Gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, sau đó nảy sinh mâu thuẫn để mài mòn lẫn nhau. Mài đi những tính cách khác biệt, những tiêu chuẩn hành vi không thống nhất mà dẫn tới những cuộc tranh cãi hết lần này tới lần khác.
Từ phòng bệnh của Tố Đông đi ra, Phương Tiếu Bình tiễn hai người họ ra đại sảnh của bệnh viện. Từ đây có thể nhìn thấy những bệnh nhân từ vườn hoa đi dạo trở về. Họ được người thân đẩy bằng xe lăn, đội mũ trên đỉnh đầu, sắc mặt nhợt nhạt, phờ phạc. Khi họ đi qua người Tố Diệp, dường như cô có thể cảm nhận được mùi vị của cái chết.
Ra khỏi cửa, Tố Diệp không để mợ tiếp tục tiễn nữa.
Cô dừng bước, hít sâu một hơi để làm dịu cảm giác ngột ngạt trong lòng: “Mợ! Con nghe Tố Khải nói hai người đã quyết định. Bệnh tình của cậu thật sự không thể làm phẫu thuật sao?”
Nếu có thể làm phẫu thuật, chứng tỏ vẫn còn hy vọng. Điều đáng sợ nhất là, ngay cả bác sỹ cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận khó xử là chờ đợi và quan sát.
Sau khi nghe thấy những lời này, bà ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn. Sắc mặt của anh không có gì khác biệt. Bà suy nghĩ rồi nói: “Ban đầu bác sỹ nói có thể xem xét việc làm phẫu thuật. Nhưng về sau, chẳng phải Bách Ngạn đã tìm chuyên gia tới hội chẩn sao? Sau khi chuyên gia xem qua kết quả thì cho rằng bệnh tình đã rất nghiêm trọng rồi. Tế bào ung thư đã lan sang bên phổi còn lại. Tình hình như vậy không thể tiến hành phẫu thuật được. Cách duy nhất để điều trị chính là xạ trị và hóa trị. Vị bác sỹ Đông Y của bệnh viện Hiệp Hòa mà Bách Ngạn giới thiệu cũng nói, muốn bệnh nhân tiếp nhận xạ trị và hóa trị, kết hợp với trị bệnh bằng Đông y, thực chất chỉ là để nâng cao khả năng miễn dịch. Còn muốn chữa dứt điểm hoàn toàn là điều không thể. Có Đông y phụ giúp là để bệnh nhân trước khi ra đi không phải đau đớn…”
Nói tới đây, Phương Tiếu Bình cúi đầu, giơ tay gạt nước mắt.
Cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực mỗi lúc một rõ nét. Tố Diệp cảm thấy mỗi lần hít thở đều vô cùng khó khăn.
“Thật sự không còn bất kỳ cách nào nữa sao?” Cô hỏi Niên Bách Ngạn.
Từ trước tới nay, cô luôn cho rằng không có việc gì Niên Bách Ngạn không thể làm được. Thế nên vào lúc này, cô cũng ích kỷ đem toàn bộ hy vọng ký gửi vào Niên Bách Ngạn. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, mình hỏi như vậy, dựa dẫm như vậy, chẳng qua chỉ là muốn tìm một chút ký thác tinh thần mà thôi.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt tái xanh của cô, giơ tay cài mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, hồi lâu không nói gì.
Tố Diệp cảm thấy trời đất như tối sầm lại. Cô cất giọng khàn khàn: “Em có thể đưa cậu ra nước ngoài, nước ngoài…”
Phương Tiếu Bình sững người.
Niên Bách Ngạn chỉ khẽ nâng gương mặt cô lên: “Anh đã gửi fax hồ sơ bệnh án của cậu tới các chuyên gia ở nước ngoài. Kết quả chẩn đoán của họ thật ra cũng không khác gì trong nước.”
Tinh thần Tố Diệp hoảng loạn, đầu cô ong ong.
