Ngọn đèn phòng cấp cứu cứ sáng mãi. Từng giây từng phút lặng lẽ trôi, giây phút nào cũng đằng đẵng tựa năm trời. Lại một khoảng thời gian nữa qua đi, có lẽ là một tiếng đồng hồ, cũng thể chỉ mới vài phút. Tóm lại, có tiếng bước chân hỗn loạn mỗi lúc một gần, theo sau đó là tiếng thét gào trong nước mắt của bà Lâm: Đinh Tư Thừa! Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cậu đã làm gì con gái tôi?
Cái tên “Đinh Tư Thừa” như một trái bom ném vào một vùng tĩnh lặng, hoàn toàn phá vỡ bầu không khí trầm mặc nãy giờ. Mỗi người đều như tìm thấy một nơi bộc phát những đau đớn và phẫn nộ của mình, tất cả đều nhằm về Đinh Tư Thừa.
Diệp Uyên dịch chuyển ánh mắt, khi dừng lại trên người Đinh Tư Thừa vừa mới hớt hải chạy tới bệnh viện, nó bỗng trở nên sắc nhọn, âm u. Còn Tố Diệp, bờ vai cứng đờ từ đầu tới giờ cuối cùng cũng run lên. Sau khi Niên Bách Ngạn nhạy cảm phát hiện ra, bờ môi anh mím chặt lại, gần như thành một đường thẳng.
Cô từ từ quay đầu, tầm nhìn vượt qua vai Niên Bách Ngạn, hướng thẳng tới Đinh Tư Thừa. Anh ta vẫn còn mặc nguyên chiếc áo blouse trắng, đôi mắt lo lắng, bước chân chệch choạng, rõ ràng là vừa từ phòng tâm lý vội tới đây, quần áo còn chưa kịp thay. Đi phía sau anh ta là giáo sư Đinh. Khi thấy bà Lâm bổ nhào tới, chất vấn Đinh Tư Thừa với gương mặt đẫm nước mắt, ông ta có phần gượng gạo và khó xử.
Anh ta cũng đã nhìn Tố Diệp, bước chân chợt sững lại.
Mắt của Tố Diệp đỏ mọng, cô nghiến chặt răng. Chính cô đã gọi điện thoại cho Đinh Tư Thừa trên đường tới bệnh viện. Giọng Đinh Tư Thừa trong điện thoại rất tiều tụy, nhưng đây không phải trọng điểm cô cần quan tâm. Cô gào vào trong điện thoại: Đinh Tư Thừa! Lâm Yêu Yêu tự sát rồi! Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao đến nông nỗi này? Anh lập tức tới đây giải thích rõ ràng cho em!
Cô chưa bao giờ nói chuyện với Đinh Tư Thừa bằng thái độ đó. Bao nhiêu năm nay thậm chí cô còn chưa bao giờ to tiếng trước mặt anh ta. Cô không biết trong quãng thời gian mình nghỉ phép đã xảy ra những chuyện gì, nhưng việc Lâm Yêu Yêu không do dự lựa chọn cái chết đã đủ để chứng minh, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Đinh Tư Thừa. Vì bố mẹ cô ấy đã từng nói, thời gian Lâm Yêu Yêu nghỉ ốm ở nhà, Đinh Tư Thừa không một lần xuất hiện.
Niên Bách Ngạn nhìn thấy biểu cảm của Tố Diệp, cảm thấy không yên tâm. Anh định lên tiếng khuyên cô, đã thấy cô bất ngờ xông về phía Đinh Tư Thừa. Anh vội giơ tay ra cũng chỉ kịp chạm vào vạt áo của cô.
Đinh Tư Thừa mắt mở trừng trừng, nhìn Tố Diệp xông về phía mình. Anh ta cắn chặt răng, nỗi đau trong đáy mắt lại sâu thêm một phần.
