Về đêm, Cape Town lại trở về với vẻ yên bình vốn có. Những ồn ã lùi xa, chỉ còn ánh đèn đường, cả bờ biển bên cạnh khu nhà cũng được nhuộm một màu vàng, trầm buồn mà xa hoa.
Tố Diệp rửa sạch vết thương cho Niên Bách Ngạn, chuẩn bị thay thuốc. Khi tháo lớp băng gạc ra, vết sẹo đã dần dần đóng vảy, vết thương đã hồi phục khá nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, trái tim lại không thôi đau đớn. Cảm giác oán trách anh ban ngày cũng bốc chốc tan thành mây khói. Anh đã bảo vệ cô không màng tới tính mạng mình như vậy. Chỉ riêng điều này thôi đã quá đủ rồi, cô còn đòi hỏi cao xa gì nữa.
Cô cẩn thận xử lý vết thương của anh, quấn băng mới che đi vị trí trúng đạn. Cô hết sức dè dặt ôm chặt lấy anh từ phía sau, không để tay chạm nơi ấy, áp mặt lên lưng anh.
Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy sống lưng mình mềm mại, đến cả trái tim anh cũng chợt mềm nhũn, nụ cười bên khóe môi càng thêm yêu thương. Tay anh đặt lên tay cô, nghịch ngợm: “Sao vậy?”
Giọng nói ấy xuyên qua lồng ngực, vọng vào tai cô, nghe càng thêm trầm thấp mạnh mẽ. Cô lắng nghe, cảm nhận sự bao dung và tình yêu của anh qua từng âm thanh. Một lúc sau cô khẽ thở dài, nhẹ nhàng thốt lên một câu nói: “Bách Ngạn! Em bắt đầu không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa rồi.”
“Có những chuyện không cần quá day dứt. Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện thật giả lẫn lộn.” Niên Bách Ngạn để mặc cô tựa vào lưng mình, khẽ nói: “Em chỉ cần nhớ rõ, anh đối em luôn thật lòng là được rồi.”
Tố Diệp gật đầu, cảm thấy ấm lòng.
Lúc sau cô lại nói: “Có một chuyện đáng nhẽ em phải nói với anh từ lâu rồi.”
“Chuyện gì vậy?”
Sau lưng anh, Tố Diệp khẽ mím môi, do dự một chút rồi nói: “Chuyện liên quan tới đứa con.”
“Diệp Diệp! Em có thai rồi?” Niên Bách Ngạn nghe tới đây lập tức quay người lại. Có lẽ chạm vào vết thương, anh khẽ nhíu mày nhưng ánh mắt rực rỡ, lấp lánh như những vì sao trong đêm tối.
Khoảnh khắc ấy Tố Diệp cảm thấy vô cùng hối hận, vì cô nhìn rõ sự kích động trong đôi mắt anh.
“Em…” Cô định nói lại thôi, cúi gằm mặt xuống.
Nhưng Niên Bách Ngạn lại hiểu lầm, cứ ngỡ cô đang xấu hổ. Trong nụ cười của anh có sự thỏa mãn không thể che giấu. Anh cúi xuống hôn lên trán cô, khẽ nói: “Có gì mà phải ngượng! Chúng ta không áp dụng biện pháp tránh thai, em mang thai con của anh là chuyện sớm muộn.”
“Anh thích trẻ con sao?” Tố Diệp nhìn anh hỏi.
Anh ghé sát vào mặt cô, mỉm cười: “Chỉ thích con của chúng ta thôi.”
Nghe xong câu ấy, Tố Diệp càng hoang mang hơn, trong càng cảm thấy không chắc chắn, nhất thời không dám nói thật. Niên Bách Ngạn lại không hề hay biết tâm sự của cô, lập tức kéo tay cô, đứng dậy, khiến cô giật nảy mình: “Anh làm gì vậy?”
“Tới bệnh viện.” Niên Bách Ngạn là mẫu người đàn ông điển hình của “phái hành động”, nhanh chóng cầm điện thoại chuẩn bị xe.
Tố Diệp vội vàng đứng dậy kéo tay anh lại, lỡ miệng nói: “Em không có thai.”
Niên Bách Ngạn dừng lại đột ngột. Nét mặt cô có phần ngượng ngập.
“Diệp Diệp…” Rất lâu sau anh mới khẽ gọi tên cô, rõ ràng là đã bị cô làm cho không hiểu trời trăng gì.
Cô sợ nhất là mỗi khi anh gọi cô như thế. Trầm ấp, bao dung, khó xử… khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cố gắng cắn chặt môi cô mới thốt lên được một câu: “Thật ra… em vẫn đang uống thuốc tránh thai.”
Lúc nói câu ấy cô nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị đón đợi sự quở trách của anh. Bình thường Niên Bách Ngạn là người không thích để lộ cảm xúc của mình. Nhưng vừa rồi, kẻ ngốc cũng nhận ra sự mừng rỡ và chờ mong trong mắt anh. Còn tin tức cô nói ra lại chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh. Anh không tức giận mới lạ. Cô đang đợi, đợi cơn thịnh nộ của anh giáng xuống. Nhưng trên đỉnh đầu mãi chỉ thấy im lặng.
Tố Diệp bèn dè dặt ngẩng lên. Khi nhìn vào mắt anh, tim cô khẽ chệch nhịp. Mắt anh u tối đáng sợ, nếp nhăn trên trán cũng vô cùng sâu. Cả người trông vô cùng xa cách. Anh không gào thét giận dữ, chỉ yên lặng nhìn cô như thế nhưng cũng đủ khiến người ta biết không được tái phạm lần thứ hai.
Lúc này cô mới hiểu rõ một đạo lý: Anh có thể nuông chiều cô, nhưng không có nghĩa anh không biết tức giận. Anh là một người đàn ông kiêu hãnh như thế, càng như vậy lại càng không nên chọc giận. Hành vi của cô vô tình đã dẫm trúng chiếc đuôi ngạo mạn đó của anh.
Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng lên tiếng, vẫn không hề bừng bừng phẫn nộ, nhưng có vẻ đã lạnh giá đi nhiều: “Đây chính là chuyện em muốn nói với anh?”
