Việc Niên Bách Ngạn tỉnh lại khiến Tố Diệp hiểu rõ một đạo lý. Đó chính là: Phụ nữ có kiên cường tới đâu cũng chỉ là ngụy trang. Từ nhỏ tới lớn cô luôn cho rằng chỉ cần mình mạnh mẽ thì sẽ không phải chịu tổn thương nữa. Suy nghĩ này trước nay luôn chống đỡ cô đi hết con đường du học rồi bước chân vào xã hội, chưa bao giờ sai lầm. Dù là một cuộc sống chỉ vì bản thân, dù luôn đanh đá cay nghiệt, đó chẳng qua cũng là một cách để tự bảo vệ bản thân mình.
Từ khi ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, đạo lý cứng nhắc này không hiểu đã thay đổi thế nào. Cô dần dần bắt đầu quen cảm giác dựa dẫm vào một người, thậm chí lún sâu vào đó không thể thoát ra. Giây phút Niên Bách Ngạn trúng đạn ngã xuống đất, dường như cả thế giới của cô bỗng sụp đổ, những nguyên tắc dù né tránh hay lạc quan đã từng động viên cô nay cũng hoàn toàn tan biến. Cô chợt ý thức được không biết từ khi nào mình đã trở thành con ếch xanh trong làn nước ấm. Cô phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể điều chỉnh mình trở về sự độc lập và kiên định ngày xưa. Cô cắn chặt răng hoàn thành lời căn dặn Niên Bách Ngạn để lại, thậm chí chẳng suy nghĩ xem làm như vậy liệu có nguy hiểm gì không, có xứng đáng hay không. Cô cứ ngỡ mình rất kiên cường, ít nhất tới tận khi Niên Bách Ngạn bị đẩy vào phòng phẫu thuật cô vẫn cố gắng không gào khóc, ít nhất khi đối mặt với nòng súng của đám vệ sỹ Aston hướng về phía cô, cô vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Vậy mà, tất cả đều chỉ là ảo giác, dừng lại vào lúc Niên Bách Ngạn tỉnh dậy. Nhìn bác sỹ kiểm tra lại toàn bộ cho Niên Bách Ngạn, Tố Diệp mới thực sự thấu hiểu thế nào là cảm giác an toàn, tựa như cô gắng gượng lâu như vậy chỉ chờ đợi giây phút anh tỉnh lại. Cuối cùng cô cũng nhận ra bản thân mình sợ hãi đến nhường nào, chỉ đang không ngừng dùng sự rắn rỏi để thôi miên nỗi lo sợ của mình.
Cuối cùng Tố Diệp cũng bật khóc. Mắt cô đỏ ửng, ướt nhòe. Sau khi bác sỹ rời khỏi phòng, cô nhanh chóng lau nước mắt, ngồi xuống bên cạnh Niên Bách Ngạn, nhìn anh lại bất giác cười thỏa mãn. Khóc, chẳng vì điều gì khác, chỉ vì muốn khóc. Cười, cũng chẳng có nguyên do, chỉ biết muốn cười. Đúng như câu nói: Tình yêu thật sự sẽ khiến con người ta hoàn toàn trở thành những kẻ ngốc nghếch và điên khùng.
Niên Bách Ngạn dựa lên giường, thấy cô hết khóc lại cười, bỗng thấy luống cuống. Anh gượng đau, điều chỉnh lại tư thế của mình. Tố Diệp thấy vậy vội đứng lên đỡ anh. Anh bèn kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, ôm cô vào lòng, tránh không đụng đến vết thương, khẽ cười: “Chẳng phải anh không sao rồi sao?”
“Vậy anh có biết mình đã hôn mê mấy ngày rồi không?” Cô nép mình trong lòng anh, nét mặt hờn giận. Anh mặc quần áo của bệnh viện, mùi thuốc khử trùng hòa với mùi gỗ mộc, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô bèn cố gắng áp sát vào người anh, hít hà mùi hương khiến lòng mình bình yên.
