Ngải Niệm dứt khoát bán căn nhà ở quê, hơn nữa cộng thêm tiền tích góp mấy năm nay, tuy số tiền có thể bỏ ra không nhiều lắm, nhưng ít nhiều giảm bớt gánh nặng hùn vốn cho Trang Noãn Thần. Hôm sau khi họp xong với nhóm cổ đông của công ty, cô liền nói chuyện với Phương Trình, nói với anh cô định tiếp nhận Vạn Tuyên, Phương Trình trái lại thấy nhẹ nhõm, đối với Vạn Tuyên, tuy rằng anh không thể tận nghĩa vụ ông chủ nhưng không muốn nhìn thấy công ty con của mình bị hủy hoại, Trang Noãn Thần có thể tiếp nhận Vạn Tuyên anh càng thấy yên tâm hơn.
Sau khi quyết định xong, người Trang Noãn Thần đầu tiên nghĩ đến chính là Cao Quý, cô biết làm vậy có chút không hợp, nhưng vẫn là hy vọng Cao Quý có thể bỏ ra một khoản tiền trước, cứ như vậy, một phần tiền kinh phí quảng cáo cộng thêm số tiền đầu tư của cổ đông đổ vào, góp mỗi chỗ một chút cũng đủ đưa cho Phương Trình.
Cao Quý luôn dễ bàn bạc, nhưng đối với yêu cầu đưa trước một khoản tiền của Trang Noãn Thần vẫn có chút khó khăn, đương nhiên, sở dĩ anh ta khó xử không phải là sợ quá mạo hiểm, mà là chính sách cưỡng chế của của ba anh ta- Cao Thịnh, trước mắt Cao Quý phụ trách Phi Tư Mạch là thật không giả, nhưng ông Cao chẳng qua cũng chỉ để cho anh rèn luyện, quyền tài chính không thể trao toàn quyền vào tay anh, ông Cao là người làm việc theo trình tự, cho nên Cao Quý cũng khó xử.
Trang Noãn Thần cũng hiểu làm vậy có chút làm khó anh, ngay lúc cô đang nghĩ có nên thế chấp nhà cô để vay tiền hay không, Cao Quý lại đem chi phiếu đúng khoản tiền cô yêu cầu giao cho cô, truy hỏi thì mới biết số tiền này là tiền cá nhân của anh ta, Cao Quý nói rất rõ ràng, coi như là một phần kinh phí đưa trước cho cô. Kinh phí đến, Trang Noãn Thần đương nhiên ung dung nhận lấy, bởi vì số tiền này vốn chính là lấy của Vạn Tuyên.
Cuối cùng Cao Quý cười ha ha lôi kéo cô nói, Vạn Tuyên bất luận thế nào cũng phải chống đỡ tiếp tục, cho dù chỉ có thể chống đỡ một năm, cũng đừng làm cho Cao Thịnh bồi thường tiền là được. Trang Noãn Thần tức giận đến nỗi suýt lấy túi xách đập đầu anh, quá coi thường cô rồi.
Cho dù cô không phải vì bản thân, cũng không thể phụ sự tin tưởng của Cao Quý dành cho cô, cho dù không cần vì Cao Quý cũng phải vì Ngải Niệm, cô ấy cực khổ thế nào mới có được số tiền này cũng không dễ dàng gì, cô ấy lại có thêm đứa con, làm vậy tương đương với rút củi dưới đáy nồi, chuyện này ba mẹ cô ấy cũng không thể hiểu nổi, thậm chí sau khi Lục Quân biết chuyện này còn chạy đến Bắc Kinh quấy rầy. Từ lúc ly hôn đến giờ, Lục Quân thật ra chạy đến Bắc Kinh rất nhiều lần, dưới sự khuyến khích của mẹ anh muốn đòi lại đứa con, nhưng Ngải Niệm đã hoàn toàn chết tâm với anh, mỗi lần vừa thấy anh đến liền mở miệng mắng chửi.
Cho nên đối với lần quấy rầy này của Lục Quân, Ngải Niệm chỉ cười lạnh, lại ít chế giễu anh hơn, chỉ bình tĩnh nói với anh một câu, chuyện này thì có liên quan chút xíu nào tới anh không?
