Chuyện Diệp Hạc Phong qua đời đã trở thành tin tức lớn nhất trong giới kinh doanh. Tin này vốn có thể sẽ che đậy được scandal của Diệp Ngọc. Nhưng do hai sự kiện quá gần nhau, sát sườn đến mức như chân trước chân sau, thế nên cư dân mạng lại rầm rộ một kiểu đoán định khác. Bọn họ nhận định rằng nếu không có scandal của Diệp Ngọc thì sẽ không dẫn tới cái chết của Diệp Hạc Phong. Nói cách khác, Diệp Ngọc chính là kíp nổ. Diệp Hạc Phong đã bị tin động trời đó chọc tức đến chết.
Nhà họ Diệp trở thành tiêu điểm, tập trung mọi sự chú ý. Người trong nhà vô tình cũng bị đám nhà báo bám riết như đám dây leo.
Còn ngay trong gia đình, mọi chuyện cũng rối tung như mớ bòng bong. Lúc trước khi Diệp Hạc Phong sống, chí ít nhà họ Diệp còn có thể duy trì một sự yên bình tối thiểu. Còn giờ đây ông đã lìa đời, những dòng nước xiết được giấu kỹ, vẫn ngấm ngầm chảy bấy lâu bắt đầu nhảy vọt lên khỏi mặt biển.
Nhà họ Diệp xảy ra một sự thay đổi long trời lở đất, biểu hiện trực tiếp nhất là trên số cổ phần mà mỗi người nắm giữ ở Tinh Thạch.
Sau khi luật sư công bố xong bản di chúc của Diệp Hạc Phong, trong nhà bắt đầu có một màn “nháo bài” hoàn toàn mới.
Diệp Uyên là con trưởng trong nhà, được tăng thêm một phần cổ phần trong số cổ phần của Diệp Hạc Phong vào số cổ phần mà bản thân anh ấy đã có từ trước, thừa kế quyền sở hữu tất cả cổ phần tại ba ngôi nhà của nhà họ Diệp ở nước ngoài cũng như showroom D, trở thành cổ đông lớn nhất của Tinh Thạch, có quyền điều hành và bãi miễn các chức vụ trong hội đồng quản trị. Đại cổ đông thứ hai là Tố Diệp. Cô không những nắm giữ số cổ phiếu đã được tăng thêm trước sau hai lần, còn được thừa kế cả ngôi nhà họ Diệp cùng một bất động sản ở nước ngoài, nắm giữ cổ phần trong showroom, cộng thêm một căn nhà mới trước đó Diệp Hạc Phong đã chuyển quyền sở hữu cho cô, bỗng chốc trở thành một người rất có giá.
Số cổ phần mà Niên Bách Ngạn nắm giữ tụt xuống vị trí thứ ba. Vì anh đã xóa bỏ quan hệ hôn nhân với Diệp Ngọc, thế nên không được dính líu một chút quan hệ nào trong di chúc của nhà họ Diệp.
Diệp Hạc Thành xếp phía sau Niên Bách Ngạn. Ông ta có được một phần cổ phần trong Tinh Thạch và showroom D.
Thông qua di chúc, rất rõ ràng, showroom D trước kia được một mình Niên Bách Ngạn độc chiếm giờ đã bị chia năm xẻ bảy.
Còn Diệp Ngọc, ngoại trừ số cổ phiếu trước kia nắm giữ, cũng thừa kế một bất động sản ở nước ngoài, cùng quyền quản lý kinh doanh các chi nhánh thương mại của Tinh Thạch. Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan với tư cách là người nhà của Diệp Hạc Thành, trong tay cũng có một chút cổ phiếu của Tinh Thạch.
Ngoài các cổ đông không phải người nhà họ Diệp trong hội đồng quản trị ra, thì còn một người trong tay có cổ phiếu của Tinh Thạch, đó là Niên Bách Tiêu. Dĩ nhiên, số cổ phiếu đó của cậu ta chủ yếu là của nhà họ Niên.
Người trong di chúc không được hưởng bất kỳ lợi ích nào chính là Nguyễn Tuyết Mạn. Luật sư đã đặc biệt tuyên đọc đơn ly hôn của Diệp Hạc Phong. Trong việc phân chia theo di chúc, Nguyễn Tuyết Mạn không được chia theo pháp luật. Cổ phiếu của Tinh Thạch trong tay bà ta bị chia nhỏ lẻ, cũng không được thừa kế chút nào các bất động sản của nhà họ Diệp.
