“Mẹ, mẹ lên xe trước chờ con được không?”
Dương Bách Lâm nhìn Tình Tình đến gần, cô gái anh đã lâu không gặp, tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, tim của anh vừa mỏi mệt vừa đau.
“Tình Tình, em có sao không? Xin lỗi, mẹ anh….”
Nhìn cô vì hốt hoảng mà gương mặt đỏ bừng, bước chân của anh không cách nào di chuyển được.
“Bách Lâm, là cô ta hại gia đình chúng ta thành như vậy, tại sao con lại nói xin lỗi với cô ta?”
Trương Tân Như thét chói tai. Đứa con của bà vì sao lại vô dụng như vậy? Đến lúc nào rồi còn nói xin lỗi cô ta? Nếu như không phải lúc nãy có người ngăn cản bà, vừa rồi bà đã tát cho cô ta một phát rồi.
“Mẹ, chuyện của của công ty sao lại liên quan đến Tình Tình? Mẹ có thể tỉnh táo một chút hay không?” Dương Bách Lâm luôn luôn ôn hòa cũng không nhịn được mà nổi giận.
“Bách Lâm, Bác Dương, thật xin lỗi, con sẽ điều tra chuyện này”
Tình Tình bước lên, cúi người xin lỗi Dương Bách Lâm và Trương Tân Như, sau đó xoay người đi về phía cửa sắt, sau đó hướng về phía Cố quản gia cũng chạy ra ngoài sợ cô xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng nói:
“Cổ quản gia, phiền bác bảo tài xế chở tôi đến công ty”
Chuyện này, ngoại trừ Mộ Dung Trần có thể làm vậy, còn ai vào đây nữa? Còn ai có năng lực có thể khiến Dương gia sụp đổ?
“Thiếu phu nhân, có muốn tôi gọi điện thoại cho thiếu gia trước hay không?”
Đối thoại của bọn họ, Cố quản gia có nghe được một nửa, đại khái cũng biết xảy ra chuyện gì. Nhưng, chuyện thiếu phu nhân xém chút nữa bị ăn một cái tát, ông nghĩ có nên báo với thiếu gia một tiếng hay không?
“Không cần, tôi muốn đi tìm anh ta ngay lập tức”
Tình Tình cảm thấy bây giờ tâm mình rất lạnh, cô nhất định phải gặp Mộ Dung Trần.
“Tôi lập tức bảo tài xế chuẩn bị xe.” Cố quản gia lui xuống nói
“Tình Tình, anh biết chuyện này không liên quan đến em. Chờ có cơ hội….”
Dương Bách Lâm biết Tình Tình nhất định muốn tìm Mộ Dung Trần hỏi cho ra lẽ, nhưng Tình Tình đối với mấy chuyện thương trường vốn không hiểu rõ, anh rất lo lắng cho cô.
“Bách Lâm, con đừng nhìn thấy cô ta rồi, chuyện gì cũng đều quên mất”
Trương Tân Như thấy kể từ khi con trai đến đây, ánh mắt không rời khỏi người Tiết Tình Tình, đối với Tình Tình oán hận càng sâu hơn.
Tình Tình cúi đầu không dám nhìn bọn họ nữa, cũng không nói gì nữa, lòng của cô tràn đầy tức giận và không thể tin được. Mộ Dung Trần tại sao anh lại nhỏ nhen như vậy. Lại đối xử với Dương gia như vậy?
Cả người Bách Lâm dường như đã gầy đi rất nhiều, bác Dương cũng thế, nếu không phải bởi vì cô, một công ty đang làm ăn tốt như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện?
Mộ Dung Trần tên khốn kiếp này!
"Mẹ. . . . . ."
Dương Bách Lâm còn muốn nói điều gì đó nhưng bị tiếng điện thoại trong túi cắt đứt. Lúc này không là ba, cũng là chuyện của công ty, anh không thể không lấy điện thoại ra.
Nhận điện thoại, Dương Bách Lâm một câu cũng không nói, anh chỉ đứng đó nghe, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, không tới 2 phút, hắn cúp điện thoại.
"Bách Lâm, có phải công ty lại có người đến đòi nợ không?” Lúc này Trương Tân Như cũng không có ý định suy nghĩ tiếp về chuyện của Tình Tình, bà lo lắng nhìn con trai.
“Mẹ, chúng ta phải đến công ty một chuyện, công nhân của nhà máy đang làm loạn…”
Nhíu mày thật sâu. Dương Bách Lâm nhìn thoáng qua Tình Tình, cũng không nói gì thêm, kéo mẹ lên xe.
