Lời của cô khiến cho chị Mai cười phì, “Trời ơi, còn có thể nói giỡn chứng tỏ ý chí chiến đấu của em vẫn còn, suy nghĩ lạc quan, tốt lắm.”
Trang Noãn Thần nhấp một ngụm cà phê nhỏ, hơi cong khoé môi, thật lâu sau mới thở dài, “Có thể làm công việc này là tâm nguyện trước giờ của em, bà nội qua đời khiến cho cảm xúc của em tăng thêm.”
Chị Mai nhìn cô, khẽ gật đầu.
Gió thu lướt qua thổi bay tóc Trang Noãn Thần, giơ tay vuốt lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, lại giương mắt nhìn chị Mai, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền xinh đẹp: “Chị sẽ giúp em chứ?”
Chị Mai vỗ mạnh hai cái lên mu bàn tay cô, “Yên tâm, chỗ nào cần chị, chị nhất định sẽ giúp.”
“Cám ơn chị.” Cô thật lòng nói câu cảm ơn.
***
Từ bệnh viện đi ra đã là giữa trưa, bầu trời âm u cuối cùng cũng bắt đầu mưa, mưa mùa thu dai dẳng, từng đợt từng đợt mưa phả vào mặt, cổ rồi đến ngực.
Hạ Lữ miễn cưỡng đi vào bãi đỗ xe, lên xe xong không lập tức nổ máy, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy kết quả xét nghiệm, nhìn nửa ngày khoé môi liền nở nụ cười, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời bác sĩ nói: “Cô Hạ, chúc mừng cô đã mang thai.”
Niềm kiêu hãnh của lần đầu làm mẹ lập tức dâng lên trong lòng, cô vuốt ve hình siêu âm, tuy rằng bây giờ chưa nhìn rõ được gì, nhưng cô dường như đã nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con mình.
Từ ngày lên thay vị trí của Trình Thiếu Tiên, cô lúc nào cũng bận rộn, gần như không có thời gian mà để ý đến bản thân, từ lâu đã mệt mỏi, cô tưởng lầm là do vất vả quá nên không đều, hôm nay sau khi họp với đối tác xong trên đường về đi ngang qua bệnh viện, cô liền vào kiểm tra, cô vốn là muốn kiểm tra dạ dày, nhưng không ngờ bác sĩ lại bảo cô đến khoa phụ sản kiểm tra trước, nghĩ lại mới ngạc nhiên, kỳ nguyệt san của cô đã trễ lâu rồi.
Trước đó cô chưa từng nghĩ tới mình mang thai, mới rồi khi nghe được kết luận của bác sĩ cô liền giật mình, cô đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp bận tới mức không thoát nổi thân, cho nên cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sau này có con rồi sẽ thế nào, nhưng khi ra khỏi bệnh viện, sau khi nhận được tờ kết quả, tình mẹ trong cô chợt bắt đầu nảy sinh, đây là loại cảm giác cô không thể nào tả nổi, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tự hào và thoả mãn.
Người đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là Mạnh Khiếu, người cô muốn báo tin đầu tiên cũng là Mạnh Khiếu.
Cầm lấy điện thoại, gần như run rẩy bấm số của anh, đợi bắt máy, tim cô bỗng đập dồn dập, anh có thích trẻ con không?
Bọn họ ở bên nhau thời gian dài như vậy, nhưng chưa bao giờ nói đến chuyện con cái.
Đối phương bắt máy rất nhanh, giọng nói vẫn đôn hậu như cũ.
“Khi nào thì anh về?” Hạ Lữ dựa người vào ghế lái hỏi. Hiện tại anh được mời đi thực hiện một ca phẫu thuật ở nước ngoài, bởi vì bệnh trạng diễn biến phức tạp, cho nên đã tốn không ít thời gian.
“Nhớ anh hả?” Mạnh Khiếu cười hì hì.
Cô mím môi, “Không tám với anh nữa, tóm lại khi nào anh về Bắc Kinh.”
“Còn phải ba bốn ngày nữa mới về được, miệng vết thương của bệnh nhân bị nhiễm trùng, khả năng hồi phục của anh ta rất kém.” Nói đến công việc, anh lại bắt đầu dài dòng.
Hạ Lữ kiên nhẫn nghe, khóe môi vẫn nở nụ cười, chờ đến khi anh lải nhải xong, nhẹ giọng nói, “Tóm lại khi nào xong việc anh nhanh chóng quay về cho em.”
