Siêu độ là mang theo một tấm lòng chân thành và một sự áy náy. Vì trong quá trình này, cô không chỉ đơn thuần cầu siêu cho bố mẹ mình, mà còn cho đứa con đã định trước không có duyên gặp mặt mình.
Các nhà sư trang nghiêm và thành kính, nhắm mắt chắp tay niệm tràng hạt, tiếng kinh Phật vọng lại nhiều lần trên đại điện. Cảnh này hoành tráng biết bao.
Tố Diệp cũng dập đầu hết lần này tới lần khác, cho bố mẹ, cho con.
Trên dòng nước Tây Hồ, ánh hoàng hôn ngập trời.
Rời khỏi vùng thắng cảnh Long Tỉnh, sắc trời đã đỏ rực một màu. Cuối cùng, sau khi hợp táng cho bố mẹ xong, cô cũng không còn tâm tư nào dạo cảnh Tây Hồ nữa, còn cả tháp Lôi Phong xa xa kia sau này được xây dựng. Nghĩ bụng nếu như lại gần, khi màu ráng chiều giao hòa cùng màu vàng rực rỡ sẽ đẹp biết bao.
Chỉ tiếc là, Tố Diệp đã mất đi tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.
Bệnh viện Emma.
Trên đường bắt xe đi tới bệnh viện này, cả người cô cứ run lên. Có lẽ tại thời tiết quá lạnh. Giống hệt như cơn mưa rào ngày trước kéo dài từ Nam Phi sang tận Hồng Kông. Giờ đây, mùa đông của Bắc Kinh cũng đã lan tới Hàng Châu. Gió thổi vào tận tim cô, túm chặt lấy nó khiến cô đau đớn.
Đây là một bệnh viện do một người bạn cũ giới thiệu. Hôm nay người hẹn gặp cũng là vị bác sỹ từng đỡ đẻ cho bạn cô. Khi cô vội tới bệnh viện, thời gian vừa kịp. Đương nhiên, người bạn cũng đã tò mò hỏi tình hình của cô, cô chỉ nói qua loa mấy câu, rằng nhân tiện đi kiểm tra sức khỏe.
Trưởng khoa là một chuyên gia phụ khoa tới từ Mỹ, đoán chừng đã hơn năm mươi tuổi, có mái tóc vàng và đôi mắt xanh rất tiêu chuẩn. Khi chị ấy cười cũng rất rạng rỡ, từ làn da rám nắng có thể nhận ra chị ấy thường xuyên rèn luyện và thích tắm nắng bên bãi biển.
Tốc độ nói của chị ấy cũng rất nhanh, tính cách lạc quan, cởi mở.
Thế nên câu đầu tiên khi gặp Tố Diệp chị ấy đã nói: Tại sao lại lựa chọn như vậy? Cô Diệp! Cô nên suy nghĩ thật cẩn thận.
“Tôi họ Tố!” Cô nhấn mạnh.
Đây cũng là chuyện như cơm bữa. Khi còn ở nước ngoài, cô thường xuyên bị người ta gọi là cô Diệp.
Vị bác sỹ nghe xong nét mặt có phần ngượng ngập, vội vàng xin lỗi.
“Tôi chọn uống thuốc.” Tố Diệp không có tâm trạng phổ cập cho chị ấy kiến thức về thứ tự trong tên của người Trung Quốc. Cô chỉ hờ hững nói một câu như vậy.
Vị bác sỹ nghe vậy chợt hoảng hốt, cao giọng nói thứ tiếng Anh khoa trương: “Sao cơ? Uống thuốc? Không, không, không! Uống thuốc quá hại cho sức khỏe. Cô Tố! Nếu cô thật sự không muốn đứa bé nữa, vậy thì tôi khuyên cô nên lựa chọn một phương pháp không đau đớn.”
Tố Diệp khẽ lắc đầu.
“Tôi thật sự không hiểu tại sao cô lại chọn uống thuốc.” Vị bác sỹ khuyên nhủ hết nước hết cái: “Rõ ràng có một phương pháp nhẹ nhàng nhất. Cô phải biết, phụ nữ sử dụng thuốc sẽ gây tổn thương rất lớn, hơn nữa cả quá trình sẽ rất đau đớn, rất giày vò.”