Tố Diệp ập tới, túm chặt cổ áo anh ta, giọng nói tuy run rẩy nhưng chữ nào chữ nấy đều rất rõ ràng: “Đinh Tư Thừa… Anh và Yêu Yêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giáo sư Đinh ở phía sau cảm thấy kéo ra cũng không ổn mà không kéo ra cũng không xong, gương mặt lộ rõ vẻ ngượng ngập. Ông biết Đinh Tư Thừa sắp kết hôn với Lâm Yêu Yêu. Mặc dù ông luôn cảm thấy hai đứa chúng nó không hợp nhau, nhưng đây là quyết định của con trai nên ông cũng không phản đối. Thế mà dạo gần đây Đinh Tư Thừa tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. Sau ba bốn bận truy hỏi, ông mới được biết thì ra hai đứa đã chia tay. Là Đinh Tư Thừa chủ động đề nghị. Nghe được tin này ông rất tức giận nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Nhân lực của Liêm Chúng không đủ, ông đành phải gọi Đinh Tư Thừa tới giúp đỡ. Hôm nay khi họ đang bận bù đầu thì nhận được điện thoại của Tố Diệp. Tiếng gào thét của cô trong điện thoại không chỉ khiến Đinh Tư Thừa chấn động mà cả ông cũng không thể ngồi yên, phải cùng đi tới bệnh viện xem thế nào.
Đinh Tư Thừa né tránh ánh mắt của Tố Diệp nhưng vẫn dễ dàng cảm nhận được nó như hai con dao sắc bén rạch lên mặt anh ta. Anh ta không trả lời ngay câu hỏi của Tố Diệp mà hỏi ngược lại: “Yêu Yêu sao rồi?”
“Đinh Tư Thừa! Anh trả lời câu hỏi của em đã!” Tố Diệp không cho anh ta bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.
Đinh Tư Thừa thấy không thể tránh được, đành bấm bụng nói: “Anh… đã đề nghị chia tay.”
Trên hành lang, ngoại trừ giáo sư Đinh, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Ngay sau đó là tiếng thét căm tức của Tố Diệp: “Đinh Tư Thừa! Chẳng phải hai người sắp làm đám cưới rồi sao? Tại sao lại phải chia tay với cô ấy? Tại sao anh phải chia tay? Anh có biết Yêu Yêu yêu anh nhiều như thế nào không? Cô ấy đã yêu anh bao nhiêu năm rồi, tự anh đặt tay lên tim mình suy nghĩ đi! Không chỉ một lần cô ấy đã nói với em, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy.” Nói tới đây, cô liều mạng lôi anh ta tới trước cửa phòng cấp cứu, chỉ vào bên trong: “Đây chính là cái hạnh phúc mà anh mang lại cho cô ấy sao, hả?”
“Tiểu Diệp…” Đinh Tư Thừa nhìn Tố Diệp lên cơn điên, không nói được dù chỉ một câu.
Tố Diệp nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: “Đinh Tư Thừa! Nếu Yêu Yêu có mệnh hệ gì, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh! Anh đúng là đồ khốn kiếp! Anh dựa vào cái gì mà đòi chia tay với cô ấy!”
Đinh Tư Thừa khó ăn khó nói, chỉ biết im lặng nhìn cô.
Đúng lúc này, Diệp Uyên mới bước lên. So với Tố Diệp anh ấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Diệp Uyên nhìn thẳng vào Đinh Tư Thừa, hỏi rành mạch: “Đinh Tư Thừa! Ban đầu chính anh là người theo đuổi Yêu Yêu?”
Đinh Tư Thừa nhíu mày, không đáp.
“Không trả lời được phải không? Được! Vậy tôi hỏi anh, ai là người đề nghị kết hôn?” Diệp Uyên sa sầm mặt mày.
Đinh Tư Thừa hít sâu một hơi: “Là tôi!”
Vừa mới dứt lời, Diệp Uyên đã vung mạnh một nắm đấm tới. Niên Bách Ngạn đứng bên nhanh tay nhanh mắt, khi nắm đấm của anh ấy còn chưa kịp hạ xuống, anh vội kéo Tố Diệp vào lòng. Nắm đấm của Diệp Uyên đập mạnh lên mặt Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa không chú ý, đứng không vững, bất ngờ ngã xuống.
