Vì Tưởng Bân có việc bận đột xuất, nên sau khi về trung tâm thành phố không thể cùng Kỷ Đông Nham đưa Tố Diệp về tận nhà. Lúc sắp về tới tứ hợp viện, từ sớm, Niên Bách Tiêu đã nhận được thông báo để mở rộng cửa lớn, tiện cho xe của Kỷ Đông Nham đi thẳng vào trong.
Kỷ Đông Nham bế Tố Diệp đi thẳng vào phòng ngủ. Niên Bách Tiêu nhìn chiếc được băng trắng toát của cô, trong lòng ít nhiều cảm thấy không vui.
“Sao người phụ nữ như chị phiền phức thế?” Cậu ta nói một câu với vẻ khó chịu.
Tố Diệp không lên tiếng.
Tâm tư của Kỷ Đông Nham dồn hết cả vào người Tố Diệp, nên cũng chẳng để ý tới câu nói của Niên Bách Tiêu. Sau khi cô đã ngồi yên vị trên giường, anh ta mới nói: “Anh vẫn nên liên hệ với chuyên gia xương khớp để khám cho em xem sao. Anh vẫn nghi ngờ bác sỹ ở bệnh viện đó không được. Chúng ta ít nhất cũng phải chụp X quang hay chụp CT gì đó chứ, đúng không?”
Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Bác sỹ nói tôi chỉ bị thương ngoài da, cùng lắm là bắp thịt và da bị tổn thương thôi, xương khớp không có vấn đề gì, anh yên tâm đi!”
Kỷ Đông Nham vẫn không yên tâm. Nhưng Tố Diệp hết sức kiên quyết nên anh ta cũng đành thôi.
Sau khi Niên Bách Tiêu tiễn Kỷ Đông Nham ra khỏi cửa, cả phòng ngủ chìm vào một bầu không khí yên tĩnh cực độ.
Tố Diệp vẫn im lặng tựa vào đầu giường, nhưng suy nghĩ thì chưa phút nào yên ổn. Đầu cô cứ ầm ầm vang dội như tiếng tàu hỏa chạy qua. Từ khi ở bệnh viện về tới tận tứ hợp viện, tâm trạng của cô không hề bình ổn chút nào.
Cô không nói với Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân chuyện mình có thai.
Vì cho tới tận bây giờ cô vẫn cảm thấy không có khả năng. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, đến nỗi khiến cô nhất thời không thể chấp nhận hiện thực.
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới có phản ứng, đặt tay lên bụng, rồi cúi xuống nhìn. Tâm trạng bàng hoàng vẫn chưa tan khỏi ánh mắt cô.
Cô mang thai rồi ư?
Cũng tức là, giờ phút này đây, ngay trong bụng cô đang thai nghén một sinh mạng nhỏ, như một cây non nảy mầm từ trong đất mẹ?
Tố Diệp căng thẳng nuốt nước bọt, ngón tay cũng hơi run run.
Cô đang mang đứa con của Niên Bách Ngạn?
Tim cô bắt đầu đập rộn ràng. Một cảm giác không tên từ tận sâu đáy lòng bắt đầu nổ tung. Đó là một tâm trạng rất phức tạp, có chút lo lắng lại có chút mừng vui, tựa như bối rồi, đi kèm một chút bàng hoàng.
Cô chưa bao giờ làm mẹ, cũng chưa từng nghĩ khi bụng mình to lên sẽ có dáng vẻ thế nào. Nói thật là, cô đã sớm quen với cuộc sống hai người của cô và Niên Bách Ngạn, nên không thể tưởng tượng ra khi có con, bức tranh tương lai sẽ thế nào.
Tố Diệp khẽ cắn môi, phía dưới lòng bàn tay vẫn còn là cái bụng nhỏ bằng phẳng. Cô vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào của đứa trẻ.
Đứa bé này rốt cuộc đã có từ khi nào vậy?
Cô bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Tư duy cuối cùng đột ngột dừng lại vào một đêm nào đó.
