“Chẳng phải em muốn đi xem cá voi sát thủ sao? Thế nên anh đưa em tới Miami mấy hôm để em được tham quan.” Niên Bách Ngạn cười khẽ. Khi trước, ngày con gái về nhà mẹ là chuyện lớn. Vợ chồng mới cưới sẽ mua đủ loại quà cáp để biếu gia đình nhà vợ. Còn nhà vợ cũng chuẩn bị những món quà phong phú khác để tặng lại họ. Có một phong tục như vậy đã tồn tại. Đương nhiên, Trung Quốc rộng lớn như thế, các phong tục của miền Bắc và miền Nam cũng có sự sai khác, ngay tập tục về nhà vợ này cũng khác nhau một trời một vực. Nhưng ở phương Bắc, có một điều về cơ bản là thống nhất, đó chính là vợ chồng mới cưới không thể ngủ lại nhà vợ, phải nhanh chóng về nhà chồng trước khi mặt trời xuống núi. Dĩ nhiên, bây giờ rất nhiều người không còn chú ý tới những phong tục này nữa, cứ ăn uống no nê, chẳng quan tâm mặt trời lên núi hay xuống núi.
Cứ lấy cả một bàn đầy ắp rượu thịt mà Tố Đông đã chuẩn bị làm ví dụ thì bữa cơm về nhà này chẳng biết sẽ ăn tới mấy giờ.
Tay nghề nấu nướng của Tố Đông trước giờ vẫn rất tốt. Ông chính là kiểu người không làm thì thôi, đã làm nhất định sẽ khiến ai nấy đều kinh ngạc. Thường ngày cơm nước đều do Phương Tiếu Bình chuẩn bị. Chỉ có những dịp quan trọng, Tố Đông mới bộc lộ tuyệt chiêu.
Từ trước tới nay, Tố Diệp luôn thích ăn những món Tố Đông làm. Cô hay nói với cậu: Cậu à! Cậu nấu ngon thật đấy, sau này cậu bao cả nhà bếp đi!
Nghe được câu ấy, Tố Đông vô cùng đắc ý. Ông nói với Tố Diệp, cao thủ luôn xuất hiện vào những thời khắc quan trọng nhất, sao có thể tùy tiện để lộ kiếm được? Đúng như câu nói “món ngon không dễ có”. Thường xuyên ăn những món bình dân, thi thoảng được thưởng thức mỹ vị mới cảm nhận được cái tinh túy chất chứa bên trong.
Lần nào câu nói ấy cũng bị nhận một màn nện tàn bạo của mợ Phương Tiếu Bình.
Một bàn đầy thức ăn cùng rượu Mao Đài, kết hợp với mấy câu kinh kịch cậu không nhịn được ngâm lên, không khí còn vui vẻ hơn đón năm mới. Phải! Bữa cơm tất niên Tố Diệp không được ở bên cạnh cậu mợ, hôm nay coi như bù đắp hoàn toàn rồi.
Tố Đông là mẫu đàn ông phương Bắc điển hình. Cho dù không có việc gì, ông cũng thường xuyên nhấm nháp chút rượu. Thường ngày Tố Khải bận rộn công việc, không có thời gian uống rượu cùng ông. Hôm nay không những có Tố Khải còn có cả Niên Bách Ngạn. Tố Đông vui lắm, bày ra ba chai Mao Đài, khí thế tựa hồ “không say không về”.
Làm cho Tố Diệp dựng hết tóc gáy.
Tới lúc rót rượu, cô dặn dò Niên Bách Ngạn: “Anh uống ít thôi đấy!” Dạ dày của anh không tốt.
Niên Bách Ngạn cười: “Hiếm khi được uống rượu cùng người nhà, tối nay dù thế nào anh cũng phải uống cùng cậu.”
Tố Đông biết anh thường xuyên phải tiếp khách, bèn nói: “Được được được! Hôm nay chúng ta không lấy uống say làm mục đích, chủ yếu là uống vui, biết không?” Sau đó ông chỉ vào Tố Diệp: “Nếu không vợ con xót đấy!”
“Cậu!” Tố Diệp đỏ mặt: “Con chỉ nghĩ tới chuyện anh ấy lái xe tới đây thôi!”