Diệp Uyên thấy thế, bước tới xách cổ anh ta lên, bồi thêm một cú nữa. Giáo sư Đinh vội vàng tiến lên nhưng bị bà Lâm giữ lại, suýt nữa bị kéo bật cả tóc ông, khóc lóc: “Ông còn làm giáo sư làm gì nữa? Đây là thằng con trai mà ông dạy dỗ sao? Cả nhà toàn một lũ sói xám đội lốt cừu non!”
Ông Lâm tay chân luống cuống, vội can ngăn.
Đinh Tư Thừa liên tiếp bị ăn hai cú đấm, sự bực dọc trong lòng cũng dâng lên thành ngọn lửa, đứng dậy định đánh nhau với Diệp Uyên. Niên Bách Ngạn sải bước lên trước, hai tay trái phải lần lượt tách rời Diệp Uyên và Đinh Tư Thừa ra, giận dữ gầm lên: “Ồn ào đủ chưa? Người vẫn còn đang nằm bên trong kia kìa!”
Đinh Tư Thừa buông ra, giơ tay lên lau vết máu nơi khóe miệng.
Diệp Uyên cũng đẩy cánh tay Niên Bách Ngạn ra, hằn học nhìn Đinh Tư Thừa, như chỉ muốn xé nát anh ta.
Đinh Tư Thừa ngước nhìn ngọn đèn trên đầu, đôi mắt ngập tràn day dứt. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt Tố Diệp, tim anh ta đã nguội lạnh đi hơn nửa. Anh ta chưa bao giờ thấy cô dùng ánh mắt này để nhìn mình. Nó lạnh lẽo, đầy phẫn nộ, một cảm giác xa lạ khiến anh ta rùng mình.
Bà Lâm xông tới, liều mạng đẩy Đinh Tư Thừa: “Cậu cút ngay cho tôi! Yêu Yêu nhà chúng tôi không muốn nhìn thấy loại cầm thú như cậu! Cút!”
“Chúng ta có chuyện gì đợi cũng nên Yêu Yêu bình an ra ngoài rồi hẵng nói, được không?” Giáo sư Đinh ôm cổ tiến lên khuyên nhủ. Sự náo động bất thường trên hành lang khiến rất nhiều người chú ý. Giọng của bà Lâm rất to, cũng rất hung hãn. Cổ ông vừa bị bà ấy cào cho mấy vết máu.
“Cút ngay! Nhà họ Đinh các người chẳng ai tử tế cả! Đinh Tư Thừa! Cậu có còn là đàn ông không? Con gái tôi đi theo cậu bao nhiêu năm nay, cậu nói chia tay là chia tay. Cậu coi nó cái gì? Trông thì cũng lịch sự đàng hoàng, sao lại thất đức như vậy? Cậu cút ngay đi! Từ nay về sau, Yêu Yêu coi như chưa quen biết loại người như cậu!” Bà Lâm hất tay giáo sư Đinh, ra sức đẩy Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa trong lòng buồn khổ, cộng thêm màn giằng co với Diệp Uyên vừa rồi, bà Lâm vừa đẩy một cái, anh ta đã ngã xuống góc tường. Ông Lâm tới kéo vợ mình lại, nhổ nước bọt vào Đinh Tư Thừa, sau đó an ủi: “Cái hạng súc sinh này bà còn để tâm tới nó làm gì? Yêu Yêu nhà chúng ta nhất định sẽ không sao đâu, nhất định thế!”
Dứt lời ông bèn kéo bà Lâm đi.
Lúc này giáo sư Đinh mới bước lên, nhìn con trai đang cúi gằm, ngồi dưới đất, thở dài: “Tư Thừa à! Chuyện này con nhất định phải chịu trách nhiệm. Yêu Yêu còn nằm trong đó, sống hay chết tới giờ vẫn chưa biết. Nếu con còn là con trai bố thì phải giảm đau thương tới mức thấp nhất như một người đàn ông thực thụ.”