“Vâng!” Tố Diệp dằn lòng, thẳng thắn đáp.
“Tại sao không bàn bạc với anh? Em nên biết rõ, đây là chuyện của hai chúng ta.” Rõ ràng anh không vui.
“Vì…” Tố Diệp siết chặt ngón tay, không dám rời mắt khỏi anh: “Em không muốn anh thêm nhiều chuyện đau đầu. Khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện, ngày nào anh cũng bận rộn… Thêm nữa, bây giờ anh và em… hoàn toàn không thích hợp có con.”
Niên Bách Ngạn im lặng.
Tố Diệp sát lại gần anh, nhẹ nhàng ôm eo anh, chân thành nói: “Xin anh hãy tin em! Em thật sự rất muốn có một đứa con của hai chúng ta, nhưng bình tĩnh suy nghĩ anh cảm thấy bây giờ thật sự thích hợp cho sự chào đời của con sao? Giờ đang ở Nam Phi, hai chúng ta gần như quên hết những lời gièm pha, bàn tán. Nhưng dẫu sao rồi một ngày chúng ta vẫn phải quay về Bắc Kinh. Em không muốn khi mọi chuyện còn chưa ổn định đã đưa con tới thế giới này, như vậy là hại nó.”
Anh nhìn cô, đáy mắt như có suy nghĩ gì vừa tan ra.
“Xin lỗi, em không biết anh lại chờ mong đứa con đến vậy.” Cô cố gắng an ủi anh, vì sự lo sợ mà càng ôm anh chặt hơn: “Bây giờ mới nói với anh chuyện này là lỗi của em. Em chỉ hy vọng có thể mang tới cho con những điều kiện tốt nhất, anh hiểu em chứ?”
Cuối cùng Niên Bách Ngạn vòng tay qua eo cô. Khi bàn tay to lớn ấy phủ lên người mình, Tố Diệp gần như muốn khóc. Anh vẫn ấm áp như thế, ở trong vòng tay anh lúc nào cũng an toàn. Cô nghe thấy tiếng thở dài của anh, rồi câu nói cùng buông xuống một lúc: “Là anh có lỗi với em.”
Câu nói ấy thực sự như đâm vào tim Tố Diệp. Cô ngước lên: “Không… Anh không được nói vậy…”
“Anh nói thật đấy.” Sự nghiêm nghị giờ đã hóa thành áy náy và tiếc nuối, cuối cùng chỉ còn lại tình cảm nồng nàn: “Tại anh quên mất, quên mất chưa cho em bất kỳ danh phận và lời hứa hẹn nào, khiến em lo lắng sợ hãi. Em nói đúng, lúc này thật sự không thích hợp để có con. Anh nên cho em một mái nhà yên bình rồi mới được phép đưa ra yêu cầu ấy. Diệp Diệp! Vừa nãy anh quá ích kỷ rồi.”
“Không! Bách Ngạn…” Lần này mắt Tố Diệp đỏ thật, cô vùi mặt trong lòng anh, cảm động nói: “Em chỉ cần đi theo anh là được rồi. Em không cần danh phận, không cần lời hứa gì cả. Đừng vì em mà khiến anh phải khó xử.” Cô bắt đầu căm ghét chính mình. Người thực sự ích kỷ là cô mới đúng. Anh mong có đứa con như thế, mà cô lại…
“Ngốc ạ! Anh phải chịu trách nhiệm với em mới đúng, nếu không còn chẳng xứng đáng làm đàn ông.” Niên Bách Ngạn giơ tay nâng mặt cô lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh càng xót xa gấp vạn lần. Anh cúi xuống hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Anh chỉ yêu cầu em một chuyện thôi.”
Cô mở mắt nhìn anh.
“Sau này không được phép uống thuốc tránh thai nữa, không tốt cho sức khỏe.” Niên Bách Ngạn thấp giọng nói: “Mấy chuyện tránh thai này giao cho đàn ông cũng được.”
Tố Diệp lại thấy sống mũi cay cay, chủ động nhào vào lòng anh: “Thà anh cứ mắng em một trận đi!”
“Làm sao anh nỡ!”
“Bách Ngạn…” Cô gọi tên anh, mỗi một lần gọi là tình yêu lại sâu thêm một bậc: “Anh không thể chiều em như vậy được, em sẽ hư mất.”
Niên Bách Ngạn ôm chặt cô, thủ thỉ: “Hiếm khi em chịu thừa nhận anh tốt với em. Bình thường ai toàn mắng anh là đồ gian thương? Ai toàn chê anh hà khắc, không thân thiện với mọi người?”
Đợi anh dứt lời, Tố Diệp kiễng chân, ngẩng đầu, dùng đôi môi hồng chặn cái miệng của anh lại. Niên Bách Ngạn mỉm cười, lấy lại thế chủ động, đáp lại cô một nụ hôn sâu…
Bắc Kinh.
Về đêm, nhà họ Diệp bị bao trùm trong một bầu không khí quái dị. Từ ngày Nguyễn Tuyết Mạn nhìn thấy người con gái mặc váy đỏ trong vườn hoa bỗng trở nên điên điên khùng khùng. Cứ tới tối là bắt đầu cảm thấy sợ hãi vu vơ. Vì Diệp Hạc Phong không ngủ cùng phòng, bà ta đành phải ra lệnh cho người làm thay phiên nhau trực trước cửa phòng mình, thấy động tĩnh là phải mở cửa vào xem ngay. Làm vậy khiến cả đám người làm cũng căng thẳng vô cùng, bắt đầu truyền tai nhau nhà họ Diệp có ma.
Tối nay Nguyễn Tuyết Mạn lại một mình trốn về phòng từ sớm, chỉ còn Nguyễn Tuyết Cầm ở lại dưới nhà pha trà trong phòng khách. Người làm cũng đi nghỉ từ lâu. Phòng khách vô cùng yên tĩnh. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ quay từng nhịp tích tắc, và hương trà thoang thoảng. Bà ta mất ngủ, vì chuyện của Diệp Lan. Dạo gần đây bà ta phát hiện Diệp Lan mặt mày hồng hào, hớn hở, thế nên nghi ngờ con bé lại thân thiết với thằng Tố Khải đó. Cứ thế tới tận khuya mà bà ta vẫn không chợp mắt được.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, phát ra những thanh âm nặng nề mệt mỏi, từng tiếng từng tiếng, gõ đủ mười hai tiếng mới thôi. Nguyễn Tuyết Cầm đặt lá trà xuống, khi đảo mắt nhìn đồng hồ bỗng phát hiện một cái bóng đỏ lướt qua, bỗng chốc rùng mình. Bà ta không nghĩ gì nữa, vội vã đứng dậy, xông ngay ra khỏi phòng.