Bởi vậy phải nói, đàn ông tuyệt đối đừng thử hủy diệt một chút chờ mong yêu thương cuối cùng của phụ nữ, một khi hoàn toàn bị hủy, lòng dạ phụ nữ sẽ cứng rắn như tảng đá dưới đáy biển, sẽ nhẫn tâm đến cực điểm.
Ngải Niệm như thế, bởi vì Lục Quân đã tổn thương cô đến cực hạn.
Nhưng thực ra, Giang Mạc Viễn cũng đã thương tổn cô đến cực hạn rồi, nhưng mà Trang Noãn Thần lại không thể cắn răng nhẫn tâm được, cô đang chờ mong cái gì? Muốn chờ mong cái gì cũng không rõ nữa.
Sau khi bàn bạc với Phương Trình vài chi tiết là đã đến tối.
Không khí đầu tháng chín bắn đầu điểm chút hơi thu, tuy rằng ban ngày vẫn rất nóng, nhưng đến tối gió nhẹ thổi vào mặt vẫn khiến người ta khoan khoái. Tiếng ve trên cây cũng nhỏ đi rất nhiều, đèn đường sáng rực, nghê hồng nhuộm đẫm say mê.
Trang Noãn Thần lái xe thẳng về nhà, thời điểm đèn giao thông sắp chuyển xanh trước mắt đột nhiên bay qua một thứ, cô giật mình vội vàng giẫm phanh, dòng khí hình thành lốc xoáy nhỏ, đợi khi chiếc lá lần nữa bị gió thổi che kính chắn gió, cô mới thở phào, hóa ra chỉ là lá cây.
Chiếc lá dính trên kính chắn gió có hơi vàng, là lá cây khô.
Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm phiến lá kia hồi lâu, dần dần, lồng ngực dâng lên cơn đau, đưa đến cảm giác ngạt thở.
Nhanh như vậy, mùa thu đã đến rồi sao?
Thời gian như con thoi, sau khi không chút lưu tình gây ra những thương tổn rồi lặng lẽ biến mất. Có rất nhiều chuyện cô dường như đã sắp quên, chỉ nhớ rõ mùa thu không lâu trước đó, cô gặp lại Cố Mặc, ở thời điểm hoảng loạn nhất, Giang Mạc Viễn lại xuất hiện trước mặt cô.
Khóe môi Trang Noãn Thần bất giác mỉm cười khổ sở.
Là mới đây thôi mà? Nhìn thấy phiến lá ngả vàng kia mới đột nhiên phát hiện, thì ra đã là chuyện của một năm trước.
Những cảnh tượng cô từng trải qua vẫn như là của ngày hôm qua.
Lá đỏ ngập trời, cô đơn rơi rụng có chút lạnh lẽo.
Ánh đèn đường vàng nhạt ánh lên đôi giày da cao cấp của người đàn ông kia càng thêm sang quý, Giang Mạc Viễn xuất hiện ngay tại thời điểm cô bất lực nhất, anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô.
Cô ngước lên nhìn anh, đáy mắt còn ánh lên nỗi đau chạy trốn Cố Mặc, nhưng cũng bị vẻ thâm thúy tận sâu trong đáy mắt Giang Mạc Viễn mê hoặc, mắt anh còn đen hơn cả bóng đêm, cùng ánh đèn đường vàng nhạt hình thành nên thứ ánh sáng khác thường, cảnh tượng đẹp đẽ kia như tranh châm biếm, dưới lá rụng bay nhẹ trong không trung càng tô điểm sắc thái châm biến của tranh.
Chẳng bao lâu sau, sự ngưỡng mộ đó luôn xuất hiện trong đầu cô.
Khóe môi Giang Mạc Viễn khi đó luôn luôn lộ ra độ cung ôn nhuận, lồng ngực anh luôn ấm áp vững chải như vậy, nụ cười anh vĩnh viễn dịu dàng săn sóc như vậy, bàn tay anh vĩnh viễn rắn chắc mạnh mẽ như vậy.
Thậm chí, ở trong mơ cô cũng mơ thấy cảnh tượng đó.