Tố Diệp yên lặng nhìn vào đôi mắt xanh đầy quan tâm ấy, từ tốn nói: “Tôi chính là muốn chọn cách đau đớn nhất!”
Đau đớn mới là cách tốt nhất để nhớ những gì đã mất. Vì chỉ có biết đau, người ta mới hiểu thế nào là đánh mất. Cô chính là muốn dùng nỗi đau này để dày vò, hành hạ bản thân mình, để đày đọa một trái tim đã sớm tê bì, cố gắng giúp nó đập trở lại.
Vị bác sỹ nhìn cô ánh mắt kỳ lạ, một lúc mới hỏi: “Cô… quyết định thật rồi sao?”
Tố Diệp chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì…” Chị ấy khẽ thở dài một tiếng, rồi kê đơn: “Sau khi cô dùng thuốc cần phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm. Chúng tôi nhất định phải chắc chắn rằng cô bình an, không có việc gì mới được.”
Tố Diệp không hiểu.
“Là thế này.” Vị bác sỹ giải thích: “Quá trình phá thai bằng thuốc có khả năng thai không được phá sạch sẽ. Nếu không được phát hiện kịp thời, sẽ dẫn tới một loạt các bệnh phụ khoa. Cô ở lại viện, cũng tiện cho chúng tôi theo dõi bất kỳ lúc nào, cũng có thể ngay lập tức chẩn đoán xem thai nhi đã trôi hết ra khỏi cơ thể hay chưa. Nếu cô muốn cầm thuốc và đi ngay thì thành thật xin lỗi, tôi không thể kê đơn này cho cô được.”
Tố Diệp hiểu ra, một lúc sau mới gật đầu: “Được!”
Vị bác sỹ thấy thái độ của cô kiên quyết, cũng đành phải kê đơn cho cô, đồng thời dặn dò y tá chuẩn bị phòng bệnh.
Chỉ mấy phút sau, tất cả đều đã được chuẩn bị kỹ càng.
Người y tá đưa cho cô một viên thuốc màu trắng, quan sát cô bằng ánh mắt quái lạ rồi nói: “Trong phòng bệnh có nước, còn chuẩn bị sẵn một cái chậu nhỏ. Cô suy nghĩ kỹ rồi thì dùng thuốc đi!”
Tố Diệp siết chặt viên thuốc trong tay, gần như không còn cảm nhận được sự tồn tại của nó, vậy mà trái tim vẫn thực sự nhói lên.
Mỗi lần hít thở lại như có một lưỡi cưa đang chà đi xát lại nơi cổ họng cô. Cô đặt tay lên bụng, cảm giác như hàng ngàn mũi tên đang đâm xuyên qua cơ thể. Cô không có duyên với đứa bé này, chỉ mong nó sẽ có cơ hội tìm được cho mình một mái nhà tốt đẹp hơn.
Con à! Mẹ có lỗi với con…
Sân bay Tiêu Sơn.
Người nhà tới đón người thân đứng chật ních cả cửa ra vào. Có người đang gắng sức vẫy tay, có người đang giơ cao tấm biển trong tay mình. Lại có người đang ôm một bó hoa rất to, dự định cho một màn chào đón lãng mạn.
Khi Niên Bách Ngạn xuống máy bay, trời cũng đã tối. Tia sáng cuối cùng trên vầng mây cũng đã bị đêm đen nuốt mất. Ánh đèn chiếu sáng cả thành phố.
Bước chân của anh vội vàng, ánh sáng thấm đẫm trên mái tóc cùng đường cong nhíu chặt nơi hai hàng lông mày.
Dĩ nhiên, ngoại hình cao ráo ưa nhìn của anh cũng thu hút sự chú ý của không ít các cô gái, khiến họ lần lượt dừng bước.
Bước chân anh cũng vì thế mà ngừng lại. Khi ra tới cửa, nhìn thấy một người đàn ông đang đi về phía mình, anh rảo bước nhanh hơn. Gió thổi xuyên qua vạt áo dạ của anh, làm một góc bị lật lên, sau đó buông thõng một cách bất lực.