“Tiểu Diệp à! Ý của cậu và Tiểu Khải là không muốn để cậu con phải khổ sở nữa. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, mợ cũng đã nhìn thấy những bệnh nhân phải làm xạ trị, hóa trị. Đó thật sự không phải nỗi đau người thường có thể chịu đựng nổi. Con nghĩ mà xem, giết chết hết tất cả các tế bào dù tốt dù xấu trên cơ thể, liệu có không đau được không? Mợ và nó định dùng thuốc Nam để khống chế. Bây giờ cậu con vẫn chưa biết sự tình, thế nên tinh thần vẫn chưa suy sụp. Con làm tâm lý mà, con phải biết tâm lý của người bệnh là quan trọng nhất. Một khi thật sự đẩy cậu vào phòng hóa trị, cậu chắc chắn sẽ hiểu ra bệnh tình của mình. Tới lúc ấy mà kiệt quệ, bệnh đã không chữa được, mà những ngày tháng sau đó cũng chỉ có thể sống trong đau khổ mà thôi.”
Tố Diệp hoang mang, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng: “Con nhớ hình như phòng nghiên cứu y học của trường con có vị tiến sỹ chuyên cấy ghép tế bào…”
Niên Bách Ngạn nhìn cô đau lòng, rất lâu sau mới khẽ gọi tên cô: “Diệp Diệp…”
“Cái cấy ghép tế bào mà con nói, mợ cũng nghe chuyên gia nói rồi. Kỹ thuật này không phải có thể ngăn ngừa tế bào ung thư gia tăng, giống như ung thư phổi là không thể.” Phương Tiếu Bình khẽ ngắt lời Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn thở dài, nhẹ nhàng nói: “Diệp Diệp! Hãy tin anh! Chỉ cần có thể nghĩ ra cách gì, anh sẽ lập tức đi làm ngay.”
Tố Diệp mệt mỏi gật đầu.
“Bây giờ hôn lễ của hai đứa đã định ngày rồi, trong mắt cậu đây là chuyện vui hàng đầu. Kết hôn sớm đi, cậu con cũng sớm bớt lo lắng.”
“Yên tâm đi!” Niên Bách Ngạn khẽ ôm lấy Tố Diệp…
Tố Diệp khăng khăng muốn cầm quần áo về giặt cho mợ, thế nên buổi tối cô quyết định ở lại Đông Tây, ngày hôm sau sẽ tới thẳng bệnh viện. Niên Bách Ngạn biết không khuyên được cô, đành phải đồng ý. Anh lái xe đưa cô về đó.
Bầu không khí giữa hai người rất yên lặng. Có lẽ mỗi người đều đang mang một tâm sự riêng.
Anh bật nhạc. Tiếng nhạc cũng khẽ khàng, không hề kích thích.
Tố Diệp ngồi trên ghế lái phụ, im lặng nhìn ra ngoài cửa xe. Giao thông không thông thoáng cho lắm. Những ngôi nhà cũng lùi về sau rất chậm. Xe lúc đi lúc dừng.
Nhưng Tố Diệp chẳng hề hay biết. Cô hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Cô nhớ lại những tháng ngày thơ ấu nghịch ngợm, quậy phá cùng Tố Khải ở nhà cậu, nhớ ngày mẹ mất, cậu nói với cô rằng: Đừng sợ, con còn có cậu!, nhớ lại chuyện cô giấu cậu xin một suất học bổng ở một trường đại học nước ngoài, cậu động viên nhưng lại quyến luyến, nhớ những khi cậu ở nhà ngâm nga mấy khúc kinh kịch… Sau đó là nhớ tới bệnh tình của cậu hiện giờ.
Tất cả khiến cô thắt ruột thắt gan.
Cô thật sự rất sợ rằng đến ngày cưới của mình, cô sẽ chẳng thể cười nổi.
Đúng thế! Còn đám cưới của cô và Niên Bách Ngạn.
Phía trước đèn đỏ bật sáng.
Chiếc xe từ từ dừng lại.
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp ngồi bên cạnh. Thấy cô cứ dựa mãi vào cửa, bất động, anh đau lòng, giơ tay khoác nhẹ lên vai cô. Lúc ấy cô mới tỉnh lại, nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang.
Giống như vừa làm kinh động tới giấc mơ của cô, ánh mắt Niên Bách Ngạn nhuốm màu xót xa.
“Diệp Diệp! Nghe này! Trên đời này không có cái hố nào không thể vượt qua. Bây giờ việc quan trọng nhất mà em phải làm là về tới nhà mợ, ngủ một giấc thật ngon. Vì bây giờ tình trạng của em rất tệ, có hiểu không?” Giọng anh nửa cưỡng ép nửa dỗ dành.
Tố Diệp hít sâu. Tuy rằng cô sợ mình chẳng thể ngủ nổi nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, sau đó buông ra, tiếp tục lái xe.