“Sao thế?” Mạnh Khiếu cảm thấy cô có chuyện gì đó.
“Cũng không có gì cả, đợi khi nào anh về thì nói với anh một chuyện.”
“Nói luôn bây giờ đi.”
“Chờ anh trở về rồi nói.”
“Chuyện gì mà bí mật vậy chứ? Sao phải giáp mặt mới nói được?” Mạnh Khiếu cười.
“Tóm lại là chuyện rất quan trọng, không thể nói qua điện thoại được.”
“Được rồi được rồi, vậy chờ anh về rồi nói.” Mạnh Khiếu chủ động đầu hàng.
Hạ Lữ nở nụ cười, lại hàn huyên vài câu sau mới ngắt cuộc gọi.
Trời thu lại mưa lớn, quất vào kính chắn gió, cần gạt nước nháy mắt có thể nhìn thấy tình hình giao thông phía trước, nhưng rất nhanh đã bị mưa che kín. Hạ Lữ khởi động xe, chậm rãi ra khỏi bệnh viện, cô chưa bao giờ cẩn thận như vậy, chỉ vì trong bụng có đứa bé, nghĩ xem trong khoảng thời gian này có nên lái xe hay không, đương nhiên không chỉ khoảng thời gian này, toàn bộ quá trình mang thai phải sắp xếp như thế nào? Còn có sau khi em bé chào đời phải an bài ra sao?
Không biết sao, cô đột nhiên cảm thấy tranh đấu trong thời gian dài như vậy thật là mệt mỏi, có lẽ, cô có thể vì đứa con này mà chùn bước lại, an tâm ở nhà dưỡng thai.
Càng nghĩ thì càng hạ quyết tâm, không khỏi thầm than phụ nữ một khi đã mang thai, hình như hết thảy kiên trì trong quá khứ đều xảy ra thay đổi.
Nhịn không được nở nụ cười, thẳng đến khi…
Một chiếc xe màu đen đột nhiên chắn trước xe cô.
“Két…” Hạ Lữ giật mình vội vàng đạp phanh lại, xe cô sắp đụng vào chiế xe kia thì chợt dừng lại, tim cô suýt nữa theo cổ họng mà văng ra ngoài.
Chết tiệt!
Phẫn nộ đập một cái vào vô lăng, tay lại lần xuống dưới bảo vệ bụng, may mà cô phản ứng nhanh, nếu không kiểu gì cũng bị đụng vào bụng, đang định hạ cửa kính xuống tức giận mắng người lái xe kia lại nghĩ đến đứa bé, vội vàng thở dài một tiếng lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị quay đầu xe tránh đi.
Thế nhưng chiếc xe kia dường như lại tiến về phía cô, chắn không cho cô đi, từ trên xe có hai người bước xuống, cao lớn nghiêm túc.
Hạ Lữ sửng sốt, lại nhìn xe của mình đã bị ép vào góc không ra được, nhìn hai người đang đi đến kia, hạ cửa kính xe, quát lớn: “Các người làm gì thế hả? Có biết lái xe không thế?”
“Cô là Hạ Lữ phải không, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Một người trong đó lạnh lùng nói, mưa tạt vào người anh ta, tản ra khí thế lạnh bức người.
Hạ Lữ ngạc nhiên, thật lâu sau mới mở miệng, “Vì sao tôi phải đi theo các anh? Các anh là ai?” yÝ nghĩ đầu tiên trong đầu chính là ăn cướp, nhưng chớp mắt lại phủ định, bọn họ biết tên cô.
“Chúng tôi là người biết tất cả mọi chuyện cô Hạ đã làm.”
Hạ Lữ nhíu mày.
“Cô Hạ, mời cô đi theo chúng tôi.” Người nọ trực tiếp mở cửa xe ra .
Hạ Lữ thấy bản thân đã không còn đường lui, đành phải xuống xe, đi theo bọn họ lên chiếc xe phía trước.
Chiếc xe màu đen rất nhanh biến mất trong màn mưa.
Mùa thu, mưa nặng hạt.
***
Đến tối mới hết mưa.
Dùng bữa tối qua loa, tắm xong Trang Noãn Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn chín giờ, liền cầm điện thoại gọi cho Giang Mạc Viễn, anh tắt máy. Nhíu mày, sao anh lại tắt máy chứ?
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm vô tận, ánh đèn đường trải dài mông lung.
Giang Mạc Viễn đi đâu rồi?
Đang nghĩ thì điện thoại reo, tưởng là Giang Mạc Viễn gọi tới. Bắt máy xong nghe được giọng của đối phương liền ngẩn ra.
