Niên Bách Ngạn bật cười vì lời nói của cô. Cho dù không nhìn thấy biểu cảm của cô lúc này, anh cũng có thể tưởng tượng ra cái bộ mặt “đểu giả” ấy. Anh nói: “Tùy em ra giá!”
Nói tới đây là Tố Diệp rất vui mừng. Sức hút tiền bạc mà Niên Bách Ngạn mang lại đã đánh tan mọi phẫn nộ và ấm ức từ lúc cô về tới nhà. Nể mặt tiền, chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn.
“Vậy… nếu như em đối xử với em trai anh có hơi nghiêm khắc một chút, anh không để bụng chứ?” Cô phải “tiêm phòng” trước. Dù gì cũng là em trai người ta. Chuyện này cũng giống như bảo cô trông con của người khác vậy, lỡ như có vấp té, động chạm vào đâu, cô không chịu trách nhiệm.
“Cứ coi nó như em trai em.” Niên Bách Ngạn ôn hòa trao quyền.
Tố Diệp lúc này mới yên tâm, rồi hỏi khi nào anh quay về. Niên Bách Ngạn nói với cô anh sẽ cố gắng trở về nhanh.
“Anh cũng nhớ em!” Cuối cùng, anh còn bổ sung thêm một câu.
Câu nói ấy làm Tố Diệp ngượng đỏ mặt.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc. Bên đó vọng tới tiếng của Hứa Đồng, hình như đang nhắc anh tới giờ họp rồi. Tố Diệp có chút quyến luyến. Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng bảo đảm nhất định sẽ về sớm. Tố Diệp cũng biết anh bận, bỗng chốc hệt như một cô vợ nhỏ dặn dò anh ở bên ngoài phải chú ý sức khỏe, đừng lo chuyện em trai, cô sẽ giúp anh trông nom nó thật tốt.
Có lẽ Niên Bách Ngạn cảm nhận được sự ấm áp ấy, giọng anh càng trở nên dịu dàng.
Khi sắp cúp điện thoại, Tố Diệp bỗng nhớ ra chuyện của ông chủ Kim, buột miệng nói một câu: “Bách Ngạn! Em xem tin tức về công ty Tinh Thôi rồi.”
“Ừ, sao vậy?” Niên Bách Ngạn vẫn rất điềm nhiên.
Tố Diệp nhớ lại mấy lời của Kỷ Đông Nham, ngừng một lát: “Chuyện này… có phải có liên quan tới anh không?”
Cô những tưởng Niên Bách Ngạn sẽ trầm mặc, hoặc sẽ phủ nhận ngay, rồi nói thêm gì đó lấy lệ cho qua chuyện. Ai ngờ Niên Bách Ngạn trả lời cô, trực tiếp, thẳng thắn, nhưng ngữ điệu vẫn tràn đầy yêu thương: “Chỉ là phạt nhẹ răn mạnh thôi, nếu không ông ta sẽ còn dám tiếp tục dòm ngó người phụ nữ của anh.”
“Bách Ngạn! Ông ấy làm ăn cũng khó khăn lắm, không nên dồn người ta vào bước đường cùng.” Lưng cô lại hơi lạnh, nhất thời không nỡ lòng, đành nói đỡ cho ông Kim mấy câu.
Bên đó Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Anh tự biết chừng mực, yên tâm.” Nói xong, anh còn dặn cô trước khi đi ngủ phải khóa cửa nẻo cẩn thận.
Rồi hai người cùng cúp điện thoại.
Tố Diệp nằm bò lên sofa, nghịch điện thoại như đang suy nghĩ chuyện gì. Chuyện ông chủ Kim cô không thể lo được nữa. Nếu Niên Bách Ngạn có ý muốn làm khó ông ta, cô nói càng nhiều sẽ chỉ càng hại ông ta thêm. Giờ việc quan trọng đầu tiên là làm sao “hàng phục” được Niên Bách Tiêu. Cô thề, nhất định phải khiến cái thằng tiểu ma đầu đó khuất phục dưới chân, tha thiết cầu xin cô!
Nghĩa trang nhân dân núi Bát Bảo.
