Chuyện tàn nhẫn nhất chắc cũng chỉ thế này mà thôi.
Cô vừa mới cố tỏ ra thoải mái, tự nhiên giải thích với cậu mợ mà không làm ảnh hưởng tới hòa bình nhân loại, ngay lập tức đã bị người đàn ông này bình thản bóc mẽ. Dường như anh không hề nể tình cô, tươi cười mà tàn độc phá vỡ tính toán nhỏ nhặt mà cô dày công chuẩn bị với dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Lúc này Tố Diệp mới phát hiện ra Niên Bách Ngạn kỳ thực đen tối vô cùng, cũng hiểu rõ rằng kiểu đàn ông kiêu ngạo như vậy sẽ không chịu để người khác sắp đặt.
Cô biết ban nãy Niên Bách Ngạn không được vui cho lắm, nhưng vẫn tin tưởng hết mực rằng dựa vào tình yêu và sự cưng chiều của anh dành cho mình, anh sẽ nhân nhượng, ngoan ngoãn trốn đi, sau đó cô làm hài lòng cậu mợ để họ ra về rồi mới quay về dỗ anh. Cô những tưởng ngày hôm nay sẽ trôi qua trong yên bình như thế.
Đáng oán giận, mọi chuyện chỉ là suy nghĩ của riêng cô, thế nên khi không chuẩn bị cho những chuyện bất trắc phía sau, vừa xảy ra chuyện cô lập tức bối rối, luống cuống, hệt như giờ phút này đây.
Cô muốn khống chế cục diện, thực tế lại bị anh khống chế ngược trở lại. Những lời anh nói sau khi xuất hiện ngoài mặt có vẻ vô hại, thực chất chính là một máy bay ném bom, làm nổ ra rất nhiều thông tin quan trọng. Ở đây không ai là kẻ ngốc, mà anh cũng chẳng ăn nói quá sâu xa, dùng thái độ tựa hồ rất mập mờ và thân thiện để nói với cậu mợ rằng: thứ nhất, anh là người thân thiết nhất với cô; thứ hai, cô đã sống chung với anh rồi.
Tố Diệp vô thức nhìn về phía cậu mợ. Nét mặt hai người họ chuyển từ trạng thái đờ đẫn sang kinh hoàng, rồi lại từ kinh hoàng dần trở nên tức giận. Khi thấy sắc mặt mợ từ trắng bệch dần dần đỏ bừng như cái bảng pha màu, Tố Diệp vội vàng cướp lời trước khi mợ kịp gào thét: “Cậu, mợ! Sự việc không như cậu mợ nghĩ đâu, hai chúng con…”
“Con yên lặng đã!” Tố Đông giận dữ hét lên, ánh mắt ông dừng lại trên người Niên Bách Ngạn, hỏi rõ ràng từng chữ: “Tối qua cậu ngủ ở đây?”
Bầu không khí bắt đầu căng lên.
Giống như một sợi dây đàn đang từ từ bị kéo ra, bất kỳ lúc nào cũng có thể bật tung, làm người ta bị thương.
Tố Diệp nắm chặt ngón tay. Cô không dám lên tiếng giải thích, chỉ biết nhìn về Niên Bách Ngạn, lén ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, hy vọng anh muôn ngàn lần không được thừa nhận. Cô cảm thấy mình đúng là có tuổi rồi, chịu không nổi một chút biến động dù là rất nhỏ.
Niên Bách Ngạn chẳng màng tới Tố Diệp vừa nháy mắt vừa trừng mắt. Bờ môi anh thấp thoáng một nụ cười, nhẹ nhàng đáp: “Vâng!”
Một câu nói không khác gì trái bom, hủy hoại tất cả thành quả Tố Diệp khó khăn lắm mới xây dựng nên một cách vững chắc. Suy nghĩ đầu tiên của cô ra: Chết chắc rồi…
Quả nhiên, Tố Đông nghe xong, gương mắt cứng ngắc như chiếc lạp xưởng, hai mắt trợn tròn hết như viên bi hồi nhỏ Tố Diệp hay chơi với đám con trai, hơi thở gấp gáp, lỗ mũi cũng phập phồng, ngay sau đó là một cao âm kêu trời kêu đất. Là của Phương Tiếu Bình.
“Niên Bách Ngạn! Chữ “vâng” đó của cậu là có ý gì?”
