"Vậy cậu có muốn ly hôn với cô ấy không? Nếu như cảm thấy phiền, vậy thì nên nghĩ đến cách đó, có rất nhiều cô gái tốt chờ cậu lựa chọn." Âu Thánh Nguyên cố ý nhạo báng hắn.
"Câm miệng."
"Tôi nói thật, tôi mặc kệ cậu làm cách nào ép buộc Tình Tình kết hôn, nếu như tôi là Tình Tình, trong lòng cũng nhất định là hận cậu! Không thể nào móc tim móc phổi trao cho cậu. Như vậy hôn nhân không thể lâu dài được?"
"Tôi chưa từng tính toán đến việc sẽ cùng cô ấy ly hôn. Tôi sẽ không buông tay." Mộ Dung Trần liếc bạn tốt một cái, đưa tay giành lấy cốc rượu của mình, ngửa cổ lên uống sạch trong một hơi.
"Cậu có thật lòng yêu cô ấy không?"
"Nếu như không yêu, tôi làm sao lại tốn bao nhiêu công sức chỉ vì muốn có được cô ấy?" Mộ Dung Trần tự giễu nói. Cũng không xem Âu Thành Nguyên là hỏi thật hay đùa giỡn.
"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không ở bên cạnh chăm sóc cô ấy?"
"A Nguyên, cậu cho rằng tôi không muốn sao? Nhưng tôi sợ phải đối mắt với sự lạnh lùng của cô ấy, tôi sợ cô ấy nói không cần tôi. Tôi càng sợ nếu mình nóng giận, xảy ra tranh chấp khi đó tôi lại không thể khống chế được mà đả thương cô ấy."
"Nếu quả như thật yêu cô ấy như vậy, vậy thì đối tốt với cô ấy một chút. Thật ra con gái rất dễ cảm động." Âu Thánh Nguyên sờ mũi một cái. Haizzz, không nghĩ tới, ban ngày anh phải đi giảng bài cho những nam thanh nữ tú khoảng hai mươi tuổi, đã vậy thì thôi đi; buổi tối còn phải thuyết giảng cho một người đàn ông bằng tuổi mình.
Thật là bi thảm! Anh cũng chẳng có kinh nghiêm trong chuyện dụ dỗ con gái? Mặc dù bạn gái thì đã có, nhưng căn bản không cần đi dụ dỗ! Phải nói ra biện pháp làm thế nào để dụ dỗ thành công một cô gái, thì phải nói đến Trầm Ngôn, người mới vừa rồi bị anh đánh te tua mới chính là cao thủ!
Buổi tối mấy hôm trước, anh ta không phải đã dụ dỗ vợ của A Trần vui vẻ lắm sao? Chỉ là, dụ dỗ khiến vợ của người khác vui vẻ liền rước họa vào thân! Cái này cần phải ghi nhớ.
"Cậu nghĩ rằng tôi không muốn sao? Tôi luôn cố gắng đối xử thật tốt với cô ấy, tôi luôn cố gắng làm cô ấy vui vẻ, không màng đến chuyện cơm bưng nước rót cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn thế?" Đừng bảo là nũng nịu, ngay cả thái độ dịu dàng với anh cũng không có.
"Nếu quyết tâm muốn cô ấy moi tim trao cho cậu, vậy thì cần nhiều hơn nữa sự kiên nhẫn " Điều anh có thể nói chỉ là như vậy thôi?
"A Nguyên, tôi rất mệt mỏi!" Tròng mắt của anh xuất hiện một tia cười khổ, mệt mỏi cũng không thể buông tha cho cô ấy "Thôi, không nên nói nữa, tiếp tục uống đi!"
"Mộ Dung thiếu gia, vì tình yêu vĩ đại của cậu, tôi mời cậu!"
