Bọn họ cũng chẳng biết cảm xúc của mình thật ra là như thế nào, chỉ là mọi lần gặp nhau không khỏi rùng mình? Tình Tình không biết vợ chồng khác rùng mình như thế không, chỉ là cô và Mộ Dung Trần lại rùng mình không giống nhau.
Ngày đó, nửa đêm, sau khi anh ra ngoài về, cô cho là anh lại đi liên tục mấy ngày không trở về, dù sao anh cũng có thể lấy sơ vài bộ đồ, lấy cớ là đi công tác. Nhưng lại không phải như vậy.
Mỗi ngày anh đều trở về, chỉ là về sớm hay muộn một chút thôi, có lúc sẽ xuất hiện tại phòng ăn cùng cô ăn cơm tối, những lúc ở chung một chỗ anh vẫn tỉ mỉ chăm sóc cô.
Lạ nhất có lẽ là khi trở về phòng, cô không để ý tới anh, anh cũng không giống như thường ngày thích trêu chọc cô, nói chuyện với cô. Mà bởi vì cô vừa hết bệnh nên thân thể cần điều dưỡng, anh cũng không ép buộc cô loại quan hệ ấy nữa.
Điểm này đoán chừng là lần duy nhất cô rùng vì điều tốt, cô rốt cuộc có thể nghỉ ngơi được rồi.
Mỗi ngày buổi tối, sau khi tắm, cô sẽ đọc sách một hồi mới ngủ, dù đã tạm nghỉ học, nhưng Tình Tình không muốn bỏ ngang việc học như vậy. Mặc dù nhà Mộ Dung không có yêu cầu làm con dâu phải có kiến thức bao nhiêu, trình độ học vấn cao bao nhiêu, cô cũng không phải vì mình là dâu nhà Mộ Dung mà quên đi thân phận, quên đi việc học tập.
Cô chỉ muốn vì mình.
Một cô gái, nếu như ngay cả năng lực tự sinh tồn cũng không có, ngộ nhỡ ngày nào đó người đàn ông của mình bỏ mình thì làm như thế nào? Việc kết hôn thật có thể đi tới đâu?
Tương lai cô xem không tới, nhưng là hiện tại cô rất rõ ràng!
Tình hình của Dương gia cũng không biết thế nào! Sau khi cô khỏi bệnh có gọi điện đến số điện thoại di động của anh nhưng phát hiện số đã không còn sự dụng, mà số điện thoại của gia đình anh, cô ngàn vạn lần không dám điện, ngộ nhỡ không phải anh nghe điện thoại thì nguy?
Cô không thể nào hỏi Mộ Dung Trần, hỏi anh cũng là hỏi vô ích. Cô lên net, xem tivi, xem báo chí nhưng không có phát hiện bất kỳ một cái tin tức nói là công ty thực phẩm Thanh Vinh xảy ra vấn đề, tra xét trên trang web công ty bọn họ là vẫn hoạt động bình thường!
Dương Gia có phải đã tìm được biện pháp giải quyết rồi hay không? Cô chỉ có thể cho là như vậy. Cô không giúp được gì, nhưng không thể để mình liên lụy bọn họ.
Haizzzzz!!!!
Ngồi ở trong phòng ăn, Tình Tình lấy cái muỗng khuấy đều cháo trai trong chén, không tự chủ đem lòng mình than ra thành tiếng, giọng điệu cố tình này còn khiến cho mẹ con Mộ Dung Cầm bởi vì Chủ nhật không cần đi học mà đến muộn nghe được.
"Không biết cô Tư đang than thở chuyện gì vậy?"
Đương gia Mộ Dung Hàng cùng vợ là Thái Chi Lan đã xuất ngoại, những anh em khác ở nhà Mộ Dung hôm nay cũng đều không có đến phòng ăn, cho nên, phòng ăn chỉ có một mình Tình Tình cộng thêm hai mẹ con Mộ Dung Cầm.
