Chương 337: Sao nhẫn tâm lừa dối
hết lần này tới lần khác?
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Diệp Hạc Phong dặn dò mấy câu rồi giao những công việc còn lại cho Niên Bách Ngạn. Sau khi ông rời khỏi phòng họp, Niên Bách Ngạn không ngồi sang vị trí chủ tịch mà ở yên chỗ cũ, sắp xếp, căn dặn những công việc tiếp theo. Nhất là khi sản phẩm mới đã được tung ra thị trường, yêu cầu sự phối hợp của các bộ phận.
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn đang ngồi ở vị trí bên tay trái ghế chủ tịch, bất giác nhớ tới suy đoán của cánh nhà báo, nhất thời cũng có phần lo lắng. Cô không biết quyền lực của Niên Bách Ngạn có thật sự đã bị rút hết hay không, nếu không sao Diệp Hạc Phong lại đích thân tới chủ trì buổi họp?
Vị trí chủ tịch trống ra đó trầm mặc mà trống rỗng, khiến Tố Diệp nhìn thấy cũng chợt hoảng sợ.
Trước nay trong các cuộc họp, Niên Bách Ngạn vẫn rất kiệm lời, vả lại buổi họp cũng đã kéo dài được một khoảng thời gian rồi. Anh tóm lược lại công việc một cách ngắn gọn rồi tuyên bố giải tán. Các cán bộ cao cấp lần lượt đi ra ngoài. Tố Diệp đang định đứng dậy, bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn hờ hững ra lệnh một câu: “Tố Diệp ở lại!”
Hành vi gọi thẳng tên cô của anh đã khiến mọi ánh mắt nhìn họ có phần mờ ám.
Tố Diệp ngẩn người, một giây sau lại muốn gào lên thảm thương. Cô lại phạm phải sai lầm gì rồi?
Chẳng mấy chốc, cả phòng họp chỉ còn lại cô và Niên Bách Ngạn. Người cuối cùng đi ra ngoài chẳng biết là ai, còn “chu đáo” đóng cửa lại cho hai người họ. Cánh cửa phòng hội nghị dày và nặng, cách âm hoàn toàn mọi tiếng động của thế giới bên ngoài, cả một không gian rộng lớn bỗng chốc yên ắng hẳn.
Niên Bách Ngạn vẫn ngồi ở chỗ của mình. Từng đường nét giữa hàng mi và sống mũi như được ẩn đi, khó mà nhận ra thái độ nghiêm khắc mà mạnh mẽ. Anh xoay xoay cây bút trong tay, rồi nhìn lên người cô, khi cất lời giọng nói đã trở nên ôn hòa: “Lại đây!”
Tố Diệp muốn nhìn mặt để đoán suy nghĩ của anh, cố gắng tìm ra những gợi ý gì đó từ giọng điệu và ánh mắt bình thản ấy, hoặc có thể là đọc ra những thay đổi trong tâm trạng của anh giây phút này. Nhưng tới tận lúc đi đến bên cạnh anh, cô vẫn không thể nắm bắt được thông tin gì.
Cây bút trong tay được Niên Bách Ngạn đặt xuống. Chiếc ghế xoay nhẹ để anh đối diện với cô. Sau đó anh giơ tay ra. Lòng bàn tay to lớn men theo chân cô từ từ đi lên, cuối cùng nắm lấy tay cô, tỉ mẩn, đùa nghịch. Anh ngước mắt lên, ung dung quan sát cô.
“Anh ta là ai?” Giọng anh như một mặt hồ phẳng lặng, không nghe ra dù chỉ là một gợn sóng.
Tố Diệp không hề kinh ngạc. Từ sau khi bị Niên Bách Ngạn bắt gặp cảnh cô và Tưởng Bân gặp mặt, cô đã muốn tìm cơ hội nào đó để giải thích với anh. Đương nhiên, trong lòng cô cũng mong rằng anh không quan tâm gạn hỏi chuyện này, coi như không nhìn thấy cảnh ban sáng, nhưng rõ ràng đó chỉ là cô tự lừa mình lừa người mà thôi. Anh nghi ngờ, thậm chí dò hỏi cô là chuyện rất bình thường.