Ngoài căn nhà, chớp mắt đã không thấy cái bóng đỏ ấy đâu. Nguyễn Tuyết Cầm run rẩy, dè dặt chuyển hướng, mới phát hiện nơi cái bóng biến mất chính là vườn hoa!
Bà ta bất giác nhớ lại lời của Nguyễn Tuyết Mạn, lẽ nào có ma thật?
Bất chợt trên đỉnh đầu vang lên những tiếng khàn khàn, Nguyễn Tuyết Cầm hoảng sợ giật mình nhìn lên. Hóa ra là có đàn quạ bay qua. Bà ta thở phào, nhưng cả người cũng đã ướt sũng mồ hôi.
Bắc Kinh cứ khi thu sang là sẽ có quạ. Đây chẳng phải chuyện gì mới lạ. Mấy trăm năm trước, triều đình Mãn Thanh từng coi quạ là loài chim may mắn, thế nên tới tận bây giờ, xung quanh Tử Cấm Thành vẫn còn rất nhiều quạ. Nguyễn Tuyết Cầm đương nhiên rất ghét loài chim đen đúa ấy. Trong mắt người Hán, quạ là tượng trưng cho sự xui xẻo.
Bà ta muốn về phòng, nhưng lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng người hát. Tiếng hát đó khi xa khi gần, vang vọng, lọt vào tai bà ta. Nguyễn Tuyết Cầm trước nay chẳng tin gì vào ma quỷ, càng chẳng muốn lại như Nguyễn Tuyết Mạn, trở thành trò cười cho đám người làm. Bà ta cắn chặt răng, rón ra rón rén lại gần vườn hoa…
Vườn hoa vô cùng tĩnh mịch. Vì quá yên tĩnh nên tiếng hát càng trở nên rõ ràng. Có cả nhạc và ca từ, từng câu từng chữ lọt vào đầu bà ta:
“Luân hồi trên sông Tam Đồ*… Cẩn thận ướt vạt áo… Có hoa mà không thấy lá… Lá xanh mà chẳng có hoa… Đời đời kiếp kiếp… Hoa lá bỏ lỡ nhau…”
*Sông Tam Đồ: Một con sông trong chốn âm phủ. Tương truyền đây chính là ranh giới giữa thế giới của người sống và người chết. Nước của dòng sông sẽ chia ra dựa theo hành vi của người đã chết trên trần thế, có dòng chậm, dòng bình thường và dòng nhanh, nên dân gian gọi là “Tam Đồ” tức là ba con đường.
Tiếng hát ấy chất chứa bao oán hận, trôi dạt vô phương như một âm hồn. Tim Nguyễn Tuyết Cầm bắt đầu đập thình thịch, cứ cảm thấy bóng cây trùng trùng điệp điệp trong vườn hoa này như những bóng người. Bỗng đâu một chiếc váy đỏ lướt qua. Bà ta kinh hoàng bịt chặt miệng, chạy thục mạng ra khỏi vườn hoa.
Về phòng ngủ, Nguyễn Tuyết Cầm mới hoàn hồn trở lại.
Diệp Hạc Thành đang xem báo trong phòng, thấy vợ xông vào phòng với nét mặt nhợt nhạt, thì vô cùng kỳ lạ. Ông ta đặt tờ báo sang một bên, đứng dậy đi về phía bà ta, nhẹ nhàng vỗ vai. Không vỗ thì thôi, vừa vỗ đã khiến Nguyễn Tuyết Cầm giật lên thon thót, hét ầm một tiếng. Diệp Hạc Thành cũng bị bà ta làm cho hết hồn, vội lên tiếng: “Là tôi đây! Bà làm sao thế? Cứ như gặp ma ấy.”
“Hạc Thành à… Tôi gặp ma thật đấy.” Nguyễn Tuyết Cầm nắm chặt cánh tay Diệp Hạc Thành, run lẩy bẩy.
Diệp Hạc Thành cũng ngẩn người. Ông ta rất hiểu tính vợ mình, bình thường bà ấy vẫn luôn giữ hình tượng điềm tĩnh. Nhưng tối nay mất phong độ thế này, chắc chắn là đã gặp chuyện gì đáng sợ. Diệp Hạc Thành kéo bà ta lên giường, xác nhận lại: “Cũng mặc váy đỏ à?”
“Không những mặc váy đỏ, tôi còn nghe thấy cô ta hát nữa.” Nguyễn Tuyết Cầm còn mạnh hơn Nguyễn Tuyết Mạn một chút. Mặc dù hết hồn nhưng cũng chưa đến nỗi nói nhảm.
Diệp Hạc Thành nghe xong càng thấy khó hiểu: “Hát cái gì?”
Nguyễn Tuyết Cầm nhớ kỹ lại, chầm chậm nói: “Điệu nhạc đó kỳ quái lắm. Tôi chỉ nhớ lời bài hát thôi, cái gì mà thấy hoa không thấy lá gì đó... Rồi còn hoa lá bỏ lỡ nhau.”
Bà ta chỉ mải nhớ lại, không nhận ra khi nghe xong mấy lời bài hát ấy, sắc mặt Diệp Hạc Thành đột ngột thay đổi. Ông ta mở to hai mắt, cũng chẳng khác nào chính mình nhìn thấy ma.
“Lẽ nào căn nhà này có ma thật?” Nguyễn Tuyết Cầm ngồi lẩm bẩm một mình, rồi lại lắc đầu ngay lập tức: “Không… Không thể nào. Trên đời này làm gì có ma, nhất định là có kẻ đang giở trò, nhất định thế…”
Diệp Hạc Thành nghe mấy lời lẩm bẩm của vợ mới tỉnh lại, cố gắng che giấu nét mặt kinh hãi vừa rồi của mình rồi an ủi vợ: “Đúng đấy! Nhất định là có kẻ giở trò. Thời đại nào rồi còn tin vào mấy chuyện ma quỷ nhảm nhí.”
