Edit: Lăng Lăng
Đêm khuya, trong nhà Mộ Dung, đã ngon giấc từ sớm
Nơi đình nghỉ mát trong vườn hoa, có một đốm sáng nhỏ lúc sáng lúc tối, có người ở đó hút thuốc lá
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cao lớn đó không sợ gió mùa đông giá rét vậy mà chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh đứng trong gió rét
Rốt cuộc điếu thuốc trong tay rơi xuống, Mộ Dung Trần xoay người trở về
Lại tức giận, nếu không anh cũng không đành lòng rời xa cô giống như mấy ngày trước. Cô ngã bệnh, dù anh muốn đi cũng đi không được. Nhưng lại sợ khi trở về sẽ nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô. Cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ này, hóng gió để đầu óc tỉnh táo một chút. Đầu óc tỉnh táo, lòng của anh như một hố đen không đáy, ép anh khó chịu không thôi
Anh đã trả giá rất nhiều cho phần tình yêu này, buông tay anh không cam lòng, không buông, cũng không được
Tình yêu là một thứ gì đó rất kì diệu, không phải mình muốn là có thể có được, không cần là có thể vứt đi. Nếu không, bây giờ anh yêu sẽ không đau khổ như vậy
Chỉ có điều, anh đặt cô ở trong lòng bàn tay che chở yêu thương, cô đã từng dùng tâm để cảm nhận không?. Rốt cuộc anh phải làm sao mới đúng?
Một người yêu đơn phương kiên trì như thế nào mới không cảm thấy mệt?. Đơn phương bỏ ra chỉ khiến cho bản thân tổn thương năng hơn, nhưng, anh không thu trở lại được thì làm sao bây giờ?
Chỉ một mình tổn thương sao?. Đã trễ thế này, không biết cô đã ngủ chưa?. Ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất đã tối đen như mực, trong đó cô đang yên lặng chìm vào giấc ngủ của mình phải không?
Nhưng chân của anh vẫn không tự chủ được đi về phía nơi yên tĩnh đó, anh không buông bỏ được, càng muốn khuấy động không gian yên tĩnh ấy. Anh đau, anh nghĩ không bằng để bọn họ cùng đau đi!
Ở trên con đường đau khổ, có người làm bạn mới không cảm thấy tịch mịch, con đường của 2 người nhưng chỉ đi có một mình không phải dễ dàng như trong tưởng tượng của anh a!
Cô muốn hận, vậy để cho cô hận đến cùng đi!. Anh muốn rút cái gai ra khỏi người côm trần trụi ở trước mặt cô
"Mộ Dung Trần!"
Khi thân thể cao lớn bước lên bậc thang vào cửa, thì từ sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc. Anh dừng lại một chút, không quay đầu anh cũng biết là ai
Đã trễ thế này, cũng có người giống như anh sao?
"Có chuyện gì sao?"
Mộ Dung Trần lạnh nhạt lên tiếng. Cho dù thật sự có chuyện, đã trễ thế này, cũng không thích hợp để nói
“Em chỉ muốn hỏi anh một câu, sẽ không làm lỡ thời gian của anh” Phó Cảnh Ca vò vò áo khoác trên người. Cô ta không vén lên mái tóc dài, gió lạnh thổi qua, trong buổi tối như vậy làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, nhưng mà, người nên thương tiếc cô ta không phải là anh
“Em dâu, mời nói”
Hai tay bỏ ở trong túi quần, Mộ Dung Trần nghiêng người qua dựa vào cây cột, nhìn không ra biểu tình trên mặt
“Mộ Dung Trần, em ở trong lòng anh chỉ là em dâu thôi sao?”
Trước kia, ít nhất anh cũng nguyện ý gọi cô một tiếng “Cảnh Ca”. Chỉ là, vừa nghĩ tới trước kia, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc
“Chẳng lẽ tôi nên gọi cô là Phó tiểu thư sao?”
Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói, không phải anh cay nghiệt, mà tâm trạng của anh thật không tốt, không có rảnh đi để ý người khác có bị tổn thương bởi lời anh nói hay không?