Vào nghĩa trang buổi chiều sẽ có chút đìu hiu, nhất là vào mùa lá thu rụng khắp. Đương nhiên, ở đây ít nhìn thấy lá vàng hơn. Xung quanh phần nhiều trồng những cây thường xanh bốn mùa. Chỉ có điều càng về cuối thu, không khí càng có phần nặng nề, hệt như từng hàng bia mộ bằng đá hoa cương đen kia, đã vĩnh viễn lặng im.
Nơi chôn cất Văn Giai rất tĩnh mịch, xung quanh bóng cây trùng trùng điệp điệp. Mùa hè nóng bức, ánh nắng xuyên qua những tán lá sẽ trở nên dịu nhẹ hơn. Đông về cho dù tuyết trắng ngập tràn cũng rơi hết xuống các chạc cây. Thời tiết bốn mùa dù khắc nghiệt hay ôn hòa đều không thể làm phiền linh hồn người đã mất, không khó tưởng tượng ra tấm lòng chu đáo của người mai táng.
Niên Bách Tiêu đặt một bó cúc trắng rất lớn xuống, rồi ngồi xuống trước bia mộ, ngắm nhìn bức ảnh của Văn Giai. Chị ấy trong bức ảnh cười thật tươi, đôi mắt hồn nhiên, hoạt bát như từng gợn sóng ánh sáng ánh lên khi mặt trời chiếu xuống hồ nước. Thời gian cậu tiếp xúc với Văn Giai không lâu. Lúc đó cậu còn rất nhỏ, nhưng vẫn còn nhớ quan hệ của Văn Giai cùng anh trai và Kỷ Đông Nham rất tốt đẹp. Chị ấy cũng rất tốt với cậu, hầu như cứ cách hai, ba ngày lại gọi điện tới một lần, còn thường xuyên gửi cho cậu những quyển sách và những món đồ chơi thú vị. Lúc đó cậu luôn coi Văn Giai như chị ruột của mình.
Lúc Văn Giai xảy ra chuyện, cậu vẫn rất nhỏ. Khi ấy, Kỷ Đông Nham sợ cậu đau lòng nên nói dối rằng Văn Giai đã tới một nơi rất xa, rất xa. Mãi sau này, khi biết mình sẽ không bao giờ nhận được điện thoại của Văn Giai nữa, không bao giờ còn được nhìn thấy chị ấy nữa, cậu mới hiểu ý nghĩa của “cái chết”.
Năm đó Niên Bách Tiêu nhớ rất rõ, cậu đã mất đi những người thân quan trọng nhất trong cuộc đời mình: Chị Văn Giai, bố và mẹ. Cậu gần như đã giam mình lại hơn hai tháng trời, không ngày nào là không khóc. Cậu không muốn đi học, cũng không muốn gặp bạn bè. Chỉ muốn về nước, chỉ muốn gặp anh trai. Sau đó anh cũng tới, nhưng lại yêu cầu cậu tiếp tục ở nước ngoài học tập, hơn nữa còn nói với cậu: Là một người đàn ông thì đầu tiên phải biết nuốt nước mắt vào trong, học cách tự lập.
Thấm thoắt đã bao nhiêu năm trôi qua. Cậu đã học được cách tự lập, nhưng lại quên mất tình thân có mùi vị thế nào.
Hôm nay, khi cuối cùng cũng đặt chân tới trước bia mộ Văn Giai, lặng lẽ nhìn chị ấy, cuối cùng cậu mới hiểu. Thì ra tất cả tình thân và niềm vui đều đã bị Văn Giai mang đi mất, dù là của cậu, của Kỷ Đông Nham, hay là… của anh trai.