“Mợ…”
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn kéo tay Tố Diệp lại, nắm lấy tay cô ngay trước mặt cậu mợ, mười ngón tay đan vào nhau. Ngữ khí của anh tuy nhẹ nhàng, nhưng kiên định và mạnh mẽ: “Cháu và Diệp Diệp đã sống chung rồi.”
“Cái gì?” Cao âm của Phương Tiếu Bình có chút run rẩy, cả gương mặt béo mập cũng rung rung.
Tố Diệp sợ đến không dám nhìn thẳng.
Tố Đông cũng tức run người. Lần này ông nhằm thẳng Tố Diệp mà nói: “Lúc trước con đã hứa gì với cậu và mợ con? Bảo đảm chắc nịch rằng con và nó không có gì. Cậu mợ còn tưởng con và nó đã cắt đứt thật sự rồi! Tố Diệp! Sao con dám làm chuyện có lỗi với cậu mợ như vậy?”
Tố Diệp căng thẳng sắp khóc tới nơi, cô há hốc miệng mà không biết phải giải thích thế nào.
“Chuyện này không liên quan gì tới Diệp Diệp.” Niên Bách Ngạn siết chặt tay cô, khăng khăng bắt cô đứng bên cạnh mình, nhận hết mọi tội lỗi về mình: “Chú muốn trách thì cứ trách cháu. Diệp Diệp không muốn giấu hai người. Cô ấy cũng đã từng muốn cắt đứt hoàn toàn với cháu. Chính cháu là người không thể quên được cô ấy, chính cháu không muốn buông tay. Lúc ở trấn Thiên Đăng, cũng chính cháu đã ép cô ấy phải đi theo cháu. Thế nên, mong cô chú đừng trách Diệp Diệp nữa. Từ đầu tới cuối cô ấy đều là người bị động. Cô ấy không biết phải đối mặt với cô chú như thế nào, sợ hai người sẽ tức giận và thất vọng.”
Lúc Niên Bách Ngạn nói những câu này, Tố Diệp vẫn nhìn anh không chớp mắt. Vẻ lo lắng trên gương mặt dần hóa thành cảm động. Anh chẳng nói mấy lời văn vẻ, cũng chẳng van xin thống thiết. Anh có vẻ rất điềm đạm, khiêm tốn mà vẫn không mất đi tính chủ động của người đàn ông. Những lời nói này của anh còn hơn ngàn vạn lần những câu nói ngọt ngào êm ái, khiến khóe mắt cô chợt ửng đỏ…
Phương Tiếu Bình thì nghe đến ngẩn người.
Tố Đông vẫn nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm. Một lát sau, giọng nói của ông tuy không còn cứng rắn như trước nhưng vẫn còn chút bực bội. Ông hít sâu một hơi, từ từ nén lại cơn giận trong lòng, nhìn về phía Tố Diệp: “Con lại đây!”
Tố Diệp biết cậu mợ giận lắm rồi, cũng biết chuyện hôm nay đã chẳng trốn được nữa, đành phải buông tay Niên Bách Ngạn ra, đi tới trước mặt cậu.
“Cậu, mợ, con xin lỗi…” Cô cúi gằm, như một đứa trẻ lúng túng, không biết làm sao.
Niên Bách Ngạn đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng yếu đuối của cô, nét mặt nhuốm chút xót xa.
“Tất cả những chuyện trước đây cậu đều bỏ qua, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.” Giọng Tố Đông chậm rãi, nặng nề: “Bây giờ cậu yêu cầu con phải chia tay với cậu ta, con lập tức trả lời cậu đi, con có làm được hay không?”
Tố Diệp ngẩng phắt đầu lên, ngây ngốc nhìn cậu mợ.
Phương Tiếu Bình bước tới, giọng nói thầm thấp, sốt ruột: “Mau đồng ý với cậu con đi, đừng có dây dưa với cậu ta nữa. Con à! Con ở cùng với người này sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Chính con cũng từng thấy mấy scandal của cậu ta. Đàn bà bên cạnh cậu ta nhiều như vậy, liệu có thể mang lại hạnh phúc cho con hay không? Hơn nữa lại còn lằng nhằng, không rõ ràng với đám người nhà họ Diệp…”
“Cháu sẽ không cho phép Diệp Diệp rời xa cháu.” Niên Bách Ngạn thay Tố Diệp đưa ra quyết định. Anh lên tiếng ngắt lời mợ, rồi giải thích với bà, ung dung và điềm tĩnh: “Hơn nữa, cháu chỉ có một người phụ nữ là cô ấy thôi.”
