Bữa cơm khách, ăn uống tiệc tùng tới tận hơn mười một giờ đêm mới giải tán.
Niên Bách Ngạn đã uống không ít rượu. Sau khi lên xe, cả người anh ngã vật ra sau ghế, nhắm mắt lại, sắc mặt có phần nhợt nhạt.
Hứa Đồng là người cuối cùng lên xe, lo lắng nói: “Tổng giám đốc! Tôi vẫn nên đi mua một ít trà giải rượu cho anh là hơn. Anh uống cho tỉnh rồi hẵng về nhà.”
Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn nhắm chặt mắt, một hai phút sau mới nói một câu: Không cần! Giọng nói của anh nặng nề và khản đặc, rõ ràng đã rất say rồi.
Hứa Đồng thấy vậy chỉ biết làm theo ý anh, rồi cô dặn dò tài xế đừng cho xe chạy vội.
Trăng xuyên qua ô cửa sổ phía sau, khắc họa rõ ràng gương mặt Niên Bách Ngạn, mỗi một đường nét sáng rõ mà sâu sắc. Anh ngồi đó, chiếc áo dạ tùy tiện vắt lên một chiếc ghế bên cạnh. Cúc cổ áo vest để mở, toát lên một vẻ mệt mỏi mà gợi cảm.
Một lúc lâu sau, anh mở mắt liếc nhìn ra ngoài cửa xe.
“Sao vẫn không lái xe đi?” Anh giơ tay nới lỏng cà vạt ra, khóe mắt chân mày đều nhuốm mùi rượu.
Hứa Đồng quay lại, khẽ hỏi: “Anh quay về tứ hợp viện hay về phòng nghỉ?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc.
Trong bóng tối, đôi mắt anh khi sáng rõ lúc âm u, như một màn sương mù trùm lên ngọn hải đăng giữa biển khơi, khiến người ta cảm thấy như gần như xa, không thể nắm bắt. Rất lâu sau, anh mới giơ tay lên xem đồng hồ như đang suy nghĩ chuyện gì.
Hứa Đồng vẫn nhẫn nại chờ đợi quyết định của anh.
“Hứa Đồng!” Niên Bách Ngạn cất giọng trầm trầm, nhưng giữa đêm tối lại mang một nét quyến rũ, chọc ghẹo lòng người: “Muộn quá rồi, cô về nhà luôn đi.”
“Vậy anh…” Sếp đang say rượu, làm trợ lý như cô sao có thể yên tâm rời đi?
Niên Bách Ngạn lại nhắm mắt, gương mặt có phần do dự. Mấy giây sau anh đưa ra quyết định: “Về Sanlitun.”
Hứa Đồng nghe xong rất đỗi kinh ngạc. Cô nhìn Niên Bách Ngạn, nội tâm như đang chịu một sự kích động lớn. Cô hiểu tối nay Niên Bách Ngạn muốn tới chỗ Tố Diệp. Sanlitun là khu nhà cô ấy ở. Không phải Niên Bách Ngạn chưa từng qua đêm ở đó, nhưng hoặc là anh đích thân lái xe tới, hoặc là chính cô đưa anh tới đó. Sau khi về Bắc Kinh, anh và Tố Diệp không thể ngày đêm bên nhau như ở Nam Phi nữa, mục đích là để tránh những lời gièm pha không cần thiết.
Vậy mà tối nay, Niên Bách Ngạn say mèm lại ngang nhiên quyết định tới nhà Tố Diệp, lại còn là tài xế đưa anh qua đó. Điều này thực sự khiến Hứa Đồng không khỏi sợ hãi. Đây chỉ là người tài xế công ty thuê mướn. Niên Bách Ngạn làm vậy là muốn công khai… hay là chỉ vì đang say rượu?
