Ở một thành phố khác, trên một chiếc giường khác, Tố Diệp mở mắt ra. Cô có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài. Khi cô dần dần tỉnh lại mới biết trời đã sáng từ lâu lắm rồi, những đốm nắng như những miếng vàng bị dẫm vụn, lấp lánh lóa mắt.
Cô khẽ cựa mình ngồi dậy, nhưng khắp người đau nhức như bị xe ngựa cán qua. Quần áo vứt bừa bãi khắp đất từ tối qua đã được gấp lại gọn gàng. Chiếc thùng rác bên cạnh giường chất đầy giấy vệ sinh và khăn giấy…
Cô bắt đầu hồi tưởng lại, càng nhớ mặt càng đỏ gay gắt, cuối cùng chỉ biết úp mặt vào gối, nhưng hơi thở chỉ toàn mùi hương của người đàn ông. Trong phòng tắm có tiếng động, cô biết anh đang ở trong đó.
Cảm giác này rất kỳ lạ…
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện một ngày mình sẽ là của anh. Thậm chí khung cảnh lần đầu gặp mặt vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt. Cô khẽ thở dài, hai người họ có phải nhanh quá rồi không? Đang day dứt thì điện thoại vang lên, lần này là điện thoại của cô. Chiếc di động bị Niên Bách Ngạn tắt nguồn vẫn còn im lìm nằm trên đầu giường.
Cửa phòng tắm bật mở, Niên Bách Ngạn bước ra, vừa hay Tố Diệp nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của anh. Cô hoảng hốt, vội quay đầu đi. Chẳng mấy chốc một bên giường bỗng lún hẳn xuống, là anh ngồi xuống bên cạnh.
Cô đưa tay vuốt hết tóc xuống che đi gương mặt mình vì má cô giờ đang nóng hầm hập.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô không nhịn được cười, sau khi cầm lấy điện thoại của cô nghe máy, cũng chẳng quan tâm lúc này có phù hợp hay không, một tay luồn vào trong tấm chăn mỏng, vuốt ve sống lưng tuyệt đẹp của cô, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo. Khi ngón tay và da thịt chạm vào nhau, giống như anh đang trân trọng một món đồ sứ cao cấp.
Cô nghe thấy anh nói vào trong điện thoại, không nhịn được phải quay đầu nói: “Đó là điện thoại của em.”
Niên Bách Ngạn cũng không né tránh Tố Diệp, mỉm cười: “Là Hứa Đồng, cô ấy tìm anh.”
Tố Diệp đột ngột tỉnh ra, đỏ từ mặt cho tới gáy, vùi cả người vào trong chăn, chỉ mong sao người vừa nói những câu ngớ ngẩn đó không phải là mình. Điện thoại của anh tắt máy cả đêm. Hứa Đồng lại là người thông minh đến mức nào, biết gọi tới điện thoại của cô để tìm Niên Bách Ngạn chứng tỏ cô ấy biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ như vậy, đến cảm giác muốn chết Tố Diệp cũng có.
Cô rất mê mẩn kỹ thuật tuyệt vời của Niên Bách Ngạn, gần như không biết chán, nhưng không có nghĩa là cô muốn chia sẻ niềm vui này với người khác.
Đầu kia điện thoại hình như Hứa Đồng đang thông báo lịch trình công tác. Cô nghe thấy Niên Bách Ngạn chốc chốc lại lên tiếng điều chỉnh. Sau lưng là là bàn tay anh, ngón tay anh chầm chậm lướt xuống, tuy vẫn sắp xếp công việc một cách tỷ mỉ cẩn thận nhưng lại không an phận muốn hưởng thụ làn da nhẵn mịn của cô. Thậm chí khi lướt tới eo, anh còn nhẹ nhàng vân vê.
Lần này Tố Diệp không dám liều lĩnh lên tiếng nữa. Đối phương là Hứa Đồng, người ta đang bàn chuyện nghiêm túc. Chứ không giống như Bạch Băng tối qua, thật ra tiếng “Bách Ngạn” đó là cô cố tình gọi với vẻ hồn xiêu phách lạc như vậy.
Nhưng Niên Bách Ngạn không có dấu hiệu ngừng lại, ngón tay vẫn càng lúc càng quá đáng. Cô phải dướn mặt lên, đưa mắt lườm anh. Nhưng từ đầu tới cuối chỉ thấy anh mỉm cười ngắm nhìn cô. Trong lòng dặn dò công việc, ánh mắt anh nhìn cô vẫn dịu dàng, thâm sâu đến mê người. Lòng cô ngập tràn ấm áp, chủ động dựa vào ngực anh, nghe từng nhịp tim vững chãi của anh, cũng để mặc anh dễ bề “ức hiếp” mình.
Cô nghe Niên Bách Ngạn nói với Hứa Đồng hoãn cuộc họp trực tuyến lúc một giờ chiều nay lại, rồi lại nghe anh nói sau này mấy buổi tiệc có Bạch Băng và Diêu Mai tham gia anh sẽ không có mặt. Không hiểu sao, sau khi nghe thấy mấy lời này, tim Tố Diệp bắt đầu đập loạn nhịp. Một niềm hạnh phúc to lớn len lỏi vào từng khớp xương, từng tế bào trên cơ thể. Cô ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Anh cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, khóe môi dịu dàng.