***
Trang Noãn Thần thường xuyên nghĩ, không hiểu là duyên phận thế nào mà hai người vốn xa lạ lại có khuôn mặt giống nhau đến vậy, vậy cũng không có gì, quan trọng là … cả hai người lại cùng yêu một người đàn ông, thế nên hai người phụ nữ luôn luôn không ngừng quan tâm đến nhau.
Ngay từ ban đầu, cô thừa nhận cô rất chán ghét sự tồn tại của Sa Lâm, đây là bản tính ích kỷ cố hữu, nếu không có Sa Lâm, có lẽ cô và Giang Mạc Viễn sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy, nhưng nếu không có Sa Lâm, cô và Giang Mạc Viễn sẽ không quen biết nhau, còn Sa Lâm thì sao? Nếu không có sự tồn tại của Trang Noãn Thần cô, Sa Lâm và Giang Mạc Viễn có phải sẽ bên nhau hay không?
Trên đời có nhiều chuyện không thể giải thích được, không thể nói rõ ai đúng ai sai, nhất là trong chuyện tình yêu, có người đến muộn, nhưng đúng lúc tìm được người thích hợp, có người đã đợi chờ từ sớm nhưng lại phí công, ai có thể nói rõ ai là người đến trước, ai là người đến sau?
Không thể nói rõ được.
Đương nhiên trên thế gian này đúng là có loại người như vậy, cho dù thời gian có qua đi, cảnh còn người mất, nhưng lại muốn vươn tay níu kéo thứ gì đó không muốn buông, cuối cùng người bị thương là ai Trang Noãn Thần không biết được, chỉ biết là, bản thân cô vào khoảnh khắc này có chút tổn thương.
Bởi vì người mở cửa chính là Sa Lâm, cho nên Trang Noãn Thần cảm thấy bị tổn thương.
Bởi vì trong điện thoại Sa Lâm nói là Giang Mạc Viễn đang ở nhà cô ta, cho nên Trang Noãn Thần bị tổn thương.
Căn hộ này là Sa Lâm mua hay thuê Trang Noãn Thần không biết, tóm lại là lần đầu tiên cô đến, quan trọng hơn là nơi này cách căn hộ của cô không xa lắm. Khi Sa Lâm mở cửa, sau lưng cô ta là bức tường trắng hoa phù dung, kỳ thật Trang Noãn Thần cũng thích màu hoa phù dung trắng, cao thượng dịu dàng.
“Vào đi.” Sa Lâm thoáng nghiêng người.
Trang Noãn Thần đứng ở cửa, tay nắm chặt quai túi xách, lâu sau mới rảo bước vào trong.
Cửa phòng từ từ khép lại sau lưng cô.
Cô cúi đầu, khi thay giày cô phát hiện có một đôi giày da của nam.
Trái tim đột nhiên như bị búa tạ nện xuống, đầu óc trống rỗng.
Là giày của Giang Mạc Viễn.
Cô biết anh rất yêu thích giày da thủ công, chỉ độc quyền mang giày nhãn hiệu đó.
Sa Lâm đưa đôi dép lê nữ cho cô, cố ý xem nhẹ tia thất vọng trong mắt cô.
Trong lòng không vui, nhân lúc đổi giày, nhìn thấy Sa Lâm, Trang Noãn Thần lại nhớ đến cảnh tượng buổi tối ở câu lạc bộ, lâu vậy rồi nhưng cô cũng chưa từng chủ động hỏi Giang Mạc Viễn về chuyện này, bởi vì cô vẫn tin tưởng, Mạc Viễn có cách xử lý tốt chuyện liên quan đến Sa Lâm, là anh nói, anh và Sa Lâm không có gì, cô cứ như vậy tin anh, anh và cô ta không có gì.
Thẳng đến bây giờ cô đang ở trong nhà Sa Lâm, thấy tủ giày có đặt giày của anh cô vẫn tin tưởng … tin tưởng anh, nhưng vì sao lòng lại tràn ngập mất mát?
Mất mát vì anh lại đến nhà người phụ nữ khác?
“Mạc Viễn đâu?” Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, nhìn Sa Lâm, vẻ mặt bình tĩnh.
Sa Lâm không lập tức trả lời, nhìn cô sau một lúc lâu cười cười, “Tôi không nghĩ là cô có thể bình tĩnh vậy đâu.”
“Chồng tôi ở đâu?” Trang Noãn Thần không tiếp lời cô ta, một lần nữa gằn giọng hỏi.