Cô không thể suy đoán cụ thể Niên Bách Ngạn đang nghĩ cái gì. Có lẽ đối với anh mà nói, sống những tháng ngày lén lút, trốn tránh như thế này quả thực quá mệt mỏi. Cô bèn báo với tài xế một tiếng. Trước khi đi Hứa Đồng còn dặn tài xế, bảo anh ta khoảng năm giờ sáng mai tới tiểu khu đó đón Niên Bách Ngạn.
Cô biết mỗi lần Niên Bách Ngạn tới chỗ Tố Diệp, ngày hôm sau đều rời đi rất sớm. Anh không muốn hàng xóm láng giềng dị nghị, chỉ trỏ cô ấy.
Khi Tố Diệp đang nằm trên giường đọc sách thì chuông cửa dưới nhà vang lên.
Cô khoác áo ngủ đi xuống. Sau khi nhìn qua mắt thần, cô hoàn toàn ngỡ ngàng, vội vàng mở cửa.
Niên Bách Ngạn đang đứng bên ngoài.
Một tay anh chống lên cạnh cửa, chống đỡ cả cơ thể cao lớn đang say xỉn. Áo khoác ngoài được vắt lên cánh tay còn lại, cà vạt cũng được nới lỏng hoàn toàn, treo lên cổ. Sau khi nhìn thấy cô ra mở cửa, anh khẽ mỉm cười với cô rồi lảo đảo đi vào nhà.
Tố Diệp vội bước tới đỡ anh, lấy chân đá cửa lại.
“Sao anh lại uống nhiều thế này?” Cô đau lòng, dìu anh ngồi xuống sofa.
“Không sao!” Anh dựa vào sofa, cả cơ thể như chìm hẳn xuống đó.
Tố Diệp đón lấy áo khoác của anh, gấp gọn gàng để sang một bên. Thấy anh uống tới nỗi mặt mũi tái nhợt, cô càng không yên tâm, bèn cởi cà vạt cho anh rồi nhẹ nhàng nói: “Anh ngoan ngoãn ngồi yên đây nhé!”
Niên Bách Ngạn nghe lời, gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Tố Diệp đã nấu xong trà giải rượu, bê lên cho anh, trong tay còn cầm thêm một chiếc khăn mặt. Niên Bách Ngạn lúc này đã nhắm mắt, ngồi yên trên ghế, đầu mày vẫn hơi nhíu lại, có lẽ rất khó chịu.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh. Mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá đã hoàn toàn thay thế mùi gỗ mộc vốn có của anh. Trong một đêm tối thế này, một người đàn ông đã say bất ngờ tới nhà đúng là ẩn chứa một chút xấu xa và nguy hiểm.
Cô chỉ quan tâm tới sức khỏe của anh. Thấy anh khó chịu, cô vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng cũng không thể nói gì thêm. Cô lấy khăn lau mặt và bàn tay cho anh trước, sau đó cầm cốc trà giải rượu, thấp giọng nói: “Anh uống một chút đi!”
Niên Bách Ngạn uể oải mở mắt ra, khẽ cảm ơn một câu rồi đón lấy. Đợi anh uống hết cô lại cầm về, thở dài. Cô đang định đứng dậy, chuẩn bị đi lấy thêm một ít nước, anh bỗng giữ cô lại.
“Để anh ngắm em!” Anh khẽ cười trong điệu bộ say khướt.
Từng ngón tay nhẹ nhàng móc vào tay cô. Cô quay đầu, nét mặt có chút khó xử: “Dạ dày anh vốn không tốt, còn uống nhiều rượu như vậy.”
Anh bỗng cười, nụ cười lan vào tận đáy mắt.
Một Niên Bách Ngạn như vậy mang một nét mê người không thể diễn tả thành lời, biếng lười, quyến rũ, hệt như một con sư tử vừa dịu dàng, đa tình lại đầy nguy hiểm.
“Còn biết cười? Anh làm em lo lắng chết đi được.” Cô chân thành nói.