“Thuê tài xế!” Phương Tiếu Bình vô cùng hào sảng: “Tiểu Diệp cũng uống một chút đi!”
Tố Diệp ngửi thấy mùi thơm của rượu Mao Đài là đã bồng bềnh rồi. Cô vừa định gật đầu thì Niên Bách Ngạn nói: “Cô ấy không uống được, để cô ấy lái xe.”
Cô nghẹn lời.
“Trong vòng một năm không được uống rượu!” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh lại.
Tố Diệp mím môi. Đáng ghét!
Tố Đông và Phương Tiếu Bình không hiểu. Niên Bách Ngạn bèn kể lại một lần cho họ nghe tất cả những việc làm của cô đêm tân hôn. Nghe xong, Phương Tiếu Bình hoàn toàn đánh bay suy nghĩ để cô uống rượu, lập tức đổi ly rượu trước mặt cô thành nước hoa quả.
Tố Diệp bày ra vẻ mặt tiếc nuối. Có cần thiết phải thế không? Làm gì đến nỗi thái quá thế!
Họ cứ thế vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện. Tố Đông tán dóc như thần, các chuyện trên trời dưới đất. Tố Diệp yên lặng lắng nghe, không bộc lộ cảm xúc gì. Tới khi họ hỏi đến chuyện tuần trăng mật, cuối cùng cô đã tìm được cơ hội.
“Con không muốn đi tuần trăng mật!” Cô chậm rãi nói một câu.
Tố Đông và Phương Tiếu Bình ngơ ngác nhìn nhau. Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô.
Tố Diệp không vội nói gì. Cô gắp một miếng thức ăn. Rõ ràng biết thừa mọi người đang đợi cô giải thích, nhưng cô cứ tà tà.
Cuối cùng, Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Đang yên đang lành sao lại không muốn đi tuần trăng mật?” Sáng sớm mai là xuất phát rồi. Đây là chuyện họ đã bàn bạc xong xuôi từ lúc ở nhà. Chính vì cô đã đồng ý, thế nên anh mới sắp xếp lịch trình đâu vào đó rồi.
Tố Diệp im lặng, cúi đầu ăn cơm.
Phương Tiếu Bình sốt ruột. Bà sợ hai đứa giận dỗi nhau, vội vàng nói: “Tiểu Diệp! Con đừng có trẻ con! Bình thường công việc bận rộn như vậy, nhân lúc mới cưới ra ngoài chơi thỏa thích cũng tốt lắm. Mợ và cậu con còn đang đợi nhận quà của con mà.”
Tố Diệp buông đũa xuống, thở dài: “Bệnh tình cậu bây giờ như vậy, con làm gì có tâm trạng đi chơi. Thế nên con muốn khoảng thời gian này được ở lại đây, có thể chăm sóc cho cậu.”
Tất cả mọi người đều ngẩn người. Chẳng mấy chốc, nét mặt Phương Tiếu Bình là ngượng ngập nhất.
“À… Tiểu Diệp à! Cũng không thể nói như vậy được! Cậu ấy à… Con cũng biết, chỉ bị viêm phổi thôi, giờ chẳng phải đã khỏe rồi sao? Nếu không sao bác sỹ cho cậu ra viện, đúng không? Con cứ đi chơi đi, chơi thoải mái, đừng vướng bận gì chuyện sức khỏe của cậu.” Tố Đông cũng không còn dáng vẻ hăm hở ban nãy, khi nói thi thoảng lại cười trừ.
Tố Diệp không lên tiếng, chỉ nhướng mày nhìn mợ.
Phương Tiếu Bình nhìn ngang nhìn dọc, rồi vội nói: “Phải đấy, phải đấy! Tiểu Diệp! Ở nhà có chuyện gì con không cần phải lo. Bách Ngạn đã sắp xếp lịch trình xong xuôi rồi. Con nói không đi là không đi, vậy không hay.”
Tố Diệp lại nhướng mày nhìn Tố Khải. Tố Khải thấy cô cứ nhìn mình, bèn hắng giọng, lập tức phát biểu ý kiến: “Chị! Chị biết rõ trước nay em luôn là sứ giả hòa bình. Chị quyết định thế nào em cũng ủng hộ vô điều kiện!”