Người đó sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn thì vô cùng niềm nở, giơ hai tay bắt tay với anh rất chặt, rồi nói: “Tổng giám đốc Niên! Đúng là lâu quá không gặp rồi! Bộ trưởng Hứa của chúng tôi nghe tin anh tới Hàng Châu thì vui mừng lắm. Giờ anh ấy còn ở Thượng Hải, đang nhanh chóng trở về đây, chắc khoảng một tiếng nữa là tới Hàng Châu. Trong điện thoại, anh ấy dặn đi dặn lại tôi là nhất định phải đón tiếp anh cho chu đáo.”
“Cậu thay tôi gửi lời cảm ơn tới bộ trưởng Hứa. Tôi đã nói với anh ấy mục đích tới đây rồi. Thế nào? Muốn tìm một người ở Hàng Châu cần bao lâu?” Niên Bách Ngạn nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.
Ở nghĩa trang anh đã nhận được điện thoại của trưởng phòng Vương. Thông qua việc kiểm tra các camera giao thông, cuối cùng ông ấy đã xác định được tung tích của Tố Diệp. Cô tới sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh, mua vé bay thẳng tới Hàng Châu.
Niên Bách Ngạn không nói câu nào, lập tức bảo Hứa Đồng ở lại xử lý những công việc phía sau, còn mình quyết định một mình bay tới Hàng Châu. Mua vé sát giờ nên anh cũng chẳng quan tâm có đặt được vé khoang hạng nhất hay không. Khi được biết chỉ còn một vị trí tiết kiệm cuối cùng, anh cũng đặt vé không hề do dự.
Ai ngờ, sau khi lên máy bay lại gặp điều khiển không lưu (ATC)*, làm nhỡ giờ bay.
*Điều khiển không lưu (ATC) bao gồm những hoạt động của con người (chủ yếu dưới mặt đất), những người này sẽ truyền đạt các thông tin cần thiết cho máy bay để duy trì sự liên lạc giữa máy bay và mặt đất — nghĩa là, họ bảo đảm máy bay bay đủ xa theo phương ngang và phương dọc để tránh cho máy bay va chạm trên không với các may bay khác. Người kiểm soát không lưu có thể định vị tọa độ của máy bay dựa vào báo cáo của các phi công, hoặc trong những vùng mà mật độ lưu thông cao (như nước Mỹ), họ có thể sử dụng radar để xác định vị trí của máy bay trên màn hình hiển thị.
Đúng vào lúc anh sốt ruột, bất chấp tất cả định xuống máy bay thì mới truyền tới thông báo xin lỗi của cơ trưởng, nói rằng máy bay đã có thể cất cánh rồi.
Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Tiêu Sơn.
Đây cũng là nguyên nhân phải tới tối anh mới đến được Hàng Châu.
Người đàn ông ra đón sau khi nghe Niên Bách Ngạn nói xong bèn suy nghĩ rồi nói: “Vì hôm nay là cuối tuần, thế nên muốn tìm người sẽ mất nhiều thời gian hơn ngày thường khoảng hai, ba tiếng. Tổng giám đốc Niên! Ý của bộ trưởng Hứa là sáng sớm ngày mai anh ấy sẽ điều nhân viên kiểm tra camera khắp thành phố. Anh xem, giờ cũng muộn vậy rồi, bộ trưởng Hứa đã đặt xong phòng cho anh ở khách sạn Bốn Mùa, tối nay còn mở tiệc chiêu đãi mời anh nữa.”
“Tiệc chiêu đãi thì không cần đâu. Bây giờ, bất luận muộn thế nào cũng không thành vấn đề, phiền anh sắp xếp nhân lực tìm người giúp tôi ngay nhé.” Niên Bách Ngạn nhíu mày.
Người đàn ông đó thấy dáng vẻ sốt sắng của Niên Bách Ngạn bèn gật đầu. Anh ta cũng sợ sẽ làm lỡ dở chuyện của tổng giám đốc Niên. Một người có thể khiến cấp trên của họ coi trọng như vậy, anh ta không dám đắc tội.
“Vậy còn phía bộ trưởng Hứa?”
“Tôi sẽ đích thân gọi điện thoại nói với ông ấy.” Niên Bách Ngạn đáp ngắn gọn.
Anh ta đồng ý: “Vậy anh theo tôi về đơn vị, tôi sẽ lập tức điều người.”