Anh giơ tay, luồn vào mái tóc cô, rồi phủ lên gò má, nhẹ nhàng vuốt ve. Tố Diệp thấy vậy cũng không nỡ trách móc anh thêm nữa. Giọng cô ôn hòa hơn: “Để em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi!”
Đang định động đậy, anh bỗng mạnh tay, kéo cả người cô lại.
“Bách Ngạn! Anh say rồi! Nghỉ ngơi đi!” Tố Diệp ngọ ngoạy muốn đứng dậy.
Một giây sau cô bị Niên Bách Ngạn kéo ngược vào lòng, ngay sau đó cả cơ thể anh áp sát, đè cô lên sofa.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể người đàn ông dồn xuống. Đàn ông sau khi uống rượu rất nặng, anh cũng không ngoại lệ. Hơi rượu tỏa ra, trộn lẫn cùng hơi thở nóng rẫy, nặng nề của anh, phả vào mặt, làm bỏng đôi mắt cô.
Bàn tay lớn của anh bắt đầu không nghiêm túc, lướt đi trên người cô, kéo áo ngủ của cô ra, len vào từng nơi mẫn cảm một cách lão luyện.
Trái tim Tố Diệp va đập mạnh nơi lồng ngực khiến cô đau đớn.
Cô nhẹ nhàng giữ mặt anh lại, nhìn vào mắt anh: “Đừng như vậy! Anh ngủ yên một giấc không được sao?”
Niên Bách Ngạn lại khóa chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, áp mặt xuống, vùi vào cổ cô, khẽ nói: “Em yêu! Anh rất nhớ em, mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút đều nhớ…”
Anh khẽ cắn cổ cô, giọng nói mơ hồ. Cả người cô dường như nhanh chóng bị châm lửa, không biết vì động tác của anh hay vì câu nói kia.
“Em cũng nhớ anh…” Tố Diệp không kìm được, dốc hết lòng mình.
Nụ hôn của anh men theo gò má, tới đôi môi hồng rồi vòng quanh tai, nhiệt tình mà ngang tàn. Áo sơ mi của anh đã mở rộng, từng múi cơ bắp tựa như cũng ngấm đầy men rượu, đang bộc phát sức mạnh uy vũ của mình.
Vì hơi say, tay anh cũng không phân nặng nhẹ, xoa nắn cơ thể tuyệt đẹp của Tố Diệp. Dưới ghế là chiếc áo sơ mi đã bị anh cởi ra. Người con gái dưới người anh cũng gần như không còn mảnh vải.
Tố Diệp hơi căng thẳng, da thịt cô bị anh vần vò đau rát. Anh dũng mãnh như chỉ muốn nuốt sống cô vậy.
Rồi anh bất ngờ giữ chặt mặt cô, sống mũi cao thẳng tiến lại gần cô. Trong đôi mắt sâu thẳm trào dâng một tình cảm và khao khát. Đôi tay ấy lại chuyển sang mơn man gò má cô.
“Diệp Diệp…” Anh khẽ gọi tên cô, thân thiết và yêu chiều.
Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt mơ màng say ấy.
“Anh chịu quá đủ những ngày tháng này rồi.” Anh thở dài.
Tố Diệp sững sờ, không ngờ anh lại nói vậy.
“Thế nên, anh mới gấp gáp muốn em…” Niên Bách Ngạn buông cổ tay cô ra, hai bàn tay anh nâng khuôn mặt cô lên như trân trọng một báu vật. Bờ môi anh men theo vầng trán, dừng lại trên mí mắt cô. Sau đó anh nhìn cô không chớp mắt. Trong bóng tối, ánh mắt anh như tỉnh như say: “Muốn em làm vợ của Niên Bách Ngạn.”