Đó là cảm giác thỏa mãn khi chinh phục được một người đàn ông thành đạt.
Tố Diệp biết mình có hơi xấu tính, nhưng tâm tư cô luôn rõ ràng như vậy. Đây là người đàn ông quen lấy công việc làm trọng. Cô thích được nhìn thấy anh vì cô thay đổi kế hoạch của mình. Như vậy, cô sẽ cảm thấy mình thật sự đã chiếm giữ được toàn bộ tâm tư của anh.
Cuối cùng, trước khi cúp điện thoại Niên Bách Ngạn dặn dò Hứa Đồng một câu: “Lập tức gửi cho tôi lịch trình khi tới Nam Phi.”
Trái tim vốn đang đắm chìm trong hạnh phúc của Tố Diệp bỗng đập “thịch” một cái. Anh… định tới Nam Phi sao? Sao chưa từng nghe thấy anh nhắc chuyện này với cô?
Cuộc nói chuyện không dài, sau khi nghe Niên Bách Ngạn dặn dò xong xuôi, Hứa Đồng cũng cúp máy, thậm chí còn chẳng có ý định chào hỏi chủ nhân thật sự của chiếc điện thoại này, giống như nó chẳng qua chỉ là một chiếc di động khác có thể tìm được Niên Bách Ngạn, đơn giản thế thôi. Tố Diệp vẫn nằm bò trên người anh, không những nghe rõ từng nhịp tim, còn cả đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.
Cũng đúng lúc nãy, cô nghe thấy Hứa Đồng nói, xe đưa anh tới sân bay bốn giờ chiều sẽ tới khách sạn. Bốn giờ là anh sẽ đi, vậy mà từ lúc gặp mặt tới giờ chẳng thấy anh nhắc gì với cô. Cô lén đưa mắt nhìn đồng hồ, tim càng thắt chặt.
“Em đói rồi phải không, trong phòng ăn đã chuẩn bị sẵn bữa trưa rồi.” Niên Bách Ngạn đặt điện thoại của cô sang một bên rồi bật máy di động của mình, rồi vòng tay ôm trọn cô vào lòng, mỉm cười hôn lên trán cô.
Cô làm gì còn tâm trạng ăn uống? Bụng dạ giờ đang khó chịu kinh khủng, khẽ lắc đầu.
“Sao thế?” Niên Bách Ngạn thấy cô chán nản liền hỏi: “Có món gan ngỗng em thích nhất. Nhà hàng này làm không tồi, bữa trưa sẽ được mang lên bất kỳ lúc nào.”
“Em không muốn ăn.” Tố Diệp lại bò ra giường, vùi nửa gương mặt xuống chiếc gối mềm mại. Trên lớp vải dễ chịu vẫn còn nguyên mùi hương của anh, thanh mát tinh khiết nhưng lại đầy triền miên. Cô nhắm mắt lại. Thật ra cô không băn khoăn về chuyến đi Nam Phi lần này mà về suy nghĩ của anh. Cuộc gặp gỡ lần này quá bất ngờ và đột ngột. Cô và anh cứ thế phát sinh quan hệ mà không hề có sự chuẩn bị nào. Mọi thứ tới quá nhanh, đến nỗi khiến cô luôn có cảm giác bất an dấy lên trong lòng.
Cô nên tin rằng anh thích cô, nếu không với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không nhẫn nại với cô như thế. Nhưng từ tối qua cho tới bây giờ, dù là một câu “Anh thích em” hoặc “Anh yêu em” anh cũng chưa từng nói một lời.
Sáng sớm nay anh lại có ham muốn cô cũng biết, mà ở giây phút dây dưa cuối cùng, khi anh dồn hết mọi tinh hoa của mình vào cơ thể cô, cô cũng nghe rõ anh nói một câu: Từ nay về sau hãy ở bên anh.
Ở bên anh, câu này có rất nhiều hàm nghĩa. Rốt cuộc anh muốn cô ở bên cạnh anh với tư cách gì? Giống như một tình nhân cố định trước đây anh từng có? Hay như một người bạn gái được anh yêu chiều hơn một chút, có thể công khai thân phận? Hoặc là một người vợ anh sẽ cưới khi nào thật sự làm rõ mọi quan hệ với Diệp Ngọc?
Cô không biết. Thật ra sáng nay khi được anh dẫn dắt tới đỉnh cao, nghe thấy câu nói này cô rất vui, niềm vui đó dường như sắp lấy mạng cô. Nhưng chỉ vì cuộc điện thoại đó của Hứa Đồng, chỉ vì từ lúc xuất hiện trước mặt cô cho tới giờ anh chưa hề nói rằng anh sẽ đi Nam Phi, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, não bộ bắt đầu hỗn loạn phức tạp. Cô bắt đầu không hiểu anh nghĩ gì rồi.
Thậm chí cô còn bắt đầu cho rằng, câu nói “từ nay về sau hãy ở bên anh” đó của anh chẳng qua chỉ là một câu thốt ra hợp cảnh vào giây phút hoan lạc nhất mà thôi. Sự thật chứng minh, mấy lời ngợi khen hoặc hứa hẹn của đàn ông khi ở trên giường đều trở thành đồ bỏ. Nhưng có một điểm đáng để khẳng định, vào giây phút sung sướng nhất nếu người đàn ông thì thầm bên tai rằng anh ta yêu bạn, vậy thì anh ta nhất định yêu bạn rất sâu sắc.
