Sự thật chứng minh, Giang Mạc Viễn phái Cát Na đi làm thuyết khách là sai lầm.
Thứ nhất là Cát Na chưa từng yêu đương, thứ hai là cô ấy lớn lên ở nước ngoài nên đối với quan niệm và giá trị tình yêu ở Trung Quốc cô sẽ không hiểu được. Hơn nữa, lời nói Trung Quốc và phương Tây khác biệt nhau nên cô chưa thuyết phục được Trang Noãn Thần thì ngược lại suýt chút nữa bị thuyết phục lại, không thể không nói, Giang Mạc Viễn dùng chiêu sai.
Trang Noãn Thần hiểu được phải làm thế nào để nói lảng sang chuyện khác, Cát Na nói trắng ra là một đứa nhỏ không hề tâ cơ, thấy đồ vật xinh đẹp lại nóng lóng muốn xem, sau này Trang Noãn Thần mói biết được hóa ra là Giang Mạc Viễn cho cô ấy một cái thẻ mua sắm, từ đó mà có thể dụ dỗ cô ấy đến làm thuyết khách.
Biết điểm ấy nên Trang Noãn Thần có chút dở khóc dở cười, hóa ra nha đầu kia cũng không phải vì có cảm tình với mình mà là vì tiền.
Lúc đi ra từ của hàng cuối cùng, trong tay Cát Na và Trang Noãn Thần đã là bao lớn bao nhỏ, không cần hiểu lầm, Trang Noãn Thần chỉ là giúp Cát Na xách đồ mà thôi. Hai người đang vừa đi vừa đùa giỡn, phía sau liền vang lên một giọng nói hơi chần chừ.
“Trang Noãn Thần?”
Giọng nói quen thuộc.
Trang Noãn Thần ngừng bước, ngườ phía sau hoàn toàn khiến cô bất ngờ.
“Tề Viện Viện?” sao lại là cô ấy?
Tề Viện Viện hiển nhiên cũng là đang đi dạo phố, cách ăn mặc cự kỳ khác so với thời điểm còn làm việc ở Đức Mã, cô ta đi lên trước, cười cười, “Mời cũng không bằng ngẫu nhiên gặp, có thời gian không? Đi ôn chuyện cũ một lát.”
Trang Noãn Thần nghe ra được có chuyện trong lời nói của cô ta, chần chờ một lát rồi gật đầu.
Sau khi bảo Cát Na về trước, Trang Noãn Thần và Tề Viện Viện tìm một quán cà phê ngồi xuống, đợi sau khi phục vụ bưng cà phê lên, Trang Noãn Thần đi thẳng vào vấn đề, “Tề Viện Viện, cô tìm tôi không phải chỉ đơn giản là ôn chuyện cũ chứ?”
Cô và Tề Viện Viện, loại quan hệ rất kỳ quái.
Thời điểm vừa mới vào công ty, cô chính là cấp dưới của Tề Viện Viện, chờ đến lúc cô thăng chức lên làm giám đốc thì Tề Viện Viện lại trở thành cấp dưới của cô. Quan hệ này nói tốt cũng không phải mà nói xấu cũng không đúng. Nhưng bởi vì chuyện của Angel và chị Mai có liên qua đến Tề Viện Viện, cho nên ấn tượng của cô đối với Tề Viện Viện cũng không tốt lắm.
“Noãn Thần, thật ra cô vẫn luôn rất thông minh.” Tề Viện Viện mím môi cười, “Cô nói đúng rồi, hôm nay tuy là ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng tôi đã muốn sớm tìm cô nói chuyện.”
“Cô muốn nói với tôi chuyện gì?”
“Nói chuyện về bạn tốt của cô, Hạ Lữ.” Tề Viền Viện đang tươi cười đột nhiên trở nên thần bí.
Trang Noãn Thần nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Cả đời này tôi cũng không quên được cô ta.” Cô ta cười ha ha.
Trang Noãn Thần thở dài, “ Cậu ấy sa thải cô là vì nguyên nhân gì hẳn là cô cũng rõ ràng.”
“Vậy cô có biết rõ sự thật không?” Tề Viện Viện hỏi lại.