“Nếu chị không nằm ở đây, em nghĩ chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch. À, em nhớ mình từng tới một thị trấn nhỏ ở Bắc Âu. Những cô gái ở đó nhiệt tình hệt như những thứ hoa quả của miền nhiệt đới. Đương nhiên còn rất nhiều anh chàng đẹp trai. Tuy là không đẹp trai bằng em nhưng chí ít chị sẽ thích, chắc chắn là tốt hơn cái gã huấn luyện viên chỉ biết vung gậy và suy nghĩ bằng nửa thân dưới đó.” Niên Bách Tiêu nở nụ cười vờ như tinh nghịch, nhưng sâu trong đáy mắt là một nỗi buồn đau, xót xa. Cậu giơ tay lau đi lớp bụi trên tấm ảnh: “Nhưng nhìn chị kìa, sao vẫn trẻ đẹp thế này! Đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.”
Kỷ Đông Nham đứng bên đúng là không biết nên khóc hay cười.
Niên Bách Tiêu luyên thuyên không ngừng, kể chuyện với tấm ảnh của Văn Giai rằng mấy thứ đồ chơi chị ấy gửi đã bị ai cướp mất, mấy quyển sách và họa báo cậu đã dùng để tán gái cả rồi… Cuối cùng cậu mới thở dài nặng nề: “Kỷ! Anh em có từng tới đây không?”
Kỷ Đông Nham cúi xuống nhặt mấy chiếc lá rụng, khẽ lắc đầu: “Có thể đã từng tới. Hai bọn anh chưa bao giờ xuất hiện đồng thời ở đây.”
“Cũng có thể… anh ấy chưa từng tới dù chỉ một lần!” Niên Bách Tiêu đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, hừ khẽ một tiếng.
“Đừng nói vậy, khu mộ này chính anh em đích thân lựa chọn đấy.” Kỷ Đông Nham khẽ nói.
Nghe xong Niên Bách Tiêu bỗng bật cười, giơ tay vuốt lên bia mộ: “Hi, Văn Giai! Nằm trong một ngôi mộ đắt tiền như thế này, linh hồn chị có được an nghỉ không?”
Kỷ Đông Nham nghe ra sự chế giễu trong lời nói của cậu, ánh mắt khó xử, một lúc lâu sau mới hỏi: “Lần này về nước, dự định ở lại bao lâu?”
Niên Bách Tiêu nhún vai nói, tạm thời chưa có kế hoạch gì. Kỷ Đông Nham nghe xong cảm thấy khá kỳ lạ. Dù hỏi thêm, Niên Bách Tiêu cũng chỉ trả lời không rõ ràng, thấy vậy anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Người ta nói đại nạn không chết, ắt có phúc về sau, Lâm Yêu Yêu coi như là một trong số đó. Vì cuối năm nhiều ngày nghỉ, các trung tâm thương mại nghĩ ra đủ mọi chiêu trò để kích thích tiêu dùng. Trong một lần mua sắm, tham gia hoạt động bốc thăm trúng thưởng, Lâm Yêu Yêu đã trúng được giải đặc biệt, một chuyến du lịch tình nhân bảy ngày tới Singapo, Malaisia, Thái Lan trong dịp Quốc khánh.
Hai chữ “tình nhân” đúng là một sự kích động rất lớn với cô. Giải thưởng này đối với người khác có thể nói là một bất ngờ, nhưng với Lâm Yêu Yêu, có cũng coi như không. Thế là cô bèn thuyết phục bố mẹ đi du lịch. Ban đầu hai ông bà Lâm không đồng ý, lo lắng một mình cô ở nhà sẽ gặp chuyện. Lâm Yêu Yêu phải bảo đảm, hứa hẹn ngàn vạn lần, cùng với tình huống giải thưởng không thể hoán đổi, hai ông bà cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Đợt Quốc khánh, ngày nào Lâm Yêu Yêu cũng ở nhà. Bên ngoài phố chật người đông, đi tới đâu cũng không tiện. Vả lại cô còn phải xem rất nhiều tài liệu về sản phẩm mới nhất của Tinh Thạch. Tố Diệp lại giới thiệu cho cô mấy bộ phim hay, ép cô xem xong còn phải viết cảm nhận. Mấy bộ phim ấy đều nói về những con người nghị lực, chăm chỉ, cô thấy cũng khá có hứng thú, nên thời gian chẳng mấy chốc đã xếp đầy.