Ngay từ lúc ăn cơm trưa cô đã rất muốn nói rõ ràng với anh, nhưng từ đầu tới cuối anh không hề nhắc đến, cô cũng không biết nên mở lời thế nào. Vả lại, nhà ăn dù sao cũng là nơi công cộng, bao nhiêu con mắt nhìn vào họ. Rõ ràng đó không phải là nơi để bàn luận những chủ đề như thế này.
“Anh ta…” Tố Diệp chần chừ giây lát. Phải giải thích là chuyện chắc chắn, nhưng giải thích kiểu gì mới là quan trọng.
Giây phút này cô mới hiểu rõ đạo lý “trót nói dối một câu thì phải dùng hàng trăm câu dối trá khác để bao biện”. Cô không thể nói anh ta là Tưởng Bân. Vậy thì Niên Bách Ngạn mà lần tìm ra manh mối sẽ biết lần trước cô giấu anh đi xem mặt. Nếu là những đối tượng bình thường khác thì thôi đi, nói thật với Niên Bách Ngạn cô cũng dám chắc anh sẽ không nổi giận. Nhưng đối phương lại gắn cái mác Tưởng Bân, cho dù cô có vòng quanh thế nào, Niên Bách Ngạn cũng sẽ không tin.
Quan trọng hơn là, anh sẽ cho rằng cô đang phản bội, làm trái lại lời hứa không đi xem mặt của mình.
Đầu óc cô trôi qua hàng loạt suy nghĩ. Cuối cùng cô liếm môi, cười ngọt ngào với anh: “Anh ta à… là một khách hàng, tới để cảm ơn em thôi.”
“Vậy sao?” Niên Bách Ngạn nhìn cô khẽ cười, sự căng thẳng nơi đáy mắt cũng tan nhẹ như mây. Anh nắm chặt tay cô, thở dài: “Khách hàng của em kiên trì thật, còn tìm tới tận công ty.”
Tựa như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim anh, rồi cắt nó ra thành từng mảnh. Đau đớn, từ sau sự việc lần trước vẫn luôn lan ra, trộn lẫn với nỗi đau của lần này, chà đạp lên từng vết thương. Anh cười rất nhẹ nhàng, bờ môi hiền hòa. Đối mặt với thần thái điềm nhiên của Tố Diệp, khi thấy cô một lần nữa thản nhiên nói dối, đã có mấy lần anh rất muốn bóp cổ cô. Anh rất muốn hỏi cô: Tố Diệp! Sao em có thể nhẫn tâm lừa dối hết lần này tới lần khác? Sao em nhẫn tâm tổn thương trái tim anh hết lần này tới lần khác?
Tố Diệp cụp mắt xuống, nhanh chóng phân tích câu nói vừa rồi của anh. Trông anh dường như không tức giận, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Cô hơi siết chặt ngón tay, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như cười như không đó.
“Bách Ngạn! Thật ra… thật ra anh ta đang theo đuổi em.” Cô nói thật một phần này.
Niên Bách Ngạn chỉ nhìn cô cười, không nói gì.
“Anh cũng thấy rồi đấy! Anh ta tặng em cả một bó hoa to tướng.” Tố Diệp nắm chặt tay anh, căng thẳng nuốt nước bọt: “Nhưng mà anh phải tin em, em thật sự không đồng ý. Em nói với anh ta em đã có bạn trai rồi. Với cả bó hoa đó em cũng vứt đi ngay rồi, nếu không tin anh cứ tới văn phòng của em mà xem, em vứt thật rồi.”
Niên Bách Ngạn kiên nhẫn nghe cô nói hết, không hề xen ngang.
Tim Tố Diệp bắt đầu đập dồn dập.
Một lúc sau, anh đứng dậy.
Cái bóng cao lớn dường như bao trùm lên người cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt như một cái vực hun hút đó.