Niên Bách Ngạn đi cùng anh ta tới bãi đậu xe…
Đêm đã khuya. Ánh sáng mông lung ngoài cửa sổ là của những vì sao vụn, là của ánh đèn trên con đường dẫn vào bệnh viện, lấp lánh, nhấp nháy, như vị thần Cupid nghịch ngợm đang bắt bừa những vì sao vứt xuống mặt đất vậy.
Tố Diệp cảm thấy sao hôm nay rất sáng, sáng đến nỗi khiến lòng người hoảng hốt.
Cô yên lặng nằm một mình trên giường.
Trong phòng vệ sinh, vẫn còn tiếng nước nhỏ tí tách dưới vòi nước cô còn chưa đóng chặt sau khi rửa tay. Từng giọt, từng giọt rỏ xuống khiến cô bất giác nhớ tới ngày Lâm Yêu Yêu tự sát. Máu của cô ấy có phải cũng nhỏ từng giọt xuống bồn tắm đầy nước như vậy hay không?
Trong phòng không bật đèn.
Chỉ còn ánh trăng tràn vào qua ô cửa sổ.
Nó tỏa sáng một thứ màu bàng bạc. Nhưng sự lạnh lẽo không chỉ toát lên từ ánh sáng của nó, mà còn từ bản thân nhiệt độ của mặt trăng.
Cả người Tố Diệp như một con vật nhỏ không còn hơi ấm, nằm bất động nhìn lên trần nhà, đếm đi đếm lại số bóng đèn trên đó. Cô mặc quần áo bệnh viện, gương mặt nhợt nhạt như vừa được thần Chết thả ra, không còn một giọt máu nào.
Bờ môi vốn luôn phớt hồng giờ cũng khô cong, không màu.
Chỉ còn đôi mắt to của cô, chốc chốc lại chớp chớp để chứng minh cô vẫn còn sống.
Trong lòng bàn tay cô nắm chặt một con ngựa gỗ màu đỏ tươi. Trên lưng ngựa vẫn còn bộ bờm y như thật, mềm mại chọc vào lòng bàn tay, như đang vỗ về linh hồn cô.
Ngoài con ngựa gỗ ra, trong túi xách của cô còn một chiếc chìa khóa và một cuốn nhật ký.
Chiếc chìa khóa đó là công cụ để cô biết được những tâm tư của Diệp Hạc Phong. Cô phải cảm ơn Diệp Uyên đã đưa cô chiếc chìa khóa ấy.
Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi nhà họ Diệp, một mình đi vào phòng sách của Diệp Hạc Phong.
Tìm được chiếc tủ thuộc về chiếc chìa khóa rồi nhẹ nhàng mở ra.
Khoảnh khắc mở nó ra, Tố Diệp đã sững người.
Mỗi một ngăn trong tủ đều xếp đầy những con ngựa gỗ, ngay ngắn, thẳng hàng, phải tới ba mươi con. Con nào cũng rất sống động, mỗi con lại mang một hình dáng khác nhau, hoặc là màu sắc, hoặc là biểu cảm.
Lúc đó Tố Diệp đã đứng ngẩn người rất lâu, sau đó từ từ giơ tay lấy một con ngựa ra. Một con ngựa màu đỏ.
Trùng khít với con ngựa trong ký ức của cô.
Giây phút cầm nó trong lòng bàn tay, cô bắt đầu ngờ vực liệu nó có phải con ngựa hồi nhỏ cô rất thích không.
Và cô còn nhìn thấy một cuốn nhật ký.
Mở ra, thì đó là nét bút của Diệp Hạc Phong.
Ở trang đầu tiên trong nhật ký ông viết: Tiểu Diệp! Con gái mà bố yêu thương nhất. Mong là con sẽ thích những món quà sinh nhật bố đã dày công chuẩn bị, nhưng chưa bao giờ có dũng khí tặng chúng cho con.
Tố Diệp từ từ lật ra, cả người cô như bị sét đánh.