“Không hổ là em trai tốt của chị!” Tố Diệp cười nói.
Tố Khải cúi xuống, gắp lấy gắp để, và vội vàng.
“Bách Ngạn, còn anh thì sao?” Tố Diệp dùng bả vai huých Niên Bách Ngạn một cái: “Sau khi đã nghe hết lý do của em, anh cảm thấy tuần trăng mật của chúng ta có nên đi không? Cho dù có đi, anh cảm thấy chúng ta có thể vui vẻ được sao?”
Niên Bách Ngạn nhất thời á khẩu.
Cô bèn giơ tay, lười biếng “treo” lên người anh: “Anh là trụ cột gia đình, sao không phát biểu ý kiến vậy?”
“Đương nhiên phải đi tuần trăng mật rồi!” Phương Tiếu Bình trả lời thay Niên Bách Ngạn, giọng bà gấp gáp: “Con chỉ kết hôn có một lần, tuần trăng mật cũng chỉ có một lần, sao lại không đi được chứ?”
“Không được! Bệnh của cậu quan trọng!” Tố Diệp dài giọng.
“Aiya~ Cậu không sao thật mà, con xem, chẳng phải bây giờ sức khỏe của cậu tốt lắm sao?” Tố Đông cũng như ngồi trên đống lửa.
Niên Bách Ngạn chỉ im lặng từ đầu tới cuối.
“Ông xã! Anh nói gì đi chứ!” Thật hiếm khi cô lại chủ động gọi anh là ông xã.
Danh xưng ấy quả thật khiến Niên Bách Ngạn thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng anh vẫn cảm nhận được rõ ràng ý đồ xấu xa của cô. Thậm chí ánh mắt cô cũng như ẩn giấu hai thanh kiếm sắc. Cô đang mỉm cười, nhưng tựa như đang lăng trì anh từng chút một.
Niên Bách Ngạn quay sang, nhìn vào mắt cô. Cô như cười như không, giống như có một chút giảo hoạt, lại giống như đang thật sự hỏi ý kiến của anh. Nhưng anh vẫn có thể đọc được ý đồ muốn hỏi tội của cô từ ánh mắt ấy.
Anh khẽ cười khó xử, thở dài: “Diệp Diệp!”
Tố Diệp nhìn anh chằm chằm, khóe môi hơi cong lên.
Từ góc độ của Tố Đông, không thể nhìn thấy “sóng ngầm cuồn cuộn” giữa hai người họ. Ông đặt ly rượu xuống: “Tiểu Diệp! Con mau đi tuần trăng mật đi, nếu không bữa rượu này cậu uống cũng chẳng ngon.”
Lần này Tố Diệp nhìn về phía Tố Đông, nói thẳng: “Cậu bị ung thư phổi rồi. Ly rượu này không nên uống.”
Tố Đông há hốc miệng, nhưng chẳng nói được câu nào.
“Mợ!” Tố Diệp gọi Phương Tiếu Bình một tiếng ngọt ngào.
Đáy mắt bà dâng lên một sự hoảng loạn. Bà ngước lên, cười ngượng ngập với cô.
“Mợ bảo mợ rõ ràng biết bệnh tình của cậu, sao vẫn để cậu uống rượu thế?” Tố Diệp từ tốn hỏi.
Phương Tiếu Bình vẫn còn cố gắng tới cuối cùng. Bà suy nghĩ: “À, là thế này. Con cũng biết y học hiện đại phát triển như vậy, mấy loại bệnh kiểu này có thể khống chế mà. Còn nữa… Chuyên gia Bách Ngạn tìm tới cùng là người tài trong lĩnh vực này mà, cậu ấy đã kê cho cậu con một đơn thuốc rất tốt…”
“Quả là Hoa Đà tái thế. Thuốc gì mà tốt dữ vậy? Lại có thể khiến cho cậu con nhảy lên nhảy xuống trong đám cưới như một người hoàn toàn khỏe mạnh?” Tố Diệp mỉm cười tiếp lời.
Phương Tiếu Bình không trả lời được nữa.
Tố Đông nhanh chóng bổ sung: “Đó là phương thuốc bí mật của chuyên gia, con đừng có hỏi nhiều!”