Lần này Tố Diệp không rời mắt đi, mà ngây ngốc nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm vô lăng của Niên Bách Ngạn. Tay anh rộng lớn, mạnh mẽ, có thể mang tới cho người ta hy vọng, đồng thời cũng có thể sớm nắng chiều mưa.
Cô nghĩ tới đám cưới sắp tổ chức của họ.
Quan hệ của con người và con người thật kỳ lạ.
Một ngày trước còn đối mặt với bờ vực chia tay, một ngày sau đã kết mối dây vững chắc.
Quen biết Niên Bách Ngạn giống như một cuộc gặp gỡ của định mệnh.
Từ khoảnh khắc đâm vào lòng anh lúc ở quán bar, Thượng đế đã bật nút khởi động cho họ đi từ gặp gỡ tới yêu nhau. Thế là họ cũng bước theo những tính toán từ trước của Người.
Gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, sau đó nảy sinh mâu thuẫn để mài mòn lẫn nhau. Mài đi những tính cách khác biệt, những tiêu chuẩn hành vi không thống nhất mà dẫn tới những cuộc tranh cãi hết lần này tới lần khác.
Cô những tưởng cả đời này đã không có duyên được nắm tay người đàn ông này nữa.
Nhưng trong lòng cô vẫn ích kỷ nghĩ rằng, anh vẫn quan tâm tới cô.
Mâu thuẫn của đàn ông luôn không giống với phụ nữ.
Giống như cô, một mặt không dám dựa dẫm vào chuyện tình cảm này, nhưng một mặt lại lưu luyến không quên.
Sau khi Niên Bách Ngạn nói rằng anh sẽ lấy Joey, Tố Diệp mới hiểu bản thân mình. Thật ra đau lòng hay buồn khổ hơn nữa thì cô vẫn tham lam muốn hưởng thụ sự quan tâm của anh. Khoảnh khắc ấy, dù đang dằn vặt trong đớn đau, cô vẫn hạnh phúc.
Thế nên cô không thể chịu đựng được nếu anh lấy người phụ nữ khác.
Thậm chí có thể nói, cô suy nghĩ một cách ích kỷ rằng, nếu cô đã không có được thì người phụ nữ khác cũng không thể có.
Chỉ có điều, cô không ngờ rằng mọi chuyện chuyển biến quá đột ngột.
Niên Bách Ngạn nhận ra cô đang nhìn mình. Anh liếc mắt về phía cô rồi khẽ cười: “Nghĩ gì vậy?”
Lúc này Tố Diệp mới bước ra khỏi trạng thái mơ mộng. Cô mở miệng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đám cưới của chúng ta… có phải gấp gáp quá không?” Ngày 12, chẳng phải là chỉ còn một tuần nữa sao.
Cô chẳng biết tại sao anh lại bất ngờ nói ra một ngày chính xác như vậy.
“Mợ nói đúng, cưới sớm hay cưới muộn cũng như nhau, chi bằng cứ cưới luôn!” Niên Bách Ngạn mỉm cười.
Tố Diệp nhìn anh: “Câu ấy mợ nói sau khi anh đã định ngày cưới.”
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười.
“Đừng hiểu lầm! Anh chỉ cảm thấy cưới sớm một chút cũng tốt.” Niên Bách Ngạn xoay vô lăng, nhân lúc rẽ nhìn cô một cái rồi nói tiếp: “Phải! Ngày 12 đúng là có hơi gấp, nhưng vừa hay là cuối tuần, cũng tiện lắm. Yên tâm đi! Tất cả mọi việc chuẩn bị cho đám cưới em không cần lo, em cứ làm việc của em thôi!”
Tố Diệp mím môi: “Lúc này em cũng chẳng có tâm trạng ngồi không.”
Niên Bách Ngạn trầm mặc giây lát, rồi nắm lấy tay cô, nhìn thẳng về phía trước: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.”
Giống như đang nói chuyện của cậu, lại giống như đang nói về họ.
“Vậy… em cần phải làm những gì?” Đám cưới là của hai người, cô chẳng làm gì cũng không hay cho lắm.
Niên Bách Ngạn kéo tay cô lại, đặt lên môi, hôn nhẹ: “Có hai việc. Một là em nghĩ xem muốn mời bạn bè, người thân nào tới tham gia thì lên một danh sách rồi đưa anh. Còn về việc thông báo và đón tiếp thì anh sẽ lo. Anh chỉ cần em viết danh sách là được rồi.”