Bờ môi Niên Bách Ngạn vẫn hơi cong lên. Anh giơ tay vuốt ve má cô. Từng ngón tay mảnh khảnh phác họa lên gương mặt cô. Khi anh lên tiếng lần nữa, giọng nói lại càng thêm dịu dàng và yêu thương: “Thật sự chỉ là khách hàng của em?”
Tố Diệp hơi mấp máy môi. Có một khoảnh khắc cô rất muốn nói với anh: Không! Anh ta là Tưởng Bân. Nhưng anh đừng hiểu lầm. Anh ta không phải là Tưởng Bân mà em quen…
Nhưng những lời đó cồn cào trong đáy lòng một lúc, cũng xông lên tận cổ họng quay vòng mấy lần mà vẫn không thể bật ra thành tiếng để anh nghe thấy. Cô không dám mạo hiểm, cô không muốn để anh cảm thấy cô vẫn nhớ tới Tưởng Bân, cô không muốn đánh mất anh.
“Đúng vậy!” Cuối cùng cô chỉ khẽ khàng thốt ra hai chữ này.
Bờ môi Niên Bách Ngạn có một thoáng chợt cứng đờ, một sự âm u vọt qua đáy mắt như mây mù ập tới. Bàn tay anh chợt run lên, nhưng rất nhẹ khiến Tố Diệp không cảm nhận thấy.
Vết thương cuối cùng mỗi ngày một lan rộng, như bị người ta đang tâm xé rách. Anh biết bàn tay xé nó ra chính là người con gái đứng trước mặt mình. Bao nhiêu năm nay, chưa có người phụ nữ nào lại xé nát tim anh như vậy, lại dám chà đạp lên tình cảm của anh một cách trắng trợn như vậy, lại dám tươi cười nói dối anh như vậy.
Đôi mắt anh tuy cười nhưng nỗi đau nơi đáy lòng không gì miêu tả được.
Một giây sau, tay anh vòng ra sau gáy cô, bất ngờ siết chặt nâng cao gương mặt cô lên.
Tố Diệp không ngờ anh lại làm vậy, cô bất giác hét lên.
Anh cúi xuống, bịt kín miệng, không để cô thanh minh.
Nụ hôn như đay nghiến, vò nát đôi môi Tố Diệp, giống hệt một ngọn lửa bừng bừng bốc cháy. Cô thở dốc. Anh nhân cơ hội ấy tiến vào, gần như gặm cắn cánh môi, bá đạo và mạnh mẽ.
Tố Diệp ngẩng đầu trong bất lực, đón nhận lấy nụ hôn bất ngờ này của anh.
Nhưng đúng vào lúc này, cánh cửa phòng họp đột ngột bị ai đó đẩy ra, tiếp theo sau là một tiếng thét kinh hoàng.
Là cô bé ở phòng hành chính, vốn dĩ định tới dọn dẹp phòng họp, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này. Có lẽ nó quá kích thích nên cô bé nhất thời bị dọa hết hồn.
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng. Niên Bách Ngạn cũng dừng lại ngay lúc ấy, rồi quát lên giận dữ: “Ra ngoài, đóng cửa vào!”
Ngay lập tức, cánh cửa lại bị cô bé ấy đóng chặt, loáng thoáng còn vang lên tiếng bước chân nhanh chóng chạy xa.
Tất cả lại yên lặng như cũ.
Nét mặt Tố Diệp trắng bệch như bị phết hồ. Có thể tưởng tượng ra cô ấy kinh hoàng đến mức nào, cũng có thể tưởng tượng ra chuyện này một khi bị lan truyền ra ngoài sẽ rầm rộ xôn xao đến mức nào.
Da đầu cô tê dại, tóc như dựng đứng cả lên. Cả ngón tay và môi cô đều bất giác run lên bần bật.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Tiêu đời rồi!
Không phải cô mà chính là Niên Bách Ngạn.