Hai mắt Tố Diệp chợt tròn xoe. Ngay sau đó như có ngàn vạn pháo hoa đang nổ tung bên cạnh cô. Nhất định là cô cũng say rồi. Đúng vậy! Hơi rượu trên người anh cũng đã làm cô mê man. Nếu không sao cô lại được nghe một lời hứa hẹn rõ ràng đến vậy? Cô nhìn anh không dám tin, rất muốn lên tiếng hỏi anh có thật hay không? Rất muốn hỏi anh có phải chỉ vì say nên mới nói bừa không?
Nhưng mấy lời đó từ đầu tới cuối vẫn nghẹn lại trong cổ họng không thể thoát ra. Sự kích động từ đôi mắt lan ra khắp cơ thể, đến từng đầu ngón tay cô cũng run lên trong hồi hộp và hưng phấn.
Anh chưa bao giờ nói với cô những lời này.
Chưa bao giờ nói anh muốn lấy cô.
Chỉ có những lúc bình thường, anh sẽ ngầm nói mấy lời ám muội, nhưng rất nhiều ý đều là cô tự suy đoán. Cô không dám suy ngẫm tâm tư của anh, sợ rằng có nhiều lời nói mờ ám tốt đẹp không gánh nổi những lần cân nhắc.
Nhưng tối nay, anh đã nói ra câu này thẳng thắn, rõ ràng.
Anh… muốn cô làm vợ của anh.
Làm vợ của Niên Bách Ngạn!
Chỉ cần nghĩ như vậy, cô đã đủ phấn khích không ngủ nổi nữa rồi.
Nhưng vì quá hưng phấn, Tố Diệp lại cứ thế ngây ngốc nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu. Tất cả mọi niềm vui, hạnh phúc, tất cả mọi cảm giác hân hoan, sung sướng đều sống trong thế giới nội tâm của cô.
Ánh đèn lung linh khắp phòng chiếu rọi nét dịu dàng mà mơ màng của gương mặt bé nhỏ. Người con gái trong mắt Niên Bách Ngạn cũng say rồi. Anh không đợi chờ gì nữa, cúi đầu khóa chặt cái miệng nhỏ hơi hé mở của cô lại. Dưới sức ảnh hưởng của rượu, nụ hôn càng trở nên hung hăng, cuồng dã.
Cô nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng, cũng nghe rõ tiếng kéo khóa quần. Cả người cô mềm oặt, không cử động nổi nữa. Không thể không thừa nhận, câu nói đó của Niên Bách Ngạn như đã đâm vào huyệt đạo chí mạng của cô. Tới tận khi niềm kiêu hãnh to lớn, sừng sững của người đàn ông chống lên người, cô mới biết rùng mình.
Cô lại ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, gương mặt anh đã chất chứa dục vọng từ lâu.
Cô khẽ gọi tên anh, hy vọng anh chậm một chút, nhẹ nhàng một chút.
Nhưng dáng vẻ hiện giờ của Tố Diệp, không còn nghi ngờ gì, chỉ càng gia tăng thêm khát khao chinh phục của cánh đàn ông, nhất là những người đàn ông đang say. Hai mắt anh như bốc cháy, cả cơ thể cường tráng cũng nóng bỏng.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng nâng eo cô lên. Nhiệt độ nóng hổi của nó kích thích da thịt mát lạnh của cô.
Khoảnh khắc anh đi vào cơ thể, cả người Tố Diệp co thắt lại trong mê loạn. Cô quấn chặt lấy người anh, dường như không dám buông lơi, sợ sẽ rơi thẳng xuống vực sâu.
Niên Bách Ngạn phát ra một âm thanh thỏa mãn trên người cô, hết mình tận hưởng niềm hạnh phúc chặt chẽ của người con gái.
Cô chỉ biết gấp gáp thở mạnh, khó khăn chứa đựng sự vĩ đại của anh.