Mơ anh cúi người, nhẹ nàng nâng cằm cô lên, trong mắt anh là vẻ dịu dàng không chút che giấu, kể cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ như vậy, khóe mắt đuôi mày lại luôn luôn có sức trấn an cô, bất tri bất giác nói với cô, “Anh ở bên em, đừng sợ.”
Chỉ là, đêm khuya nằm mộng, sau khi bừng tỉnh từ giấc mộng đó, bên cạnh lại trống trơn.
Lại thấy chút thu, cũng không phải là mùa thu năm ấy.
Gió thổi qua, phiến là kia bị thổi bay đi mất.
Kính chắn gió lần nữa lấy lại sạch sẽ, sạch sẽ đến độ như chưa từng phát sinh cái gì.
Trái tim Trang Noãn Thần đau một chút, không biết tại sao, lại đau đến ngạt thở…
***
Về đến nhà đã là chín rưỡi.
Phòng khách thật yên lặng.
Lúc Trang Noãn Thần mở cửa đi vào, chỉ có ánh sáng trăng theo tấm rèm thưa đối diện rọi vào, nhiệt độ bên trong hơi thấp, có lẽ là do bật điều hòa. Đèn ngay cửa bật sáng, đổi xong dép ở nhà, mới vừa bật đèn phòng khách liền không khống chế được kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Á…” Kinh ngạc như thấy quỷ.
Đèn phòng khách chợt bật sáng dường như khiến người đàn ông ngồi trên sô pha không vui, đưa tay che mắt, nhíu mày.
Trang Noãn Thần đứng giữa phòng khách, cô dưới ánh đèn như chú chim kinh hoàng chưa định, ngơ ngác nhìn Giang Mạc Viễn mất tích mấy ngày không về nhà lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lúc này lại khiến người ta giật mình.
Nắm chặt ngón tay, cô chắc là đã quen với cuộc sống thế này, quen với tình trạng mấy ngày anh không về nhà lại đột nhiên xuất hiện, thói quen kết hôn như không kết hôn này, cô có lẽ đã xem như là hiển nhiên, nhưng chỉ có như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim cô lại vô duyên vô cớ đập mạnh, rung động.
Loại vui sướng không tên này sau khi nhìn thấy bóng dáng anh lại lặng lẽ lan tràn, tuy rằng cô cố gắng tỏ vẻ hờ hững giả như không thấy cả ngàn lần, nhưng cũng chỉ hoài công, chỉ cần không gian này có hơi thở của anh, trái tim cô liền không có chỗ trốn.
Là sa đọa rồi sao?
Tuy rằng cô cố gắng kiềm chế, cũng tuy rằng tự nói với mình nhiều lần là anh đã gây ra thương tổn nhiều lắm cho cô.
Giang Mạc Viễn như là mấy ngày không nghỉ ngơi đầy đủ, thân hình cao lớn dựa vào sô pha trông có vẻ mệt mỏi, loại mệt mỏi này lặng lẽ lan tràn lên đuôi mắt anh, chỉ là hơi nhíu mày lại thôi liền có thể nhìn ra được, Trang Noãn Thần vô thức cầm điều khiển chỉnh ánh sáng trong phòng tối lại một chút, rồi lại không nhịn được mà tự mắng mình: cái tay này đúng là hạ tiện.
Bên trong trở nên mờ mờ, tại buổi đêm yên tĩnh thế này, hình như cũng sẽ tự nhiên cảm thấy khác thường.
Dường như anh đã thích ứng với ánh sáng, mở mắt, hồi lâu mới tháo cà vạt ném sang một bên.
Trang Noãn Thần đặt túi sang một bên, nghĩ nghĩ rồi khẽ hỏi: “Chị Hứa đâu?” Nãy giờ không thấy bóng dáng của chị.
Mấy ngày anh không ở nhà đều là chị Hứa ở nhà với cô.
“Con chị ấy bị sốt, anh để chị ấy về nhà chăm sóc con rồi.” Giang Mạc Viễn thản nhiên đáp, giơ tay xoa thái dương.