Lần này bà ta biết điều, không gào khóc ầm ĩ. Diệp Hạc Phong đã không còn nữa, bà ta có làm ầm lên trong cái nhà cũng đã trở nên vô nghĩa, thế nên bà ta rất bình tĩnh lắng nghe luật sư đọc xong.
Nguyên nhân lớn nhất khiến bà ta trật tự như vậy chính là, tuy rằng Diệp Hạc Phong đã xóa bỏ mọi quyền lợi của bà ta, nhưng vẫn bảo đảm địa vị của Diệp Uyên trong gia đình cũng như trong Tinh Thạch. Con trai của mình là cổ đông lớn nhất, dù đứng ở bất kỳ đâu. Cộng thêm việc trong tay Diệp Ngọc cũng có một phần quyền điều hành, cũng khiến tâm trạng bà ta cân bằng được phần nào.
Giống như một phi tần bị tiên hoàng đẩy vào lãnh cung, nhưng dẫu sao con trai mình cũng sắp lên làm Hoàng đế. Hoàng đế cũng không thể nào bỏ mặc mẹ ruột của mình được, phải không?
Khi tuyên đọc di chúc, Niên Bách Ngạn không có mặt, từ đầu tới cuối anh vẫn ở công ty.
Còn sau khi luật sư công bố xong, Diệp Uyên cũng thực hiện quyền điều phối của mình với các nhân viên trong Tinh Thạch. Anh ấy khôi phục lại chức vụ tổng giám đốc cho Niên Bách Ngạn, để anh toàn quyền quản lý tất cả các công việc trong Tinh Thạch từ trên xuống dưới.
Nguyên nhân rất đơn giản. Tuy rằng Diệp Hạc Phong mong anh ấy quay trở về Tinh Thạch, nhưng Diệp Uyên cũng hiểu rõ bản thân mình. Anh không có một chút hiểu biết gì đối với việc vận hành của công ty, lại không có hứng thú với ngành kinh doanh đá quý. Quan trọng hơn nữa là, các đối tác làm ăn với Tinh Thạch nhiều năm nay, các ngóc ngách tiêu thụ toàn bộ đều do Niên Bách Ngạn mở đường. Nói cách khác, Niên Bách Ngạn là người một tay nắm giữ những nguồn tài nguyên nhân lực này. Anh ấy muốn chen chân vào cũng không có khả năng, người khác chưa chắc đã công nhận vị “Hoàng đế” mới này.
Và còn một điều quan trọng nữa. Hai năm nay Niên Bách Ngạn đã đề bạt không ít các thành viên trẻ trong hội đồng quản trị để thay thế nhưng thành phần cũ trước kia của nhà họ Diệp. Còn lớp quản lý cao cấp của Tinh Thạch hay đại bộ phận các quản lý cấp cao trong showroom D cũng đã từng trải qua thay đổi cơ cấu. Có thể nói, người của Niên Bách Ngạn, bất luận trong Tinh Thạch hay trong showroom, đều có mặt ở khắp mọi nơi.
Đúng là Diệp Uyên đã trở thành một chủ tịch mới, nhưng anh ấy muốn có được quyền điều hành thật sự trong công ty, muốn đứng vững trong Tinh Thạch cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Việc Diệp Uyên phải làm chính là thay đổi lại toàn bộ nhân sự của Niên Bách Ngạn trở thành người của mình.
Nhưng đây là chuyện không thể hoàn thành.
Diệp Uyên chưa bao giờ lăn lộn trong ngành này, nên vốn không có cái gọi là “quan hệ”, cũng không thể chiêu binh mãi mã một cách công khai được? Cho dù anh ấy có may mắn thuyết phục được những người đó bán mạng cho mình, thì tới lúc điều hành thực sự anh ấy vẫn cứ mơ màng.
Đối với mọi ngõ ngách, mọi phân đoạn vận hành trong công ty, Niên Bách Ngạn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Anh lại là người thực sự tiếp xúc với thị trường, còn Diệp Uyên thì không. Nếu Niên Bách Ngạn buông tay không làm thì cả một mớ việc bày ra trước mặt Diệp Uyên chắc chắn sẽ trở thành đại nạn.