Lúc đó cô mới biết, những con ngựa gỗ này là quà sinh nhật mỗi năm Diệp Hạc Phong đều tự tay làm cho cô. Chỉ có duy nhất một con ngựa cô đang cầm trong tay là được mua lại với giá rất cao từ người hàng xóm năm đó nói thế nào cũng không chịu bán…
Các nhà sư trang nghiêm và thành kính, nhắm mắt chắp tay niệm tràng hạt, tiếng kinh Phật vọng lại nhiều lần trên đại điện. Cảnh này hoành tráng biết bao.
Tố Diệp cũng dập đầu hết lần này tới lần khác, cho bố mẹ, cho con.
Trên dòng nước Tây Hồ, ánh hoàng hôn ngập trời.
Rời khỏi vùng thắng cảnh Long Tỉnh, sắc trời đã đỏ rực một màu. Cuối cùng, sau khi hợp táng cho bố mẹ xong, cô cũng không còn tâm tư nào dạo cảnh Tây Hồ nữa, còn cả tháp Lôi Phong xa xa kia sau này được xây dựng. Nghĩ bụng nếu như lại gần, khi màu ráng chiều giao hòa cùng màu vàng rực rỡ sẽ đẹp biết bao.
Chỉ tiếc là, Tố Diệp đã mất đi tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.
Bệnh viện Emma.
Trên đường bắt xe đi tới bệnh viện này, cả người cô cứ run lên. Có lẽ tại thời tiết quá lạnh. Giống hệt như cơn mưa rào ngày trước kéo dài từ Nam Phi sang tận Hồng Kông. Giờ đây, mùa đông của Bắc Kinh cũng đã lan tới Hàng Châu. Gió thổi vào tận tim cô, túm chặt lấy nó khiến cô đau đớn.
Đây là một bệnh viện do một người bạn cũ giới thiệu. Hôm nay người hẹn gặp cũng là vị bác sỹ từng đỡ đẻ cho bạn cô. Khi cô vội tới bệnh viện, thời gian vừa kịp. Đương nhiên, người bạn cũng đã tò mò hỏi tình hình của cô, cô chỉ nói qua loa mấy câu, rằng nhân tiện đi kiểm tra sức khỏe.
Trưởng khoa là một chuyên gia phụ khoa tới từ Mỹ, đoán chừng đã hơn năm mươi tuổi, có mái tóc vàng và đôi mắt xanh rất tiêu chuẩn. Khi chị ấy cười cũng rất rạng rỡ, từ làn da rám nắng có thể nhận ra chị ấy thường xuyên rèn luyện và thích tắm nắng bên bãi biển.
Tốc độ nói của chị ấy cũng rất nhanh, tính cách lạc quan, cởi mở.
Thế nên câu đầu tiên khi gặp Tố Diệp chị ấy đã nói: Tại sao lại lựa chọn như vậy? Cô Diệp! Cô nên suy nghĩ thật cẩn thận.
“Tôi họ Tố!” Cô nhấn mạnh.
Đây cũng là chuyện như cơm bữa. Khi còn ở nước ngoài, cô thường xuyên bị người ta gọi là cô Diệp.
Vị bác sỹ nghe xong nét mặt có phần ngượng ngập, vội vàng xin lỗi.
“Tôi chọn uống thuốc.” Tố Diệp không có tâm trạng phổ cập cho chị ấy kiến thức về thứ tự trong tên của người Trung Quốc. Cô chỉ hờ hững nói một câu như vậy.
Vị bác sỹ nghe vậy chợt hoảng hốt, cao giọng nói thứ tiếng Anh khoa trương: “Sao cơ? Uống thuốc? Không, không, không! Uống thuốc quá hại cho sức khỏe. Cô Tố! Nếu cô thật sự không muốn đứa bé nữa, vậy thì tôi khuyên cô nên lựa chọn một phương pháp không đau đớn.”
Tố Diệp khẽ lắc đầu.
“Tôi thật sự không hiểu tại sao cô lại chọn uống thuốc.” Vị bác sỹ khuyên nhủ hết nước hết cái: “Rõ ràng có một phương pháp nhẹ nhàng nhất. Cô phải biết, phụ nữ sử dụng thuốc sẽ gây tổn thương rất lớn, hơn nữa cả quá trình sẽ rất đau đớn, rất giày vò.”
Tố Diệp yên lặng nhìn vào đôi mắt xanh đầy quan tâm ấy, từ tốn nói: “Tôi chính là muốn chọn cách đau đớn nhất!”
