Trang Noãn Thần hít thở hương vị ấm áp của mùa thu. Nắng sớm kéo bóng của Giang Mạc Viễn dài ra, anh nhàn nhã cho cá ăn, ngồi đưa lưng về cô. Anh mặc áo sơ mi trắng tinh chỉnh tề, khác biệt hoàn toàn với vẻ lôi thôi của cô.
Cô chỉnh trang quần áo, bước nhẹ lên trước, nhất thời không biết phải nói gì. Không ngờ Giang Mạc Viễn lại lên tiếng trước, thấy cô đến gần, anh chỉ chiếc ghế trắng bên cạnh, "Dậy rồi? Ngồi đi."
Trang Noãn Thần ngồi xuống, ánh mặt trời sáng chóa tỏa khắp nơi, cô bối rối gãi đầu, "Anh Giang, tối qua tôi... xin lỗi." Ngất xỉu ở những trường hợp khác không sao, nhưng tối qua cô đang làm việc. Cô tắc trách như vậy sao anh nhịn được chứ?
Giang Mạc Viễn rắc vài viên thức ăn cá vào hồ, cá vàng tung tăng bơi lội, tranh nhau giành thức ăn. Anh đặt thức ăn dành cho cá sang bên, cầm khăn nhân viên tạp vụ đưa lau tay, xoay đầu nhìn cô, "Bây giờ cô thấy thế nào rồi?" Giọng anh trầm ấm êm tai, dường như hành vi tối qua của cô không làm anh nổi giận.
Trang Noãn Thần quan sát nét mặt của anh, thấy anh không có khó chịu, khẽ nói, "Tôi khỏe rồi. Cám ơn anh."
"Bác sĩ đã tới kiểm tra cho cô. Cô bị loét dạ dày, ngày thường nhớ chú ý ăn uống." Anh cất giọng thản nhiên, vẻ mặt không cảm xúc.
"A? À, cám ơn anh." Cô chưa từng lưu tâm đến sức khỏe của mình. Tối qua đau như vậy chắc chắn bệnh loét dạ dày tái phát.
Mặt hồ rung động từng vòng, hai người lại ngồi trong nắng sớm thêm một lúc. Sau đó Giang Mạc Viễn đứng dậy, thân hình anh cao lớn bao phủ cô, "Cô ăn điểm tâm trước đi. Ăn xong, tôi đưa cô về."
Trang Noãn Thần sửng sốt, lật đật đứng bật dậy, "Dạ khỏi ạ, như vậy phiền anh lắm. Tôi tự về được rồi."
"Không sao, dù gì cũng tiện đường." Anh cất giọng nhẹ nhàng. Dứt lời, anh mở cửa đi vào trong.
Trang Noãn Thần thẫn thờ đứng dưới nắng.
***
Bắt đầu từ ngày "thỏa thuận làm việc" với Giang Mạc Viễn thành công, cho tới tận hôm nay, đều do tài xế đưa đón cô. Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa cô về nhà. Xe rời xa sân vận động tổ chim, chạy về phía đông. Có lẽ do lưu lượng giao thông bị quản chế chặt chẽ, nên đường cao tốc vào chủ nhật kẹt kín xe, tài xế luồn lách khó khăn về trước.
Trong xe Trang Noãn Thần cũng không được tự nhiên, nhưng may mắn Giang Mạc Viễn ngồi cạnh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này, cô mới thấy nhẹ nhõm hơn, ít ra không cần nghĩ chuyện nói với anh để giết thời gian.
Cô và anh biết nhau hơn một năm, nhưng vẫn chưa đến mức "giao lưu thân thiết".
Một hồi chuông điện thoại gấp gáp phá tan bầu không khí tĩnh lặng, Trang Noãn Thần run bắn người, Giang Mạc Viễn cũng mở to mắt. Cô lật đật rút điện thoại ra khỏi giỏ xách, nghe máy.
"Noãn Thần à, cháu sao vậy? Tại sao hôm trước không đi xem mắt hả?" Là giọng nói sắc lạnh thẳng thắn của cô Trang Noãn Thần.
