“Xin lỗi em…” Ngoài việc không ngừng xin lỗi, Niên Bách Ngạn không nghĩ ra còn ngôn từ nào có thể hòa hoãn bầu không khí nữa.
Tố Diệp khẽ đẩy anh ra, lặng lẽ ngồi xuống sofa, vòng tay ôm lấy chân, chống cằm lên đầu gối. Niên Bách Ngạn thấy vậy chỉ biết thở dài khó xử, rồi anh cũng bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh giơ tay vỗ nhẹ đầu cô.
Cô bèn nghiêng đầu, né tránh bàn tay của anh.
Bàn tay Niên Bách Ngạn dừng lại trong không trung. Anh chần chừ giây lát, sau đó thẳng thừng giơ tay kéo cô lại, ép cô xoay mặt về phía mình, chân thành nói: “Diệp Diệp! Anh không cố tình giấu em. Căn nhà này là anh nhờ cô Tiết trông coi, anh cũng không biết cô ấy cho ai thuê lại. Cho tới lần đầu tiên đưa em về nhà anh mới biết sự tình. Lòng tự trọng của em lại lớn như vậy, sao anh dám nói với em anh chính là chủ nhà thật sự? Sau đó em nghỉ việc, anh lại càng không dám nói ra sự thật, vì anh nghĩ chỉ cần em sống trong căn nhà của anh, là anh không sợ không tìm được em. Còn nhớ lần trước anh đề nghị em dọn tới tứ hợp viện chứ? Em nói em muốn có một không gian tự do, độc lập. Anh không ép em, cũng không nói nhà là của anh, sợ em thấy không còn được tự do nữa, sẽ cảm thấy áp lực trong lòng.”
Tố Diệp cắn chặt môi: “Chuyện này anh giấu được cả đời sao?”
“Diệp Diệp!” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn có nặng nề hơn đôi chút, anh nhíu chặt mày: “Đây không phải chuyện gì to tát cả.”
“Ai nói không to tát?” Tố Diệp phản bác, ngữ điệu oán hận: “Anh tưởng em là anh à? Anh biết em kiếm tiền vất vả đến thế nào không?”
Niên Bách Ngạn ngẩn người.
Tố Diệp tức giận giơ tay lên, chọc mạnh đầu ngón tay vào ngực anh: “Sớm biết nhà này là của anh em đã không phải trả tiền rồi! Em cũng chẳng cần đau lòng vì số tiền lớn phải bỏ ra mỗi quý! Anh có biết em ở căn nhà này trước giờ tổn thất bao nhiêu tiền rồi không?”
Nét mặt Niên Bách Ngạn chuyển hẳn sang bàng hoàng.
Anh tưởng cô sẽ nói mấy câu giận hờn, sẽ trách anh không nói thật với cô, cũng sợ trong một lúc giận dữ cô sẽ bỏ nhà ra đi… Ai ngờ, cô lại buông ra đống lý luận này khiến anh không thể tin nổi!
“Diệp Diệp!” Anh đúng là đang không biết nên cười hay khóc. Anh giơ tay véo má cô: “Đến lúc nào rồi mà đầu óc em vẫn chỉ có tiền thế hả? Làm gì có người phụ nữ nào như em?”
“Đừng có động vào em, em đang giận thật đấy!” Tố Diệp hất tay anh ra, nghiến răng nghiến lợi: “Trên đời này em ghét nhất là mấy kẻ ăn tiêu hoang phí!”
Niên Bách Ngạn thấy tội danh cô gán cho mình càng ngày càng nặng, vội vàng giải thích: “Yên tâm đi! Tiền nhà của em vẫn còn trong thẻ, chưa động vào một đồng. Việc cô Tiết ra nước ngoài là giả, chỉ có chuyện không thu tiền nhà của em mới là thật thôi!”