“Cậu…” Phương Tiếu Bình chưa gặp người đàn ông nào to gan như vậy, dám nói như vậy trước mặt bề trên.
Không, sự liều lĩnh của cậu ta bà đã được chứng kiến rồi. Từ tối đó cậu ta kiên quyết bế Tố Diệp ra khỏi nhà, dưới lưỡi kiếm của Tố Đông mà không hề nhíu mày, bà đã được lĩnh giáo sự gan dạ này. Bà thừa nhận đây là một người đàn ông vừa gan dạ vừa có hiểu biết. Nhưng, càng như vậy lại càng thích thử thách, mấy cuộc tranh chấp bên người cậu ta ít sao? Tố Diệp đi theo cậu ta có thể hạnh phúc, bình yên được không?
Tố Đông phẫn nộ nhìn Niên Bách Ngạn: “Cậu dựa vào đâu mà được yêu cầu cháu gái tôi như thế? Có tư cách gì mà yêu cầu cháu tôi phải ở bên cạnh cậu?”
Thái độ của Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn rất đúng mực: “Cháu chưa vợ, Diệp Diệp chưa chồng. Đây chính là tư cách của cháu.” Ánh mắt của anh sáng rực lên: “Quan trọng hơn, cô ấy đã người phụ nữ của cháu rồi, việc cháu phải có trách nhiệm với cô ấy là điều hiển nhiên.”
Tố Đông á khẩu vì những lời nói của anh.
“Cậu, mợ…” Cuối cùng Tố Diệp cũng lên tiếng, giọng nói rất khẽ còn hơi run rẩy: “Thật ra Bách Ngạn không như những gì cậu mợ tưởng tượng đâu. Mấy tin đồn trước đây của anh ấy với Bạch Băng, chẳng qua chỉ là để bảo vệ con mà thôi. Anh ấy và Bạch Băng không có gì, vì… lúc ấy con đã ở cùng anh ấy rồi.”
“Tiểu Diệp à! Con… Con hồ đồ!” Phương Tiếu Bình đau đớn tột cùng.
Tố Diệp khẽ lắc đầu, ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn rồi lại quay đầu nhìn Tố Đông và Phương Tiếu Bình: “Con xin lỗi cậu mợ! Con biết mình đã khiến cậu mợ thất vọng, nhưng con thật sự rất yêu Bách Ngạn. Con… không thể chia tay với anh ấy được. Nếu để lỡ anh ấy, đánh mất anh ấy, con sẽ hối hận cả đời.”
Niên Bách Ngạn đứng sau cả người chợt run lên. Anh nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Anh tưởng rằng cô sẽ thỏa hiệp, như trước đây vậy.
“Con…” Tố Đông tức giận giơ tay lên.
Niên Bách Ngạn vội bước lên kéo Tố Diệp ra sau lưng mình, chân thành nói: “Chú muốn đánh cứ đánh cháu.”
Bàn tay Tố Đông run lên từng cơn.
“Người tôi muốn đánh chính là cậu, cậu tưởng tôi không dám đánh phải không?” Phương Tiếu Bình bốc hỏa, xông tới nắm chặt tay thành nắm đấm, nhằm thẳng về phía Niên Bách Ngạn.
Dẫu sao thì bà cũng không cao bằng Niên Bách Ngạn, nên nắm đấm chỉ có thể đập lên người anh.
Lực đấm không hề nhẹ, đến Tố Diệp cũng cảm nhận được. Cô vội vàng định xông lên trước ngăn chặn hoặc đỡ cho anh, nhưng cánh tay Niên Bách Ngạn giữ rất chặt khiến cô không thể nhúc nhích. Sau cùng anh ôm hẳn cô vào lòng, để lại tấm lưng mặc cho Phương Tiếu Bình vừa đánh vừa mắng.
Tố Diệp bật khóc, nước mắt men theo gò má chảy xuống. Cô vừa lo lắng vừa đau lòng, đau lòng vì cậu mợ, cũng chính vì Niên Bách Ngạn. Cô không biết tình cảnh này sẽ kết thúc thế nào, cũng không biết mình phải làm sao để cậu mợ tha thứ.
“Đủ rồi!” Tố Đông hét lên, kéo Phương Tiếu Bình lại, nét mặt giận dữ.