Hôm nay hoàng hôn vừa buông xuống, Lâm Yêu Yêu vừa kịp viết xong cảm nhận cho một bộ phim, đang nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì thì chuông cửa vang lên. Cô tưởng là Đinh Tư Thừa tới đưa thuốc. Khi đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy Diệp Uyên đứng ngoài, cô có phần ngỡ ngàng.
Nhìn Diệp Uyên không còn vẻ phấn khởi, sung mãn như trước. Dưới cằm và hai bên tóc mai đã lún phún mọc những sợi râu mới, cả người bỗng chốc trông lùn đi vài phần. Trong tay anh cầm mấy chiếc hộp rất đẹp mắt. Lâm Yêu Yêu đã nghe chuyện mẹ anh trúng độc nằm viện, suy nghĩ đầu tiên là anh vừa từ bệnh viện ra.
Nhưng mà… anh bỗng nhiên tới nhà cô làm gì?
Đang suy nghĩ, đã thấy Diệp Uyên lên tiếng: “Không mời anh vào nhà sao?”
Lâm Yêu Yêu nhìn anh. Anh chống tay lên khung cửa, cũng nhìn cô không chớp mắt.
Hồi lâu, cô mới hơi nghiêng người: “Mời vào!”
Vào nhà rồi, Diệp Uyên mới đưa mấy chiếc hộp trong tay cho Lâm Yêu Yêu. Cô đón lấy xem, đều là những sản phẩm bổ dưỡng đắt đỏ, cao cấp. Cô sững sờ: “Đây là?”
“Anh đặc biệt mua tới tặng cho cô chú.”
Lâm Yêu Yêu cảm thấy rất ngại, nói với anh rằng bố mẹ mình đang đi du lịch, rồi đặt chiếc hộp xuống bên cạnh anh, tỏ ý bảo anh mang về bồi bổ sức khỏe cho bác gái.
Diệp Uyên kiên trì bắt cô nhận, cô khó mà từ chối, đành phải nhận.
Tuy rằng cuộc ghé thăm đột ngột của anh khiến Lâm Yêu Yêu có chút bất ngờ, nhưng ai đến nhà cũng là khách, cô bèn chuẩn bị trà, điểm tâm và hoa quả cho anh. Diệp Uyên ngồi trên sofa, nhìn cô: “Thật ra anh tới là muốn mời em ra ngoài ăn tối.”
“À… không cần đâu! Em giảm béo!” Lâm Yêu Yêu nghĩ ra một lý do vụng về. Cô rất cảm kích anh đã cứu mạng mình, nhưng ở riêng với anh vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy.
Diệp Uyên không vạch trần tâm tư của cô. Anh trầm mặc một lúc rồi bỗng nói: “Ở bên cạnh anh đi!”
Lâm Yêu Yêu ngẩn người, không hiểu sao anh vẫn cố chấp như vậy.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực.
“Diệp Uyên! Chúng ta làm bạn đi.” Cô chân thành nói. Về suy nghĩ của mình, cô đã nói với anh nhiều lần rồi. Trước đây cô vẫn rất ghét anh, nhưng dù sao người ta cũng từng cứu mình, bản tính cũng không xấu, làm bạn cũng tốt hơn làm người yêu.
Ai ngờ Diệp Uyên lắc đầu: “Anh không muốn làm bạn với em, chỉ muốn em làm bạn gái của anh.”
Anh vẫn khăng khăng tới mức không nói lý lẽ.
Lâm Yêu Yêu cũng từ chối thẳng thắn hơn: “Xin lỗi! Em không thể đồng ý với anh được. Vì em vốn không yêu anh, làm sao mà hẹn hò với anh được?”
“Không quan trọng, anh yêu em là được!” Anh vẫn nhìn cô không rời từ đầu tới cuối.
Nghe xong, Lâm Yêu Yêu cảm thấy bối rối, cô thở dài đáp: “Diệp Uyên! Sở dĩ anh nhất quyết phải làm vậy, chẳng qua là vì anh chưa có được. Anh chưa từng bị người con gái nào từ chối, thế nên theo đuổi em chỉ vì anh không cam tâm. Thứ anh yêu không phải là em, chỉ là quá trình chinh phục em mà thôi.”