Anh tưởng anh nói xong mấy lời này, Tố Diệp sẽ cảm động mà òa khóc, thậm chí còn tặng anh mấy cái hôn nồng nhiệt. Ai dè, gương mặt Tố Diệp gần như méo xệch, hàm răng trắng như chỉ muốn bổ nhào tới cắn đứt cổ họng anh. Răng cô kêu ken két.
“Ý của em là, nếu sớm biết nhà là của anh, thì em về ở với anh có phải tốt hơn bao nhiêu không? Như vậy thì căn nhà này có thể cho người khác thuê, cũng còn hơn để em sống ở đây! Cho em thuê cũng công toi thôi, cho người ngoài thuê sẽ kiếm được tiền. Niên Bách Ngạn! Anh đúng là đồ ngốc!”
Cuối nói cuối cùng như lọt ra từ từng kẽ răng cắn chặt.
Niên Bách Ngạn đích thực là á khẩu.
Tố Diệp nhanh chóng đứng dậy, Niên Bách Ngạn vội giữ cô lại: “Em định đi đâu?” Bây giờ anh hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của cô nữa rồi.
“Đương nhiên là về tứ hợp viện rồi!” Tố Diệp cũng kéo luôn cả anh dậy, đẩy anh về phía đống hành lý: “Mau giúp em thu dọn quần áo đi! Không được lỡ dở một phút nào. Anh có biết đợt trước em đi qua trung tâm môi giới nhà đất, nhìn thấy tiền thuê nhà của tiểu khu này đã cao đến mức nào rồi không? Căn nhà chung cư kiểu này ít nhất có thể cho thuê tới hai vạn hai một tháng rồi, xem chúng ta lỗ bao nhiêu rồi?”
Niên Bách Ngạn nghẹn lời, hết khóc lại cười: “Nói vậy là em đồng ý dọn về sống cùng anh rồi?”
“Có đứa ngốc nhìn thấy tiền mới không kiếm.” Tố Diệp nhanh tay nhanh miệng, tháo toàn bộ quần áo trên mắc xuống, vứt hết vào trong vali: “Nếu Niên Bách Tiêu tới đây sống, thì chúng ta có thể sống thế giới của hai người. Còn nếu nó không dọn về đây, thì anh mau cho thuê đi, một tháng hai vạn hai đấy, hai vạn hai đấy đại ca à!”
Đương nhiên cô không quên lời của Nguyễn Tuyết Mạn. Căn nhà này Niên Bách Ngạn để lại cho Niên Bách Tiêu. Ngoài miệng nói tham tiền không phải là giả vờ, nhưng cô cũng đang che giấu cảm giác áy náy trong lòng. Nếu không phải cô chiếm cái nhà này, có lẽ cậu ta đã dọn về đây lâu rồi cũng nên.
“Được, được, được!” Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy giờ cô như con bướm trắng bay qua bay lại trước mặt anh. Anh giơ tay bắt kiểu gì cũng không bắt được, chỉ biết liên tiếp đáp lại. Không thể không nói cô là một người con gái thần kỳ, đứng trước mặt tiền bạc liền biến thành một dũng sỹ kiên cường, lập tức tiêu tan dáng vẻ suy sụp.
Hoặc có lẽ, ban nãy cô đã được ăn quá no.
Khi thấy cô vứt tiếp một bộ quần áo nữa vào vali, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng túm tay cô lại, nhẹ nhàng nói: “Mang tạm mấy bộ mặc ngay trước đã.”
“Không được mang vali sao?”
“Anh sẽ bảo người tới dọn dẹp.” Niên Bách Ngạn nhìn cô nói.
Tố Diệp không hiểu.
Khi cùng Niên Bách Ngạn ra khỏi thang máy, từ con đường nhỏ ở cửa sau định vòng qua vườn hoa rời đi, cuối cùng cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của Niên Bách Ngạn. Một khi bị đám phóng viên công kích, xách theo một chiếc vali nặng nề quả thực không dễ thoát thân, có khi lại còn mở thêm chuyện cho họ thêm thắt.
Chuyện “một khi” đó cuối cùng cũng đã xảy ra.