Một nơi nào đó trong cơ thể như nuốt cả một ngọn đuốc hừng hực. Mỗi lần người đàn ông va chạm mãnh liệt, thì ngọn lửa ấy lại phun trào, bùng cháy…
Niên Bách Ngạn đã uống không ít rượu. Sau khi lên xe, cả người anh ngã vật ra sau ghế, nhắm mắt lại, sắc mặt có phần nhợt nhạt.
Hứa Đồng là người cuối cùng lên xe, lo lắng nói: “Tổng giám đốc! Tôi vẫn nên đi mua một ít trà giải rượu cho anh là hơn. Anh uống cho tỉnh rồi hẵng về nhà.”
Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn nhắm chặt mắt, một hai phút sau mới nói một câu: Không cần! Giọng nói của anh nặng nề và khản đặc, rõ ràng đã rất say rồi.
Hứa Đồng thấy vậy chỉ biết làm theo ý anh, rồi cô dặn dò tài xế đừng cho xe chạy vội.
Trăng xuyên qua ô cửa sổ phía sau, khắc họa rõ ràng gương mặt Niên Bách Ngạn, mỗi một đường nét sáng rõ mà sâu sắc. Anh ngồi đó, chiếc áo dạ tùy tiện vắt lên một chiếc ghế bên cạnh. Cúc cổ áo vest để mở, toát lên một vẻ mệt mỏi mà gợi cảm.
Một lúc lâu sau, anh mở mắt liếc nhìn ra ngoài cửa xe.
“Sao vẫn không lái xe đi?” Anh giơ tay nới lỏng cà vạt ra, khóe mắt chân mày đều nhuốm mùi rượu.
Hứa Đồng quay lại, khẽ hỏi: “Anh quay về tứ hợp viện hay về phòng nghỉ?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc.
Trong bóng tối, đôi mắt anh khi sáng rõ lúc âm u, như một màn sương mù trùm lên ngọn hải đăng giữa biển khơi, khiến người ta cảm thấy như gần như xa, không thể nắm bắt. Rất lâu sau, anh mới giơ tay lên xem đồng hồ như đang suy nghĩ chuyện gì.
Hứa Đồng vẫn nhẫn nại chờ đợi quyết định của anh.
“Hứa Đồng!” Niên Bách Ngạn cất giọng trầm trầm, nhưng giữa đêm tối lại mang một nét quyến rũ, chọc ghẹo lòng người: “Muộn quá rồi, cô về nhà luôn đi.”
“Vậy anh…” Sếp đang say rượu, làm trợ lý như cô sao có thể yên tâm rời đi?
Niên Bách Ngạn lại nhắm mắt, gương mặt có phần do dự. Mấy giây sau anh đưa ra quyết định: “Về Sanlitun.”
Hứa Đồng nghe xong rất đỗi kinh ngạc. Cô nhìn Niên Bách Ngạn, nội tâm như đang chịu một sự kích động lớn. Cô hiểu tối nay Niên Bách Ngạn muốn tới chỗ Tố Diệp. Sanlitun là khu nhà cô ấy ở. Không phải Niên Bách Ngạn chưa từng qua đêm ở đó, nhưng hoặc là anh đích thân lái xe tới, hoặc là chính cô đưa anh tới đó. Sau khi về Bắc Kinh, anh và Tố Diệp không thể ngày đêm bên nhau như ở Nam Phi nữa, mục đích là để tránh những lời gièm pha không cần thiết.
Vậy mà tối nay, Niên Bách Ngạn say mèm lại ngang nhiên quyết định tới nhà Tố Diệp, lại còn là tài xế đưa anh qua đó. Điều này thực sự khiến Hứa Đồng không khỏi sợ hãi. Đây chỉ là người tài xế công ty thuê mướn. Niên Bách Ngạn làm vậy là muốn công khai… hay là chỉ vì đang say rượu?