“Ô! Cậu! Cậu biết mình bị chứng bệnh này mà sao không kinh ngạc gì hết vậy?” Tố Diệp cố tình làm ra vẻ hoảng hốt. Ánh mắt cô dừng lại trên người Phương Tiếu Bình giây lát rồi quay sang Tố Đông: “Chẳng phải mợ vẫn luôn giấu cậu ư? Sao? Bây giờ lại tích cực trị liệu rồi?”
Tố Khải ngồi bên cạnh không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Ngay sau đó, Phương Tiếu Bình như tìm được một chỗ để trút giận. Bà giơ tay đánh vào người cậu một cái: “Thằng nhóc này! Con cười cái gì mà cười!”
“Được rồi, bố mẹ! Chị biết cả rồi, bố mẹ còn giấu giếm gì chứ!” Tố Khải khó xử.
Phương Tiếu Bình chột dạ nhìn Tố Diệp một cái.
“Thành thật khai báo ngay, nếu không con không đi tuần trăng mật nữa thật đấy!” Tố Diệp đặt đũa xuống, uể oải dựa ra sau ghế: “Bắt đầu từ cậu! Lần lượt nói rõ sự tình.”
Tố Khải giơ ngón cái về phía Tố Diệp: “Chị không đi làm cảnh sát, đúng là đáng tiếc!”
“Đừng có chen vào! Cả em cũng không được loại khỏi diện tình nghi.” Tố Diệp nói.
Tố Khải chẳng biết nói sao: “Liên quan gì tới em?”
“Ai bảo em mang họ Tố?”
Đúng là nằm yên cũng bị ăn đạn.
Tố Diệp nhìn về phía Tố Đông: “Bắt đầu nào!” Dáng vẻ này đúng là đang hỏi cung bị can.
Tố Đông liếc nhìn Phương Tiếu Bình rồi đụng khẽ vào người bà.
“Người nào khai báo chuyện của người ấy, không được phép thì thầm to nhỏ!” Tố Diệp kéo dài giọng.
Tố Đông thật sự không còn cách nào khác, đành nói: “Thật ra, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của mợ con…”
“Này, cái ông kia! Sao ông lại ngậm máu phun người thế hả? Cái gì mà tất cả đều là…”
“Yên lặng!” Tố Diệp đập bàn: “Mợ! Mợ tạm thời không cần nói gì, nếu không tội sẽ tăng thêm một bậc đấy. Cậu, cậu nói tiếp đi!”
Tố Đông bèn thành thật khai báo “tội trạng” của mình.
“Ban đầu thật ra cậu nhập viện vì bị ho thôi.” Thái độ của Tố Đông rất thành khẩn, đúng hình tượng một công dân tốt hợp tác điều tra: “Lúc đó cũng không có chuyện gì. Cậu chỉ vì bị cảm thành ra như thế, nên chỉ đi khám ở bệnh viện gần nhà chúng ta thôi. Ai mà ngờ được sau khi chụp ngực cho cậu xong, bác sỹ đó lại nói: Aiya, ông à! Hình như không ổn cho lắm gì gì đó. Cậu ta kiên quyết nói trên phim có bóng đen. Cậu có hiểu gì đâu, hỏi cậu ta bóng đen là thế nào, cậu ta nói có khả năng là bị ung thư phổi, làm mợ con hết hồn hết vía phải đưa cậu tới bệnh viện u bướu kiểm tra.”
Tố Diệp yên lặng lắng nghe.
Tố Đông cầm ly lên nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Bệnh viện u bướu là đáng tin cậy lắm phải không? Cậu liền đưa phim chụp cho họ xem. Sau khi xem xong, bác sỹ liền nói cái bóng đó hình như không phải, rồi bảo cậu kiểm tra lại tổng thể một lượt, còn cả kiểm tra sâu gì gì đó. Tóm lại khi có kết quả, bác sỹ nói cậu chỉ bị viêm phổi thôi, không phải ung thư phổi, nhưng cũng nhắc nhở cậu, kể cả viêm phổi cũng phải điều trị kịp thời, nếu để nghiêm trọng lên thì phiền phức. Cậu nghĩ bụng, về nhà uống thuốc, tiêm chút thuốc tiêu viêm gì đó là được rồi, nhưng mợ con lại nảy ra một suy nghĩ đen tối, nói phải nhân cơ hội này cho hai đứa nhanh chóng kết hôn, nhất quyết bắt cậu ở lại viện điều trị. Cậu không còn cách nào khác, đành phải hợp tác với kế hoạch của mợ con.”
