Dưới sự thôi thúc của lợi ích, người với người thường đều “đeo mặt nạ” giao thiệp với nhau. Giống như cô khi đối mặt với Giang Mạc Viễn, cô sẽ trang điểm thật đậm; giống như Giang Mạc Viễn và cô đi đâu cũng có đôi trước mặt người ngoài. Tất cả chẳng qua chỉ là một vở kịch.
Không khí của buổi tiệc êm ả hài hòa. Cho đến khi thức ăn được dọn lên, tiếng đàn violin xung quanh đổi thành làn điệu Hawaii thanh thoát. Khi Trang Noãn Thần ngồi cạnh Giang Mạc Viễn, điệu nhạc này vừa vặn vang lên, tay cô bỗng run run, lạnh toát.
Là thanh âm thuần chất, đầy mê hoặc của đàn ghi ta bốn dây.
Điệu nhạc chuyền dần từ thanh thoát sang trầm lắng, mọi người trên bàn tiệc trò chuyện vui vẻ. Nhưng đầu óc Trang Noãn Thần trống rỗng, mỗi tiết tấu rung lên từ đàn ghi ta bốn dây đều như hạt mưa nhỏ chảy vào lòng cô, nhắc cô hoài niệm thời học trò đã qua của mình.
"Đây là âm thanh gì? Nghe hay thật đó."
"Cậu quê mùa quá, ngay cả đàn ukulele mà cậu cũng không biết ư?"
"Cái gì mà đàn ukulele chứ? Không phải nó cũng là đàn ghi ta à?"
"Đồ ngốc! Cậu không biết thì đừng nói linh tinh. Bình thường chúng ta hay thấy là đàn ghi ta sáu dây, còn đàn này chỉ có bốn dây, có nguồn gốc từ Hawaii."
"Có khó đàn không?"
"Không khó. Nhưng cậu thì chắc chẳng đàn được đâu."
"Còn lâu mới tin! Này, Cố Mặc, nếu mình đàn được ca khúc của Hawaii bằng đàn ukulele thì cậu tính sao?"
"Vậy cậu muốn tính thế nào?"
"Ừm... Nếu mình đàn được, cậu phải làm bạn trai của mình ngay."
Bờ vai cô bỗng nhiên ấm áp, dòng hồi tưởng của cô bị cắt đứt trong nháy mắt, Trang Noãn Thần lúc này mới nhận ra mình lâm vào trầm tư. Cô xoay đầu, đối diện với đôi mắt thấp thoáng ý cười của Giang Mạc Viễn.
"Em sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị?" Cánh tay anh choàng qua vai cô, bàn tay anh to lớn sưởi ấm cho bờ vai lạnh lẽo của cô.
Đôi mắt đã khắc sâu trong trí nhớ và đôi mắt đang ngóng nhìn cô ở hiện thực chồng lên nhau. Dần dần, cô chỉ còn biết hiện thực. Cô lắc nhẹ đầu, đè nén nỗi đau phảng phất trong tim, hơi cong môi, "Em không sao. Thức ăn rất ngon."
Giang Mạc Viễn nghe vậy nhưng không dời tầm mắt ngay, ánh mắt anh lộ vẻ dò xét, tựa như muốn nhìn thấu nguyên nhân làm cô mơ màng vừa rồi. Trang Noãn Thần bị anh nhìn đến bối rối, cô hắng giọng, "Xin lỗi. Em muốn đi toilet."
Anh gật đầu đồng ý. Cô nâng nhẹ tà váy đi về phía toilet.
Làn điệu Hawaii diễn tấu theo đàn ukulele lan tràn khắp mọi ngõ ngách của nơi tổ chức tiệc. Dù đóng cửa phòng toilet, Trang Noãn Thần vẫn nghe thấy âm thanh mềm mại, réo rắc pha lẫn chút ít bi thương.
Cô bước đến trước gương, ngắm nghía khuôn mặt tái nhợt của bản thân, đáy mắt cô hiện vẻ bi ai vô phương che giấu. Cô ở trong gương trang điểm xinh xắn, nhưng không tài nào giấu kín nỗi tuyệt vọng và cô đơn tràn dâng từ cõi lòng.
Cố Mặc…
Cái tên này đã chôn sâu trong lòng cô suốt sáu năm qua. Mỗi một lời nói, mỗi một hình ảnh đều chân thật, chân thật đến mức khiến cô nghẹt thở. Khi đó cô bạo dạn biết bao, can đảm chủ động theo đuổi bạn học nam, vì người đó cô khổ luyện tập đàn ukulele. Nhưng còn chưa tập tành thành công, thì người đó đã trở thành bạn trai của cô...
Về sau…
Tình yêu của anh và cô giống như thiên thần và cá heo. Thiên thần sẽ không bơi, còn cá heo sẽ không bay...
Cô đau đớn nghẹn ngào, Trang Noãn Thần che kín lỗ tai, chếnh choáng chạy khỏi toilet. Cô vô lực ngồi xổm xuống một góc hành lang. Đôi khi tươi đẹp cũng là một kiểu tàn nhẫn, cũng như âm nhạc lúc này, nó hệt như dây thừng trói chặt cô hết vòng này đến vòng khác.
Dạ dày cô quặn đau, đều là hậu quả của việc cả ngày không đụng đến hạt cơm nào. Cô chống tay đứng dậy, nhưng cơn đau khiến cô không tài nào gắng gượng nổi.
