Phần 1
Cố ý để cho mình bận rộn một ngày ở công ty, tất cả mọi chuyện trên căn bản đều đã hoàn thành. Về phần mẹ con Lữ Bích Viện, Tiết Thiệu Trạch điện tới nói để cho ông xử lý, tất nhiên ba vợ đã điện tới nói tự mình đi xử lý, vậy anh cũng nên nể mặt một chút? Những chuyện vặt khác, anh ba cũng đã xử lý tốt, vì không muốn quấy rầy anh nữa nên bọn họ đều tự giác, cả buổi chiều nay không ai dám tìm anh.
Nhưng, anh vốn nên tan làm và về nhà, lúc này lại vẫn ngồi ở trong phòng làm việc, lẳng lặng nhìn chiếc di động trên bàn làm việc.
Không, đừng bảo là một cú điện thoại, ngay cả nửa tin nhắn cũng không có!
Mộ Dung Trần, anh là ngu ngốc đến thế nào, anh là đang hy vọng xa vời cái gì đây? Cô ghét anh như vậy, làm sao chủ động gọi điện thoại cho anh?
Cho dù là bị uất ức lớn như vậy, cô thà núp ở trong chăn khóc, cũng sẽ không nghĩ đến muốn danh chính ngôn thuận bàn bạc với chồng mình?
Dĩ nhiên anh ngu ngốc đợi điện thoại! Kết quả chẳng có cuộc gọi nào cả. Ở nhà cô gặp tình huống gì, cũng sẽ không kể cho anh nghe, nhưng anh lại không muốn phải nghe câu chuyện đó qua miệng của người khác, anh chỉ muốn tai mình nghe câu chuyện đó qua chính lời kể của cô mà thôi, chẳng lẽ như thế cũng là xa vời ư?
Mặc kệ là hình ảnh trên bìa tạp chí, còn có câu chuyện hoang đường mà đám nhà báo dựng nên, anh chẳng tin, bởi vì tính cách của cô ra sao, anh là người hiểu rõ!
Lúc này, anh ngược lại hi vọng, cô thật sự như những gì đám nhà báo nói, là một cô gái dụng tâm suy tính thâm độc, vì gả vào nhà Mộ Dung mà không từ thủ đoạn nào.
Đáng tiếc cô không phải thế. Không từ thủ đoạn nào là anh, đường đường là cậu tư của nhà Mộ Dung. Rất buồn cười phải hay không? Cái này sẽ có hiệu quả và lợi ích không, thật sự cũng có thể nói thành đen tối!
Anh chôn ở mình trong suy nghĩ tạp nhạp, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cho đến chỉ còn lại một gói thuốc không, thật là đáng ghét! Nhìn tay trống không, anh dùng sức xoa nhẹ mấy cái, sau đó mạnh mẽ đánh tay lên bao thuốc lá.
Cô gái đáng chết, tại sao không thể lệ thuộc vào anh?
Đập đến khi bao thuốc lá kia nát nhừ, giống như tâm tình càng thêm buồn bực, đưa tay đang muốn đem cái điện thoại di động đắt giá ném vào vách tường, mặt bàn truyền tới tiếng chuông điện thoại khô khan nó như chấn động lòng của anh, anh nhanh chóng cầm lên, chỉ liếc mắt nhìn tâm liền từ đám mây rớt xuống, không phải cô gọi tới, mà là một cái tên quen thuộc khiến cho tâm anh càng thêm buồn chán, ném mạnh điện thoại xuống rống to: "Không có chuyện gì thì đừng nên gọi điện thoại cho tôi"
"Tứ thiếu gia, nghe giọng điệu của anh có vẻ như tâm tình anh không tốt nhỉ" Âu Thánh Nguyên không nghĩ tới bạn tốt lại nhận điện thoại nhanh như vậy. Chậc chậc, chuyện ngày hôm nay anh cũng có nghe nói qua, anh cho là cậu tư nhà Mộ Dung sẽ chạy về nhanh chóng an ủi cô vợ của mình chứ, chỉ là, nghe giọng điệu này, cũng không giống như là đang ôm người đẹp vào lòng.
"Âu Thánh Nguyên, tôi cảnh cáo cậu. Hôm nay tâm tình của tôi không được tốt, không nên chọc tôi. Không có việc gì cúp máy!" Mộ Dung Trần cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm với anh.
"A Trần, cậu đang ở công ty sao?" Bên kia Âu Thánh Nguyên thử dò xét, sao đó hỏi! Gần đây nhà Mộ Dung đã có hai người đàn ông kết hôn cũng từ đó cuộc sống nhà họ liền sóng gió?
Đầu tiên là cái người luôn cao ngạo lại cùng em gái nhỏ rời nhà đi ra ngoài, hiện tại là cuộc hôn nhân của cậu tư cũng va phải đá ngầm. Xem ra, chuyện kết hôn này, thật sự chính là miễn cưỡng mà.
Nhìn hai người kia, liên tục xảy ra vấn đề? Về sau nếu anh kết hôn, mặc kệ như thế nào, phải tìm người cam tâm tình nguyện lấy anh mới được. Nếu không thỉnh thoảng có chút rãnh rỗi anh sẽ đi qua nước Mĩ dụ dỗ một cô gái!
". . . . . ."
"Thôi, tâm tình không tốt thì thôi, ra ngoài uống một chén đi! Chỗ cũ, cậu biết mà!" Nghe được bên kia không có trả lời, giáo sư Âu đã biết đáp án nên đề nghị.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh còn có thể công ty, chứng minh anh cùng Tiết Tình Tình đã xảy ra cãi vã. Lần trước gặp cô gái nhỏ mệt mỏi đi trên đường lớn, không đầy mấy ngày sau, lại được tin cậu tư nhà Mộ Dung khổ sở vì tình!
Chuyện này, thật đúng là không tốt. Chuẩn bị xong tâm lý sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, đây thật sự là đòn trí mạng!
Trong một căn phòng nhỏ của club VIP, mấy người đàn ông đang ngồi.
Âu Thánh Nguyên biết Mộ Dung Trần nhất định sẽ tới, vì lo lắng cho mình có thể bị mất đi một cái đầu, anh liền gọi Trầm Ngôn, còn có một người luôn bận rộn như Kỳ Nam cũng bị triệu tập.
Khi hai người kia vẫn còn chưa tới, anh đã bồi Mộ Dung Trần uống không ít rượu, Trầm Ngôn và Kỳ Nam tới sau, anh cũng chỉ là nâng chén cười cười, sau đó vùi đầu tiếp tục uống!
Nhìn cái bộ dạng uống rượu này của anh, tuyệt không thích hợp, rõ ràng chính là mượn rượu giải sầu, chỉ có cố tình tỏ ra vui vẻ, hơn nữa tin tức và lời đồn đãi ngày hôm nay, đương nhiên làm cho cậu tư nhà Mộ Dung cực kỳ khó chịu?
"A Trần, có phải cậu là vợ cậu cãi nhau không?" Kỳ Nam luôn luôn trầm ổn ít khi nhiều lời ngồi xuống ở bên cạnh anh nhưng vẫn không nói gì, đẩy Âu Thánh Nguyên ra, ngồi xuống. Thử hỏi Mộ Dung Trần nhưng anh vẫn không chịu trả lời.
Mộ Dung Trần im lặng, tiếp tục uống rượu.