“Anh vừa nghe bác sỹ nói rồi.” Niên Bách Ngạn thích cảm giác cô như một con mèo yếu đuối bám vào người anh. Nó khiến anh thư thái. Anh cúi đầu, đặt lên tóc cô một nụ hôn: “Mấy ngày qua vất vả cho em rồi!”
Tố Diệp ôm eo anh, ngước mắt lên, môi bất ngờ chạm vào cằm anh, một sự áy náy ánh lên trong mắt cô. Niên Bách Ngạn thấy vậy bèn cười hỏi cô làm sao vậy. Cô chần chừ giây lát rồi thở dài: “Nếu em không tới Nam Phi, anh cũng không bị trúng đạn.” Cô chưa từng nghĩ mình sẽ gặp một người đàn ông có thể đỡ đạn cho mình. Tình yêu của anh, mãnh liệt tới nỗi cô không biết phải làm sao, không biết nên đáp lại anh thế nào mới đủ.
Anh chỉ cười: “Em sai rồi! Có em ở bên cạnh anh mới nhận ra những chuyến đi tới Nam Phi trước đây nhàm chán đến mức nào.”
“Anh đang ám chỉ em gây thêm phiền phức cho anh phải không?” Cô không nhịn được cười. Thấy anh có vẻ mệt, cô bèn nâng cao giường lên để anh dựa vào được thoải mái hơn.
Niên Bách Ngạn nghe ra cô cố tình trêu chọc để che giấu sự dằn vặt trong lòng mình: “Rõ ràng là em hiểu ý anh muốn nói.”
Có một dòng nước ấm áp ùa vào tận trái tim, rồi theo huyết mạch lan tới từng ngóc ngách trong cơ thể. Hai người đan tay vào nhau, cảm nhận những mạch máu nơi mu bàn tay và lòng bàn tay. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Anh tỉnh lại thật tốt. Không có anh ở bên cạnh, em phát hiện mình chẳng làm được chuyện gì nên hồn.”
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, lòng bỗng cảm thấy mềm ra, lại vì những lời dựa dẫm này của cô mà tâm trạng sục sôi. Anh siết chặt tay cô, nụ cười bên môi càng trở nên yêu thương. Cô đã nói rằng cô cần anh không một chút giấu giếm. Sự thẳng thắn ấy khiến anh ấm lòng, đến lời nói cất lên cũng dịu dàng hẳn: “Anh đã hứa là sẽ không bỏ rơi em.”
Tố Diệp ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn mãi nhìn mãi khóe mắt lại hơi đỏ lên. Niên Bách Ngạn đưa tay chạm lên mặt cô: “Đồ ngốc, em đã làm rất tốt rồi.”
“Tin tưởng em vậy sao?” Sống mũi cô cay cay: “Thế nên anh mới giao một việc quan trọng như thế cho em? Anh thật sự không sợ em làm hỏng việc sao?”
“Em sẽ làm được!”
Tố Diệp khịt mũi, cuối cùng cũng đè nén được cảm xúc trong lòng xuống, cố ý chọc cười: “Sự tin tưởng của anh cũng khiến em vừa mừng vừa lo đấy, lẽ nào anh không muốn biết em xử lý mọi việc thế nào rồi sao?”
Anh tỉnh dậy nhưng lại không hỏi ngay chuyện có liên quan tới mỏ kim cương và Xương Đồ. Anh như vậy càng khiến tình yêu của cô dành cho anh đậm sâu thêm.
Niên Bách Ngạn xoa đầu cô: “Với tính cách của em, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sau khi anh tỉnh lại e là chẳng còn tâm trạng đâu để khóc.”
Tố Diệp bật cười, nghĩ lại cũng thấy đúng thật. Nhưng anh không hỏi cô cũng không thể không báo cáo, bèn thuật lại cho anh tất cả mọi chuyện liên quan tới mỏ kim cương, sau khi nói chuyện của Xương Đồ, cô bỗng thấy lo ngay ngáy, nhìn Niên Bách Ngạn hỏi: “Em thật sự không hiểu tại sao ông ta còn muốn đợi thêm một ngày nữa, mà hình như anh cũng dự tính trước được việc này?”