Cô không biết nên nói gì tiếp, chỉ có thể nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Giang Mạc Viễn cũng không nói nữa, ánh sáng dịu nhẹ hắt lên sườn mặt anh, phác họa đường nét cương nghị, Trang Noãn Thần bất giác nhìn sườn mặt anh, cảm thấy mấy ngày không gặp, anh có vẻ gầy đi, đường nét khuôn mặt kia có vẻ càng thêm góc cạnh, chỉ là, một người hờ hững như anh, cô không thể đoán ra anh đang suy nghĩ gì.
Nhìn ra được anh rất mệt mỏi, ngẫm lại cũng không có gì lạ, người đề xướng làm Đức Mã lâm vào đường cùng, trong thời gian này tất nhiên là chiến đấu suốt đêm, làm ra thành tích như thế có thể không mệt sao? Chỉ là cô không hiểu, vì tranh đoạt thị trường này, anh đành xuống tay tàn nhẫn với Trình Thiếu Tiên luôn có quan hệ tốt với mình?
Xoay người đang chuẩn bị lên lầu, trong không khí bất giác vang lên tiếng nói của anh, bình tĩnh, ôn tồn…
“Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Trang Noãn Thần giật mình, quay đầu nhìn anh.
Anh không quay lại, vẫn dựa vào sô pha như trước, lại có thể tự tin nghĩ cô có thể tự đi đến như vậy.
Cô đúng thật là tự đi đến, nhíu mày hoài nghi, “Anh vừa mới nói gì?”
Giang Mạc Viễn lúc này mới giương mắt nhìn cô, chỉ chỉ vào chỗ kia, “Lấy cặp táp lại đây.”
Cô nghe theo, bởi vì muốn biết anh sẽ làm gì. Giang Mạc Viễn nhận lấy liền rút ra xấp chi phiếu, lại lấy ra một cây bút, ký tên mình xong liền đưa cho cô, “Cần bao nhiêu tiền thì tự viết ra là được.”
Hành vi của anh khiến cô càng thêm khó hiểu, nhìn thấy chữ ký rồng bay phượng múa của anh trên tấm chi phiếu, nhíu mày: “Em không hiểu ý anh cho lắm.”
Giang Mạc Viễn dựa vào sô pha, lát sau tao nhã khoát tay lên ghế, cả người nhìn qua thật phóng khoáng, tiếng nói trầm thấp như hương rượu tinh khiết khuếch tán trong không khí, “Không phải em muốn tiếp nhận Vạn Tuyên sao?”
Sau khi quyết định xong, người Trang Noãn Thần đầu tiên nghĩ đến chính là Cao Quý, cô biết làm vậy có chút không hợp, nhưng vẫn là hy vọng Cao Quý có thể bỏ ra một khoản tiền trước, cứ như vậy, một phần tiền kinh phí quảng cáo cộng thêm số tiền đầu tư của cổ đông đổ vào, góp mỗi chỗ một chút cũng đủ đưa cho Phương Trình.
Cao Quý luôn dễ bàn bạc, nhưng đối với yêu cầu đưa trước một khoản tiền của Trang Noãn Thần vẫn có chút khó khăn, đương nhiên, sở dĩ anh ta khó xử không phải là sợ quá mạo hiểm, mà là chính sách cưỡng chế của của ba anh ta- Cao Thịnh, trước mắt Cao Quý phụ trách Phi Tư Mạch là thật không giả, nhưng ông Cao chẳng qua cũng chỉ để cho anh rèn luyện, quyền tài chính không thể trao toàn quyền vào tay anh, ông Cao là người làm việc theo trình tự, cho nên Cao Quý cũng khó xử.
Trang Noãn Thần cũng hiểu làm vậy có chút làm khó anh, ngay lúc cô đang nghĩ có nên thế chấp nhà cô để vay tiền hay không, Cao Quý lại đem chi phiếu đúng khoản tiền cô yêu cầu giao cho cô, truy hỏi thì mới biết số tiền này là tiền cá nhân của anh ta, Cao Quý nói rất rõ ràng, coi như là một phần kinh phí đưa trước cho cô. Kinh phí đến, Trang Noãn Thần đương nhiên ung dung nhận lấy, bởi vì số tiền này vốn chính là lấy của Vạn Tuyên.