Không biết ký giả của báo nào mắt sắc đến vậy, mới đó đã liếc thấy hai người họ. Theo sau là cả đoàn phóng viên chen nhau, đông như kiến cỏ, khiến Tố Diệp kinh hoàng, trợn tròn hai mắt.
Cô chưa trực tiếp đối đầu với bọn họ như thế này bao giờ. Lúc chạy tới nhà họ Diệp tính sổ, cô khá may mắn, vừa đúng lúc đám phóng viên đi ăn chút gì đó. Nhưng hôm nay thì khác, ai nấy đều rất hào hứng, phấn chấn. Sau khi nhìn thấy cả đôi nam nữ chính trong scandal, họ lại càng hăng hái như gà chọi, bỗng chốc vây chặt con đường trước mặt, lần lượt giơ máy ảnh ra.
Niên Bách Ngạn thấy vậy lập tức ôm Tố Diệp vào lòng, dùng áo vest che kín mặt cô. Như vậy, thứ lưu lại trên bức ảnh của đám nhà báo chỉ còn cảnh Niên Bách Ngạn bảo vệ Tố Diệp.
Một tay anh ôm chặt Tố Diệp, một tay ra sức gạt họ ra, khó khăn bước lên trước.
Câu hỏi của đám người ấy lại càng phong phú đa dạng.
“Anh Niên! Anh và cô hai nhà họ Diệp rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tố Diệp! Trước đó việc cô về nước có liên quan gì tới anh Niên không? Hay là, việc cô vào làm ở Tinh Thạch có phải cũng vì anh ấy không?”
“Đúng đấy, Tố Diệp! Chúng tôi đều biết Tinh Thạch tuyển người trước nay đều rất cẩn thận, nghiêm ngặt. Cô vừa mới về nước đã được vào đó làm, quyền quyết định là của bố cô hay của anh Niên?”
“Anh Niên! Tố Diệp có phải tình nhân được anh bao nuôi hay không? Có phải từ trước khi anh ly hôn hai người đã qua lại với nhau không?”
“Thời gian trước Diệp Ngọc thanh minh chuyện kết hôn giả, có phải chỉ vì bị ép buộc không?”
“Tố Diệp! Là con riêng của chủ tịch Diệp, cô có hận bố mình không?”
Hàng loạt câu hỏi như từng mũi tên bắn thẳng về phía Niên Bách Ngạn và Tố Diệp, không chút nể tình.
Tố Diệp tức giận vùng vẫy, chỉ muốn xông ra chửi nhau với họ một trận, nhưng từ đầu tới cuối Niên Bách Ngạn vẫn giữ chặt cánh tay, khiến cô không sao nhúc nhích được. Chiếc áo vest bọc đầu cô rất kín, chỉ để lại khe nhỏ để cô có thể nhìn thấy mặt đất.
Cô nhìn thấy từng bước chân khó nhọc của Niên Bách Ngạn, nhìn thấy những đôi giày loang loáng qua lại trước mặt họ.
Cổ họng cô bỗng nghẹn lại, sống mũi cay cay.
Xung quanh là tiếng người ồn ào, ngược lại càng khiến cô chẳng nghe rõ họ đang hỏi điều gì. Mấy từ ngữ như “bao nuôi, tình nhân, gian tình, kẻ thứ ba hay con gái riêng” đập vào tai lâu dần cũng trở nên tê dại. Thì ra có thật sự bị vạn tiễn xuyên tim, chỉ cần tập quen là cũng sẽ cảm thấy không có gì to tát.
Đối mặt với đám nhà báo gây khó dễ, Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối chỉ im lặng, cùng lắm chỉ nói một câu: Xin nhường đường!
Anh bình thản như vậy, Tố Diệp cảm thấy mình mãi mãi không học được cách kiềm chế cảm xúc.
Bỗng nhiên, có một thanh âm lanh lảnh vang lên, ngay sau đó Tố Diệp nghe thấy hình như có thứ gì đó đập vào vai Niên Bách Ngạn, giọng nói đó cũng rất ngang nhiên.