Tiếc là, cô không hề nghe được những câu như vậy.
Niên Bách Ngạn đè lên người cô, vòm ngực rộng lớn phủ lên cơ thể cô, bàn tan lưu luyến từ cánh tay cô lướt xuống: “Nhưng anh đói rồi!”
Tố Diệp không ngốc tới mức tưởng anh sẽ ra phòng ăn, vì khi anh đè lên người cô, mông cô đã chạm phải thứ cứng rắn đó, vẫn nóng bỏng như tối qua và sáng sớm nay, vẫn như một ngọn núi lửa chỉ chực phun trào, cô hiểu ý của anh. Thấy cô không nói gì, Niên Bách Ngạn mỉm cười, gương mặt điển trai áp sát, một nụ hôn dịu dàng miên man từ khóe môi cô đi xuống.
Đằng sau lưng cô nụ hôn nóng rẫy của anh, mỗi lần đều bỏng đến nỗi khiến cô muốn hét lên.
Bên tai lại là hô hấp khản đục của người đàn ông, hơi thở hầm hập giao hòa cùng luồng khí lạnh của điều hòa, lấp đầy từng nhịp thở của Tố Diệp. Tối qua là lần đầu cô trải qua chuyện tình cảm, đương nhiên không chịu nổi bị kích thích như vậy. Còn anh cuối cùng cũng được nếm trọn hương vị của cô, càng lúc càng tham lam, càng không thể cứu vãn. Anh cũng không còn là người đàn ông biết kiềm chế cái tôi của mình trước mặt cô nữa. Cảm giác hạnh phúc khi giới hạn cuối cùng của bản thân bị phá bỏ là đáng sợ nhất, vì anh không cần phải nhẫn nại và che giấu điều gì nữa.
“Đừng đùa nữa! Chẳng phải anh sắp phải đi sao?” Khi ngón tay anh thuần thục đâm vào, Tố Diệp cuối cùng cũng phải lên tiếng.
“Còn năm sáu tiếng nữa, vẫn kịp!” Thanh âm gợi cảm tràn đầy khát vọng.
Trái tim Tố Diệp nghẹt thở như bị một tảng đá khổng lồ đè xuống. Khi tay anh lướt qua bắp đùi, cô lấp tức co chặt hai chân lại, dò hỏi một câu: “Vậy anh… định khi nào quay về Bắc Kinh?”
Một giây sau cô bị anh xoay người lại, anh khẽ cười: “Sẽ nhớ anh chứ?”
Nỗi thất vọng trong tim dần lan tỏa, giống như ngọn lửa chống đỡ niềm hy vọng nhỏ nhoi cũng bị dập tắt hoàn toàn. Trái tim cô bắt đầu trầm xuống, tới tận một vực sâu không nhìn thấy đáy, trong quá trình đó chỉ có mình cô thưởng thức cảm giác đau đớn, hoang vu.
Cô chần chừ mãi không trả lời. Niên Bách Ngạn vẫn nhìn cô chằm chằm, như một sự cố chấp, nhất định phải nghe được câu trả lời của cô vậy. Cô nhìn vào mắt anh, khẽ liếm môi, cụp mắt xuống: “Không nhớ!”
Niên Bách Ngạn nhướn mày.
“Em còn rất nhiều nơi cần phải tới, làm gì có thời gian mà nhớ anh.” Cô lại áp mặt xuống gối, cổ họng như bị thít chặt.
Niên Bách Ngạn cười thầm bên tai cô: “Thật vô tâm!” Anh giơ tay phát vào mông cô, coi như một sự trừng phạt.
“Đau!” Cô kháng nghị.
“Còn nói mấy lời làm anh tức giận anh sẽ làm em đau nữa.” Ngữ khí của anh giống như đang cảnh cáo, nhưng ánh mắt thì ngập tràn ý cười, bàn tay nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
“Niên Bách Ngạn…” Ý thức được anh lại muốn bộc phát, vội quay đầu nhìn anh, ánh mắt đáng thương: “Em đau thật đấy, từ tối qua đến sáng nay anh đều… em không chịu nổi nữa rồi.”
Lời nói chân thành từ tận đáy lòng, lọt vào tai anh lại như thuốc kích thích. Vẻ đáng thương của cô cũng thỏa mãn được lòng hư vinh của người đàn ông. Anh không nhịn được, cúi đầu hôn cô mạnh mẽ, ánh mắt anh như sóng mực cuộn trào: “Tiểu yêu tinh! Mấy câu đó anh coi như em đang chòng ghẹo.”
“Em không…”
“Anh sẽ thật nhẹ nhàng.” Anh dỗ dành, eo từ từ hạ xuống.
Cô ngẩng đầu, nhíu mày. Một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh của anh. Đúng như những gì anh hứa, tốc độ của anh rất chậm rãi. Nhưng càng như vậy cô càng cảm nhận được rõ ràng, thậm chí là từng huyết quản của anh đang rung lên.
Cơ thể dần rộng mở trước luồng sức mạnh ấy. Cuối cùng cô phải kêu lên, anh cúi đầu cắn nhẹ tai cô, dịu dàng nói: “Tại sao không nói thật với anh?”
Đầu óc Tố Diệp đã mơ hồ, chẳng còn phân biệt được anh đang nói cái gì.