“Cô muốn nói cái gì?” Trang Noãn Thần hơi hơi nheo mắt lại.
Tề Viện Viện cười lạnh, “Sợ rằng cô là bạn nhưng mà cũng chẳng hay biết gì đi? Như vậy đối với cô thì Hạ Lữ này đúng là không đơn giản, tôi bị cô ta đá đi không phải bởi vì tôi thất trách mà chỉ có thể trách tôi không thông minh cũng như thâm sâu như cô ta.”
“Cô còn cảm thấy mình oan uổng sao? Camera giám sát đã cho thấy rõ cô.”
“Các người chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài mà không nhìn thấy cái bên trong? Chỉ sợ là có người đứng sau lưng phá hoại, các người chẳng hay biết gì mà thôi.” Tề Viện Viện nói thẳng ra, vẻ mặt trở nên tức giận. “Trang Noãn Thần, tôi nói cho cô biết, đúng vậy, đêm đó tôi thực sự có tâm tư nhu vậy, nhưng người chân chính hại chị Mai không phải tôi, tôi nào có cái lá gan đó?”
Ánh mắt Trang Noãn Thần ngẩn ra, “Ý của cô là….”
“Là Hạ Lữ, là cô ta hại chị Mai.” Tề Viện Viện khẳng địng, “Cô ta thừa dịp mọi người không chú ý liền thay đổi tần số nhìn, thông đồng với quan hệ Tư Áo hãm hại chị Mai.”
“Không có khả năng!”
“Cô cho rằng không có bằng chứng mà tôi lại có thể ăn nói lung tung sao?” Tề Viện Viện hơi đề cao âm điệu, thấy có người nhìn về phía bên này liên đề thấp tiếng nói, “sau khi tôi bị đuổi khỏi Đức Mã liền cảm thấy không thể nén giận, cô không biết là lúc Hạ Lữ tạm làm chức giám đốc, cô ta luôn điều tra tôi, bản chất từ lúc còn trong trứng, thật giống như là cô ta cố ý tìm một lý do để đuổi tôi đi, sau này đúng là cô ta đã thực hiện được. Ban đầu tôi thực sự tức giận, một thời gian dài tôi không đi tìm việc làm, tôi vẫn lén đi theo Hạ Lữ, thực ra là để tìm ra nhược điểm nào đó của cô ta để trả thù, không nghĩ tới lại để cho tôi điều tra ra hành động không thể cho ai hay biết của cô ta!”
Trang Noãn Thần ngây ngẩn cả người.
“Tôi biết cô sẽ không tin lời nói của tôi, sẽ cho là tôi có ý trả thù, nhưng mà chuyện Hạ Lữ làm có nhiều chuyện hoàn toàn còn là cô ta nữa.” Tề Viện Viện dịch thân người lên trước, gằn từng chữ, “Tôi tận mắt thấy cô ta và Lục San gặp nhau, Lục San cho cô ta một số tiền lớn.”
Trang Noãn Thần hít sau một hơi, lắc đầu, “Không có khả năng, Lục San làm như vậy thì đối với quan hệ xã hội của Tư Áo cũng không được lợi ích gì.”
“Mục tiêu của Lục San cũng chỉ là chị Mai và Nam Bách Khôn mà thôi, lúc ấy cũng không phải nhằm vào Tiêu Duy, chẳng qua là sau đó lại bị một công ty khách đoạt lấy phần lợi này thôi. Tôi âm thầm nhờ bạn bè điều tra mới biết được Nam Bách Khôn và Lục San từng cãi vã với nhau, là bởi vì trang thiết bị kỹ thuật cho một hợp đồng nào đó thỏa thuận không thành công, sau đó thiếu chút nữa làm hại Lục San ngồi tù, cô ta vẫn luôn muốn dạy dỗ cho Nam Bách Khôn một bài học mà chị Mai ở Đức Mã có một ngày sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô ta, vừa lúc nhất cử lưỡng tiện, mà khi đó chị Mai và Angel đối đầu đang căng thẳng, thêm nữa là cả Angel cũng có thể cùng nhau mất đi sự tin tưởng của tổng bộ.”