Và một điểm cuối cùng, lúc còn sống Diệp Hạc Phong đã đổ một lượng vốn lớn để đối đầu với Kỷ Đông Nham, mục đích chính là muốn ngặn chặn việc phát triển của Kỷ Thị tại thị trường Nga. Kết quả lại như bị thòng lọng thít cổ, tiền vốn bị đóng băng không thể xoay chuyển, khiến cho công ty rơi vào một hoàn cảnh rất khó khăn.
Diệp Uyên chỉ có thể nhờ sức mạnh của Niên Bách Ngạn để giải quyết mọi chuyện.
Đám nhà báo viết rằng, Tinh Thạch đã bước vào một thời kỳ “hoàn toàn mới”.
Cái “hoàn toàn mới” này là ám chỉ Diệp Uyên và Niên Bách Ngạn. Giới kinh doanh cũng rất mong ngóng, quan sát hai vị chủ tịch mới và vị tổng giám đốc được bổ nhiệm lại này sẽ có những động thái nào trên thị trường. Thật ra suy đoán chân thật trong lòng họ là, liệu Niên Bách Ngạn có khả năng đánh đổ Diệp Uyên, ngồi lên vị trí chủ tịch hay không.
Đối với những suy luận và nghi ngờ ấy, Niên Bách Ngạn không có bất kỳ phản ứng nào. Ngày đầu tiên sau khi Diệp Hạc Phong qua đời, anh đã lập tức về công ty quản lý tình hình chung, liên tiếp triệu tập mở các cuộc họp, từ cuộc họp cổ đông cho tới hội nghị giữa các lãnh đạo, quản lý cấp cao trong công ty, để đối phó toàn diện với chuyện tiền vốn bị đóng băng.
Một người nữa không có mặt khi tuyên đọc di chúc là Tố Diệp.
Tuy rằng giờ cô đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của Tinh Thạch, nhưng rõ ràng, cô chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này.
Cô co người nằm trên sofa, cầm một quả táo trong tay, ăn một cách từ tốn.
Cơ thể cô mỗi lúc một lười biếng, sáng ra dạ dày cũng bắt đầu khó chịu, số lần nôn khan cũng tăng lên. Thế nên cô không thể để bụng mình trống rỗng, trải qua nỗi đau khổ trong khó chịu.
Trên tivi đang phát sóng bản tin mới có liên quan tới Tinh Thạch. Cô xem là thấy bực bội. Đang chuẩn bị chuyển kênh thì Phương Tiếu Bình bê một đĩa hoa quả khô tới, chép miệng nói: “Mợ thấy ấy à, Tinh Thạch sớm muộn cũng rơi vào tay Niên Bách Ngạn thôi.”
Sau đó bà ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp, liếc nhìn cô: “Mới sáng ra làm sao mà con đã ngồi thần người ra, chẳng nói chẳng rằng thế. Sao? Niên Bách Ngạn ức hiếp con à?”
“Không ạ!” Tố Diệp mệt mỏi trả lời. Sau khi đặt trái táo xuống, cô lại nằm dài ra ghế.
“Nhìn sắc mặt con kìa, chẳng hồng hào chút nào cả, trắng bệch như ma ấy, làm sao thế này?” Phương Tiếu Bình lại hỏi.
Tố Diệp vẫn chưa nói chuyện mình mang thai cho Phương Tiếu Bình, vì cứ nghĩ tới đứa con này, cô lại nhớ tới Niên Bách Ngạn. Mà nhớ tới anh, cảnh tượng trong phòng bệnh lại hiện ra.
“Trời trở lạnh rồi, chẳng phải cứ tới mùa đông là con lại bị như vậy sao?” Cô trả lời qua quýt.
“Tối nay ở lại đây đi, mợ hầm cho con ít canh để bồi bổ. Con nhìn lại mình xem, có khác gì cục xương khô không?” Phương Tiếu Bình xót xa.
Tố Diệp chỉ khẽ cười, không nói câu nào.