Trái tim cô đau đớn vô bờ theo từng điệu nhạc....
Mãi đến khi…
Bàn tay đàn ông to lớn, mạnh mẽ vươn tới trước mặt cô...
Không khí của buổi tiệc êm ả hài hòa. Cho đến khi thức ăn được dọn lên, tiếng đàn violin xung quanh đổi thành làn điệu Hawaii thanh thoát. Khi Trang Noãn Thần ngồi cạnh Giang Mạc Viễn, điệu nhạc này vừa vặn vang lên, tay cô bỗng run run, lạnh toát.
Là thanh âm thuần chất, đầy mê hoặc của đàn ghi ta bốn dây.
Điệu nhạc chuyền dần từ thanh thoát sang trầm lắng, mọi người trên bàn tiệc trò chuyện vui vẻ. Nhưng đầu óc Trang Noãn Thần trống rỗng, mỗi tiết tấu rung lên từ đàn ghi ta bốn dây đều như hạt mưa nhỏ chảy vào lòng cô, nhắc cô hoài niệm thời học trò đã qua của mình.
"Đây là âm thanh gì? Nghe hay thật đó."
"Cậu quê mùa quá, ngay cả đàn ukulele mà cậu cũng không biết ư?"
"Cái gì mà đàn ukulele chứ? Không phải nó cũng là đàn ghi ta à?"
"Đồ ngốc! Cậu không biết thì đừng nói linh tinh. Bình thường chúng ta hay thấy là đàn ghi ta sáu dây, còn đàn này chỉ có bốn dây, có nguồn gốc từ Hawaii."
"Có khó đàn không?"
"Không khó. Nhưng cậu thì chắc chẳng đàn được đâu."
"Còn lâu mới tin! Này, Cố Mặc, nếu mình đàn được ca khúc của Hawaii bằng đàn ukulele thì cậu tính sao?"
"Vậy cậu muốn tính thế nào?"
"Ừm... Nếu mình đàn được, cậu phải làm bạn trai của mình ngay."
Bờ vai cô bỗng nhiên ấm áp, dòng hồi tưởng của cô bị cắt đứt trong nháy mắt, Trang Noãn Thần lúc này mới nhận ra mình lâm vào trầm tư. Cô xoay đầu, đối diện với đôi mắt thấp thoáng ý cười của Giang Mạc Viễn.
"Em sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị?" Cánh tay anh choàng qua vai cô, bàn tay anh to lớn sưởi ấm cho bờ vai lạnh lẽo của cô.
Đôi mắt đã khắc sâu trong trí nhớ và đôi mắt đang ngóng nhìn cô ở hiện thực chồng lên nhau. Dần dần, cô chỉ còn biết hiện thực. Cô lắc nhẹ đầu, đè nén nỗi đau phảng phất trong tim, hơi cong môi, "Em không sao. Thức ăn rất ngon."
Giang Mạc Viễn nghe vậy nhưng không dời tầm mắt ngay, ánh mắt anh lộ vẻ dò xét, tựa như muốn nhìn thấu nguyên nhân làm cô mơ màng vừa rồi. Trang Noãn Thần bị anh nhìn đến bối rối, cô hắng giọng, "Xin lỗi. Em muốn đi toilet."
Anh gật đầu đồng ý. Cô nâng nhẹ tà váy đi về phía toilet.
Làn điệu Hawaii diễn tấu theo đàn ukulele lan tràn khắp mọi ngõ ngách của nơi tổ chức tiệc. Dù đóng cửa phòng toilet, Trang Noãn Thần vẫn nghe thấy âm thanh mềm mại, réo rắc pha lẫn chút ít bi thương.
Cô bước đến trước gương, ngắm nghía khuôn mặt tái nhợt của bản thân, đáy mắt cô hiện vẻ bi ai vô phương che giấu. Cô ở trong gương trang điểm xinh xắn, nhưng không tài nào giấu kín nỗi tuyệt vọng và cô đơn tràn dâng từ cõi lòng.
Cố Mặc…
Cái tên này đã chôn sâu trong lòng cô suốt sáu năm qua. Mỗi một lời nói, mỗi một hình ảnh đều chân thật, chân thật đến mức khiến cô nghẹt thở. Khi đó cô bạo dạn biết bao, can đảm chủ động theo đuổi bạn học nam, vì người đó cô khổ luyện tập đàn ukulele. Nhưng còn chưa tập tành thành công, thì người đó đã trở thành bạn trai của cô...
Về sau…
Tình yêu của anh và cô giống như thiên thần và cá heo. Thiên thần sẽ không bơi, còn cá heo sẽ không bay...
Cô đau đớn nghẹn ngào, Trang Noãn Thần che kín lỗ tai, chếnh choáng chạy khỏi toilet. Cô vô lực ngồi xổm xuống một góc hành lang. Đôi khi tươi đẹp cũng là một kiểu tàn nhẫn, cũng như âm nhạc lúc này, nó hệt như dây thừng trói chặt cô hết vòng này đến vòng khác.
Dạ dày cô quặn đau, đều là hậu quả của việc cả ngày không đụng đến hạt cơm nào. Cô chống tay đứng dậy, nhưng cơn đau khiến cô không tài nào gắng gượng nổi.
Trái tim cô đau đớn vô bờ theo từng điệu nhạc....
Mãi đến khi…
Bàn tay đàn ông to lớn, mạnh mẽ vươn tới trước mặt cô...
/335
|