Nguyễn Tuyết Cầm thẫn thờ ngồi đó.
Còn Diệp Hạc Thành cũng không nói nữa, ánh mắt mập mờ đầy bí ẩn…
Cape Town, Nam Phi.
Tố Diệp bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Khi mở mắt ra, Niên Bách Ngạn đã nhận máy, thấy cô thức giấc anh bèn xin lỗi, cúi xuống hôn lên trán cô, rồi nói vào trong điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
Hình như là tiếng của Hứa Đồng.
Tố Diệp chẳng hơi đâu để ý trong điện thoại nói gì. Vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đầu óc cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ như say sóng. Thấy Niên Bách Ngạn nằm bên cạnh nghe điện thoại, cô bèn len vào lòng anh như một con gấu trúc, áp mặt lên vòm ngực để trần của anh, ôm lấy eo anh rồi lại thoải mái nhắm mắt.
Ánh nắng sớm mai rải khắp sàn nhà. Có cơn gió biển mát lạnh lùa vào phòng. Cảm giác yên bình này khiến Tố Diệp cứ muốn nằm mãi không bao giờ tỉnh lại.
Tối nay cô nằm mơ rất nhiều, nhưng không còn là những cơn ác mộng giày vò cô hàng đêm như trước nữa mà là những giấc mộng đẹp. Trong mơ, gương mặt Niên Bách Ngạn vẫn rõ ràng như thế. Hình như là lễ Giáng Sinh. Cô và anh vui vẻ dựng một cây thông Noel. Tại ngôi nhà ở Bắc Kinh, ngoài cửa sổ là ánh đèn đường rực rỡ, trong phòng là bầu không khí ấm áp. Còn cả con của anh và cô nữa. Là một cậu con trai rất xinh xắn. Nó có mái tóc đen của Niên Bách Ngạn, cũng thừa hưởng cả đôi mắt sâu và chiếc mũi cao của anh. Cô mặc cho con chiếc áo ông già Noel. Niên Bách Ngạn cười sảng khoái, nâng cậu nhóc lên đỉnh đầu.
Thế nên cả khi lúc bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại, cô vẫn mỉm cười.
Tóc cô quấn vào cánh tay anh, cả người mềm oặt. Khóe môi anh vẫn nở nụ cười. Có lẽ sợ làm phiền giấc ngủ của cô, anh đè thấp tông giọng của mình. Còn đầu kia dường như cũng đoán ra phần nào, thanh âm cũng nhỏ hẳn. Giọng nói của Niên Bách Ngạn vốn đã rất mê hoặc, đè nén như vậy càng có hiệu quả ru ngủ. Tố Diệp lại bắt đầu lờ đờ muốn ngủ, cô như con mèo kiếm tìm một tư thế thoải mái nhất.
Niên Bách Ngạn bật cười vì tư thế của cô, vừa nghe điện thoại vừa cúi đầu nhìn cô. Ngắm gò má cô ửng hồng, hàng mi dài, cái miệng đỏ hồng, lòng anh bỗng ngập tràn tình yêu.
Không biết đã qua bao lâu, Tố Diệp mơ hồ nghe thấy Niên Bách Ngạn nói: “Tôi sẽ qua đó ngay bây giờ!”, bỗng choàng tỉnh giấc. Cô mắt nhắm mắt mở nhìn anh, sau khi nhìn anh, cô lại quay qua ôm gối, nhắm mắt lại, oán trách: “Đúng là cuộc điện thoại đáng ghét! Hại em đang mơ giấc mơ đẹp bị ngắt mất.”
Niên Bách Ngạn không dậy ngay mà ôm cô từ phía sau, khẽ cười: “Mơ thấy gì vậy?”
Giọng anh lúc này vẫn còn chút khàn khàn của buổi sáng sớm, cả hơi thở phả vào tai cũng khiến cô ngứa ngáy. Cô rụt cổ lại, mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ cười hì hì vùi đầu vào gối.
Cái cổ trắng muốt của cô lộ ra. Niên Bách Ngạn lợi dụng thời cơ, cúi xuống, bờ môi men theo tai cô trượt dần, cuối cùng anh chìm đắm trong nơi mềm mại đó.
Tố Diệp không thể không mở mắt ra, không ngừng cầu xin. Mấy sợi râu lún phún của anh khiến cả người cô rấm rức, khó chịu.
“Đồ yêu tinh nào gọi điện cho anh vậy?” Cô quay lại, ôm lấy cổ anh, nũng nịu hỏi.
Niên Bách Ngạn bật cười, môi áp sát sống mũi cô: “Nếu để Hứa Đồng nghe thấy cô ấy sẽ buồn đấy.”
“Là Hứa Đồng thật sao? Em còn tưởng mình nghe nhầm.” Tố Diệp cười khẽ, cố tình nói: “Còn nói không có gì với cô ấy. Mới sáng sớm đã gọi điện đến, anh lại còn dịu dàng nhỏ nhẹ như thế, chẳng quan tâm em còn nằm bên cạnh.”
Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Vô lương tâm! Anh làm vậy là sợ em thức giấc.”
Tố Diệp đương nhiên là biết. Vừa rồi cô cũng chỉ chọc anh một chút thôi. Cô chủ động hôn anh rồi nói: “Được rồi, được rồi! Bỏ qua cho anh lần này. Em đã có anh rồi, thế nên có thể rộng lượng cho những người phụ nữ khác được ngắm anh thêm một chút.”
“Mới sáng ra đã không nghiêm túc, xem ra đúng là được chiều quá hóa hư rồi.” Miệng thì nói vậy nhưng tay anh vẫn ghì chặt cô.
Tố Diệp mím môi cười, cười xong không quên chuyện chính: “Đúng rồi! Anh định đi đâu?”
“Tới Johannesburg!”
“Á?”
Niên Bách Ngạn đứng dậy, khẽ vỗ vào mông cô: “Em cũng phải đi với anh.”