Trang Noãn Thần cảm giác ngón tay lạnh đi, “Chuyện này cùng với Hạ Lữ thì có liên quan gì?”
“Cô ta cần tiền. Trang Noãn Thần, chẳng lẽ cô không cảm thấy kỳ lạ vì sao đột nhiên cô ta có nhiều túi xách và xe xịn hay sao?”
Đại não Trang Noãn Thần chợt xoay chuyển, có một chút phương hướng. Từng có thời điểm đúng là Hạ Lữ có túi xách và xe đắt tiền, ăn mặc rất là chú ý, nhưng mà cô cho rằng Hạ Lữ quen bạn trai có tiền…
“Hạ Lữ vì tiền mà bán đứng chị Mai thì thật rất bình thường, cô ta vì giấu diếm để người khác khỏi biết mà lôi tôi ra làm kẻ thế mạng, tôi cũng coi là đáng đời, ai bảo lúc ấy tôi để cho cô ta chụp sau lưng chứ?”
Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm Tề Viện Viện, nhìn mãi một chút nghi vấn chợt nảy lên, cô nheo mắt, “Tề Viện Viện, cô và chị Mai không thù không oán, đêm đó vì sao lại xuất hiện ở văn phòng? Hay là, cô cũng có chuyện còn giấu tôi?’
Tề Viện Viện uống một ngụm cà phê, ánh mắt dừng một chút.
“Cô muốn nói những chuyện đã xảy ra với tôi, có lẽ có liên quan đến Hạ Lữ, nhưng lời nói và thái độ của cô vẫn kín đáo như vậy thì làm sao tôi có thể tin tưởng cô? Hạ Lữ là bạn tốt của tôi, mà cô bị nghi ngờ là người hại chị Mai, cô cảm thấy rằng tôi sẽ tin tưởng những lời cô nói sao? cô nói cô tận mắt thấy Hạ Lữ và Lục San gặp nhau, tôi hoàn toàn có thể hoài nghi là cô đang nói dối.”
“Tôi không nói dối!” Tề Viền Viện buông tách xuống, cảm xúc kích động, “Được, dù sao bây giờ tôi cũng đã rời khỏi Đức Mã rồi, cũng không sợ đắc tội người này người kia. Trang Noãn Thần, tôi nói thật cho cô biết, cô đoán đúng, vừa rồi là tôi gạt cô. Thực tế chính là, Lục San tìm Hạ Lữ,mà Hạ Lữ lại đi tìm tôi, cô ta nói cô ta rất ghét chị Mai, chỉ có một sơ suất nho nhỏ là có thể đuổi cô ta đi, còn nói nghề này như kiểu một cái hố một cây củ cải, cây củ cải không đi thì chúng ta vĩnh viễn cũng không thể thăng chức, còn hứa là sau khi chuyện thành công sẽ cho tôi một số tiền không nhỏ để chi tiêu. Tôi làm ở Đức Mã nhiều năm như vậy, vẫn mãi là một quản lý đương nhiên là cũng muốn lên được chức vị cao hơn, hơn nữa còn cả sức hấp dẫn của tiền bạc nên liền đồng ý. Sau đó, Hạ Lữ lại đá tôi đi, đơn giản chính là che giấu hàng vi xấu xa của mình, hủy thi diệt tích!”
Như có một chậu nước lạnh đổ trên đầu Trang Noãn Thần, cô nhớ tới khuôn mặt tao nhã của Lục San, nhớ tới thành ý của cô ta khi mời cô gia nhập vào Tư Áo…. Làm cách nào cô cũng không tin được chuyện này có liên quan với Lục San. Nhưng mà, một chuyện nhỏ lại xuất hiện trong đầu cô, cô nhớ tới lần trước lúc Lục San đi tìm cô, lúc ấy Lục San nói với cô rằng muốn tìm chị Mai giúp đỡ, cô còn cảm thấy kỳ lạ vì sao chị Mai lại nhất nhất không nghe điện thoại, chẳng lẽ chị Mai đã sớm biết được chuyện này? Còn nữa, Lục San cũng thành công khiến tổng bộ hiểu lầm, đập bể hoạt động của Mỹ Á là do cô ta và quan hệ xã hội của Tư Áo làm ra?