Ngón tay Tố Diệp chọc vào mấy sợi râu của anh, ngưa ngứa. Cô rút tay về, lẩm bẩm: “Giọng điệu hệt như sếp.”
Niên Bách Ngạn phì cười: “Đừng có mà hẹp hòi!”
“Ai hẹp hòi chứ?” Tố Diệp trừng mắt lườm anh: “Thế còn chuyện thứ hai?”
Thấy đường đã thoáng hơn, Niên Bách Ngạn bắt đầu tăng tốc. Nhà cửa hai bên cũng chạy nhanh vùn vụt.
“Chuyện thứ hai lại càng đơn giản hơn. Cả đời này chỉ cần hết lòng yêu anh là được rồi.”
Tim cô cũng bay nhanh theo tốc độ xe. Cô quay mặt đi, ngượng nghịu nói: “Em lấy anh không phải vì em yêu anh đâu đấy. Nếu không có chuyện của cậu, em chẳng thèm lấy anh!”
Con người luôn làm mấy việc khó hiểu trong những giờ phút căng thẳng.
Ví dụ như sáng nay cô đi chân đất xông vào phòng họp nói rằng, cô không muốn anh lấy Joey.
Cảnh đó thật là mất mặt. Trong phòng còn bao nhiêu người, nhất định họ sẽ nghĩ cô đang cầu hôn anh.
Còn người đàn ông trước mặt, rõ ràng đang thể hiện bộ mặt đắc chí. Cô tưởng cô nói vậy anh sẽ vui mừng khôn xiết, hoặc là thể hiện một số hành động kích động hơn nữa. Ai ngờ, cả biểu cảm lẫn hành vi của anh đều quá đỗi bình tĩnh. Cái vẻ thản nhiên ấy cứ như là anh đã đoán trước mọi việc vậy.
Cô ghét cái điệu bộ hờ hững của anh!
Nếu đã thiệt thòi về hành động thì ăn nói ít nhất cũng nên chiếm thế thượng phong một chút chứ?
Niên Bách Ngạn nghe xong không hề giận dữ. Anh giơ tay lên, bất thình lình cốc vào đầu cô một cái. Tố Diệp đau đến nhe răng, đập lại anh coi như đánh trả, rồi cao giọng tố cáo: “Anh đánh phụ nữ?!”
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười: “Em thẹn quá hóa giận phải không? Từ lúc em cầu hôn anh đến giờ, vẫn chưa nuốt được cục tức này xuống phải không?”
“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp trợn trừng hai mắt: “Ai cầu hôn anh hả?”
“Sáng sớm nay, trước mặt rất nhiều người trong phòng họp!” Niên Bách Ngạn đáp nhẹ như không.
Tố Diệp căng thẳng: “Đó không phải là cầu hôn, không phải!”
“Ơ? Thế không gọi là cầu hôn gọi là gì?” Niên Bách Ngạn bật lại.
Tố Diệp nhất thời cứng họng. Đến cô làm xong còn cảm thấy không khác gì cầu hôn, trách chi người ta hiểu lầm. Cô liếm môi, để mặt mình được dài thêm một chút, bèn nghiến răng nói: “Em kết hôn không phải vì em yêu anh, không phải!” Có cảm giác chỉ lặp lại câu trước đó.
Niên Bách Ngạn hiếm khi tâm trạng vui vẻ. Anh gật đầu: “Được, anh biết rồi!”
“Anh biết ư? Không yêu anh cũng được sao?”
Niên Bách Ngạn cong môi đáp: “Cả đời người lần đầu tiên được người ta cầu hôn, cảm giác thành công này vượt qua tất cả.”
Mặt Tố Diệp lập tức đỏ bừng. Một giây sau cô đấm liên tiếp vào người anh.
Anh tránh không được, đành giơ một tay ra ôm chặt lấy cô.
“Tiểu nha đầu! Anh đang lái xe đấy, em định mưu sát chồng à?”
Tố Diệp lập tức ngồi im, tim đập thình thịch, để mặc anh ôm mình như vậy.
Thấy cô ngoan ngoãn hơn, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, nắm chặt tay cô.
“Tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?” Anh khẽ hỏi.
Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra dụng ý của anh, sống mũi chợt cay xè…
Từ phòng bệnh của Tố Đông đi ra, Phương Tiếu Bình tiễn hai người họ ra đại sảnh của bệnh viện. Từ đây có thể nhìn thấy những bệnh nhân từ vườn hoa đi dạo trở về. Họ được người thân đẩy bằng xe lăn, đội mũ trên đỉnh đầu, sắc mặt nhợt nhạt, phờ phạc. Khi họ đi qua người Tố Diệp, dường như cô có thể cảm nhận được mùi vị của cái chết.
Ra khỏi cửa, Tố Diệp không để mợ tiếp tục tiễn nữa.
Cô dừng bước, hít sâu một hơi để làm dịu cảm giác ngột ngạt trong lòng: “Mợ! Con nghe Tố Khải nói hai người đã quyết định. Bệnh tình của cậu thật sự không thể làm phẫu thuật sao?”
Nếu có thể làm phẫu thuật, chứng tỏ vẫn còn hy vọng. Điều đáng sợ nhất là, ngay cả bác sỹ cũng chỉ có thể đưa ra một kết luận khó xử là chờ đợi và quan sát.
Sau khi nghe thấy những lời này, bà ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn. Sắc mặt của anh không có gì khác biệt. Bà suy nghĩ rồi nói: “Ban đầu bác sỹ nói có thể xem xét việc làm phẫu thuật. Nhưng về sau, chẳng phải Bách Ngạn đã tìm chuyên gia tới hội chẩn sao? Sau khi chuyên gia xem qua kết quả thì cho rằng bệnh tình đã rất nghiêm trọng rồi. Tế bào ung thư đã lan sang bên phổi còn lại. Tình hình như vậy không thể tiến hành phẫu thuật được. Cách duy nhất để điều trị chính là xạ trị và hóa trị. Vị bác sỹ Đông Y của bệnh viện Hiệp Hòa mà Bách Ngạn giới thiệu cũng nói, muốn bệnh nhân tiếp nhận xạ trị và hóa trị, kết hợp với trị bệnh bằng Đông y, thực chất chỉ là để nâng cao khả năng miễn dịch. Còn muốn chữa dứt điểm hoàn toàn là điều không thể. Có Đông y phụ giúp là để bệnh nhân trước khi ra đi không phải đau đớn…”
Nói tới đây, Phương Tiếu Bình cúi đầu, giơ tay gạt nước mắt.
Cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực mỗi lúc một rõ nét. Tố Diệp cảm thấy mỗi lần hít thở đều vô cùng khó khăn.
“Thật sự không còn bất kỳ cách nào nữa sao?” Cô hỏi Niên Bách Ngạn.
Từ trước tới nay, cô luôn cho rằng không có việc gì Niên Bách Ngạn không thể làm được. Thế nên vào lúc này, cô cũng ích kỷ đem toàn bộ hy vọng ký gửi vào Niên Bách Ngạn. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, mình hỏi như vậy, dựa dẫm như vậy, chẳng qua chỉ là muốn tìm một chút ký thác tinh thần mà thôi.
Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt tái xanh của cô, giơ tay cài mấy sợi tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, hồi lâu không nói gì.
Tố Diệp cảm thấy trời đất như tối sầm lại. Cô cất giọng khàn khàn: “Em có thể đưa cậu ra nước ngoài, nước ngoài…”
Phương Tiếu Bình sững người.
Niên Bách Ngạn chỉ khẽ nâng gương mặt cô lên: “Anh đã gửi fax hồ sơ bệnh án của cậu tới các chuyên gia ở nước ngoài. Kết quả chẩn đoán của họ thật ra cũng không khác gì trong nước.”
Tinh thần Tố Diệp hoảng loạn, đầu cô ong ong.
“Tiểu Diệp à! Ý của cậu và Tiểu Khải là không muốn để cậu con phải khổ sở nữa. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, mợ cũng đã nhìn thấy những bệnh nhân phải làm xạ trị, hóa trị. Đó thật sự không phải nỗi đau người thường có thể chịu đựng nổi. Con nghĩ mà xem, giết chết hết tất cả các tế bào dù tốt dù xấu trên cơ thể, liệu có không đau được không? Mợ và nó định dùng thuốc Nam để khống chế. Bây giờ cậu con vẫn chưa biết sự tình, thế nên tinh thần vẫn chưa suy sụp. Con làm tâm lý mà, con phải biết tâm lý của người bệnh là quan trọng nhất. Một khi thật sự đẩy cậu vào phòng hóa trị, cậu chắc chắn sẽ hiểu ra bệnh tình của mình. Tới lúc ấy mà kiệt quệ, bệnh đã không chữa được, mà những ngày tháng sau đó cũng chỉ có thể sống trong đau khổ mà thôi.”
