"Trầm Thiếu Gia, người ta chỉ là vợ chồng gây gổ nhau mà thôi, không bằng chúng ta đi uống rượu tiếp?" Cô gái trong ngực Trầm Ngôn vươn móng tay đỏ chót mân mê trước ngực anh khiến Tình Tình ngượng ngùng không dám nhìn nữa.
"Trầm Ngôn, đưa cô gái này ra ngoài đi." Âu Thánh Nguyên không khách khí nói. Khi A Trần tới đây nếu để cho cậu ấy thấy cục diện này, chắc chắn là sẽ phế anh mất.
"Thôi, để tỏ lòng coi trọng hai người, tôi sẽ tiếp tục ở lại đây." Trầm Ngôn rõ ràng là muốn xem kịch hay, anh lấy tay bẹo má cô gái kia rồi nói: "Bảo bối, ngoan, tối nay anh sẽ đến tìm em, thế nhé?"
"Trầm Thiếu Gia, vậy người ta chờ anh đấy!" Cô ta cũng biết mặc dù Trầm Ngôn có tính hoa tâm, nhưng khi đã nói một thì sẽ không có hai, cho nên cũng không dám có nửa điểm lỗ mãng liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Em gái, có phải A Trần khi dễ em hay không? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em hả giận." Không để ý đến Âu Thánh Nguyên, Trầm Ngôn tự mình rót một ly rượu, sau đó tươi cười nói.
"Trầm Ngôn, đừng có gọi loạn." Âu Thánh Nguyên liếc Trầm Ngôn một cái, bị tên đàn ông hay ghen đó nghe được sẽ không dễ chịu đâu .
"Chỉ là tâm tình của tôi không tốt mà thôi. Đã khuya rồi tôi cũng muốn trở về nhà." Một người đàn ông đã khiến Tình Tình chống đỡ không nổi rồi. Trước kia, cô cũng rất ít khi giao lưu với các bạn nam huống chi hiện tại lại có tới hai người đàn ông hơn nữa lại còn là bạn bè của Mộ Dung Trần, cô cũng nên đi sớm một chút thì tốt hơn!
Tình Tình đứng lên cầm túi lên định đi thì lại bị Âu Thánh Nguyên kéo tay: "Tình Tình, còn chưa tới chín giờ! Không vội, uống xong ly rượu này rồi trở về. Đây chính là tôi cố ý dặn dò pha chế cho cô uống, cô liên tục từ chối như vậy thật không coi trọng đến thành ý của tôi?"
Hơn nữa, nếu cô không uống rượu, khi A Trần tới, biết giao phó thế nào?
"Đúng vậy, nếu đã tới đây thì cũng không thể không uống rượu được? Yên tâm đi, có tôi ở đây, Âu giáo sư có muốn cầm thú cũng không được." Trầm Ngôn cũng mở mồm khuyên Tình Tình, dù sao cũng chỉ cần hướng đến một mục đích đó chính là giữ cô ở lại để xem trò vui.
"Trầm Ngôn, câm miệng của cậu lại. Tình Tình, không cần để ý tới cậu ta, miệng của cậu ấy vẫn luôn như vậy không làm cho người ta ưa nổi." Âu Thánh Nguyên vừa nói vừa cầm cái ly vô cùng xinh đẹp kia đẩy tới trước mặt của Tình Tình:"Yên tâm đi, sẽ không say đâu."
Tình Tình không thể nào biết được, sau khi cô uống xong ly này sẽ không khống chế được mà ngã xuống.
Ly rượu này được gọi là:"Thiên sứ hôn nhau" uống vào cảm thấy rất ngon! Có vị cam đơn thuần ngọt ngào khiến Tình Tình không nhịn được uống thêm một ngụm nữa, mặc kệ là nó điên cuồng cỡ nào, nếu quả như thật có thể làm cho người ta say thì cô thà bị say đến không còn tỉnh táo được là tốt nhất!
"Tình Tình, không cần phải uống nữa, nghỉ ngơi một chút đi?"
Thấy Tình Tình uống đến có chút mất đi ý thức, Âu Thánh Nguyên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thời điểm cô chậm rãi uống xong ly thứ năm ly thì anh đã ngầm bảo Trầm Ngôn đi gọi điện thoại cho Mộ Dung Trần rồi, thế nào mà đã qua nửa giờ người còn chưa thấy tới? Từ nhà Mộ Dung đi tới nơi này không cần thiết phải lâu như vậy chứ?