Mà Tình Tình nghe anh nói công nhân đang làm loạn trong lòng càng thêm lo lắng. Chỉ muốn nhanh đi tìm Mộ Dung Trần để giải quyết vấn đề này.
Bách Lâm, thật xin lỗi!
Cho đến khi xe của bọn đi xa, Tình Tình mới ngẩng đầu lên, trong cổ cảm thấy chua xót khiến cô cảm thấy khó chịu.
Tại sao? Tại sao chuyện lại diễn ra như vậy.
Đến lúc lão Trần lái xe ra, Tình Tình vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nếu như không phải lão Trần liên tục kêu vài tiếng, cô cũng không biết xe đã ra ngoài.
Lên xe, xe trực tiếp đến công ty của Mộ Dung.
Cổng lớn nhà Mộ Dung lại khôi phục an tĩnh như cũ. Sau khi Mộ Dung Cầm nhìn thấy Tình Tình lên xe, tay nắm chặt rèm cửa sổ mãi không buông.
***
Chuyện của công ty cô không có quyền phát biểu ý kiến, nhưng không phải cô có thể nắm bắt cơ hội này sao?
Tình Tình xuống xe, đứng trước tòa nhà tràng đầy khí thế hào hùng cao chọc trời, đóng cửa xe, sau đó nổi giận đùng đùng bước vào trong.
Sau khi bước vào đại sảnh, Tình Tình mới cảm thấy khiếp đảm, nhà Mộ Dung giàu có, thế lực hùng hậu cô chỉ nghe đồn chưa từng nhìn thấy sự thật, hôm nay đến đây mới giật mình phát hiện cái gì gọi là giàu nứt đổ vách.
Trên nóc đại sảnh có đèn chùm thủy tinh sáu bóng chiếu xuống sàn nhà lót đá cẩm thạch sáng bóng như gương, bức tường màu trắng kéo dài mãi không nghỉ.
TV bên tay phải đang phát những bản tin tài chính khắp nơi trên thế giới, không ngừng hiện lên các chỉ số giao dịch, trong đó còn đặc biệt ghi giá thị trường tài chính sản nghiệp thuộc tập đoàn Mộ Dung.
“Xin chào tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
Tiếp tân quầy phục vụ nhìn thấy Tình Tình đứng ở đại sảnh, tươi cười rạng rỡ hỏi.
Từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, Tình Tình tiến lên phía trước:
“Tôi muốn gặp phó tổng bộ phần tài chính sự nghiệp Mộ Dung Trần”
Có phải chức vụ này không nhỉ? Tình Tình suy nghĩ một chút, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt hình như Tiết Thiệu Trạch có nói anh ta là phó tổng bộ phận tài chính sự nghiệp.
Thật buồn cười, kết hôn đã mấy tháng, ngày ngày cùng giường chung gối nhưng cô lại không hiểu anh, cũng không muốn hiểu.
Nếu như không phải hôm nay mẹ của Bách Lâm đến nhà Mộ Dung tìm cô, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ né tránh thực tế cứ như vậy sống qua ngày. Nhưng, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, không phải sao?
Tình Tình hôm nay không có trang điểm, hơn nữa cũng mặc quần áo thể thao và giày đế bằng chạy ra ngoài, ngay cả ví tiền và điện thoại cũng quên mang.
Mặc dù hôn lễ thế kỉ của cô với Mộ Dung Trần, TV, tờ báo, Internet nào cũng đưa tin, nhưng gương mặt của cô dâu cũng mơ hồ, cho nên tiếp tân không nhận ra cô cũng là chuyện bình thường.
“Xin hỏi, tiểu thư đại diện công ty nào?” Tiếp tân không để lại dấu vết thầm đánh giá cô gái dám gọi thẳng tên của phó tổng bọn họ.
Thấy thế nào cũng không giống đến bàn việc làm ăn, nhưng, nếu bạn của phó tổng đến phải có hẹn trước chứ?
“Tôi không phải đại diện công ty nào đến, tôi lấy danh nghĩa riêng đến gặp anh ta. Tôi tên là Tiết Tình Tình”
Không nói rõ mình là vợ của Mộ Dung Trần, Tình Tình nói rõ tên của mình.
“Rất xin lỗi, phàm là người không có hẹn trước, phó tổng của chúng tôi sẽ không gặp”
“Vậy….. Tôi có việc nhất định muốn gặp anh ta”
Tình Tình biết công ty lớn có quy định của nó. Nhưng hôm nay cô nhất định phải gặp được anh, hơn nữa muốn gặp ngay lập tức.