“Đồ gian phu dâm phụ thối tha không biết xấu hổ! Cút ngay ra khỏi khu nhà của chúng tôi! Đừng để ảnh hưởng tới không khí yên bình ở đây!”
“Đúng đấy! Hai người cút mau đi, đừng để người dân cả tiểu khu bị mất mặt cùng với hai người!”
“Cút!”
Có thứ gì bị đập liên tiếp lên người Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp liều mạng muốn thò đầu ra xem ai lại thất đức đến vậy, nhưng Niên Bách Ngạn cũng đang ra sức ấn chặt cô xuống, kiên quyết bắt cô vùi đầu vào lòng anh. Cô không bị đập, nhưng có thể cảm nhận được Niên Bách Ngạn đang dùng cả cơ thể che chắn cho cô.
“Bách Ngạn!” Cô hét lên căng thẳng.
“Yên lặng!” Niên Bách Ngạn thấp giọng ra lệnh, cánh tay gạt đoàn người dường như mạnh mẽ hơn.
Trong tiểu khu bất ngờ xuất hiện một đám chủ nhà “biểu dương chính nghĩa”, đã phân tán được sự chú ý của đám nhà báo. Có lẽ biết được sẽ chẳng lấy được tin tức gì từ thái độ trầm mặc của Niên Bách Ngạn, thế nên đại bộ phận ký giả lại tràn về phía các chủ nhà đó, bắt đầu mồm năm miệng mười nói cạnh nói khóe.
Con đường trước mặt đã thông thoáng hơn một chút. Tố Diệp cố sức ngẩng đầu lên. Qua khe hở của áo vest cô nhìn thấy những ông chú bà thím gần đó, trong lòng giá lạnh vô cùng. Cô không quen những người này, tự nhận cũng chẳng đắc tội tới họ, tại sao họ lại đối xử với cô như vậy?
Cô chỉ nghe thấy một người trong số họ hét lên hào sảng: “Trông tướng mạo thì cũng đàng hoàng, áo quần là lượt, ai mà ngờ được lại giấu vợ ở bên ngoài nuôi gái. Đồ đàn bà đó cũng quá vô liêm sỉ đi! Biết rõ người ta đã có vợ lại còn chung đụng, thật không biết ở nhà bố mẹ dạy dỗ kiểu gì!”
Tố Diệp tức giận, chỉ muốn xông lên lý luận.
“Đừng tự tìm bực dọc vào mình, mau ra bãi đậu xe đi!” Niên Bách Ngạn giơ tay đè đầu cô xuống.
Cô rụt đầu lại trong khoảnh khắc, liếc mắt bỗng thấy một bà cô nói tới đỉnh điểm của phẫn nộ, bèn ném một quả trứng về phía này. Cô kinh hoàng, còn chưa kịp phản ứng gì, quả trứng đã đập trúng lưng của Niên Bách Ngạn.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp thảng thốt hét lên.
“Không sao!” Niên Bách Ngạn ôm cô đi thêm mấy bước. Cuối cùng đi tới trước xe. Anh hất mạnh mấy người phóng viên vẫn còn bám dính phía sau, kéo cửa xe ra, ra lệnh: “Lên xe!”
Tố Diệp vội vàng len vào trong xe, cũng nhân tiện nhìn thấy khoảnh khắc Niên Bách Ngạn đứng chắn trước cửa xe, còn cả những thứ bát nháo đang bị ném về phía anh. Có trứng gà, có cải trắng, có cả khoai tây tròn lông lốc.
Nếu không phải anh chặn phía trước, có lẽ chúng đều trúng cả vào người cô.
Cửa xe được đóng lại, Niên Bách Ngạn vòng sang bên ghế lái. Ngay trước lúc đi, lại có một quả trứng bị ném “bép” một tiếng, trúng cửa kính mui xe.
Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, mím chặt môi, lập tức nhấn ga…
Tố Diệp khẽ đẩy anh ra, lặng lẽ ngồi xuống sofa, vòng tay ôm lấy chân, chống cằm lên đầu gối. Niên Bách Ngạn thấy vậy chỉ biết thở dài khó xử, rồi anh cũng bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh giơ tay vỗ nhẹ đầu cô.
Cô bèn nghiêng đầu, né tránh bàn tay của anh.
Bàn tay Niên Bách Ngạn dừng lại trong không trung. Anh chần chừ giây lát, sau đó thẳng thừng giơ tay kéo cô lại, ép cô xoay mặt về phía mình, chân thành nói: “Diệp Diệp! Anh không cố tình giấu em. Căn nhà này là anh nhờ cô Tiết trông coi, anh cũng không biết cô ấy cho ai thuê lại. Cho tới lần đầu tiên đưa em về nhà anh mới biết sự tình. Lòng tự trọng của em lại lớn như vậy, sao anh dám nói với em anh chính là chủ nhà thật sự? Sau đó em nghỉ việc, anh lại càng không dám nói ra sự thật, vì anh nghĩ chỉ cần em sống trong căn nhà của anh, là anh không sợ không tìm được em. Còn nhớ lần trước anh đề nghị em dọn tới tứ hợp viện chứ? Em nói em muốn có một không gian tự do, độc lập. Anh không ép em, cũng không nói nhà là của anh, sợ em thấy không còn được tự do nữa, sẽ cảm thấy áp lực trong lòng.”
Tố Diệp cắn chặt môi: “Chuyện này anh giấu được cả đời sao?”
“Diệp Diệp!” Ngữ khí của Niên Bách Ngạn có nặng nề hơn đôi chút, anh nhíu chặt mày: “Đây không phải chuyện gì to tát cả.”
“Ai nói không to tát?” Tố Diệp phản bác, ngữ điệu oán hận: “Anh tưởng em là anh à? Anh biết em kiếm tiền vất vả đến thế nào không?”
Niên Bách Ngạn ngẩn người.
Tố Diệp tức giận giơ tay lên, chọc mạnh đầu ngón tay vào ngực anh: “Sớm biết nhà này là của anh em đã không phải trả tiền rồi! Em cũng chẳng cần đau lòng vì số tiền lớn phải bỏ ra mỗi quý! Anh có biết em ở căn nhà này trước giờ tổn thất bao nhiêu tiền rồi không?”
Nét mặt Niên Bách Ngạn chuyển hẳn sang bàng hoàng.
Anh tưởng cô sẽ nói mấy câu giận hờn, sẽ trách anh không nói thật với cô, cũng sợ trong một lúc giận dữ cô sẽ bỏ nhà ra đi… Ai ngờ, cô lại buông ra đống lý luận này khiến anh không thể tin nổi!
“Diệp Diệp!” Anh đúng là đang không biết nên cười hay khóc. Anh giơ tay véo má cô: “Đến lúc nào rồi mà đầu óc em vẫn chỉ có tiền thế hả? Làm gì có người phụ nữ nào như em?”
“Đừng có động vào em, em đang giận thật đấy!” Tố Diệp hất tay anh ra, nghiến răng nghiến lợi: “Trên đời này em ghét nhất là mấy kẻ ăn tiêu hoang phí!”
Niên Bách Ngạn thấy tội danh cô gán cho mình càng ngày càng nặng, vội vàng giải thích: “Yên tâm đi! Tiền nhà của em vẫn còn trong thẻ, chưa động vào một đồng. Việc cô Tiết ra nước ngoài là giả, chỉ có chuyện không thu tiền nhà của em mới là thật thôi!”
Anh tưởng anh nói xong mấy lời này, Tố Diệp sẽ cảm động mà òa khóc, thậm chí còn tặng anh mấy cái hôn nồng nhiệt. Ai dè, gương mặt Tố Diệp gần như méo xệch, hàm răng trắng như chỉ muốn bổ nhào tới cắn đứt cổ họng anh. Răng cô kêu ken két.