Trang Noãn Thần nhấp một ngụm cà phê nhỏ, hơi cong khoé môi, thật lâu sau mới thở dài, “Có thể làm công việc này là tâm nguyện trước giờ của em, bà nội qua đời khiến cho cảm xúc của em tăng thêm.”
Chị Mai nhìn cô, khẽ gật đầu.
Gió thu lướt qua thổi bay tóc Trang Noãn Thần, giơ tay vuốt lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, lại giương mắt nhìn chị Mai, hai má hiện lên hai lúm đồng tiền xinh đẹp: “Chị sẽ giúp em chứ?”
Chị Mai vỗ mạnh hai cái lên mu bàn tay cô, “Yên tâm, chỗ nào cần chị, chị nhất định sẽ giúp.”
“Cám ơn chị.” Cô thật lòng nói câu cảm ơn.
***
Từ bệnh viện đi ra đã là giữa trưa, bầu trời âm u cuối cùng cũng bắt đầu mưa, mưa mùa thu dai dẳng, từng đợt từng đợt mưa phả vào mặt, cổ rồi đến ngực.
Hạ Lữ miễn cưỡng đi vào bãi đỗ xe, lên xe xong không lập tức nổ máy, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy kết quả xét nghiệm, nhìn nửa ngày khoé môi liền nở nụ cười, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời bác sĩ nói: “Cô Hạ, chúc mừng cô đã mang thai.”
Niềm kiêu hãnh của lần đầu làm mẹ lập tức dâng lên trong lòng, cô vuốt ve hình siêu âm, tuy rằng bây giờ chưa nhìn rõ được gì, nhưng cô dường như đã nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con mình.
Từ ngày lên thay vị trí của Trình Thiếu Tiên, cô lúc nào cũng bận rộn, gần như không có thời gian mà để ý đến bản thân, từ lâu đã mệt mỏi, cô tưởng lầm là do vất vả quá nên không đều, hôm nay sau khi họp với đối tác xong trên đường về đi ngang qua bệnh viện, cô liền vào kiểm tra, cô vốn là muốn kiểm tra dạ dày, nhưng không ngờ bác sĩ lại bảo cô đến khoa phụ sản kiểm tra trước, nghĩ lại mới ngạc nhiên, kỳ nguyệt san của cô đã trễ lâu rồi.
Trước đó cô chưa từng nghĩ tới mình mang thai, mới rồi khi nghe được kết luận của bác sĩ cô liền giật mình, cô đang đứng ở đỉnh cao sự nghiệp bận tới mức không thoát nổi thân, cho nên cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sau này có con rồi sẽ thế nào, nhưng khi ra khỏi bệnh viện, sau khi nhận được tờ kết quả, tình mẹ trong cô chợt bắt đầu nảy sinh, đây là loại cảm giác cô không thể nào tả nổi, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy tự hào và thoả mãn.
Người đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là Mạnh Khiếu, người cô muốn báo tin đầu tiên cũng là Mạnh Khiếu.
Cầm lấy điện thoại, gần như run rẩy bấm số của anh, đợi bắt máy, tim cô bỗng đập dồn dập, anh có thích trẻ con không?
Bọn họ ở bên nhau thời gian dài như vậy, nhưng chưa bao giờ nói đến chuyện con cái.
Đối phương bắt máy rất nhanh, giọng nói vẫn đôn hậu như cũ.
“Khi nào thì anh về?” Hạ Lữ dựa người vào ghế lái hỏi. Hiện tại anh được mời đi thực hiện một ca phẫu thuật ở nước ngoài, bởi vì bệnh trạng diễn biến phức tạp, cho nên đã tốn không ít thời gian.
“Nhớ anh hả?” Mạnh Khiếu cười hì hì.
Cô mím môi, “Không tám với anh nữa, tóm lại khi nào anh về Bắc Kinh.”
“Còn phải ba bốn ngày nữa mới về được, miệng vết thương của bệnh nhân bị nhiễm trùng, khả năng hồi phục của anh ta rất kém.” Nói đến công việc, anh lại bắt đầu dài dòng.
Hạ Lữ kiên nhẫn nghe, khóe môi vẫn nở nụ cười, chờ đến khi anh lải nhải xong, nhẹ giọng nói, “Tóm lại khi nào xong việc anh nhanh chóng quay về cho em.”
“Sao thế?” Mạnh Khiếu cảm thấy cô có chuyện gì đó.
“Cũng không có gì cả, đợi khi nào anh về thì nói với anh một chuyện.”