Dương Bách Lâm nhìn Tình Tình đến gần, cô gái anh đã lâu không gặp, tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ Dung, tim của anh vừa mỏi mệt vừa đau.
“Tình Tình, em có sao không? Xin lỗi, mẹ anh….”
Nhìn cô vì hốt hoảng mà gương mặt đỏ bừng, bước chân của anh không cách nào di chuyển được.
“Bách Lâm, là cô ta hại gia đình chúng ta thành như vậy, tại sao con lại nói xin lỗi với cô ta?”
Trương Tân Như thét chói tai. Đứa con của bà vì sao lại vô dụng như vậy? Đến lúc nào rồi còn nói xin lỗi cô ta? Nếu như không phải lúc nãy có người ngăn cản bà, vừa rồi bà đã tát cho cô ta một phát rồi.
“Mẹ, chuyện của của công ty sao lại liên quan đến Tình Tình? Mẹ có thể tỉnh táo một chút hay không?” Dương Bách Lâm luôn luôn ôn hòa cũng không nhịn được mà nổi giận.
“Bách Lâm, Bác Dương, thật xin lỗi, con sẽ điều tra chuyện này”
Tình Tình bước lên, cúi người xin lỗi Dương Bách Lâm và Trương Tân Như, sau đó xoay người đi về phía cửa sắt, sau đó hướng về phía Cố quản gia cũng chạy ra ngoài sợ cô xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng nói:
“Cổ quản gia, phiền bác bảo tài xế chở tôi đến công ty”
Chuyện này, ngoại trừ Mộ Dung Trần có thể làm vậy, còn ai vào đây nữa? Còn ai có năng lực có thể khiến Dương gia sụp đổ?
“Thiếu phu nhân, có muốn tôi gọi điện thoại cho thiếu gia trước hay không?”
Đối thoại của bọn họ, Cố quản gia có nghe được một nửa, đại khái cũng biết xảy ra chuyện gì. Nhưng, chuyện thiếu phu nhân xém chút nữa bị ăn một cái tát, ông nghĩ có nên báo với thiếu gia một tiếng hay không?
“Không cần, tôi muốn đi tìm anh ta ngay lập tức”
Tình Tình cảm thấy bây giờ tâm mình rất lạnh, cô nhất định phải gặp Mộ Dung Trần.
“Tôi lập tức bảo tài xế chuẩn bị xe.” Cố quản gia lui xuống nói
“Tình Tình, anh biết chuyện này không liên quan đến em. Chờ có cơ hội….”
Dương Bách Lâm biết Tình Tình nhất định muốn tìm Mộ Dung Trần hỏi cho ra lẽ, nhưng Tình Tình đối với mấy chuyện thương trường vốn không hiểu rõ, anh rất lo lắng cho cô.
“Bách Lâm, con đừng nhìn thấy cô ta rồi, chuyện gì cũng đều quên mất”
Trương Tân Như thấy kể từ khi con trai đến đây, ánh mắt không rời khỏi người Tiết Tình Tình, đối với Tình Tình oán hận càng sâu hơn.
Tình Tình cúi đầu không dám nhìn bọn họ nữa, cũng không nói gì nữa, lòng của cô tràn đầy tức giận và không thể tin được. Mộ Dung Trần tại sao anh lại nhỏ nhen như vậy. Lại đối xử với Dương gia như vậy?
Cả người Bách Lâm dường như đã gầy đi rất nhiều, bác Dương cũng thế, nếu không phải bởi vì cô, một công ty đang làm ăn tốt như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện?
Mộ Dung Trần tên khốn kiếp này!
"Mẹ. . . . . ."
Dương Bách Lâm còn muốn nói điều gì đó nhưng bị tiếng điện thoại trong túi cắt đứt. Lúc này không là ba, cũng là chuyện của công ty, anh không thể không lấy điện thoại ra.
Nhận điện thoại, Dương Bách Lâm một câu cũng không nói, anh chỉ đứng đó nghe, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, không tới 2 phút, hắn cúp điện thoại.
"Bách Lâm, có phải công ty lại có người đến đòi nợ không?” Lúc này Trương Tân Như cũng không có ý định suy nghĩ tiếp về chuyện của Tình Tình, bà lo lắng nhìn con trai.
“Mẹ, chúng ta phải đến công ty một chuyện, công nhân của nhà máy đang làm loạn…”
Nhíu mày thật sâu. Dương Bách Lâm nhìn thoáng qua Tình Tình, cũng không nói gì thêm, kéo mẹ lên xe.
Mà Tình Tình nghe anh nói công nhân đang làm loạn trong lòng càng thêm lo lắng. Chỉ muốn nhanh đi tìm Mộ Dung Trần để giải quyết vấn đề này.
