cười với mình cô, từ lúc hai người gặp nhau đến giờ, cô đối với Lý Gia Thành luôn là muốn gì được nấy, anh sẽ vô điều kiện đáp ứng những yêu cầu của cô, chưa từng làm điều gì trái ý muốn của cô. Trần Viện lúc này mới vỡ lẽ ra Lý Gia Thành đối đãi với cô cùng người khác bất đồng, thậm chí chuyện này đã bắt đầu từ rất sớm.
Nhưng tại sao anh ấy lại thích cô? Người anh ấy thích là Lâm An An mới đúng chứ. Chẳng lẽ sự xuất hiện của cô đã khiến tình cảm của anh ấy thay đổi, không thích nữ chính nữa, đổi khẩu vị sang nữ phụ cặn bả?
Nhưng cũng không đúng, nữ phụ cặn bả đã không còn, cô hiện tại chính là là nữ phụ xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, vui tính, lương thiện, nhân ái, bao dung. Cho nên Lý Gia Thành có thích cô cũng là chuyện có thể suy đoán được.
Như vậy còn cô, cô có thích anh không. Trần Viện đưa tay lên, sờ sờ hai má nóng rực của mình, cảm thấy làm bạn gái của Lý Gia Thành cũng không có gì không tốt. Anh là tuýp người rất chung thủy, hơn nữa anh đối với cô rất ôn nhu và săn sóc. Mặc dù khi cùng người khác, Lý Gia Thành luôn duy trì thái độ lạnh lùng và xa cách, nhưng như vậy càng tốt, những người phụ nữ khác sẽ không dám mơ tưởng đến anh. Thử tưởng tượng một chút, một người vừa đẹp trai, vừa giàu có, vừa chung thủy, lại còn có có chế độ tự động phòng ngự tiểu tam, đương nhiên đây là không tính Lê Lan Mỹ, Lê Lan Mỹ chỉ là hạng tép riu, không thể tính là tiểu tam, Lý Gia Thành chẳng phải là hình mẫu trong mơ của các cô gái sao.
Nếu thế thì làm bạn gái của anh cũng là việc không tệ nhỉ. Thật ra từ lúc đến thế giới này, Trần Viện vẫn chưa từng nghĩ đến việc tìm người yêu. Cô đơn giản chỉ muốn sống thật tốt, hưởng thụ trọn vẹn cuộc sống gia đình mà trước đây cô chưa từng có được, nhưng bây giờ Lý Gia Thành lại khiến cho cô cảm thấy rung động. Đã vậy thì cùng anh xác lập mối quan hệ, biết đâu chừng việc có bạn trai lại khiến cho cuộc sống của cô càng thêm phong phú và hoàn mỹ.
Cô có đồng ý qua lại với Lý Gia Thành đi nữa thì cũng đừng hiểu lầm là vì cô rất thích anh, thật ra cô chỉ có một chút xíu cảm động thôi, nhưng biết làm sao được, người ta thích mình như vậy, nếu không đáp lại thì thật là có lỗi. Xem, lúc nãy Lý Gia Thành còn nói đáp án mà anh ấy chấp nhận chỉ có một, chẳng phải có nghĩa là nếu cô từ chối anh, anh sẽ rất đau khổ sao. Cô lương thiện như vậy, làm sao có thể nhìn người khác vì mình mà tự dằn vặt bản thân, cho nên đành phải ra tay cứu vớt cuộc đời của Lý Gia Thành. Aizzz, ai bảo côlớn lên vừa xinh đẹp vừa nhân hậu như vậy làm gì.
Trần Viện nằm trên giường lăn lộn, trên mặt còn thoáng một nụ cười có chút ngây ngốc. Cô đang suy nghĩ xem ngày mai nên trả lời Lý Gia Thành thế nào. Nhắn tin hay là gọi điện cho anh ấy đây? Như vậy thì có chút không tiện. Hay là cô đích thân đến gặp, nói với anh là cô cho anh cơ hội làm bạn trai của mình, ừm, như cứ như vậy đi. Cô quyết định như vậy không phải là vì nôn nóng gặp mặt Lý Gia Thành đâu, chẳng qua cô không muốn anh ấy phải bị dày vò đau khổ thôi. Nhìn xem chuyện tin đồn của cô và Albert Diệp chỉ mới xảy ra có một ngày mà anh ấy đã tiều tụy như thế, nếu tiếp tục kéo dài thời gian thêm thì Lý Gia Thành còn dày vò bản thân đến mức nào nữa. làm một người bạn gái ôn nhu, săn sóc như cô không phải là điều dễ dàng gì.
Trần Viện nằm tự kỷ thêm một lúc lâu, liếc nhìn điện thoại đã thấy hơn một giờ sáng. Không được, phải đi ngủ ngay, thức khuya sẽ trở thành mắt gấu trúc. Cô hiện tại đã có bạn trai, không còn là người độc thân nữa, gương mặt này đã trở thành tài sản chung của hai người, không thể tùy tiện bạc đãi được.Cô mới không phải là sợ Lý Gia Thành chê cô xấu rồi trả hàng đâu.
/90
|