Một màn than trời khóc đất cuối cùng cũng kết thúc.
Niên Bách Ngạn vẫn ôm Tố Diệp, thấy cô còn đang khóc, anh giơ tay lau nước mắt cho cô, động tác nhẹ nhàng và tình cảm.
Tố Đông không phải không nhìn thấy thần sắc của anh. Ông bình tĩnh lại, một lúc sau mới hỏi: “Niên Bách Ngạn! Cậu và Diệp Ngọc thật sự không kết hôn?”
“Đúng như vậy!” Niên Bách Ngạn trả lời.
“Cậu yêu Tiểu Diệp chứ?” Tố Đông lại hỏi.
Tố Diệp ngẩng đầu lên trong lòng anh, bên tai là những nhịp tim rắn rỏi và mạnh mẽ của người đàn ông. Trong làn nước mắt mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy cằm anh. Cô đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, khi ngước lên, ánh mắt đã vô cùng kiên định. Bờ môi mỏng thốt ra một chữ: “Yêu!”
Trái tim như có hàng ngạn con ngựa phi nước đại. Tố Diệp nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, ngón tay dùng sức tới nỗi cả trái tim cũng cảm thấy đau. Nhưng cô biết, chính câu nói của anh đã làm cô đau. Một câu trả lời đơn giản nhưng đầy sức mạnh đó đã đập vào tim cô.
Anh chưa bao giờ nói từ này ra khỏi miệng, chưa bao giờ nói rằng anh yêu cô. Hôm nay chỉ một chữ yêu ngắn gọn này thôi nhưng lại khiến cô xúc động đến rối loạn.
Phương Tiếu Bình đứng bên cạnh, thở hồng hộc, nhìn anh không chớp mắt, cắn răng nói: “Đàn ông bây giờ đã quen tùy tiện đặt chữ yêu bên môi, bảo người ta tin tưởng được sao? Niên Bách Ngạn! Cậu làm thế nào để chứng minh được tấm lòng của mình?”
Tố Đông cũng đang đợi câu trả lời của anh.
Niên Bách Ngạn im lặng giây lát rồi quay mặt về phía Tố Diệp, bỗng nở nụ cười nhẹ nhàng. Anh giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại bên má, dịu dàng vô cùng. Cuối cùng anh quay mặt về Phương Tiếu Bình và Tố Đông, nhìn họ đầy chân thành.
Sau đó, dưới sự quan sát của hai người họ, anh từ từ quỳ xuống.
“Bách Ngạn!” Tố Diệp hoảng hốt, không kịp nghĩ gì cũng quỳ xuống bên cạnh anh, liều mạng lắc đầu với anh. Sao anh có thể quỳ cơ chứ? Một người đàn ông kiêu hãnh như vậy, một người đàn ông bá đạo quyền thế như vậy. Khi đối diện với rừng súng mưa đạn ở Nam Phi, anh cũng chưa từng cúi đầu. Sau khi về Bắc Kinh, đối mặt với bao nhiêu lời lên án, chỉ trích anh cũng chưa từng mềm lòng. Đầu gối của anh quý giá biết bao?
Cả Tố Đông và Phương Tiếu Bình cũng không ngờ anh lại làm vậy. Hai người bàng hoàng nhìn cảnh tượng ấy, nhất thời không biết nên nói gì.
Niên Bách Ngạn nắm tay Tố Diệp, nhìn Tố Đông và Phương Tiếu Bình rất nghiêm túc: “Từ nhỏ tới lớn, Diệp Diệp được cô chú chăm sóc, dạy dỗ. Trong lòng Diệp Diệp, hai người không khác gì bố mẹ ruột của cô ấy cả. Là phận con cháu, đây là lời cảm ơn và kính trọng từ tận đáy lòng dành cho cô chú. Cháu mong cô chú hãy giao Diệp Diệp cho cháu, yên tâm để cháu chăm sóc cô ấy. Cháu sẽ đối tốt với cô ấy, cả đời này sẽ không buông tay cô ấy ra. Cho dù sau này còn rất nhiều sóng gió, cháu cũng sẽ che chắn cho cô ấy, không để cô ấy phải chịu tổn thương. Mong cô chú hãy tin tưởng cháu. Đây là lời hứa của cháu, quyết không nuốt lời!"