Cả quá trình, Niên Bách Ngạn lắng nghe chăm chú, không ngắt lời cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến nào. Sau khi cô nêu ra nghi vấn ấy, anh ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn rất hiểu con người Xương Đồ. Ông ta có mục đích của mình thế nên anh không thể gạn ép, ra lệnh cho ông ta được.”
Tố Diệp nhíu mày nghe Niên Bách Ngạn giải thích. Anh trả lời mà cũng như không trả lời. Một câu nói đơn giản thốt ra từ miệng anh sao nghe lại có vẻ sâu xa bí hiểm vậy. Một lúc sau cô hỏi: “Viên kim cương trong tay Xương Đồ có giá trị đến vậy sao? Đến mức anh phải bỏ ra hai trăm triệu mua cái mỏ rỗng ấy, chỉ để lấy viên kim cương hồng đổi lấy viên kim cương xanh ngọc? Viên kim cương hồng ấy chắc chắn cũng không tầm thường.”
“Diệp Diệp! Em phải luôn nhớ, giá trị của kim cương là bao nhiêu không phải bản thân nó quyết định, mà chính con người đứng đằng sau thao túng.” Niên Bách Ngạn khẽ cựa mình, rồi lại kéo cô vào lòng, lời nói chân thành sâu sắc: “Kim cương nói trắng ra chính là đá Cacbon hình thành, đá thì có giá trị bao nhiêu được? Chẳng qua là vì con người định giá cho nó mà thôi. Dù là màu hồng hay màu xanh ngọc thì trong mắt anh nó đều như nhau cả. Sở dĩ có sự so sánh là vì anh cảm thấy viên kim cương xanh ngọc trong tay Xương Đồ thích hợp với bộ sưu tập thêu của Tinh Thạch hơn mà thôi.”
Tố Diệp nghe xong, há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Niên Bách Ngạn. Một viên kim cương mấy trăm triệu mà anh lại thản nhiên nói nó chỉ là đá Cacbon tạo thành. Đúng là người no không hiểu nỗi khổ của kẻ đói. Cô mà có mấy viên… à không, chỉ cần một viên thôi cũng đủ phát tài rồi.
Nhìn cái vẻ ngơ ngẩn của cô, Niên Bách Ngạn không nhịn được cười, bất giác cúi xuống hôn lên môi cô, bổ sung: “Kim cương được chọn là vì em cần nó. Vì thế nó mới có giá trị. Chứ không phải nó thao túng ngược lại con người, hiểu chưa?”
Tố Diệp gật đầu, nhưng ngay lập tức cố ý chau mày: “Em có phải học sinh tiểu học đâu, đừng có giảng đạo lý với em.”
“Nói chuyện với người ham tiền như em, anh bắt buộc phải lải nhải thêm mấy câu.”
Tố Diệp bám lấy anh, chủ động tặng anh một nụ hôn. Hơi thở của hai người quấn quýt, giao hòa. Giọng nói mềm mại của cô phát ra từ khe hở giữa hai bờ môi áp sát: “Còn nói em như vậy nữa, em mặc kệ việc của anh đấy. Đừng quên, anh còn phải đợi em tới lấy viên kim cương của Xương Đồ nữa.”
“Không cần gấp.” Niên Bách Ngạn bất ngờ không bị “uy hiếp”, vòng tay ra sau eo cô, nói thêm: “Có một chuyện quan trọng hơn.”
Tố Diệp rời khỏi môi anh: “Chuyện gì vậy?”
Niên Bách Ngạn cười: “Giúp anh làm thủ tục xuất viện.”
“Anh muốn ra viện?” Tố Diệp có vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó lắc đầu nguây nguẩy: “Không được, không được! Anh mới tỉnh lại, sao có thể ra viện ngay được.”
“Vừa rồi em cũng nghe bác sỹ nói rồi đấy, anh không sao!”
“Thế nào gọi là không sao? Không sao mà lại hôn mê lâu vậy sao? Anh không được xuất viện, em không đồng ý.” Tố Diệp từ chối không chút do dự.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn có phần khó xử: “Anh ra viện rồi vẫn có thể dưỡng thương mà.”