Tố Diệp hoang mang, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng: “Con nhớ hình như phòng nghiên cứu y học của trường con có vị tiến sỹ chuyên cấy ghép tế bào…”
Niên Bách Ngạn nhìn cô đau lòng, rất lâu sau mới khẽ gọi tên cô: “Diệp Diệp…”
“Cái cấy ghép tế bào mà con nói, mợ cũng nghe chuyên gia nói rồi. Kỹ thuật này không phải có thể ngăn ngừa tế bào ung thư gia tăng, giống như ung thư phổi là không thể.” Phương Tiếu Bình khẽ ngắt lời Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn thở dài, nhẹ nhàng nói: “Diệp Diệp! Hãy tin anh! Chỉ cần có thể nghĩ ra cách gì, anh sẽ lập tức đi làm ngay.”
Tố Diệp mệt mỏi gật đầu.
“Bây giờ hôn lễ của hai đứa đã định ngày rồi, trong mắt cậu đây là chuyện vui hàng đầu. Kết hôn sớm đi, cậu con cũng sớm bớt lo lắng.”
“Yên tâm đi!” Niên Bách Ngạn khẽ ôm lấy Tố Diệp…
Tố Diệp khăng khăng muốn cầm quần áo về giặt cho mợ, thế nên buổi tối cô quyết định ở lại Đông Tây, ngày hôm sau sẽ tới thẳng bệnh viện. Niên Bách Ngạn biết không khuyên được cô, đành phải đồng ý. Anh lái xe đưa cô về đó.
Bầu không khí giữa hai người rất yên lặng. Có lẽ mỗi người đều đang mang một tâm sự riêng.
Anh bật nhạc. Tiếng nhạc cũng khẽ khàng, không hề kích thích.
Tố Diệp ngồi trên ghế lái phụ, im lặng nhìn ra ngoài cửa xe. Giao thông không thông thoáng cho lắm. Những ngôi nhà cũng lùi về sau rất chậm. Xe lúc đi lúc dừng.
Nhưng Tố Diệp chẳng hề hay biết. Cô hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Cô nhớ lại những tháng ngày thơ ấu nghịch ngợm, quậy phá cùng Tố Khải ở nhà cậu, nhớ ngày mẹ mất, cậu nói với cô rằng: Đừng sợ, con còn có cậu!, nhớ lại chuyện cô giấu cậu xin một suất học bổng ở một trường đại học nước ngoài, cậu động viên nhưng lại quyến luyến, nhớ những khi cậu ở nhà ngâm nga mấy khúc kinh kịch… Sau đó là nhớ tới bệnh tình của cậu hiện giờ.
Tất cả khiến cô thắt ruột thắt gan.
Cô thật sự rất sợ rằng đến ngày cưới của mình, cô sẽ chẳng thể cười nổi.
Đúng thế! Còn đám cưới của cô và Niên Bách Ngạn.
Phía trước đèn đỏ bật sáng.
Chiếc xe từ từ dừng lại.
Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn Tố Diệp ngồi bên cạnh. Thấy cô cứ dựa mãi vào cửa, bất động, anh đau lòng, giơ tay khoác nhẹ lên vai cô. Lúc ấy cô mới tỉnh lại, nhìn anh bằng ánh mắt hoang mang.
Giống như vừa làm kinh động tới giấc mơ của cô, ánh mắt Niên Bách Ngạn nhuốm màu xót xa.
“Diệp Diệp! Nghe này! Trên đời này không có cái hố nào không thể vượt qua. Bây giờ việc quan trọng nhất mà em phải làm là về tới nhà mợ, ngủ một giấc thật ngon. Vì bây giờ tình trạng của em rất tệ, có hiểu không?” Giọng anh nửa cưỡng ép nửa dỗ dành.
Tố Diệp hít sâu. Tuy rằng cô sợ mình chẳng thể ngủ nổi nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Niên Bách Ngạn giơ tay vuốt nhẹ tóc cô, sau đó buông ra, tiếp tục lái xe.