Cuối cùng Tố Diệp đã nghĩ ra nguyên do.
Không sai, chính vào lần đó khi Niên Bách Ngạn say rượu. Tối đó anh không còn nuông chiều cô như mọi ngày. Có lẽ anh say thật rồi, mới mặc kệ cô van vỉ, để lại tinh hoa của mình trong người cô.
Tố Diệp cũng chỉ có thể nghĩ tới lần đó mà thôi.
Vì từ sau lần đó, anh không bao giờ làm như thế nữa.
Tố Diệp từ từ điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Không thể không thừa nhận, cảm giác này kỳ lạ vô cùng.
Cô không biết nên hình dung thế nào về nó. Tóm lại tới cuối cùng, khóe môi cô đã không kìm chế được mà cong lên.
Nhớ lại Niên Bách Ngạn đã không chỉ một lần hỏi cô có phải đã mang thai hay không, chắc là anh thích trẻ con phải không?
Còn trong người cô, lúc này lại đang mang đứa con của anh, cốt nhục của anh. Nếu anh biết được tin này, liệu có vui lắm không?
Nghĩ tới đây, cổ họng cô cũng nhảy tưng tưng như trái tim hỗn loạn.
Hai tay bắt đầu xoa vào nhau một cách bối rối và lo lắng. Cô phải nói với Niên Bách Ngạn thế nào đây?
Câu đầu tiên phải nói gì nhỉ?
Hay là cứ nói một cách mộc mạc thôi: Hi Bách Ngạn! Em mang thai đứa con của anh rồi…
Đang chọn lọc từ ngữ thì Niên Bách Tiêu gõ cửa mấy tiếng rồi đi vào.
Sau khi thấy Tố Diệp ngồi đờ đẫn trên giường, cậu ta thở dài, đút hai tay vào túi quần bước lên, nét mặt có chút kỳ cục: “Đau đến ngốc rồi à?”
Lúc này Tố Diệp mới chuyển sự chú ý của mình từ đứa bé sang Niên Bách Tiêu.
“Tính từ đó cậu dùng hơi kỳ quặc đấy.” Cô lại chê bai việc ngẩng đầu nhìn cậu ta rất mệt mỏi, bèn chỉ vào bên cạnh giường: “Cậu ngồi xuống nói chuyện có được không? Không dưng cao y hệt như anh trai cậu, cổ tôi sắp gãy tới nơi rồi.”
“Không nói lời tốt đẹp!” Niên Bách Tiêu lại khôi phục cách nói chuyện bằng tiếng Trung vụng về, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô, ngồi xuống bên cạnh giường. Cậu ta nhìn chằm chằm chân cô, ánh mắt toát ra vẻ áy náy rõ ràng.
“Kỷ nói rồi, vì chuyện của tôi, chị bị thương mới.”
Lúc này Tố Diệp mới hiểu nguyên nhân thằng nhóc này áy náy. Cô cười, thoải mái đáp: “Nhóc à! Đừng có tưởng bở, tôi không nói đi leo núi là vì cậu đâu.”
Niên Bách Tiêu nhướng mày, nhìn cô bực dọc.
“Nhưng mà, con người không thể không thừa nhận mình đã già. Nếu là tôi trước đây, ngọn núi dốc hơn thế cũng không bị thương.” Tố Diệp thở dài.
“Nói bậy, chị trẻ vẫn.” Niên Bách Tiêu lớn tiếng nói.
Tố Diệp bật cười.
Niên Bách Tiêu chỉ vào chân cô có vẻ gượng gạo: “Rất nghiêm trọng?”
“Không nghiêm trọng, yên tâm đi!”
Niên Bách Tiêu hừ một tiếng: “Tôi chẳng thèm lo lắng.”
Tố Diệp tươi cười nhìn cậu ta.
Như thế cậu ta càng thiếu tự nhiên, mặt đỏ bừng, cuối cùng hắng giọng nói: “Chị bị thương, tôi biết, chăm sóc chị vẫn phải.”