“Vậy cũng không được!”
“Nghe lời đi, giúp anh làm thủ tục xuất viện.” Niên Bách Ngạn khuyên nhủ, trong nụ cười còn có chút lấy lòng: “Yên tâm! Nếu có chuyện gì không ổn, anh sẽ gọi bác sỹ tới ngay.”
Tố Diệp cũng biết người như anh có đánh chết cũng không chịu ở lại bệnh viện quá lâu, lại thấy anh gần như đã van nài rồi, cô đành gật đầu: “Vậy sau khi ra viện, lúc nào thấy không khỏe phải lập tức nói với em. Anh không được gắng gượng, cũng không được làm quá sức.”
“Được!”
Tố Diệp nhìn lâu rồi mới thở dài, rời khỏi phòng đi làm thủ tục xuất viện.
Họ về tới nhà đã là hơn một giờ chiều, tài xế Will Smith tới bệnh viện đón. Trong xe còn có Bella. Dọc đường Bella không ngừng hỏi han ân cần khiến Tố Diệp ôm cả một bụng tức.
Sau khi dìu Niên Bách Ngạn vào phòng ngủ, Tố Diệp đi rót nước. Lúc quay lại đã nhìn thấy Bella đứng báo cáo công việc với Niên Bách Ngạn. Cảm giác bực dọc cả đường lập tức bộc phát. Cô rảo bước vào phòng, đặt mạnh cốc nước xuống đầu giường, nói như tát nước vào mặt: “Bella! Anh ấy cần phải nghỉ ngơi, cô vội đi đầu thai à? Báo cáo muộn một chút thì chết sao?”
Bella bị cô mắng té tát, đỏ bừng mặt, muốn phản bác nhưng lại ngại Niên Bách Ngạn có mặt ở đó, chỉ nhíu mày nói: “Là anh Niên muốn nghe chuyện của công ty.”
Tố Diệp vừa nghe xong liền quay phắt sang Niên Bách Ngạn, nét mặt không vui: “Niên Bách Ngạn! Anh đã hứa với em thế nào? Có phải lại muốn em trả anh về bệnh viện không?” Người đàn ông này, không giữ lời hứa thì đừng trách cô nổi nóng trước mặt trợ lý của anh!
Từ khi ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, đạo lý cứng nhắc này không hiểu đã thay đổi thế nào. Cô dần dần bắt đầu quen cảm giác dựa dẫm vào một người, thậm chí lún sâu vào đó không thể thoát ra. Giây phút Niên Bách Ngạn trúng đạn ngã xuống đất, dường như cả thế giới của cô bỗng sụp đổ, những nguyên tắc dù né tránh hay lạc quan đã từng động viên cô nay cũng hoàn toàn tan biến. Cô chợt ý thức được không biết từ khi nào mình đã trở thành con ếch xanh trong làn nước ấm. Cô phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể điều chỉnh mình trở về sự độc lập và kiên định ngày xưa. Cô cắn chặt răng hoàn thành lời căn dặn Niên Bách Ngạn để lại, thậm chí chẳng suy nghĩ xem làm như vậy liệu có nguy hiểm gì không, có xứng đáng hay không. Cô cứ ngỡ mình rất kiên cường, ít nhất tới tận khi Niên Bách Ngạn bị đẩy vào phòng phẫu thuật cô vẫn cố gắng không gào khóc, ít nhất khi đối mặt với nòng súng của đám vệ sỹ Aston hướng về phía cô, cô vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Vậy mà, tất cả đều chỉ là ảo giác, dừng lại vào lúc Niên Bách Ngạn tỉnh dậy. Nhìn bác sỹ kiểm tra lại toàn bộ cho Niên Bách Ngạn, Tố Diệp mới thực sự thấu hiểu thế nào là cảm giác an toàn, tựa như cô gắng gượng lâu như vậy chỉ chờ đợi giây phút anh tỉnh lại. Cuối cùng cô cũng nhận ra bản thân mình sợ hãi đến nhường nào, chỉ đang không ngừng dùng sự rắn rỏi để thôi miên nỗi lo sợ của mình.