Tố Diệp rửa sạch vết thương cho Niên Bách Ngạn, chuẩn bị thay thuốc. Khi tháo lớp băng gạc ra, vết sẹo đã dần dần đóng vảy, vết thương đã hồi phục khá nhiều, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, trái tim lại không thôi đau đớn. Cảm giác oán trách anh ban ngày cũng bốc chốc tan thành mây khói. Anh đã bảo vệ cô không màng tới tính mạng mình như vậy. Chỉ riêng điều này thôi đã quá đủ rồi, cô còn đòi hỏi cao xa gì nữa.
Cô cẩn thận xử lý vết thương của anh, quấn băng mới che đi vị trí trúng đạn. Cô hết sức dè dặt ôm chặt lấy anh từ phía sau, không để tay chạm nơi ấy, áp mặt lên lưng anh.
Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy sống lưng mình mềm mại, đến cả trái tim anh cũng chợt mềm nhũn, nụ cười bên khóe môi càng thêm yêu thương. Tay anh đặt lên tay cô, nghịch ngợm: “Sao vậy?”
Giọng nói ấy xuyên qua lồng ngực, vọng vào tai cô, nghe càng thêm trầm thấp mạnh mẽ. Cô lắng nghe, cảm nhận sự bao dung và tình yêu của anh qua từng âm thanh. Một lúc sau cô khẽ thở dài, nhẹ nhàng thốt lên một câu nói: “Bách Ngạn! Em bắt đầu không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa rồi.”
“Có những chuyện không cần quá day dứt. Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện thật giả lẫn lộn.” Niên Bách Ngạn để mặc cô tựa vào lưng mình, khẽ nói: “Em chỉ cần nhớ rõ, anh đối em luôn thật lòng là được rồi.”
Tố Diệp gật đầu, cảm thấy ấm lòng.
Lúc sau cô lại nói: “Có một chuyện đáng nhẽ em phải nói với anh từ lâu rồi.”
“Chuyện gì vậy?”
Sau lưng anh, Tố Diệp khẽ mím môi, do dự một chút rồi nói: “Chuyện liên quan tới đứa con.”
“Diệp Diệp! Em có thai rồi?” Niên Bách Ngạn nghe tới đây lập tức quay người lại. Có lẽ chạm vào vết thương, anh khẽ nhíu mày nhưng ánh mắt rực rỡ, lấp lánh như những vì sao trong đêm tối.
Khoảnh khắc ấy Tố Diệp cảm thấy vô cùng hối hận, vì cô nhìn rõ sự kích động trong đôi mắt anh.
“Em…” Cô định nói lại thôi, cúi gằm mặt xuống.
Nhưng Niên Bách Ngạn lại hiểu lầm, cứ ngỡ cô đang xấu hổ. Trong nụ cười của anh có sự thỏa mãn không thể che giấu. Anh cúi xuống hôn lên trán cô, khẽ nói: “Có gì mà phải ngượng! Chúng ta không áp dụng biện pháp tránh thai, em mang thai con của anh là chuyện sớm muộn.”
“Anh thích trẻ con sao?” Tố Diệp nhìn anh hỏi.
Anh ghé sát vào mặt cô, mỉm cười: “Chỉ thích con của chúng ta thôi.”
Nghe xong câu ấy, Tố Diệp càng hoang mang hơn, trong càng cảm thấy không chắc chắn, nhất thời không dám nói thật. Niên Bách Ngạn lại không hề hay biết tâm sự của cô, lập tức kéo tay cô, đứng dậy, khiến cô giật nảy mình: “Anh làm gì vậy?”
“Tới bệnh viện.” Niên Bách Ngạn là mẫu người đàn ông điển hình của “phái hành động”, nhanh chóng cầm điện thoại chuẩn bị xe.
Tố Diệp vội vàng đứng dậy kéo tay anh lại, lỡ miệng nói: “Em không có thai.”
Niên Bách Ngạn dừng lại đột ngột. Nét mặt cô có phần ngượng ngập.
“Diệp Diệp…” Rất lâu sau anh mới khẽ gọi tên cô, rõ ràng là đã bị cô làm cho không hiểu trời trăng gì.
Cô sợ nhất là mỗi khi anh gọi cô như thế. Trầm ấp, bao dung, khó xử… khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cố gắng cắn chặt môi cô mới thốt lên được một câu: “Thật ra… em vẫn đang uống thuốc tránh thai.”
Lúc nói câu ấy cô nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị đón đợi sự quở trách của anh. Bình thường Niên Bách Ngạn là người không thích để lộ cảm xúc của mình. Nhưng vừa rồi, kẻ ngốc cũng nhận ra sự mừng rỡ và chờ mong trong mắt anh. Còn tin tức cô nói ra lại chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh. Anh không tức giận mới lạ. Cô đang đợi, đợi cơn thịnh nộ của anh giáng xuống. Nhưng trên đỉnh đầu mãi chỉ thấy im lặng.
Tố Diệp bèn dè dặt ngẩng lên. Khi nhìn vào mắt anh, tim cô khẽ chệch nhịp. Mắt anh u tối đáng sợ, nếp nhăn trên trán cũng vô cùng sâu. Cả người trông vô cùng xa cách. Anh không gào thét giận dữ, chỉ yên lặng nhìn cô như thế nhưng cũng đủ khiến người ta biết không được tái phạm lần thứ hai.
Lúc này cô mới hiểu rõ một đạo lý: Anh có thể nuông chiều cô, nhưng không có nghĩa anh không biết tức giận. Anh là một người đàn ông kiêu hãnh như thế, càng như vậy lại càng không nên chọc giận. Hành vi của cô vô tình đã dẫm trúng chiếc đuôi ngạo mạn đó của anh.
Cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng lên tiếng, vẫn không hề bừng bừng phẫn nộ, nhưng có vẻ đã lạnh giá đi nhiều: “Đây chính là chuyện em muốn nói với anh?”
“Vâng!” Tố Diệp dằn lòng, thẳng thắn đáp.
“Tại sao không bàn bạc với anh? Em nên biết rõ, đây là chuyện của hai chúng ta.” Rõ ràng anh không vui.