Lần này Tố Diệp không rời mắt đi, mà ngây ngốc nhìn thẳng vào bàn tay đang nắm vô lăng của Niên Bách Ngạn. Tay anh rộng lớn, mạnh mẽ, có thể mang tới cho người ta hy vọng, đồng thời cũng có thể sớm nắng chiều mưa.
Cô nghĩ tới đám cưới sắp tổ chức của họ.
Quan hệ của con người và con người thật kỳ lạ.
Một ngày trước còn đối mặt với bờ vực chia tay, một ngày sau đã kết mối dây vững chắc.
Quen biết Niên Bách Ngạn giống như một cuộc gặp gỡ của định mệnh.
Từ khoảnh khắc đâm vào lòng anh lúc ở quán bar, Thượng đế đã bật nút khởi động cho họ đi từ gặp gỡ tới yêu nhau. Thế là họ cũng bước theo những tính toán từ trước của Người.
Gặp nhau, biết nhau, yêu nhau, sau đó nảy sinh mâu thuẫn để mài mòn lẫn nhau. Mài đi những tính cách khác biệt, những tiêu chuẩn hành vi không thống nhất mà dẫn tới những cuộc tranh cãi hết lần này tới lần khác.
Cô những tưởng cả đời này đã không có duyên được nắm tay người đàn ông này nữa.
Nhưng trong lòng cô vẫn ích kỷ nghĩ rằng, anh vẫn quan tâm tới cô.
Mâu thuẫn của đàn ông luôn không giống với phụ nữ.
Giống như cô, một mặt không dám dựa dẫm vào chuyện tình cảm này, nhưng một mặt lại lưu luyến không quên.
Sau khi Niên Bách Ngạn nói rằng anh sẽ lấy Joey, Tố Diệp mới hiểu bản thân mình. Thật ra đau lòng hay buồn khổ hơn nữa thì cô vẫn tham lam muốn hưởng thụ sự quan tâm của anh. Khoảnh khắc ấy, dù đang dằn vặt trong đớn đau, cô vẫn hạnh phúc.
Thế nên cô không thể chịu đựng được nếu anh lấy người phụ nữ khác.
Thậm chí có thể nói, cô suy nghĩ một cách ích kỷ rằng, nếu cô đã không có được thì người phụ nữ khác cũng không thể có.
Chỉ có điều, cô không ngờ rằng mọi chuyện chuyển biến quá đột ngột.
Niên Bách Ngạn nhận ra cô đang nhìn mình. Anh liếc mắt về phía cô rồi khẽ cười: “Nghĩ gì vậy?”
Lúc này Tố Diệp mới bước ra khỏi trạng thái mơ mộng. Cô mở miệng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đám cưới của chúng ta… có phải gấp gáp quá không?” Ngày 12, chẳng phải là chỉ còn một tuần nữa sao.
Cô chẳng biết tại sao anh lại bất ngờ nói ra một ngày chính xác như vậy.
“Mợ nói đúng, cưới sớm hay cưới muộn cũng như nhau, chi bằng cứ cưới luôn!” Niên Bách Ngạn mỉm cười.
Tố Diệp nhìn anh: “Câu ấy mợ nói sau khi anh đã định ngày cưới.”
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười.
“Đừng hiểu lầm! Anh chỉ cảm thấy cưới sớm một chút cũng tốt.” Niên Bách Ngạn xoay vô lăng, nhân lúc rẽ nhìn cô một cái rồi nói tiếp: “Phải! Ngày 12 đúng là có hơi gấp, nhưng vừa hay là cuối tuần, cũng tiện lắm. Yên tâm đi! Tất cả mọi việc chuẩn bị cho đám cưới em không cần lo, em cứ làm việc của em thôi!”
Tố Diệp mím môi: “Lúc này em cũng chẳng có tâm trạng ngồi không.”
Niên Bách Ngạn trầm mặc giây lát, rồi nắm lấy tay cô, nhìn thẳng về phía trước: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.”
Giống như đang nói chuyện của cậu, lại giống như đang nói về họ.
“Vậy… em cần phải làm những gì?” Đám cưới là của hai người, cô chẳng làm gì cũng không hay cho lắm.
Niên Bách Ngạn kéo tay cô lại, đặt lên môi, hôn nhẹ: “Có hai việc. Một là em nghĩ xem muốn mời bạn bè, người thân nào tới tham gia thì lên một danh sách rồi đưa anh. Còn về việc thông báo và đón tiếp thì anh sẽ lo. Anh chỉ cần em viết danh sách là được rồi.”