Động tác của anh chậm mà chắc chắn, giống như đang cố tình giày vò cô vậy, lúc sâu lúc nông, lúc mạnh lúc nhẹ. Sắc mặt cô đỏ ứng như ráng chiều.
“Đau lắm sao?” Cơ bắp toàn thân anh căng chặt, eo tràn đầy sức mạnh.
Tố Diệp tan chảy trong lòng anh, giọng nói tuy nức nở nhưng vẫn đầy hấp dẫn: “Đau…”
“Đau chỗ nào?” Niên Bách Ngạn khẽ nâng người cô lên cao, mặt anh vùi sâu vào cổ cô.
“Anh… quá sâu rồi, còn to nữa.” Vì ngượng ngùng, giọng cô càng nũng nịu.
“Thích không?” Niên Bách Ngạn chìm đắm trong ánh mắt cô, mắt cô khép hờ, nhờ một tia sáng len vào qua khe cửa trông nó càng thêm rực rỡ. Còn cơ thể cô cũng chặt một cách kỳ lạ, trong cơ thể cô vẫn chất dịch tối qua và sáng nay anh để lại, cảm giác chí mạng đó càng khiến anh tham lam muốn hưởng thụ.
Tố Diệp để mặc cánh tay anh chống đỡ lấy cơ thể đung đưa của mình. Dù là sự thất vọng hay giằn vặt khi nãy thì cũng đã tan biến dưới những lời nói và động tác dịu dàng của anh, cuối cùng cô chỉ muốn khuất phục, mang tới cho anh niềm vui.
“Thích… Thích lắm…” Cô bạo dạn nói lên khát vọng trong lòng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy ga giường, mượn nó để đón lấy sự nhiệt tình của anh.
Anh và cô đan tay vào nhau, khi bờ vai hạ xuống cũng là lúc anh thì thầm bên tai cô: “Lần này tới cao trào hãy gọi tên anh.”
Cô kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng cả người đã lại rơi vào một cơn lốc tình yêu mạnh mẽ. Rất lâu sau, cô nhìn bàn tay lớn nắm chặt tay mình, bàn tay khóa chặt người cô mạnh mẽ vững chãi, nhiệt độ của anh cũng khiến cô hoàn toàn cháy rụi, không thể thoát khỏi được nữa.
Khoảnh khắc này cô mới hiểu rõ suy nghĩ của mình.
Cô, cho dù trong lòng còn nhiều trở ngại, còn nhiều lo lắng, cũng không thể không đối diện với một sự thật.
Đó chính là cô đã hoàn toàn yêu người đàn ông này rồi.
Cô đã yêu… Niên Bách Ngạn.
Một trận hoan ái suýt nữa lấy mạng Tố Diệp.
Cô chìm vào giấc ngủ.
Còn anh thì vẫn rất tỉnh táo.
Điện thoại trên đầu giường lại kêu, vẫn là của cô. Niên Bách Ngạn khẽ hôn vầng trán đầm đìa mồ hôi của cô rồi đi vào nhà tắm. Cô uể oải với lấy điện thoại, không nghĩ là Tiểu Đậu Tử sẽ gọi tới.
“Chị xinh gái! Chị đi khỏi Thiên Đăng rồi sao?” Giọng Tiểu Đậu Tử nghe rất chân thành.
“À, có lẽ đã đi khỏi rồi. Chị cũng không rõ chỗ này cách trấn Thiên Đăng có xa lắm không.” Tố Diệp vội vàng cuộn chăn lại che đi cơ thể không một mảnh vải, hướng về phía nhà tắm, nói to với giọng mệt mỏi.
Niên Bách Ngạn đang ở trong nhà tắm chuẩn bị cạo râu, quay đầu nhìn cô, lắc đầu. Cô liền hiểu ra, sửa lại: “À, chị vừa tra xong, cũng không xa lắm, sao thế?”
Trong lúc nói chuyện, cô liền cảm thấy có một dòng chất chảy ra khỏi cơ thể, nóng rực. Gò má đỏ bừng, rồi cô bất giác ngước mắt nhìn bóng người đàn ông cao lớn trong phòng tắm, tim đập thình thịch.
“Em có món quà phải tặng chị, rất quan trọng, nhất định phải đưa cho chị.”
“Bây giờ ư?”
“Đúng thế! Chị xinh gái, chị mau tới đi, em đợi chị ở nhà trọ.” Tốc độ nói của Tiểu Đậu Tử cũng nhanh như rang lạc.
“À, không cần đâu…”
“Em vừa làm bài tập vừa đợi chị đấy. Chị cũng biết mẹ em luôn mong em được học hành hơn người, nên em muốn ba chữ Cao Húc Phong này được khắc trên giấy thông báo trúng tuyển đại học.”
Tố Diệp bất ngờ: “Em lo xa thật đấy.”
“Là bố mẹ em lo xa thôi.” Tiểu Đậu Tử lẩm bẩm, rồi lại dặn đi dặn lại cô nhất định phải tới, rồi mới cúp máy.