Đau đớn mới là cách tốt nhất để nhớ những gì đã mất. Vì chỉ có biết đau, người ta mới hiểu thế nào là đánh mất. Cô chính là muốn dùng nỗi đau này để dày vò, hành hạ bản thân mình, để đày đọa một trái tim đã sớm tê bì, cố gắng giúp nó đập trở lại.
Vị bác sỹ nhìn cô ánh mắt kỳ lạ, một lúc mới hỏi: “Cô… quyết định thật rồi sao?”
Tố Diệp chậm rãi gật đầu.
“Vậy thì…” Chị ấy khẽ thở dài một tiếng, rồi kê đơn: “Sau khi cô dùng thuốc cần phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm. Chúng tôi nhất định phải chắc chắn rằng cô bình an, không có việc gì mới được.”
Tố Diệp không hiểu.
“Là thế này.” Vị bác sỹ giải thích: “Quá trình phá thai bằng thuốc có khả năng thai không được phá sạch sẽ. Nếu không được phát hiện kịp thời, sẽ dẫn tới một loạt các bệnh phụ khoa. Cô ở lại viện, cũng tiện cho chúng tôi theo dõi bất kỳ lúc nào, cũng có thể ngay lập tức chẩn đoán xem thai nhi đã trôi hết ra khỏi cơ thể hay chưa. Nếu cô muốn cầm thuốc và đi ngay thì thành thật xin lỗi, tôi không thể kê đơn này cho cô được.”
Tố Diệp hiểu ra, một lúc sau mới gật đầu: “Được!”
Vị bác sỹ thấy thái độ của cô kiên quyết, cũng đành phải kê đơn cho cô, đồng thời dặn dò y tá chuẩn bị phòng bệnh.
Chỉ mấy phút sau, tất cả đều đã được chuẩn bị kỹ càng.
Người y tá đưa cho cô một viên thuốc màu trắng, quan sát cô bằng ánh mắt quái lạ rồi nói: “Trong phòng bệnh có nước, còn chuẩn bị sẵn một cái chậu nhỏ. Cô suy nghĩ kỹ rồi thì dùng thuốc đi!”
Tố Diệp siết chặt viên thuốc trong tay, gần như không còn cảm nhận được sự tồn tại của nó, vậy mà trái tim vẫn thực sự nhói lên.
Mỗi lần hít thở lại như có một lưỡi cưa đang chà đi xát lại nơi cổ họng cô. Cô đặt tay lên bụng, cảm giác như hàng ngàn mũi tên đang đâm xuyên qua cơ thể. Cô không có duyên với đứa bé này, chỉ mong nó sẽ có cơ hội tìm được cho mình một mái nhà tốt đẹp hơn.
Con à! Mẹ có lỗi với con…
Sân bay Tiêu Sơn.
Người nhà tới đón người thân đứng chật ních cả cửa ra vào. Có người đang gắng sức vẫy tay, có người đang giơ cao tấm biển trong tay mình. Lại có người đang ôm một bó hoa rất to, dự định cho một màn chào đón lãng mạn.
Khi Niên Bách Ngạn xuống máy bay, trời cũng đã tối. Tia sáng cuối cùng trên vầng mây cũng đã bị đêm đen nuốt mất. Ánh đèn chiếu sáng cả thành phố.
Bước chân của anh vội vàng, ánh sáng thấm đẫm trên mái tóc cùng đường cong nhíu chặt nơi hai hàng lông mày.
Dĩ nhiên, ngoại hình cao ráo ưa nhìn của anh cũng thu hút sự chú ý của không ít các cô gái, khiến họ lần lượt dừng bước.
Bước chân anh cũng vì thế mà ngừng lại. Khi ra tới cửa, nhìn thấy một người đàn ông đang đi về phía mình, anh rảo bước nhanh hơn. Gió thổi xuyên qua vạt áo dạ của anh, làm một góc bị lật lên, sau đó buông thõng một cách bất lực.