Nói tới đây là Tố Diệp rất vui mừng. Sức hút tiền bạc mà Niên Bách Ngạn mang lại đã đánh tan mọi phẫn nộ và ấm ức từ lúc cô về tới nhà. Nể mặt tiền, chuyện gì cô cũng có thể nhẫn nhịn.
“Vậy… nếu như em đối xử với em trai anh có hơi nghiêm khắc một chút, anh không để bụng chứ?” Cô phải “tiêm phòng” trước. Dù gì cũng là em trai người ta. Chuyện này cũng giống như bảo cô trông con của người khác vậy, lỡ như có vấp té, động chạm vào đâu, cô không chịu trách nhiệm.
“Cứ coi nó như em trai em.” Niên Bách Ngạn ôn hòa trao quyền.
Tố Diệp lúc này mới yên tâm, rồi hỏi khi nào anh quay về. Niên Bách Ngạn nói với cô anh sẽ cố gắng trở về nhanh.
“Anh cũng nhớ em!” Cuối cùng, anh còn bổ sung thêm một câu.
Câu nói ấy làm Tố Diệp ngượng đỏ mặt.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc. Bên đó vọng tới tiếng của Hứa Đồng, hình như đang nhắc anh tới giờ họp rồi. Tố Diệp có chút quyến luyến. Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng bảo đảm nhất định sẽ về sớm. Tố Diệp cũng biết anh bận, bỗng chốc hệt như một cô vợ nhỏ dặn dò anh ở bên ngoài phải chú ý sức khỏe, đừng lo chuyện em trai, cô sẽ giúp anh trông nom nó thật tốt.
Có lẽ Niên Bách Ngạn cảm nhận được sự ấm áp ấy, giọng anh càng trở nên dịu dàng.
Khi sắp cúp điện thoại, Tố Diệp bỗng nhớ ra chuyện của ông chủ Kim, buột miệng nói một câu: “Bách Ngạn! Em xem tin tức về công ty Tinh Thôi rồi.”
“Ừ, sao vậy?” Niên Bách Ngạn vẫn rất điềm nhiên.
Tố Diệp nhớ lại mấy lời của Kỷ Đông Nham, ngừng một lát: “Chuyện này… có phải có liên quan tới anh không?”
Cô những tưởng Niên Bách Ngạn sẽ trầm mặc, hoặc sẽ phủ nhận ngay, rồi nói thêm gì đó lấy lệ cho qua chuyện. Ai ngờ Niên Bách Ngạn trả lời cô, trực tiếp, thẳng thắn, nhưng ngữ điệu vẫn tràn đầy yêu thương: “Chỉ là phạt nhẹ răn mạnh thôi, nếu không ông ta sẽ còn dám tiếp tục dòm ngó người phụ nữ của anh.”
“Bách Ngạn! Ông ấy làm ăn cũng khó khăn lắm, không nên dồn người ta vào bước đường cùng.” Lưng cô lại hơi lạnh, nhất thời không nỡ lòng, đành nói đỡ cho ông Kim mấy câu.
Bên đó Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Anh tự biết chừng mực, yên tâm.” Nói xong, anh còn dặn cô trước khi đi ngủ phải khóa cửa nẻo cẩn thận.
Rồi hai người cùng cúp điện thoại.
Tố Diệp nằm bò lên sofa, nghịch điện thoại như đang suy nghĩ chuyện gì. Chuyện ông chủ Kim cô không thể lo được nữa. Nếu Niên Bách Ngạn có ý muốn làm khó ông ta, cô nói càng nhiều sẽ chỉ càng hại ông ta thêm. Giờ việc quan trọng đầu tiên là làm sao “hàng phục” được Niên Bách Tiêu. Cô thề, nhất định phải khiến cái thằng tiểu ma đầu đó khuất phục dưới chân, tha thiết cầu xin cô!
Nghĩa trang nhân dân núi Bát Bảo.