Hai người đàn ông này dĩ nhiên lại tiếp tục uống. Mượn rượu giải sầu càng sầu hơn, chỉ sợ là tửu lượng của hai người rất tốt, càng uống càng tỉnh
"Này, A Trần, cậu định đi đâu vậy?" Uống đến cũng có bảy tám phần say, Âu Thánh Nguyên thấy Mộ Dung Trần chợt ném xuống cái ly trong tay, không nói một lời đi ra cửa vào, anh vội vàng mở miệng hỏi.
"Về nhà!" Càng uống giống như càng phiền lòng, đầu muốn hôn mê, tâm lại hết sức tỉnh táo, lòng càng đau đớn tê dại vì cô.
Đúng vậy, anh đáng bị coi thường đến chết như vậy, trong đầu vẫn tưởng nhớ đến cô. Sợ cô khổ sở, sợ cô khóc không có ai an ủi!
"Chờ tôi một chút, bây giờ cậu không thể tự về? Để tôi đưa cậu về!" Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể lái xe, không bằng đi gọi một chiếc taxi cùng nhau về
Đã hơn nửa đêm trời vừa tối lại vừa lạnh, gọi tài xế đến đón cũng khá lâu.
Cửa phòng mở ra, Mộ Dung Trần bước chân vẫn bình thường, nhưng bỗng dưng có một cô gái xông tới trước mặt anh, lảo đảo ngã vào lồng ngực anh.
"Tiểu thư, cô đi phải nhìn đường chứ?" Mộ Dung Trần luôn luôn không thích phụ nữ chủ động dính đến anh, hơn nữa loại phụ nữ uống rượu say là đáng sợ nhất. Dĩ nhiên, phụ nữ uống say cũng có thể rất đẹp, nhưng chỉ có cô gái trong lòng anh mới như thế.
"Tiên sinh, là tôi đụng vào anh có phải không?" Mộ Dung Trần nghĩ muốn đẩy cô ra, không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại đeo bám rất chặt. Đôi tay cô níu chặt cánh tay anh, ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn nhàn nhạt hạ lộ ra gương mặt son phấn kỹ càng.
Thật là làm cho người nhìn chẳng có tí khẩu vị nào cả, vẫn là vợ anh tốt nhất, ở nhà chưa bao giờ trang điểm, lúc ra cửa cũng rất ít, nhiều nhất bôi chút kem chống nắng. Da dẻ trắng tinh lại tự nhiên.
Mộ Dung Trần, anh thật sự là đã quá say rồi, cái gì cũng muốn so sánh với vợ mình
"Tránh ra!" Mộ Dung Trần dùng sức đẩy cô ra.
"Tôi thấy dáng dấp của anh cũng không tệ, có hứng thú qua đêm với tôi không?" Cô gái trẻ không có ý định bỏ qua cho anh, mới vừa rồi còn giương mắt lên, như muốn xem rõ gương mặt anh, ít nhất thấy qua anh không đến nổi xấu xí liền muốn qua đêm với anh!
Cô bày tỏ rất rõ ràng, như loại gái thường qua đêm với đàn ông khác?
"Tiểu thư, anh ấy có vợ rồi. Nếu như muốn tìm người làm ấm giường tối nay, có thể suy nghĩ đến tôi cũng chẳng tệ." Âu Thánh Nguyên thấy bạn tốt bị phụ nữ quấy rối, vội vàng lên tiếng nói.
Ha ha! Mặc dù anh không giống như Trầm Ngôn, không phải loại hoa hoa công tử vừa nhìn thấy phụ nữ liền muốn mang lên giường, nhưng anh cũng có nhu cầu sinh lý của riêng mình, vẫn cần phụ nữ để giải quyết.
Huống chi bây giờ anh là đang là giúp cô; cái người bị cô đeo bám kia thật sự đang muốn về nhà ôm vợ đẹp!
"Anh?" Cô gái trẻ tuổi nghe được giọng nói của Âu Thánh Nguyên quay đầu lại muốn nhìn xem anh là ai.
"Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kém hơn anh ta đâu!" giáo sư Âu lộ ra nụ cười bí ẩn.
