Thành phố Bắc Kinh những ngày tuyết rơi, đường phố vẫn tắc, không có ngoại lệ. Cộng thêm việc hôm nay lại là ngày đi làm đầu tiên sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, đường phố được thông thoáng mấy ngày giờ lại tắc nghẽn. Xe này nối đuôi xe kia thành một hàng dài xa tít tắp. Cả một con đường đỏ rực đèn đuôi xe, chiếc nào cũng inh ỏi tiếng còi xe nhức tai, ì ạch tiến lên.
Tố Diệp từ bỏ ý định lái ô tô, cô chọn cách đi lại thân thiện với môi trường, ngồi tàu điện ngầm tới Triều Dương Môn. Từ lúc đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm ở Triều Dương Môn, cô mới cảm thấy mình như vừa sống lại. Ga tàu được bó hẹp trong một không gian chật chội. Khoảng cách giữa người với người đạt tới một cấp độ gần sát chưa từng có. Vì khoảng cách tiếp xúc gần như bằng không, cô thậm chí còn không cần giơ tay cũng đủ tay vịn rồi, chỉ có điều chiếc áo dạ trên người cô đã sắp nhăn nhúm như một cái giẻ lau.
Đi ra khỏi Triều Dương Môn chưa được bao lâu, Tố Diệp mới thức được mình mặc hơi ít. Bình thường cô đều lái xe, có chịu lạnh cũng chỉ từ lúc ra khỏi cửa cho tới khi chui vào trong xe, thế mặc phong phanh đôi chút cũng chẳng hề gì. Hôm nay cô đặc biệt đi một đôi bốt cao cổ để chắn gió rét, mặc chiếc áo dạ trắng sữa mà mợ mua làm quà sinh nhật cho mình. Kể cả tránh rét thì cũng phải chú ý tới hình tượng một chút, phải không!
Kết quả là, gió lạnh kèm theo tuyết rơi nhiều vô số kể táp lên mặt cô, men theo cổ áo liều mang chui vào bên trong, khiến cô run lên cầm cập. Cuối cùng cô hiểu tại sao mấy cô gái đi tàu điện ngầm lại bọc người kín mít như cái bánh chưng rồi.
Cũng may phòng tâm lý của Đinh Tư Thừa khá gần ga tàu điện ngầm. Đi vào tòa nhà văn phòng, sự ấm áp cũng xua bớt cái rét buốt. Lúc này gương mặt nhỏ xíu, tái nhợt đi vì lạnh của Tố Diệp mới từ từ tìm lại được cảm giác.
Đinh Tư Thừa không hề tỏ ra quá ngạc nhiên hay bất ngờ về việc cô chủ động tìm tới anh. Thực tế là trông anh rất tiều tụy, trong mắt vẫn còn hằn những tia máu đỏ. Tố Diệp hiểu lầm rằng vì anh bận rộn lo mọi chuyện trước sau ngày cưới nên trông mới mệt mỏi đến vậy, vì vậy cô cũng không quá chú tâm. Cô hỏi tình hình của Lâm Yêu Yêu trước. Mấy hôm nay gọi điện cho cô ấy, cô phát hiện cô ấy toàn trả lời với thái độ ơ hờ, cô sợ họ lại xảy ra chuyện gì.
Đinh Tư Thừa nói mọi việc vẫn ổn, có lẽ mấy hôm nay bận rộn cho đám cưới nên cô ấy hơi mệt thôi.
Cô lại hỏi họ đã đi đăng ký kết hôn chưa. Đinh Tư Thừa có vẻ chần chừ giây lát, rồi gật đầu nói: Đăng ký rồi!
Tố Diệp chúc mừng mấy câu, quyết định ngày mai, ngày kia sẽ tìm Yêu Yêu trò chuyện. Cô còn phải chuẩn bị cho Yêu Yêu một phần quà lớn cho hôn lễ nữa.
Nói xong chuyện riêng, cô bèn nói rõ mục đích mình tới đây. Cô hy vọng Đinh Tư Thừa có thể làm trị liệu thôi miên cho cô một lần.
Sau khi loại trừ các bệnh thuộc các cơ quan khác trong cơ thể cô, Đinh Tư Thừa mới đồng ý. Anh dặn dò trợ lý trong vòng hai tiếng đồng hồ không tiếp khách, rồi bắt đầu trị liệu cho Tố Diệp.