Có lẽ đối với tình yêu, 2 người bọn họ đều ngu ngốc giống nhau. Đâm đầu vào mà hy sinh, cũng không quan tâm người khác có đồng ý tiếp nhận hay không
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi vào trước” Mộ Dung Trần muốn đi.
"Chờ một chút." Phó Cảnh Ca lần nữa ra tiếng.
"Em dâu, còn có chuyện gì?"
“Anh . . . . . Năm đó có yêu qua em không?"
Phó Cảnh Ca khó khăn mở miệng hỏi, nghi vấn nhiều năm như vậy. Rõ ràng trong lòng biết rõ đáp án, nhưng không chính tai nghe thấy, cô thật không cam lòng!
Nhiều năm hy sinh như vậy, chỉ muốn biết rõ đáp án, để từ đây cô hoàn toàn chết tâm, có được không?
Ở nước ngoài du học, biết anh, vừa gặp đã yêu, chủ động theo đuổi, thời gian lâu dài, bên ngoài cũng đồn bọn họ là một đôi, thật ra, anh chưa bao giờ cho cô bất kì hứa hẹn gì, thậm chí cử chỉ thân mật cũng không có, anh chỉ lười giải thích quá nhiều với người khác mà thôi
Cho đến khi, cô không cam lòng khi anh luôn lạnh nhạt với cô, nên cô mới hạ xuân dược, kết quả lại là trời xui đất khiến. Cho đến khi cô cuối cùng bị buộc gả cho Mộ Dung Khiêm, thật lâu sau đó cô mới có thể chấp nhân được được, anh không thương cô
“Không có” Câu trả lời của anh, vĩnh viễn không chậm trễ chút nào
“Cho nên….. qua lại 2 năm rưỡi, anh chưa bao giờ muốn em, cũng chưa bao giờ có ý tưởng cầu hôn với em”
“Lòng dạ của tôi cô cũng biết rõ, mặc dù đi vào hôn nhân, nhưng mà tương lai cũng chỉ là theo nguyện vọng của 2 nhà thôi” Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói : “Hơn nữa tôi cũng không muốn ly hôn”
"Mộ Dung Trần, anh thật là ngoan độc”
“Cảm ơn, thủ đoạn của em dâu cũng không kém”
“Anh có ý gì?”
“Ngũ đệ, đối với cô như thế nào, cô không biết sao?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
“Chẳng lẽ muốn tôi nói rõ ra sao?. Cần gì như vậy, coi như cô cố ý muốn tránh, nhưng có một số việc có tránh cũng không khỏi”
. Mộ Dung Trần dừng một chút : “Đừng đặt tâm ý trên người tôi, Cảnh Ca” Đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, Mộ Dung Trần cũng không quay đầu, trở về phòng mình
Điều anh làm, cũng chỉ có như thế!
Đưa mắt nhìn bóng dáng cao to ấy đang đi xa dần, Phó Cảnh Ca lệ rơi đầy mặt, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng anh cũng để lại cho cô 2 chữ “Cảnh Ca” rồi bỏ đi
Kết thúc thật rồi, tất cả đều kết thúc! Cuộc tình kéo dài suốt 8 năm, yêu đơn phương không có bất kì ý nghĩa gì, đã kết thúc ở trong đêm rét lạnh
Chỉ còn lại một mình cô, cuộc sống sau này, phải trôi qua như thế nào đây?. Cô đã sớm không có mục tiêu rồi
Người đàn ông cùng cô chung giường chung gối suốt mấy năm. Thật như những gì Mộ Dung Trần nói sao?. Có thể sao?. Bọn họ bắt đầu đã là sai lầm, làm sao có thể có kết cục?
Hơn nữa, lòng của hắn sâu đến đáng sợ, chỉ mới suy nghĩ một chút thôi, mà thân thể của cô đều phát run. Làm sao cô có thể tin được người đàn ông luôn tìm mọi cách hành hạ cô ở trên giường cũng yêu thương cô?