"A Nguyên, tôi đi trước!" Thấy Âu Thánh Nguyên ra ngoài, Mộ Dung Trần lập tức đi. Về phần anh muốn thảo luận chuyện chăn gối thế nào thì tùy.
"Vậy cậu nên cẩn thận." Âu Thánh Nguyên kéo một tay cô gái trẻ tuổi, cũng không quan tâm người ta có nguyện ý hay không, "Chúng ta đi làm ấm chăn thôi."
Mộ Dung Trần đi ra khỏi cửa chính của quán, một trận gió lạnh thổi qua, giúp cho đầu óc anh đang u mê bỗng tỉnh táo lạ thường.
Nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, trời vừa rạng sáng. Buổi tối lạnh như thế, có một người ngủ chung, lại còn được “làm việc” thì vô cùng tuyệt diệu.
Anh nên về nhà rồi!
Cũng không biết, sẽ có ai đang chờ anh hay không? Có lẽ chỉ có thể hy vọng xa vời, nhưng có hi vọng luôn là điều tốt!
Taxi đậu trước của lớn nhà Mộ Dung, xe mới vừa dừng lại, Mộ Dung Trần còn chưa kịp xuống xe, một bóng dáng quen thuộc đã tới giúp anh mở cửa xe.
"Này, đi nơi nào mà về trễ thế?" Là anh hai Mộ Dung Nghiên.
"Anh cũng mới trở về sao?" Sau khi trả tiền xe, Mộ Dung Trần xuống xe đứng bên cạnh Mộ Dung Nghiên. Nhìn dáng vẻ của anh ta chẳng giống như là đặc biệt đón tiếp anh, chắc cũng là vừa trở về mà thôi?
"Anh mới đi xã giao về!" Hai anh em cùng đi vào cửa nhà, vừa đi vừa nói."Mà em đã biết xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không về nhà, ông nội và ba mẹ rất bất mãn, nhưng anh cả đã giúp em giải quyết mọi chuyện rồi. Chính em nên cẩn thận một chút mà thôi."
"Em biết rồi ạ."
"Đúng rồi, chuyện em năm mất tích có liên quan tới em không?"
"Mộ Dung Nghiên, ngậm miệng thối của anh lại đi!"
"Câm miệng."
"Tôi nói thật, tôi mặc kệ cậu làm cách nào ép buộc Tình Tình kết hôn, nếu như tôi là Tình Tình, trong lòng cũng nhất định là hận cậu! Không thể nào móc tim móc phổi trao cho cậu. Như vậy hôn nhân không thể lâu dài được?"
"Tôi chưa từng tính toán đến việc sẽ cùng cô ấy ly hôn. Tôi sẽ không buông tay." Mộ Dung Trần liếc bạn tốt một cái, đưa tay giành lấy cốc rượu của mình, ngửa cổ lên uống sạch trong một hơi.
"Cậu có thật lòng yêu cô ấy không?"
"Nếu như không yêu, tôi làm sao lại tốn bao nhiêu công sức chỉ vì muốn có được cô ấy?" Mộ Dung Trần tự giễu nói. Cũng không xem Âu Thành Nguyên là hỏi thật hay đùa giỡn.
"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không ở bên cạnh chăm sóc cô ấy?"
"A Nguyên, cậu cho rằng tôi không muốn sao? Nhưng tôi sợ phải đối mắt với sự lạnh lùng của cô ấy, tôi sợ cô ấy nói không cần tôi. Tôi càng sợ nếu mình nóng giận, xảy ra tranh chấp khi đó tôi lại không thể khống chế được mà đả thương cô ấy."
"Nếu quả như thật yêu cô ấy như vậy, vậy thì đối tốt với cô ấy một chút. Thật ra con gái rất dễ cảm động." Âu Thánh Nguyên sờ mũi một cái. Haizzz, không nghĩ tới, ban ngày anh phải đi giảng bài cho những nam thanh nữ tú khoảng hai mươi tuổi, đã vậy thì thôi đi; buổi tối còn phải thuyết giảng cho một người đàn ông bằng tuổi mình.