Vào nghĩa trang buổi chiều sẽ có chút đìu hiu, nhất là vào mùa lá thu rụng khắp. Đương nhiên, ở đây ít nhìn thấy lá vàng hơn. Xung quanh phần nhiều trồng những cây thường xanh bốn mùa. Chỉ có điều càng về cuối thu, không khí càng có phần nặng nề, hệt như từng hàng bia mộ bằng đá hoa cương đen kia, đã vĩnh viễn lặng im.
Nơi chôn cất Văn Giai rất tĩnh mịch, xung quanh bóng cây trùng trùng điệp điệp. Mùa hè nóng bức, ánh nắng xuyên qua những tán lá sẽ trở nên dịu nhẹ hơn. Đông về cho dù tuyết trắng ngập tràn cũng rơi hết xuống các chạc cây. Thời tiết bốn mùa dù khắc nghiệt hay ôn hòa đều không thể làm phiền linh hồn người đã mất, không khó tưởng tượng ra tấm lòng chu đáo của người mai táng.
Niên Bách Tiêu đặt một bó cúc trắng rất lớn xuống, rồi ngồi xuống trước bia mộ, ngắm nhìn bức ảnh của Văn Giai. Chị ấy trong bức ảnh cười thật tươi, đôi mắt hồn nhiên, hoạt bát như từng gợn sóng ánh sáng ánh lên khi mặt trời chiếu xuống hồ nước. Thời gian cậu tiếp xúc với Văn Giai không lâu. Lúc đó cậu còn rất nhỏ, nhưng vẫn còn nhớ quan hệ của Văn Giai cùng anh trai và Kỷ Đông Nham rất tốt đẹp. Chị ấy cũng rất tốt với cậu, hầu như cứ cách hai, ba ngày lại gọi điện tới một lần, còn thường xuyên gửi cho cậu những quyển sách và những món đồ chơi thú vị. Lúc đó cậu luôn coi Văn Giai như chị ruột của mình.
Lúc Văn Giai xảy ra chuyện, cậu vẫn rất nhỏ. Khi ấy, Kỷ Đông Nham sợ cậu đau lòng nên nói dối rằng Văn Giai đã tới một nơi rất xa, rất xa. Mãi sau này, khi biết mình sẽ không bao giờ nhận được điện thoại của Văn Giai nữa, không bao giờ còn được nhìn thấy chị ấy nữa, cậu mới hiểu ý nghĩa của “cái chết”.
Năm đó Niên Bách Tiêu nhớ rất rõ, cậu đã mất đi những người thân quan trọng nhất trong cuộc đời mình: Chị Văn Giai, bố và mẹ. Cậu gần như đã giam mình lại hơn hai tháng trời, không ngày nào là không khóc. Cậu không muốn đi học, cũng không muốn gặp bạn bè. Chỉ muốn về nước, chỉ muốn gặp anh trai. Sau đó anh cũng tới, nhưng lại yêu cầu cậu tiếp tục ở nước ngoài học tập, hơn nữa còn nói với cậu: Là một người đàn ông thì đầu tiên phải biết nuốt nước mắt vào trong, học cách tự lập.
Thấm thoắt đã bao nhiêu năm trôi qua. Cậu đã học được cách tự lập, nhưng lại quên mất tình thân có mùi vị thế nào.
Hôm nay, khi cuối cùng cũng đặt chân tới trước bia mộ Văn Giai, lặng lẽ nhìn chị ấy, cuối cùng cậu mới hiểu. Thì ra tất cả tình thân và niềm vui đều đã bị Văn Giai mang đi mất, dù là của cậu, của Kỷ Đông Nham, hay là… của anh trai.
“Nếu chị không nằm ở đây, em nghĩ chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch. À, em nhớ mình từng tới một thị trấn nhỏ ở Bắc Âu. Những cô gái ở đó nhiệt tình hệt như những thứ hoa quả của miền nhiệt đới. Đương nhiên còn rất nhiều anh chàng đẹp trai. Tuy là không đẹp trai bằng em nhưng chí ít chị sẽ thích, chắc chắn là tốt hơn cái gã huấn luyện viên chỉ biết vung gậy và suy nghĩ bằng nửa thân dưới đó.” Niên Bách Tiêu nở nụ cười vờ như tinh nghịch, nhưng sâu trong đáy mắt là một nỗi buồn đau, xót xa. Cậu giơ tay lau đi lớp bụi trên tấm ảnh: “Nhưng nhìn chị kìa, sao vẫn trẻ đẹp thế này! Đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.”