Tố Đông từ trong bếp đi ra, sau khi thấy tin tức về Tinh Thạch trên tivi thì lại thở dài, ngồi xuống một bên sofa, nhìn Tố Diệp: “Con định quay về Tinh Thạch hay là như thế nào?”
Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Con không biết!”
“Mợ thấy giờ Tinh Thạch đang loạn cào cào, con không về đó là đúng đấy. Với cả, vẫn còn Niên Bách Ngạn quản lý cơ mà.” Phương Tiếu Bình nói.
Tố Diệp lật người, với lấy quả táo.
“Con cầm cổ phiếu của nhà họ Diệp, sớm muộn gì cũng phải quay về đó, nếu không người ngoài lại nói ra nói vào.” Tố Đông nhíu mày.
“Con vốn không cần mấy thứ đó.”
Phương Tiếu Bình nhìn cô vẻ nghiêm túc: “Không cần nó cũng là của con rồi!”
“Đối với con, chúng vô dụng, chắc là con sẽ quyên góp làm từ thiện.” Đây cũng là cách tốt nhất mà Tố Diệp đã nghĩ tới.
“Thôi được rồi, mọi việc do con quyết định, quan trọng nhất là con luôn được vui vẻ.” Trong mắt Tố Đông, Tố Diệp mãi vẫn là đứa trẻ chưa lớn khôn, chẳng phải là cổ đông gì gì đó của nhà họ Diệp.
Câu nói ấy khiến cô muốn khóc, bèn gật gật đầu.
Tố Đông nhìn vào tivi, một lúc sau lại thở dài: “Cái cậu Niên Bách Ngạn này… không phải một người đàn ông đơn giản đâu.”
“Còn cần ông nói sao! Người đàn ông mà Tiểu Diệp nhà chúng ta ưng ý sao có thể là người tầm thường được?” Thái độ của Phương Tiếu Bình chuyển biến cực nhanh. Bà vỗ vỗ Tố Diệp: “Theo mợ thấy, tốt nhất là Niên Bách Ngạn giành Tinh Thạch về mình, để mấy người nhà họ Diệp đó không còn chỗ đứng, đó là báo ứng của nhà ấy cả thôi. Hơn nữa, Niên Bách Ngạn phát triển tốt, mới càng có thể bảo đảm cho cuộc sống của Tiểu Diệp nhà chúng ta, con gái cứ ở nhà sống yên ổn, bình an là được.”
“Bà là bề trên mà ăn nói thế sao?” Tố Đông nghe xong bèn không vui.
“Tôi nói vô lý chỗ nào? Giờ Tiểu Diệp cũng không cần trốn tránh gì nữa, hai đứa chúng nó cũng phải kết hôn chứ? Tôi trông mong vào Niên Bách Ngạn lại có gì sai? Nó mà không có quan hệ gì với Tiểu Diệp thì tôi cũng mặc kệ nó.”
“Mợ! Mợ đừng nói lung tung nữa!” Vừa nghe tới hai chữ “kết hôn” là tâm trạng của Tố Diệp lại thêm bực bội.
Phương Tiếu Bình thấy Tố Diệp có vẻ bất thường, bèn đề cao cảnh giác, nhìn cô: “Con nói thế là ý gì? Khi nào thì hai đứa định làm đám cưới? Nó đã nói chuyện này với con chưa?”
Tố Diệp cảm thấy đầu sắp nổ tung. Cô đứng dậy, vứt quả táo sang một bên, không lên tiếng.
Phương Tiếu Bình kéo Tố Diệp lại, chau mày: “Không nói? Chính nó đã hứa hẹn trước mặt mợ là nhất định sẽ lấy con cơ mà.”
Lấy cô ư?
Tố Diệp rất muốn cười khẩy, nhưng tất cả mọi sức lực để trở nên hoang vắng, đập vào lồng ngực trống rỗng cũng không thấy hồi đáp. Đối với Niên Bách Ngạn, cô quan trọng đến thế sao?
Lấy cô chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm, góp thêm một viên gạch để anh ta hô mưa gọi gió ở Tinh Thạch mà thôi. Không lấy cô, anh ta cũng chẳng tốn thất gì. Nhìn dáng vẻ đao to búa lớn hai ngày nay của Niên Bách Ngạn ở Tinh Thạch, đủ biết anh ta đã sớm có một địa vị không thể lay chuyển rồi.