Tố Diệp thật sự khó mà lý giải được lôgíc ngôn ngữ của cậu ta. Nhưng cậu ta cũng đang không ngừng tiến bộ, nên cô cũng không khiêu khích, mà cố tình hằn học nói: “Anh trai cậu đi công tác, giờ cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu không làm khổ sai thì ai làm?”
Niên Bách Tiêu trừng mắt với cô rồi đứng dậy.
Khi đi ra tới cửa cậu ta mới buông lại một câu: “Thối! Còn nói mình là lão tướng, vẫn ngã gãy chân!”
Dứt lời, bèn bỏ đi.
“Ranh con! Tôi chỉ bị thương ở bàn chân thôi, thế nào là ngã gãy chân? Khái niệm bàn chân và cẳng chân cậu không phân biệt được sao?” Tố Diệp hét ầm lên với cánh cửa đang từ từ khép lại.
Ngoài cửa, không còn động tĩnh nào đáp lại cô nữa.
Tố Diệp đặt gối sang một bên, cả người mềm nhũn.
Nhớ lại lời của Niên Bách Tiêu, cô cũng tự cảm thấy mình nực cười.
Nghĩ lại cô đã leo núi bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ thê thảm như hôm nay. Trên một sườn núi rất thoải, còn chưa tới lưng chừng núi, cô đã “hi sinh” trước, người đầu tiên cứu cô lại là một Kỷ Đông Nham mắc bệnh sợ độ cao?
Thế giới này đúng là loạn rồi.
Cô nhớ lại khoảnh khắc mình ngã xuống núi.
Ký ức mới mẻ đó lại dần ngập tràn não bộ.
Đúng vào lúc chân cô bị hẫng, ký ức của cô dường như chợt trở về đỉnh núi ở Nepal, trở về với vách núi ngập tràn tuyết trắng ấy.
Trên ngọn núi cô độc, chỉ có một mình cô. Khi cái đục băng rơi xuống, cô đang leo núi, chân bị trượt, cả người lập tức lơ lửng trên vách núi. Thứ duy nhất duy trì mạng sống của cô chính là sợi dây thừng mảnh đó.
Dưới chân là vực sâu muôn trượng!
Đó là một khung cảnh hoàn toàn mới, đã đập vào não bộ của cô vào khoảnh khắc cô trượt chân rơi xuống.
Tim Tố Diệp chợt run lên, nhưng lại rất khó giải thích.
Tại sao trong hình ảnh chỉ có một mình cô? Tưởng Bân trong trí nhớ của cô đâu?
Nhưng mà…
Chớp mắt Tố Diệp lại mỉm cười.
Mặc kệ nó là hình ảnh gì.
Cô chỉ biết ông trời vẫn còn thương cô lắm.
Để cô bị thương nhẹ, mục đích chính là để cô biết mình đã mang thai.
Cô thật sự phải cảm ơn sự rộng rãi của trời cao!
Cái tính này của Tố Diệp rất tốt, là điển hình cho kiểu người, nếu đối phương bày binh bố trận, mà khắp nơi bày la liệt kẹo ngọt thì cô sẽ nghĩ cách ăn được kẹo đã rồi tính tiếp.
Lúc này đây, cô không còn nhớ tới chuyện leo núi nữa, cả người bắt đầu “lập kế hoạch” làm sao báo cho Niên Bách Ngạn biết chuyện này.
Nhưng đầu ngón tay cô còn nhanh hơn cả ý thức của cô.
Khi cô tỉnh lại thì nó đã ấn vào số điện thoại của Niên Bách Ngạn.
Chuông điện thoại kéo rất dài.
Tâm trạng của Tố Diệp cũng có một sự thay đổi nho nhỏ, từ sự hưng phấn ban đầu dần chuyển thành thất vọng, nôn nóng.
Cuối cùng bên kia cũng nhận máy.
Trái tim cô lại vui trở lại.
“Bách Ngạn?” Giọng nói ngập tràn niềm vui.