Kỷ Đông Nham đứng bên đúng là không biết nên khóc hay cười.
Niên Bách Tiêu luyên thuyên không ngừng, kể chuyện với tấm ảnh của Văn Giai rằng mấy thứ đồ chơi chị ấy gửi đã bị ai cướp mất, mấy quyển sách và họa báo cậu đã dùng để tán gái cả rồi… Cuối cùng cậu mới thở dài nặng nề: “Kỷ! Anh em có từng tới đây không?”
Kỷ Đông Nham cúi xuống nhặt mấy chiếc lá rụng, khẽ lắc đầu: “Có thể đã từng tới. Hai bọn anh chưa bao giờ xuất hiện đồng thời ở đây.”
“Cũng có thể… anh ấy chưa từng tới dù chỉ một lần!” Niên Bách Tiêu đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, hừ khẽ một tiếng.
“Đừng nói vậy, khu mộ này chính anh em đích thân lựa chọn đấy.” Kỷ Đông Nham khẽ nói.
Nghe xong Niên Bách Tiêu bỗng bật cười, giơ tay vuốt lên bia mộ: “Hi, Văn Giai! Nằm trong một ngôi mộ đắt tiền như thế này, linh hồn chị có được an nghỉ không?”
Kỷ Đông Nham nghe ra sự chế giễu trong lời nói của cậu, ánh mắt khó xử, một lúc lâu sau mới hỏi: “Lần này về nước, dự định ở lại bao lâu?”
Niên Bách Tiêu nhún vai nói, tạm thời chưa có kế hoạch gì. Kỷ Đông Nham nghe xong cảm thấy khá kỳ lạ. Dù hỏi thêm, Niên Bách Tiêu cũng chỉ trả lời không rõ ràng, thấy vậy anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Người ta nói đại nạn không chết, ắt có phúc về sau, Lâm Yêu Yêu coi như là một trong số đó. Vì cuối năm nhiều ngày nghỉ, các trung tâm thương mại nghĩ ra đủ mọi chiêu trò để kích thích tiêu dùng. Trong một lần mua sắm, tham gia hoạt động bốc thăm trúng thưởng, Lâm Yêu Yêu đã trúng được giải đặc biệt, một chuyến du lịch tình nhân bảy ngày tới Singapo, Malaisia, Thái Lan trong dịp Quốc khánh.
Hai chữ “tình nhân” đúng là một sự kích động rất lớn với cô. Giải thưởng này đối với người khác có thể nói là một bất ngờ, nhưng với Lâm Yêu Yêu, có cũng coi như không. Thế là cô bèn thuyết phục bố mẹ đi du lịch. Ban đầu hai ông bà Lâm không đồng ý, lo lắng một mình cô ở nhà sẽ gặp chuyện. Lâm Yêu Yêu phải bảo đảm, hứa hẹn ngàn vạn lần, cùng với tình huống giải thưởng không thể hoán đổi, hai ông bà cuối cùng mới gật đầu đồng ý.
Đợt Quốc khánh, ngày nào Lâm Yêu Yêu cũng ở nhà. Bên ngoài phố chật người đông, đi tới đâu cũng không tiện. Vả lại cô còn phải xem rất nhiều tài liệu về sản phẩm mới nhất của Tinh Thạch. Tố Diệp lại giới thiệu cho cô mấy bộ phim hay, ép cô xem xong còn phải viết cảm nhận. Mấy bộ phim ấy đều nói về những con người nghị lực, chăm chỉ, cô thấy cũng khá có hứng thú, nên thời gian chẳng mấy chốc đã xếp đầy.