Ban đầu Tố Diệp rất căng thẳng. Cô ngồi dựa vào ghế nhưng mãi vẫn không thể thả lỏng, chìm vào thôi miên.
Đinh Tư Thừa rất thoải mái, từ đầu tới cuối nhẹ nhàng dẫn dất. Cuối cùng, anh nói với cô: “Nếu em đã muốn giải quyết vấn đề thì phải thử hợp tác với anh, buông lỏng sự cảnh giác của em, như vậy mới có thể chìm vào trạng thái thôi miên tốt hơn.”
Tố Diệp cũng hiểu điểm này, nhưng cô biết rõ mình kỳ thực là người có tâm lý phòng bị. Cô thích kết giao bạn bè nhưng lại không hay chia sẻ những bí mật của mình. Cộng thêm cô đã theo nghề này rất nhiều năm nay, đã sớm quen với việc làm người lắng nghe. Đối với việc bỗng dưng có người nghe lén tiếng lòng mình, trong tiềm thức chắc chắn ban đầu sẽ có sự bài xích.
Cô biết bản thân mình phải có sự hợp tác, thế nên đang không ngừng tự thuyết phục mình.
“Tiểu Diệp! Anh là thầy hướng dẫn của em, bây giờ lại là bác sỹ trị liệu của em. Em phải tiếp nhận anh từ trong tâm tưởng, tin tưởng anh, nếu không anh sẽ không thể đi vào tiềm thức của em được.” Đinh Tư Thừa sát lại vị trí ngồi của cô, giọng nói nhẹ nhàng.
Tố Diệp hít sâu một hơi, gật đầu, rồi khẽ nhắm mắt lại.
“Được rồi, thả lỏng toàn thân!” Đinh Tư Thừa nhìn cô, trên nét mặt hiện lên một chút xót xa cùng một chút thương cảm. Nhất là khi thấy mặt cô cắt không còn hột máu, trái tim anh cũng nhói lên theo.
Nghĩ cũng đủ biết cô đang phải chịu một sự dày vò về tinh thần, thế nên bất luận thế nào anh cũng phải giúp cô.
Tố Diệp cố gắng từ từ thả lỏng bản thân, từ đầu tới chân, nghe theo chỉ dẫn của Đinh Tư Thừa. Dần dần, cô chìm vào trạng thái hôn mê…
Khi cô làm theo yêu cầu của Đinh Tư Thừa, tỉnh dậy khỏi cơn mê, tuyết ngoài trời rơi có vẻ nhiều hơn. Từng lớp tuyết cứ thế dày thêm trong im lặng. Thế giới trắng xóa ngoài kia cùng hoàn cảnh làm việc sạch sẽ lịch sự của cô tạo nên một không gian tĩnh mịch.
Đinh Tư Thừa đưa đoạn băng ghi âm vào máy tính, sắc mặt có vẻ nặng nề.
Cô thấy vậy liền có dự cảm chẳng lành, bèn đứng dậy đi tới trước bàn anh, hỏi: “Em… rốt cuộc bị làm sao?”
Đinh Tư Thừa bảo cô ngồi xuống, rồi anh đi tới máy nước rót hai cốc nước, đặt một cốc xuống trước mặt cô rồi hỏi: “Trước đây em đã từng tiếp nhận trị liệu thôi miên của ai khác chưa?”
Tố Diệp không cần nghĩ mà trả lời ngay: “Đương nhiên là chưa!”
Đinh Tư Thừa trầm ngâm.
“Sao vậy?”
Đinh Tư Thừa nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng anh mỉm cười rất nhanh: “Không có gì, anh tiện thì hỏi vậy thôi.”
“Em có vấn đề gì sao?” Cô cảm thấy không bình thường.
Đinh Tư Thừa kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện với cô: “Tiểu Diệp! Em cũng biết là thông qua thôi miên có thể phát hiện ra ngay vấn đề của em. Nói thật là, em vẫn chưa thể quên được cái chết của Tưởng Bân.”
Tố Diệp chần chừ.
Đinh Tư Thừa bật đoạn băng ghi âm trong máy tính lên, kéo tới một thời điểm trên đó, rồi cho phát.
Bên trong là tiếng hai người đối thoại.
“Em đi theo luồng ánh sáng đó, đi từ từ thôi, qua luồng ánh sáng ấy em nhìn thấy gì?”