Cô vừa mới cố tỏ ra thoải mái, tự nhiên giải thích với cậu mợ mà không làm ảnh hưởng tới hòa bình nhân loại, ngay lập tức đã bị người đàn ông này bình thản bóc mẽ. Dường như anh không hề nể tình cô, tươi cười mà tàn độc phá vỡ tính toán nhỏ nhặt mà cô dày công chuẩn bị với dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Lúc này Tố Diệp mới phát hiện ra Niên Bách Ngạn kỳ thực đen tối vô cùng, cũng hiểu rõ rằng kiểu đàn ông kiêu ngạo như vậy sẽ không chịu để người khác sắp đặt.
Cô biết ban nãy Niên Bách Ngạn không được vui cho lắm, nhưng vẫn tin tưởng hết mực rằng dựa vào tình yêu và sự cưng chiều của anh dành cho mình, anh sẽ nhân nhượng, ngoan ngoãn trốn đi, sau đó cô làm hài lòng cậu mợ để họ ra về rồi mới quay về dỗ anh. Cô những tưởng ngày hôm nay sẽ trôi qua trong yên bình như thế.
Đáng oán giận, mọi chuyện chỉ là suy nghĩ của riêng cô, thế nên khi không chuẩn bị cho những chuyện bất trắc phía sau, vừa xảy ra chuyện cô lập tức bối rối, luống cuống, hệt như giờ phút này đây.
Cô muốn khống chế cục diện, thực tế lại bị anh khống chế ngược trở lại. Những lời anh nói sau khi xuất hiện ngoài mặt có vẻ vô hại, thực chất chính là một máy bay ném bom, làm nổ ra rất nhiều thông tin quan trọng. Ở đây không ai là kẻ ngốc, mà anh cũng chẳng ăn nói quá sâu xa, dùng thái độ tựa hồ rất mập mờ và thân thiện để nói với cậu mợ rằng: thứ nhất, anh là người thân thiết nhất với cô; thứ hai, cô đã sống chung với anh rồi.
Tố Diệp vô thức nhìn về phía cậu mợ. Nét mặt hai người họ chuyển từ trạng thái đờ đẫn sang kinh hoàng, rồi lại từ kinh hoàng dần trở nên tức giận. Khi thấy sắc mặt mợ từ trắng bệch dần dần đỏ bừng như cái bảng pha màu, Tố Diệp vội vàng cướp lời trước khi mợ kịp gào thét: “Cậu, mợ! Sự việc không như cậu mợ nghĩ đâu, hai chúng con…”
“Con yên lặng đã!” Tố Đông giận dữ hét lên, ánh mắt ông dừng lại trên người Niên Bách Ngạn, hỏi rõ ràng từng chữ: “Tối qua cậu ngủ ở đây?”
Bầu không khí bắt đầu căng lên.
Giống như một sợi dây đàn đang từ từ bị kéo ra, bất kỳ lúc nào cũng có thể bật tung, làm người ta bị thương.
Tố Diệp nắm chặt ngón tay. Cô không dám lên tiếng giải thích, chỉ biết nhìn về Niên Bách Ngạn, lén ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, hy vọng anh muôn ngàn lần không được thừa nhận. Cô cảm thấy mình đúng là có tuổi rồi, chịu không nổi một chút biến động dù là rất nhỏ.
Niên Bách Ngạn chẳng màng tới Tố Diệp vừa nháy mắt vừa trừng mắt. Bờ môi anh thấp thoáng một nụ cười, nhẹ nhàng đáp: “Vâng!”
Một câu nói không khác gì trái bom, hủy hoại tất cả thành quả Tố Diệp khó khăn lắm mới xây dựng nên một cách vững chắc. Suy nghĩ đầu tiên của cô ra: Chết chắc rồi…
Quả nhiên, Tố Đông nghe xong, gương mắt cứng ngắc như chiếc lạp xưởng, hai mắt trợn tròn hết như viên bi hồi nhỏ Tố Diệp hay chơi với đám con trai, hơi thở gấp gáp, lỗ mũi cũng phập phồng, ngay sau đó là một cao âm kêu trời kêu đất. Là của Phương Tiếu Bình.
“Niên Bách Ngạn! Chữ “vâng” đó của cậu là có ý gì?”