“Vì…” Tố Diệp siết chặt ngón tay, không dám rời mắt khỏi anh: “Em không muốn anh thêm nhiều chuyện đau đầu. Khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện, ngày nào anh cũng bận rộn… Thêm nữa, bây giờ anh và em… hoàn toàn không thích hợp có con.”
Niên Bách Ngạn im lặng.
Tố Diệp sát lại gần anh, nhẹ nhàng ôm eo anh, chân thành nói: “Xin anh hãy tin em! Em thật sự rất muốn có một đứa con của hai chúng ta, nhưng bình tĩnh suy nghĩ anh cảm thấy bây giờ thật sự thích hợp cho sự chào đời của con sao? Giờ đang ở Nam Phi, hai chúng ta gần như quên hết những lời gièm pha, bàn tán. Nhưng dẫu sao rồi một ngày chúng ta vẫn phải quay về Bắc Kinh. Em không muốn khi mọi chuyện còn chưa ổn định đã đưa con tới thế giới này, như vậy là hại nó.”
Anh nhìn cô, đáy mắt như có suy nghĩ gì vừa tan ra.
“Xin lỗi, em không biết anh lại chờ mong đứa con đến vậy.” Cô cố gắng an ủi anh, vì sự lo sợ mà càng ôm anh chặt hơn: “Bây giờ mới nói với anh chuyện này là lỗi của em. Em chỉ hy vọng có thể mang tới cho con những điều kiện tốt nhất, anh hiểu em chứ?”
Cuối cùng Niên Bách Ngạn vòng tay qua eo cô. Khi bàn tay to lớn ấy phủ lên người mình, Tố Diệp gần như muốn khóc. Anh vẫn ấm áp như thế, ở trong vòng tay anh lúc nào cũng an toàn. Cô nghe thấy tiếng thở dài của anh, rồi câu nói cùng buông xuống một lúc: “Là anh có lỗi với em.”
Câu nói ấy thực sự như đâm vào tim Tố Diệp. Cô ngước lên: “Không… Anh không được nói vậy…”
“Anh nói thật đấy.” Sự nghiêm nghị giờ đã hóa thành áy náy và tiếc nuối, cuối cùng chỉ còn lại tình cảm nồng nàn: “Tại anh quên mất, quên mất chưa cho em bất kỳ danh phận và lời hứa hẹn nào, khiến em lo lắng sợ hãi. Em nói đúng, lúc này thật sự không thích hợp để có con. Anh nên cho em một mái nhà yên bình rồi mới được phép đưa ra yêu cầu ấy. Diệp Diệp! Vừa nãy anh quá ích kỷ rồi.”
“Không! Bách Ngạn…” Lần này mắt Tố Diệp đỏ thật, cô vùi mặt trong lòng anh, cảm động nói: “Em chỉ cần đi theo anh là được rồi. Em không cần danh phận, không cần lời hứa gì cả. Đừng vì em mà khiến anh phải khó xử.” Cô bắt đầu căm ghét chính mình. Người thực sự ích kỷ là cô mới đúng. Anh mong có đứa con như thế, mà cô lại…
“Ngốc ạ! Anh phải chịu trách nhiệm với em mới đúng, nếu không còn chẳng xứng đáng làm đàn ông.” Niên Bách Ngạn giơ tay nâng mặt cô lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh càng xót xa gấp vạn lần. Anh cúi xuống hôn lên mắt cô, dịu dàng nói: “Anh chỉ yêu cầu em một chuyện thôi.”
Cô mở mắt nhìn anh.
“Sau này không được phép uống thuốc tránh thai nữa, không tốt cho sức khỏe.” Niên Bách Ngạn thấp giọng nói: “Mấy chuyện tránh thai này giao cho đàn ông cũng được.”
Tố Diệp lại thấy sống mũi cay cay, chủ động nhào vào lòng anh: “Thà anh cứ mắng em một trận đi!”
“Làm sao anh nỡ!”
“Bách Ngạn…” Cô gọi tên anh, mỗi một lần gọi là tình yêu lại sâu thêm một bậc: “Anh không thể chiều em như vậy được, em sẽ hư mất.”
Niên Bách Ngạn ôm chặt cô, thủ thỉ: “Hiếm khi em chịu thừa nhận anh tốt với em. Bình thường ai toàn mắng anh là đồ gian thương? Ai toàn chê anh hà khắc, không thân thiện với mọi người?”
Đợi anh dứt lời, Tố Diệp kiễng chân, ngẩng đầu, dùng đôi môi hồng chặn cái miệng của anh lại. Niên Bách Ngạn mỉm cười, lấy lại thế chủ động, đáp lại cô một nụ hôn sâu…
Bắc Kinh.
Về đêm, nhà họ Diệp bị bao trùm trong một bầu không khí quái dị. Từ ngày Nguyễn Tuyết Mạn nhìn thấy người con gái mặc váy đỏ trong vườn hoa bỗng trở nên điên điên khùng khùng. Cứ tới tối là bắt đầu cảm thấy sợ hãi vu vơ. Vì Diệp Hạc Phong không ngủ cùng phòng, bà ta đành phải ra lệnh cho người làm thay phiên nhau trực trước cửa phòng mình, thấy động tĩnh là phải mở cửa vào xem ngay. Làm vậy khiến cả đám người làm cũng căng thẳng vô cùng, bắt đầu truyền tai nhau nhà họ Diệp có ma.
Tối nay Nguyễn Tuyết Mạn lại một mình trốn về phòng từ sớm, chỉ còn Nguyễn Tuyết Cầm ở lại dưới nhà pha trà trong phòng khách. Người làm cũng đi nghỉ từ lâu. Phòng khách vô cùng yên tĩnh. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ quay từng nhịp tích tắc, và hương trà thoang thoảng. Bà ta mất ngủ, vì chuyện của Diệp Lan. Dạo gần đây bà ta phát hiện Diệp Lan mặt mày hồng hào, hớn hở, thế nên nghi ngờ con bé lại thân thiết với thằng Tố Khải đó. Cứ thế tới tận khuya mà bà ta vẫn không chợp mắt được.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, phát ra những thanh âm nặng nề mệt mỏi, từng tiếng từng tiếng, gõ đủ mười hai tiếng mới thôi. Nguyễn Tuyết Cầm đặt lá trà xuống, khi đảo mắt nhìn đồng hồ bỗng phát hiện một cái bóng đỏ lướt qua, bỗng chốc rùng mình. Bà ta không nghĩ gì nữa, vội vã đứng dậy, xông ngay ra khỏi phòng.