Cô không thể suy đoán cụ thể Niên Bách Ngạn đang nghĩ cái gì. Có lẽ đối với anh mà nói, sống những tháng ngày lén lút, trốn tránh như thế này quả thực quá mệt mỏi. Cô bèn báo với tài xế một tiếng. Trước khi đi Hứa Đồng còn dặn tài xế, bảo anh ta khoảng năm giờ sáng mai tới tiểu khu đó đón Niên Bách Ngạn.
Cô biết mỗi lần Niên Bách Ngạn tới chỗ Tố Diệp, ngày hôm sau đều rời đi rất sớm. Anh không muốn hàng xóm láng giềng dị nghị, chỉ trỏ cô ấy.
Khi Tố Diệp đang nằm trên giường đọc sách thì chuông cửa dưới nhà vang lên.
Cô khoác áo ngủ đi xuống. Sau khi nhìn qua mắt thần, cô hoàn toàn ngỡ ngàng, vội vàng mở cửa.
Niên Bách Ngạn đang đứng bên ngoài.
Một tay anh chống lên cạnh cửa, chống đỡ cả cơ thể cao lớn đang say xỉn. Áo khoác ngoài được vắt lên cánh tay còn lại, cà vạt cũng được nới lỏng hoàn toàn, treo lên cổ. Sau khi nhìn thấy cô ra mở cửa, anh khẽ mỉm cười với cô rồi lảo đảo đi vào nhà.
Tố Diệp vội bước tới đỡ anh, lấy chân đá cửa lại.
“Sao anh lại uống nhiều thế này?” Cô đau lòng, dìu anh ngồi xuống sofa.
“Không sao!” Anh dựa vào sofa, cả cơ thể như chìm hẳn xuống đó.
Tố Diệp đón lấy áo khoác của anh, gấp gọn gàng để sang một bên. Thấy anh uống tới nỗi mặt mũi tái nhợt, cô càng không yên tâm, bèn cởi cà vạt cho anh rồi nhẹ nhàng nói: “Anh ngoan ngoãn ngồi yên đây nhé!”
Niên Bách Ngạn nghe lời, gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Tố Diệp đã nấu xong trà giải rượu, bê lên cho anh, trong tay còn cầm thêm một chiếc khăn mặt. Niên Bách Ngạn lúc này đã nhắm mắt, ngồi yên trên ghế, đầu mày vẫn hơi nhíu lại, có lẽ rất khó chịu.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh. Mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc lá đã hoàn toàn thay thế mùi gỗ mộc vốn có của anh. Trong một đêm tối thế này, một người đàn ông đã say bất ngờ tới nhà đúng là ẩn chứa một chút xấu xa và nguy hiểm.
Cô chỉ quan tâm tới sức khỏe của anh. Thấy anh khó chịu, cô vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng cũng không thể nói gì thêm. Cô lấy khăn lau mặt và bàn tay cho anh trước, sau đó cầm cốc trà giải rượu, thấp giọng nói: “Anh uống một chút đi!”
Niên Bách Ngạn uể oải mở mắt ra, khẽ cảm ơn một câu rồi đón lấy. Đợi anh uống hết cô lại cầm về, thở dài. Cô đang định đứng dậy, chuẩn bị đi lấy thêm một ít nước, anh bỗng giữ cô lại.
“Để anh ngắm em!” Anh khẽ cười trong điệu bộ say khướt.
Từng ngón tay nhẹ nhàng móc vào tay cô. Cô quay đầu, nét mặt có chút khó xử: “Dạ dày anh vốn không tốt, còn uống nhiều rượu như vậy.”
Anh bỗng cười, nụ cười lan vào tận đáy mắt.
Một Niên Bách Ngạn như vậy mang một nét mê người không thể diễn tả thành lời, biếng lười, quyến rũ, hệt như một con sư tử vừa dịu dàng, đa tình lại đầy nguy hiểm.
“Còn biết cười? Anh làm em lo lắng chết đi được.” Cô chân thành nói.