“Ý của em là, nếu sớm biết nhà là của anh, thì em về ở với anh có phải tốt hơn bao nhiêu không? Như vậy thì căn nhà này có thể cho người khác thuê, cũng còn hơn để em sống ở đây! Cho em thuê cũng công toi thôi, cho người ngoài thuê sẽ kiếm được tiền. Niên Bách Ngạn! Anh đúng là đồ ngốc!”
Cuối nói cuối cùng như lọt ra từ từng kẽ răng cắn chặt.
Niên Bách Ngạn đích thực là á khẩu.
Tố Diệp nhanh chóng đứng dậy, Niên Bách Ngạn vội giữ cô lại: “Em định đi đâu?” Bây giờ anh hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của cô nữa rồi.
“Đương nhiên là về tứ hợp viện rồi!” Tố Diệp cũng kéo luôn cả anh dậy, đẩy anh về phía đống hành lý: “Mau giúp em thu dọn quần áo đi! Không được lỡ dở một phút nào. Anh có biết đợt trước em đi qua trung tâm môi giới nhà đất, nhìn thấy tiền thuê nhà của tiểu khu này đã cao đến mức nào rồi không? Căn nhà chung cư kiểu này ít nhất có thể cho thuê tới hai vạn hai một tháng rồi, xem chúng ta lỗ bao nhiêu rồi?”
Niên Bách Ngạn nghẹn lời, hết khóc lại cười: “Nói vậy là em đồng ý dọn về sống cùng anh rồi?”
“Có đứa ngốc nhìn thấy tiền mới không kiếm.” Tố Diệp nhanh tay nhanh miệng, tháo toàn bộ quần áo trên mắc xuống, vứt hết vào trong vali: “Nếu Niên Bách Tiêu tới đây sống, thì chúng ta có thể sống thế giới của hai người. Còn nếu nó không dọn về đây, thì anh mau cho thuê đi, một tháng hai vạn hai đấy, hai vạn hai đấy đại ca à!”
Đương nhiên cô không quên lời của Nguyễn Tuyết Mạn. Căn nhà này Niên Bách Ngạn để lại cho Niên Bách Tiêu. Ngoài miệng nói tham tiền không phải là giả vờ, nhưng cô cũng đang che giấu cảm giác áy náy trong lòng. Nếu không phải cô chiếm cái nhà này, có lẽ cậu ta đã dọn về đây lâu rồi cũng nên.
“Được, được, được!” Niên Bách Ngạn chỉ cảm thấy giờ cô như con bướm trắng bay qua bay lại trước mặt anh. Anh giơ tay bắt kiểu gì cũng không bắt được, chỉ biết liên tiếp đáp lại. Không thể không nói cô là một người con gái thần kỳ, đứng trước mặt tiền bạc liền biến thành một dũng sỹ kiên cường, lập tức tiêu tan dáng vẻ suy sụp.
Hoặc có lẽ, ban nãy cô đã được ăn quá no.
Khi thấy cô vứt tiếp một bộ quần áo nữa vào vali, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng túm tay cô lại, nhẹ nhàng nói: “Mang tạm mấy bộ mặc ngay trước đã.”
“Không được mang vali sao?”
“Anh sẽ bảo người tới dọn dẹp.” Niên Bách Ngạn nhìn cô nói.
Tố Diệp không hiểu.
Khi cùng Niên Bách Ngạn ra khỏi thang máy, từ con đường nhỏ ở cửa sau định vòng qua vườn hoa rời đi, cuối cùng cô cũng hiểu nỗi khổ tâm của Niên Bách Ngạn. Một khi bị đám phóng viên công kích, xách theo một chiếc vali nặng nề quả thực không dễ thoát thân, có khi lại còn mở thêm chuyện cho họ thêm thắt.
Chuyện “một khi” đó cuối cùng cũng đã xảy ra.