“Hết rồi ạ?” Tố Diệp hỏi.
Tố Đông gật đầu: “Đại khái mọi chuyện là như vậy.”
Tố Diệp nhìn sang Phương Tiếu Bình. Phương Tiếu Bình đã không nhịn được từ lâu, vội vã lên tiếng: “Sự thật không phải như vậy, cậu con bốc phét đấy.”
“Này, ai bốc phét…”
“Cộp! Cộp! Cộp!” Tố Diệp gõ lên mặt bàn.
Tố Đông lập tức lặng im.
Phương Tiếu Bình nói: “Sự thật là khi cậu con biết mình chỉ bị viêm phổi, ông ấy liền nảy ra một ý tưởng, nói gì cũng phải lừa con, bảo lần này lợi dụng chuyện ấy chắc chắn có thể bắt hai đứa kết hôn. Mợ cũng cảm thấy cách này không hay. Con bảo nói vậy xui xẻo lắm, nhưng cậu con cứ kiên quyết, bảo chỉ có cách này mới khiến chuyện của hai đứa thành được. Mợ không còn cách nào khác mới làm thủ tục nhập viện cho cậu con. Con cũng biết giường bệnh thì thiếu, mợ phải nói rã cả miệng mới xin được một giường. Chuyện sau đó thì con cũng rõ rồi. Mợ chỉ có thể lừa con như vậy thôi!”
“Nói dối! Bà nói dối trắng trợn quá đi!” Tố Đông đập bàn: “Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Ông Tố! Ông đừng có mà đổi trắng thay đen, ban đầu chính ông đề nghị mà!”
“Tôi không có nói, mấy ý tưởng quỷ quái này đều là bà nghĩ ra!”
“Ông…”
“Lúc cậu mợ bàn bạc gây án, còn người thứ ba ở đó không?” Tố Diệp hỏi.
Tố Đông và Phương Tiếu Bình lắc đầu.
“Cũng tức là không ai có thể chứng minh trong hai người rốt cuộc ai là chủ mưu, ai là tòng phạm, phải không?”
Tố Đông suy nghĩ rồi gật gù.
“Câu này nghe sao kỳ quặc thế? Sao cậu mợ lại thành kẻ phạm tội chứ?” Phương Tiếu Bình kháng nghị.
Tố Diệp không màng: “Đã thế, cả hai người đều là chủ mưu!”
Tố Đông và Phương Tiếu Bình ngơ ngác nhìn nhau.
Tố Diệp lại nhìn sang Niên Bách Ngạn đang ngồi bên cạnh mình.
Niên Bách Ngạn vẫn ngồi uống rượu, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Thấy cô nhìn mình, anh vội vàng thanh minh: “Anh hoàn toàn vô tội. Em biết rõ mà, anh và em biết chuyện này cùng một lúc.”
“Tiểu Diệp à! Cậu mợ có thể làm chứng, Bách Ngạn hoàn toàn vô tội.” Phương Tiếu Bình vội vàng nói.
“Thế ư?” Tố Diệp cười ngoài mặt, cắn răng nói mấy chữ: “Anh đúng là rể hiền của nhà họ Tố. Cậu mợ ai cũng nói đỡ cho anh!”
Niên Bách Ngạn nhìn “nụ cười” của cô: “Được rồi, đừng giận nữa, anh vô tội thật mà!”
“Ban đầu anh không biết, sau đó thì sao? Niên Bách Ngạn! Lẽ nào anh mù mờ từ đầu tới cuối sao? Chuyên gia là do anh tìm tới, lẽ nào họ thần thông quảng đại đến mức mua chuộc được cả chuyên gia? Rồi chuyên gia đi lừa cả anh?” Đừng nghĩ cô là con ngốc!