Anh giơ tay, luồn vào mái tóc cô, rồi phủ lên gò má, nhẹ nhàng vuốt ve. Tố Diệp thấy vậy cũng không nỡ trách móc anh thêm nữa. Giọng cô ôn hòa hơn: “Để em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi!”
Đang định động đậy, anh bỗng mạnh tay, kéo cả người cô lại.
“Bách Ngạn! Anh say rồi! Nghỉ ngơi đi!” Tố Diệp ngọ ngoạy muốn đứng dậy.
Một giây sau cô bị Niên Bách Ngạn kéo ngược vào lòng, ngay sau đó cả cơ thể anh áp sát, đè cô lên sofa.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể người đàn ông dồn xuống. Đàn ông sau khi uống rượu rất nặng, anh cũng không ngoại lệ. Hơi rượu tỏa ra, trộn lẫn cùng hơi thở nóng rẫy, nặng nề của anh, phả vào mặt, làm bỏng đôi mắt cô.
Bàn tay lớn của anh bắt đầu không nghiêm túc, lướt đi trên người cô, kéo áo ngủ của cô ra, len vào từng nơi mẫn cảm một cách lão luyện.
Trái tim Tố Diệp va đập mạnh nơi lồng ngực khiến cô đau đớn.
Cô nhẹ nhàng giữ mặt anh lại, nhìn vào mắt anh: “Đừng như vậy! Anh ngủ yên một giấc không được sao?”
Niên Bách Ngạn lại khóa chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, áp mặt xuống, vùi vào cổ cô, khẽ nói: “Em yêu! Anh rất nhớ em, mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút đều nhớ…”
Anh khẽ cắn cổ cô, giọng nói mơ hồ. Cả người cô dường như nhanh chóng bị châm lửa, không biết vì động tác của anh hay vì câu nói kia.
“Em cũng nhớ anh…” Tố Diệp không kìm được, dốc hết lòng mình.
Nụ hôn của anh men theo gò má, tới đôi môi hồng rồi vòng quanh tai, nhiệt tình mà ngang tàn. Áo sơ mi của anh đã mở rộng, từng múi cơ bắp tựa như cũng ngấm đầy men rượu, đang bộc phát sức mạnh uy vũ của mình.
Vì hơi say, tay anh cũng không phân nặng nhẹ, xoa nắn cơ thể tuyệt đẹp của Tố Diệp. Dưới ghế là chiếc áo sơ mi đã bị anh cởi ra. Người con gái dưới người anh cũng gần như không còn mảnh vải.
Tố Diệp hơi căng thẳng, da thịt cô bị anh vần vò đau rát. Anh dũng mãnh như chỉ muốn nuốt sống cô vậy.
Rồi anh bất ngờ giữ chặt mặt cô, sống mũi cao thẳng tiến lại gần cô. Trong đôi mắt sâu thẳm trào dâng một tình cảm và khao khát. Đôi tay ấy lại chuyển sang mơn man gò má cô.
“Diệp Diệp…” Anh khẽ gọi tên cô, thân thiết và yêu chiều.
Cô ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt mơ màng say ấy.
“Anh chịu quá đủ những ngày tháng này rồi.” Anh thở dài.
Tố Diệp sững sờ, không ngờ anh lại nói vậy.
“Thế nên, anh mới gấp gáp muốn em…” Niên Bách Ngạn buông cổ tay cô ra, hai bàn tay anh nâng khuôn mặt cô lên như trân trọng một báu vật. Bờ môi anh men theo vầng trán, dừng lại trên mí mắt cô. Sau đó anh nhìn cô không chớp mắt. Trong bóng tối, ánh mắt anh như tỉnh như say: “Muốn em làm vợ của Niên Bách Ngạn.”