“Em… nhìn thấy một người.”
“Đàn ông hay phụ nữ?”
“Đàn ông!”
“Em quen người đó chứ?”
“Đó là… Tưởng Bân!”
“Cậu ấy trông như thế nào?”
“Anh ấy… rất cao, khi cười trông rất đẹp.”
“Trông cậu ấy có giống Niên Bách Ngạn không?”
“Niên Bách Ngạn? … Đó là ai?”
Tố Diệp nghe xong nét mặt chợt cứng đờ, tròn mắt há miệng.
“Em và Tưởng Bân quen nhau như thế nào?”
“Em…”
Tiếng cô dừng lại mấy giây trong băng ghi âm, rồi chậm rãi nói: “Bọn em… quen nhau từ khi còn nhỏ.”
“Là hàng xóm sao?”
Băng ghi âm lại một lần nữa im lặng. Tố Diệp hiểu đây là khi tiềm thức của cô gặp trở ngại. Lúc này bác sỹ trị liệu cần chỉ dẫn. Quả nhiên, trong băng, Đinh Tư Thừa lên tiếng: “Thôi được rồi! Chúng ta sẽ quay về ngày em còn nhỏ. Em men theo một con đường rất dài, rất dài rồi tiếp tục đi về phía trước… đi từ từ, chậm rãi. Phía trước rất tối, em đang cố gắng tìm lối ra…”
Giọng nói của anh rất mềm mại, kiên nhẫn gợi mở cho ý thức của cô.
“Em nhìn thấy một bé gái.”
“Còn nhìn thấy gì nữa không?”
“Một đàn chó đang đuổi theo bé gái ấy.”
“Em thấy bé gái đó khoảng mấy tuổi?”
“Tầm khoảng… ba bốn tuổi gì đó.”
“Giờ em bé ấy đang làm gì?”
“Đang chạy thục mạng, cô bé rất sợ hãi…”
“Em hãy bước tới giúp đỡ cô bé ấy đi.”
“Không, có một cậu bé đang giúp đỡ cô bé ấy, cậu ấy kéo cô bé chạy…”
“Vậy được, em đi theo họ, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của họ.”
Đoạn băng lại ngắt quãng.
“Em nhìn rõ chưa?”
“Cô bé là em, cậu bé là… Tưởng Bân.”
“Hai người đã quen nhau từ lúc đó?”
“Đúng vậy…”
“Sau đó vẫn luôn ở bên nhau?”
“Không, anh ấy rất bận…”
“Cậu ấy thích leo núi?”
“Phải.”
“Ngoài leo núi ra, cậu ấy còn làm nghề gì nữa?”
“Anh ấy… kinh doanh đá quý.”
Đoạn băng ngừng lại.
Bên ngoài, Tố Diệp đã trợn tròn mắt từ lâu. Mãi một lúc sau, cô mới chỉ vào máy tính nói: “Tưởng Bân… sao lại đi kinh doanh đá quý rồi?”
“Trong tiềm thức, em đã trộn lẫn Niên Bách Ngạn và Tưởng Bân vào thành một người rồi.” Đinh Tư Thừa chau mày.
“Sao có thể?”
Đinh Tư Thừa thở dài: “Tiểu Diệp à! Anh nghi ngờ ký ức của em có vấn đề. Giống như một cái máy tính mà chu trình bị hỗn loạn vậy, cần phải được xử lý, sắp xếp lại mới được.”
“Việc này…”
“Ký ức có khi cũng sai sót, nhưng tiềm thức thì rất chân thực. Vì ký ức của em có vấn đề nên mới khiến cho tiềm thức nhắc nhở em rằng trí nhớ của em rất hỗn loạn. Đây cũng là nguyên nhân em bắt đầu không phân biệt được thực hay mơ.”
“Tại sao em không còn nhớ hình dáng của Tưởng Bân nữa?”
“Rất bình thường. Cái chết của Tưởng Bân đối với em mà nói như một cú đánh trí mạng. Có lẽ trước đây tình cảm của hai người thật sự rất tốt, thế nên em vốn không thể chấp nhận chuyện cậu ấy đã qua đời. Còn sự xuất hiện của Niên Bách Ngạn lại vừa hay có thể bổ sung cho chỗ khuyết trong ký ức của em. Em ký gửi hình ảnh của Tưởng Bân lên Niên Bách Ngạn. Đây chính là yêu cầu và sự thỏa mãn nói theo góc độ tâm lý học. Đại não của em đã khởi động cơ chế tự xóa đi hình ảnh của Tưởng Bân, đây là một cách bình thường để bảo vệ sinh lý.”