"Nhị thẫm, chào buổi sáng!" Tình Tình ngồi thẳng người cùng Lâm Thục Mẫn chào hỏi, nhưng Mộ Dung Cầm lại không để ý đến cô. Theo quy định thứ bậc trên dưới, cô ta là chị dâu của cô, phải là người trào hỏi trước mới đúng, huống chi cô đối với cô ta trong lòng thật ra có rất nhiều ngăn cách .
"Chào buổi sáng!" Lâm Thục Mẫn cùng Mộ Dung Cầm ngồi xuống, người giúp việc tiến lên đang muốn hỏi các cô ăn món gì, lại bị Lâm Thục Mẫn phất tay ý bảo mọi người lui xuống.
Xem ra, hai mẹ con này có lời muốn nói với Tình Tình, nhìn trong chén gì đó không còn bao nhiêu miếng, Tình Tình ngồi cũng không xong, đi cũng không được, chỉ có thể cầu nguyện họ đừng nói gì thôi.
"Tiết Tình Tình, cô thật đúng là thứ không biết xấu hổ." Người giúp việc sau khi lui xuống, Lâm Thục Mẫn lập tức không khách khí nói. Ngược lại Mộ Dung Cầm ngồi ở một bên lấy tay lôi kéo tay của cô, sử dụng ánh mắt ý bảo cô không nên quá mức không biết thân biết phận.
Đừng bảo là ông Nội có ở đây, anh Tư nếu biết bọn họ trong đáy lòng không ngừng khi dễ Tiết Tình Tình nhất định sẽ không bỏ qua họ, mà bây giờ cô không chọc nổi anh Tư.
"Nhị thẩm, tôi không hiểu rõ ngươi có ý chị." Xem ra ai cũng muốn trút giận trên người cô, Tình Tình đứng lên, không muốn cùng các cô gây gổ "Tôi ăn no rồi, các chị cứ dùng tự nhiên."
"Mới nói cô một câu, cô đã muốn đi rồi sao?" Lâm Thục Mẫn thét chói tai, thật vất vả chờ đến lúc Lão Thái Gia, anh cả và chị dâu cả đều không ở đây, cô rốt cuộc có thể mở mày mở mặt một lần, dĩ nhiên không muốn làm cho Tình Tình đi nhanh như vậy.
"Nhị thẩm, chị còn có việc gì muốn nói với tôi sao?" Tình Tình kéo ghế ra, sau đó đứng lại. Có chuyện gì sao? Cô cùng với cô ta có nhiều chuyện để nói thế ư?
"Ngược lại không có gì to lớn, chỉ là. . . . . ." Lâm Thục Mẫn khóe miệng nâng lên nở một cười hả hê "Cô đã làm dâu nhà Mộ Dung, tại sao lại ở bên ngoài làm ra chuyện khiến nhà Mộ Dung mất mặt vậy?"
"Tôi làm cái gì khiến nhà Mộ Dung chuyện mất mặt?" Tình Tình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta. Sau khi kết hôn cô ngày ngày ở nhà, cô còn có thể làm ra chuyện gì sao?
Một lần duy nhất là ra cửa, để cho tài xế chở cô đi ra ngoài sau đó liền quay về. Cô ta rốt cuộc muốn nói cái gì?
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy có được hay không?" Mộ Dung Cầm lôi kéo tay của mẹ mình.
"Con biết cái gì, lo ăn bữa sáng của con đi. "Tay vươn ra ngăn cản lời nói của con gái, Lâm Thục Mẫn tiếp tục nói: "Mấy ngày trước, em ở cửa nhà cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo không phải sao? Thật là quá mất mặt, đều đã có chồng hết rồi còn muốn đi quyến rũ đàn ông khác. Mặc kệ như thế nào, cũng nên giữ mặt mũi cho nhà Mộ Dung một chút chứ?"
"Chị nói cái gì?" Tình Tình không dám tin, nhìn Lâm Thục Mẫn, cô ta dám nói cô ở cửa nhà cùng người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo sao? Cô lúc nào thì đã làm loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ là lần trước Berlin cùng mẹ anh đến đây sao?