Tố Diệp dựa vào đầu giường, vứt điện thoại xuống rồi nhìn khung cảnh trước mặt, bên trên là dấu tích màn cọ xát của hai người tối qua, đầy hỗn loạn. Chiếc ga giường vẫn nguyên một màu trắng tinh khiết, chỉ duy nhất không nhìn thấy một thứ, dấu máu lần đầu tiên của người con gái…
Cô khẽ cựa mình ngồi dậy, nhưng khắp người đau nhức như bị xe ngựa cán qua. Quần áo vứt bừa bãi khắp đất từ tối qua đã được gấp lại gọn gàng. Chiếc thùng rác bên cạnh giường chất đầy giấy vệ sinh và khăn giấy…
Cô bắt đầu hồi tưởng lại, càng nhớ mặt càng đỏ gay gắt, cuối cùng chỉ biết úp mặt vào gối, nhưng hơi thở chỉ toàn mùi hương của người đàn ông. Trong phòng tắm có tiếng động, cô biết anh đang ở trong đó.
Cảm giác này rất kỳ lạ…
Cô chưa từng nghĩ tới chuyện một ngày mình sẽ là của anh. Thậm chí khung cảnh lần đầu gặp mặt vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt. Cô khẽ thở dài, hai người họ có phải nhanh quá rồi không? Đang day dứt thì điện thoại vang lên, lần này là điện thoại của cô. Chiếc di động bị Niên Bách Ngạn tắt nguồn vẫn còn im lìm nằm trên đầu giường.
Cửa phòng tắm bật mở, Niên Bách Ngạn bước ra, vừa hay Tố Diệp nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của anh. Cô hoảng hốt, vội quay đầu đi. Chẳng mấy chốc một bên giường bỗng lún hẳn xuống, là anh ngồi xuống bên cạnh.
Cô đưa tay vuốt hết tóc xuống che đi gương mặt mình vì má cô giờ đang nóng hầm hập.
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô không nhịn được cười, sau khi cầm lấy điện thoại của cô nghe máy, cũng chẳng quan tâm lúc này có phù hợp hay không, một tay luồn vào trong tấm chăn mỏng, vuốt ve sống lưng tuyệt đẹp của cô, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh bạo. Khi ngón tay và da thịt chạm vào nhau, giống như anh đang trân trọng một món đồ sứ cao cấp.
Cô nghe thấy anh nói vào trong điện thoại, không nhịn được phải quay đầu nói: “Đó là điện thoại của em.”
Niên Bách Ngạn cũng không né tránh Tố Diệp, mỉm cười: “Là Hứa Đồng, cô ấy tìm anh.”
Tố Diệp đột ngột tỉnh ra, đỏ từ mặt cho tới gáy, vùi cả người vào trong chăn, chỉ mong sao người vừa nói những câu ngớ ngẩn đó không phải là mình. Điện thoại của anh tắt máy cả đêm. Hứa Đồng lại là người thông minh đến mức nào, biết gọi tới điện thoại của cô để tìm Niên Bách Ngạn chứng tỏ cô ấy biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ như vậy, đến cảm giác muốn chết Tố Diệp cũng có.
Cô rất mê mẩn kỹ thuật tuyệt vời của Niên Bách Ngạn, gần như không biết chán, nhưng không có nghĩa là cô muốn chia sẻ niềm vui này với người khác.
Đầu kia điện thoại hình như Hứa Đồng đang thông báo lịch trình công tác. Cô nghe thấy Niên Bách Ngạn chốc chốc lại lên tiếng điều chỉnh. Sau lưng là là bàn tay anh, ngón tay anh chầm chậm lướt xuống, tuy vẫn sắp xếp công việc một cách tỷ mỉ cẩn thận nhưng lại không an phận muốn hưởng thụ làn da nhẵn mịn của cô. Thậm chí khi lướt tới eo, anh còn nhẹ nhàng vân vê.
Lần này Tố Diệp không dám liều lĩnh lên tiếng nữa. Đối phương là Hứa Đồng, người ta đang bàn chuyện nghiêm túc. Chứ không giống như Bạch Băng tối qua, thật ra tiếng “Bách Ngạn” đó là cô cố tình gọi với vẻ hồn xiêu phách lạc như vậy.
Nhưng Niên Bách Ngạn không có dấu hiệu ngừng lại, ngón tay vẫn càng lúc càng quá đáng. Cô phải dướn mặt lên, đưa mắt lườm anh. Nhưng từ đầu tới cuối chỉ thấy anh mỉm cười ngắm nhìn cô. Trong lòng dặn dò công việc, ánh mắt anh nhìn cô vẫn dịu dàng, thâm sâu đến mê người. Lòng cô ngập tràn ấm áp, chủ động dựa vào ngực anh, nghe từng nhịp tim vững chãi của anh, cũng để mặc anh dễ bề “ức hiếp” mình.
Cô nghe Niên Bách Ngạn nói với Hứa Đồng hoãn cuộc họp trực tuyến lúc một giờ chiều nay lại, rồi lại nghe anh nói sau này mấy buổi tiệc có Bạch Băng và Diêu Mai tham gia anh sẽ không có mặt. Không hiểu sao, sau khi nghe thấy mấy lời này, tim Tố Diệp bắt đầu đập loạn nhịp. Một niềm hạnh phúc to lớn len lỏi vào từng khớp xương, từng tế bào trên cơ thể. Cô ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Anh cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, khóe môi dịu dàng.
Đó là cảm giác thỏa mãn khi chinh phục được một người đàn ông thành đạt.