“Nói luôn bây giờ đi.”
“Chờ anh trở về rồi nói.”
“Chuyện gì mà bí mật vậy chứ? Sao phải giáp mặt mới nói được?” Mạnh Khiếu cười.
“Tóm lại là chuyện rất quan trọng, không thể nói qua điện thoại được.”
“Được rồi được rồi, vậy chờ anh về rồi nói.” Mạnh Khiếu chủ động đầu hàng.
Hạ Lữ nở nụ cười, lại hàn huyên vài câu sau mới ngắt cuộc gọi.
Trời thu lại mưa lớn, quất vào kính chắn gió, cần gạt nước nháy mắt có thể nhìn thấy tình hình giao thông phía trước, nhưng rất nhanh đã bị mưa che kín. Hạ Lữ khởi động xe, chậm rãi ra khỏi bệnh viện, cô chưa bao giờ cẩn thận như vậy, chỉ vì trong bụng có đứa bé, nghĩ xem trong khoảng thời gian này có nên lái xe hay không, đương nhiên không chỉ khoảng thời gian này, toàn bộ quá trình mang thai phải sắp xếp như thế nào? Còn có sau khi em bé chào đời phải an bài ra sao?
Không biết sao, cô đột nhiên cảm thấy tranh đấu trong thời gian dài như vậy thật là mệt mỏi, có lẽ, cô có thể vì đứa con này mà chùn bước lại, an tâm ở nhà dưỡng thai.
Càng nghĩ thì càng hạ quyết tâm, không khỏi thầm than phụ nữ một khi đã mang thai, hình như hết thảy kiên trì trong quá khứ đều xảy ra thay đổi.
Nhịn không được nở nụ cười, thẳng đến khi…
Một chiếc xe màu đen đột nhiên chắn trước xe cô.
“Két…” Hạ Lữ giật mình vội vàng đạp phanh lại, xe cô sắp đụng vào chiế xe kia thì chợt dừng lại, tim cô suýt nữa theo cổ họng mà văng ra ngoài.
Chết tiệt!
Phẫn nộ đập một cái vào vô lăng, tay lại lần xuống dưới bảo vệ bụng, may mà cô phản ứng nhanh, nếu không kiểu gì cũng bị đụng vào bụng, đang định hạ cửa kính xuống tức giận mắng người lái xe kia lại nghĩ đến đứa bé, vội vàng thở dài một tiếng lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị quay đầu xe tránh đi.
Thế nhưng chiếc xe kia dường như lại tiến về phía cô, chắn không cho cô đi, từ trên xe có hai người bước xuống, cao lớn nghiêm túc.
Hạ Lữ sửng sốt, lại nhìn xe của mình đã bị ép vào góc không ra được, nhìn hai người đang đi đến kia, hạ cửa kính xe, quát lớn: “Các người làm gì thế hả? Có biết lái xe không thế?”
“Cô là Hạ Lữ phải không, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Một người trong đó lạnh lùng nói, mưa tạt vào người anh ta, tản ra khí thế lạnh bức người.
Hạ Lữ ngạc nhiên, thật lâu sau mới mở miệng, “Vì sao tôi phải đi theo các anh? Các anh là ai?” yÝ nghĩ đầu tiên trong đầu chính là ăn cướp, nhưng chớp mắt lại phủ định, bọn họ biết tên cô.
“Chúng tôi là người biết tất cả mọi chuyện cô Hạ đã làm.”
Hạ Lữ nhíu mày.
“Cô Hạ, mời cô đi theo chúng tôi.” Người nọ trực tiếp mở cửa xe ra .
Hạ Lữ thấy bản thân đã không còn đường lui, đành phải xuống xe, đi theo bọn họ lên chiếc xe phía trước.
Chiếc xe màu đen rất nhanh biến mất trong màn mưa.
Mùa thu, mưa nặng hạt.
***
Đến tối mới hết mưa.
Dùng bữa tối qua loa, tắm xong Trang Noãn Thần nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn chín giờ, liền cầm điện thoại gọi cho Giang Mạc Viễn, anh tắt máy. Nhíu mày, sao anh lại tắt máy chứ?
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm vô tận, ánh đèn đường trải dài mông lung.
Giang Mạc Viễn đi đâu rồi?
Đang nghĩ thì điện thoại reo, tưởng là Giang Mạc Viễn gọi tới. Bắt máy xong nghe được giọng của đối phương liền ngẩn ra.