Đinh Tư Thừa như một con gà bại trận, nhắm chặt mắt lại, gật đầu, một lúc sau mới nói: “Bố! Con xin lỗi đã để bố phải chịu liên lụy. Bố cứ về trước đi, con ở đây đợi.”
Mặc dù thương con trai nhưng giờ nằm trong kia cũng là máu mủ của nhà người ta, ông lắc đầu: “Con thật là…”
Sau khi giáo sư Đinh đi khỏi, cả một hành lang dài phân thành hai phe.
Đám Tố Diệp vây xung quanh phòng cấp cứu. Đinh Tư Thừa thì ngồi một mình cô độc trong góc tường, ở giữa cách một đoạn dài. Cứ như vậy, hai bên đều đứng chờ đợi trong im lặng, nhưng ngọn đèn ấy mãi vẫn chưa tắt.
Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Tố Khải và Diệp Lan cũng vừa tới kịp. Tố Khải vốn chuẩn bị tới đón Tố Diệp về nhà, ai ngờ nghe được chuyện của Lâm Yêu Yêu xong, cậu cũng giật mình, gọi ngay cho Diệp Lan. Hai người lúc đó mới vội vàng tới bệnh viện.
Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, Tố Khải biết đêm nay chị ấy chắc chắn lại không được nghỉ ngơi rồi, bèn gọi điện thoại về nhà. Sau khi nói rõ ngắn gọn tình hình, cậu cũng thông báo cho mẹ luôn rằng tối nay Tố Diệp không thể về được. Phương Tiếu Bình biết rõ quan hệ giữa Lâm Yêu Yêu và Tố Diệp trước nay tốt đến mức nào, nghe được chuyện này bà cũng nóng hết ruột gan, quát nạt Đinh Tư Thừa là kẻ vong ân bội nghĩa, còn khăng khăng muốn tới băm cậu ta ra.
Tố Khải phải khuyên can hết lời mới thuyết phục được Phương Tiếu Bình không tới đổ thêm dầu vào lửa.
Hứa Đồng làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mang hai bộ quần áo về khách sạn. Niên Bách Ngạn khuyên Tố Diệp và Diệp Uyên đi thay quần áo. Đợi hai người họ đi khuất, anh mới nhìn về phía Đinh Tư Thừa, chầm chậm bước tới, dừng bước trước mặt anh ta.
Đinh Tư Thừa vẫn bất động ngồi đó. Chiếc áo blouse trắng đã bị lem bẩn, trông anh ta thảm hại vô cùng. Niên Bách Ngạn đứng từ trên nhìn xuống, một lúc sau mới hờ hững nói: “Anh chia tay với Lâm Yêu Yêu vì Tố Diệp.” Không phải câu nghi vấn mà là một câu trần thuật với ngữ khí vô cùng kiên quyết và chắc chắn.
Tay Đinh Tư Thừa run lên. Anh ta ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn, ánh mắt phức tạp.
Những lời tiếp theo của Niên Bách Ngạn càng ngắn gọn, mạnh mẽ hơn: “Đinh Tư Thừa! Tôi cảnh cáo anh, không được phép để Tố Diệp biết anh thích cô ấy.”
Đinh Tư Thừa nheo mắt lại, sau đó bỗng cười khẩy: “Anh lấy tư cách gì để cảnh cáo tôi?”
“Tình yêu của anh không rõ ràng. Quan trọng hơn là, anh sẽ khiến Tố Diệp gánh trọng tội.” Niên Bách Ngạn đút hai tay vào túi quần, từ tốn nói: “Tôi nghĩ đạo lý này không cần tôi nói chắc anh cũng hiểu.”
Nụ cười của Đinh Tư Thừa lạnh vào tận đáy mắt: “Niên Bách Ngạn! Lẽ nào yêu anh thì cô ấy không phải gánh tội sao?”
“Ít nhất tôi yêu cô ấy quang minh chính đại hơn anh.” Niên Bách Ngạn thẳng thắn đáp, trong mắt là sự hà khắc: “Tố Diệp mà tôi biết, thà ở bên tôi để chịu bị người đời mắng chửi cũng quyết không tranh giành cùng một người đàn ông với bạn thân của mình.”