Người đó sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn thì vô cùng niềm nở, giơ hai tay bắt tay với anh rất chặt, rồi nói: “Tổng giám đốc Niên! Đúng là lâu quá không gặp rồi! Bộ trưởng Hứa của chúng tôi nghe tin anh tới Hàng Châu thì vui mừng lắm. Giờ anh ấy còn ở Thượng Hải, đang nhanh chóng trở về đây, chắc khoảng một tiếng nữa là tới Hàng Châu. Trong điện thoại, anh ấy dặn đi dặn lại tôi là nhất định phải đón tiếp anh cho chu đáo.”
“Cậu thay tôi gửi lời cảm ơn tới bộ trưởng Hứa. Tôi đã nói với anh ấy mục đích tới đây rồi. Thế nào? Muốn tìm một người ở Hàng Châu cần bao lâu?” Niên Bách Ngạn nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề.
Ở nghĩa trang anh đã nhận được điện thoại của trưởng phòng Vương. Thông qua việc kiểm tra các camera giao thông, cuối cùng ông ấy đã xác định được tung tích của Tố Diệp. Cô tới sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh, mua vé bay thẳng tới Hàng Châu.
Niên Bách Ngạn không nói câu nào, lập tức bảo Hứa Đồng ở lại xử lý những công việc phía sau, còn mình quyết định một mình bay tới Hàng Châu. Mua vé sát giờ nên anh cũng chẳng quan tâm có đặt được vé khoang hạng nhất hay không. Khi được biết chỉ còn một vị trí tiết kiệm cuối cùng, anh cũng đặt vé không hề do dự.
Ai ngờ, sau khi lên máy bay lại gặp điều khiển không lưu (ATC)*, làm nhỡ giờ bay.
*Điều khiển không lưu (ATC) bao gồm những hoạt động của con người (chủ yếu dưới mặt đất), những người này sẽ truyền đạt các thông tin cần thiết cho máy bay để duy trì sự liên lạc giữa máy bay và mặt đất — nghĩa là, họ bảo đảm máy bay bay đủ xa theo phương ngang và phương dọc để tránh cho máy bay va chạm trên không với các may bay khác. Người kiểm soát không lưu có thể định vị tọa độ của máy bay dựa vào báo cáo của các phi công, hoặc trong những vùng mà mật độ lưu thông cao (như nước Mỹ), họ có thể sử dụng radar để xác định vị trí của máy bay trên màn hình hiển thị.
Đúng vào lúc anh sốt ruột, bất chấp tất cả định xuống máy bay thì mới truyền tới thông báo xin lỗi của cơ trưởng, nói rằng máy bay đã có thể cất cánh rồi.
Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Tiêu Sơn.
Đây cũng là nguyên nhân phải tới tối anh mới đến được Hàng Châu.
Người đàn ông ra đón sau khi nghe Niên Bách Ngạn nói xong bèn suy nghĩ rồi nói: “Vì hôm nay là cuối tuần, thế nên muốn tìm người sẽ mất nhiều thời gian hơn ngày thường khoảng hai, ba tiếng. Tổng giám đốc Niên! Ý của bộ trưởng Hứa là sáng sớm ngày mai anh ấy sẽ điều nhân viên kiểm tra camera khắp thành phố. Anh xem, giờ cũng muộn vậy rồi, bộ trưởng Hứa đã đặt xong phòng cho anh ở khách sạn Bốn Mùa, tối nay còn mở tiệc chiêu đãi mời anh nữa.”
“Tiệc chiêu đãi thì không cần đâu. Bây giờ, bất luận muộn thế nào cũng không thành vấn đề, phiền anh sắp xếp nhân lực tìm người giúp tôi ngay nhé.” Niên Bách Ngạn nhíu mày.
Người đàn ông đó thấy dáng vẻ sốt sắng của Niên Bách Ngạn bèn gật đầu. Anh ta cũng sợ sẽ làm lỡ dở chuyện của tổng giám đốc Niên. Một người có thể khiến cấp trên của họ coi trọng như vậy, anh ta không dám đắc tội.
“Vậy còn phía bộ trưởng Hứa?”
“Tôi sẽ đích thân gọi điện thoại nói với ông ấy.” Niên Bách Ngạn đáp ngắn gọn.
Anh ta đồng ý: “Vậy anh theo tôi về đơn vị, tôi sẽ lập tức điều người.”