“Mợ…”
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn kéo tay Tố Diệp lại, nắm lấy tay cô ngay trước mặt cậu mợ, mười ngón tay đan vào nhau. Ngữ khí của anh tuy nhẹ nhàng, nhưng kiên định và mạnh mẽ: “Cháu và Diệp Diệp đã sống chung rồi.”
“Cái gì?” Cao âm của Phương Tiếu Bình có chút run rẩy, cả gương mặt béo mập cũng rung rung.
Tố Diệp sợ đến không dám nhìn thẳng.
Tố Đông cũng tức run người. Lần này ông nhằm thẳng Tố Diệp mà nói: “Lúc trước con đã hứa gì với cậu và mợ con? Bảo đảm chắc nịch rằng con và nó không có gì. Cậu mợ còn tưởng con và nó đã cắt đứt thật sự rồi! Tố Diệp! Sao con dám làm chuyện có lỗi với cậu mợ như vậy?”
Tố Diệp căng thẳng sắp khóc tới nơi, cô há hốc miệng mà không biết phải giải thích thế nào.
“Chuyện này không liên quan gì tới Diệp Diệp.” Niên Bách Ngạn siết chặt tay cô, khăng khăng bắt cô đứng bên cạnh mình, nhận hết mọi tội lỗi về mình: “Chú muốn trách thì cứ trách cháu. Diệp Diệp không muốn giấu hai người. Cô ấy cũng đã từng muốn cắt đứt hoàn toàn với cháu. Chính cháu là người không thể quên được cô ấy, chính cháu không muốn buông tay. Lúc ở trấn Thiên Đăng, cũng chính cháu đã ép cô ấy phải đi theo cháu. Thế nên, mong cô chú đừng trách Diệp Diệp nữa. Từ đầu tới cuối cô ấy đều là người bị động. Cô ấy không biết phải đối mặt với cô chú như thế nào, sợ hai người sẽ tức giận và thất vọng.”
Lúc Niên Bách Ngạn nói những câu này, Tố Diệp vẫn nhìn anh không chớp mắt. Vẻ lo lắng trên gương mặt dần hóa thành cảm động. Anh chẳng nói mấy lời văn vẻ, cũng chẳng van xin thống thiết. Anh có vẻ rất điềm đạm, khiêm tốn mà vẫn không mất đi tính chủ động của người đàn ông. Những lời nói này của anh còn hơn ngàn vạn lần những câu nói ngọt ngào êm ái, khiến khóe mắt cô chợt ửng đỏ…
Phương Tiếu Bình thì nghe đến ngẩn người.
Tố Đông vẫn nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm. Một lát sau, giọng nói của ông tuy không còn cứng rắn như trước nhưng vẫn còn chút bực bội. Ông hít sâu một hơi, từ từ nén lại cơn giận trong lòng, nhìn về phía Tố Diệp: “Con lại đây!”
Tố Diệp biết cậu mợ giận lắm rồi, cũng biết chuyện hôm nay đã chẳng trốn được nữa, đành phải buông tay Niên Bách Ngạn ra, đi tới trước mặt cậu.
“Cậu, mợ, con xin lỗi…” Cô cúi gằm, như một đứa trẻ lúng túng, không biết làm sao.
Niên Bách Ngạn đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng yếu đuối của cô, nét mặt nhuốm chút xót xa.
“Tất cả những chuyện trước đây cậu đều bỏ qua, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.” Giọng Tố Đông chậm rãi, nặng nề: “Bây giờ cậu yêu cầu con phải chia tay với cậu ta, con lập tức trả lời cậu đi, con có làm được hay không?”
Tố Diệp ngẩng phắt đầu lên, ngây ngốc nhìn cậu mợ.
Phương Tiếu Bình bước tới, giọng nói thầm thấp, sốt ruột: “Mau đồng ý với cậu con đi, đừng có dây dưa với cậu ta nữa. Con à! Con ở cùng với người này sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Chính con cũng từng thấy mấy scandal của cậu ta. Đàn bà bên cạnh cậu ta nhiều như vậy, liệu có thể mang lại hạnh phúc cho con hay không? Hơn nữa lại còn lằng nhằng, không rõ ràng với đám người nhà họ Diệp…”
“Cháu sẽ không cho phép Diệp Diệp rời xa cháu.” Niên Bách Ngạn thay Tố Diệp đưa ra quyết định. Anh lên tiếng ngắt lời mợ, rồi giải thích với bà, ung dung và điềm tĩnh: “Hơn nữa, cháu chỉ có một người phụ nữ là cô ấy thôi.”