"Tôi nói này ngài Thị trưởng, vì sao ngài lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc kia? Không gây gổ mà anh ta có thể uống say như vậy sao?" Trầm Ngôn không thèm để ý nói, "A Trần, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, không cần nhớ nhiều như vậy. Nếu quả thật khó chịu, cùng lắm thì tôi sẽ tìm cho cậu một vài cô gái bảo đảm vóc dáng và gương mặt đẹp hơn vợ cậu gấp trăm lần tới đây hầu hạ cậu."
Quả nhiên là lời của hoa hoa công tử nói ra có khác. Ngoài mặt vô cùng anh tuấn, mấy ly rượu vào lập tức lộ ra bản chất thật? Âu Thánh Nguyên không khách khí đem anh bên cạnh Mộ Dung Trần kéo ra xa, mong bạn mình có thể tha cái mạng cho bạn tốt.
"Trầm Ngôn, bây giờ không phải là lúc nói giỡn, tâm tình của A Trần không tốt, không cần nói giỡn với cậu ta."
"Này, tôi nói là thật. Không phải trêu chọc cậu ta. Tình Tình lớn lên cũng không tệ lắm, tính tình cũng có thể yêu. Chỉ là, nhìn cô ấy cứ mãi giày vò cậu tư nhà Mộ Dung chúng ta! Tôi xem ra, chính là dục vọng của cậu ta chưa bao giờ thỏa!"
Trầm Ngôn vừa nói vừa nói đùa, căn bản cũng không nhìn Âu Thánh Nguyên và sắc mặt càng ngày càng khó coi của Kỳ Nam! Thấy Mộ Dung Trần vẫn còn ở vùi đầu uống rượu, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ thuốc không đủ mãnh liệt?
"A Trần, đề nghị của tôi không tệ chứ?" Tay của anh đang muốn chụp vào vai của anh ta, không ngờ, Mộ Dung Trần không cho tay anh có thể chạm vào, lập tức xoay người, nắm cổ áo của anh, mạnh mẽ ra tay.
"Trầm Ngôn, dáng dấp của vợ tôi mắc mớ gì đến cậu? Vóc người của cô thích hợp với tôi hay không làm sao cậu biết. Cậu chưa bị đánh, chưa biết sợ sao?!"
"A Trần, không nên như vậy. Có lời gì cứ nói ra! Tôi muốn nghe lời nói thật của anh!" trong mắt Trầm Ngôn có một tia cười tự mãn, giọng nói cũng không quên khiêu khích một phen, "Còn nếu thật sự không phải do cô ấy không thỏa mãn được cậu, mà là do cậu quá thô lỗ, cho nên cô ấy ra ngoài tìm người đàn ông khác, cho nên. . . . . ."
Tâm tình không tốt thì uống rượu giải sầu không có ích lợi gì, thích hợp nhất là phải “vận động” để có thể đem buồn bực phát tiết ra ngoài! Nếu không thể dùng phụ nữ để phát tiết, cũng không thể giống như con gái mặc kệ vui mừng hay đau khổ khóc xong liền thông suốt mọi chuyện, vậy thì đánh một trận nhất định là có dùng.
"Trầm Ngôn, cậu mà dám nói thêm một câu nữa, thử nhìn một chút." Lời nói vừa thét ra, quả đấm của Mộ Dung Trần cũng theo đó dâng lên, "Cô ấy có đáng yêu hay không mắc mớ gì tới cậu? Chỉ cần có tôi ở đây, Tiết Tình Tình chỉ là của một mình tôi." Một quyền kia, thẳng tắp rơi vào phía má phải của Trầm Ngôn, bởi vì sức lực quá nặng, khóe miệng anh bị rách da, chảy một ít máu.
Chọc cho Trầm Ngôn phải cau mày, mẹ nó!, tên khốn Mộ Dung Trần này thế nhưng dùng không ít hơi sức? Có phải là đang muốn ra tay thật không?! Mẹ nó!
Bắt đầu từ bảy tuổi Trầm Ngôn đã tự cao rồi, cũng chỉ có anh mới được phép khi dễ người khác, chưa từng bị người khác đánh chật vật như vậy. Dù đối phương là bạn tốt của mình!
Động tác vừa rồi của hai người khiến hai người đàn ông ngồi một bên gấp đến độ vội vàng ngồi dậy, muốn làm hòa.
"A Trần, Trầm Ngôn, có chuyện gì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Chớ đánh nhau!"
Bọn họ mới đến gần, Mộ Dung Trần giơ tay lên đánh thêm một quyền nữa, lúc này là đánh ở trên bụng của Trầm Ngôn, hại anh lui lại liên tiếp mấy bước.
"Mộ Dung Trần, cậu cho rằng tôi sẽ không động thủ sao?"
"Tôi không muốn suy nghĩ nhiều như vậy!" Hôm nay vốn là đủ phiền phức rồi, chỉ là, nếu như đánh một trận có thể khiến cho tâm tình của mình tốt lên, anh không ngại. Mộ Dung Trần căn bản không để ý tới lời Âu Thánh Nguyên khuyên can "A Nguyên, Kỳ Nam, chuyện ngày hôm nay các ngươi đừng động tới, tôi sẽ phải xử cái người này."
"Ta nói Tứ thiếu gia, nếu tối nay cậu thua, ngày mai Lão gia nhà cậu mà đến tìm tôi thì rất phiền toái à nha!" Trầm Ngôn đem vết máu ở khóe miệng lau đi.
Thấy vậy chứ cuộc chiến này không thể phân thắng bại! Nhìn gia thế của Mộ Dung Trần, chẳng thể vì muốn câu kia mà có thể khiêu khích được! Đoán chừng là lần trước anh bồi vợ anh ta uống rượu, hôm nay cũng phải trả nợ rồi.
Lần trước hình như không phải chỉ mình anh kia mà? Âu Thánh Nguyên cũng có phần. Trầm Ngôn sử dụng ánh mắt ý bảo Âu Thánh Nguyên cũng ra chịu đòn, không nghĩ tới luôn giáo sư Âu – người luôn có lương tâm hướng thiện, vốn còn muốn khuyên can, chứng kiến tới ánh mắt của Trầm Ngôn thi lập tức lui về sau!
Âu Thánh Nguyên, anh được lắm!
"A Trần, chuyện gì cũng từ từ, các ngươi trước đừng đánh nhau được không." Kỳ Nam vẫn tiếp tục ngăn cản.
"Tránh ra!"
Đánh thì đánh, ai sợ ai! Hai người đàn ông đã ba mươi tuổi lúc này lại như hai đứa bé ngây thơ rống to.
Được rồi! Để cho hai người đánh!
Hai người kia sau khi khuyên can không thành công, định để cho họ đánh nhau thật, nhưng chẳng ngờ người đánh chỉ có Mộ Dung Trần, Trầm Ngôn còn lại là không đánh trả liên tục nhận quyền.
Trầm Ngôn không biết nói mấy câu gì, chỉ thấy Mộ Dung Trần giống như nổi điên, nặng nề hướng về anh giáng xuống một quyền bằng tất cả sức lực của mình.
Khi bọn họ vẫn còn kinh ngạc lại nghe được Mộ Dung Trần lớn quát: "Trầm Ngôn, cậu dám nói cô ấy đáng yêu nữa, cậu sẽ liền xuống Diêm Vương gặp ông bà!" Thì ra là Mộ Dung thiếu gia ghen, ghen thật là kinh người! Hai người vật lộn thành một đoàn, bọn họ cũng không quản, quyết định để cho hai người đánh cho thoải mái.
Nhìn hai người kia không ngừng ra quyền, chỉ sợ nhất thời sẽ không dừng lại được, bọn họ đứng bên cầm ly rượu của mình lên vừa nhâm nhi vừa xem trò vui? Khó được thấy bộ dạng Quý công tử ưu nhã đánh nhau, thật làm cho người mở rộng tầm mắt đấy!