So với vẻ vui mừng của Tố Diệp, Niên Bách Ngạn lại có chút mệt mỏi. Cho dù cách nhau tai nghe điện thoại, Tố Diệp vẫn cảm nhận được sự uể oải của anh. Anh khẽ hỏi cô có ăn cơm đúng giờ hay không.
Tố Diệp để cho anh yên tâm nhưng bản thân lại không yên tâm được. Cô không nhịn được bèn hỏi: “Anh đang họp à?”
“Đúng!” Anh thở dài.
Tố Diệp rất ít khi thấy Niên Bách Ngạn như vậy, lại có chút áy náy. Thì ra anh nhận điện thoại trễ hơn là vì anh đang họp. Nếu như bình thường chắc chắn là cô đã cúp máy để không làm ảnh hưởng tới công việc của anh, nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại muốn nghe giọng anh, muốn nhìn thấy anh đến thế.
Thế là cô nhẹ nhàng hỏi: “Vậy… em có thể không cúp máy ngay không?”
Bên đó Niên Bách Ngạn im lặng vài ba giây. Rất nhanh, cô nghe thấy anh dặn dò Hứa Đồng, cuộc họp tạm dừng.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng anh đứng dậy, kế nữa là tiếng bước chân.
Tới một nơi yên tĩnh thì tiếng bước chân ngưng lại.
Tố Diệp mím môi cười, gọi thẳng cuộc gọi video cho anh.
Đối phương nhận máy.
Thế là Tố Diệp nhìn thấy có lẽ Niên Bách Ngạn đang ở trong phòng nghỉ. Ánh sáng xung quanh khá tối, hoàn toàn đối lập với ánh nắng rực rỡ của cô bên này. Điều càng khiến cô kinh ngạc hơn là, Niên Bách Ngạn trong hình trông cực kỳ tiều tụy. Gương mặt góc cạnh của anh giờ như gầy rộc đi, cằm rõ ràng cũng vuông hơn.
Nhìn kỹ, trong mắt anh còn có những tia máu đỏ.
“Bách Ngạn! Đã mấy ngày anh không nghỉ ngơi rồi?” Tố Diệp bàng hoàng.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, nhưng chỉ cười dịu dàng: “Bộ dạng của anh tệ đến thế à?”
Tố Diệp gật đầu, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không sao đâu!” Giọng anh từ đầu tới cuối vẫn rất ôn hòa.
Anh vẫn vậy, dù trời có sập xuống, cũng chỉ nói với cô không sao đâu.
Nhưng Tố Diệp biết nhất định có chuyện gì rồi, nếu không sao anh lại lao tâm lao lực đến mức này?
Cuộc điện thoại vốn định báo cho Niên Bách Ngạn biết chuyện cái thai, nhưng thấy nét mặt anh ủ rũ, công việc lại đầy rẫy, cô nhất thời chẳng biết nên nói thế nào. Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Bách Ngạn! Khi nào thì anh về được?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc một lúc rồi khẽ đáp: “Anh sẽ cố gắng về nhanh, được không?”
Trước đây anh luôn cho cô một đáp án chính xác thời gian trở về, mà tới ngày đó anh chưa bao giờ thất hứa. Nhưng lần này anh chỉ nói sẽ cố gắng về nhanh, khiến cô ít nhiều cảm thấy buồn bã. Nhìn gương mặt mình ngày nhớ đêm mong trong điện thoại, cô chỉ muốn lập tức nhào đến trước mặt, ôm chặt lấy anh.
“Diệp Diệp?” Thấy cô không nói gì, Niên Bách Ngạn hiểu lầm hỏi: “Em giận à?”