“Mợ! Mợ không cần phải lo cho chuyện của con…” Nói được một nửa, Tố Diệp bỗng đứng bật dậy, chạy vào nhà vệ sinh.
“Con làm sao thế hả?”
Nhà họ Diệp trở thành tiêu điểm, tập trung mọi sự chú ý. Người trong nhà vô tình cũng bị đám nhà báo bám riết như đám dây leo.
Còn ngay trong gia đình, mọi chuyện cũng rối tung như mớ bòng bong. Lúc trước khi Diệp Hạc Phong sống, chí ít nhà họ Diệp còn có thể duy trì một sự yên bình tối thiểu. Còn giờ đây ông đã lìa đời, những dòng nước xiết được giấu kỹ, vẫn ngấm ngầm chảy bấy lâu bắt đầu nhảy vọt lên khỏi mặt biển.
Nhà họ Diệp xảy ra một sự thay đổi long trời lở đất, biểu hiện trực tiếp nhất là trên số cổ phần mà mỗi người nắm giữ ở Tinh Thạch.
Sau khi luật sư công bố xong bản di chúc của Diệp Hạc Phong, trong nhà bắt đầu có một màn “nháo bài” hoàn toàn mới.
Diệp Uyên là con trưởng trong nhà, được tăng thêm một phần cổ phần trong số cổ phần của Diệp Hạc Phong vào số cổ phần mà bản thân anh ấy đã có từ trước, thừa kế quyền sở hữu tất cả cổ phần tại ba ngôi nhà của nhà họ Diệp ở nước ngoài cũng như showroom D, trở thành cổ đông lớn nhất của Tinh Thạch, có quyền điều hành và bãi miễn các chức vụ trong hội đồng quản trị. Đại cổ đông thứ hai là Tố Diệp. Cô không những nắm giữ số cổ phiếu đã được tăng thêm trước sau hai lần, còn được thừa kế cả ngôi nhà họ Diệp cùng một bất động sản ở nước ngoài, nắm giữ cổ phần trong showroom, cộng thêm một căn nhà mới trước đó Diệp Hạc Phong đã chuyển quyền sở hữu cho cô, bỗng chốc trở thành một người rất có giá.
Số cổ phần mà Niên Bách Ngạn nắm giữ tụt xuống vị trí thứ ba. Vì anh đã xóa bỏ quan hệ hôn nhân với Diệp Ngọc, thế nên không được dính líu một chút quan hệ nào trong di chúc của nhà họ Diệp.
Diệp Hạc Thành xếp phía sau Niên Bách Ngạn. Ông ta có được một phần cổ phần trong Tinh Thạch và showroom D.
Thông qua di chúc, rất rõ ràng, showroom D trước kia được một mình Niên Bách Ngạn độc chiếm giờ đã bị chia năm xẻ bảy.
Còn Diệp Ngọc, ngoại trừ số cổ phiếu trước kia nắm giữ, cũng thừa kế một bất động sản ở nước ngoài, cùng quyền quản lý kinh doanh các chi nhánh thương mại của Tinh Thạch. Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Lan với tư cách là người nhà của Diệp Hạc Thành, trong tay cũng có một chút cổ phiếu của Tinh Thạch.
Ngoài các cổ đông không phải người nhà họ Diệp trong hội đồng quản trị ra, thì còn một người trong tay có cổ phiếu của Tinh Thạch, đó là Niên Bách Tiêu. Dĩ nhiên, số cổ phiếu đó của cậu ta chủ yếu là của nhà họ Niên.
Người trong di chúc không được hưởng bất kỳ lợi ích nào chính là Nguyễn Tuyết Mạn. Luật sư đã đặc biệt tuyên đọc đơn ly hôn của Diệp Hạc Phong. Trong việc phân chia theo di chúc, Nguyễn Tuyết Mạn không được chia theo pháp luật. Cổ phiếu của Tinh Thạch trong tay bà ta bị chia nhỏ lẻ, cũng không được thừa kế chút nào các bất động sản của nhà họ Diệp.
Lần này bà ta biết điều, không gào khóc ầm ĩ. Diệp Hạc Phong đã không còn nữa, bà ta có làm ầm lên trong cái nhà cũng đã trở nên vô nghĩa, thế nên bà ta rất bình tĩnh lắng nghe luật sư đọc xong.