~Hết chương 242~
Cái tên “Đinh Tư Thừa” như một trái bom ném vào một vùng tĩnh lặng, hoàn toàn phá vỡ bầu không khí trầm mặc nãy giờ. Mỗi người đều như tìm thấy một nơi bộc phát những đau đớn và phẫn nộ của mình, tất cả đều nhằm về Đinh Tư Thừa.
Diệp Uyên dịch chuyển ánh mắt, khi dừng lại trên người Đinh Tư Thừa vừa mới hớt hải chạy tới bệnh viện, nó bỗng trở nên sắc nhọn, âm u. Còn Tố Diệp, bờ vai cứng đờ từ đầu tới giờ cuối cùng cũng run lên. Sau khi Niên Bách Ngạn nhạy cảm phát hiện ra, bờ môi anh mím chặt lại, gần như thành một đường thẳng.
Cô từ từ quay đầu, tầm nhìn vượt qua vai Niên Bách Ngạn, hướng thẳng tới Đinh Tư Thừa. Anh ta vẫn còn mặc nguyên chiếc áo blouse trắng, đôi mắt lo lắng, bước chân chệch choạng, rõ ràng là vừa từ phòng tâm lý vội tới đây, quần áo còn chưa kịp thay. Đi phía sau anh ta là giáo sư Đinh. Khi thấy bà Lâm bổ nhào tới, chất vấn Đinh Tư Thừa với gương mặt đẫm nước mắt, ông ta có phần gượng gạo và khó xử.
Anh ta cũng đã nhìn Tố Diệp, bước chân chợt sững lại.
Mắt của Tố Diệp đỏ mọng, cô nghiến chặt răng. Chính cô đã gọi điện thoại cho Đinh Tư Thừa trên đường tới bệnh viện. Giọng Đinh Tư Thừa trong điện thoại rất tiều tụy, nhưng đây không phải trọng điểm cô cần quan tâm. Cô gào vào trong điện thoại: Đinh Tư Thừa! Lâm Yêu Yêu tự sát rồi! Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao đến nông nỗi này? Anh lập tức tới đây giải thích rõ ràng cho em!
Cô chưa bao giờ nói chuyện với Đinh Tư Thừa bằng thái độ đó. Bao nhiêu năm nay thậm chí cô còn chưa bao giờ to tiếng trước mặt anh ta. Cô không biết trong quãng thời gian mình nghỉ phép đã xảy ra những chuyện gì, nhưng việc Lâm Yêu Yêu không do dự lựa chọn cái chết đã đủ để chứng minh, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Đinh Tư Thừa. Vì bố mẹ cô ấy đã từng nói, thời gian Lâm Yêu Yêu nghỉ ốm ở nhà, Đinh Tư Thừa không một lần xuất hiện.
Niên Bách Ngạn nhìn thấy biểu cảm của Tố Diệp, cảm thấy không yên tâm. Anh định lên tiếng khuyên cô, đã thấy cô bất ngờ xông về phía Đinh Tư Thừa. Anh vội giơ tay ra cũng chỉ kịp chạm vào vạt áo của cô.
Đinh Tư Thừa mắt mở trừng trừng, nhìn Tố Diệp xông về phía mình. Anh ta cắn chặt răng, nỗi đau trong đáy mắt lại sâu thêm một phần.
Tố Diệp ập tới, túm chặt cổ áo anh ta, giọng nói tuy run rẩy nhưng chữ nào chữ nấy đều rất rõ ràng: “Đinh Tư Thừa… Anh và Yêu Yêu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giáo sư Đinh ở phía sau cảm thấy kéo ra cũng không ổn mà không kéo ra cũng không xong, gương mặt lộ rõ vẻ ngượng ngập. Ông biết Đinh Tư Thừa sắp kết hôn với Lâm Yêu Yêu. Mặc dù ông luôn cảm thấy hai đứa chúng nó không hợp nhau, nhưng đây là quyết định của con trai nên ông cũng không phản đối. Thế mà dạo gần đây Đinh Tư Thừa tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. Sau ba bốn bận truy hỏi, ông mới được biết thì ra hai đứa đã chia tay. Là Đinh Tư Thừa chủ động đề nghị. Nghe được tin này ông rất tức giận nhưng cũng chẳng biết làm thế nào.