“Không, em biết anh bận mà.” Tố Diệp đè nén nỗi xót xa trong lòng lại, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không kiềm chế được: “Bách Ngạn! Thật ra em gọi điện thoại tới là để nói với anh rằng, em…”
“Tổng giám đốc Niên! Giá cổ phiếu lại bắt đầu có biến động, sụt giảm nghiêm trọng!” Là thanh âm gấp gáp của Hứa Đồng vọng vào, ngắt ngang lời Tố Diệp định nói…
Kỷ Đông Nham bế Tố Diệp đi thẳng vào phòng ngủ. Niên Bách Tiêu nhìn chiếc được băng trắng toát của cô, trong lòng ít nhiều cảm thấy không vui.
“Sao người phụ nữ như chị phiền phức thế?” Cậu ta nói một câu với vẻ khó chịu.
Tố Diệp không lên tiếng.
Tâm tư của Kỷ Đông Nham dồn hết cả vào người Tố Diệp, nên cũng chẳng để ý tới câu nói của Niên Bách Tiêu. Sau khi cô đã ngồi yên vị trên giường, anh ta mới nói: “Anh vẫn nên liên hệ với chuyên gia xương khớp để khám cho em xem sao. Anh vẫn nghi ngờ bác sỹ ở bệnh viện đó không được. Chúng ta ít nhất cũng phải chụp X quang hay chụp CT gì đó chứ, đúng không?”
Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Bác sỹ nói tôi chỉ bị thương ngoài da, cùng lắm là bắp thịt và da bị tổn thương thôi, xương khớp không có vấn đề gì, anh yên tâm đi!”
Kỷ Đông Nham vẫn không yên tâm. Nhưng Tố Diệp hết sức kiên quyết nên anh ta cũng đành thôi.
Sau khi Niên Bách Tiêu tiễn Kỷ Đông Nham ra khỏi cửa, cả phòng ngủ chìm vào một bầu không khí yên tĩnh cực độ.
Tố Diệp vẫn im lặng tựa vào đầu giường, nhưng suy nghĩ thì chưa phút nào yên ổn. Đầu cô cứ ầm ầm vang dội như tiếng tàu hỏa chạy qua. Từ khi ở bệnh viện về tới tận tứ hợp viện, tâm trạng của cô không hề bình ổn chút nào.
Cô không nói với Kỷ Đông Nham và Tưởng Bân chuyện mình có thai.
Vì cho tới tận bây giờ cô vẫn cảm thấy không có khả năng. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, đến nỗi khiến cô nhất thời không thể chấp nhận hiện thực.
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới có phản ứng, đặt tay lên bụng, rồi cúi xuống nhìn. Tâm trạng bàng hoàng vẫn chưa tan khỏi ánh mắt cô.
Cô mang thai rồi ư?
Cũng tức là, giờ phút này đây, ngay trong bụng cô đang thai nghén một sinh mạng nhỏ, như một cây non nảy mầm từ trong đất mẹ?
Tố Diệp căng thẳng nuốt nước bọt, ngón tay cũng hơi run run.
Cô đang mang đứa con của Niên Bách Ngạn?
Tim cô bắt đầu đập rộn ràng. Một cảm giác không tên từ tận sâu đáy lòng bắt đầu nổ tung. Đó là một tâm trạng rất phức tạp, có chút lo lắng lại có chút mừng vui, tựa như bối rồi, đi kèm một chút bàng hoàng.
Cô chưa bao giờ làm mẹ, cũng chưa từng nghĩ khi bụng mình to lên sẽ có dáng vẻ thế nào. Nói thật là, cô đã sớm quen với cuộc sống hai người của cô và Niên Bách Ngạn, nên không thể tưởng tượng ra khi có con, bức tranh tương lai sẽ thế nào.
Tố Diệp khẽ cắn môi, phía dưới lòng bàn tay vẫn còn là cái bụng nhỏ bằng phẳng. Cô vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào của đứa trẻ.
Đứa bé này rốt cuộc đã có từ khi nào vậy?
Cô bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Tư duy cuối cùng đột ngột dừng lại vào một đêm nào đó.
Cuối cùng Tố Diệp đã nghĩ ra nguyên do.