Cô căn bản không có cùng Berlin có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào? Tại sao cô ta lại có thể nhục mạ cô như vậy? Quá đáng, thật sự là thật là quá đáng!
"Tôi chưa từng làm chuyện ấy, tôi sẽ không thừa nhận. Ngược lại chị nên dạy bảo con gái chị cho tốt, đừng nên đi hại người khác." Nói xong câu đó Tình Tình xoay người đi ra ngoài.
Tức chết cô mà!
"Tiết Tình Tình, cô đứng lại đó cho tôi!" Thời điểm cô đi đến cửa phòng, Lâm Thục Mẫn tức giận cũng đứng lên. "Tôi vai vế lớn hơn cô, cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy sao?"
Tình Tình vừa ra đến cửa liền đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì tiếp theo, thì một cái giọng nói quen thuộc chợt vang lên giúp cô giải vây.
"Nhị thẩm sao lại cùng tiểu bảo bối của tôi nói chuyện, chẳng phải là trưởng bối cần nên giữ đúng mực sao?"
Tình Tình kinh ngạc quay đầu, thấy Mộ Dung Trần đang mặc bộ đồ thể thao màu đen, trên cổ đeo chiếc khăn lông màu trắng, hiển nhiên mới vừa trong phòng Thể dục đi ra.
Cô cho là anh đã đến công ty rồi!
"Ý tôi không phải nói như vậy." Lâm Thục Mẫn đụng nhằm cây đinh, giọng nói lập tức chậm lại, phách lối cũng mất đi, vô cùng không cam lòng cúi đầu xuống, không nói lời nào thêm với Tình Tình "Tôi chỉ là dạy cho cô ấy đạo lý làm dâu nhà Mộ Dung như thế nào thôi. . . . . ."
"Không cần." Mộ Dung Trần ngắt lời cô "Cô ấy là vợ tôi, có gì sai tôi sẽ dạy. Nhị thẩm, cô chỉ cần dạy Cầm Nhi nên làm như thế nào để thành người là tốt rồi"
Ngày đó, nửa đêm, sau khi anh ra ngoài về, cô cho là anh lại đi liên tục mấy ngày không trở về, dù sao anh cũng có thể lấy sơ vài bộ đồ, lấy cớ là đi công tác. Nhưng lại không phải như vậy.
Mỗi ngày anh đều trở về, chỉ là về sớm hay muộn một chút thôi, có lúc sẽ xuất hiện tại phòng ăn cùng cô ăn cơm tối, những lúc ở chung một chỗ anh vẫn tỉ mỉ chăm sóc cô.
Lạ nhất có lẽ là khi trở về phòng, cô không để ý tới anh, anh cũng không giống như thường ngày thích trêu chọc cô, nói chuyện với cô. Mà bởi vì cô vừa hết bệnh nên thân thể cần điều dưỡng, anh cũng không ép buộc cô loại quan hệ ấy nữa.
Điểm này đoán chừng là lần duy nhất cô rùng vì điều tốt, cô rốt cuộc có thể nghỉ ngơi được rồi.
Mỗi ngày buổi tối, sau khi tắm, cô sẽ đọc sách một hồi mới ngủ, dù đã tạm nghỉ học, nhưng Tình Tình không muốn bỏ ngang việc học như vậy. Mặc dù nhà Mộ Dung không có yêu cầu làm con dâu phải có kiến thức bao nhiêu, trình độ học vấn cao bao nhiêu, cô cũng không phải vì mình là dâu nhà Mộ Dung mà quên đi thân phận, quên đi việc học tập.
Cô chỉ muốn vì mình.
Một cô gái, nếu như ngay cả năng lực tự sinh tồn cũng không có, ngộ nhỡ ngày nào đó người đàn ông của mình bỏ mình thì làm như thế nào? Việc kết hôn thật có thể đi tới đâu?
Tương lai cô xem không tới, nhưng là hiện tại cô rất rõ ràng!