Cô trước nay chẳng sợ gì mấy lời gièm pha đưa đẩy, dù có khổ sở thế nào cô cũng chẳng quan tâm. Nhưng cô không muốn nhìn thấy hoặc nghe thấy những tin tức tiêu cực có liên quan tới Niên Bách Ngạn. Tuy rằng chuyện anh và Diệp Ngọc kết hôn giả đã được công khai, tuy rằng qua bữa trưa nay mấy lời đồn đại cũng đã bắt đầu được lan truyền, nhưng cũng còn tốt hơn cảnh hai người hôn nhau bị người ngoài tận mắt chứng kiến.
Đang trong lúc bàng hoàng, bất an, Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn vào mắt anh. Giọng nói của anh có chút gì đau đớn, lại toát ra một vẻ nặng nề.
Anh nói: “Diệp Diệp! Đừng gặp lại anh ta nữa!”
Tố Diệp sững sờ.
“Đừng gặp lại người đàn ông đó nữa!” Niên Bách Ngạn giơ tay ôm lấy cô, chống cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp càng khiến người ta thêm áp lực.
Cô kinh ngạc, ngước lên nhìn anh: “Vừa rồi chúng ta bị người ta nhìn thấy…”
Đây hình như mới là việc quan trọng chứ nhỉ?
“Nhìn thấy thì đã sao?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại: “Chẳng phải em yêu anh sao?”
Cô á khẩu. Đáp án của anh khiến cô vừa hưng phấn lại vừa lo lắng.
“Đương nhiên là em yêu anh.” Tố Diệp hạ thấp giọng: “Nhưng em sợ ảnh hưởng tới anh, mấy scandal bây giờ đều đang nhắm vào anh.”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất kiên định, một lúc sau anh mới nói: “Anh chưa bao giờ để ý chuyện bị ảnh hưởng.”
Trong lời nói của anh có ý khác, Tố Diệp đã hiểu ra. Liên tưởng tới giọng điệu nặng nề như khẩn cầu ban nãy của anh, tim cô đau nhói như bị kim châm. Cô thề mình thật sự không muốn lừa dối anh. Nhưng, cô thật sự không muốn cái người tên Tưởng Bân giả danh đó phá hoại sự yên bình khó khăn lắm mới có được của hai người họ.
Một đối tượng xem mặt hoàn toàn không có liên quan khiến cô từng bước từng bước sai lầm. Cô đáng nhẽ không nên tò mò đi xem. Chính vì sự hiếu kỳ đáng chết đó mới khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử như hôm nay. Cô tuyệt đối không thể nhắc chuyện đi xem mặt với Niên Bách Ngạn, nếu không thật sự sẽ thành người không giữ lời hứa. Tuy rằng cô vốn đã không giữ lời hứa rồi, vốn dĩ trong lòng đã tự khinh bỉ chính bản thân mình rồi muôn vàn lần rồi.
“Bách Ngạn!” Cô lại dựa vào lòng anh, giơ tay kéo nhẹ chiếc cà vạt của anh: “Anh giận em phải không? Em hứa với anh em sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Em đã nói rõ ràng với anh ta rồi, anh yên tâm!”
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, rồi siết chặt cô vào lòng.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng ngập tràn chua xót. Đây là hương vị của sự nhẫn nhịn sao? Cho dù rõ ràng đã biết cô lừa dối, anh vẫn dung túng cho cô hết lần này tới lần khác? Vẫn không ngừng tin rằng đây sẽ lần cuối cùng của cô?
Bàn tay đặt sau lưng cô nắm chặt lại.
Chỉ có như vậy nỗi đau trong lòng mới vơi đi phần nào. Cũng chỉ có như vậy, anh mới có thể làm ngơ với nó, làm ngơ những gì mình nhìn thấy, những gì cô giải thích, mới có thể tiếp tục thuyết phục bản thân chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Niên Bách Ngạn! Sao mày lại đớn hèn đến mức này?
hết lần này tới lần khác?