Không sai, chính vào lần đó khi Niên Bách Ngạn say rượu. Tối đó anh không còn nuông chiều cô như mọi ngày. Có lẽ anh say thật rồi, mới mặc kệ cô van vỉ, để lại tinh hoa của mình trong người cô.
Tố Diệp cũng chỉ có thể nghĩ tới lần đó mà thôi.
Vì từ sau lần đó, anh không bao giờ làm như thế nữa.
Tố Diệp từ từ điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Không thể không thừa nhận, cảm giác này kỳ lạ vô cùng.
Cô không biết nên hình dung thế nào về nó. Tóm lại tới cuối cùng, khóe môi cô đã không kìm chế được mà cong lên.
Nhớ lại Niên Bách Ngạn đã không chỉ một lần hỏi cô có phải đã mang thai hay không, chắc là anh thích trẻ con phải không?
Còn trong người cô, lúc này lại đang mang đứa con của anh, cốt nhục của anh. Nếu anh biết được tin này, liệu có vui lắm không?
Nghĩ tới đây, cổ họng cô cũng nhảy tưng tưng như trái tim hỗn loạn.
Hai tay bắt đầu xoa vào nhau một cách bối rối và lo lắng. Cô phải nói với Niên Bách Ngạn thế nào đây?
Câu đầu tiên phải nói gì nhỉ?
Hay là cứ nói một cách mộc mạc thôi: Hi Bách Ngạn! Em mang thai đứa con của anh rồi…
Đang chọn lọc từ ngữ thì Niên Bách Tiêu gõ cửa mấy tiếng rồi đi vào.
Sau khi thấy Tố Diệp ngồi đờ đẫn trên giường, cậu ta thở dài, đút hai tay vào túi quần bước lên, nét mặt có chút kỳ cục: “Đau đến ngốc rồi à?”
Lúc này Tố Diệp mới chuyển sự chú ý của mình từ đứa bé sang Niên Bách Tiêu.
“Tính từ đó cậu dùng hơi kỳ quặc đấy.” Cô lại chê bai việc ngẩng đầu nhìn cậu ta rất mệt mỏi, bèn chỉ vào bên cạnh giường: “Cậu ngồi xuống nói chuyện có được không? Không dưng cao y hệt như anh trai cậu, cổ tôi sắp gãy tới nơi rồi.”
“Không nói lời tốt đẹp!” Niên Bách Tiêu lại khôi phục cách nói chuyện bằng tiếng Trung vụng về, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô, ngồi xuống bên cạnh giường. Cậu ta nhìn chằm chằm chân cô, ánh mắt toát ra vẻ áy náy rõ ràng.
“Kỷ nói rồi, vì chuyện của tôi, chị bị thương mới.”
Lúc này Tố Diệp mới hiểu nguyên nhân thằng nhóc này áy náy. Cô cười, thoải mái đáp: “Nhóc à! Đừng có tưởng bở, tôi không nói đi leo núi là vì cậu đâu.”
Niên Bách Tiêu nhướng mày, nhìn cô bực dọc.
“Nhưng mà, con người không thể không thừa nhận mình đã già. Nếu là tôi trước đây, ngọn núi dốc hơn thế cũng không bị thương.” Tố Diệp thở dài.
“Nói bậy, chị trẻ vẫn.” Niên Bách Tiêu lớn tiếng nói.
Tố Diệp bật cười.
Niên Bách Tiêu chỉ vào chân cô có vẻ gượng gạo: “Rất nghiêm trọng?”
“Không nghiêm trọng, yên tâm đi!”
Niên Bách Tiêu hừ một tiếng: “Tôi chẳng thèm lo lắng.”
Tố Diệp tươi cười nhìn cậu ta.
Như thế cậu ta càng thiếu tự nhiên, mặt đỏ bừng, cuối cùng hắng giọng nói: “Chị bị thương, tôi biết, chăm sóc chị vẫn phải.”
Tố Diệp thật sự khó mà lý giải được lôgíc ngôn ngữ của cậu ta. Nhưng cậu ta cũng đang không ngừng tiến bộ, nên cô cũng không khiêu khích, mà cố tình hằn học nói: “Anh trai cậu đi công tác, giờ cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu không làm khổ sai thì ai làm?”