Cả phòng cũng chỉ nghe được tiếng đánh nhau thừa sống thiếu chết, vừa đánh vừa gây gổ. Khi hai người kia rốt cuộc đánh xong, thì cũng ngã xuống đất nằm thở hổn hển, trên người không nhiều vết bầm tím, xem không thê thảm lắm.
"Đánh xong rồi à?" Âu Thánh Nguyên đứng ở bên cạnh hai người, nhìn một trái, nhìn một phải, bất đắc dĩ nói: "Đánh xong cần tôi tiễn hai người vào bệnh viên không?"
Mặc dù anh cũng là bác sĩ, nhưng hôm nay anh không muốn xem chẩn bệnh!
"Như thế nào, có nặng lắm không?" Kỳ Nam cầm ly rượu đứng ở một bên lạnh giọng nói.
Uống rượu rồi, đánh nhau xong, toàn thân hai người đàn ông đây vết bầm, nơi nào còn nhìn ra họ là những người đàn ông ưu nhã? Chỉ là, bọn họ cự tuyệt đi đến bệnh viện. Lúc này bọn họ ngồi ở một căn phòng khác, mắt lạnh nhìn Âu Thánh Nguyên đem bọn họ sơ cứu, cô y tá đứng bên ngoài cũng nở một nụ cười vui vẻ.
Phải nói Âu Thánh Nguyên mặc dù thích xem trò vui, nhưng cứu sống người vẫn là trách nhiệm của bác sĩ, huống chi hai người đàn ông này coi như bạn bè thân thiết của anh. Cho nên, anh gọi cô y tá thích đi ngủ sớm từ trên giường thức dậy, bảo cô đem dụng cụ sơ cứu đến đây.
Cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, hai người đàn ông đứng bên nãy giờ, tùy tiện xử lý vết thương.
Nhìn hai người bọn họ cũng bình tĩnh lại, vết thương cũng xử lý tốt, Kỳ Nam nhanh chóng rời đi. Dù thế nào đi nữa anh có ở lại cũng vô ích, chuyện tình cảm nên tự mình xử lý mới đúng. Sáng sớm ngày mai anh còn có hội nghị quan trọng, không bằng về sớm một chút.
Kỳ Nam đi không lâu, tài xế của Trầm Ngôn cũng tới. Hai người kia im lặng, chẳng ai thèm nói với ai một cậu, có một khoảng cách nhất định, duy trì sự trầm mặc.
Thật là làm cho người ta đau đầu mà! Thế nào cũng giống như đứa bé giận dỗi? Âu Thánh Nguyên nhìn Trầm Ngôn đi về, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Trần đang muốn mở miệng nói đưa anh ta về nhà, thế nhưng Mộ Dung Trần lại trước lên tiếng, "A nguyên, đem điện thoại di động của tôi ra giúp đi."
Mộ Dung Trần giương cằm lên, mới vừa rồi vì để phải đi xử lý vết thương nên đã đem áo khoác anh quăng qua một bên! Điện thoại di động của anh ở trong túi áo khoác, không biết mới vừa rồi đánh nhau có bị đụng hư không?
"Cậu đang đợi Tình Tình gọi điện thoại cho cậu sao?" Vừa đưa điện thoại di động qua, Âu Thánh Nguyên cẩn thận hỏi, anh cũng không dám chọc anh ta nữa. Tối nay số lần Mộ Dung Trần nhìn điện thoại di động, chẳng thể đếm được, không có hơn trăm lần, nói ít cũng tới năm mươi lần.
"A Nguyên, chuyện tôi ép buộc cô ấy kết hôn có phải là sai rồi không?" Nhìn trên màn hình điện thoại di động trừ một cuộc điện thoại của Cổ quản gia báo về tình hình ở nhà thì không có ai gọi cho anh nữa, lòng Mộ Dung Trần của lần nữa chìm vào tuyệt vọng.
"Tại sao nói như vậy?" Không phải cũng đã kết hôn? Hiện tại mới đến nói cái này có phải là quá muộn rồi không?
"Tôi không thể có được trái tim của cô! Tôi không biết phải làm thế nào cho cô ấy vui vẻ. Cô mở miệng, ngậm miệng đều nói hận tôi, trong lòng tôi rất phiền." Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, anh còn trễ như vậy chưa có về nhà, thế mà cô vẫn không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào, mới vừa rồi đánh Trâm Ngôn một trận làm tâm tình trở nên nhẹ nhõm hơn, trong lòng vẫn có một cỗ khí không thể bày trừ.
Nghe được những điều Mộ Dung Trần nói, Âu Thánh Nguyên rất là kinh ngạc, "Tại sao cô ấy lại hận cậu như vậy? Chẳng lẽ chỉ bởi vì cậu chia rẻ tình yêu của cô ấy?"
Mộ Dung Trần không có trả lời, đưa tay đem ly rượu đang đặt ở trên bàn lên tiếp tục uống, lại bị Âu Thánh Nguyên ngăn lại.
"Vậy cậu có muốn ly hôn với cô ấy không? Nếu như cảm thấy phiền, vậy thì nên nghĩ đến cách đó, có rất nhiều cô gái tốt chờ cậu lựa chọn." Âu Thánh Nguyên cố ý nhạo báng hắn.
"Câm miệng."
"Tôi nói thật, tôi mặc kệ cậu làm cách nào ép buộc Tình Tình kết hôn, nếu như tôi là Tình Tình, trong lòng cũng nhất định là hận cậu! Không thể nào móc tim móc phổi trao cho cậu. Như vậy hôn nhân không thể lâu dài được?"
"Tôi chưa từng tính toán đến việc sẽ cùng cô ấy ly hôn. Tôi sẽ không buông tay." Mộ Dung Trần liếc bạn tốt một cái, đưa tay giành lấy cốc rượu của mình, ngửa cổ lên uống sạch trong một hơi.
"Cậu có thật lòng yêu cô ấy không?"
"Nếu như không yêu, tôi làm sao lại tốn bao nhiêu công sức chỉ vì muốn có được cô ấy?" Mộ Dung Trần tự giễu nói. Cũng không xem Âu Thành Nguyên là hỏi thật hay đùa giỡn.
"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không ở bên cạnh chăm sóc cô ấy?"
"A Nguyên, cậu cho rằng tôi không muốn sao? Nhưng tôi sợ phải đối mắt với sự lạnh lùng của cô ấy, tôi sợ cô ấy nói không cần tôi. Tôi càng sợ nếu mình nóng giận, xảy ra tranh chấp khi đó tôi lại không thể khống chế được mà đả thương cô ấy."
"Nếu quả như thật yêu cô ấy như vậy, vậy thì đối tốt với cô ấy một chút. Thật ra con gái rất dễ cảm động." Âu Thánh Nguyên sờ mũi một cái. Haizzz, không nghĩ tới, ban ngày anh phải đi giảng bài cho những nam thanh nữ tú khoảng hai mươi tuổi, đã vậy thì thôi đi; buổi tối còn phải thuyết giảng cho một người đàn ông bằng tuổi mình.
Thật là bi thảm! Anh cũng chẳng có kinh nghiêm trong chuyện dụ dỗ con gái? Mặc dù bạn gái thì đã có, nhưng căn bản không cần đi dụ dỗ! Phải nói ra biện pháp làm thế nào để dụ dỗ thành công một cô gái, thì phải nói đến Trầm Ngôn, người mới vừa rồi bị anh đánh te tua mới chính là cao thủ!