Trang Noãn Thần càng nghĩ càng hoảng loạn, mồ hồ lạnh chạy xuống giống như con rết chầm chậm bò sau lưng…
Nếu, nếu tất cả đều đúng như đã nói…
“Cô nhìn nhầm bạn rồi, trước đó cô ta hại chị Mai, còn bây giờ là hại cô.” Tề Viện Viện nhìn cô, từ từ nói, giọng nói giống như đến từ địa ngục, “Làm cách nào mà Lăng Phi lại bị người ta đưa đi? Chẳng lẽ cô không cảm thấy một chút kỳ quái nào sao?”
Nghe vậy trong lòng Trang Noãn Thần rơi lộp bộp một cái, nhìn cô ta khó tin, thì thào, “Cô muốn nói là chuyện này có liên quan với Hạ Lữ?”
“Cô xem ảnh chụp đi, là của tôi chụp.” Tề Viện Viện lấy di động ra, mở ảnh chụp ra cho cô xem, “Nhận ra người này chứ?”
“Từ Hiểu Kỳ?” Trang Noãn Thần thấp giọng kêu lên.
Trong ảnh chụp một cô gái đội mũ lưỡi trai, tuy rằng vành mũ cụp xuống rất thấp nhưng chỉ liếc mắt một cái là cô đã nhận ra.
“Từng là nhân viên mới của cô, tôi không nói oan cho cô ta chứ?” Tề Viện Viện cười lạnh lấy lại di động, “Là cô ta sáng sớm đã tới chở Lăng Phi, mà người sai cô ta làm chuyện này chính là Hạ Lữ.”
“Vì sao…” Trang Noãn Thần cảm thấy một trần đầu váng hoa mắt, cô nghĩ tới đủ loại khả năng nhưng lại không nghĩ tới chính là Từ Hiểu Kỳ, lúc ấy cô ta đã bị đuổi việc rồi, vì sao lại…
“Cô nhân viên này vì sao lại giúp Hạ Lữ thì tôi không rõ, nhưng Hạ Lữ là người đứng sau sai khiến chuyện này thì tôi dám chắc chắn, bởi vì trong tay tôi có một đống ảnh theo dõi cô ta, những tấm ảnh đó đủ để chứng minh Hạ Lữ chính là nội gián.” Tề Viện Việ dựa thân mình ra sau, vẻ mặt và giọng nói lại trở nên lười biếng.
“Cô còn ảnh chụp khác?” Trang Noãn Thâng nhíu mày, duỗi tay ra, Giao cho tôi.”
“Ngại quá, tôi đã giao cho Trìn Thiếu Tiên rồi.” Tề Viện Viện cười lạnh một tiếng.
“Cái gì?” Trang Noãn Thần khiếp sợ.
Tề Viện Viện bưng tách cà phê lên, chậm rãi uống một ngụm, “Sao tôi có thể không biết rằng cô là ngừi của Hạ Lữ hay không? Hơn nữa, giao chứng cứ cho Trình Thiếu Tiên thì tôi còn có thể có được một chút tiền thù lao cớ sao tôi lại không làm chứ? Nhưng mà Trang Noãn Thần, không nhắc tôi cũng không nhớ, chứng cứ này tôi giao ra hơi chậm trễ, tôi mới nhận được tin tức từ Đức Mã, tổng bộ đã quyết định đình chỉ chức vụ của cô rồi, cũng khó trách, thảo nào di động của cô lại im ắng thế.”
Trang Noãn Thần bỗng dưng đứng dậy, kinh hãi, lại nhìn di động, quả nhiên là không điện.
“Chậc chậc, cô đúng là đồ đệ tốt của chị Mai, kết cục rất giống nhau, chẳng qua là cô bị bạn tốt âm thầm đâm dao ở sau lưng, thật sự là đáng thương.” Tề Viện Viện ra vẻ tiếc nuối.
Trang Noãn Thần đã không nghe được nhiều như vậy nữa, cô cầm lấy túi xách, lao ra khỏi quán cà phê.