Ngoài căn nhà, chớp mắt đã không thấy cái bóng đỏ ấy đâu. Nguyễn Tuyết Cầm run rẩy, dè dặt chuyển hướng, mới phát hiện nơi cái bóng biến mất chính là vườn hoa!
Bà ta bất giác nhớ lại lời của Nguyễn Tuyết Mạn, lẽ nào có ma thật?
Bất chợt trên đỉnh đầu vang lên những tiếng khàn khàn, Nguyễn Tuyết Cầm hoảng sợ giật mình nhìn lên. Hóa ra là có đàn quạ bay qua. Bà ta thở phào, nhưng cả người cũng đã ướt sũng mồ hôi.
Bắc Kinh cứ khi thu sang là sẽ có quạ. Đây chẳng phải chuyện gì mới lạ. Mấy trăm năm trước, triều đình Mãn Thanh từng coi quạ là loài chim may mắn, thế nên tới tận bây giờ, xung quanh Tử Cấm Thành vẫn còn rất nhiều quạ. Nguyễn Tuyết Cầm đương nhiên rất ghét loài chim đen đúa ấy. Trong mắt người Hán, quạ là tượng trưng cho sự xui xẻo.
Bà ta muốn về phòng, nhưng lại loáng thoáng nghe thấy có tiếng người hát. Tiếng hát đó khi xa khi gần, vang vọng, lọt vào tai bà ta. Nguyễn Tuyết Cầm trước nay chẳng tin gì vào ma quỷ, càng chẳng muốn lại như Nguyễn Tuyết Mạn, trở thành trò cười cho đám người làm. Bà ta cắn chặt răng, rón ra rón rén lại gần vườn hoa…
Vườn hoa vô cùng tĩnh mịch. Vì quá yên tĩnh nên tiếng hát càng trở nên rõ ràng. Có cả nhạc và ca từ, từng câu từng chữ lọt vào đầu bà ta:
“Luân hồi trên sông Tam Đồ*… Cẩn thận ướt vạt áo… Có hoa mà không thấy lá… Lá xanh mà chẳng có hoa… Đời đời kiếp kiếp… Hoa lá bỏ lỡ nhau…”
*Sông Tam Đồ: Một con sông trong chốn âm phủ. Tương truyền đây chính là ranh giới giữa thế giới của người sống và người chết. Nước của dòng sông sẽ chia ra dựa theo hành vi của người đã chết trên trần thế, có dòng chậm, dòng bình thường và dòng nhanh, nên dân gian gọi là “Tam Đồ” tức là ba con đường.
Tiếng hát ấy chất chứa bao oán hận, trôi dạt vô phương như một âm hồn. Tim Nguyễn Tuyết Cầm bắt đầu đập thình thịch, cứ cảm thấy bóng cây trùng trùng điệp điệp trong vườn hoa này như những bóng người. Bỗng đâu một chiếc váy đỏ lướt qua. Bà ta kinh hoàng bịt chặt miệng, chạy thục mạng ra khỏi vườn hoa.
Về phòng ngủ, Nguyễn Tuyết Cầm mới hoàn hồn trở lại.
Diệp Hạc Thành đang xem báo trong phòng, thấy vợ xông vào phòng với nét mặt nhợt nhạt, thì vô cùng kỳ lạ. Ông ta đặt tờ báo sang một bên, đứng dậy đi về phía bà ta, nhẹ nhàng vỗ vai. Không vỗ thì thôi, vừa vỗ đã khiến Nguyễn Tuyết Cầm giật lên thon thót, hét ầm một tiếng. Diệp Hạc Thành cũng bị bà ta làm cho hết hồn, vội lên tiếng: “Là tôi đây! Bà làm sao thế? Cứ như gặp ma ấy.”
“Hạc Thành à… Tôi gặp ma thật đấy.” Nguyễn Tuyết Cầm nắm chặt cánh tay Diệp Hạc Thành, run lẩy bẩy.
Diệp Hạc Thành cũng ngẩn người. Ông ta rất hiểu tính vợ mình, bình thường bà ấy vẫn luôn giữ hình tượng điềm tĩnh. Nhưng tối nay mất phong độ thế này, chắc chắn là đã gặp chuyện gì đáng sợ. Diệp Hạc Thành kéo bà ta lên giường, xác nhận lại: “Cũng mặc váy đỏ à?”
“Không những mặc váy đỏ, tôi còn nghe thấy cô ta hát nữa.” Nguyễn Tuyết Cầm còn mạnh hơn Nguyễn Tuyết Mạn một chút. Mặc dù hết hồn nhưng cũng chưa đến nỗi nói nhảm.
Diệp Hạc Thành nghe xong càng thấy khó hiểu: “Hát cái gì?”
Nguyễn Tuyết Cầm nhớ kỹ lại, chầm chậm nói: “Điệu nhạc đó kỳ quái lắm. Tôi chỉ nhớ lời bài hát thôi, cái gì mà thấy hoa không thấy lá gì đó... Rồi còn hoa lá bỏ lỡ nhau.”
Bà ta chỉ mải nhớ lại, không nhận ra khi nghe xong mấy lời bài hát ấy, sắc mặt Diệp Hạc Thành đột ngột thay đổi. Ông ta mở to hai mắt, cũng chẳng khác nào chính mình nhìn thấy ma.
“Lẽ nào căn nhà này có ma thật?” Nguyễn Tuyết Cầm ngồi lẩm bẩm một mình, rồi lại lắc đầu ngay lập tức: “Không… Không thể nào. Trên đời này làm gì có ma, nhất định là có kẻ đang giở trò, nhất định thế…”
Diệp Hạc Thành nghe mấy lời lẩm bẩm của vợ mới tỉnh lại, cố gắng che giấu nét mặt kinh hãi vừa rồi của mình rồi an ủi vợ: “Đúng đấy! Nhất định là có kẻ giở trò. Thời đại nào rồi còn tin vào mấy chuyện ma quỷ nhảm nhí.”