Cuối cùng Cao Quý cười ha ha lôi kéo cô nói, Vạn Tuyên bất luận thế nào cũng phải chống đỡ tiếp tục, cho dù chỉ có thể chống đỡ một năm, cũng đừng làm cho Cao Thịnh bồi thường tiền là được. Trang Noãn Thần tức giận đến nỗi suýt lấy túi xách đập đầu anh, quá coi thường cô rồi.
Cho dù cô không phải vì bản thân, cũng không thể phụ sự tin tưởng của Cao Quý dành cho cô, cho dù không cần vì Cao Quý cũng phải vì Ngải Niệm, cô ấy cực khổ thế nào mới có được số tiền này cũng không dễ dàng gì, cô ấy lại có thêm đứa con, làm vậy tương đương với rút củi dưới đáy nồi, chuyện này ba mẹ cô ấy cũng không thể hiểu nổi, thậm chí sau khi Lục Quân biết chuyện này còn chạy đến Bắc Kinh quấy rầy. Từ lúc ly hôn đến giờ, Lục Quân thật ra chạy đến Bắc Kinh rất nhiều lần, dưới sự khuyến khích của mẹ anh muốn đòi lại đứa con, nhưng Ngải Niệm đã hoàn toàn chết tâm với anh, mỗi lần vừa thấy anh đến liền mở miệng mắng chửi.
Cho nên đối với lần quấy rầy này của Lục Quân, Ngải Niệm chỉ cười lạnh, lại ít chế giễu anh hơn, chỉ bình tĩnh nói với anh một câu, chuyện này thì có liên quan chút xíu nào tới anh không?
Bởi vậy phải nói, đàn ông tuyệt đối đừng thử hủy diệt một chút chờ mong yêu thương cuối cùng của phụ nữ, một khi hoàn toàn bị hủy, lòng dạ phụ nữ sẽ cứng rắn như tảng đá dưới đáy biển, sẽ nhẫn tâm đến cực điểm.
Ngải Niệm như thế, bởi vì Lục Quân đã tổn thương cô đến cực hạn.
Nhưng thực ra, Giang Mạc Viễn cũng đã thương tổn cô đến cực hạn rồi, nhưng mà Trang Noãn Thần lại không thể cắn răng nhẫn tâm được, cô đang chờ mong cái gì? Muốn chờ mong cái gì cũng không rõ nữa.
Sau khi bàn bạc với Phương Trình vài chi tiết là đã đến tối.
Không khí đầu tháng chín bắn đầu điểm chút hơi thu, tuy rằng ban ngày vẫn rất nóng, nhưng đến tối gió nhẹ thổi vào mặt vẫn khiến người ta khoan khoái. Tiếng ve trên cây cũng nhỏ đi rất nhiều, đèn đường sáng rực, nghê hồng nhuộm đẫm say mê.
Trang Noãn Thần lái xe thẳng về nhà, thời điểm đèn giao thông sắp chuyển xanh trước mắt đột nhiên bay qua một thứ, cô giật mình vội vàng giẫm phanh, dòng khí hình thành lốc xoáy nhỏ, đợi khi chiếc lá lần nữa bị gió thổi che kính chắn gió, cô mới thở phào, hóa ra chỉ là lá cây.
Chiếc lá dính trên kính chắn gió có hơi vàng, là lá cây khô.
Trang Noãn Thần nhìn chằm chằm phiến lá kia hồi lâu, dần dần, lồng ngực dâng lên cơn đau, đưa đến cảm giác ngạt thở.
Nhanh như vậy, mùa thu đã đến rồi sao?
Thời gian như con thoi, sau khi không chút lưu tình gây ra những thương tổn rồi lặng lẽ biến mất. Có rất nhiều chuyện cô dường như đã sắp quên, chỉ nhớ rõ mùa thu không lâu trước đó, cô gặp lại Cố Mặc, ở thời điểm hoảng loạn nhất, Giang Mạc Viễn lại xuất hiện trước mặt cô.
Khóe môi Trang Noãn Thần bất giác mỉm cười khổ sở.