Thứ nhất là Cát Na chưa từng yêu đương, thứ hai là cô ấy lớn lên ở nước ngoài nên đối với quan niệm và giá trị tình yêu ở Trung Quốc cô sẽ không hiểu được. Hơn nữa, lời nói Trung Quốc và phương Tây khác biệt nhau nên cô chưa thuyết phục được Trang Noãn Thần thì ngược lại suýt chút nữa bị thuyết phục lại, không thể không nói, Giang Mạc Viễn dùng chiêu sai.
Trang Noãn Thần hiểu được phải làm thế nào để nói lảng sang chuyện khác, Cát Na nói trắng ra là một đứa nhỏ không hề tâ cơ, thấy đồ vật xinh đẹp lại nóng lóng muốn xem, sau này Trang Noãn Thần mói biết được hóa ra là Giang Mạc Viễn cho cô ấy một cái thẻ mua sắm, từ đó mà có thể dụ dỗ cô ấy đến làm thuyết khách.
Biết điểm ấy nên Trang Noãn Thần có chút dở khóc dở cười, hóa ra nha đầu kia cũng không phải vì có cảm tình với mình mà là vì tiền.
Lúc đi ra từ của hàng cuối cùng, trong tay Cát Na và Trang Noãn Thần đã là bao lớn bao nhỏ, không cần hiểu lầm, Trang Noãn Thần chỉ là giúp Cát Na xách đồ mà thôi. Hai người đang vừa đi vừa đùa giỡn, phía sau liền vang lên một giọng nói hơi chần chừ.
“Trang Noãn Thần?”
Giọng nói quen thuộc.
Trang Noãn Thần ngừng bước, ngườ phía sau hoàn toàn khiến cô bất ngờ.
“Tề Viện Viện?” sao lại là cô ấy?
Tề Viện Viện hiển nhiên cũng là đang đi dạo phố, cách ăn mặc cự kỳ khác so với thời điểm còn làm việc ở Đức Mã, cô ta đi lên trước, cười cười, “Mời cũng không bằng ngẫu nhiên gặp, có thời gian không? Đi ôn chuyện cũ một lát.”
Trang Noãn Thần nghe ra được có chuyện trong lời nói của cô ta, chần chờ một lát rồi gật đầu.
Sau khi bảo Cát Na về trước, Trang Noãn Thần và Tề Viện Viện tìm một quán cà phê ngồi xuống, đợi sau khi phục vụ bưng cà phê lên, Trang Noãn Thần đi thẳng vào vấn đề, “Tề Viện Viện, cô tìm tôi không phải chỉ đơn giản là ôn chuyện cũ chứ?”
Cô và Tề Viện Viện, loại quan hệ rất kỳ quái.
Thời điểm vừa mới vào công ty, cô chính là cấp dưới của Tề Viện Viện, chờ đến lúc cô thăng chức lên làm giám đốc thì Tề Viện Viện lại trở thành cấp dưới của cô. Quan hệ này nói tốt cũng không phải mà nói xấu cũng không đúng. Nhưng bởi vì chuyện của Angel và chị Mai có liên qua đến Tề Viện Viện, cho nên ấn tượng của cô đối với Tề Viện Viện cũng không tốt lắm.
“Noãn Thần, thật ra cô vẫn luôn rất thông minh.” Tề Viện Viện mím môi cười, “Cô nói đúng rồi, hôm nay tuy là ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng tôi đã muốn sớm tìm cô nói chuyện.”
“Cô muốn nói với tôi chuyện gì?”
“Nói chuyện về bạn tốt của cô, Hạ Lữ.” Tề Viền Viện đang tươi cười đột nhiên trở nên thần bí.
Trang Noãn Thần nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Cả đời này tôi cũng không quên được cô ta.” Cô ta cười ha ha.
Trang Noãn Thần thở dài, “ Cậu ấy sa thải cô là vì nguyên nhân gì hẳn là cô cũng rõ ràng.”
“Vậy cô có biết rõ sự thật không?” Tề Viện Viện hỏi lại.