Buổi tối mấy hôm trước, anh ta không phải đã dụ dỗ vợ của A Trần vui vẻ lắm sao? Chỉ là, dụ dỗ khiến vợ của người khác vui vẻ liền rước họa vào thân! Cái này cần phải ghi nhớ.
"Cậu nghĩ rằng tôi không muốn sao? Tôi luôn cố gắng đối xử thật tốt với cô ấy, tôi luôn cố gắng làm cô ấy vui vẻ, không màng đến chuyện cơm bưng nước rót cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn thế?" Đừng bảo là nũng nịu, ngay cả thái độ dịu dàng với anh cũng không có.
"Nếu quyết tâm muốn cô ấy moi tim trao cho cậu, vậy thì cần nhiều hơn nữa sự kiên nhẫn " Điều anh có thể nói chỉ là như vậy thôi?
"A Nguyên, tôi rất mệt mỏi!" Tròng mắt của anh xuất hiện một tia cười khổ, mệt mỏi cũng không thể buông tha cho cô ấy "Thôi, không nên nói nữa, tiếp tục uống đi!"
"Mộ Dung thiếu gia, vì tình yêu vĩ đại của cậu, tôi mời cậu!"
Hai người đàn ông này dĩ nhiên lại tiếp tục uống. Mượn rượu giải sầu càng sầu hơn, chỉ sợ là tửu lượng của hai người rất tốt, càng uống càng tỉnh
"Này, A Trần, cậu định đi đâu vậy?" Uống đến cũng có bảy tám phần say, Âu Thánh Nguyên thấy Mộ Dung Trần chợt ném xuống cái ly trong tay, không nói một lời đi ra cửa vào, anh vội vàng mở miệng hỏi.
"Về nhà!" Càng uống giống như càng phiền lòng, đầu muốn hôn mê, tâm lại hết sức tỉnh táo, lòng càng đau đớn tê dại vì cô.
Đúng vậy, anh đáng bị coi thường đến chết như vậy, trong đầu vẫn tưởng nhớ đến cô. Sợ cô khổ sở, sợ cô khóc không có ai an ủi!
"Chờ tôi một chút, bây giờ cậu không thể tự về? Để tôi đưa cậu về!" Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể lái xe, không bằng đi gọi một chiếc taxi cùng nhau về
Đã hơn nửa đêm trời vừa tối lại vừa lạnh, gọi tài xế đến đón cũng khá lâu.
Cửa phòng mở ra, Mộ Dung Trần bước chân vẫn bình thường, nhưng bỗng dưng có một cô gái xông tới trước mặt anh, lảo đảo ngã vào lồng ngực anh.
"Tiểu thư, cô đi phải nhìn đường chứ?" Mộ Dung Trần luôn luôn không thích phụ nữ chủ động dính đến anh, hơn nữa loại phụ nữ uống rượu say là đáng sợ nhất. Dĩ nhiên, phụ nữ uống say cũng có thể rất đẹp, nhưng chỉ có cô gái trong lòng anh mới như thế.
"Tiên sinh, là tôi đụng vào anh có phải không?" Mộ Dung Trần nghĩ muốn đẩy cô ra, không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại đeo bám rất chặt. Đôi tay cô níu chặt cánh tay anh, ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn nhàn nhạt hạ lộ ra gương mặt son phấn kỹ càng.
Thật là làm cho người nhìn chẳng có tí khẩu vị nào cả, vẫn là vợ anh tốt nhất, ở nhà chưa bao giờ trang điểm, lúc ra cửa cũng rất ít, nhiều nhất bôi chút kem chống nắng. Da dẻ trắng tinh lại tự nhiên.
Mộ Dung Trần, anh thật sự là đã quá say rồi, cái gì cũng muốn so sánh với vợ mình
"Tránh ra!" Mộ Dung Trần dùng sức đẩy cô ra.
"Tôi thấy dáng dấp của anh cũng không tệ, có hứng thú qua đêm với tôi không?" Cô gái trẻ không có ý định bỏ qua cho anh, mới vừa rồi còn giương mắt lên, như muốn xem rõ gương mặt anh, ít nhất thấy qua anh không đến nổi xấu xí liền muốn qua đêm với anh!
Cô bày tỏ rất rõ ràng, như loại gái thường qua đêm với đàn ông khác?
"Tiểu thư, anh ấy có vợ rồi. Nếu như muốn tìm người làm ấm giường tối nay, có thể suy nghĩ đến tôi cũng chẳng tệ." Âu Thánh Nguyên thấy bạn tốt bị phụ nữ quấy rối, vội vàng lên tiếng nói.
Ha ha! Mặc dù anh không giống như Trầm Ngôn, không phải loại hoa hoa công tử vừa nhìn thấy phụ nữ liền muốn mang lên giường, nhưng anh cũng có nhu cầu sinh lý của riêng mình, vẫn cần phụ nữ để giải quyết.
Huống chi bây giờ anh là đang là giúp cô; cái người bị cô đeo bám kia thật sự đang muốn về nhà ôm vợ đẹp!
"Anh?" Cô gái trẻ tuổi nghe được giọng nói của Âu Thánh Nguyên quay đầu lại muốn nhìn xem anh là ai.
"Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kém hơn anh ta đâu!" giáo sư Âu lộ ra nụ cười bí ẩn.
"A Nguyên, tôi đi trước!" Thấy Âu Thánh Nguyên ra ngoài, Mộ Dung Trần lập tức đi. Về phần anh muốn thảo luận chuyện chăn gối thế nào thì tùy.
"Vậy cậu nên cẩn thận." Âu Thánh Nguyên kéo một tay cô gái trẻ tuổi, cũng không quan tâm người ta có nguyện ý hay không, "Chúng ta đi làm ấm chăn thôi."
Mộ Dung Trần đi ra khỏi cửa chính của quán, một trận gió lạnh thổi qua, giúp cho đầu óc anh đang u mê bỗng tỉnh táo lạ thường.
Nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, trời vừa rạng sáng. Buổi tối lạnh như thế, có một người ngủ chung, lại còn được “làm việc” thì vô cùng tuyệt diệu.
Anh nên về nhà rồi!
Cũng không biết, sẽ có ai đang chờ anh hay không? Có lẽ chỉ có thể hy vọng xa vời, nhưng có hi vọng luôn là điều tốt!
Taxi đậu trước của lớn nhà Mộ Dung, xe mới vừa dừng lại, Mộ Dung Trần còn chưa kịp xuống xe, một bóng dáng quen thuộc đã tới giúp anh mở cửa xe.
"Này, đi nơi nào mà về trễ thế?" Là anh hai Mộ Dung Nghiên.
"Anh cũng mới trở về sao?" Sau khi trả tiền xe, Mộ Dung Trần xuống xe đứng bên cạnh Mộ Dung Nghiên. Nhìn dáng vẻ của anh ta chẳng giống như là đặc biệt đón tiếp anh, chắc cũng là vừa trở về mà thôi?
"Anh mới đi xã giao về!" Hai anh em cùng đi vào cửa nhà, vừa đi vừa nói."Mà em đã biết xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không về nhà, ông nội và ba mẹ rất bất mãn, nhưng anh cả đã giúp em giải quyết mọi chuyện rồi. Chính em nên cẩn thận một chút mà thôi."
"Em biết rồi ạ."
"Đúng rồi, chuyện em năm mất tích có liên quan tới em không?"
"Mộ Dung Nghiên, ngậm miệng thối của anh lại đi!"