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Diệp Hạc Phong dặn dò mấy câu rồi giao những công việc còn lại cho Niên Bách Ngạn. Sau khi ông rời khỏi phòng họp, Niên Bách Ngạn không ngồi sang vị trí chủ tịch mà ở yên chỗ cũ, sắp xếp, căn dặn những công việc tiếp theo. Nhất là khi sản phẩm mới đã được tung ra thị trường, yêu cầu sự phối hợp của các bộ phận.
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn đang ngồi ở vị trí bên tay trái ghế chủ tịch, bất giác nhớ tới suy đoán của cánh nhà báo, nhất thời cũng có phần lo lắng. Cô không biết quyền lực của Niên Bách Ngạn có thật sự đã bị rút hết hay không, nếu không sao Diệp Hạc Phong lại đích thân tới chủ trì buổi họp?
Vị trí chủ tịch trống ra đó trầm mặc mà trống rỗng, khiến Tố Diệp nhìn thấy cũng chợt hoảng sợ.
Trước nay trong các cuộc họp, Niên Bách Ngạn vẫn rất kiệm lời, vả lại buổi họp cũng đã kéo dài được một khoảng thời gian rồi. Anh tóm lược lại công việc một cách ngắn gọn rồi tuyên bố giải tán. Các cán bộ cao cấp lần lượt đi ra ngoài. Tố Diệp đang định đứng dậy, bỗng nghe thấy Niên Bách Ngạn hờ hững ra lệnh một câu: “Tố Diệp ở lại!”
Hành vi gọi thẳng tên cô của anh đã khiến mọi ánh mắt nhìn họ có phần mờ ám.
Tố Diệp ngẩn người, một giây sau lại muốn gào lên thảm thương. Cô lại phạm phải sai lầm gì rồi?
Chẳng mấy chốc, cả phòng họp chỉ còn lại cô và Niên Bách Ngạn. Người cuối cùng đi ra ngoài chẳng biết là ai, còn “chu đáo” đóng cửa lại cho hai người họ. Cánh cửa phòng hội nghị dày và nặng, cách âm hoàn toàn mọi tiếng động của thế giới bên ngoài, cả một không gian rộng lớn bỗng chốc yên ắng hẳn.
Niên Bách Ngạn vẫn ngồi ở chỗ của mình. Từng đường nét giữa hàng mi và sống mũi như được ẩn đi, khó mà nhận ra thái độ nghiêm khắc mà mạnh mẽ. Anh xoay xoay cây bút trong tay, rồi nhìn lên người cô, khi cất lời giọng nói đã trở nên ôn hòa: “Lại đây!”
Tố Diệp muốn nhìn mặt để đoán suy nghĩ của anh, cố gắng tìm ra những gợi ý gì đó từ giọng điệu và ánh mắt bình thản ấy, hoặc có thể là đọc ra những thay đổi trong tâm trạng của anh giây phút này. Nhưng tới tận lúc đi đến bên cạnh anh, cô vẫn không thể nắm bắt được thông tin gì.
Cây bút trong tay được Niên Bách Ngạn đặt xuống. Chiếc ghế xoay nhẹ để anh đối diện với cô. Sau đó anh giơ tay ra. Lòng bàn tay to lớn men theo chân cô từ từ đi lên, cuối cùng nắm lấy tay cô, tỉ mẩn, đùa nghịch. Anh ngước mắt lên, ung dung quan sát cô.
“Anh ta là ai?” Giọng anh như một mặt hồ phẳng lặng, không nghe ra dù chỉ là một gợn sóng.
Tố Diệp không hề kinh ngạc. Từ sau khi bị Niên Bách Ngạn bắt gặp cảnh cô và Tưởng Bân gặp mặt, cô đã muốn tìm cơ hội nào đó để giải thích với anh. Đương nhiên, trong lòng cô cũng mong rằng anh không quan tâm gạn hỏi chuyện này, coi như không nhìn thấy cảnh ban sáng, nhưng rõ ràng đó chỉ là cô tự lừa mình lừa người mà thôi. Anh nghi ngờ, thậm chí dò hỏi cô là chuyện rất bình thường.