Thật là bi thảm! Anh cũng chẳng có kinh nghiêm trong chuyện dụ dỗ con gái? Mặc dù bạn gái thì đã có, nhưng căn bản không cần đi dụ dỗ! Phải nói ra biện pháp làm thế nào để dụ dỗ thành công một cô gái, thì phải nói đến Trầm Ngôn, người mới vừa rồi bị anh đánh te tua mới chính là cao thủ!
Buổi tối mấy hôm trước, anh ta không phải đã dụ dỗ vợ của A Trần vui vẻ lắm sao? Chỉ là, dụ dỗ khiến vợ của người khác vui vẻ liền rước họa vào thân! Cái này cần phải ghi nhớ.
"Cậu nghĩ rằng tôi không muốn sao? Tôi luôn cố gắng đối xử thật tốt với cô ấy, tôi luôn cố gắng làm cô ấy vui vẻ, không màng đến chuyện cơm bưng nước rót cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn thế?" Đừng bảo là nũng nịu, ngay cả thái độ dịu dàng với anh cũng không có.
"Nếu quyết tâm muốn cô ấy moi tim trao cho cậu, vậy thì cần nhiều hơn nữa sự kiên nhẫn " Điều anh có thể nói chỉ là như vậy thôi?
"A Nguyên, tôi rất mệt mỏi!" Tròng mắt của anh xuất hiện một tia cười khổ, mệt mỏi cũng không thể buông tha cho cô ấy "Thôi, không nên nói nữa, tiếp tục uống đi!"
"Mộ Dung thiếu gia, vì tình yêu vĩ đại của cậu, tôi mời cậu!"
Hai người đàn ông này dĩ nhiên lại tiếp tục uống. Mượn rượu giải sầu càng sầu hơn, chỉ sợ là tửu lượng của hai người rất tốt, càng uống càng tỉnh
"Này, A Trần, cậu định đi đâu vậy?" Uống đến cũng có bảy tám phần say, Âu Thánh Nguyên thấy Mộ Dung Trần chợt ném xuống cái ly trong tay, không nói một lời đi ra cửa vào, anh vội vàng mở miệng hỏi.
"Về nhà!" Càng uống giống như càng phiền lòng, đầu muốn hôn mê, tâm lại hết sức tỉnh táo, lòng càng đau đớn tê dại vì cô.
Đúng vậy, anh đáng bị coi thường đến chết như vậy, trong đầu vẫn tưởng nhớ đến cô. Sợ cô khổ sở, sợ cô khóc không có ai an ủi!
"Chờ tôi một chút, bây giờ cậu không thể tự về? Để tôi đưa cậu về!" Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể lái xe, không bằng đi gọi một chiếc taxi cùng nhau về
Đã hơn nửa đêm trời vừa tối lại vừa lạnh, gọi tài xế đến đón cũng khá lâu.
Cửa phòng mở ra, Mộ Dung Trần bước chân vẫn bình thường, nhưng bỗng dưng có một cô gái xông tới trước mặt anh, lảo đảo ngã vào lồng ngực anh.
"Tiểu thư, cô đi phải nhìn đường chứ?" Mộ Dung Trần luôn luôn không thích phụ nữ chủ động dính đến anh, hơn nữa loại phụ nữ uống rượu say là đáng sợ nhất. Dĩ nhiên, phụ nữ uống say cũng có thể rất đẹp, nhưng chỉ có cô gái trong lòng anh mới như thế.
"Tiên sinh, là tôi đụng vào anh có phải không?" Mộ Dung Trần nghĩ muốn đẩy cô ra, không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại đeo bám rất chặt. Đôi tay cô níu chặt cánh tay anh, ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn nhàn nhạt hạ lộ ra gương mặt son phấn kỹ càng.
Thật là làm cho người nhìn chẳng có tí khẩu vị nào cả, vẫn là vợ anh tốt nhất, ở nhà chưa bao giờ trang điểm, lúc ra cửa cũng rất ít, nhiều nhất bôi chút kem chống nắng. Da dẻ trắng tinh lại tự nhiên.