Nhân lực của Liêm Chúng không đủ, ông đành phải gọi Đinh Tư Thừa tới giúp đỡ. Hôm nay khi họ đang bận bù đầu thì nhận được điện thoại của Tố Diệp. Tiếng gào thét của cô trong điện thoại không chỉ khiến Đinh Tư Thừa chấn động mà cả ông cũng không thể ngồi yên, phải cùng đi tới bệnh viện xem thế nào.
Đinh Tư Thừa né tránh ánh mắt của Tố Diệp nhưng vẫn dễ dàng cảm nhận được nó như hai con dao sắc bén rạch lên mặt anh ta. Anh ta không trả lời ngay câu hỏi của Tố Diệp mà hỏi ngược lại: “Yêu Yêu sao rồi?”
“Đinh Tư Thừa! Anh trả lời câu hỏi của em đã!” Tố Diệp không cho anh ta bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.
Đinh Tư Thừa thấy không thể tránh được, đành bấm bụng nói: “Anh… đã đề nghị chia tay.”
Trên hành lang, ngoại trừ giáo sư Đinh, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
Ngay sau đó là tiếng thét căm tức của Tố Diệp: “Đinh Tư Thừa! Chẳng phải hai người sắp làm đám cưới rồi sao? Tại sao lại phải chia tay với cô ấy? Tại sao anh phải chia tay? Anh có biết Yêu Yêu yêu anh nhiều như thế nào không? Cô ấy đã yêu anh bao nhiêu năm rồi, tự anh đặt tay lên tim mình suy nghĩ đi! Không chỉ một lần cô ấy đã nói với em, anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy.” Nói tới đây, cô liều mạng lôi anh ta tới trước cửa phòng cấp cứu, chỉ vào bên trong: “Đây chính là cái hạnh phúc mà anh mang lại cho cô ấy sao, hả?”
“Tiểu Diệp…” Đinh Tư Thừa nhìn Tố Diệp lên cơn điên, không nói được dù chỉ một câu.
Tố Diệp nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: “Đinh Tư Thừa! Nếu Yêu Yêu có mệnh hệ gì, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh! Anh đúng là đồ khốn kiếp! Anh dựa vào cái gì mà đòi chia tay với cô ấy!”
Đinh Tư Thừa khó ăn khó nói, chỉ biết im lặng nhìn cô.
Đúng lúc này, Diệp Uyên mới bước lên. So với Tố Diệp anh ấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Diệp Uyên nhìn thẳng vào Đinh Tư Thừa, hỏi rành mạch: “Đinh Tư Thừa! Ban đầu chính anh là người theo đuổi Yêu Yêu?”
Đinh Tư Thừa nhíu mày, không đáp.
“Không trả lời được phải không? Được! Vậy tôi hỏi anh, ai là người đề nghị kết hôn?” Diệp Uyên sa sầm mặt mày.
Đinh Tư Thừa hít sâu một hơi: “Là tôi!”
Vừa mới dứt lời, Diệp Uyên đã vung mạnh một nắm đấm tới. Niên Bách Ngạn đứng bên nhanh tay nhanh mắt, khi nắm đấm của anh ấy còn chưa kịp hạ xuống, anh vội kéo Tố Diệp vào lòng. Nắm đấm của Diệp Uyên đập mạnh lên mặt Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa không chú ý, đứng không vững, bất ngờ ngã xuống.
Diệp Uyên thấy thế, bước tới xách cổ anh ta lên, bồi thêm một cú nữa. Giáo sư Đinh vội vàng tiến lên nhưng bị bà Lâm giữ lại, suýt nữa bị kéo bật cả tóc ông, khóc lóc: “Ông còn làm giáo sư làm gì nữa? Đây là thằng con trai mà ông dạy dỗ sao? Cả nhà toàn một lũ sói xám đội lốt cừu non!”