Trong không gian yên ắng của xe, âm thanh này chói tai vô cùng.
Cô chỉnh trang quần áo, bước nhẹ lên trước, nhất thời không biết phải nói gì. Không ngờ Giang Mạc Viễn lại lên tiếng trước, thấy cô đến gần, anh chỉ chiếc ghế trắng bên cạnh, "Dậy rồi? Ngồi đi."
Trang Noãn Thần ngồi xuống, ánh mặt trời sáng chóa tỏa khắp nơi, cô bối rối gãi đầu, "Anh Giang, tối qua tôi... xin lỗi." Ngất xỉu ở những trường hợp khác không sao, nhưng tối qua cô đang làm việc. Cô tắc trách như vậy sao anh nhịn được chứ?
Giang Mạc Viễn rắc vài viên thức ăn cá vào hồ, cá vàng tung tăng bơi lội, tranh nhau giành thức ăn. Anh đặt thức ăn dành cho cá sang bên, cầm khăn nhân viên tạp vụ đưa lau tay, xoay đầu nhìn cô, "Bây giờ cô thấy thế nào rồi?" Giọng anh trầm ấm êm tai, dường như hành vi tối qua của cô không làm anh nổi giận.
Trang Noãn Thần quan sát nét mặt của anh, thấy anh không có khó chịu, khẽ nói, "Tôi khỏe rồi. Cám ơn anh."
"Bác sĩ đã tới kiểm tra cho cô. Cô bị loét dạ dày, ngày thường nhớ chú ý ăn uống." Anh cất giọng thản nhiên, vẻ mặt không cảm xúc.
"A? À, cám ơn anh." Cô chưa từng lưu tâm đến sức khỏe của mình. Tối qua đau như vậy chắc chắn bệnh loét dạ dày tái phát.
Mặt hồ rung động từng vòng, hai người lại ngồi trong nắng sớm thêm một lúc. Sau đó Giang Mạc Viễn đứng dậy, thân hình anh cao lớn bao phủ cô, "Cô ăn điểm tâm trước đi. Ăn xong, tôi đưa cô về."
Trang Noãn Thần sửng sốt, lật đật đứng bật dậy, "Dạ khỏi ạ, như vậy phiền anh lắm. Tôi tự về được rồi."
"Không sao, dù gì cũng tiện đường." Anh cất giọng nhẹ nhàng. Dứt lời, anh mở cửa đi vào trong.
Trang Noãn Thần thẫn thờ đứng dưới nắng.
***
Bắt đầu từ ngày "thỏa thuận làm việc" với Giang Mạc Viễn thành công, cho tới tận hôm nay, đều do tài xế đưa đón cô. Hôm nay là lần đầu tiên anh đưa cô về nhà. Xe rời xa sân vận động tổ chim, chạy về phía đông. Có lẽ do lưu lượng giao thông bị quản chế chặt chẽ, nên đường cao tốc vào chủ nhật kẹt kín xe, tài xế luồn lách khó khăn về trước.
Trong xe Trang Noãn Thần cũng không được tự nhiên, nhưng may mắn Giang Mạc Viễn ngồi cạnh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này, cô mới thấy nhẹ nhõm hơn, ít ra không cần nghĩ chuyện nói với anh để giết thời gian.
Cô và anh biết nhau hơn một năm, nhưng vẫn chưa đến mức "giao lưu thân thiết".
Một hồi chuông điện thoại gấp gáp phá tan bầu không khí tĩnh lặng, Trang Noãn Thần run bắn người, Giang Mạc Viễn cũng mở to mắt. Cô lật đật rút điện thoại ra khỏi giỏ xách, nghe máy.
"Noãn Thần à, cháu sao vậy? Tại sao hôm trước không đi xem mắt hả?" Là giọng nói sắc lạnh thẳng thắn của cô Trang Noãn Thần.
Trong không gian yên ắng của xe, âm thanh này chói tai vô cùng.
/335
|