Ngay từ lúc ăn cơm trưa cô đã rất muốn nói rõ ràng với anh, nhưng từ đầu tới cuối anh không hề nhắc đến, cô cũng không biết nên mở lời thế nào. Vả lại, nhà ăn dù sao cũng là nơi công cộng, bao nhiêu con mắt nhìn vào họ. Rõ ràng đó không phải là nơi để bàn luận những chủ đề như thế này.
“Anh ta…” Tố Diệp chần chừ giây lát. Phải giải thích là chuyện chắc chắn, nhưng giải thích kiểu gì mới là quan trọng.
Giây phút này cô mới hiểu rõ đạo lý “trót nói dối một câu thì phải dùng hàng trăm câu dối trá khác để bao biện”. Cô không thể nói anh ta là Tưởng Bân. Vậy thì Niên Bách Ngạn mà lần tìm ra manh mối sẽ biết lần trước cô giấu anh đi xem mặt. Nếu là những đối tượng bình thường khác thì thôi đi, nói thật với Niên Bách Ngạn cô cũng dám chắc anh sẽ không nổi giận. Nhưng đối phương lại gắn cái mác Tưởng Bân, cho dù cô có vòng quanh thế nào, Niên Bách Ngạn cũng sẽ không tin.
Quan trọng hơn là, anh sẽ cho rằng cô đang phản bội, làm trái lại lời hứa không đi xem mặt của mình.
Đầu óc cô trôi qua hàng loạt suy nghĩ. Cuối cùng cô liếm môi, cười ngọt ngào với anh: “Anh ta à… là một khách hàng, tới để cảm ơn em thôi.”
“Vậy sao?” Niên Bách Ngạn nhìn cô khẽ cười, sự căng thẳng nơi đáy mắt cũng tan nhẹ như mây. Anh nắm chặt tay cô, thở dài: “Khách hàng của em kiên trì thật, còn tìm tới tận công ty.”
Tựa như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm sâu vào trái tim anh, rồi cắt nó ra thành từng mảnh. Đau đớn, từ sau sự việc lần trước vẫn luôn lan ra, trộn lẫn với nỗi đau của lần này, chà đạp lên từng vết thương. Anh cười rất nhẹ nhàng, bờ môi hiền hòa. Đối mặt với thần thái điềm nhiên của Tố Diệp, khi thấy cô một lần nữa thản nhiên nói dối, đã có mấy lần anh rất muốn bóp cổ cô. Anh rất muốn hỏi cô: Tố Diệp! Sao em có thể nhẫn tâm lừa dối hết lần này tới lần khác? Sao em nhẫn tâm tổn thương trái tim anh hết lần này tới lần khác?
Tố Diệp cụp mắt xuống, nhanh chóng phân tích câu nói vừa rồi của anh. Trông anh dường như không tức giận, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Cô hơi siết chặt ngón tay, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như cười như không đó.
“Bách Ngạn! Thật ra… thật ra anh ta đang theo đuổi em.” Cô nói thật một phần này.
Niên Bách Ngạn chỉ nhìn cô cười, không nói gì.
“Anh cũng thấy rồi đấy! Anh ta tặng em cả một bó hoa to tướng.” Tố Diệp nắm chặt tay anh, căng thẳng nuốt nước bọt: “Nhưng mà anh phải tin em, em thật sự không đồng ý. Em nói với anh ta em đã có bạn trai rồi. Với cả bó hoa đó em cũng vứt đi ngay rồi, nếu không tin anh cứ tới văn phòng của em mà xem, em vứt thật rồi.”
Niên Bách Ngạn kiên nhẫn nghe cô nói hết, không hề xen ngang.
Tim Tố Diệp bắt đầu đập dồn dập.
Một lúc sau, anh đứng dậy.
Cái bóng cao lớn dường như bao trùm lên người cô.
Cô ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt như một cái vực hun hút đó.