“Cô muốn nói cái gì?” Trang Noãn Thần hơi hơi nheo mắt lại.
Tề Viện Viện cười lạnh, “Sợ rằng cô là bạn nhưng mà cũng chẳng hay biết gì đi? Như vậy đối với cô thì Hạ Lữ này đúng là không đơn giản, tôi bị cô ta đá đi không phải bởi vì tôi thất trách mà chỉ có thể trách tôi không thông minh cũng như thâm sâu như cô ta.”
“Cô còn cảm thấy mình oan uổng sao? Camera giám sát đã cho thấy rõ cô.”
“Các người chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài mà không nhìn thấy cái bên trong? Chỉ sợ là có người đứng sau lưng phá hoại, các người chẳng hay biết gì mà thôi.” Tề Viện Viện nói thẳng ra, vẻ mặt trở nên tức giận. “Trang Noãn Thần, tôi nói cho cô biết, đúng vậy, đêm đó tôi thực sự có tâm tư nhu vậy, nhưng người chân chính hại chị Mai không phải tôi, tôi nào có cái lá gan đó?”
Ánh mắt Trang Noãn Thần ngẩn ra, “Ý của cô là….”
“Là Hạ Lữ, là cô ta hại chị Mai.” Tề Viện Viện khẳng địng, “Cô ta thừa dịp mọi người không chú ý liền thay đổi tần số nhìn, thông đồng với quan hệ Tư Áo hãm hại chị Mai.”
“Không có khả năng!”
“Cô cho rằng không có bằng chứng mà tôi lại có thể ăn nói lung tung sao?” Tề Viện Viện hơi đề cao âm điệu, thấy có người nhìn về phía bên này liên đề thấp tiếng nói, “sau khi tôi bị đuổi khỏi Đức Mã liền cảm thấy không thể nén giận, cô không biết là lúc Hạ Lữ tạm làm chức giám đốc, cô ta luôn điều tra tôi, bản chất từ lúc còn trong trứng, thật giống như là cô ta cố ý tìm một lý do để đuổi tôi đi, sau này đúng là cô ta đã thực hiện được. Ban đầu tôi thực sự tức giận, một thời gian dài tôi không đi tìm việc làm, tôi vẫn lén đi theo Hạ Lữ, thực ra là để tìm ra nhược điểm nào đó của cô ta để trả thù, không nghĩ tới lại để cho tôi điều tra ra hành động không thể cho ai hay biết của cô ta!”
Trang Noãn Thần ngây ngẩn cả người.
“Tôi biết cô sẽ không tin lời nói của tôi, sẽ cho là tôi có ý trả thù, nhưng mà chuyện Hạ Lữ làm có nhiều chuyện hoàn toàn còn là cô ta nữa.” Tề Viện Viện dịch thân người lên trước, gằn từng chữ, “Tôi tận mắt thấy cô ta và Lục San gặp nhau, Lục San cho cô ta một số tiền lớn.”
Trang Noãn Thần hít sau một hơi, lắc đầu, “Không có khả năng, Lục San làm như vậy thì đối với quan hệ xã hội của Tư Áo cũng không được lợi ích gì.”
“Mục tiêu của Lục San cũng chỉ là chị Mai và Nam Bách Khôn mà thôi, lúc ấy cũng không phải nhằm vào Tiêu Duy, chẳng qua là sau đó lại bị một công ty khách đoạt lấy phần lợi này thôi. Tôi âm thầm nhờ bạn bè điều tra mới biết được Nam Bách Khôn và Lục San từng cãi vã với nhau, là bởi vì trang thiết bị kỹ thuật cho một hợp đồng nào đó thỏa thuận không thành công, sau đó thiếu chút nữa làm hại Lục San ngồi tù, cô ta vẫn luôn muốn dạy dỗ cho Nam Bách Khôn một bài học mà chị Mai ở Đức Mã có một ngày sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của cô ta, vừa lúc nhất cử lưỡng tiện, mà khi đó chị Mai và Angel đối đầu đang căng thẳng, thêm nữa là cả Angel cũng có thể cùng nhau mất đi sự tin tưởng của tổng bộ.”
