Chương 19.1: Cố Thiên Tình, cái gì tôi cũng sẽ giúp cô.
Lại là Mạnh Phi Phàm
Mạnh Phi Phàm cầm lấy ly rượu trong tay Cố Thiên Tình, thậm chí bị vẩy mấy giọt trên tay áo, anh ta cũng không thèm để ý: "Ly rượu này này không thích hợp với cô."
Cố Thiên Tình ngờ vực không hiểu.
Khuôn mặt Tiêu Khả Thượng cùng tràn ngập vẻ khó hiểu.
"Mạnh Phi Phàm, lời này của anh là có ý gì?" Tiêu Khả Thượng mở miệng.
Mạnh Phi Phàm cũng không phải là nghệ sĩ của Hoàn Vũ, nói đúng ra hôm nay anh ta là được Hoàn Vũ mời tới. Trong tứ đại mỹ nam của thủ đô, Mạnh Phi Phàm là người đứng đầu, đương nhiên là ở đây không bao gồm Đường Hi Đình.
Mạnh Phi Phàm xuất thân bình thường, anh ta ra mắt năm mười tám tuổi, lúc ấy cũng không được mấy công ty giải trí lớn coi trọng. Bởi vì Mạnh Phi Phàm vĩnh viễn cho người ta một loại cảm giác xa lạ, không giống với loại hình ngôi sao truyền thống, các công ty giải trí cũng không dám mạo hiểm ký kết với anh ta, hơn nữa, tính khí của anh ta cũng không dễ kiểm soát.
Sau nhiều lần quay vòng, Mạnh Phi Phàm cũng đã ký kết với một công ty nhỏ, không ngờ tới bây giờ, khi hai mươi tuổi, Mạnh Phi Phàm vẫn thể hiện được tài năng của mình trong giới giải trí.
Tám năm sau, càng thêm rực rỡ, thậm chí bây giờ còn đứng ở đỉnh vinh quang.
Đối với sự lạnh lùng của anh ta, fan hâm mộ giải thích rằng đó là vì ngầu và đẹp trai. Cộng thêm, ngoại hình của Mạnh Phi Phàm là một cậu ấm nhẹ nhàng, tuấn tú hợp lòng người, khiến cho vai diễn của anh ta rất đa rạng, hơn nữa đối với các loại vai diễn khó tạo hình thường thường có thể được bàn tán sâu sắc.
Bây giờ, thời hạn mười năm ký kết của Mạnh Phi Phàm với nhà họ Nguyên đã gần hết, thời điểm nổi tiếng trở lại, một số công ty giải trí lớn đang tranh giành để ký hợp đồng với anh ta, lần này Hoàn Vũ mời anh ta đến, cũng là có ý tứ tốt.
"Ly rượu này không thích hợp với cô." Mạnh Phi Phàm nói lại một lần nữa, sau đó đưa ly rượu của mình cho Cố Thiên Tình nói: "Uống cái này đi."
Nhìn thấy động tác này, trong mắt Tiêu Khả Thượng hiện lên ý cười, nháy mắt mập mờ với Cố Thiên Tình.
Cố Thiên Tình rất ưu nhã tặng cho anh ta một cái liếc mắt, Mạnh Phi Phàm mới không phải người dùng loại mạnh khóe này để thông đồng với người mới.
"Anh Phi Phàm, rượu này có vấn đề gì sao?" Cố Vũ Phỉ mở miệng, nụ cười có mười phần đẹp mắt.
Mạnh Phi Phàm lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không nói gì, trực tiếp cầm ly rượu đi ra.
Cố Vũ Phỉ thấy Mạnh Phi Phàm không nhìn mình thì tức giận đến mức nắm chặt ly rượu, nụ cười vặn vẹo, rất không cam tâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị, em uống hết rượu rồi, đến lượt chị!"
Cố Thiên Tình đang định uống, Tiêu Khả Thượng nói: "Thiên Tình, cẩn thận rượu có vấn đề."
"Sẽ không đâu." Bởi vì Mạnh Phi Phàm tuyệt đối không phải người như vậy.
Cố Thiên Tình ngửa đầu uống xong.
Cố Vũ Phỉ lạnh hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Chỉ cần có Cố Thiên Tình ở đây, tất cả mọi người sẽ không nghĩ cô ta có khuôn mặt đẹp. Cố Thiên Tình, tôi thật sự hận đến nỗi muốn cô chết đi!
Tiêu Khả Thượng nhìn tốc độ trở mặt của Cố Vũ Phỉ, chỉ biết líu lưỡi nói: "Thiên Tình, em gái của cô thật sự rất khác với cô."
"Cô ta không phải em gái tôi."
"Hả?"
"Chỉ là do cha tôi mềm lòng, nhặt từ bên ngoài về mà thôi." Cố Thiên Tình lạnh lùng chế giễu nói.
/1279
|