Bờ môi Niên Bách Ngạn vẫn hơi cong lên. Anh giơ tay vuốt ve má cô. Từng ngón tay mảnh khảnh phác họa lên gương mặt cô. Khi anh lên tiếng lần nữa, giọng nói lại càng thêm dịu dàng và yêu thương: “Thật sự chỉ là khách hàng của em?”
Tố Diệp hơi mấp máy môi. Có một khoảnh khắc cô rất muốn nói với anh: Không! Anh ta là Tưởng Bân. Nhưng anh đừng hiểu lầm. Anh ta không phải là Tưởng Bân mà em quen…
Nhưng những lời đó cồn cào trong đáy lòng một lúc, cũng xông lên tận cổ họng quay vòng mấy lần mà vẫn không thể bật ra thành tiếng để anh nghe thấy. Cô không dám mạo hiểm, cô không muốn để anh cảm thấy cô vẫn nhớ tới Tưởng Bân, cô không muốn đánh mất anh.
“Đúng vậy!” Cuối cùng cô chỉ khẽ khàng thốt ra hai chữ này.
Bờ môi Niên Bách Ngạn có một thoáng chợt cứng đờ, một sự âm u vọt qua đáy mắt như mây mù ập tới. Bàn tay anh chợt run lên, nhưng rất nhẹ khiến Tố Diệp không cảm nhận thấy.
Vết thương cuối cùng mỗi ngày một lan rộng, như bị người ta đang tâm xé rách. Anh biết bàn tay xé nó ra chính là người con gái đứng trước mặt mình. Bao nhiêu năm nay, chưa có người phụ nữ nào lại xé nát tim anh như vậy, lại dám chà đạp lên tình cảm của anh một cách trắng trợn như vậy, lại dám tươi cười nói dối anh như vậy.
Đôi mắt anh tuy cười nhưng nỗi đau nơi đáy lòng không gì miêu tả được.
Một giây sau, tay anh vòng ra sau gáy cô, bất ngờ siết chặt nâng cao gương mặt cô lên.
Tố Diệp không ngờ anh lại làm vậy, cô bất giác hét lên.
Anh cúi xuống, bịt kín miệng, không để cô thanh minh.
Nụ hôn như đay nghiến, vò nát đôi môi Tố Diệp, giống hệt một ngọn lửa bừng bừng bốc cháy. Cô thở dốc. Anh nhân cơ hội ấy tiến vào, gần như gặm cắn cánh môi, bá đạo và mạnh mẽ.
Tố Diệp ngẩng đầu trong bất lực, đón nhận lấy nụ hôn bất ngờ này của anh.
Nhưng đúng vào lúc này, cánh cửa phòng họp đột ngột bị ai đó đẩy ra, tiếp theo sau là một tiếng thét kinh hoàng.
Là cô bé ở phòng hành chính, vốn dĩ định tới dọn dẹp phòng họp, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này. Có lẽ nó quá kích thích nên cô bé nhất thời bị dọa hết hồn.
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng. Niên Bách Ngạn cũng dừng lại ngay lúc ấy, rồi quát lên giận dữ: “Ra ngoài, đóng cửa vào!”
Ngay lập tức, cánh cửa lại bị cô bé ấy đóng chặt, loáng thoáng còn vang lên tiếng bước chân nhanh chóng chạy xa.
Tất cả lại yên lặng như cũ.
Nét mặt Tố Diệp trắng bệch như bị phết hồ. Có thể tưởng tượng ra cô ấy kinh hoàng đến mức nào, cũng có thể tưởng tượng ra chuyện này một khi bị lan truyền ra ngoài sẽ rầm rộ xôn xao đến mức nào.
Da đầu cô tê dại, tóc như dựng đứng cả lên. Cả ngón tay và môi cô đều bất giác run lên bần bật.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Tiêu đời rồi!
Không phải cô mà chính là Niên Bách Ngạn.