Không biết ký giả của báo nào mắt sắc đến vậy, mới đó đã liếc thấy hai người họ. Theo sau là cả đoàn phóng viên chen nhau, đông như kiến cỏ, khiến Tố Diệp kinh hoàng, trợn tròn hai mắt.
Cô chưa trực tiếp đối đầu với bọn họ như thế này bao giờ. Lúc chạy tới nhà họ Diệp tính sổ, cô khá may mắn, vừa đúng lúc đám phóng viên đi ăn chút gì đó. Nhưng hôm nay thì khác, ai nấy đều rất hào hứng, phấn chấn. Sau khi nhìn thấy cả đôi nam nữ chính trong scandal, họ lại càng hăng hái như gà chọi, bỗng chốc vây chặt con đường trước mặt, lần lượt giơ máy ảnh ra.
Niên Bách Ngạn thấy vậy lập tức ôm Tố Diệp vào lòng, dùng áo vest che kín mặt cô. Như vậy, thứ lưu lại trên bức ảnh của đám nhà báo chỉ còn cảnh Niên Bách Ngạn bảo vệ Tố Diệp.
Một tay anh ôm chặt Tố Diệp, một tay ra sức gạt họ ra, khó khăn bước lên trước.
Câu hỏi của đám người ấy lại càng phong phú đa dạng.
“Anh Niên! Anh và cô hai nhà họ Diệp rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tố Diệp! Trước đó việc cô về nước có liên quan gì tới anh Niên không? Hay là, việc cô vào làm ở Tinh Thạch có phải cũng vì anh ấy không?”
“Đúng đấy, Tố Diệp! Chúng tôi đều biết Tinh Thạch tuyển người trước nay đều rất cẩn thận, nghiêm ngặt. Cô vừa mới về nước đã được vào đó làm, quyền quyết định là của bố cô hay của anh Niên?”
“Anh Niên! Tố Diệp có phải tình nhân được anh bao nuôi hay không? Có phải từ trước khi anh ly hôn hai người đã qua lại với nhau không?”
“Thời gian trước Diệp Ngọc thanh minh chuyện kết hôn giả, có phải chỉ vì bị ép buộc không?”
“Tố Diệp! Là con riêng của chủ tịch Diệp, cô có hận bố mình không?”
Hàng loạt câu hỏi như từng mũi tên bắn thẳng về phía Niên Bách Ngạn và Tố Diệp, không chút nể tình.
Tố Diệp tức giận vùng vẫy, chỉ muốn xông ra chửi nhau với họ một trận, nhưng từ đầu tới cuối Niên Bách Ngạn vẫn giữ chặt cánh tay, khiến cô không sao nhúc nhích được. Chiếc áo vest bọc đầu cô rất kín, chỉ để lại khe nhỏ để cô có thể nhìn thấy mặt đất.
Cô nhìn thấy từng bước chân khó nhọc của Niên Bách Ngạn, nhìn thấy những đôi giày loang loáng qua lại trước mặt họ.
Cổ họng cô bỗng nghẹn lại, sống mũi cay cay.
Xung quanh là tiếng người ồn ào, ngược lại càng khiến cô chẳng nghe rõ họ đang hỏi điều gì. Mấy từ ngữ như “bao nuôi, tình nhân, gian tình, kẻ thứ ba hay con gái riêng” đập vào tai lâu dần cũng trở nên tê dại. Thì ra có thật sự bị vạn tiễn xuyên tim, chỉ cần tập quen là cũng sẽ cảm thấy không có gì to tát.
Đối mặt với đám nhà báo gây khó dễ, Niên Bách Ngạn từ đầu tới cuối chỉ im lặng, cùng lắm chỉ nói một câu: Xin nhường đường!
Anh bình thản như vậy, Tố Diệp cảm thấy mình mãi mãi không học được cách kiềm chế cảm xúc.
Bỗng nhiên, có một thanh âm lanh lảnh vang lên, ngay sau đó Tố Diệp nghe thấy hình như có thứ gì đó đập vào vai Niên Bách Ngạn, giọng nói đó cũng rất ngang nhiên.
