Chương 927: em gái
Thượng Quan Ngưng nhìn bóng một người đàn ông coa to bước vào, vốn dĩ có chút sợ hãi, nhưng khi nghe thấy tiếng Cảnh duệ gọi:mẹ”, thì ra đó là cạu con trai mà bà luôn nghĩ đến hàng đêm.
Bà ta rơi nước mắt rồi ôm lấy Cảnh Duệ:”Duệ duệ.”
Bà ta chỉ kịp nói hai chữ, rồi khóc không ngừng.
Cảnh Duệ thay đổi rất nhiều, không phải tiểu tử bỏ nhà đi 7 năm trước nữa, mà cả người đầy sát khí, khi ôm cậu ta Thượng Quan ngưng đã biết, người thanh niên cao to đứng trước mặt là cậu con trai mà bà ta khổ sở đẻ ra.
Cảnh Duệ bất ngờ bị Thượng Quan Ngưng ôm lấy, bây giờ mới hồi phục trở lại.
7 năm, không có ai ôm anh ta như vậy, anh ta vốn dĩ cũng không để người khác dễ dàng chạm vào, mà trong sát thủ doanh không có tình cảm gì, tất cả đều có sự đề phòng lẫn nhau, không thể có chuyện ôm ấp gì cả.
Ai có thể bảo đảm, sau khi ôm, có bị giết luôn không.
Có điều, người trước mặt là mẹ cậu ta, cậu ta không hề đề phòng.
Cảnh Duệ thu súng lại, 1 tay ôm lấy eo Thương Quan Ngưng, 1 tay lau nước mắt cho bà ta.
Trước đó cậu ta gặp bố cũng có cảm giác này như gạp mẹ, mặc dù động tác có không khéo léo, nhưng cũng không phải vụng về, bời vì cậu ta hiểu được tình cảm của bố, mẹ là người phụ quan trọng nhất của bọn họ, không thể để bà ấy phải khóc, bà ấy đã phải mất rất nhiều công sức, bà luôn coi trọng bố và cậu ta hơn hết, bản thân chỉ ở phía sau.
Mà con trai lại học được động tác của ngườichồng đối với bà ta, Thượng Quân Ngưng lại khóc to hơn.
Duệ Duệ của bà ấy, đã lớn thật rồi!
Nhưng, anh ta sống qua 7 năm rồi, bà ấy không ở bên cạnh, không biết cậu ta đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Trước ngực của Cảnh Duệ đã bị ước vì nước mắt của mẹ, trong lòng anh ta cũng thấy ấm áp, gương mặt lạnh lùng cũng phải cười, thấp giọng nói:” mẹ, đừng khóc nữa, mẹ phải nói cho con biết, cô gái trên giường của con là sao?”
Thượng Quan Ngưng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lau nước mắt, kéo con trai ngồi xuống giường, nhìn lên cô bé nằm trên giường, cười nói:” Duệ Duệ, đó là em con, tên Hi Hi.”
Mặc Dù Cảnh Duệ nhìn thấy cô bé này rất giống mẹ mình nên cũng đoán ra như vậy, nhưng khi nghe mẹ thừa nhận thì cậu ta vẫn giật mình.
“con có em gái ư?”
Sao từ trước không có ai nói với cậu ta!
7 năm qua, Cảnh Dật Thần vẫn liên lạc với cậu ta, tại sao không nói với cậu ta lời nào.
Bố im lặng không nói! Nhất định là cố ý.
Cảnh Hi không hề biết anh trai ruột của mình đang đứng bên cạnh, vận ngủ ngon giấc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan rõ ràng, tóc dài mềm mượt, con bé không chỉ giống Thượng Quan Ngưng, mà còn có chút giống Cảnh Duệ, điều này khiến Cảnh Duệ càng thấy kì quặc.
Anh ta rất không thích ai đó giống với anh ta, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Hi giống mình, anh ta không những vui mừng mà còn tự hào.
Thượng Quan Ngưng đương nhiên biết con gái và con trai mình rất giống nhau, bà ta nhìn con trai rồi lại nhìn sang con gái, bật cười:” có quý em gái của con không? Nhưng nó lại không hề quý con, nó thích Mộc Sâm và Mộc Đóa hơn.”
Thích…nhưng thật sự không thể lí giải được, Cảnh Duệ chỉ là thấy hơi kì lạ vì tự nhiên lại có một cô em gái.
Cho dù em gái không quý cậu ta, thì cũng chẳng làm sao.
Dù sao thì, người mà em gái vẫn gặp là người thế thân, người thế than thì không thể hoàn toàn yêu thương chăm sóc Cảnh Hi được, trẻ nhỏ thực ra rất nhạy cảm, ai thương nó ai quan tâm nó, nó đều có thể cảm nhận được.