“Cậu…” Phương Tiếu Bình chưa gặp người đàn ông nào to gan như vậy, dám nói như vậy trước mặt bề trên.
Không, sự liều lĩnh của cậu ta bà đã được chứng kiến rồi. Từ tối đó cậu ta kiên quyết bế Tố Diệp ra khỏi nhà, dưới lưỡi kiếm của Tố Đông mà không hề nhíu mày, bà đã được lĩnh giáo sự gan dạ này. Bà thừa nhận đây là một người đàn ông vừa gan dạ vừa có hiểu biết. Nhưng, càng như vậy lại càng thích thử thách, mấy cuộc tranh chấp bên người cậu ta ít sao? Tố Diệp đi theo cậu ta có thể hạnh phúc, bình yên được không?
Tố Đông phẫn nộ nhìn Niên Bách Ngạn: “Cậu dựa vào đâu mà được yêu cầu cháu gái tôi như thế? Có tư cách gì mà yêu cầu cháu tôi phải ở bên cạnh cậu?”
Thái độ của Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối vẫn rất đúng mực: “Cháu chưa vợ, Diệp Diệp chưa chồng. Đây chính là tư cách của cháu.” Ánh mắt của anh sáng rực lên: “Quan trọng hơn, cô ấy đã người phụ nữ của cháu rồi, việc cháu phải có trách nhiệm với cô ấy là điều hiển nhiên.”
Tố Đông á khẩu vì những lời nói của anh.
“Cậu, mợ…” Cuối cùng Tố Diệp cũng lên tiếng, giọng nói rất khẽ còn hơi run rẩy: “Thật ra Bách Ngạn không như những gì cậu mợ tưởng tượng đâu. Mấy tin đồn trước đây của anh ấy với Bạch Băng, chẳng qua chỉ là để bảo vệ con mà thôi. Anh ấy và Bạch Băng không có gì, vì… lúc ấy con đã ở cùng anh ấy rồi.”
“Tiểu Diệp à! Con… Con hồ đồ!” Phương Tiếu Bình đau đớn tột cùng.
Tố Diệp khẽ lắc đầu, ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn rồi lại quay đầu nhìn Tố Đông và Phương Tiếu Bình: “Con xin lỗi cậu mợ! Con biết mình đã khiến cậu mợ thất vọng, nhưng con thật sự rất yêu Bách Ngạn. Con… không thể chia tay với anh ấy được. Nếu để lỡ anh ấy, đánh mất anh ấy, con sẽ hối hận cả đời.”
Niên Bách Ngạn đứng sau cả người chợt run lên. Anh nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Anh tưởng rằng cô sẽ thỏa hiệp, như trước đây vậy.
“Con…” Tố Đông tức giận giơ tay lên.
Niên Bách Ngạn vội bước lên kéo Tố Diệp ra sau lưng mình, chân thành nói: “Chú muốn đánh cứ đánh cháu.”
Bàn tay Tố Đông run lên từng cơn.
“Người tôi muốn đánh chính là cậu, cậu tưởng tôi không dám đánh phải không?” Phương Tiếu Bình bốc hỏa, xông tới nắm chặt tay thành nắm đấm, nhằm thẳng về phía Niên Bách Ngạn.
Dẫu sao thì bà cũng không cao bằng Niên Bách Ngạn, nên nắm đấm chỉ có thể đập lên người anh.
Lực đấm không hề nhẹ, đến Tố Diệp cũng cảm nhận được. Cô vội vàng định xông lên trước ngăn chặn hoặc đỡ cho anh, nhưng cánh tay Niên Bách Ngạn giữ rất chặt khiến cô không thể nhúc nhích. Sau cùng anh ôm hẳn cô vào lòng, để lại tấm lưng mặc cho Phương Tiếu Bình vừa đánh vừa mắng.
Tố Diệp bật khóc, nước mắt men theo gò má chảy xuống. Cô vừa lo lắng vừa đau lòng, đau lòng vì cậu mợ, cũng chính vì Niên Bách Ngạn. Cô không biết tình cảnh này sẽ kết thúc thế nào, cũng không biết mình phải làm sao để cậu mợ tha thứ.
“Đủ rồi!” Tố Đông hét lên, kéo Phương Tiếu Bình lại, nét mặt giận dữ.
Một màn than trời khóc đất cuối cùng cũng kết thúc.