Tình hình của Dương gia cũng không biết thế nào! Sau khi cô khỏi bệnh có gọi điện đến số điện thoại di động của anh nhưng phát hiện số đã không còn sự dụng, mà số điện thoại của gia đình anh, cô ngàn vạn lần không dám điện, ngộ nhỡ không phải anh nghe điện thoại thì nguy?
Cô không thể nào hỏi Mộ Dung Trần, hỏi anh cũng là hỏi vô ích. Cô lên net, xem tivi, xem báo chí nhưng không có phát hiện bất kỳ một cái tin tức nói là công ty thực phẩm Thanh Vinh xảy ra vấn đề, tra xét trên trang web công ty bọn họ là vẫn hoạt động bình thường!
Dương Gia có phải đã tìm được biện pháp giải quyết rồi hay không? Cô chỉ có thể cho là như vậy. Cô không giúp được gì, nhưng không thể để mình liên lụy bọn họ.
Haizzzzz!!!!
Ngồi ở trong phòng ăn, Tình Tình lấy cái muỗng khuấy đều cháo trai trong chén, không tự chủ đem lòng mình than ra thành tiếng, giọng điệu cố tình này còn khiến cho mẹ con Mộ Dung Cầm bởi vì Chủ nhật không cần đi học mà đến muộn nghe được.
"Không biết cô Tư đang than thở chuyện gì vậy?"
Đương gia Mộ Dung Hàng cùng vợ là Thái Chi Lan đã xuất ngoại, những anh em khác ở nhà Mộ Dung hôm nay cũng đều không có đến phòng ăn, cho nên, phòng ăn chỉ có một mình Tình Tình cộng thêm hai mẹ con Mộ Dung Cầm.
"Nhị thẫm, chào buổi sáng!" Tình Tình ngồi thẳng người cùng Lâm Thục Mẫn chào hỏi, nhưng Mộ Dung Cầm lại không để ý đến cô. Theo quy định thứ bậc trên dưới, cô ta là chị dâu của cô, phải là người trào hỏi trước mới đúng, huống chi cô đối với cô ta trong lòng thật ra có rất nhiều ngăn cách .
"Chào buổi sáng!" Lâm Thục Mẫn cùng Mộ Dung Cầm ngồi xuống, người giúp việc tiến lên đang muốn hỏi các cô ăn món gì, lại bị Lâm Thục Mẫn phất tay ý bảo mọi người lui xuống.
Xem ra, hai mẹ con này có lời muốn nói với Tình Tình, nhìn trong chén gì đó không còn bao nhiêu miếng, Tình Tình ngồi cũng không xong, đi cũng không được, chỉ có thể cầu nguyện họ đừng nói gì thôi.
"Tiết Tình Tình, cô thật đúng là thứ không biết xấu hổ." Người giúp việc sau khi lui xuống, Lâm Thục Mẫn lập tức không khách khí nói. Ngược lại Mộ Dung Cầm ngồi ở một bên lấy tay lôi kéo tay của cô, sử dụng ánh mắt ý bảo cô không nên quá mức không biết thân biết phận.
Đừng bảo là ông Nội có ở đây, anh Tư nếu biết bọn họ trong đáy lòng không ngừng khi dễ Tiết Tình Tình nhất định sẽ không bỏ qua họ, mà bây giờ cô không chọc nổi anh Tư.
"Nhị thẩm, tôi không hiểu rõ ngươi có ý chị." Xem ra ai cũng muốn trút giận trên người cô, Tình Tình đứng lên, không muốn cùng các cô gây gổ "Tôi ăn no rồi, các chị cứ dùng tự nhiên."
"Mới nói cô một câu, cô đã muốn đi rồi sao?" Lâm Thục Mẫn thét chói tai, thật vất vả chờ đến lúc Lão Thái Gia, anh cả và chị dâu cả đều không ở đây, cô rốt cuộc có thể mở mày mở mặt một lần, dĩ nhiên không muốn làm cho Tình Tình đi nhanh như vậy.