Thượng Quan Ngưng không hề nhìn con gái, mà chỉ đăm đăm nhìn tâm trạng của con trai.
Bà ta nhìn trên nét mặt của con trai, đôi mắt tròn xoe rồi trở nên ửng đỏm bà ta biết Cảnh Duệ đeo mặt nạ, nhưng ngũ quan có thể biến đổi, nhưng mắt thì không.
Mắt của Cảnh Duệ giống hoàn toàn Cảnh Dật Thần, giống như một ngôi sao sáng trong phòng tối vậy, rất đẹp.
Cảnh Duệ chỉ do dự 1 hồi, rồi muốn bỏ mặt nạ ra, ở đây có vẻ an toàn, sẽ không có ai nhìn thấy diện mạo của cậu ta.
Mặt nạ da người rất mỏng, nhưng lại bằng nhựa, nên đeo vào thì dễ nhưng tháo ra rất vất vả, cần phải có nước rửa của đội sát thủ đặc chế. Mà khi đã tháo ra, thì chiếc mặt nạ này cũng vứt đi.
Từ những gì Cảnh Dật Thần nói thì Thượng Quan Ngưng biết chuyện này là bị mật, bà ta liền ngăn cản Cảnh Duệ thảo mặt nạ.
“Duệ Duệ, đừng tháo, để vậy được rồi, mẹ biết là con là được, mặt của con thế nào mẹ không để ý đâu.”
Bà ta sợ khi Cảnh Duệ tháo mặt nạ ra thì sẽ có người nhìn thấy, sẽ khiến cậu ta gặp nguy hiểm, do vậy bà ta nhất quyết để con trai đoe mặt nạ nói chuyện với mình.
“bố con không để mẹ ở lại đây lâu, chốc nữa mẹ và em con sẽ phải đi luôn, chỉ là mẹ quá nhớ con, nên mới đến thăm con.”
Thượng Quan Ngưng vừa nói, vừa cởi quần áo cho con trai.
Cảnh Duệ giật mình, có chút ngượng ngùng hỏi:” mẹ, mẹ làm gì vậy?”
“mẹ xem thân thể con có bị thương ở đâu không, đừng cử động, hồi bé toàn là mẹ tắm cho con mà.”
Thượng Quan Ngưng vẫn coi Cảnh Duệ như trẻ con, nhưng Cảnh Duệ không coi mình là trẻ con nữa, anh ta giữ chặt lấy quần áo không để cho mẹ cởi.
“con không bi thương chỗ nào, vẫn tốt ạ.”
Thượng Quan Ngưng không tin, nhất quyết muốn cởi đồ của anh ta ra.
2 người giằng co, cãi cõ đã làm Cảnh Hi tỉnh giấc.
Tiểu nha đầu tỉnh dậy đã nhìn thấy mẹ đang cô gắng cởi đồ của 1 người đàn ông lạ mặt, nhất thời trợn trừng mắt:” mẹ, mẹ không cần bố của con nữa sao?”
2 mẹ con đang giằng co đột nhiên dừng lại, đồng thời đi đến bên giường.
Thượng Quan Ngưng nhìn con gái tỉnh dậy, gương mặt vẫn đang ngái ngủ, chẳng khóc cũng chẳng cười:” Hi Hi:” đừng nói hồ đồ, đó là anh của con.”
Cảnh Hi mở to mắt nhìn:” anh con!”
Một lúc sau cô ta mới bình tĩnh nói:” vâng, con biết rồi, đây mới là anh ruột con.”
Cảnh Duệ giật mình làm sao em gái lại biết, Cảnh Hi nói:” nhưng anh ruột không đẹp trai bằng anh đểu? chẳng phải mẹ nói anh con giống bố sao? Mắt mẹ bị sao vậy?
Thượng Quan Ngưng bất lực lắc đầu, rồi nhẫn nại giải thích với con gái:” đây không phải diện mạo thật sự của anh con, tình hình bây giờ của anh con rất đặc biệt, đợi sau khi anh con về nhà, con sẽ được ngắm dung nhan thật của anh con.”
Trên mặt của anh chắc là có mấy vết sẹo? nên mới đeo mặt nạ? hoặc là phẫu thuật rồi? haizz, thật đáng tiếc, con không được ngắm soái ca.”
Cảnh Hi thở dài lắc đầu.
Cảnh Duệ không kìm chế được, liền nhìn Thượng Quan Ngưng hỏi:” mẹ, Cảnh Hi năm nay mấy tuổi rồi.”
/1680
|