Hôm nay hoàng hôn vừa buông xuống, Lâm Yêu Yêu vừa kịp viết xong cảm nhận cho một bộ phim, đang nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì thì chuông cửa vang lên. Cô tưởng là Đinh Tư Thừa tới đưa thuốc. Khi đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy Diệp Uyên đứng ngoài, cô có phần ngỡ ngàng.
Nhìn Diệp Uyên không còn vẻ phấn khởi, sung mãn như trước. Dưới cằm và hai bên tóc mai đã lún phún mọc những sợi râu mới, cả người bỗng chốc trông lùn đi vài phần. Trong tay anh cầm mấy chiếc hộp rất đẹp mắt. Lâm Yêu Yêu đã nghe chuyện mẹ anh trúng độc nằm viện, suy nghĩ đầu tiên là anh vừa từ bệnh viện ra.
Nhưng mà… anh bỗng nhiên tới nhà cô làm gì?
Đang suy nghĩ, đã thấy Diệp Uyên lên tiếng: “Không mời anh vào nhà sao?”
Lâm Yêu Yêu nhìn anh. Anh chống tay lên khung cửa, cũng nhìn cô không chớp mắt.
Hồi lâu, cô mới hơi nghiêng người: “Mời vào!”
Vào nhà rồi, Diệp Uyên mới đưa mấy chiếc hộp trong tay cho Lâm Yêu Yêu. Cô đón lấy xem, đều là những sản phẩm bổ dưỡng đắt đỏ, cao cấp. Cô sững sờ: “Đây là?”
“Anh đặc biệt mua tới tặng cho cô chú.”
Lâm Yêu Yêu cảm thấy rất ngại, nói với anh rằng bố mẹ mình đang đi du lịch, rồi đặt chiếc hộp xuống bên cạnh anh, tỏ ý bảo anh mang về bồi bổ sức khỏe cho bác gái.
Diệp Uyên kiên trì bắt cô nhận, cô khó mà từ chối, đành phải nhận.
Tuy rằng cuộc ghé thăm đột ngột của anh khiến Lâm Yêu Yêu có chút bất ngờ, nhưng ai đến nhà cũng là khách, cô bèn chuẩn bị trà, điểm tâm và hoa quả cho anh. Diệp Uyên ngồi trên sofa, nhìn cô: “Thật ra anh tới là muốn mời em ra ngoài ăn tối.”
“À… không cần đâu! Em giảm béo!” Lâm Yêu Yêu nghĩ ra một lý do vụng về. Cô rất cảm kích anh đã cứu mạng mình, nhưng ở riêng với anh vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào ấy.
Diệp Uyên không vạch trần tâm tư của cô. Anh trầm mặc một lúc rồi bỗng nói: “Ở bên cạnh anh đi!”
Lâm Yêu Yêu ngẩn người, không hiểu sao anh vẫn cố chấp như vậy.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực.
“Diệp Uyên! Chúng ta làm bạn đi.” Cô chân thành nói. Về suy nghĩ của mình, cô đã nói với anh nhiều lần rồi. Trước đây cô vẫn rất ghét anh, nhưng dù sao người ta cũng từng cứu mình, bản tính cũng không xấu, làm bạn cũng tốt hơn làm người yêu.
Ai ngờ Diệp Uyên lắc đầu: “Anh không muốn làm bạn với em, chỉ muốn em làm bạn gái của anh.”
Anh vẫn khăng khăng tới mức không nói lý lẽ.
Lâm Yêu Yêu cũng từ chối thẳng thắn hơn: “Xin lỗi! Em không thể đồng ý với anh được. Vì em vốn không yêu anh, làm sao mà hẹn hò với anh được?”
“Không quan trọng, anh yêu em là được!” Anh vẫn nhìn cô không rời từ đầu tới cuối.
Nghe xong, Lâm Yêu Yêu cảm thấy bối rối, cô thở dài đáp: “Diệp Uyên! Sở dĩ anh nhất quyết phải làm vậy, chẳng qua là vì anh chưa có được. Anh chưa từng bị người con gái nào từ chối, thế nên theo đuổi em chỉ vì anh không cam tâm. Thứ anh yêu không phải là em, chỉ là quá trình chinh phục em mà thôi.”
/727
|