Niên Bách Tiêu trừng mắt với cô rồi đứng dậy.
Khi đi ra tới cửa cậu ta mới buông lại một câu: “Thối! Còn nói mình là lão tướng, vẫn ngã gãy chân!”
Dứt lời, bèn bỏ đi.
“Ranh con! Tôi chỉ bị thương ở bàn chân thôi, thế nào là ngã gãy chân? Khái niệm bàn chân và cẳng chân cậu không phân biệt được sao?” Tố Diệp hét ầm lên với cánh cửa đang từ từ khép lại.
Ngoài cửa, không còn động tĩnh nào đáp lại cô nữa.
Tố Diệp đặt gối sang một bên, cả người mềm nhũn.
Nhớ lại lời của Niên Bách Tiêu, cô cũng tự cảm thấy mình nực cười.
Nghĩ lại cô đã leo núi bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ thê thảm như hôm nay. Trên một sườn núi rất thoải, còn chưa tới lưng chừng núi, cô đã “hi sinh” trước, người đầu tiên cứu cô lại là một Kỷ Đông Nham mắc bệnh sợ độ cao?
Thế giới này đúng là loạn rồi.
Cô nhớ lại khoảnh khắc mình ngã xuống núi.
Ký ức mới mẻ đó lại dần ngập tràn não bộ.
Đúng vào lúc chân cô bị hẫng, ký ức của cô dường như chợt trở về đỉnh núi ở Nepal, trở về với vách núi ngập tràn tuyết trắng ấy.
Trên ngọn núi cô độc, chỉ có một mình cô. Khi cái đục băng rơi xuống, cô đang leo núi, chân bị trượt, cả người lập tức lơ lửng trên vách núi. Thứ duy nhất duy trì mạng sống của cô chính là sợi dây thừng mảnh đó.
Dưới chân là vực sâu muôn trượng!
Đó là một khung cảnh hoàn toàn mới, đã đập vào não bộ của cô vào khoảnh khắc cô trượt chân rơi xuống.
Tim Tố Diệp chợt run lên, nhưng lại rất khó giải thích.
Tại sao trong hình ảnh chỉ có một mình cô? Tưởng Bân trong trí nhớ của cô đâu?
Nhưng mà…
Chớp mắt Tố Diệp lại mỉm cười.
Mặc kệ nó là hình ảnh gì.
Cô chỉ biết ông trời vẫn còn thương cô lắm.
Để cô bị thương nhẹ, mục đích chính là để cô biết mình đã mang thai.
Cô thật sự phải cảm ơn sự rộng rãi của trời cao!
Cái tính này của Tố Diệp rất tốt, là điển hình cho kiểu người, nếu đối phương bày binh bố trận, mà khắp nơi bày la liệt kẹo ngọt thì cô sẽ nghĩ cách ăn được kẹo đã rồi tính tiếp.
Lúc này đây, cô không còn nhớ tới chuyện leo núi nữa, cả người bắt đầu “lập kế hoạch” làm sao báo cho Niên Bách Ngạn biết chuyện này.
Nhưng đầu ngón tay cô còn nhanh hơn cả ý thức của cô.
Khi cô tỉnh lại thì nó đã ấn vào số điện thoại của Niên Bách Ngạn.
Chuông điện thoại kéo rất dài.
Tâm trạng của Tố Diệp cũng có một sự thay đổi nho nhỏ, từ sự hưng phấn ban đầu dần chuyển thành thất vọng, nôn nóng.
Cuối cùng bên kia cũng nhận máy.
Trái tim cô lại vui trở lại.
“Bách Ngạn?” Giọng nói ngập tràn niềm vui.
So với vẻ vui mừng của Tố Diệp, Niên Bách Ngạn lại có chút mệt mỏi. Cho dù cách nhau tai nghe điện thoại, Tố Diệp vẫn cảm nhận được sự uể oải của anh. Anh khẽ hỏi cô có ăn cơm đúng giờ hay không.