Cô không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ
Một đạo ánh đèn xe chói mắt thẳng tắp bắn vào trên mặt cô, Phó Cảnh Ca trực tiếp đưa tay che mắt lại. Đã trễ thế này, còn có ai mới về sao?
Hơn nữa, tại sao không đem xe đỗ ở gara mà dừng lại ở trước cửa lớn?. Cô đang muốn xoay người không để ý đến, nhưng, tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng ngày càng quen thuộc, luồng hơi thở áp bức càng ngày càng đến gần, bước chân của cô như nhũn ra, vô lực ngừng lại
“Sao vậy?. Ngay cả chồng mình về cũng không muốn nhìn một chút đã muốn đi?” Mộ Dung khiêm đứng ở trước mặt cô
Phó Cảnh Ca hít sâu rồi thở ra một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, không để ý đến Mộ Dung Khiêm trực tiếp xoay người bước đi. Bọn họ ở chung một chỗ cũng không có chuyện gì tốt để nói, chỉ toàn gây gỗ
Không phải mấy ngày rồi anh ta chưa trở về nhà sao?. Sao hôm nay tâm trạng lại tốt nửa đêm biết đường về nhà?. Không lẽ mới vừa rồi anh ta nhìn thấy cô với Mộ Dung Trần ở chỗ này?
Thấy thì thế nào đây?
"Phó Cảnh Ca. . . . . ." Mộ Dung khiêm vươn tay kéo cánh tay của cô không để cho cô đi.
“Mộ Dung Khiêm, tôi không muốn cãi nhau với nhau với anh ở chỗ này” Phó Cảnh Ca cao ngạo ngẩng cao đầu, cố gắng để mình giảm bớt sợ hãi một chút
“Vừa hay, tôi cũng không muốn. Vậy thì cùng nhau trở về phòng từ từ nói chuyện” Nói đến phần sau, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi. Về phần muốn nói như thế nào. Đóng cửa phòng lại rồi sẽ biết !
Đêm khuya, trong nhà Mộ Dung, đã ngon giấc từ sớm
Nơi đình nghỉ mát trong vườn hoa, có một đốm sáng nhỏ lúc sáng lúc tối, có người ở đó hút thuốc lá
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cao lớn đó không sợ gió mùa đông giá rét vậy mà chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh đứng trong gió rét
Rốt cuộc điếu thuốc trong tay rơi xuống, Mộ Dung Trần xoay người trở về
Lại tức giận, nếu không anh cũng không đành lòng rời xa cô giống như mấy ngày trước. Cô ngã bệnh, dù anh muốn đi cũng đi không được. Nhưng lại sợ khi trở về sẽ nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô. Cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ này, hóng gió để đầu óc tỉnh táo một chút. Đầu óc tỉnh táo, lòng của anh như một hố đen không đáy, ép anh khó chịu không thôi
Anh đã trả giá rất nhiều cho phần tình yêu này, buông tay anh không cam lòng, không buông, cũng không được
Tình yêu là một thứ gì đó rất kì diệu, không phải mình muốn là có thể có được, không cần là có thể vứt đi. Nếu không, bây giờ anh yêu sẽ không đau khổ như vậy
Chỉ có điều, anh đặt cô ở trong lòng bàn tay che chở yêu thương, cô đã từng dùng tâm để cảm nhận không?. Rốt cuộc anh phải làm sao mới đúng?
Một người yêu đơn phương kiên trì như thế nào mới không cảm thấy mệt?. Đơn phương bỏ ra chỉ khiến cho bản thân tổn thương năng hơn, nhưng, anh không thu trở lại được thì làm sao bây giờ?
Chỉ một mình tổn thương sao?. Đã trễ thế này, không biết cô đã ngủ chưa?. Ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất đã tối đen như mực, trong đó cô đang yên lặng chìm vào giấc ngủ của mình phải không?