“Đồ gian phu dâm phụ thối tha không biết xấu hổ! Cút ngay ra khỏi khu nhà của chúng tôi! Đừng để ảnh hưởng tới không khí yên bình ở đây!”
“Đúng đấy! Hai người cút mau đi, đừng để người dân cả tiểu khu bị mất mặt cùng với hai người!”
“Cút!”
Có thứ gì bị đập liên tiếp lên người Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp liều mạng muốn thò đầu ra xem ai lại thất đức đến vậy, nhưng Niên Bách Ngạn cũng đang ra sức ấn chặt cô xuống, kiên quyết bắt cô vùi đầu vào lòng anh. Cô không bị đập, nhưng có thể cảm nhận được Niên Bách Ngạn đang dùng cả cơ thể che chắn cho cô.
“Bách Ngạn!” Cô hét lên căng thẳng.
“Yên lặng!” Niên Bách Ngạn thấp giọng ra lệnh, cánh tay gạt đoàn người dường như mạnh mẽ hơn.
Trong tiểu khu bất ngờ xuất hiện một đám chủ nhà “biểu dương chính nghĩa”, đã phân tán được sự chú ý của đám nhà báo. Có lẽ biết được sẽ chẳng lấy được tin tức gì từ thái độ trầm mặc của Niên Bách Ngạn, thế nên đại bộ phận ký giả lại tràn về phía các chủ nhà đó, bắt đầu mồm năm miệng mười nói cạnh nói khóe.
Con đường trước mặt đã thông thoáng hơn một chút. Tố Diệp cố sức ngẩng đầu lên. Qua khe hở của áo vest cô nhìn thấy những ông chú bà thím gần đó, trong lòng giá lạnh vô cùng. Cô không quen những người này, tự nhận cũng chẳng đắc tội tới họ, tại sao họ lại đối xử với cô như vậy?
Cô chỉ nghe thấy một người trong số họ hét lên hào sảng: “Trông tướng mạo thì cũng đàng hoàng, áo quần là lượt, ai mà ngờ được lại giấu vợ ở bên ngoài nuôi gái. Đồ đàn bà đó cũng quá vô liêm sỉ đi! Biết rõ người ta đã có vợ lại còn chung đụng, thật không biết ở nhà bố mẹ dạy dỗ kiểu gì!”
Tố Diệp tức giận, chỉ muốn xông lên lý luận.
“Đừng tự tìm bực dọc vào mình, mau ra bãi đậu xe đi!” Niên Bách Ngạn giơ tay đè đầu cô xuống.
Cô rụt đầu lại trong khoảnh khắc, liếc mắt bỗng thấy một bà cô nói tới đỉnh điểm của phẫn nộ, bèn ném một quả trứng về phía này. Cô kinh hoàng, còn chưa kịp phản ứng gì, quả trứng đã đập trúng lưng của Niên Bách Ngạn.
“Bách Ngạn…” Tố Diệp thảng thốt hét lên.
“Không sao!” Niên Bách Ngạn ôm cô đi thêm mấy bước. Cuối cùng đi tới trước xe. Anh hất mạnh mấy người phóng viên vẫn còn bám dính phía sau, kéo cửa xe ra, ra lệnh: “Lên xe!”
Tố Diệp vội vàng len vào trong xe, cũng nhân tiện nhìn thấy khoảnh khắc Niên Bách Ngạn đứng chắn trước cửa xe, còn cả những thứ bát nháo đang bị ném về phía anh. Có trứng gà, có cải trắng, có cả khoai tây tròn lông lốc.
Nếu không phải anh chặn phía trước, có lẽ chúng đều trúng cả vào người cô.
Cửa xe được đóng lại, Niên Bách Ngạn vòng sang bên ghế lái. Ngay trước lúc đi, lại có một quả trứng bị ném “bép” một tiếng, trúng cửa kính mui xe.
Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, mím chặt môi, lập tức nhấn ga…
/727
|