Mộ Dung Trần, anh thật sự là đã quá say rồi, cái gì cũng muốn so sánh với vợ mình
"Tránh ra!" Mộ Dung Trần dùng sức đẩy cô ra.
"Tôi thấy dáng dấp của anh cũng không tệ, có hứng thú qua đêm với tôi không?" Cô gái trẻ không có ý định bỏ qua cho anh, mới vừa rồi còn giương mắt lên, như muốn xem rõ gương mặt anh, ít nhất thấy qua anh không đến nổi xấu xí liền muốn qua đêm với anh!
Cô bày tỏ rất rõ ràng, như loại gái thường qua đêm với đàn ông khác?
"Tiểu thư, anh ấy có vợ rồi. Nếu như muốn tìm người làm ấm giường tối nay, có thể suy nghĩ đến tôi cũng chẳng tệ." Âu Thánh Nguyên thấy bạn tốt bị phụ nữ quấy rối, vội vàng lên tiếng nói.
Ha ha! Mặc dù anh không giống như Trầm Ngôn, không phải loại hoa hoa công tử vừa nhìn thấy phụ nữ liền muốn mang lên giường, nhưng anh cũng có nhu cầu sinh lý của riêng mình, vẫn cần phụ nữ để giải quyết.
Huống chi bây giờ anh là đang là giúp cô; cái người bị cô đeo bám kia thật sự đang muốn về nhà ôm vợ đẹp!
"Anh?" Cô gái trẻ tuổi nghe được giọng nói của Âu Thánh Nguyên quay đầu lại muốn nhìn xem anh là ai.
"Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kém hơn anh ta đâu!" giáo sư Âu lộ ra nụ cười bí ẩn.
"A Nguyên, tôi đi trước!" Thấy Âu Thánh Nguyên ra ngoài, Mộ Dung Trần lập tức đi. Về phần anh muốn thảo luận chuyện chăn gối thế nào thì tùy.
"Vậy cậu nên cẩn thận." Âu Thánh Nguyên kéo một tay cô gái trẻ tuổi, cũng không quan tâm người ta có nguyện ý hay không, "Chúng ta đi làm ấm chăn thôi."
Mộ Dung Trần đi ra khỏi cửa chính của quán, một trận gió lạnh thổi qua, giúp cho đầu óc anh đang u mê bỗng tỉnh táo lạ thường.
Nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, trời vừa rạng sáng. Buổi tối lạnh như thế, có một người ngủ chung, lại còn được “làm việc” thì vô cùng tuyệt diệu.
Anh nên về nhà rồi!
Cũng không biết, sẽ có ai đang chờ anh hay không? Có lẽ chỉ có thể hy vọng xa vời, nhưng có hi vọng luôn là điều tốt!
Taxi đậu trước của lớn nhà Mộ Dung, xe mới vừa dừng lại, Mộ Dung Trần còn chưa kịp xuống xe, một bóng dáng quen thuộc đã tới giúp anh mở cửa xe.
"Này, đi nơi nào mà về trễ thế?" Là anh hai Mộ Dung Nghiên.
"Anh cũng mới trở về sao?" Sau khi trả tiền xe, Mộ Dung Trần xuống xe đứng bên cạnh Mộ Dung Nghiên. Nhìn dáng vẻ của anh ta chẳng giống như là đặc biệt đón tiếp anh, chắc cũng là vừa trở về mà thôi?
"Anh mới đi xã giao về!" Hai anh em cùng đi vào cửa nhà, vừa đi vừa nói."Mà em đã biết xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không về nhà, ông nội và ba mẹ rất bất mãn, nhưng anh cả đã giúp em giải quyết mọi chuyện rồi. Chính em nên cẩn thận một chút mà thôi."
"Em biết rồi ạ."
"Đúng rồi, chuyện em năm mất tích có liên quan tới em không?"
"Mộ Dung Nghiên, ngậm miệng thối của anh lại đi!"
/100
|