Niên Bách Ngạn đi cùng anh ta tới bãi đậu xe…
Đêm đã khuya. Ánh sáng mông lung ngoài cửa sổ là của những vì sao vụn, là của ánh đèn trên con đường dẫn vào bệnh viện, lấp lánh, nhấp nháy, như vị thần Cupid nghịch ngợm đang bắt bừa những vì sao vứt xuống mặt đất vậy.
Tố Diệp cảm thấy sao hôm nay rất sáng, sáng đến nỗi khiến lòng người hoảng hốt.
Cô yên lặng nằm một mình trên giường.
Trong phòng vệ sinh, vẫn còn tiếng nước nhỏ tí tách dưới vòi nước cô còn chưa đóng chặt sau khi rửa tay. Từng giọt, từng giọt rỏ xuống khiến cô bất giác nhớ tới ngày Lâm Yêu Yêu tự sát. Máu của cô ấy có phải cũng nhỏ từng giọt xuống bồn tắm đầy nước như vậy hay không?
Trong phòng không bật đèn.
Chỉ còn ánh trăng tràn vào qua ô cửa sổ.
Nó tỏa sáng một thứ màu bàng bạc. Nhưng sự lạnh lẽo không chỉ toát lên từ ánh sáng của nó, mà còn từ bản thân nhiệt độ của mặt trăng.
Cả người Tố Diệp như một con vật nhỏ không còn hơi ấm, nằm bất động nhìn lên trần nhà, đếm đi đếm lại số bóng đèn trên đó. Cô mặc quần áo bệnh viện, gương mặt nhợt nhạt như vừa được thần Chết thả ra, không còn một giọt máu nào.
Bờ môi vốn luôn phớt hồng giờ cũng khô cong, không màu.
Chỉ còn đôi mắt to của cô, chốc chốc lại chớp chớp để chứng minh cô vẫn còn sống.
Trong lòng bàn tay cô nắm chặt một con ngựa gỗ màu đỏ tươi. Trên lưng ngựa vẫn còn bộ bờm y như thật, mềm mại chọc vào lòng bàn tay, như đang vỗ về linh hồn cô.
Ngoài con ngựa gỗ ra, trong túi xách của cô còn một chiếc chìa khóa và một cuốn nhật ký.
Chiếc chìa khóa đó là công cụ để cô biết được những tâm tư của Diệp Hạc Phong. Cô phải cảm ơn Diệp Uyên đã đưa cô chiếc chìa khóa ấy.
Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi nhà họ Diệp, một mình đi vào phòng sách của Diệp Hạc Phong.
Tìm được chiếc tủ thuộc về chiếc chìa khóa rồi nhẹ nhàng mở ra.
Khoảnh khắc mở nó ra, Tố Diệp đã sững người.
Mỗi một ngăn trong tủ đều xếp đầy những con ngựa gỗ, ngay ngắn, thẳng hàng, phải tới ba mươi con. Con nào cũng rất sống động, mỗi con lại mang một hình dáng khác nhau, hoặc là màu sắc, hoặc là biểu cảm.
Lúc đó Tố Diệp đã đứng ngẩn người rất lâu, sau đó từ từ giơ tay lấy một con ngựa ra. Một con ngựa màu đỏ.
Trùng khít với con ngựa trong ký ức của cô.
Giây phút cầm nó trong lòng bàn tay, cô bắt đầu ngờ vực liệu nó có phải con ngựa hồi nhỏ cô rất thích không.
Và cô còn nhìn thấy một cuốn nhật ký.
Mở ra, thì đó là nét bút của Diệp Hạc Phong.
Ở trang đầu tiên trong nhật ký ông viết: Tiểu Diệp! Con gái mà bố yêu thương nhất. Mong là con sẽ thích những món quà sinh nhật bố đã dày công chuẩn bị, nhưng chưa bao giờ có dũng khí tặng chúng cho con.
Tố Diệp từ từ lật ra, cả người cô như bị sét đánh.
Lúc đó cô mới biết, những con ngựa gỗ này là quà sinh nhật mỗi năm Diệp Hạc Phong đều tự tay làm cho cô. Chỉ có duy nhất một con ngựa cô đang cầm trong tay là được mua lại với giá rất cao từ người hàng xóm năm đó nói thế nào cũng không chịu bán…
/727
|