Cố ý để cho mình bận rộn một ngày ở công ty, tất cả mọi chuyện trên căn bản đều đã hoàn thành. Về phần mẹ con Lữ Bích Viện, Tiết Thiệu Trạch điện tới nói để cho ông xử lý, tất nhiên ba vợ đã điện tới nói tự mình đi xử lý, vậy anh cũng nên nể mặt một chút? Những chuyện vặt khác, anh ba cũng đã xử lý tốt, vì không muốn quấy rầy anh nữa nên bọn họ đều tự giác, cả buổi chiều nay không ai dám tìm anh.
Nhưng, anh vốn nên tan làm và về nhà, lúc này lại vẫn ngồi ở trong phòng làm việc, lẳng lặng nhìn chiếc di động trên bàn làm việc.
Không, đừng bảo là một cú điện thoại, ngay cả nửa tin nhắn cũng không có!
Mộ Dung Trần, anh là ngu ngốc đến thế nào, anh là đang hy vọng xa vời cái gì đây? Cô ghét anh như vậy, làm sao chủ động gọi điện thoại cho anh?
Cho dù là bị uất ức lớn như vậy, cô thà núp ở trong chăn khóc, cũng sẽ không nghĩ đến muốn danh chính ngôn thuận bàn bạc với chồng mình?
Dĩ nhiên anh ngu ngốc đợi điện thoại! Kết quả chẳng có cuộc gọi nào cả. Ở nhà cô gặp tình huống gì, cũng sẽ không kể cho anh nghe, nhưng anh lại không muốn phải nghe câu chuyện đó qua miệng của người khác, anh chỉ muốn tai mình nghe câu chuyện đó qua chính lời kể của cô mà thôi, chẳng lẽ như thế cũng là xa vời ư?
Mặc kệ là hình ảnh trên bìa tạp chí, còn có câu chuyện hoang đường mà đám nhà báo dựng nên, anh chẳng tin, bởi vì tính cách của cô ra sao, anh là người hiểu rõ!
Lúc này, anh ngược lại hi vọng, cô thật sự như những gì đám nhà báo nói, là một cô gái dụng tâm suy tính thâm độc, vì gả vào nhà Mộ Dung mà không từ thủ đoạn nào.
Đáng tiếc cô không phải thế. Không từ thủ đoạn nào là anh, đường đường là cậu tư của nhà Mộ Dung. Rất buồn cười phải hay không? Cái này sẽ có hiệu quả và lợi ích không, thật sự cũng có thể nói thành đen tối!
Anh chôn ở mình trong suy nghĩ tạp nhạp, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cho đến chỉ còn lại một gói thuốc không, thật là đáng ghét! Nhìn tay trống không, anh dùng sức xoa nhẹ mấy cái, sau đó mạnh mẽ đánh tay lên bao thuốc lá.
Cô gái đáng chết, tại sao không thể lệ thuộc vào anh?
Đập đến khi bao thuốc lá kia nát nhừ, giống như tâm tình càng thêm buồn bực, đưa tay đang muốn đem cái điện thoại di động đắt giá ném vào vách tường, mặt bàn truyền tới tiếng chuông điện thoại khô khan nó như chấn động lòng của anh, anh nhanh chóng cầm lên, chỉ liếc mắt nhìn tâm liền từ đám mây rớt xuống, không phải cô gọi tới, mà là một cái tên quen thuộc khiến cho tâm anh càng thêm buồn chán, ném mạnh điện thoại xuống rống to: "Không có chuyện gì thì đừng nên gọi điện thoại cho tôi"
"Tứ thiếu gia, nghe giọng điệu của anh có vẻ như tâm tình anh không tốt nhỉ" Âu Thánh Nguyên không nghĩ tới bạn tốt lại nhận điện thoại nhanh như vậy. Chậc chậc, chuyện ngày hôm nay anh cũng có nghe nói qua, anh cho là cậu tư nhà Mộ Dung sẽ chạy về nhanh chóng an ủi cô vợ của mình chứ, chỉ là, nghe giọng điệu này, cũng không giống như là đang ôm người đẹp vào lòng.
"Âu Thánh Nguyên, tôi cảnh cáo cậu. Hôm nay tâm tình của tôi không được tốt, không nên chọc tôi. Không có việc gì cúp máy!" Mộ Dung Trần cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm với anh.
"A Trần, cậu đang ở công ty sao?" Bên kia Âu Thánh Nguyên thử dò xét, sao đó hỏi! Gần đây nhà Mộ Dung đã có hai người đàn ông kết hôn cũng từ đó cuộc sống nhà họ liền sóng gió?
Đầu tiên là cái người luôn cao ngạo lại cùng em gái nhỏ rời nhà đi ra ngoài, hiện tại là cuộc hôn nhân của cậu tư cũng va phải đá ngầm. Xem ra, chuyện kết hôn này, thật sự chính là miễn cưỡng mà.
Nhìn hai người kia, liên tục xảy ra vấn đề? Về sau nếu anh kết hôn, mặc kệ như thế nào, phải tìm người cam tâm tình nguyện lấy anh mới được. Nếu không thỉnh thoảng có chút rãnh rỗi anh sẽ đi qua nước Mĩ dụ dỗ một cô gái!
". . . . . ."
"Thôi, tâm tình không tốt thì thôi, ra ngoài uống một chén đi! Chỗ cũ, cậu biết mà!" Nghe được bên kia không có trả lời, giáo sư Âu đã biết đáp án nên đề nghị.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh còn có thể công ty, chứng minh anh cùng Tiết Tình Tình đã xảy ra cãi vã. Lần trước gặp cô gái nhỏ mệt mỏi đi trên đường lớn, không đầy mấy ngày sau, lại được tin cậu tư nhà Mộ Dung khổ sở vì tình!
Chuyện này, thật đúng là không tốt. Chuẩn bị xong tâm lý sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, đây thật sự là đòn trí mạng!
Trong một căn phòng nhỏ của club VIP, mấy người đàn ông đang ngồi.
Âu Thánh Nguyên biết Mộ Dung Trần nhất định sẽ tới, vì lo lắng cho mình có thể bị mất đi một cái đầu, anh liền gọi Trầm Ngôn, còn có một người luôn bận rộn như Kỳ Nam cũng bị triệu tập.
Khi hai người kia vẫn còn chưa tới, anh đã bồi Mộ Dung Trần uống không ít rượu, Trầm Ngôn và Kỳ Nam tới sau, anh cũng chỉ là nâng chén cười cười, sau đó vùi đầu tiếp tục uống!
Nhìn cái bộ dạng uống rượu này của anh, tuyệt không thích hợp, rõ ràng chính là mượn rượu giải sầu, chỉ có cố tình tỏ ra vui vẻ, hơn nữa tin tức và lời đồn đãi ngày hôm nay, đương nhiên làm cho cậu tư nhà Mộ Dung cực kỳ khó chịu?
"A Trần, có phải cậu là vợ cậu cãi nhau không?" Kỳ Nam luôn luôn trầm ổn ít khi nhiều lời ngồi xuống ở bên cạnh anh nhưng vẫn không nói gì, đẩy Âu Thánh Nguyên ra, ngồi xuống. Thử hỏi Mộ Dung Trần nhưng anh vẫn không chịu trả lời.
Mộ Dung Trần im lặng, tiếp tục uống rượu.