Tố Diệp biết mình có hơi xấu tính, nhưng tâm tư cô luôn rõ ràng như vậy. Đây là người đàn ông quen lấy công việc làm trọng. Cô thích được nhìn thấy anh vì cô thay đổi kế hoạch của mình. Như vậy, cô sẽ cảm thấy mình thật sự đã chiếm giữ được toàn bộ tâm tư của anh.
Cuối cùng, trước khi cúp điện thoại Niên Bách Ngạn dặn dò Hứa Đồng một câu: “Lập tức gửi cho tôi lịch trình khi tới Nam Phi.”
Trái tim vốn đang đắm chìm trong hạnh phúc của Tố Diệp bỗng đập “thịch” một cái. Anh… định tới Nam Phi sao? Sao chưa từng nghe thấy anh nhắc chuyện này với cô?
Cuộc nói chuyện không dài, sau khi nghe Niên Bách Ngạn dặn dò xong xuôi, Hứa Đồng cũng cúp máy, thậm chí còn chẳng có ý định chào hỏi chủ nhân thật sự của chiếc điện thoại này, giống như nó chẳng qua chỉ là một chiếc di động khác có thể tìm được Niên Bách Ngạn, đơn giản thế thôi. Tố Diệp vẫn nằm bò trên người anh, không những nghe rõ từng nhịp tim, còn cả đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.
Cũng đúng lúc nãy, cô nghe thấy Hứa Đồng nói, xe đưa anh tới sân bay bốn giờ chiều sẽ tới khách sạn. Bốn giờ là anh sẽ đi, vậy mà từ lúc gặp mặt tới giờ chẳng thấy anh nhắc gì với cô. Cô lén đưa mắt nhìn đồng hồ, tim càng thắt chặt.
“Em đói rồi phải không, trong phòng ăn đã chuẩn bị sẵn bữa trưa rồi.” Niên Bách Ngạn đặt điện thoại của cô sang một bên rồi bật máy di động của mình, rồi vòng tay ôm trọn cô vào lòng, mỉm cười hôn lên trán cô.
Cô làm gì còn tâm trạng ăn uống? Bụng dạ giờ đang khó chịu kinh khủng, khẽ lắc đầu.
“Sao thế?” Niên Bách Ngạn thấy cô chán nản liền hỏi: “Có món gan ngỗng em thích nhất. Nhà hàng này làm không tồi, bữa trưa sẽ được mang lên bất kỳ lúc nào.”
“Em không muốn ăn.” Tố Diệp lại bò ra giường, vùi nửa gương mặt xuống chiếc gối mềm mại. Trên lớp vải dễ chịu vẫn còn nguyên mùi hương của anh, thanh mát tinh khiết nhưng lại đầy triền miên. Cô nhắm mắt lại. Thật ra cô không băn khoăn về chuyến đi Nam Phi lần này mà về suy nghĩ của anh. Cuộc gặp gỡ lần này quá bất ngờ và đột ngột. Cô và anh cứ thế phát sinh quan hệ mà không hề có sự chuẩn bị nào. Mọi thứ tới quá nhanh, đến nỗi khiến cô luôn có cảm giác bất an dấy lên trong lòng.
Cô nên tin rằng anh thích cô, nếu không với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không nhẫn nại với cô như thế. Nhưng từ tối qua cho tới bây giờ, dù là một câu “Anh thích em” hoặc “Anh yêu em” anh cũng chưa từng nói một lời.
Sáng sớm nay anh lại có ham muốn cô cũng biết, mà ở giây phút dây dưa cuối cùng, khi anh dồn hết mọi tinh hoa của mình vào cơ thể cô, cô cũng nghe rõ anh nói một câu: Từ nay về sau hãy ở bên anh.
Ở bên anh, câu này có rất nhiều hàm nghĩa. Rốt cuộc anh muốn cô ở bên cạnh anh với tư cách gì? Giống như một tình nhân cố định trước đây anh từng có? Hay như một người bạn gái được anh yêu chiều hơn một chút, có thể công khai thân phận? Hoặc là một người vợ anh sẽ cưới khi nào thật sự làm rõ mọi quan hệ với Diệp Ngọc?
Cô không biết. Thật ra sáng nay khi được anh dẫn dắt tới đỉnh cao, nghe thấy câu nói này cô rất vui, niềm vui đó dường như sắp lấy mạng cô. Nhưng chỉ vì cuộc điện thoại đó của Hứa Đồng, chỉ vì từ lúc xuất hiện trước mặt cô cho tới giờ anh chưa hề nói rằng anh sẽ đi Nam Phi, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, não bộ bắt đầu hỗn loạn phức tạp. Cô bắt đầu không hiểu anh nghĩ gì rồi.
Thậm chí cô còn bắt đầu cho rằng, câu nói “từ nay về sau hãy ở bên anh” đó của anh chẳng qua chỉ là một câu thốt ra hợp cảnh vào giây phút hoan lạc nhất mà thôi. Sự thật chứng minh, mấy lời ngợi khen hoặc hứa hẹn của đàn ông khi ở trên giường đều trở thành đồ bỏ. Nhưng có một điểm đáng để khẳng định, vào giây phút sung sướng nhất nếu người đàn ông thì thầm bên tai rằng anh ta yêu bạn, vậy thì anh ta nhất định yêu bạn rất sâu sắc.
Tiếc là, cô không hề nghe được những câu như vậy.