Hai mắt Tố Diệp chợt tròn xoe. Ngay sau đó như có ngàn vạn pháo hoa đang nổ tung bên cạnh cô. Nhất định là cô cũng say rồi. Đúng vậy! Hơi rượu trên người anh cũng đã làm cô mê man. Nếu không sao cô lại được nghe một lời hứa hẹn rõ ràng đến vậy? Cô nhìn anh không dám tin, rất muốn lên tiếng hỏi anh có thật hay không? Rất muốn hỏi anh có phải chỉ vì say nên mới nói bừa không?
Nhưng mấy lời đó từ đầu tới cuối vẫn nghẹn lại trong cổ họng không thể thoát ra. Sự kích động từ đôi mắt lan ra khắp cơ thể, đến từng đầu ngón tay cô cũng run lên trong hồi hộp và hưng phấn.
Anh chưa bao giờ nói với cô những lời này.
Chưa bao giờ nói anh muốn lấy cô.
Chỉ có những lúc bình thường, anh sẽ ngầm nói mấy lời ám muội, nhưng rất nhiều ý đều là cô tự suy đoán. Cô không dám suy ngẫm tâm tư của anh, sợ rằng có nhiều lời nói mờ ám tốt đẹp không gánh nổi những lần cân nhắc.
Nhưng tối nay, anh đã nói ra câu này thẳng thắn, rõ ràng.
Anh… muốn cô làm vợ của anh.
Làm vợ của Niên Bách Ngạn!
Chỉ cần nghĩ như vậy, cô đã đủ phấn khích không ngủ nổi nữa rồi.
Nhưng vì quá hưng phấn, Tố Diệp lại cứ thế ngây ngốc nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu. Tất cả mọi niềm vui, hạnh phúc, tất cả mọi cảm giác hân hoan, sung sướng đều sống trong thế giới nội tâm của cô.
Ánh đèn lung linh khắp phòng chiếu rọi nét dịu dàng mà mơ màng của gương mặt bé nhỏ. Người con gái trong mắt Niên Bách Ngạn cũng say rồi. Anh không đợi chờ gì nữa, cúi đầu khóa chặt cái miệng nhỏ hơi hé mở của cô lại. Dưới sức ảnh hưởng của rượu, nụ hôn càng trở nên hung hăng, cuồng dã.
Cô nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng, cũng nghe rõ tiếng kéo khóa quần. Cả người cô mềm oặt, không cử động nổi nữa. Không thể không thừa nhận, câu nói đó của Niên Bách Ngạn như đã đâm vào huyệt đạo chí mạng của cô. Tới tận khi niềm kiêu hãnh to lớn, sừng sững của người đàn ông chống lên người, cô mới biết rùng mình.
Cô lại ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, gương mặt anh đã chất chứa dục vọng từ lâu.
Cô khẽ gọi tên anh, hy vọng anh chậm một chút, nhẹ nhàng một chút.
Nhưng dáng vẻ hiện giờ của Tố Diệp, không còn nghi ngờ gì, chỉ càng gia tăng thêm khát khao chinh phục của cánh đàn ông, nhất là những người đàn ông đang say. Hai mắt anh như bốc cháy, cả cơ thể cường tráng cũng nóng bỏng.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng nâng eo cô lên. Nhiệt độ nóng hổi của nó kích thích da thịt mát lạnh của cô.
Khoảnh khắc anh đi vào cơ thể, cả người Tố Diệp co thắt lại trong mê loạn. Cô quấn chặt lấy người anh, dường như không dám buông lơi, sợ sẽ rơi thẳng xuống vực sâu.
Niên Bách Ngạn phát ra một âm thanh thỏa mãn trên người cô, hết mình tận hưởng niềm hạnh phúc chặt chẽ của người con gái.
Cô chỉ biết gấp gáp thở mạnh, khó khăn chứa đựng sự vĩ đại của anh.
Một nơi nào đó trong cơ thể như nuốt cả một ngọn đuốc hừng hực. Mỗi lần người đàn ông va chạm mãnh liệt, thì ngọn lửa ấy lại phun trào, bùng cháy…
/727
|