Chương 2.2: Tuyệt đối không buông tha cho bọn họ!
Cố Vũ Phỉ cho tới nay đều không che giấu tốt, thế nhưng cô vậy mà không hề nhìn thấy sự ác độc của cô ta chút nào.
Bây giờ nhớ lại, vào lúc các cô cùng đi công viên chơi, cô rơi xuống nước căn bản cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn. Mà là do Cố Vũ Phỉ cố ý làm ra, cũng bởi vì lúc đó, người nào người nấy đều khen cô xinh đẹp hơn Cố Vũ Phỉ.
So sánh với cô xinh đẹp hào phóng, tướng mạo Cố Vũ Phỉ là loại hình nhỏ nhắn xinh xắn, điềm đạm đáng yêu, rất dễ dàng khiến cho người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ, mà cô ta cũng biết rõ cái ưu thế này của mình, nên đã luôn luôn lợi dụng vẻ bề ngoài này để tranh thủ sự đồng tình của mọi người.
"Thiên Tình, Vũ Phỉ cũng là không cố ý đâu con, con tha thứ cho con bé đi." Cố An Thành không muốn hai chị em bất hoà, cũng mở miệng theo.
Cố Thiên Tình có thể vạch mặt Cố Vũ Phỉ, nhưng không phải là bây giờ, cũng sẽ không phải là ngay trước mặt Cố An Thành.
"Chị không trách em.” Cố Vũ Phỉ nhìn về phía Cố An Thành: "Cha, hai người cứ vào trước đi."
Cố Vũ Phỉ đi theo sau lưng Cố An Thành bước vào, đi vào thì lập tức đặt cái chén cùng thuốc lên bàn.
"Chị, chị uống thuốc trước đã." Giọng nói Cố Vũ Phỉ rất nhỏ, lộ ra mềm yếu.
Cố Thiên Tình thản nhiên nói: "Vũ Phỉ, em đi ra ngoài trước, chị có chút chuyện muốn cùng cha nói."
"Em..."
Cố An Thành nói: "Vũ Phỉ, con đi ra ngoài trước đi. Yên tâm đi, Thiên Tình không trách con, ha."
Cố Vũ Phỉ nhìn Cố Thiên Tình vài lần, thấy cô không thay đổi chủ ý, chỉ có thể không cam lòng ra ngoài.
Cố Thiên Tình cười lạnh, Cố Vũ Phỉ chính là như vậy, đa nghi ngoan độc. Rốt cuộc vẫn là sợ hãi cô sẽ ở sau lưng nói xấu cô ta, hay là có chuyện tốt gì không cho cô ta biết.
Trước kia cô còn nghĩ cái này là bởi vì Cố Vũ Phỉ là đứa nhỏ được nhà bọn họ thu dưỡng, cho nên từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn. Bây giờ cô mới biết được, cô ta căn bản chính là lòng dạ rắn rết. Thật phí hoài khi cô vì chăm sóc cô ta mà luôn luôn nói cho cô ta nghe, bất kể là chuyện lớn chuyện nhỏ.
Nhớ tới một màn trước khi chết kia, Cố Thiên Tình liền không nhịn được tức giận đến phát run.
Cố An Thành nhìn thấy trong mắt Cố Thiên Tình phát ra hận ý lạnh lùng, thì có chút kinh hãi.
Thiên Tình của ông thiện lương nhất, sẽ không có loại ánh mắt đáng sợ này.
"Thiên, Thiên Tình, con vẫn còn đang tức giận Vũ Phỉ?"
"Cha, con không có."
Cố Thiên Tình lắc đầu, sau đó cả người ôm chặt lấy Cố An Thành.
"Cha."
"Làm sao vậy, Thiên Tình?"
"Cha." Cố Thiên Tình ôm Cố An Thành rất chặt, không khống chế nổi, nước mắt rơi như mưa.
"Thiên Tình, không sao, không sao." Cho rằng Cố Thiên Tình rơi xuống nước bị hù dọa, Cố An Thành vội vàng luống cuống an ủi, hốc mắt cũng đỏ lên theo.
"Cha, cha còn sống, thật sự rất tốt, rất tốt."
Cố Thiên Tình hận không thể khóc lớn một trận.
Con xin lỗi...
Nếu như không phải cô bị An Lợi Kiệt nhiều lần xâm phạm, dẫn đến tuổi còn trẻ chưa đến hai mươi mốt, chưa kết hôn đã có con, Cố An Thành cũng sẽ không đi tìm An Lợi Kiệt tính sổ; nếu như không đi tìm An Lợi Kiệt tính sổ, Cố An Thành sẽ không bởi vì bị kích thích, mà đang làm việc lại hoảng hốt, rơi vào hố, bị xi măng đổ lên người mà chết.
Cũng bởi vì Cố An Thành chết, An Lợi Kiệt mới không thể không cưới cô.
"Đứa nhỏ ngốc, đến đây nào, trước tiên uống thuốc đã, cẩn thận đừng để bị cảm rồi phát sốt."
Cố Thiên Tình cười, xoa xoa nước mắt, cầm thuốc trong tay Cố An Thành lên, lập tức cau mày nói: "Cha, thuốc này là ai chuẩn bị ạ?"
/1279
|