Nguyên nhân lớn nhất khiến bà ta trật tự như vậy chính là, tuy rằng Diệp Hạc Phong đã xóa bỏ mọi quyền lợi của bà ta, nhưng vẫn bảo đảm địa vị của Diệp Uyên trong gia đình cũng như trong Tinh Thạch. Con trai của mình là cổ đông lớn nhất, dù đứng ở bất kỳ đâu. Cộng thêm việc trong tay Diệp Ngọc cũng có một phần quyền điều hành, cũng khiến tâm trạng bà ta cân bằng được phần nào.
Giống như một phi tần bị tiên hoàng đẩy vào lãnh cung, nhưng dẫu sao con trai mình cũng sắp lên làm Hoàng đế. Hoàng đế cũng không thể nào bỏ mặc mẹ ruột của mình được, phải không?
Khi tuyên đọc di chúc, Niên Bách Ngạn không có mặt, từ đầu tới cuối anh vẫn ở công ty.
Còn sau khi luật sư công bố xong, Diệp Uyên cũng thực hiện quyền điều phối của mình với các nhân viên trong Tinh Thạch. Anh ấy khôi phục lại chức vụ tổng giám đốc cho Niên Bách Ngạn, để anh toàn quyền quản lý tất cả các công việc trong Tinh Thạch từ trên xuống dưới.
Nguyên nhân rất đơn giản. Tuy rằng Diệp Hạc Phong mong anh ấy quay trở về Tinh Thạch, nhưng Diệp Uyên cũng hiểu rõ bản thân mình. Anh không có một chút hiểu biết gì đối với việc vận hành của công ty, lại không có hứng thú với ngành kinh doanh đá quý. Quan trọng hơn nữa là, các đối tác làm ăn với Tinh Thạch nhiều năm nay, các ngóc ngách tiêu thụ toàn bộ đều do Niên Bách Ngạn mở đường. Nói cách khác, Niên Bách Ngạn là người một tay nắm giữ những nguồn tài nguyên nhân lực này. Anh ấy muốn chen chân vào cũng không có khả năng, người khác chưa chắc đã công nhận vị “Hoàng đế” mới này.
Và còn một điều quan trọng nữa. Hai năm nay Niên Bách Ngạn đã đề bạt không ít các thành viên trẻ trong hội đồng quản trị để thay thế nhưng thành phần cũ trước kia của nhà họ Diệp. Còn lớp quản lý cao cấp của Tinh Thạch hay đại bộ phận các quản lý cấp cao trong showroom D cũng đã từng trải qua thay đổi cơ cấu. Có thể nói, người của Niên Bách Ngạn, bất luận trong Tinh Thạch hay trong showroom, đều có mặt ở khắp mọi nơi.
Đúng là Diệp Uyên đã trở thành một chủ tịch mới, nhưng anh ấy muốn có được quyền điều hành thật sự trong công ty, muốn đứng vững trong Tinh Thạch cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Việc Diệp Uyên phải làm chính là thay đổi lại toàn bộ nhân sự của Niên Bách Ngạn trở thành người của mình.
Nhưng đây là chuyện không thể hoàn thành.
Diệp Uyên chưa bao giờ lăn lộn trong ngành này, nên vốn không có cái gọi là “quan hệ”, cũng không thể chiêu binh mãi mã một cách công khai được? Cho dù anh ấy có may mắn thuyết phục được những người đó bán mạng cho mình, thì tới lúc điều hành thực sự anh ấy vẫn cứ mơ màng.
Đối với mọi ngõ ngách, mọi phân đoạn vận hành trong công ty, Niên Bách Ngạn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Anh lại là người thực sự tiếp xúc với thị trường, còn Diệp Uyên thì không. Nếu Niên Bách Ngạn buông tay không làm thì cả một mớ việc bày ra trước mặt Diệp Uyên chắc chắn sẽ trở thành đại nạn.
Và một điểm cuối cùng, lúc còn sống Diệp Hạc Phong đã đổ một lượng vốn lớn để đối đầu với Kỷ Đông Nham, mục đích chính là muốn ngặn chặn việc phát triển của Kỷ Thị tại thị trường Nga. Kết quả lại như bị thòng lọng thít cổ, tiền vốn bị đóng băng không thể xoay chuyển, khiến cho công ty rơi vào một hoàn cảnh rất khó khăn.