"Tôi nói này ngài Thị trưởng, vì sao ngài lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc kia? Không gây gổ mà anh ta có thể uống say như vậy sao?" Trầm Ngôn không thèm để ý nói, "A Trần, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, không cần nhớ nhiều như vậy. Nếu quả thật khó chịu, cùng lắm thì tôi sẽ tìm cho cậu một vài cô gái bảo đảm vóc dáng và gương mặt đẹp hơn vợ cậu gấp trăm lần tới đây hầu hạ cậu."
Quả nhiên là lời của hoa hoa công tử nói ra có khác. Ngoài mặt vô cùng anh tuấn, mấy ly rượu vào lập tức lộ ra bản chất thật? Âu Thánh Nguyên không khách khí đem anh bên cạnh Mộ Dung Trần kéo ra xa, mong bạn mình có thể tha cái mạng cho bạn tốt.
"Trầm Ngôn, bây giờ không phải là lúc nói giỡn, tâm tình của A Trần không tốt, không cần nói giỡn với cậu ta."
"Này, tôi nói là thật. Không phải trêu chọc cậu ta. Tình Tình lớn lên cũng không tệ lắm, tính tình cũng có thể yêu. Chỉ là, nhìn cô ấy cứ mãi giày vò cậu tư nhà Mộ Dung chúng ta! Tôi xem ra, chính là dục vọng của cậu ta chưa bao giờ thỏa!"
Trầm Ngôn vừa nói vừa nói đùa, căn bản cũng không nhìn Âu Thánh Nguyên và sắc mặt càng ngày càng khó coi của Kỳ Nam! Thấy Mộ Dung Trần vẫn còn ở vùi đầu uống rượu, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ thuốc không đủ mãnh liệt?
"A Trần, đề nghị của tôi không tệ chứ?" Tay của anh đang muốn chụp vào vai của anh ta, không ngờ, Mộ Dung Trần không cho tay anh có thể chạm vào, lập tức xoay người, nắm cổ áo của anh, mạnh mẽ ra tay.
"Trầm Ngôn, dáng dấp của vợ tôi mắc mớ gì đến cậu? Vóc người của cô thích hợp với tôi hay không làm sao cậu biết. Cậu chưa bị đánh, chưa biết sợ sao?!"
"A Trần, không nên như vậy. Có lời gì cứ nói ra! Tôi muốn nghe lời nói thật của anh!" trong mắt Trầm Ngôn có một tia cười tự mãn, giọng nói cũng không quên khiêu khích một phen, "Còn nếu thật sự không phải do cô ấy không thỏa mãn được cậu, mà là do cậu quá thô lỗ, cho nên cô ấy ra ngoài tìm người đàn ông khác, cho nên. . . . . ."
Tâm tình không tốt thì uống rượu giải sầu không có ích lợi gì, thích hợp nhất là phải “vận động” để có thể đem buồn bực phát tiết ra ngoài! Nếu không thể dùng phụ nữ để phát tiết, cũng không thể giống như con gái mặc kệ vui mừng hay đau khổ khóc xong liền thông suốt mọi chuyện, vậy thì đánh một trận nhất định là có dùng.
"Trầm Ngôn, cậu mà dám nói thêm một câu nữa, thử nhìn một chút." Lời nói vừa thét ra, quả đấm của Mộ Dung Trần cũng theo đó dâng lên, "Cô ấy có đáng yêu hay không mắc mớ gì tới cậu? Chỉ cần có tôi ở đây, Tiết Tình Tình chỉ là của một mình tôi." Một quyền kia, thẳng tắp rơi vào phía má phải của Trầm Ngôn, bởi vì sức lực quá nặng, khóe miệng anh bị rách da, chảy một ít máu.
Chọc cho Trầm Ngôn phải cau mày, mẹ nó!, tên khốn Mộ Dung Trần này thế nhưng dùng không ít hơi sức? Có phải là đang muốn ra tay thật không?! Mẹ nó!
Bắt đầu từ bảy tuổi Trầm Ngôn đã tự cao rồi, cũng chỉ có anh mới được phép khi dễ người khác, chưa từng bị người khác đánh chật vật như vậy. Dù đối phương là bạn tốt của mình!
Động tác vừa rồi của hai người khiến hai người đàn ông ngồi một bên gấp đến độ vội vàng ngồi dậy, muốn làm hòa.
"A Trần, Trầm Ngôn, có chuyện gì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Chớ đánh nhau!"
Bọn họ mới đến gần, Mộ Dung Trần giơ tay lên đánh thêm một quyền nữa, lúc này là đánh ở trên bụng của Trầm Ngôn, hại anh lui lại liên tiếp mấy bước.
"Mộ Dung Trần, cậu cho rằng tôi sẽ không động thủ sao?"
"Tôi không muốn suy nghĩ nhiều như vậy!" Hôm nay vốn là đủ phiền phức rồi, chỉ là, nếu như đánh một trận có thể khiến cho tâm tình của mình tốt lên, anh không ngại. Mộ Dung Trần căn bản không để ý tới lời Âu Thánh Nguyên khuyên can "A Nguyên, Kỳ Nam, chuyện ngày hôm nay các ngươi đừng động tới, tôi sẽ phải xử cái người này."
"Ta nói Tứ thiếu gia, nếu tối nay cậu thua, ngày mai Lão gia nhà cậu mà đến tìm tôi thì rất phiền toái à nha!" Trầm Ngôn đem vết máu ở khóe miệng lau đi.
Thấy vậy chứ cuộc chiến này không thể phân thắng bại! Nhìn gia thế của Mộ Dung Trần, chẳng thể vì muốn câu kia mà có thể khiêu khích được! Đoán chừng là lần trước anh bồi vợ anh ta uống rượu, hôm nay cũng phải trả nợ rồi.
Lần trước hình như không phải chỉ mình anh kia mà? Âu Thánh Nguyên cũng có phần. Trầm Ngôn sử dụng ánh mắt ý bảo Âu Thánh Nguyên cũng ra chịu đòn, không nghĩ tới luôn giáo sư Âu – người luôn có lương tâm hướng thiện, vốn còn muốn khuyên can, chứng kiến tới ánh mắt của Trầm Ngôn thi lập tức lui về sau!
Âu Thánh Nguyên, anh được lắm!
"A Trần, chuyện gì cũng từ từ, các ngươi trước đừng đánh nhau được không." Kỳ Nam vẫn tiếp tục ngăn cản.
"Tránh ra!"
Đánh thì đánh, ai sợ ai! Hai người đàn ông đã ba mươi tuổi lúc này lại như hai đứa bé ngây thơ rống to.
Được rồi! Để cho hai người đánh!
Hai người kia sau khi khuyên can không thành công, định để cho họ đánh nhau thật, nhưng chẳng ngờ người đánh chỉ có Mộ Dung Trần, Trầm Ngôn còn lại là không đánh trả liên tục nhận quyền.
Trầm Ngôn không biết nói mấy câu gì, chỉ thấy Mộ Dung Trần giống như nổi điên, nặng nề hướng về anh giáng xuống một quyền bằng tất cả sức lực của mình.
Khi bọn họ vẫn còn kinh ngạc lại nghe được Mộ Dung Trần lớn quát: "Trầm Ngôn, cậu dám nói cô ấy đáng yêu nữa, cậu sẽ liền xuống Diêm Vương gặp ông bà!" Thì ra là Mộ Dung thiếu gia ghen, ghen thật là kinh người! Hai người vật lộn thành một đoàn, bọn họ cũng không quản, quyết định để cho hai người đánh cho thoải mái.
Nhìn hai người kia không ngừng ra quyền, chỉ sợ nhất thời sẽ không dừng lại được, bọn họ đứng bên cầm ly rượu của mình lên vừa nhâm nhi vừa xem trò vui? Khó được thấy bộ dạng Quý công tử ưu nhã đánh nhau, thật làm cho người mở rộng tầm mắt đấy!