Bách Lâm, thật xin lỗi!
Cho đến khi xe của bọn đi xa, Tình Tình mới ngẩng đầu lên, trong cổ cảm thấy chua xót khiến cô cảm thấy khó chịu.
Tại sao? Tại sao chuyện lại diễn ra như vậy.
Đến lúc lão Trần lái xe ra, Tình Tình vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nếu như không phải lão Trần liên tục kêu vài tiếng, cô cũng không biết xe đã ra ngoài.
Lên xe, xe trực tiếp đến công ty của Mộ Dung.
Cổng lớn nhà Mộ Dung lại khôi phục an tĩnh như cũ. Sau khi Mộ Dung Cầm nhìn thấy Tình Tình lên xe, tay nắm chặt rèm cửa sổ mãi không buông.
***
Chuyện của công ty cô không có quyền phát biểu ý kiến, nhưng không phải cô có thể nắm bắt cơ hội này sao?
Tình Tình xuống xe, đứng trước tòa nhà tràng đầy khí thế hào hùng cao chọc trời, đóng cửa xe, sau đó nổi giận đùng đùng bước vào trong.
Sau khi bước vào đại sảnh, Tình Tình mới cảm thấy khiếp đảm, nhà Mộ Dung giàu có, thế lực hùng hậu cô chỉ nghe đồn chưa từng nhìn thấy sự thật, hôm nay đến đây mới giật mình phát hiện cái gì gọi là giàu nứt đổ vách.
Trên nóc đại sảnh có đèn chùm thủy tinh sáu bóng chiếu xuống sàn nhà lót đá cẩm thạch sáng bóng như gương, bức tường màu trắng kéo dài mãi không nghỉ.
TV bên tay phải đang phát những bản tin tài chính khắp nơi trên thế giới, không ngừng hiện lên các chỉ số giao dịch, trong đó còn đặc biệt ghi giá thị trường tài chính sản nghiệp thuộc tập đoàn Mộ Dung.
“Xin chào tiểu thư, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
Tiếp tân quầy phục vụ nhìn thấy Tình Tình đứng ở đại sảnh, tươi cười rạng rỡ hỏi.
Từ trong sợ hãi lấy lại tinh thần, Tình Tình tiến lên phía trước:
“Tôi muốn gặp phó tổng bộ phần tài chính sự nghiệp Mộ Dung Trần”
Có phải chức vụ này không nhỉ? Tình Tình suy nghĩ một chút, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt hình như Tiết Thiệu Trạch có nói anh ta là phó tổng bộ phận tài chính sự nghiệp.
Thật buồn cười, kết hôn đã mấy tháng, ngày ngày cùng giường chung gối nhưng cô lại không hiểu anh, cũng không muốn hiểu.
Nếu như không phải hôm nay mẹ của Bách Lâm đến nhà Mộ Dung tìm cô, cô nghĩ, có lẽ cô sẽ né tránh thực tế cứ như vậy sống qua ngày. Nhưng, chuyện gì nên đến cũng sẽ đến, không phải sao?
Tình Tình hôm nay không có trang điểm, hơn nữa cũng mặc quần áo thể thao và giày đế bằng chạy ra ngoài, ngay cả ví tiền và điện thoại cũng quên mang.
Mặc dù hôn lễ thế kỉ của cô với Mộ Dung Trần, TV, tờ báo, Internet nào cũng đưa tin, nhưng gương mặt của cô dâu cũng mơ hồ, cho nên tiếp tân không nhận ra cô cũng là chuyện bình thường.
“Xin hỏi, tiểu thư đại diện công ty nào?” Tiếp tân không để lại dấu vết thầm đánh giá cô gái dám gọi thẳng tên của phó tổng bọn họ.
Thấy thế nào cũng không giống đến bàn việc làm ăn, nhưng, nếu bạn của phó tổng đến phải có hẹn trước chứ?
“Tôi không phải đại diện công ty nào đến, tôi lấy danh nghĩa riêng đến gặp anh ta. Tôi tên là Tiết Tình Tình”
Không nói rõ mình là vợ của Mộ Dung Trần, Tình Tình nói rõ tên của mình.
“Rất xin lỗi, phàm là người không có hẹn trước, phó tổng của chúng tôi sẽ không gặp”
“Vậy….. Tôi có việc nhất định muốn gặp anh ta”
Tình Tình biết công ty lớn có quy định của nó. Nhưng hôm nay cô nhất định phải gặp được anh, hơn nữa muốn gặp ngay lập tức.
/100
|