Tố Diệp để cho anh yên tâm nhưng bản thân lại không yên tâm được. Cô không nhịn được bèn hỏi: “Anh đang họp à?”
“Đúng!” Anh thở dài.
Tố Diệp rất ít khi thấy Niên Bách Ngạn như vậy, lại có chút áy náy. Thì ra anh nhận điện thoại trễ hơn là vì anh đang họp. Nếu như bình thường chắc chắn là cô đã cúp máy để không làm ảnh hưởng tới công việc của anh, nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại muốn nghe giọng anh, muốn nhìn thấy anh đến thế.
Thế là cô nhẹ nhàng hỏi: “Vậy… em có thể không cúp máy ngay không?”
Bên đó Niên Bách Ngạn im lặng vài ba giây. Rất nhanh, cô nghe thấy anh dặn dò Hứa Đồng, cuộc họp tạm dừng.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng anh đứng dậy, kế nữa là tiếng bước chân.
Tới một nơi yên tĩnh thì tiếng bước chân ngưng lại.
Tố Diệp mím môi cười, gọi thẳng cuộc gọi video cho anh.
Đối phương nhận máy.
Thế là Tố Diệp nhìn thấy có lẽ Niên Bách Ngạn đang ở trong phòng nghỉ. Ánh sáng xung quanh khá tối, hoàn toàn đối lập với ánh nắng rực rỡ của cô bên này. Điều càng khiến cô kinh ngạc hơn là, Niên Bách Ngạn trong hình trông cực kỳ tiều tụy. Gương mặt góc cạnh của anh giờ như gầy rộc đi, cằm rõ ràng cũng vuông hơn.
Nhìn kỹ, trong mắt anh còn có những tia máu đỏ.
“Bách Ngạn! Đã mấy ngày anh không nghỉ ngơi rồi?” Tố Diệp bàng hoàng.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, nhưng chỉ cười dịu dàng: “Bộ dạng của anh tệ đến thế à?”
Tố Diệp gật đầu, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Không sao đâu!” Giọng anh từ đầu tới cuối vẫn rất ôn hòa.
Anh vẫn vậy, dù trời có sập xuống, cũng chỉ nói với cô không sao đâu.
Nhưng Tố Diệp biết nhất định có chuyện gì rồi, nếu không sao anh lại lao tâm lao lực đến mức này?
Cuộc điện thoại vốn định báo cho Niên Bách Ngạn biết chuyện cái thai, nhưng thấy nét mặt anh ủ rũ, công việc lại đầy rẫy, cô nhất thời chẳng biết nên nói thế nào. Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Bách Ngạn! Khi nào thì anh về được?”
Niên Bách Ngạn trầm mặc một lúc rồi khẽ đáp: “Anh sẽ cố gắng về nhanh, được không?”
Trước đây anh luôn cho cô một đáp án chính xác thời gian trở về, mà tới ngày đó anh chưa bao giờ thất hứa. Nhưng lần này anh chỉ nói sẽ cố gắng về nhanh, khiến cô ít nhiều cảm thấy buồn bã. Nhìn gương mặt mình ngày nhớ đêm mong trong điện thoại, cô chỉ muốn lập tức nhào đến trước mặt, ôm chặt lấy anh.
“Diệp Diệp?” Thấy cô không nói gì, Niên Bách Ngạn hiểu lầm hỏi: “Em giận à?”
“Không, em biết anh bận mà.” Tố Diệp đè nén nỗi xót xa trong lòng lại, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không kiềm chế được: “Bách Ngạn! Thật ra em gọi điện thoại tới là để nói với anh rằng, em…”
“Tổng giám đốc Niên! Giá cổ phiếu lại bắt đầu có biến động, sụt giảm nghiêm trọng!” Là thanh âm gấp gáp của Hứa Đồng vọng vào, ngắt ngang lời Tố Diệp định nói…
/727
|