***
Trang Noãn Thần thường xuyên nghĩ, không hiểu là duyên phận thế nào mà hai người vốn xa lạ lại có khuôn mặt giống nhau đến vậy, vậy cũng không có gì, quan trọng là … cả hai người lại cùng yêu một người đàn ông, thế nên hai người phụ nữ luôn luôn không ngừng quan tâm đến nhau.
Ngay từ ban đầu, cô thừa nhận cô rất chán ghét sự tồn tại của Sa Lâm, đây là bản tính ích kỷ cố hữu, nếu không có Sa Lâm, có lẽ cô và Giang Mạc Viễn sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy, nhưng nếu không có Sa Lâm, cô và Giang Mạc Viễn sẽ không quen biết nhau, còn Sa Lâm thì sao? Nếu không có sự tồn tại của Trang Noãn Thần cô, Sa Lâm và Giang Mạc Viễn có phải sẽ bên nhau hay không?
Trên đời có nhiều chuyện không thể giải thích được, không thể nói rõ ai đúng ai sai, nhất là trong chuyện tình yêu, có người đến muộn, nhưng đúng lúc tìm được người thích hợp, có người đã đợi chờ từ sớm nhưng lại phí công, ai có thể nói rõ ai là người đến trước, ai là người đến sau?
Không thể nói rõ được.
Đương nhiên trên thế gian này đúng là có loại người như vậy, cho dù thời gian có qua đi, cảnh còn người mất, nhưng lại muốn vươn tay níu kéo thứ gì đó không muốn buông, cuối cùng người bị thương là ai Trang Noãn Thần không biết được, chỉ biết là, bản thân cô vào khoảnh khắc này có chút tổn thương.
Bởi vì người mở cửa chính là Sa Lâm, cho nên Trang Noãn Thần cảm thấy bị tổn thương.
Bởi vì trong điện thoại Sa Lâm nói là Giang Mạc Viễn đang ở nhà cô ta, cho nên Trang Noãn Thần bị tổn thương.
Căn hộ này là Sa Lâm mua hay thuê Trang Noãn Thần không biết, tóm lại là lần đầu tiên cô đến, quan trọng hơn là nơi này cách căn hộ của cô không xa lắm. Khi Sa Lâm mở cửa, sau lưng cô ta là bức tường trắng hoa phù dung, kỳ thật Trang Noãn Thần cũng thích màu hoa phù dung trắng, cao thượng dịu dàng.
“Vào đi.” Sa Lâm thoáng nghiêng người.
Trang Noãn Thần đứng ở cửa, tay nắm chặt quai túi xách, lâu sau mới rảo bước vào trong.
Cửa phòng từ từ khép lại sau lưng cô.
Cô cúi đầu, khi thay giày cô phát hiện có một đôi giày da của nam.
Trái tim đột nhiên như bị búa tạ nện xuống, đầu óc trống rỗng.
Là giày của Giang Mạc Viễn.
Cô biết anh rất yêu thích giày da thủ công, chỉ độc quyền mang giày nhãn hiệu đó.
Sa Lâm đưa đôi dép lê nữ cho cô, cố ý xem nhẹ tia thất vọng trong mắt cô.
Trong lòng không vui, nhân lúc đổi giày, nhìn thấy Sa Lâm, Trang Noãn Thần lại nhớ đến cảnh tượng buổi tối ở câu lạc bộ, lâu vậy rồi nhưng cô cũng chưa từng chủ động hỏi Giang Mạc Viễn về chuyện này, bởi vì cô vẫn tin tưởng, Mạc Viễn có cách xử lý tốt chuyện liên quan đến Sa Lâm, là anh nói, anh và Sa Lâm không có gì, cô cứ như vậy tin anh, anh và cô ta không có gì.
Thẳng đến bây giờ cô đang ở trong nhà Sa Lâm, thấy tủ giày có đặt giày của anh cô vẫn tin tưởng … tin tưởng anh, nhưng vì sao lòng lại tràn ngập mất mát?
Mất mát vì anh lại đến nhà người phụ nữ khác?
“Mạc Viễn đâu?” Trang Noãn Thần hít sâu một hơi, nhìn Sa Lâm, vẻ mặt bình tĩnh.
Sa Lâm không lập tức trả lời, nhìn cô sau một lúc lâu cười cười, “Tôi không nghĩ là cô có thể bình tĩnh vậy đâu.”
“Chồng tôi ở đâu?” Trang Noãn Thần không tiếp lời cô ta, một lần nữa gằn giọng hỏi.
/335
|