Diệp Uyên chỉ có thể nhờ sức mạnh của Niên Bách Ngạn để giải quyết mọi chuyện.
Đám nhà báo viết rằng, Tinh Thạch đã bước vào một thời kỳ “hoàn toàn mới”.
Cái “hoàn toàn mới” này là ám chỉ Diệp Uyên và Niên Bách Ngạn. Giới kinh doanh cũng rất mong ngóng, quan sát hai vị chủ tịch mới và vị tổng giám đốc được bổ nhiệm lại này sẽ có những động thái nào trên thị trường. Thật ra suy đoán chân thật trong lòng họ là, liệu Niên Bách Ngạn có khả năng đánh đổ Diệp Uyên, ngồi lên vị trí chủ tịch hay không.
Đối với những suy luận và nghi ngờ ấy, Niên Bách Ngạn không có bất kỳ phản ứng nào. Ngày đầu tiên sau khi Diệp Hạc Phong qua đời, anh đã lập tức về công ty quản lý tình hình chung, liên tiếp triệu tập mở các cuộc họp, từ cuộc họp cổ đông cho tới hội nghị giữa các lãnh đạo, quản lý cấp cao trong công ty, để đối phó toàn diện với chuyện tiền vốn bị đóng băng.
Một người nữa không có mặt khi tuyên đọc di chúc là Tố Diệp.
Tuy rằng giờ cô đã trở thành cổ đông lớn thứ hai của Tinh Thạch, nhưng rõ ràng, cô chẳng có chút hứng thú nào với chuyện này.
Cô co người nằm trên sofa, cầm một quả táo trong tay, ăn một cách từ tốn.
Cơ thể cô mỗi lúc một lười biếng, sáng ra dạ dày cũng bắt đầu khó chịu, số lần nôn khan cũng tăng lên. Thế nên cô không thể để bụng mình trống rỗng, trải qua nỗi đau khổ trong khó chịu.
Trên tivi đang phát sóng bản tin mới có liên quan tới Tinh Thạch. Cô xem là thấy bực bội. Đang chuẩn bị chuyển kênh thì Phương Tiếu Bình bê một đĩa hoa quả khô tới, chép miệng nói: “Mợ thấy ấy à, Tinh Thạch sớm muộn cũng rơi vào tay Niên Bách Ngạn thôi.”
Sau đó bà ngồi xuống bên cạnh Tố Diệp, liếc nhìn cô: “Mới sáng ra làm sao mà con đã ngồi thần người ra, chẳng nói chẳng rằng thế. Sao? Niên Bách Ngạn ức hiếp con à?”
“Không ạ!” Tố Diệp mệt mỏi trả lời. Sau khi đặt trái táo xuống, cô lại nằm dài ra ghế.
“Nhìn sắc mặt con kìa, chẳng hồng hào chút nào cả, trắng bệch như ma ấy, làm sao thế này?” Phương Tiếu Bình lại hỏi.
Tố Diệp vẫn chưa nói chuyện mình mang thai cho Phương Tiếu Bình, vì cứ nghĩ tới đứa con này, cô lại nhớ tới Niên Bách Ngạn. Mà nhớ tới anh, cảnh tượng trong phòng bệnh lại hiện ra.
“Trời trở lạnh rồi, chẳng phải cứ tới mùa đông là con lại bị như vậy sao?” Cô trả lời qua quýt.
“Tối nay ở lại đây đi, mợ hầm cho con ít canh để bồi bổ. Con nhìn lại mình xem, có khác gì cục xương khô không?” Phương Tiếu Bình xót xa.
Tố Diệp chỉ khẽ cười, không nói câu nào.
Tố Đông từ trong bếp đi ra, sau khi thấy tin tức về Tinh Thạch trên tivi thì lại thở dài, ngồi xuống một bên sofa, nhìn Tố Diệp: “Con định quay về Tinh Thạch hay là như thế nào?”
Tố Diệp khẽ lắc đầu: “Con không biết!”