Nhưng chân của anh vẫn không tự chủ được đi về phía nơi yên tĩnh đó, anh không buông bỏ được, càng muốn khuấy động không gian yên tĩnh ấy. Anh đau, anh nghĩ không bằng để bọn họ cùng đau đi!
Ở trên con đường đau khổ, có người làm bạn mới không cảm thấy tịch mịch, con đường của 2 người nhưng chỉ đi có một mình không phải dễ dàng như trong tưởng tượng của anh a!
Cô muốn hận, vậy để cho cô hận đến cùng đi!. Anh muốn rút cái gai ra khỏi người côm trần trụi ở trước mặt cô
"Mộ Dung Trần!"
Khi thân thể cao lớn bước lên bậc thang vào cửa, thì từ sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc. Anh dừng lại một chút, không quay đầu anh cũng biết là ai
Đã trễ thế này, cũng có người giống như anh sao?
"Có chuyện gì sao?"
Mộ Dung Trần lạnh nhạt lên tiếng. Cho dù thật sự có chuyện, đã trễ thế này, cũng không thích hợp để nói
“Em chỉ muốn hỏi anh một câu, sẽ không làm lỡ thời gian của anh” Phó Cảnh Ca vò vò áo khoác trên người. Cô ta không vén lên mái tóc dài, gió lạnh thổi qua, trong buổi tối như vậy làm cho người ta cảm thấy thương tiếc, nhưng mà, người nên thương tiếc cô ta không phải là anh
“Em dâu, mời nói”
Hai tay bỏ ở trong túi quần, Mộ Dung Trần nghiêng người qua dựa vào cây cột, nhìn không ra biểu tình trên mặt
“Mộ Dung Trần, em ở trong lòng anh chỉ là em dâu thôi sao?”
Trước kia, ít nhất anh cũng nguyện ý gọi cô một tiếng “Cảnh Ca”. Chỉ là, vừa nghĩ tới trước kia, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc
“Chẳng lẽ tôi nên gọi cô là Phó tiểu thư sao?”
Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói, không phải anh cay nghiệt, mà tâm trạng của anh thật không tốt, không có rảnh đi để ý người khác có bị tổn thương bởi lời anh nói hay không?
Có lẽ đối với tình yêu, 2 người bọn họ đều ngu ngốc giống nhau. Đâm đầu vào mà hy sinh, cũng không quan tâm người khác có đồng ý tiếp nhận hay không
“Nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi vào trước” Mộ Dung Trần muốn đi.
"Chờ một chút." Phó Cảnh Ca lần nữa ra tiếng.
"Em dâu, còn có chuyện gì?"
“Anh . . . . . Năm đó có yêu qua em không?"
Phó Cảnh Ca khó khăn mở miệng hỏi, nghi vấn nhiều năm như vậy. Rõ ràng trong lòng biết rõ đáp án, nhưng không chính tai nghe thấy, cô thật không cam lòng!
Nhiều năm hy sinh như vậy, chỉ muốn biết rõ đáp án, để từ đây cô hoàn toàn chết tâm, có được không?
Ở nước ngoài du học, biết anh, vừa gặp đã yêu, chủ động theo đuổi, thời gian lâu dài, bên ngoài cũng đồn bọn họ là một đôi, thật ra, anh chưa bao giờ cho cô bất kì hứa hẹn gì, thậm chí cử chỉ thân mật cũng không có, anh chỉ lười giải thích quá nhiều với người khác mà thôi
Cho đến khi, cô không cam lòng khi anh luôn lạnh nhạt với cô, nên cô mới hạ xuân dược, kết quả lại là trời xui đất khiến. Cho đến khi cô cuối cùng bị buộc gả cho Mộ Dung Khiêm, thật lâu sau đó cô mới có thể chấp nhân được được, anh không thương cô
“Không có” Câu trả lời của anh, vĩnh viễn không chậm trễ chút nào
“Cho nên….. qua lại 2 năm rưỡi, anh chưa bao giờ muốn em, cũng chưa bao giờ có ý tưởng cầu hôn với em”
“Lòng dạ của tôi cô cũng biết rõ, mặc dù đi vào hôn nhân, nhưng mà tương lai cũng chỉ là theo nguyện vọng của 2 nhà thôi” Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói : “Hơn nữa tôi cũng không muốn ly hôn”
"Mộ Dung Trần, anh thật là ngoan độc”
“Cảm ơn, thủ đoạn của em dâu cũng không kém”
“Anh có ý gì?”