Ông Lâm tay chân luống cuống, vội can ngăn.
Đinh Tư Thừa liên tiếp bị ăn hai cú đấm, sự bực dọc trong lòng cũng dâng lên thành ngọn lửa, đứng dậy định đánh nhau với Diệp Uyên. Niên Bách Ngạn sải bước lên trước, hai tay trái phải lần lượt tách rời Diệp Uyên và Đinh Tư Thừa ra, giận dữ gầm lên: “Ồn ào đủ chưa? Người vẫn còn đang nằm bên trong kia kìa!”
Đinh Tư Thừa buông ra, giơ tay lên lau vết máu nơi khóe miệng.
Diệp Uyên cũng đẩy cánh tay Niên Bách Ngạn ra, hằn học nhìn Đinh Tư Thừa, như chỉ muốn xé nát anh ta.
Đinh Tư Thừa ngước nhìn ngọn đèn trên đầu, đôi mắt ngập tràn day dứt. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt Tố Diệp, tim anh ta đã nguội lạnh đi hơn nửa. Anh ta chưa bao giờ thấy cô dùng ánh mắt này để nhìn mình. Nó lạnh lẽo, đầy phẫn nộ, một cảm giác xa lạ khiến anh ta rùng mình.
Bà Lâm xông tới, liều mạng đẩy Đinh Tư Thừa: “Cậu cút ngay cho tôi! Yêu Yêu nhà chúng tôi không muốn nhìn thấy loại cầm thú như cậu! Cút!”
“Chúng ta có chuyện gì đợi cũng nên Yêu Yêu bình an ra ngoài rồi hẵng nói, được không?” Giáo sư Đinh ôm cổ tiến lên khuyên nhủ. Sự náo động bất thường trên hành lang khiến rất nhiều người chú ý. Giọng của bà Lâm rất to, cũng rất hung hãn. Cổ ông vừa bị bà ấy cào cho mấy vết máu.
“Cút ngay! Nhà họ Đinh các người chẳng ai tử tế cả! Đinh Tư Thừa! Cậu có còn là đàn ông không? Con gái tôi đi theo cậu bao nhiêu năm nay, cậu nói chia tay là chia tay. Cậu coi nó cái gì? Trông thì cũng lịch sự đàng hoàng, sao lại thất đức như vậy? Cậu cút ngay đi! Từ nay về sau, Yêu Yêu coi như chưa quen biết loại người như cậu!” Bà Lâm hất tay giáo sư Đinh, ra sức đẩy Đinh Tư Thừa.
Đinh Tư Thừa trong lòng buồn khổ, cộng thêm màn giằng co với Diệp Uyên vừa rồi, bà Lâm vừa đẩy một cái, anh ta đã ngã xuống góc tường. Ông Lâm tới kéo vợ mình lại, nhổ nước bọt vào Đinh Tư Thừa, sau đó an ủi: “Cái hạng súc sinh này bà còn để tâm tới nó làm gì? Yêu Yêu nhà chúng ta nhất định sẽ không sao đâu, nhất định thế!”
Dứt lời ông bèn kéo bà Lâm đi.
Lúc này giáo sư Đinh mới bước lên, nhìn con trai đang cúi gằm, ngồi dưới đất, thở dài: “Tư Thừa à! Chuyện này con nhất định phải chịu trách nhiệm. Yêu Yêu còn nằm trong đó, sống hay chết tới giờ vẫn chưa biết. Nếu con còn là con trai bố thì phải giảm đau thương tới mức thấp nhất như một người đàn ông thực thụ.”
Đinh Tư Thừa như một con gà bại trận, nhắm chặt mắt lại, gật đầu, một lúc sau mới nói: “Bố! Con xin lỗi đã để bố phải chịu liên lụy. Bố cứ về trước đi, con ở đây đợi.”