"A Nguyên, rượu này thật sự uống rất ngon, anh không muốn uống sao?" Tình Tình cười rất quyến rũ giơ ly rượu lên.
"Ha ha, cái này làm cho các cô gái uống thôi, tôi uống rượu này là được rồi!"
"Tình Tình, tôi mời cô một ly." Nhìn bộ dạng say rượu như nữ sinh nhỏ thật đáng yêu lại vô cùng thú vị, Trầm Ngôn không để ý Tình Tình đã uống rất nhiều, một lần nữa lại cùng cô nâng chén.
"Trầm đại ca, anh không sợ bạn gái mình sẽ phải chờ rất lâu sao?" Tình Tình vừa cười vừa nói sau đó lại đem ly rượu trước mặt uống cạn. Nhìn động tác phóng khoáng của cô, da đầu Âu Thánh Nguyên thấy từng trận tê dại.
"Cô ta không phải là bạn gái của tôi, cùng cô ta chơi đùa không bằng uống rượu cùng cô thấy thú vị hơn nhiều. A Trần nếu như thấy cô như vậy, nhất định sẽ lột da của tôi."
"Trầm Ngôn, đã biết sẽ bị lột da lại còn uống cùng cô ấy?" Âu Thánh Nguyên đoạt lấy ly rượu trong tay Trầm Ngôn.
"A Nguyên, anh làm gì thế sao không để cho Trầm đại ca uống rượu?" Tình Tình hung hăng nhìn chằm chằm Âu Thánh Nguyên. Xem ra cô đã thật sự say! Nếu không sẽ không dám nói với bọn họ như vậy.
"Đúng vậy, A Nguyên, nếu Tình Tình muốn uống, vậy hãy để cho cô ấy uống đi. Khi uống say thì những chuyện không vui sẽ quên hết toàn bộ, có phải hay không?"
"Trầm đại ca, chúng ta uống tiếp."
"Tình Tình, không nên uống, A Trấn tới đón cô về nhà rồi." Không có biện pháp Âu Thánh Nguyên chỉ có thể chậm chạp đưa nhân vật chính ra làm lý do.
"Tôi không muốn đi về. Tôi muốn uống rượu."
Khi Mộ Dung Trần đẩy cửa phòng ra thì ngay lập tức nhìn thấy ảnh tượng này. Cô gái nhỏ này làm cho anh lo lắng suốt một buổi tối thế nhưng lại cùng Trầm Ngôn ở đây uống rượu đến vui vẻ như vậy.
"Trầm Ngôn, đưa cô gái này ra ngoài đi." Âu Thánh Nguyên không khách khí nói. Khi A Trần tới đây nếu để cho cậu ấy thấy cục diện này, chắc chắn là sẽ phế anh mất.
"Thôi, để tỏ lòng coi trọng hai người, tôi sẽ tiếp tục ở lại đây." Trầm Ngôn rõ ràng là muốn xem kịch hay, anh lấy tay bẹo má cô gái kia rồi nói: "Bảo bối, ngoan, tối nay anh sẽ đến tìm em, thế nhé?"
"Trầm Thiếu Gia, vậy người ta chờ anh đấy!" Cô ta cũng biết mặc dù Trầm Ngôn có tính hoa tâm, nhưng khi đã nói một thì sẽ không có hai, cho nên cũng không dám có nửa điểm lỗ mãng liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Em gái, có phải A Trần khi dễ em hay không? Nói cho anh biết, anh sẽ giúp em hả giận." Không để ý đến Âu Thánh Nguyên, Trầm Ngôn tự mình rót một ly rượu, sau đó tươi cười nói.
"Trầm Ngôn, đừng có gọi loạn." Âu Thánh Nguyên liếc Trầm Ngôn một cái, bị tên đàn ông hay ghen đó nghe được sẽ không dễ chịu đâu .
"Chỉ là tâm tình của tôi không tốt mà thôi. Đã khuya rồi tôi cũng muốn trở về nhà." Một người đàn ông đã khiến Tình Tình chống đỡ không nổi rồi. Trước kia, cô cũng rất ít khi giao lưu với các bạn nam huống chi hiện tại lại có tới hai người đàn ông hơn nữa lại còn là bạn bè của Mộ Dung Trần, cô cũng nên đi sớm một chút thì tốt hơn!
Tình Tình đứng lên cầm túi lên định đi thì lại bị Âu Thánh Nguyên kéo tay: "Tình Tình, còn chưa tới chín giờ! Không vội, uống xong ly rượu này rồi trở về. Đây chính là tôi cố ý dặn dò pha chế cho cô uống, cô liên tục từ chối như vậy thật không coi trọng đến thành ý của tôi?"