"Nhị thẩm, chị còn có việc gì muốn nói với tôi sao?" Tình Tình kéo ghế ra, sau đó đứng lại. Có chuyện gì sao? Cô cùng với cô ta có nhiều chuyện để nói thế ư?
"Ngược lại không có gì to lớn, chỉ là. . . . . ." Lâm Thục Mẫn khóe miệng nâng lên nở một cười hả hê "Cô đã làm dâu nhà Mộ Dung, tại sao lại ở bên ngoài làm ra chuyện khiến nhà Mộ Dung mất mặt vậy?"
"Tôi làm cái gì khiến nhà Mộ Dung chuyện mất mặt?" Tình Tình ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta. Sau khi kết hôn cô ngày ngày ở nhà, cô còn có thể làm ra chuyện gì sao?
Một lần duy nhất là ra cửa, để cho tài xế chở cô đi ra ngoài sau đó liền quay về. Cô ta rốt cuộc muốn nói cái gì?
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy có được hay không?" Mộ Dung Cầm lôi kéo tay của mẹ mình.
"Con biết cái gì, lo ăn bữa sáng của con đi. "Tay vươn ra ngăn cản lời nói của con gái, Lâm Thục Mẫn tiếp tục nói: "Mấy ngày trước, em ở cửa nhà cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo không phải sao? Thật là quá mất mặt, đều đã có chồng hết rồi còn muốn đi quyến rũ đàn ông khác. Mặc kệ như thế nào, cũng nên giữ mặt mũi cho nhà Mộ Dung một chút chứ?"
"Chị nói cái gì?" Tình Tình không dám tin, nhìn Lâm Thục Mẫn, cô ta dám nói cô ở cửa nhà cùng người đàn ông khác lôi lôi kéo kéo sao? Cô lúc nào thì đã làm loại chuyện như vậy? Chẳng lẽ là lần trước Berlin cùng mẹ anh đến đây sao?
Cô căn bản không có cùng Berlin có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào? Tại sao cô ta lại có thể nhục mạ cô như vậy? Quá đáng, thật sự là thật là quá đáng!
"Tôi chưa từng làm chuyện ấy, tôi sẽ không thừa nhận. Ngược lại chị nên dạy bảo con gái chị cho tốt, đừng nên đi hại người khác." Nói xong câu đó Tình Tình xoay người đi ra ngoài.
Tức chết cô mà!
"Tiết Tình Tình, cô đứng lại đó cho tôi!" Thời điểm cô đi đến cửa phòng, Lâm Thục Mẫn tức giận cũng đứng lên. "Tôi vai vế lớn hơn cô, cô lại dám nói chuyện với tôi như vậy sao?"
Tình Tình vừa ra đến cửa liền đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì tiếp theo, thì một cái giọng nói quen thuộc chợt vang lên giúp cô giải vây.
"Nhị thẩm sao lại cùng tiểu bảo bối của tôi nói chuyện, chẳng phải là trưởng bối cần nên giữ đúng mực sao?"
Tình Tình kinh ngạc quay đầu, thấy Mộ Dung Trần đang mặc bộ đồ thể thao màu đen, trên cổ đeo chiếc khăn lông màu trắng, hiển nhiên mới vừa trong phòng Thể dục đi ra.
Cô cho là anh đã đến công ty rồi!
"Ý tôi không phải nói như vậy." Lâm Thục Mẫn đụng nhằm cây đinh, giọng nói lập tức chậm lại, phách lối cũng mất đi, vô cùng không cam lòng cúi đầu xuống, không nói lời nào thêm với Tình Tình "Tôi chỉ là dạy cho cô ấy đạo lý làm dâu nhà Mộ Dung như thế nào thôi. . . . . ."
"Không cần." Mộ Dung Trần ngắt lời cô "Cô ấy là vợ tôi, có gì sai tôi sẽ dạy. Nhị thẩm, cô chỉ cần dạy Cầm Nhi nên làm như thế nào để thành người là tốt rồi"
/106
|