Là mới đây thôi mà? Nhìn thấy phiến lá ngả vàng kia mới đột nhiên phát hiện, thì ra đã là chuyện của một năm trước.
Những cảnh tượng cô từng trải qua vẫn như là của ngày hôm qua.
Lá đỏ ngập trời, cô đơn rơi rụng có chút lạnh lẽo.
Ánh đèn đường vàng nhạt ánh lên đôi giày da cao cấp của người đàn ông kia càng thêm sang quý, Giang Mạc Viễn xuất hiện ngay tại thời điểm cô bất lực nhất, anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô.
Cô ngước lên nhìn anh, đáy mắt còn ánh lên nỗi đau chạy trốn Cố Mặc, nhưng cũng bị vẻ thâm thúy tận sâu trong đáy mắt Giang Mạc Viễn mê hoặc, mắt anh còn đen hơn cả bóng đêm, cùng ánh đèn đường vàng nhạt hình thành nên thứ ánh sáng khác thường, cảnh tượng đẹp đẽ kia như tranh châm biếm, dưới lá rụng bay nhẹ trong không trung càng tô điểm sắc thái châm biến của tranh.
Chẳng bao lâu sau, sự ngưỡng mộ đó luôn xuất hiện trong đầu cô.
Khóe môi Giang Mạc Viễn khi đó luôn luôn lộ ra độ cung ôn nhuận, lồng ngực anh luôn ấm áp vững chải như vậy, nụ cười anh vĩnh viễn dịu dàng săn sóc như vậy, bàn tay anh vĩnh viễn rắn chắc mạnh mẽ như vậy.
Thậm chí, ở trong mơ cô cũng mơ thấy cảnh tượng đó.
Mơ anh cúi người, nhẹ nàng nâng cằm cô lên, trong mắt anh là vẻ dịu dàng không chút che giấu, kể cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ như vậy, khóe mắt đuôi mày lại luôn luôn có sức trấn an cô, bất tri bất giác nói với cô, “Anh ở bên em, đừng sợ.”
Chỉ là, đêm khuya nằm mộng, sau khi bừng tỉnh từ giấc mộng đó, bên cạnh lại trống trơn.
Lại thấy chút thu, cũng không phải là mùa thu năm ấy.
Gió thổi qua, phiến là kia bị thổi bay đi mất.
Kính chắn gió lần nữa lấy lại sạch sẽ, sạch sẽ đến độ như chưa từng phát sinh cái gì.
Trái tim Trang Noãn Thần đau một chút, không biết tại sao, lại đau đến ngạt thở…
***
Về đến nhà đã là chín rưỡi.
Phòng khách thật yên lặng.
Lúc Trang Noãn Thần mở cửa đi vào, chỉ có ánh sáng trăng theo tấm rèm thưa đối diện rọi vào, nhiệt độ bên trong hơi thấp, có lẽ là do bật điều hòa. Đèn ngay cửa bật sáng, đổi xong dép ở nhà, mới vừa bật đèn phòng khách liền không khống chế được kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Á…” Kinh ngạc như thấy quỷ.
Đèn phòng khách chợt bật sáng dường như khiến người đàn ông ngồi trên sô pha không vui, đưa tay che mắt, nhíu mày.
Trang Noãn Thần đứng giữa phòng khách, cô dưới ánh đèn như chú chim kinh hoàng chưa định, ngơ ngác nhìn Giang Mạc Viễn mất tích mấy ngày không về nhà lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lúc này lại khiến người ta giật mình.
Nắm chặt ngón tay, cô chắc là đã quen với cuộc sống thế này, quen với tình trạng mấy ngày anh không về nhà lại đột nhiên xuất hiện, thói quen kết hôn như không kết hôn này, cô có lẽ đã xem như là hiển nhiên, nhưng chỉ có như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim cô lại vô duyên vô cớ đập mạnh, rung động.
Loại vui sướng không tên này sau khi nhìn thấy bóng dáng anh lại lặng lẽ lan tràn, tuy rằng cô cố gắng tỏ vẻ hờ hững giả như không thấy cả ngàn lần, nhưng cũng chỉ hoài công, chỉ cần không gian này có hơi thở của anh, trái tim cô liền không có chỗ trốn.