Cô trước nay chẳng sợ gì mấy lời gièm pha đưa đẩy, dù có khổ sở thế nào cô cũng chẳng quan tâm. Nhưng cô không muốn nhìn thấy hoặc nghe thấy những tin tức tiêu cực có liên quan tới Niên Bách Ngạn. Tuy rằng chuyện anh và Diệp Ngọc kết hôn giả đã được công khai, tuy rằng qua bữa trưa nay mấy lời đồn đại cũng đã bắt đầu được lan truyền, nhưng cũng còn tốt hơn cảnh hai người hôn nhau bị người ngoài tận mắt chứng kiến.
Đang trong lúc bàng hoàng, bất an, Niên Bách Ngạn bỗng giơ tay nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn vào mắt anh. Giọng nói của anh có chút gì đau đớn, lại toát ra một vẻ nặng nề.
Anh nói: “Diệp Diệp! Đừng gặp lại anh ta nữa!”
Tố Diệp sững sờ.
“Đừng gặp lại người đàn ông đó nữa!” Niên Bách Ngạn giơ tay ôm lấy cô, chống cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp càng khiến người ta thêm áp lực.
Cô kinh ngạc, ngước lên nhìn anh: “Vừa rồi chúng ta bị người ta nhìn thấy…”
Đây hình như mới là việc quan trọng chứ nhỉ?
“Nhìn thấy thì đã sao?” Niên Bách Ngạn hỏi ngược lại: “Chẳng phải em yêu anh sao?”
Cô á khẩu. Đáp án của anh khiến cô vừa hưng phấn lại vừa lo lắng.
“Đương nhiên là em yêu anh.” Tố Diệp hạ thấp giọng: “Nhưng em sợ ảnh hưởng tới anh, mấy scandal bây giờ đều đang nhắm vào anh.”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn rất kiên định, một lúc sau anh mới nói: “Anh chưa bao giờ để ý chuyện bị ảnh hưởng.”
Trong lời nói của anh có ý khác, Tố Diệp đã hiểu ra. Liên tưởng tới giọng điệu nặng nề như khẩn cầu ban nãy của anh, tim cô đau nhói như bị kim châm. Cô thề mình thật sự không muốn lừa dối anh. Nhưng, cô thật sự không muốn cái người tên Tưởng Bân giả danh đó phá hoại sự yên bình khó khăn lắm mới có được của hai người họ.
Một đối tượng xem mặt hoàn toàn không có liên quan khiến cô từng bước từng bước sai lầm. Cô đáng nhẽ không nên tò mò đi xem. Chính vì sự hiếu kỳ đáng chết đó mới khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử như hôm nay. Cô tuyệt đối không thể nhắc chuyện đi xem mặt với Niên Bách Ngạn, nếu không thật sự sẽ thành người không giữ lời hứa. Tuy rằng cô vốn đã không giữ lời hứa rồi, vốn dĩ trong lòng đã tự khinh bỉ chính bản thân mình rồi muôn vàn lần rồi.
“Bách Ngạn!” Cô lại dựa vào lòng anh, giơ tay kéo nhẹ chiếc cà vạt của anh: “Anh giận em phải không? Em hứa với anh em sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Em đã nói rõ ràng với anh ta rồi, anh yên tâm!”
Niên Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, rồi siết chặt cô vào lòng.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng ngập tràn chua xót. Đây là hương vị của sự nhẫn nhịn sao? Cho dù rõ ràng đã biết cô lừa dối, anh vẫn dung túng cho cô hết lần này tới lần khác? Vẫn không ngừng tin rằng đây sẽ lần cuối cùng của cô?
Bàn tay đặt sau lưng cô nắm chặt lại.
Chỉ có như vậy nỗi đau trong lòng mới vơi đi phần nào. Cũng chỉ có như vậy, anh mới có thể làm ngơ với nó, làm ngơ những gì mình nhìn thấy, những gì cô giải thích, mới có thể tiếp tục thuyết phục bản thân chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
Niên Bách Ngạn! Sao mày lại đớn hèn đến mức này?
/727
|