“Ngũ đệ, đối với cô như thế nào, cô không biết sao?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
“Chẳng lẽ muốn tôi nói rõ ra sao?. Cần gì như vậy, coi như cô cố ý muốn tránh, nhưng có một số việc có tránh cũng không khỏi”
. Mộ Dung Trần dừng một chút : “Đừng đặt tâm ý trên người tôi, Cảnh Ca” Đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô, Mộ Dung Trần cũng không quay đầu, trở về phòng mình
Điều anh làm, cũng chỉ có như thế!
Đưa mắt nhìn bóng dáng cao to ấy đang đi xa dần, Phó Cảnh Ca lệ rơi đầy mặt, chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng anh cũng để lại cho cô 2 chữ “Cảnh Ca” rồi bỏ đi
Kết thúc thật rồi, tất cả đều kết thúc! Cuộc tình kéo dài suốt 8 năm, yêu đơn phương không có bất kì ý nghĩa gì, đã kết thúc ở trong đêm rét lạnh
Chỉ còn lại một mình cô, cuộc sống sau này, phải trôi qua như thế nào đây?. Cô đã sớm không có mục tiêu rồi
Người đàn ông cùng cô chung giường chung gối suốt mấy năm. Thật như những gì Mộ Dung Trần nói sao?. Có thể sao?. Bọn họ bắt đầu đã là sai lầm, làm sao có thể có kết cục?
Hơn nữa, lòng của hắn sâu đến đáng sợ, chỉ mới suy nghĩ một chút thôi, mà thân thể của cô đều phát run. Làm sao cô có thể tin được người đàn ông luôn tìm mọi cách hành hạ cô ở trên giường cũng yêu thương cô?
Cô không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ
Một đạo ánh đèn xe chói mắt thẳng tắp bắn vào trên mặt cô, Phó Cảnh Ca trực tiếp đưa tay che mắt lại. Đã trễ thế này, còn có ai mới về sao?
Hơn nữa, tại sao không đem xe đỗ ở gara mà dừng lại ở trước cửa lớn?. Cô đang muốn xoay người không để ý đến, nhưng, tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng ngày càng quen thuộc, luồng hơi thở áp bức càng ngày càng đến gần, bước chân của cô như nhũn ra, vô lực ngừng lại
“Sao vậy?. Ngay cả chồng mình về cũng không muốn nhìn một chút đã muốn đi?” Mộ Dung khiêm đứng ở trước mặt cô
Phó Cảnh Ca hít sâu rồi thở ra một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, không để ý đến Mộ Dung Khiêm trực tiếp xoay người bước đi. Bọn họ ở chung một chỗ cũng không có chuyện gì tốt để nói, chỉ toàn gây gỗ
Không phải mấy ngày rồi anh ta chưa trở về nhà sao?. Sao hôm nay tâm trạng lại tốt nửa đêm biết đường về nhà?. Không lẽ mới vừa rồi anh ta nhìn thấy cô với Mộ Dung Trần ở chỗ này?
Thấy thì thế nào đây?
"Phó Cảnh Ca. . . . . ." Mộ Dung khiêm vươn tay kéo cánh tay của cô không để cho cô đi.
“Mộ Dung Khiêm, tôi không muốn cãi nhau với nhau với anh ở chỗ này” Phó Cảnh Ca cao ngạo ngẩng cao đầu, cố gắng để mình giảm bớt sợ hãi một chút
“Vừa hay, tôi cũng không muốn. Vậy thì cùng nhau trở về phòng từ từ nói chuyện” Nói đến phần sau, hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi. Về phần muốn nói như thế nào. Đóng cửa phòng lại rồi sẽ biết !
/106
|