Là sa đọa rồi sao?
Tuy rằng cô cố gắng kiềm chế, cũng tuy rằng tự nói với mình nhiều lần là anh đã gây ra thương tổn nhiều lắm cho cô.
Giang Mạc Viễn như là mấy ngày không nghỉ ngơi đầy đủ, thân hình cao lớn dựa vào sô pha trông có vẻ mệt mỏi, loại mệt mỏi này lặng lẽ lan tràn lên đuôi mắt anh, chỉ là hơi nhíu mày lại thôi liền có thể nhìn ra được, Trang Noãn Thần vô thức cầm điều khiển chỉnh ánh sáng trong phòng tối lại một chút, rồi lại không nhịn được mà tự mắng mình: cái tay này đúng là hạ tiện.
Bên trong trở nên mờ mờ, tại buổi đêm yên tĩnh thế này, hình như cũng sẽ tự nhiên cảm thấy khác thường.
Dường như anh đã thích ứng với ánh sáng, mở mắt, hồi lâu mới tháo cà vạt ném sang một bên.
Trang Noãn Thần đặt túi sang một bên, nghĩ nghĩ rồi khẽ hỏi: “Chị Hứa đâu?” Nãy giờ không thấy bóng dáng của chị.
Mấy ngày anh không ở nhà đều là chị Hứa ở nhà với cô.
“Con chị ấy bị sốt, anh để chị ấy về nhà chăm sóc con rồi.” Giang Mạc Viễn thản nhiên đáp, giơ tay xoa thái dương.
Cô không biết nên nói gì tiếp, chỉ có thể nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng.
Giang Mạc Viễn cũng không nói nữa, ánh sáng dịu nhẹ hắt lên sườn mặt anh, phác họa đường nét cương nghị, Trang Noãn Thần bất giác nhìn sườn mặt anh, cảm thấy mấy ngày không gặp, anh có vẻ gầy đi, đường nét khuôn mặt kia có vẻ càng thêm góc cạnh, chỉ là, một người hờ hững như anh, cô không thể đoán ra anh đang suy nghĩ gì.
Nhìn ra được anh rất mệt mỏi, ngẫm lại cũng không có gì lạ, người đề xướng làm Đức Mã lâm vào đường cùng, trong thời gian này tất nhiên là chiến đấu suốt đêm, làm ra thành tích như thế có thể không mệt sao? Chỉ là cô không hiểu, vì tranh đoạt thị trường này, anh đành xuống tay tàn nhẫn với Trình Thiếu Tiên luôn có quan hệ tốt với mình?
Xoay người đang chuẩn bị lên lầu, trong không khí bất giác vang lên tiếng nói của anh, bình tĩnh, ôn tồn…
“Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Trang Noãn Thần giật mình, quay đầu nhìn anh.
Anh không quay lại, vẫn dựa vào sô pha như trước, lại có thể tự tin nghĩ cô có thể tự đi đến như vậy.
Cô đúng thật là tự đi đến, nhíu mày hoài nghi, “Anh vừa mới nói gì?”
Giang Mạc Viễn lúc này mới giương mắt nhìn cô, chỉ chỉ vào chỗ kia, “Lấy cặp táp lại đây.”
Cô nghe theo, bởi vì muốn biết anh sẽ làm gì. Giang Mạc Viễn nhận lấy liền rút ra xấp chi phiếu, lại lấy ra một cây bút, ký tên mình xong liền đưa cho cô, “Cần bao nhiêu tiền thì tự viết ra là được.”
Hành vi của anh khiến cô càng thêm khó hiểu, nhìn thấy chữ ký rồng bay phượng múa của anh trên tấm chi phiếu, nhíu mày: “Em không hiểu ý anh cho lắm.”
Giang Mạc Viễn dựa vào sô pha, lát sau tao nhã khoát tay lên ghế, cả người nhìn qua thật phóng khoáng, tiếng nói trầm thấp như hương rượu tinh khiết khuếch tán trong không khí, “Không phải em muốn tiếp nhận Vạn Tuyên sao?”
/335
|