Chương 4: Lần đầu gặp mặt (4)
“Con mẹ nó làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Cẩn thận nghiệp quật cô.”
Vung vẩy chai rượu trong tay, Mạc Cửu xoay người, tiêu sái rời đi.
Thật sự coi Mạc Cửu cô là đứa ngốc không có đầu óc? Có một số việc không muốn nói ra, cũng không có nghĩa là cô không biết.
Cô bước rất nhanh, trực tiếp đi ra cửa, chẳng qua là trên gương mặt, hai giọt nước mắt chảy xuống, nhưng cũng không có đau lòng như Mạc Cửu nghĩ, vẫn còn có chút thả lỏng.
Tâm trạng thật buồn bực, cầm chai rượu trên tay, theo bản năng cô ngẩng đầu, chợt trút hai ngụm.
Lâm Nhược, Mạc Cửu tôi từ nay về sau, không có người bạn là cô nữa.
Nhìn bóng lưng Mạc Cửu rời đi, trong ánh mắt Lâm Nhược hiện lên một vẻ ghen tỵ, ánh mắt cô ta đen tối không rõ, một lúc sau, Lâm Nhược mở miệng thì thầm: “Tiểu Cửu, thật xin lỗi...”
Nói xong câu đó, cô ta tiến sát lên, cầm điện thoại trong tay, mở chức năng chụp hình ra.
Mạc Cửu thường xuyên đến Vương Bài đón Lâm Nhược tan làm, sung phong làm Hộ hoa sứ giả, đi vào Vương Bài không phải là lần một lần hai, cô thuận lợi đi ra phía cửa, lúc chuẩn bị đi ra cửa thì dừng chân lại.
Bởi vì cô thấy một người đàn ông cao lớn đi ngang qua cô.
Mặc dù chỉ một bên gò má, nhưng cũng đủ khiến cho Mạc Cửu nhận ra được, thật giống như người quen.
Ngẫm nghĩ một chút, Mạc Cửu phát hiện, người nọ là người ngồi trên xe cho cô tiền.
Bàn tay nhỏ lập tức nắm túi, lúc này vị thần khổ sở trong lòng đã sớm bay tới Thái Bình Dương rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại, vẻ mặt rối rắm.
Bây giờ cô rất thiếu tiền, thế nhưng của người khác là đồ ăn xin, có thể dùng được sao?
Ho khan một cái, dù sao cũng là người khác cho không phải sao? Vừa đúng lúc trả tiền nhà tháng này.
Mạc Cửu xoay người, tính rời đi, nhưng không khỏi đột nhiên trong đầu xuất hiện cái nhìn nhàn nhạt của người đàn ông kia về phía mình, cái nhìn hiện vẻ chán ghét mà vứt bỏ, khiến cho cô dừng lại bước chân.
Chết tiệt.
Mạc Cửu cô nghèo chí không nghèo tiền, vẫn trả lại thôi.
Kết quả là, một cô gái đi tới cửa, mặt nhức nhối xoay người, dáng vẻ dứt khoát kiên quyết cùng với sự khẳng khái không chịu chết không sai biệt lắm.
Nhưng cô vừa mới chuyển người, thì phát hiện người vừa đi vào đã không thấy đâu.
A?
Mạc Cửu cảm thấy tò mò, đi về phía người nọ vừa đi, cô nghiêng đầu cùng đi qua.
Vô tình, Mạc Cửu lại đi lên phòng trên tầng hai, lúc này đã khuya lắm rồi, những người tới tìm vui về nhà thì về nhà, tan cuộc thì tan cuộc, hoặc không trở về thì đã ngủ, cho nên tầng hai giờ phút này không có người nào khác.
Mạc Cửu vòng vo mấy vòng ở đây, thật vất vả nhìn thấy người kia đứng ở một khúc quanh trên hành lang, lập tức vui vẻ, cô chỉ muốn trả tiền rồi còn về nhà ngủ.
Vì vậy bước nhanh hơn, xông tới phía người đàn ông kia.
Bản năng Mạc Cửu muốn vươn tay, muốn cầm cánh tay người đàn ông, muốn mở miệng: “Trai đẹp, thì ra là anh...”
Ba chữ “Ở chỗ này” còn chưa nói ra khỏi miệng, một nắm đấm bất ngờ đập vào mặt cô.
Mạc Cửu giật mình, bước về phía trước, mặt hơi quay lại tránh nắm đấm của người đàn ông.
Nhìn lên lần nữa, cô lại nhìn vào một đôi mắt đen như màn đêm.
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của người đàn ông không có góc chết 360 độ, với đặc điểm lạnh lùng có một không hai của anh, đôi mắt đen đó lúc này đang chằm chằm vào cô.
Đường cong lạnh cứng, ngũ quan như dao gọt, giống như vương giả cao cao tại thượng.
Người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, anh rất lạnh lùng và đẹp trai đến nỗi Mạc Cửu than thở về công việc đầy cảm hứng của Chúa.
/1370
|