Niên Bách Ngạn đè lên người cô, vòm ngực rộng lớn phủ lên cơ thể cô, bàn tan lưu luyến từ cánh tay cô lướt xuống: “Nhưng anh đói rồi!”
Tố Diệp không ngốc tới mức tưởng anh sẽ ra phòng ăn, vì khi anh đè lên người cô, mông cô đã chạm phải thứ cứng rắn đó, vẫn nóng bỏng như tối qua và sáng sớm nay, vẫn như một ngọn núi lửa chỉ chực phun trào, cô hiểu ý của anh. Thấy cô không nói gì, Niên Bách Ngạn mỉm cười, gương mặt điển trai áp sát, một nụ hôn dịu dàng miên man từ khóe môi cô đi xuống.
Đằng sau lưng cô nụ hôn nóng rẫy của anh, mỗi lần đều bỏng đến nỗi khiến cô muốn hét lên.
Bên tai lại là hô hấp khản đục của người đàn ông, hơi thở hầm hập giao hòa cùng luồng khí lạnh của điều hòa, lấp đầy từng nhịp thở của Tố Diệp. Tối qua là lần đầu cô trải qua chuyện tình cảm, đương nhiên không chịu nổi bị kích thích như vậy. Còn anh cuối cùng cũng được nếm trọn hương vị của cô, càng lúc càng tham lam, càng không thể cứu vãn. Anh cũng không còn là người đàn ông biết kiềm chế cái tôi của mình trước mặt cô nữa. Cảm giác hạnh phúc khi giới hạn cuối cùng của bản thân bị phá bỏ là đáng sợ nhất, vì anh không cần phải nhẫn nại và che giấu điều gì nữa.
“Đừng đùa nữa! Chẳng phải anh sắp phải đi sao?” Khi ngón tay anh thuần thục đâm vào, Tố Diệp cuối cùng cũng phải lên tiếng.
“Còn năm sáu tiếng nữa, vẫn kịp!” Thanh âm gợi cảm tràn đầy khát vọng.
Trái tim Tố Diệp nghẹt thở như bị một tảng đá khổng lồ đè xuống. Khi tay anh lướt qua bắp đùi, cô lấp tức co chặt hai chân lại, dò hỏi một câu: “Vậy anh… định khi nào quay về Bắc Kinh?”
Một giây sau cô bị anh xoay người lại, anh khẽ cười: “Sẽ nhớ anh chứ?”
Nỗi thất vọng trong tim dần lan tỏa, giống như ngọn lửa chống đỡ niềm hy vọng nhỏ nhoi cũng bị dập tắt hoàn toàn. Trái tim cô bắt đầu trầm xuống, tới tận một vực sâu không nhìn thấy đáy, trong quá trình đó chỉ có mình cô thưởng thức cảm giác đau đớn, hoang vu.
Cô chần chừ mãi không trả lời. Niên Bách Ngạn vẫn nhìn cô chằm chằm, như một sự cố chấp, nhất định phải nghe được câu trả lời của cô vậy. Cô nhìn vào mắt anh, khẽ liếm môi, cụp mắt xuống: “Không nhớ!”
Niên Bách Ngạn nhướn mày.
“Em còn rất nhiều nơi cần phải tới, làm gì có thời gian mà nhớ anh.” Cô lại áp mặt xuống gối, cổ họng như bị thít chặt.
Niên Bách Ngạn cười thầm bên tai cô: “Thật vô tâm!” Anh giơ tay phát vào mông cô, coi như một sự trừng phạt.
“Đau!” Cô kháng nghị.
“Còn nói mấy lời làm anh tức giận anh sẽ làm em đau nữa.” Ngữ khí của anh giống như đang cảnh cáo, nhưng ánh mắt thì ngập tràn ý cười, bàn tay nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
“Niên Bách Ngạn…” Ý thức được anh lại muốn bộc phát, vội quay đầu nhìn anh, ánh mắt đáng thương: “Em đau thật đấy, từ tối qua đến sáng nay anh đều… em không chịu nổi nữa rồi.”
Lời nói chân thành từ tận đáy lòng, lọt vào tai anh lại như thuốc kích thích. Vẻ đáng thương của cô cũng thỏa mãn được lòng hư vinh của người đàn ông. Anh không nhịn được, cúi đầu hôn cô mạnh mẽ, ánh mắt anh như sóng mực cuộn trào: “Tiểu yêu tinh! Mấy câu đó anh coi như em đang chòng ghẹo.”
“Em không…”
“Anh sẽ thật nhẹ nhàng.” Anh dỗ dành, eo từ từ hạ xuống.
Cô ngẩng đầu, nhíu mày. Một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh của anh. Đúng như những gì anh hứa, tốc độ của anh rất chậm rãi. Nhưng càng như vậy cô càng cảm nhận được rõ ràng, thậm chí là từng huyết quản của anh đang rung lên.
Cơ thể dần rộng mở trước luồng sức mạnh ấy. Cuối cùng cô phải kêu lên, anh cúi đầu cắn nhẹ tai cô, dịu dàng nói: “Tại sao không nói thật với anh?”
Đầu óc Tố Diệp đã mơ hồ, chẳng còn phân biệt được anh đang nói cái gì.