Niên Bách Ngạn vẫn ôm Tố Diệp, thấy cô còn đang khóc, anh giơ tay lau nước mắt cho cô, động tác nhẹ nhàng và tình cảm.
Tố Đông không phải không nhìn thấy thần sắc của anh. Ông bình tĩnh lại, một lúc sau mới hỏi: “Niên Bách Ngạn! Cậu và Diệp Ngọc thật sự không kết hôn?”
“Đúng như vậy!” Niên Bách Ngạn trả lời.
“Cậu yêu Tiểu Diệp chứ?” Tố Đông lại hỏi.
Tố Diệp ngẩng đầu lên trong lòng anh, bên tai là những nhịp tim rắn rỏi và mạnh mẽ của người đàn ông. Trong làn nước mắt mơ hồ, cô chỉ nhìn thấy cằm anh. Cô đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Niên Bách Ngạn cúi xuống nhìn cô, khi ngước lên, ánh mắt đã vô cùng kiên định. Bờ môi mỏng thốt ra một chữ: “Yêu!”
Trái tim như có hàng ngạn con ngựa phi nước đại. Tố Diệp nắm chặt vạt áo sơ mi của anh, ngón tay dùng sức tới nỗi cả trái tim cũng cảm thấy đau. Nhưng cô biết, chính câu nói của anh đã làm cô đau. Một câu trả lời đơn giản nhưng đầy sức mạnh đó đã đập vào tim cô.
Anh chưa bao giờ nói từ này ra khỏi miệng, chưa bao giờ nói rằng anh yêu cô. Hôm nay chỉ một chữ yêu ngắn gọn này thôi nhưng lại khiến cô xúc động đến rối loạn.
Phương Tiếu Bình đứng bên cạnh, thở hồng hộc, nhìn anh không chớp mắt, cắn răng nói: “Đàn ông bây giờ đã quen tùy tiện đặt chữ yêu bên môi, bảo người ta tin tưởng được sao? Niên Bách Ngạn! Cậu làm thế nào để chứng minh được tấm lòng của mình?”
Tố Đông cũng đang đợi câu trả lời của anh.
Niên Bách Ngạn im lặng giây lát rồi quay mặt về phía Tố Diệp, bỗng nở nụ cười nhẹ nhàng. Anh giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại bên má, dịu dàng vô cùng. Cuối cùng anh quay mặt về Phương Tiếu Bình và Tố Đông, nhìn họ đầy chân thành.
Sau đó, dưới sự quan sát của hai người họ, anh từ từ quỳ xuống.
“Bách Ngạn!” Tố Diệp hoảng hốt, không kịp nghĩ gì cũng quỳ xuống bên cạnh anh, liều mạng lắc đầu với anh. Sao anh có thể quỳ cơ chứ? Một người đàn ông kiêu hãnh như vậy, một người đàn ông bá đạo quyền thế như vậy. Khi đối diện với rừng súng mưa đạn ở Nam Phi, anh cũng chưa từng cúi đầu. Sau khi về Bắc Kinh, đối mặt với bao nhiêu lời lên án, chỉ trích anh cũng chưa từng mềm lòng. Đầu gối của anh quý giá biết bao?
Cả Tố Đông và Phương Tiếu Bình cũng không ngờ anh lại làm vậy. Hai người bàng hoàng nhìn cảnh tượng ấy, nhất thời không biết nên nói gì.
Niên Bách Ngạn nắm tay Tố Diệp, nhìn Tố Đông và Phương Tiếu Bình rất nghiêm túc: “Từ nhỏ tới lớn, Diệp Diệp được cô chú chăm sóc, dạy dỗ. Trong lòng Diệp Diệp, hai người không khác gì bố mẹ ruột của cô ấy cả. Là phận con cháu, đây là lời cảm ơn và kính trọng từ tận đáy lòng dành cho cô chú. Cháu mong cô chú hãy giao Diệp Diệp cho cháu, yên tâm để cháu chăm sóc cô ấy. Cháu sẽ đối tốt với cô ấy, cả đời này sẽ không buông tay cô ấy ra. Cho dù sau này còn rất nhiều sóng gió, cháu cũng sẽ che chắn cho cô ấy, không để cô ấy phải chịu tổn thương. Mong cô chú hãy tin tưởng cháu. Đây là lời hứa của cháu, quyết không nuốt lời!"
/727
|