“Lẽ nào em và Tưởng Bân quen nhau từ nhỏ? Sao em không nhớ gì hết?” Lẽ nào cậu bé thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô là Tưởng Bân.
“Không, Tiểu Diệp! Khả năng phòng ngự tâm lý của một người rất mạnh. Tiềm thức có khả năng cũng sẽ bị che đậy.” Đinh Tư Thừa phủ định giả thiết của cô: “Điều chúng ta có thể làm chỉ là lựa chọn là những gì thực tế nhất từ trong tiềm thức của em. Điều này cần có thời gian.”
Tố Diệp khẽ cắn môi.
“Tiểu Diệp! Anh có một đề nghị, em tạm gác công việc của mình lại.” Đinh Tư Thừa đứng dậy đi về phía bàn làm việc, lập cho cô một bệnh án cá nhân mới, vừa ghi vừa nói: “Trí nhớ của em bây giờ có vấn đề, không phải là bị bệnh. Bây giờ chỉ có thể chứng minh nó xuất phát từ tâm lý của em, thế nên sẽ thuộc về phạm trù trị liệu của anh. Tình trạng của em không thích hợp tiếp tục nhận các án, vì anh sợ để càng lâu tình trạng của em sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.”
“Không làm việc ư?” Tố Diệp bàng hoàng, làm sao được?
“Hơn nữa, anh hy vọng có được sự đồng ý của em, tiếp tục hẹn em làm trị liệu thôi miên một lần nữa. Hôm nay chỉ đạt được đến mức độ này, thực tế là phần về sau em bắt đầu không hợp tác, năng lực bài xích trong tiềm thức của em quá mạnh.”
“Chuyện này nói lên điều gì?”
“Chứng tỏ… trong đầu em cất giấu một bí mật quan trọng. Bí mật này có lẽ chính là chìa khóa cho tất cả những vấn đề của em.”
Tố Diệp nghe mà kinh hãi trong lòng.
Đinh Tư Thừa nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em.” Còn một chuyện đáng sợ khác mà anh chưa nói với cô. Đó chính là, anh nghi ngờ ký ức của Tố Diệp đã từng bị người khác sửa chữa.
Tố Diệp từ bỏ ý định lái ô tô, cô chọn cách đi lại thân thiện với môi trường, ngồi tàu điện ngầm tới Triều Dương Môn. Từ lúc đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm ở Triều Dương Môn, cô mới cảm thấy mình như vừa sống lại. Ga tàu được bó hẹp trong một không gian chật chội. Khoảng cách giữa người với người đạt tới một cấp độ gần sát chưa từng có. Vì khoảng cách tiếp xúc gần như bằng không, cô thậm chí còn không cần giơ tay cũng đủ tay vịn rồi, chỉ có điều chiếc áo dạ trên người cô đã sắp nhăn nhúm như một cái giẻ lau.
Đi ra khỏi Triều Dương Môn chưa được bao lâu, Tố Diệp mới thức được mình mặc hơi ít. Bình thường cô đều lái xe, có chịu lạnh cũng chỉ từ lúc ra khỏi cửa cho tới khi chui vào trong xe, thế mặc phong phanh đôi chút cũng chẳng hề gì. Hôm nay cô đặc biệt đi một đôi bốt cao cổ để chắn gió rét, mặc chiếc áo dạ trắng sữa mà mợ mua làm quà sinh nhật cho mình. Kể cả tránh rét thì cũng phải chú ý tới hình tượng một chút, phải không!
Kết quả là, gió lạnh kèm theo tuyết rơi nhiều vô số kể táp lên mặt cô, men theo cổ áo liều mang chui vào bên trong, khiến cô run lên cầm cập. Cuối cùng cô hiểu tại sao mấy cô gái đi tàu điện ngầm lại bọc người kín mít như cái bánh chưng rồi.
Cũng may phòng tâm lý của Đinh Tư Thừa khá gần ga tàu điện ngầm. Đi vào tòa nhà văn phòng, sự ấm áp cũng xua bớt cái rét buốt. Lúc này gương mặt nhỏ xíu, tái nhợt đi vì lạnh của Tố Diệp mới từ từ tìm lại được cảm giác.