“Mợ thấy giờ Tinh Thạch đang loạn cào cào, con không về đó là đúng đấy. Với cả, vẫn còn Niên Bách Ngạn quản lý cơ mà.” Phương Tiếu Bình nói.
Tố Diệp lật người, với lấy quả táo.
“Con cầm cổ phiếu của nhà họ Diệp, sớm muộn gì cũng phải quay về đó, nếu không người ngoài lại nói ra nói vào.” Tố Đông nhíu mày.
“Con vốn không cần mấy thứ đó.”
Phương Tiếu Bình nhìn cô vẻ nghiêm túc: “Không cần nó cũng là của con rồi!”
“Đối với con, chúng vô dụng, chắc là con sẽ quyên góp làm từ thiện.” Đây cũng là cách tốt nhất mà Tố Diệp đã nghĩ tới.
“Thôi được rồi, mọi việc do con quyết định, quan trọng nhất là con luôn được vui vẻ.” Trong mắt Tố Đông, Tố Diệp mãi vẫn là đứa trẻ chưa lớn khôn, chẳng phải là cổ đông gì gì đó của nhà họ Diệp.
Câu nói ấy khiến cô muốn khóc, bèn gật gật đầu.
Tố Đông nhìn vào tivi, một lúc sau lại thở dài: “Cái cậu Niên Bách Ngạn này… không phải một người đàn ông đơn giản đâu.”
“Còn cần ông nói sao! Người đàn ông mà Tiểu Diệp nhà chúng ta ưng ý sao có thể là người tầm thường được?” Thái độ của Phương Tiếu Bình chuyển biến cực nhanh. Bà vỗ vỗ Tố Diệp: “Theo mợ thấy, tốt nhất là Niên Bách Ngạn giành Tinh Thạch về mình, để mấy người nhà họ Diệp đó không còn chỗ đứng, đó là báo ứng của nhà ấy cả thôi. Hơn nữa, Niên Bách Ngạn phát triển tốt, mới càng có thể bảo đảm cho cuộc sống của Tiểu Diệp nhà chúng ta, con gái cứ ở nhà sống yên ổn, bình an là được.”
“Bà là bề trên mà ăn nói thế sao?” Tố Đông nghe xong bèn không vui.
“Tôi nói vô lý chỗ nào? Giờ Tiểu Diệp cũng không cần trốn tránh gì nữa, hai đứa chúng nó cũng phải kết hôn chứ? Tôi trông mong vào Niên Bách Ngạn lại có gì sai? Nó mà không có quan hệ gì với Tiểu Diệp thì tôi cũng mặc kệ nó.”
“Mợ! Mợ đừng nói lung tung nữa!” Vừa nghe tới hai chữ “kết hôn” là tâm trạng của Tố Diệp lại thêm bực bội.
Phương Tiếu Bình thấy Tố Diệp có vẻ bất thường, bèn đề cao cảnh giác, nhìn cô: “Con nói thế là ý gì? Khi nào thì hai đứa định làm đám cưới? Nó đã nói chuyện này với con chưa?”
Tố Diệp cảm thấy đầu sắp nổ tung. Cô đứng dậy, vứt quả táo sang một bên, không lên tiếng.
Phương Tiếu Bình kéo Tố Diệp lại, chau mày: “Không nói? Chính nó đã hứa hẹn trước mặt mợ là nhất định sẽ lấy con cơ mà.”
Lấy cô ư?
Tố Diệp rất muốn cười khẩy, nhưng tất cả mọi sức lực để trở nên hoang vắng, đập vào lồng ngực trống rỗng cũng không thấy hồi đáp. Đối với Niên Bách Ngạn, cô quan trọng đến thế sao?
Lấy cô chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm, góp thêm một viên gạch để anh ta hô mưa gọi gió ở Tinh Thạch mà thôi. Không lấy cô, anh ta cũng chẳng tốn thất gì. Nhìn dáng vẻ đao to búa lớn hai ngày nay của Niên Bách Ngạn ở Tinh Thạch, đủ biết anh ta đã sớm có một địa vị không thể lay chuyển rồi.
“Mợ! Mợ không cần phải lo cho chuyện của con…” Nói được một nửa, Tố Diệp bỗng đứng bật dậy, chạy vào nhà vệ sinh.
“Con làm sao thế hả?”
/727
|