Ngón tay Tố Diệp chọc vào mấy sợi râu của anh, ngưa ngứa. Cô rút tay về, lẩm bẩm: “Giọng điệu hệt như sếp.”
Niên Bách Ngạn phì cười: “Đừng có mà hẹp hòi!”
“Ai hẹp hòi chứ?” Tố Diệp trừng mắt lườm anh: “Thế còn chuyện thứ hai?”
Thấy đường đã thoáng hơn, Niên Bách Ngạn bắt đầu tăng tốc. Nhà cửa hai bên cũng chạy nhanh vùn vụt.
“Chuyện thứ hai lại càng đơn giản hơn. Cả đời này chỉ cần hết lòng yêu anh là được rồi.”
Tim cô cũng bay nhanh theo tốc độ xe. Cô quay mặt đi, ngượng nghịu nói: “Em lấy anh không phải vì em yêu anh đâu đấy. Nếu không có chuyện của cậu, em chẳng thèm lấy anh!”
Con người luôn làm mấy việc khó hiểu trong những giờ phút căng thẳng.
Ví dụ như sáng nay cô đi chân đất xông vào phòng họp nói rằng, cô không muốn anh lấy Joey.
Cảnh đó thật là mất mặt. Trong phòng còn bao nhiêu người, nhất định họ sẽ nghĩ cô đang cầu hôn anh.
Còn người đàn ông trước mặt, rõ ràng đang thể hiện bộ mặt đắc chí. Cô tưởng cô nói vậy anh sẽ vui mừng khôn xiết, hoặc là thể hiện một số hành động kích động hơn nữa. Ai ngờ, cả biểu cảm lẫn hành vi của anh đều quá đỗi bình tĩnh. Cái vẻ thản nhiên ấy cứ như là anh đã đoán trước mọi việc vậy.
Cô ghét cái điệu bộ hờ hững của anh!
Nếu đã thiệt thòi về hành động thì ăn nói ít nhất cũng nên chiếm thế thượng phong một chút chứ?
Niên Bách Ngạn nghe xong không hề giận dữ. Anh giơ tay lên, bất thình lình cốc vào đầu cô một cái. Tố Diệp đau đến nhe răng, đập lại anh coi như đánh trả, rồi cao giọng tố cáo: “Anh đánh phụ nữ?!”
Niên Bách Ngạn không nhịn được cười: “Em thẹn quá hóa giận phải không? Từ lúc em cầu hôn anh đến giờ, vẫn chưa nuốt được cục tức này xuống phải không?”
“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp trợn trừng hai mắt: “Ai cầu hôn anh hả?”
“Sáng sớm nay, trước mặt rất nhiều người trong phòng họp!” Niên Bách Ngạn đáp nhẹ như không.
Tố Diệp căng thẳng: “Đó không phải là cầu hôn, không phải!”
“Ơ? Thế không gọi là cầu hôn gọi là gì?” Niên Bách Ngạn bật lại.
Tố Diệp nhất thời cứng họng. Đến cô làm xong còn cảm thấy không khác gì cầu hôn, trách chi người ta hiểu lầm. Cô liếm môi, để mặt mình được dài thêm một chút, bèn nghiến răng nói: “Em kết hôn không phải vì em yêu anh, không phải!” Có cảm giác chỉ lặp lại câu trước đó.
Niên Bách Ngạn hiếm khi tâm trạng vui vẻ. Anh gật đầu: “Được, anh biết rồi!”
“Anh biết ư? Không yêu anh cũng được sao?”
Niên Bách Ngạn cong môi đáp: “Cả đời người lần đầu tiên được người ta cầu hôn, cảm giác thành công này vượt qua tất cả.”
Mặt Tố Diệp lập tức đỏ bừng. Một giây sau cô đấm liên tiếp vào người anh.
Anh tránh không được, đành giơ một tay ra ôm chặt lấy cô.
“Tiểu nha đầu! Anh đang lái xe đấy, em định mưu sát chồng à?”
Tố Diệp lập tức ngồi im, tim đập thình thịch, để mặc anh ôm mình như vậy.
Thấy cô ngoan ngoãn hơn, Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, nắm chặt tay cô.
“Tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?” Anh khẽ hỏi.
Lúc này Tố Diệp mới hiểu ra dụng ý của anh, sống mũi chợt cay xè…
/727
|