Đinh Tư Thừa không hề tỏ ra quá ngạc nhiên hay bất ngờ về việc cô chủ động tìm tới anh. Thực tế là trông anh rất tiều tụy, trong mắt vẫn còn hằn những tia máu đỏ. Tố Diệp hiểu lầm rằng vì anh bận rộn lo mọi chuyện trước sau ngày cưới nên trông mới mệt mỏi đến vậy, vì vậy cô cũng không quá chú tâm. Cô hỏi tình hình của Lâm Yêu Yêu trước. Mấy hôm nay gọi điện cho cô ấy, cô phát hiện cô ấy toàn trả lời với thái độ ơ hờ, cô sợ họ lại xảy ra chuyện gì.
Đinh Tư Thừa nói mọi việc vẫn ổn, có lẽ mấy hôm nay bận rộn cho đám cưới nên cô ấy hơi mệt thôi.
Cô lại hỏi họ đã đi đăng ký kết hôn chưa. Đinh Tư Thừa có vẻ chần chừ giây lát, rồi gật đầu nói: Đăng ký rồi!
Tố Diệp chúc mừng mấy câu, quyết định ngày mai, ngày kia sẽ tìm Yêu Yêu trò chuyện. Cô còn phải chuẩn bị cho Yêu Yêu một phần quà lớn cho hôn lễ nữa.
Nói xong chuyện riêng, cô bèn nói rõ mục đích mình tới đây. Cô hy vọng Đinh Tư Thừa có thể làm trị liệu thôi miên cho cô một lần.
Sau khi loại trừ các bệnh thuộc các cơ quan khác trong cơ thể cô, Đinh Tư Thừa mới đồng ý. Anh dặn dò trợ lý trong vòng hai tiếng đồng hồ không tiếp khách, rồi bắt đầu trị liệu cho Tố Diệp.
Ban đầu Tố Diệp rất căng thẳng. Cô ngồi dựa vào ghế nhưng mãi vẫn không thể thả lỏng, chìm vào thôi miên.
Đinh Tư Thừa rất thoải mái, từ đầu tới cuối nhẹ nhàng dẫn dất. Cuối cùng, anh nói với cô: “Nếu em đã muốn giải quyết vấn đề thì phải thử hợp tác với anh, buông lỏng sự cảnh giác của em, như vậy mới có thể chìm vào trạng thái thôi miên tốt hơn.”
Tố Diệp cũng hiểu điểm này, nhưng cô biết rõ mình kỳ thực là người có tâm lý phòng bị. Cô thích kết giao bạn bè nhưng lại không hay chia sẻ những bí mật của mình. Cộng thêm cô đã theo nghề này rất nhiều năm nay, đã sớm quen với việc làm người lắng nghe. Đối với việc bỗng dưng có người nghe lén tiếng lòng mình, trong tiềm thức chắc chắn ban đầu sẽ có sự bài xích.
Cô biết bản thân mình phải có sự hợp tác, thế nên đang không ngừng tự thuyết phục mình.
“Tiểu Diệp! Anh là thầy hướng dẫn của em, bây giờ lại là bác sỹ trị liệu của em. Em phải tiếp nhận anh từ trong tâm tưởng, tin tưởng anh, nếu không anh sẽ không thể đi vào tiềm thức của em được.” Đinh Tư Thừa sát lại vị trí ngồi của cô, giọng nói nhẹ nhàng.
Tố Diệp hít sâu một hơi, gật đầu, rồi khẽ nhắm mắt lại.
“Được rồi, thả lỏng toàn thân!” Đinh Tư Thừa nhìn cô, trên nét mặt hiện lên một chút xót xa cùng một chút thương cảm. Nhất là khi thấy mặt cô cắt không còn hột máu, trái tim anh cũng nhói lên theo.
Nghĩ cũng đủ biết cô đang phải chịu một sự dày vò về tinh thần, thế nên bất luận thế nào anh cũng phải giúp cô.
Tố Diệp cố gắng từ từ thả lỏng bản thân, từ đầu tới chân, nghe theo chỉ dẫn của Đinh Tư Thừa. Dần dần, cô chìm vào trạng thái hôn mê…
Khi cô làm theo yêu cầu của Đinh Tư Thừa, tỉnh dậy khỏi cơn mê, tuyết ngoài trời rơi có vẻ nhiều hơn. Từng lớp tuyết cứ thế dày thêm trong im lặng. Thế giới trắng xóa ngoài kia cùng hoàn cảnh làm việc sạch sẽ lịch sự của cô tạo nên một không gian tĩnh mịch.