Hơn nữa, nếu cô không uống rượu, khi A Trần tới, biết giao phó thế nào?
"Đúng vậy, nếu đã tới đây thì cũng không thể không uống rượu được? Yên tâm đi, có tôi ở đây, Âu giáo sư có muốn cầm thú cũng không được." Trầm Ngôn cũng mở mồm khuyên Tình Tình, dù sao cũng chỉ cần hướng đến một mục đích đó chính là giữ cô ở lại để xem trò vui.
"Trầm Ngôn, câm miệng của cậu lại. Tình Tình, không cần để ý tới cậu ta, miệng của cậu ấy vẫn luôn như vậy không làm cho người ta ưa nổi." Âu Thánh Nguyên vừa nói vừa cầm cái ly vô cùng xinh đẹp kia đẩy tới trước mặt của Tình Tình:"Yên tâm đi, sẽ không say đâu."
Tình Tình không thể nào biết được, sau khi cô uống xong ly này sẽ không khống chế được mà ngã xuống.
Ly rượu này được gọi là:"Thiên sứ hôn nhau" uống vào cảm thấy rất ngon! Có vị cam đơn thuần ngọt ngào khiến Tình Tình không nhịn được uống thêm một ngụm nữa, mặc kệ là nó điên cuồng cỡ nào, nếu quả như thật có thể làm cho người ta say thì cô thà bị say đến không còn tỉnh táo được là tốt nhất!
"Tình Tình, không cần phải uống nữa, nghỉ ngơi một chút đi?"
Thấy Tình Tình uống đến có chút mất đi ý thức, Âu Thánh Nguyên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thời điểm cô chậm rãi uống xong ly thứ năm ly thì anh đã ngầm bảo Trầm Ngôn đi gọi điện thoại cho Mộ Dung Trần rồi, thế nào mà đã qua nửa giờ người còn chưa thấy tới? Từ nhà Mộ Dung đi tới nơi này không cần thiết phải lâu như vậy chứ?
"A Nguyên, rượu này thật sự uống rất ngon, anh không muốn uống sao?" Tình Tình cười rất quyến rũ giơ ly rượu lên.
"Ha ha, cái này làm cho các cô gái uống thôi, tôi uống rượu này là được rồi!"
"Tình Tình, tôi mời cô một ly." Nhìn bộ dạng say rượu như nữ sinh nhỏ thật đáng yêu lại vô cùng thú vị, Trầm Ngôn không để ý Tình Tình đã uống rất nhiều, một lần nữa lại cùng cô nâng chén.
"Trầm đại ca, anh không sợ bạn gái mình sẽ phải chờ rất lâu sao?" Tình Tình vừa cười vừa nói sau đó lại đem ly rượu trước mặt uống cạn. Nhìn động tác phóng khoáng của cô, da đầu Âu Thánh Nguyên thấy từng trận tê dại.
"Cô ta không phải là bạn gái của tôi, cùng cô ta chơi đùa không bằng uống rượu cùng cô thấy thú vị hơn nhiều. A Trần nếu như thấy cô như vậy, nhất định sẽ lột da của tôi."
"Trầm Ngôn, đã biết sẽ bị lột da lại còn uống cùng cô ấy?" Âu Thánh Nguyên đoạt lấy ly rượu trong tay Trầm Ngôn.
"A Nguyên, anh làm gì thế sao không để cho Trầm đại ca uống rượu?" Tình Tình hung hăng nhìn chằm chằm Âu Thánh Nguyên. Xem ra cô đã thật sự say! Nếu không sẽ không dám nói với bọn họ như vậy.
"Đúng vậy, A Nguyên, nếu Tình Tình muốn uống, vậy hãy để cho cô ấy uống đi. Khi uống say thì những chuyện không vui sẽ quên hết toàn bộ, có phải hay không?"
"Trầm đại ca, chúng ta uống tiếp."
"Tình Tình, không nên uống, A Trấn tới đón cô về nhà rồi." Không có biện pháp Âu Thánh Nguyên chỉ có thể chậm chạp đưa nhân vật chính ra làm lý do.
"Tôi không muốn đi về. Tôi muốn uống rượu."
Khi Mộ Dung Trần đẩy cửa phòng ra thì ngay lập tức nhìn thấy ảnh tượng này. Cô gái nhỏ này làm cho anh lo lắng suốt một buổi tối thế nhưng lại cùng Trầm Ngôn ở đây uống rượu đến vui vẻ như vậy.
/106
|