Nguyễn Tuyết Cầm thẫn thờ ngồi đó.
Còn Diệp Hạc Thành cũng không nói nữa, ánh mắt mập mờ đầy bí ẩn…
Cape Town, Nam Phi.
Tố Diệp bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Khi mở mắt ra, Niên Bách Ngạn đã nhận máy, thấy cô thức giấc anh bèn xin lỗi, cúi xuống hôn lên trán cô, rồi nói vào trong điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
Hình như là tiếng của Hứa Đồng.
Tố Diệp chẳng hơi đâu để ý trong điện thoại nói gì. Vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, đầu óc cô vẫn còn mơ mơ hồ hồ như say sóng. Thấy Niên Bách Ngạn nằm bên cạnh nghe điện thoại, cô bèn len vào lòng anh như một con gấu trúc, áp mặt lên vòm ngực để trần của anh, ôm lấy eo anh rồi lại thoải mái nhắm mắt.
Ánh nắng sớm mai rải khắp sàn nhà. Có cơn gió biển mát lạnh lùa vào phòng. Cảm giác yên bình này khiến Tố Diệp cứ muốn nằm mãi không bao giờ tỉnh lại.
Tối nay cô nằm mơ rất nhiều, nhưng không còn là những cơn ác mộng giày vò cô hàng đêm như trước nữa mà là những giấc mộng đẹp. Trong mơ, gương mặt Niên Bách Ngạn vẫn rõ ràng như thế. Hình như là lễ Giáng Sinh. Cô và anh vui vẻ dựng một cây thông Noel. Tại ngôi nhà ở Bắc Kinh, ngoài cửa sổ là ánh đèn đường rực rỡ, trong phòng là bầu không khí ấm áp. Còn cả con của anh và cô nữa. Là một cậu con trai rất xinh xắn. Nó có mái tóc đen của Niên Bách Ngạn, cũng thừa hưởng cả đôi mắt sâu và chiếc mũi cao của anh. Cô mặc cho con chiếc áo ông già Noel. Niên Bách Ngạn cười sảng khoái, nâng cậu nhóc lên đỉnh đầu.
Thế nên cả khi lúc bị giật mình bởi tiếng chuông điện thoại, cô vẫn mỉm cười.
Tóc cô quấn vào cánh tay anh, cả người mềm oặt. Khóe môi anh vẫn nở nụ cười. Có lẽ sợ làm phiền giấc ngủ của cô, anh đè thấp tông giọng của mình. Còn đầu kia dường như cũng đoán ra phần nào, thanh âm cũng nhỏ hẳn. Giọng nói của Niên Bách Ngạn vốn đã rất mê hoặc, đè nén như vậy càng có hiệu quả ru ngủ. Tố Diệp lại bắt đầu lờ đờ muốn ngủ, cô như con mèo kiếm tìm một tư thế thoải mái nhất.
Niên Bách Ngạn bật cười vì tư thế của cô, vừa nghe điện thoại vừa cúi đầu nhìn cô. Ngắm gò má cô ửng hồng, hàng mi dài, cái miệng đỏ hồng, lòng anh bỗng ngập tràn tình yêu.
Không biết đã qua bao lâu, Tố Diệp mơ hồ nghe thấy Niên Bách Ngạn nói: “Tôi sẽ qua đó ngay bây giờ!”, bỗng choàng tỉnh giấc. Cô mắt nhắm mắt mở nhìn anh, sau khi nhìn anh, cô lại quay qua ôm gối, nhắm mắt lại, oán trách: “Đúng là cuộc điện thoại đáng ghét! Hại em đang mơ giấc mơ đẹp bị ngắt mất.”
Niên Bách Ngạn không dậy ngay mà ôm cô từ phía sau, khẽ cười: “Mơ thấy gì vậy?”
Giọng anh lúc này vẫn còn chút khàn khàn của buổi sáng sớm, cả hơi thở phả vào tai cũng khiến cô ngứa ngáy. Cô rụt cổ lại, mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ cười hì hì vùi đầu vào gối.
Cái cổ trắng muốt của cô lộ ra. Niên Bách Ngạn lợi dụng thời cơ, cúi xuống, bờ môi men theo tai cô trượt dần, cuối cùng anh chìm đắm trong nơi mềm mại đó.
Tố Diệp không thể không mở mắt ra, không ngừng cầu xin. Mấy sợi râu lún phún của anh khiến cả người cô rấm rức, khó chịu.
“Đồ yêu tinh nào gọi điện cho anh vậy?” Cô quay lại, ôm lấy cổ anh, nũng nịu hỏi.
Niên Bách Ngạn bật cười, môi áp sát sống mũi cô: “Nếu để Hứa Đồng nghe thấy cô ấy sẽ buồn đấy.”
“Là Hứa Đồng thật sao? Em còn tưởng mình nghe nhầm.” Tố Diệp cười khẽ, cố tình nói: “Còn nói không có gì với cô ấy. Mới sáng sớm đã gọi điện đến, anh lại còn dịu dàng nhỏ nhẹ như thế, chẳng quan tâm em còn nằm bên cạnh.”
Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Vô lương tâm! Anh làm vậy là sợ em thức giấc.”
Tố Diệp đương nhiên là biết. Vừa rồi cô cũng chỉ chọc anh một chút thôi. Cô chủ động hôn anh rồi nói: “Được rồi, được rồi! Bỏ qua cho anh lần này. Em đã có anh rồi, thế nên có thể rộng lượng cho những người phụ nữ khác được ngắm anh thêm một chút.”
“Mới sáng ra đã không nghiêm túc, xem ra đúng là được chiều quá hóa hư rồi.” Miệng thì nói vậy nhưng tay anh vẫn ghì chặt cô.
Tố Diệp mím môi cười, cười xong không quên chuyện chính: “Đúng rồi! Anh định đi đâu?”
“Tới Johannesburg!”
“Á?”
Niên Bách Ngạn đứng dậy, khẽ vỗ vào mông cô: “Em cũng phải đi với anh.”
/727
|