Động tác của anh chậm mà chắc chắn, giống như đang cố tình giày vò cô vậy, lúc sâu lúc nông, lúc mạnh lúc nhẹ. Sắc mặt cô đỏ ứng như ráng chiều.
“Đau lắm sao?” Cơ bắp toàn thân anh căng chặt, eo tràn đầy sức mạnh.
Tố Diệp tan chảy trong lòng anh, giọng nói tuy nức nở nhưng vẫn đầy hấp dẫn: “Đau…”
“Đau chỗ nào?” Niên Bách Ngạn khẽ nâng người cô lên cao, mặt anh vùi sâu vào cổ cô.
“Anh… quá sâu rồi, còn to nữa.” Vì ngượng ngùng, giọng cô càng nũng nịu.
“Thích không?” Niên Bách Ngạn chìm đắm trong ánh mắt cô, mắt cô khép hờ, nhờ một tia sáng len vào qua khe cửa trông nó càng thêm rực rỡ. Còn cơ thể cô cũng chặt một cách kỳ lạ, trong cơ thể cô vẫn chất dịch tối qua và sáng nay anh để lại, cảm giác chí mạng đó càng khiến anh tham lam muốn hưởng thụ.
Tố Diệp để mặc cánh tay anh chống đỡ lấy cơ thể đung đưa của mình. Dù là sự thất vọng hay giằn vặt khi nãy thì cũng đã tan biến dưới những lời nói và động tác dịu dàng của anh, cuối cùng cô chỉ muốn khuất phục, mang tới cho anh niềm vui.
“Thích… Thích lắm…” Cô bạo dạn nói lên khát vọng trong lòng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy ga giường, mượn nó để đón lấy sự nhiệt tình của anh.
Anh và cô đan tay vào nhau, khi bờ vai hạ xuống cũng là lúc anh thì thầm bên tai cô: “Lần này tới cao trào hãy gọi tên anh.”
Cô kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng cả người đã lại rơi vào một cơn lốc tình yêu mạnh mẽ. Rất lâu sau, cô nhìn bàn tay lớn nắm chặt tay mình, bàn tay khóa chặt người cô mạnh mẽ vững chãi, nhiệt độ của anh cũng khiến cô hoàn toàn cháy rụi, không thể thoát khỏi được nữa.
Khoảnh khắc này cô mới hiểu rõ suy nghĩ của mình.
Cô, cho dù trong lòng còn nhiều trở ngại, còn nhiều lo lắng, cũng không thể không đối diện với một sự thật.
Đó chính là cô đã hoàn toàn yêu người đàn ông này rồi.
Cô đã yêu… Niên Bách Ngạn.
Một trận hoan ái suýt nữa lấy mạng Tố Diệp.
Cô chìm vào giấc ngủ.
Còn anh thì vẫn rất tỉnh táo.
Điện thoại trên đầu giường lại kêu, vẫn là của cô. Niên Bách Ngạn khẽ hôn vầng trán đầm đìa mồ hôi của cô rồi đi vào nhà tắm. Cô uể oải với lấy điện thoại, không nghĩ là Tiểu Đậu Tử sẽ gọi tới.
“Chị xinh gái! Chị đi khỏi Thiên Đăng rồi sao?” Giọng Tiểu Đậu Tử nghe rất chân thành.
“À, có lẽ đã đi khỏi rồi. Chị cũng không rõ chỗ này cách trấn Thiên Đăng có xa lắm không.” Tố Diệp vội vàng cuộn chăn lại che đi cơ thể không một mảnh vải, hướng về phía nhà tắm, nói to với giọng mệt mỏi.
Niên Bách Ngạn đang ở trong nhà tắm chuẩn bị cạo râu, quay đầu nhìn cô, lắc đầu. Cô liền hiểu ra, sửa lại: “À, chị vừa tra xong, cũng không xa lắm, sao thế?”
Trong lúc nói chuyện, cô liền cảm thấy có một dòng chất chảy ra khỏi cơ thể, nóng rực. Gò má đỏ bừng, rồi cô bất giác ngước mắt nhìn bóng người đàn ông cao lớn trong phòng tắm, tim đập thình thịch.
“Em có món quà phải tặng chị, rất quan trọng, nhất định phải đưa cho chị.”
“Bây giờ ư?”
“Đúng thế! Chị xinh gái, chị mau tới đi, em đợi chị ở nhà trọ.” Tốc độ nói của Tiểu Đậu Tử cũng nhanh như rang lạc.
“À, không cần đâu…”
“Em vừa làm bài tập vừa đợi chị đấy. Chị cũng biết mẹ em luôn mong em được học hành hơn người, nên em muốn ba chữ Cao Húc Phong này được khắc trên giấy thông báo trúng tuyển đại học.”
Tố Diệp bất ngờ: “Em lo xa thật đấy.”
“Là bố mẹ em lo xa thôi.” Tiểu Đậu Tử lẩm bẩm, rồi lại dặn đi dặn lại cô nhất định phải tới, rồi mới cúp máy.
Tố Diệp dựa vào đầu giường, vứt điện thoại xuống rồi nhìn khung cảnh trước mặt, bên trên là dấu tích màn cọ xát của hai người tối qua, đầy hỗn loạn. Chiếc ga giường vẫn nguyên một màu trắng tinh khiết, chỉ duy nhất không nhìn thấy một thứ, dấu máu lần đầu tiên của người con gái…
/727
|