Chương 14: Lần đầu gặp mặt (14)
Vốn luôn luôn thần kinh không ổn định nên cô không nhìn thấy, trên bàn trà phía dưới đồng tiền, có để một tờ giấy cùng một dòng chữ rồng bay phượng múa:
“Cầm tiền đi ăn sáng, cơm trưa chờ tôi. Long Kình Thiên.”
Chữ viết trầm ổn, giống như con người anh, lãnh khốc, bá đạo.
——* ——
Thứ hai, cần phải đi học.
Từ khách sạn chạy ra, Mạc Cửu bắt một chiếc taxi, vừa định xuất phát thì nghe được sau lung truyền đến từng tiếng bước chân chỉnh tề, Mạc Cửu mãnh liệt quay đầu bỗng bị khí thế những người sau lưng làm sợ hãi
Cô thấy một đội quân mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm túc, động tác hữu lực, bước chân chạm đất vang lên từng tiếng bịch bịch đầy khí thế hào hùng.
Bọn họ đứng ở cửa ra vào, từng người đều đứng thẳng tắp ưỡng ngực.
Tiếp theo, một người chậm rãi từ trong đại sảnh đi ra.
Quân phục thẳng tắp, khí tức bức người.
Người đàn ông đi tới, ánh nắng bên ngoài đều không thể hòa tan sự lạnh lùng cùng ngạo khí trên người anh, không cách nào phủ thêm tia ấm áp lên người anh. Quanh người anh tản ra khí thế lạnh lẽo người sống chớ gần, khí thế kia khiến cho người ta cảm thấy, anh và ánh nắng thuộc về hai thế giới khác nhau.
Mạc Cửu mở to hai mắt nhìn.
Là anh? Là người đàn ông tối hôm qua!
Nhìn thấy anh cô liền nhớ tới đồng tiền trên bàn, tâm trạng vốn bị đè ép hai ngày nay khiến lửa giận trong lòng Mạc Cửu xông lên, Mạc Cửu tức giận lập tức quát to một tiếng: "Dừng lại!"
Một tiếng quát đột ngột này vang lên, nương theo lời này, hai bên binh lính cạch một chút giơ súng lên!
Long Kình Thiên đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, ánh mắt hơi sáng, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy cô gái đứng cách đó không xa.
Mạc Cửu tức giận đi tới, cô không chú ý tới binh lính xung quanh đã theo chỉ thị của Long Kình Thiên mà lui lại, cô cứ như vậy từng bước một đi đến trước mặt Long Kình Thiên.
Ngửa đầu nhìn người đàn ông lãnh khốc cao hơn mình một cái đầu, ánh sáng mặt trời chiếu trên gương mặt lạnh lẽo cứng rắn của anh, nhưng lại không chiếu tới được sâu thẳm trong ánh mắt đen kịt của anh.
Người đàn ông này đẹp trai đến trời đất khó dung, nhưng dáng dấp đẹp trai thì ngon sao?
Mạc Cửu đau lòng lấy ra đồng hai trăm nghìn từ trong túi tiền, nghĩ một chút lại lấy thêm đồng năm mươi nghìn ra, phất phất tay, cười khẩy nói: "Ai da, anh đẹp hơn tôi, cho nên anh đáng giá này!"
Ba!
Hai trăm năm mươi nghìn liền bị cô vung thẳng vào mặt người đàn ông.
Hútt!
Tiếng hút khí rầm thấp vang lên...
Ngước nhìn người đàn ông với gương mặt âm trầm, Mạc Cửu vô cùng vui sướng!
Tự cao cái gì, quân nhân hai mươi mấy tuổi có thể có chức vị gì! Nhiều lắm cũng chỉ là tiểu đội trưởng!
Hừ, hôm qua cô bị bộ quân phục này chấn áp, hôm nay não cũng không bị nước vào!
Đắc ý quay đầu nhìn binh lính xung quanh, trước mặt chính binh lính của mình bị phụ nữ đánh, nhìn xem thằng nhãi này còn giả bộ lãnh khốc cái gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Cửu liền thấy sảng khoái.
Một lần nữa quay đầu nhìn về phía ánh mắt âm trầm của người đàn ông, Mạc Cửu đắc ý nhíu mày, ánh mắt bỗng rơi vào quân hàm trên vai người đàn ông.
Bên trên quân hàm cơ sở màu xanh lục, có hai vạch ngang cùng bốn ngôi sao.
Trái tim Mạc Cửu bỗng nhiên trì trệ, nụ cười cứng ngắc ở trên mặt.
Cô nháy nháy mắt, lại dụi dụi hai mắt, sau đó nhìn lại quân hàm người đàn ông kia, cuối cùng xác định chính mình không nhìn lầm.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là, xong, lần này thật sự xong rồi!!
Đại tá!
Có lầm hay không vậy.
Nước chúng ta khi nào có đại tá hai mươi sáu tuổi vậy?! Cái này, cái này cũng quá trẻ tuổi rồi!
Mạc Cửu tương đối quen thuộc quân bộ, liếc một chút đã nhìn ra quân hàm đại tá, kinh ngạc đến hai mắt đều sắp rớt xuống.
Biết mình lại vuốt râu hùm một lần nữa, phản ứng của Mạc Cửu cực kỳ nhanh, cô bắt đầu ngẩng mặt nở nụ cười nịnh nọt.
/1370
|