Cuối cùng Tố Diệp cũng bật khóc. Mắt cô đỏ ửng, ướt nhòe. Sau khi bác sỹ rời khỏi phòng, cô nhanh chóng lau nước mắt, ngồi xuống bên cạnh Niên Bách Ngạn, nhìn anh lại bất giác cười thỏa mãn. Khóc, chẳng vì điều gì khác, chỉ vì muốn khóc. Cười, cũng chẳng có nguyên do, chỉ biết muốn cười. Đúng như câu nói: Tình yêu thật sự sẽ khiến con người ta hoàn toàn trở thành những kẻ ngốc nghếch và điên khùng.
Niên Bách Ngạn dựa lên giường, thấy cô hết khóc lại cười, bỗng thấy luống cuống. Anh gượng đau, điều chỉnh lại tư thế của mình. Tố Diệp thấy vậy vội đứng lên đỡ anh. Anh bèn kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, ôm cô vào lòng, tránh không đụng đến vết thương, khẽ cười: “Chẳng phải anh không sao rồi sao?”
“Vậy anh có biết mình đã hôn mê mấy ngày rồi không?” Cô nép mình trong lòng anh, nét mặt hờn giận. Anh mặc quần áo của bệnh viện, mùi thuốc khử trùng hòa với mùi gỗ mộc, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô bèn cố gắng áp sát vào người anh, hít hà mùi hương khiến lòng mình bình yên.
“Anh vừa nghe bác sỹ nói rồi.” Niên Bách Ngạn thích cảm giác cô như một con mèo yếu đuối bám vào người anh. Nó khiến anh thư thái. Anh cúi đầu, đặt lên tóc cô một nụ hôn: “Mấy ngày qua vất vả cho em rồi!”
Tố Diệp ôm eo anh, ngước mắt lên, môi bất ngờ chạm vào cằm anh, một sự áy náy ánh lên trong mắt cô. Niên Bách Ngạn thấy vậy bèn cười hỏi cô làm sao vậy. Cô chần chừ giây lát rồi thở dài: “Nếu em không tới Nam Phi, anh cũng không bị trúng đạn.” Cô chưa từng nghĩ mình sẽ gặp một người đàn ông có thể đỡ đạn cho mình. Tình yêu của anh, mãnh liệt tới nỗi cô không biết phải làm sao, không biết nên đáp lại anh thế nào mới đủ.
Anh chỉ cười: “Em sai rồi! Có em ở bên cạnh anh mới nhận ra những chuyến đi tới Nam Phi trước đây nhàm chán đến mức nào.”
“Anh đang ám chỉ em gây thêm phiền phức cho anh phải không?” Cô không nhịn được cười. Thấy anh có vẻ mệt, cô bèn nâng cao giường lên để anh dựa vào được thoải mái hơn.
Niên Bách Ngạn nghe ra cô cố tình trêu chọc để che giấu sự dằn vặt trong lòng mình: “Rõ ràng là em hiểu ý anh muốn nói.”
Có một dòng nước ấm áp ùa vào tận trái tim, rồi theo huyết mạch lan tới từng ngóc ngách trong cơ thể. Hai người đan tay vào nhau, cảm nhận những mạch máu nơi mu bàn tay và lòng bàn tay. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Anh tỉnh lại thật tốt. Không có anh ở bên cạnh, em phát hiện mình chẳng làm được chuyện gì nên hồn.”
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, lòng bỗng cảm thấy mềm ra, lại vì những lời dựa dẫm này của cô mà tâm trạng sục sôi. Anh siết chặt tay cô, nụ cười bên môi càng trở nên yêu thương. Cô đã nói rằng cô cần anh không một chút giấu giếm. Sự thẳng thắn ấy khiến anh ấm lòng, đến lời nói cất lên cũng dịu dàng hẳn: “Anh đã hứa là sẽ không bỏ rơi em.”