Trang Noãn Thần cảm giác ngón tay lạnh đi, “Chuyện này cùng với Hạ Lữ thì có liên quan gì?”
“Cô ta cần tiền. Trang Noãn Thần, chẳng lẽ cô không cảm thấy kỳ lạ vì sao đột nhiên cô ta có nhiều túi xách và xe xịn hay sao?”
Đại não Trang Noãn Thần chợt xoay chuyển, có một chút phương hướng. Từng có thời điểm đúng là Hạ Lữ có túi xách và xe đắt tiền, ăn mặc rất là chú ý, nhưng mà cô cho rằng Hạ Lữ quen bạn trai có tiền…
“Hạ Lữ vì tiền mà bán đứng chị Mai thì thật rất bình thường, cô ta vì giấu diếm để người khác khỏi biết mà lôi tôi ra làm kẻ thế mạng, tôi cũng coi là đáng đời, ai bảo lúc ấy tôi để cho cô ta chụp sau lưng chứ?”
Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm Tề Viện Viện, nhìn mãi một chút nghi vấn chợt nảy lên, cô nheo mắt, “Tề Viện Viện, cô và chị Mai không thù không oán, đêm đó vì sao lại xuất hiện ở văn phòng? Hay là, cô cũng có chuyện còn giấu tôi?’
Tề Viện Viện uống một ngụm cà phê, ánh mắt dừng một chút.
“Cô muốn nói những chuyện đã xảy ra với tôi, có lẽ có liên quan đến Hạ Lữ, nhưng lời nói và thái độ của cô vẫn kín đáo như vậy thì làm sao tôi có thể tin tưởng cô? Hạ Lữ là bạn tốt của tôi, mà cô bị nghi ngờ là người hại chị Mai, cô cảm thấy rằng tôi sẽ tin tưởng những lời cô nói sao? cô nói cô tận mắt thấy Hạ Lữ và Lục San gặp nhau, tôi hoàn toàn có thể hoài nghi là cô đang nói dối.”
“Tôi không nói dối!” Tề Viền Viện buông tách xuống, cảm xúc kích động, “Được, dù sao bây giờ tôi cũng đã rời khỏi Đức Mã rồi, cũng không sợ đắc tội người này người kia. Trang Noãn Thần, tôi nói thật cho cô biết, cô đoán đúng, vừa rồi là tôi gạt cô. Thực tế chính là, Lục San tìm Hạ Lữ,mà Hạ Lữ lại đi tìm tôi, cô ta nói cô ta rất ghét chị Mai, chỉ có một sơ suất nho nhỏ là có thể đuổi cô ta đi, còn nói nghề này như kiểu một cái hố một cây củ cải, cây củ cải không đi thì chúng ta vĩnh viễn cũng không thể thăng chức, còn hứa là sau khi chuyện thành công sẽ cho tôi một số tiền không nhỏ để chi tiêu. Tôi làm ở Đức Mã nhiều năm như vậy, vẫn mãi là một quản lý đương nhiên là cũng muốn lên được chức vị cao hơn, hơn nữa còn cả sức hấp dẫn của tiền bạc nên liền đồng ý. Sau đó, Hạ Lữ lại đá tôi đi, đơn giản chính là che giấu hàng vi xấu xa của mình, hủy thi diệt tích!”
Như có một chậu nước lạnh đổ trên đầu Trang Noãn Thần, cô nhớ tới khuôn mặt tao nhã của Lục San, nhớ tới thành ý của cô ta khi mời cô gia nhập vào Tư Áo…. Làm cách nào cô cũng không tin được chuyện này có liên quan với Lục San. Nhưng mà, một chuyện nhỏ lại xuất hiện trong đầu cô, cô nhớ tới lần trước lúc Lục San đi tìm cô, lúc ấy Lục San nói với cô rằng muốn tìm chị Mai giúp đỡ, cô còn cảm thấy kỳ lạ vì sao chị Mai lại nhất nhất không nghe điện thoại, chẳng lẽ chị Mai đã sớm biết được chuyện này? Còn nữa, Lục San cũng thành công khiến tổng bộ hiểu lầm, đập bể hoạt động của Mỹ Á là do cô ta và quan hệ xã hội của Tư Áo làm ra?