Cả phòng cũng chỉ nghe được tiếng đánh nhau thừa sống thiếu chết, vừa đánh vừa gây gổ. Khi hai người kia rốt cuộc đánh xong, thì cũng ngã xuống đất nằm thở hổn hển, trên người không nhiều vết bầm tím, xem không thê thảm lắm.
"Đánh xong rồi à?" Âu Thánh Nguyên đứng ở bên cạnh hai người, nhìn một trái, nhìn một phải, bất đắc dĩ nói: "Đánh xong cần tôi tiễn hai người vào bệnh viên không?"
Mặc dù anh cũng là bác sĩ, nhưng hôm nay anh không muốn xem chẩn bệnh!
"Như thế nào, có nặng lắm không?" Kỳ Nam cầm ly rượu đứng ở một bên lạnh giọng nói.
Uống rượu rồi, đánh nhau xong, toàn thân hai người đàn ông đây vết bầm, nơi nào còn nhìn ra họ là những người đàn ông ưu nhã? Chỉ là, bọn họ cự tuyệt đi đến bệnh viện. Lúc này bọn họ ngồi ở một căn phòng khác, mắt lạnh nhìn Âu Thánh Nguyên đem bọn họ sơ cứu, cô y tá đứng bên ngoài cũng nở một nụ cười vui vẻ.
Phải nói Âu Thánh Nguyên mặc dù thích xem trò vui, nhưng cứu sống người vẫn là trách nhiệm của bác sĩ, huống chi hai người đàn ông này coi như bạn bè thân thiết của anh. Cho nên, anh gọi cô y tá thích đi ngủ sớm từ trên giường thức dậy, bảo cô đem dụng cụ sơ cứu đến đây.
Cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, hai người đàn ông đứng bên nãy giờ, tùy tiện xử lý vết thương.
Nhìn hai người bọn họ cũng bình tĩnh lại, vết thương cũng xử lý tốt, Kỳ Nam nhanh chóng rời đi. Dù thế nào đi nữa anh có ở lại cũng vô ích, chuyện tình cảm nên tự mình xử lý mới đúng. Sáng sớm ngày mai anh còn có hội nghị quan trọng, không bằng về sớm một chút.
Kỳ Nam đi không lâu, tài xế của Trầm Ngôn cũng tới. Hai người kia im lặng, chẳng ai thèm nói với ai một cậu, có một khoảng cách nhất định, duy trì sự trầm mặc.
Thật là làm cho người ta đau đầu mà! Thế nào cũng giống như đứa bé giận dỗi? Âu Thánh Nguyên nhìn Trầm Ngôn đi về, ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Trần đang muốn mở miệng nói đưa anh ta về nhà, thế nhưng Mộ Dung Trần lại trước lên tiếng, "A nguyên, đem điện thoại di động của tôi ra giúp đi."
Mộ Dung Trần giương cằm lên, mới vừa rồi vì để phải đi xử lý vết thương nên đã đem áo khoác anh quăng qua một bên! Điện thoại di động của anh ở trong túi áo khoác, không biết mới vừa rồi đánh nhau có bị đụng hư không?
"Cậu đang đợi Tình Tình gọi điện thoại cho cậu sao?" Vừa đưa điện thoại di động qua, Âu Thánh Nguyên cẩn thận hỏi, anh cũng không dám chọc anh ta nữa. Tối nay số lần Mộ Dung Trần nhìn điện thoại di động, chẳng thể đếm được, không có hơn trăm lần, nói ít cũng tới năm mươi lần.
"A Nguyên, chuyện tôi ép buộc cô ấy kết hôn có phải là sai rồi không?" Nhìn trên màn hình điện thoại di động trừ một cuộc điện thoại của Cổ quản gia báo về tình hình ở nhà thì không có ai gọi cho anh nữa, lòng Mộ Dung Trần của lần nữa chìm vào tuyệt vọng.
"Tại sao nói như vậy?" Không phải cũng đã kết hôn? Hiện tại mới đến nói cái này có phải là quá muộn rồi không?
"Tôi không thể có được trái tim của cô! Tôi không biết phải làm thế nào cho cô ấy vui vẻ. Cô mở miệng, ngậm miệng đều nói hận tôi, trong lòng tôi rất phiền." Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, anh còn trễ như vậy chưa có về nhà, thế mà cô vẫn không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào, mới vừa rồi đánh Trâm Ngôn một trận làm tâm tình trở nên nhẹ nhõm hơn, trong lòng vẫn có một cỗ khí không thể bày trừ.
Nghe được những điều Mộ Dung Trần nói, Âu Thánh Nguyên rất là kinh ngạc, "Tại sao cô ấy lại hận cậu như vậy? Chẳng lẽ chỉ bởi vì cậu chia rẻ tình yêu của cô ấy?"
Mộ Dung Trần không có trả lời, đưa tay đem ly rượu đang đặt ở trên bàn lên tiếp tục uống, lại bị Âu Thánh Nguyên ngăn lại.
"Vậy cậu có muốn ly hôn với cô ấy không? Nếu như cảm thấy phiền, vậy thì nên nghĩ đến cách đó, có rất nhiều cô gái tốt chờ cậu lựa chọn." Âu Thánh Nguyên cố ý nhạo báng hắn.
"Câm miệng."
"Tôi nói thật, tôi mặc kệ cậu làm cách nào ép buộc Tình Tình kết hôn, nếu như tôi là Tình Tình, trong lòng cũng nhất định là hận cậu! Không thể nào móc tim móc phổi trao cho cậu. Như vậy hôn nhân không thể lâu dài được?"
"Tôi chưa từng tính toán đến việc sẽ cùng cô ấy ly hôn. Tôi sẽ không buông tay." Mộ Dung Trần liếc bạn tốt một cái, đưa tay giành lấy cốc rượu của mình, ngửa cổ lên uống sạch trong một hơi.
"Cậu có thật lòng yêu cô ấy không?"
"Nếu như không yêu, tôi làm sao lại tốn bao nhiêu công sức chỉ vì muốn có được cô ấy?" Mộ Dung Trần tự giễu nói. Cũng không xem Âu Thành Nguyên là hỏi thật hay đùa giỡn.
"Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không ở bên cạnh chăm sóc cô ấy?"
"A Nguyên, cậu cho rằng tôi không muốn sao? Nhưng tôi sợ phải đối mắt với sự lạnh lùng của cô ấy, tôi sợ cô ấy nói không cần tôi. Tôi càng sợ nếu mình nóng giận, xảy ra tranh chấp khi đó tôi lại không thể khống chế được mà đả thương cô ấy."
"Nếu quả như thật yêu cô ấy như vậy, vậy thì đối tốt với cô ấy một chút. Thật ra con gái rất dễ cảm động." Âu Thánh Nguyên sờ mũi một cái. Haizzz, không nghĩ tới, ban ngày anh phải đi giảng bài cho những nam thanh nữ tú khoảng hai mươi tuổi, đã vậy thì thôi đi; buổi tối còn phải thuyết giảng cho một người đàn ông bằng tuổi mình.
Thật là bi thảm! Anh cũng chẳng có kinh nghiêm trong chuyện dụ dỗ con gái? Mặc dù bạn gái thì đã có, nhưng căn bản không cần đi dụ dỗ! Phải nói ra biện pháp làm thế nào để dụ dỗ thành công một cô gái, thì phải nói đến Trầm Ngôn, người mới vừa rồi bị anh đánh te tua mới chính là cao thủ!