Tố Diệp ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn mãi nhìn mãi khóe mắt lại hơi đỏ lên. Niên Bách Ngạn đưa tay chạm lên mặt cô: “Đồ ngốc, em đã làm rất tốt rồi.”
“Tin tưởng em vậy sao?” Sống mũi cô cay cay: “Thế nên anh mới giao một việc quan trọng như thế cho em? Anh thật sự không sợ em làm hỏng việc sao?”
“Em sẽ làm được!”
Tố Diệp khịt mũi, cuối cùng cũng đè nén được cảm xúc trong lòng xuống, cố ý chọc cười: “Sự tin tưởng của anh cũng khiến em vừa mừng vừa lo đấy, lẽ nào anh không muốn biết em xử lý mọi việc thế nào rồi sao?”
Anh tỉnh dậy nhưng lại không hỏi ngay chuyện có liên quan tới mỏ kim cương và Xương Đồ. Anh như vậy càng khiến tình yêu của cô dành cho anh đậm sâu thêm.
Niên Bách Ngạn xoa đầu cô: “Với tính cách của em, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sau khi anh tỉnh lại e là chẳng còn tâm trạng đâu để khóc.”
Tố Diệp bật cười, nghĩ lại cũng thấy đúng thật. Nhưng anh không hỏi cô cũng không thể không báo cáo, bèn thuật lại cho anh tất cả mọi chuyện liên quan tới mỏ kim cương, sau khi nói chuyện của Xương Đồ, cô bỗng thấy lo ngay ngáy, nhìn Niên Bách Ngạn hỏi: “Em thật sự không hiểu tại sao ông ta còn muốn đợi thêm một ngày nữa, mà hình như anh cũng dự tính trước được việc này?”
Cả quá trình, Niên Bách Ngạn lắng nghe chăm chú, không ngắt lời cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến nào. Sau khi cô nêu ra nghi vấn ấy, anh ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn rất hiểu con người Xương Đồ. Ông ta có mục đích của mình thế nên anh không thể gạn ép, ra lệnh cho ông ta được.”
Tố Diệp nhíu mày nghe Niên Bách Ngạn giải thích. Anh trả lời mà cũng như không trả lời. Một câu nói đơn giản thốt ra từ miệng anh sao nghe lại có vẻ sâu xa bí hiểm vậy. Một lúc sau cô hỏi: “Viên kim cương trong tay Xương Đồ có giá trị đến vậy sao? Đến mức anh phải bỏ ra hai trăm triệu mua cái mỏ rỗng ấy, chỉ để lấy viên kim cương hồng đổi lấy viên kim cương xanh ngọc? Viên kim cương hồng ấy chắc chắn cũng không tầm thường.”
“Diệp Diệp! Em phải luôn nhớ, giá trị của kim cương là bao nhiêu không phải bản thân nó quyết định, mà chính con người đứng đằng sau thao túng.” Niên Bách Ngạn khẽ cựa mình, rồi lại kéo cô vào lòng, lời nói chân thành sâu sắc: “Kim cương nói trắng ra chính là đá Cacbon hình thành, đá thì có giá trị bao nhiêu được? Chẳng qua là vì con người định giá cho nó mà thôi. Dù là màu hồng hay màu xanh ngọc thì trong mắt anh nó đều như nhau cả. Sở dĩ có sự so sánh là vì anh cảm thấy viên kim cương xanh ngọc trong tay Xương Đồ thích hợp với bộ sưu tập thêu của Tinh Thạch hơn mà thôi.”
Tố Diệp nghe xong, há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Niên Bách Ngạn. Một viên kim cương mấy trăm triệu mà anh lại thản nhiên nói nó chỉ là đá Cacbon tạo thành. Đúng là người no không hiểu nỗi khổ của kẻ đói. Cô mà có mấy viên… à không, chỉ cần một viên thôi cũng đủ phát tài rồi.
Nhìn cái vẻ ngơ ngẩn của cô, Niên Bách Ngạn không nhịn được cười, bất giác cúi xuống hôn lên môi cô, bổ sung: “Kim cương được chọn là vì em cần nó. Vì thế nó mới có giá trị. Chứ không phải nó thao túng ngược lại con người, hiểu chưa?”