Trang Noãn Thần càng nghĩ càng hoảng loạn, mồ hồ lạnh chạy xuống giống như con rết chầm chậm bò sau lưng…
Nếu, nếu tất cả đều đúng như đã nói…
“Cô nhìn nhầm bạn rồi, trước đó cô ta hại chị Mai, còn bây giờ là hại cô.” Tề Viện Viện nhìn cô, từ từ nói, giọng nói giống như đến từ địa ngục, “Làm cách nào mà Lăng Phi lại bị người ta đưa đi? Chẳng lẽ cô không cảm thấy một chút kỳ quái nào sao?”
Nghe vậy trong lòng Trang Noãn Thần rơi lộp bộp một cái, nhìn cô ta khó tin, thì thào, “Cô muốn nói là chuyện này có liên quan với Hạ Lữ?”
“Cô xem ảnh chụp đi, là của tôi chụp.” Tề Viện Viện lấy di động ra, mở ảnh chụp ra cho cô xem, “Nhận ra người này chứ?”
“Từ Hiểu Kỳ?” Trang Noãn Thần thấp giọng kêu lên.
Trong ảnh chụp một cô gái đội mũ lưỡi trai, tuy rằng vành mũ cụp xuống rất thấp nhưng chỉ liếc mắt một cái là cô đã nhận ra.
“Từng là nhân viên mới của cô, tôi không nói oan cho cô ta chứ?” Tề Viện Viện cười lạnh lấy lại di động, “Là cô ta sáng sớm đã tới chở Lăng Phi, mà người sai cô ta làm chuyện này chính là Hạ Lữ.”
“Vì sao…” Trang Noãn Thần cảm thấy một trần đầu váng hoa mắt, cô nghĩ tới đủ loại khả năng nhưng lại không nghĩ tới chính là Từ Hiểu Kỳ, lúc ấy cô ta đã bị đuổi việc rồi, vì sao lại…
“Cô nhân viên này vì sao lại giúp Hạ Lữ thì tôi không rõ, nhưng Hạ Lữ là người đứng sau sai khiến chuyện này thì tôi dám chắc chắn, bởi vì trong tay tôi có một đống ảnh theo dõi cô ta, những tấm ảnh đó đủ để chứng minh Hạ Lữ chính là nội gián.” Tề Viện Việ dựa thân mình ra sau, vẻ mặt và giọng nói lại trở nên lười biếng.
“Cô còn ảnh chụp khác?” Trang Noãn Thâng nhíu mày, duỗi tay ra, Giao cho tôi.”
“Ngại quá, tôi đã giao cho Trìn Thiếu Tiên rồi.” Tề Viện Viện cười lạnh một tiếng.
“Cái gì?” Trang Noãn Thần khiếp sợ.
Tề Viện Viện bưng tách cà phê lên, chậm rãi uống một ngụm, “Sao tôi có thể không biết rằng cô là ngừi của Hạ Lữ hay không? Hơn nữa, giao chứng cứ cho Trình Thiếu Tiên thì tôi còn có thể có được một chút tiền thù lao cớ sao tôi lại không làm chứ? Nhưng mà Trang Noãn Thần, không nhắc tôi cũng không nhớ, chứng cứ này tôi giao ra hơi chậm trễ, tôi mới nhận được tin tức từ Đức Mã, tổng bộ đã quyết định đình chỉ chức vụ của cô rồi, cũng khó trách, thảo nào di động của cô lại im ắng thế.”
Trang Noãn Thần bỗng dưng đứng dậy, kinh hãi, lại nhìn di động, quả nhiên là không điện.
“Chậc chậc, cô đúng là đồ đệ tốt của chị Mai, kết cục rất giống nhau, chẳng qua là cô bị bạn tốt âm thầm đâm dao ở sau lưng, thật sự là đáng thương.” Tề Viện Viện ra vẻ tiếc nuối.
Trang Noãn Thần đã không nghe được nhiều như vậy nữa, cô cầm lấy túi xách, lao ra khỏi quán cà phê.
/335
|