Đinh Tư Thừa đưa đoạn băng ghi âm vào máy tính, sắc mặt có vẻ nặng nề.
Cô thấy vậy liền có dự cảm chẳng lành, bèn đứng dậy đi tới trước bàn anh, hỏi: “Em… rốt cuộc bị làm sao?”
Đinh Tư Thừa bảo cô ngồi xuống, rồi anh đi tới máy nước rót hai cốc nước, đặt một cốc xuống trước mặt cô rồi hỏi: “Trước đây em đã từng tiếp nhận trị liệu thôi miên của ai khác chưa?”
Tố Diệp không cần nghĩ mà trả lời ngay: “Đương nhiên là chưa!”
Đinh Tư Thừa trầm ngâm.
“Sao vậy?”
Đinh Tư Thừa nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng anh mỉm cười rất nhanh: “Không có gì, anh tiện thì hỏi vậy thôi.”
“Em có vấn đề gì sao?” Cô cảm thấy không bình thường.
Đinh Tư Thừa kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện với cô: “Tiểu Diệp! Em cũng biết là thông qua thôi miên có thể phát hiện ra ngay vấn đề của em. Nói thật là, em vẫn chưa thể quên được cái chết của Tưởng Bân.”
Tố Diệp chần chừ.
Đinh Tư Thừa bật đoạn băng ghi âm trong máy tính lên, kéo tới một thời điểm trên đó, rồi cho phát.
Bên trong là tiếng hai người đối thoại.
“Em đi theo luồng ánh sáng đó, đi từ từ thôi, qua luồng ánh sáng ấy em nhìn thấy gì?”
“Em… nhìn thấy một người.”
“Đàn ông hay phụ nữ?”
“Đàn ông!”
“Em quen người đó chứ?”
“Đó là… Tưởng Bân!”
“Cậu ấy trông như thế nào?”
“Anh ấy… rất cao, khi cười trông rất đẹp.”
“Trông cậu ấy có giống Niên Bách Ngạn không?”
“Niên Bách Ngạn? … Đó là ai?”
Tố Diệp nghe xong nét mặt chợt cứng đờ, tròn mắt há miệng.
“Em và Tưởng Bân quen nhau như thế nào?”
“Em…”
Tiếng cô dừng lại mấy giây trong băng ghi âm, rồi chậm rãi nói: “Bọn em… quen nhau từ khi còn nhỏ.”
“Là hàng xóm sao?”
Băng ghi âm lại một lần nữa im lặng. Tố Diệp hiểu đây là khi tiềm thức của cô gặp trở ngại. Lúc này bác sỹ trị liệu cần chỉ dẫn. Quả nhiên, trong băng, Đinh Tư Thừa lên tiếng: “Thôi được rồi! Chúng ta sẽ quay về ngày em còn nhỏ. Em men theo một con đường rất dài, rất dài rồi tiếp tục đi về phía trước… đi từ từ, chậm rãi. Phía trước rất tối, em đang cố gắng tìm lối ra…”
Giọng nói của anh rất mềm mại, kiên nhẫn gợi mở cho ý thức của cô.
“Em nhìn thấy một bé gái.”
“Còn nhìn thấy gì nữa không?”
“Một đàn chó đang đuổi theo bé gái ấy.”
“Em thấy bé gái đó khoảng mấy tuổi?”
“Tầm khoảng… ba bốn tuổi gì đó.”
“Giờ em bé ấy đang làm gì?”
“Đang chạy thục mạng, cô bé rất sợ hãi…”
“Em hãy bước tới giúp đỡ cô bé ấy đi.”
“Không, có một cậu bé đang giúp đỡ cô bé ấy, cậu ấy kéo cô bé chạy…”
“Vậy được, em đi theo họ, cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của họ.”
Đoạn băng lại ngắt quãng.
“Em nhìn rõ chưa?”
“Cô bé là em, cậu bé là… Tưởng Bân.”
“Hai người đã quen nhau từ lúc đó?”
“Đúng vậy…”
“Sau đó vẫn luôn ở bên nhau?”