Mặc dù thương con trai nhưng giờ nằm trong kia cũng là máu mủ của nhà người ta, ông lắc đầu: “Con thật là…”
Sau khi giáo sư Đinh đi khỏi, cả một hành lang dài phân thành hai phe.
Đám Tố Diệp vây xung quanh phòng cấp cứu. Đinh Tư Thừa thì ngồi một mình cô độc trong góc tường, ở giữa cách một đoạn dài. Cứ như vậy, hai bên đều đứng chờ đợi trong im lặng, nhưng ngọn đèn ấy mãi vẫn chưa tắt.
Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Tố Khải và Diệp Lan cũng vừa tới kịp. Tố Khải vốn chuẩn bị tới đón Tố Diệp về nhà, ai ngờ nghe được chuyện của Lâm Yêu Yêu xong, cậu cũng giật mình, gọi ngay cho Diệp Lan. Hai người lúc đó mới vội vàng tới bệnh viện.
Sau khi nhìn thấy Tố Diệp, Tố Khải biết đêm nay chị ấy chắc chắn lại không được nghỉ ngơi rồi, bèn gọi điện thoại về nhà. Sau khi nói rõ ngắn gọn tình hình, cậu cũng thông báo cho mẹ luôn rằng tối nay Tố Diệp không thể về được. Phương Tiếu Bình biết rõ quan hệ giữa Lâm Yêu Yêu và Tố Diệp trước nay tốt đến mức nào, nghe được chuyện này bà cũng nóng hết ruột gan, quát nạt Đinh Tư Thừa là kẻ vong ân bội nghĩa, còn khăng khăng muốn tới băm cậu ta ra.
Tố Khải phải khuyên can hết lời mới thuyết phục được Phương Tiếu Bình không tới đổ thêm dầu vào lửa.
Hứa Đồng làm việc rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã mang hai bộ quần áo về khách sạn. Niên Bách Ngạn khuyên Tố Diệp và Diệp Uyên đi thay quần áo. Đợi hai người họ đi khuất, anh mới nhìn về phía Đinh Tư Thừa, chầm chậm bước tới, dừng bước trước mặt anh ta.
Đinh Tư Thừa vẫn bất động ngồi đó. Chiếc áo blouse trắng đã bị lem bẩn, trông anh ta thảm hại vô cùng. Niên Bách Ngạn đứng từ trên nhìn xuống, một lúc sau mới hờ hững nói: “Anh chia tay với Lâm Yêu Yêu vì Tố Diệp.” Không phải câu nghi vấn mà là một câu trần thuật với ngữ khí vô cùng kiên quyết và chắc chắn.
Tay Đinh Tư Thừa run lên. Anh ta ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn, ánh mắt phức tạp.
Những lời tiếp theo của Niên Bách Ngạn càng ngắn gọn, mạnh mẽ hơn: “Đinh Tư Thừa! Tôi cảnh cáo anh, không được phép để Tố Diệp biết anh thích cô ấy.”
Đinh Tư Thừa nheo mắt lại, sau đó bỗng cười khẩy: “Anh lấy tư cách gì để cảnh cáo tôi?”
“Tình yêu của anh không rõ ràng. Quan trọng hơn là, anh sẽ khiến Tố Diệp gánh trọng tội.” Niên Bách Ngạn đút hai tay vào túi quần, từ tốn nói: “Tôi nghĩ đạo lý này không cần tôi nói chắc anh cũng hiểu.”
Nụ cười của Đinh Tư Thừa lạnh vào tận đáy mắt: “Niên Bách Ngạn! Lẽ nào yêu anh thì cô ấy không phải gánh tội sao?”
“Ít nhất tôi yêu cô ấy quang minh chính đại hơn anh.” Niên Bách Ngạn thẳng thắn đáp, trong mắt là sự hà khắc: “Tố Diệp mà tôi biết, thà ở bên tôi để chịu bị người đời mắng chửi cũng quyết không tranh giành cùng một người đàn ông với bạn thân của mình.”
~Hết chương 242~
/727
|