Tố Diệp gật đầu, nhưng ngay lập tức cố ý chau mày: “Em có phải học sinh tiểu học đâu, đừng có giảng đạo lý với em.”
“Nói chuyện với người ham tiền như em, anh bắt buộc phải lải nhải thêm mấy câu.”
Tố Diệp bám lấy anh, chủ động tặng anh một nụ hôn. Hơi thở của hai người quấn quýt, giao hòa. Giọng nói mềm mại của cô phát ra từ khe hở giữa hai bờ môi áp sát: “Còn nói em như vậy nữa, em mặc kệ việc của anh đấy. Đừng quên, anh còn phải đợi em tới lấy viên kim cương của Xương Đồ nữa.”
“Không cần gấp.” Niên Bách Ngạn bất ngờ không bị “uy hiếp”, vòng tay ra sau eo cô, nói thêm: “Có một chuyện quan trọng hơn.”
Tố Diệp rời khỏi môi anh: “Chuyện gì vậy?”
Niên Bách Ngạn cười: “Giúp anh làm thủ tục xuất viện.”
“Anh muốn ra viện?” Tố Diệp có vẻ ngạc nhiên, ngay sau đó lắc đầu nguây nguẩy: “Không được, không được! Anh mới tỉnh lại, sao có thể ra viện ngay được.”
“Vừa rồi em cũng nghe bác sỹ nói rồi đấy, anh không sao!”
“Thế nào gọi là không sao? Không sao mà lại hôn mê lâu vậy sao? Anh không được xuất viện, em không đồng ý.” Tố Diệp từ chối không chút do dự.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn có phần khó xử: “Anh ra viện rồi vẫn có thể dưỡng thương mà.”
“Vậy cũng không được!”
“Nghe lời đi, giúp anh làm thủ tục xuất viện.” Niên Bách Ngạn khuyên nhủ, trong nụ cười còn có chút lấy lòng: “Yên tâm! Nếu có chuyện gì không ổn, anh sẽ gọi bác sỹ tới ngay.”
Tố Diệp cũng biết người như anh có đánh chết cũng không chịu ở lại bệnh viện quá lâu, lại thấy anh gần như đã van nài rồi, cô đành gật đầu: “Vậy sau khi ra viện, lúc nào thấy không khỏe phải lập tức nói với em. Anh không được gắng gượng, cũng không được làm quá sức.”
“Được!”
Tố Diệp nhìn lâu rồi mới thở dài, rời khỏi phòng đi làm thủ tục xuất viện.
Họ về tới nhà đã là hơn một giờ chiều, tài xế Will Smith tới bệnh viện đón. Trong xe còn có Bella. Dọc đường Bella không ngừng hỏi han ân cần khiến Tố Diệp ôm cả một bụng tức.
Sau khi dìu Niên Bách Ngạn vào phòng ngủ, Tố Diệp đi rót nước. Lúc quay lại đã nhìn thấy Bella đứng báo cáo công việc với Niên Bách Ngạn. Cảm giác bực dọc cả đường lập tức bộc phát. Cô rảo bước vào phòng, đặt mạnh cốc nước xuống đầu giường, nói như tát nước vào mặt: “Bella! Anh ấy cần phải nghỉ ngơi, cô vội đi đầu thai à? Báo cáo muộn một chút thì chết sao?”
Bella bị cô mắng té tát, đỏ bừng mặt, muốn phản bác nhưng lại ngại Niên Bách Ngạn có mặt ở đó, chỉ nhíu mày nói: “Là anh Niên muốn nghe chuyện của công ty.”
Tố Diệp vừa nghe xong liền quay phắt sang Niên Bách Ngạn, nét mặt không vui: “Niên Bách Ngạn! Anh đã hứa với em thế nào? Có phải lại muốn em trả anh về bệnh viện không?” Người đàn ông này, không giữ lời hứa thì đừng trách cô nổi nóng trước mặt trợ lý của anh!
/727
|