“Không, anh ấy rất bận…”
“Cậu ấy thích leo núi?”
“Phải.”
“Ngoài leo núi ra, cậu ấy còn làm nghề gì nữa?”
“Anh ấy… kinh doanh đá quý.”
Đoạn băng ngừng lại.
Bên ngoài, Tố Diệp đã trợn tròn mắt từ lâu. Mãi một lúc sau, cô mới chỉ vào máy tính nói: “Tưởng Bân… sao lại đi kinh doanh đá quý rồi?”
“Trong tiềm thức, em đã trộn lẫn Niên Bách Ngạn và Tưởng Bân vào thành một người rồi.” Đinh Tư Thừa chau mày.
“Sao có thể?”
Đinh Tư Thừa thở dài: “Tiểu Diệp à! Anh nghi ngờ ký ức của em có vấn đề. Giống như một cái máy tính mà chu trình bị hỗn loạn vậy, cần phải được xử lý, sắp xếp lại mới được.”
“Việc này…”
“Ký ức có khi cũng sai sót, nhưng tiềm thức thì rất chân thực. Vì ký ức của em có vấn đề nên mới khiến cho tiềm thức nhắc nhở em rằng trí nhớ của em rất hỗn loạn. Đây cũng là nguyên nhân em bắt đầu không phân biệt được thực hay mơ.”
“Tại sao em không còn nhớ hình dáng của Tưởng Bân nữa?”
“Rất bình thường. Cái chết của Tưởng Bân đối với em mà nói như một cú đánh trí mạng. Có lẽ trước đây tình cảm của hai người thật sự rất tốt, thế nên em vốn không thể chấp nhận chuyện cậu ấy đã qua đời. Còn sự xuất hiện của Niên Bách Ngạn lại vừa hay có thể bổ sung cho chỗ khuyết trong ký ức của em. Em ký gửi hình ảnh của Tưởng Bân lên Niên Bách Ngạn. Đây chính là yêu cầu và sự thỏa mãn nói theo góc độ tâm lý học. Đại não của em đã khởi động cơ chế tự xóa đi hình ảnh của Tưởng Bân, đây là một cách bình thường để bảo vệ sinh lý.”
“Lẽ nào em và Tưởng Bân quen nhau từ nhỏ? Sao em không nhớ gì hết?” Lẽ nào cậu bé thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô là Tưởng Bân.
“Không, Tiểu Diệp! Khả năng phòng ngự tâm lý của một người rất mạnh. Tiềm thức có khả năng cũng sẽ bị che đậy.” Đinh Tư Thừa phủ định giả thiết của cô: “Điều chúng ta có thể làm chỉ là lựa chọn là những gì thực tế nhất từ trong tiềm thức của em. Điều này cần có thời gian.”
Tố Diệp khẽ cắn môi.
“Tiểu Diệp! Anh có một đề nghị, em tạm gác công việc của mình lại.” Đinh Tư Thừa đứng dậy đi về phía bàn làm việc, lập cho cô một bệnh án cá nhân mới, vừa ghi vừa nói: “Trí nhớ của em bây giờ có vấn đề, không phải là bị bệnh. Bây giờ chỉ có thể chứng minh nó xuất phát từ tâm lý của em, thế nên sẽ thuộc về phạm trù trị liệu của anh. Tình trạng của em không thích hợp tiếp tục nhận các án, vì anh sợ để càng lâu tình trạng của em sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.”
“Không làm việc ư?” Tố Diệp bàng hoàng, làm sao được?
“Hơn nữa, anh hy vọng có được sự đồng ý của em, tiếp tục hẹn em làm trị liệu thôi miên một lần nữa. Hôm nay chỉ đạt được đến mức độ này, thực tế là phần về sau em bắt đầu không hợp tác, năng lực bài xích trong tiềm thức của em quá mạnh.”
“Chuyện này nói lên điều gì?”
“Chứng tỏ… trong đầu em cất giấu một bí mật quan trọng. Bí mật này có lẽ chính là chìa khóa cho tất cả những vấn đề của em.”
Tố Diệp nghe mà kinh hãi trong lòng.
Đinh Tư Thừa nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp em.” Còn một chuyện đáng sợ khác mà anh chưa nói với cô. Đó chính là, anh nghi ngờ ký ức của Tố Diệp đã từng bị người khác sửa chữa.
/727
|