Buổi tối mấy hôm trước, anh ta không phải đã dụ dỗ vợ của A Trần vui vẻ lắm sao? Chỉ là, dụ dỗ khiến vợ của người khác vui vẻ liền rước họa vào thân! Cái này cần phải ghi nhớ.
"Cậu nghĩ rằng tôi không muốn sao? Tôi luôn cố gắng đối xử thật tốt với cô ấy, tôi luôn cố gắng làm cô ấy vui vẻ, không màng đến chuyện cơm bưng nước rót cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn thế?" Đừng bảo là nũng nịu, ngay cả thái độ dịu dàng với anh cũng không có.
"Nếu quyết tâm muốn cô ấy moi tim trao cho cậu, vậy thì cần nhiều hơn nữa sự kiên nhẫn " Điều anh có thể nói chỉ là như vậy thôi?
"A Nguyên, tôi rất mệt mỏi!" Tròng mắt của anh xuất hiện một tia cười khổ, mệt mỏi cũng không thể buông tha cho cô ấy "Thôi, không nên nói nữa, tiếp tục uống đi!"
"Mộ Dung thiếu gia, vì tình yêu vĩ đại của cậu, tôi mời cậu!"
Hai người đàn ông này dĩ nhiên lại tiếp tục uống. Mượn rượu giải sầu càng sầu hơn, chỉ sợ là tửu lượng của hai người rất tốt, càng uống càng tỉnh
"Này, A Trần, cậu định đi đâu vậy?" Uống đến cũng có bảy tám phần say, Âu Thánh Nguyên thấy Mộ Dung Trần chợt ném xuống cái ly trong tay, không nói một lời đi ra cửa vào, anh vội vàng mở miệng hỏi.
"Về nhà!" Càng uống giống như càng phiền lòng, đầu muốn hôn mê, tâm lại hết sức tỉnh táo, lòng càng đau đớn tê dại vì cô.
Đúng vậy, anh đáng bị coi thường đến chết như vậy, trong đầu vẫn tưởng nhớ đến cô. Sợ cô khổ sở, sợ cô khóc không có ai an ủi!
"Chờ tôi một chút, bây giờ cậu không thể tự về? Để tôi đưa cậu về!" Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không thể lái xe, không bằng đi gọi một chiếc taxi cùng nhau về
Đã hơn nửa đêm trời vừa tối lại vừa lạnh, gọi tài xế đến đón cũng khá lâu.
Cửa phòng mở ra, Mộ Dung Trần bước chân vẫn bình thường, nhưng bỗng dưng có một cô gái xông tới trước mặt anh, lảo đảo ngã vào lồng ngực anh.
"Tiểu thư, cô đi phải nhìn đường chứ?" Mộ Dung Trần luôn luôn không thích phụ nữ chủ động dính đến anh, hơn nữa loại phụ nữ uống rượu say là đáng sợ nhất. Dĩ nhiên, phụ nữ uống say cũng có thể rất đẹp, nhưng chỉ có cô gái trong lòng anh mới như thế.
"Tiên sinh, là tôi đụng vào anh có phải không?" Mộ Dung Trần nghĩ muốn đẩy cô ra, không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại đeo bám rất chặt. Đôi tay cô níu chặt cánh tay anh, ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn nhàn nhạt hạ lộ ra gương mặt son phấn kỹ càng.
Thật là làm cho người nhìn chẳng có tí khẩu vị nào cả, vẫn là vợ anh tốt nhất, ở nhà chưa bao giờ trang điểm, lúc ra cửa cũng rất ít, nhiều nhất bôi chút kem chống nắng. Da dẻ trắng tinh lại tự nhiên.
Mộ Dung Trần, anh thật sự là đã quá say rồi, cái gì cũng muốn so sánh với vợ mình
"Tránh ra!" Mộ Dung Trần dùng sức đẩy cô ra.
"Tôi thấy dáng dấp của anh cũng không tệ, có hứng thú qua đêm với tôi không?" Cô gái trẻ không có ý định bỏ qua cho anh, mới vừa rồi còn giương mắt lên, như muốn xem rõ gương mặt anh, ít nhất thấy qua anh không đến nổi xấu xí liền muốn qua đêm với anh!
Cô bày tỏ rất rõ ràng, như loại gái thường qua đêm với đàn ông khác?
"Tiểu thư, anh ấy có vợ rồi. Nếu như muốn tìm người làm ấm giường tối nay, có thể suy nghĩ đến tôi cũng chẳng tệ." Âu Thánh Nguyên thấy bạn tốt bị phụ nữ quấy rối, vội vàng lên tiếng nói.
Ha ha! Mặc dù anh không giống như Trầm Ngôn, không phải loại hoa hoa công tử vừa nhìn thấy phụ nữ liền muốn mang lên giường, nhưng anh cũng có nhu cầu sinh lý của riêng mình, vẫn cần phụ nữ để giải quyết.
Huống chi bây giờ anh là đang là giúp cô; cái người bị cô đeo bám kia thật sự đang muốn về nhà ôm vợ đẹp!
"Anh?" Cô gái trẻ tuổi nghe được giọng nói của Âu Thánh Nguyên quay đầu lại muốn nhìn xem anh là ai.
"Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không kém hơn anh ta đâu!" giáo sư Âu lộ ra nụ cười bí ẩn.
"A Nguyên, tôi đi trước!" Thấy Âu Thánh Nguyên ra ngoài, Mộ Dung Trần lập tức đi. Về phần anh muốn thảo luận chuyện chăn gối thế nào thì tùy.
"Vậy cậu nên cẩn thận." Âu Thánh Nguyên kéo một tay cô gái trẻ tuổi, cũng không quan tâm người ta có nguyện ý hay không, "Chúng ta đi làm ấm chăn thôi."
Mộ Dung Trần đi ra khỏi cửa chính của quán, một trận gió lạnh thổi qua, giúp cho đầu óc anh đang u mê bỗng tỉnh táo lạ thường.
Nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, trời vừa rạng sáng. Buổi tối lạnh như thế, có một người ngủ chung, lại còn được “làm việc” thì vô cùng tuyệt diệu.
Anh nên về nhà rồi!
Cũng không biết, sẽ có ai đang chờ anh hay không? Có lẽ chỉ có thể hy vọng xa vời, nhưng có hi vọng luôn là điều tốt!
Taxi đậu trước của lớn nhà Mộ Dung, xe mới vừa dừng lại, Mộ Dung Trần còn chưa kịp xuống xe, một bóng dáng quen thuộc đã tới giúp anh mở cửa xe.
"Này, đi nơi nào mà về trễ thế?" Là anh hai Mộ Dung Nghiên.
"Anh cũng mới trở về sao?" Sau khi trả tiền xe, Mộ Dung Trần xuống xe đứng bên cạnh Mộ Dung Nghiên. Nhìn dáng vẻ của anh ta chẳng giống như là đặc biệt đón tiếp anh, chắc cũng là vừa trở về mà thôi?
"Anh mới đi xã giao về!" Hai anh em cùng đi vào cửa nhà, vừa đi vừa nói."Mà em đã biết xảy ra chuyện lớn như vậy, sao lại không về nhà, ông nội và ba mẹ rất bất mãn, nhưng anh cả đã giúp em giải quyết mọi chuyện rồi. Chính em nên cẩn thận một chút mà thôi."
"Em biết rồi ạ."
"Đúng rồi, chuyện em năm mất tích có liên quan tới em không?"
"Mộ Dung Nghiên, ngậm miệng thối của anh lại đi!"
/106
|