Niên Bách Ngạn nhìn cái dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô cũng dễ thương, không nhịn được cười: “Được được được, là lỗi của anh! Anh cũng thông qua chuyên qua mới hiểu được ý của cậu mợ. Chuyện này xuất phát điểm là tốt, chẳng phải đều vì muốn tốt cho em sao?”
“Nói thì đàng hoàng lắm!” Cô cười xấu xa, rồi túm mái tóc ngắn ngủn của anh: “Niên Bách Ngạn! Sao con người anh không có chút nguyên tắc gì thế hả? Thông đồng với cậu mợ để gạt em!”
“Anh sai rồi, sai rồi!” Niên Bách Ngạn vội vàng xin lỗi.
Tố Khải ngồi bên cười không khép miệng lại được.
“Còn cả em nữa! Cười cái gì mà cười! Chuyện này em không thoát khỏi can dự đâu.” Tố Diệp nói với Tố Khải: “Làm cảnh sát nhân dân cơ đấy, có người cảnh sát nào lừa đảo như thế không? Đồng lõa với phần tử phạm tội để lường gạt dân lành!”
Tố Khải kêu oan ngay: “Trời đất làm chứng! Em thật sự không đồng lõa. Chị! Chị đừng có vơ đũa cả nắm nhé. Chị cũng nói em là cảnh sát nhân dân mà, sao lại có lòng phạm tội cùng mọi người chứ? Thiên lý bất dung. Em ấy à, cùng lắm chỉ là người biết mà không báo thôi.”
“Biết mà không báo? Đừng vội phủi tay cho mình trong sạch vậy! Em mà không tham gia, sao lại bình thản như vậy?” Tố Diệp chống nạnh.
Tố Khải chẳng biết giải thích kiểu gì. Cậu giơ tay ra: “Người bố người mẹ vĩ đại của em, cũng tức là người cậu người mợ quả quyết và tinh ranh của chị, hai người họ đã từng dùng cách này định lừa em kết hôn lúc chị đi du học. Thế nên, lần này em vừa nghe là đã biết kiểu gì cũng lại thế mà thôi. Em đã lén hỏi bác sỹ, kết quả mới biết bố mẹ diễn lại trò cũ!”
Tố Diệp trừng mắt, kinh ngạc nói: “Cậu mợ! Cả con trai mình mà hai người cũng lừa?” Thì ra là thế. Kỳ thật, lúc trước cô cũng từng nghi ngờ không biết có phải cậu mợ diễn kịch không? Vì nếu là diễn kịch, tại sao không ép Tố Khải lấy vợ trước? Thì ra điều kỳ diệu nằm ở chỗ này đây!
Phương Tiếu Bình nở nụ cười thiếu tự nhiên: “Lúc đó chẳng phải Tiểu Khải đã có bạn gái rồi sao? Mợ nghĩ hai đứa nó thế là cũng được rồi, nên mới nghĩ ra cách này để ép nó vào khuôn khổ. Ai mà biết con bé đó quá là không đáng tin. Thì ra nó cảm thấy Tố Khải bận việc, không có thời gian chăm sóc đã kén cá chọn canh, vừa nghe thấy bố nó bị bệnh là lập tức nói lời chia tay!”
Tố Diệp biết, có lẽ là cô bạn gái đầu tiên của Tố Khải.
Cô thở dài ngao ngán: “Cậu mợ đang ép con cái kết hôn hay đang ép đôi trẻ chia tay vậy? Đã có một bài học đi trước rồi, sao cậu mợ không nghĩ lỡ như Niên Bách Ngạn sợ quá chạy mất thì sao?”
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Em coi anh là loại người nào?”
“Đúng vậy! Bách Ngạn sao có thể là người như thế!” Phương Tiếu Bình cười.
“Tiểu Diệp à! Cậu biết cách của cậu mợ có chút vấn đề, nhưng chẳng phải vì sốt ruột cho hai đứa hay sao? Giờ thì tốt biết bao, ai nấy đều phấn khởi.” Tố Đông cười khì khì.
“Ai nấy đều phấn khởi? Cậu mợ nói thì dễ lắm! Con đau lòng thế nào cậu mợ có biết không? Mấy hôm đó con gần như khóc đến đứt hơi rồi!” Tuy rằng Tố Diệp oán trách như vậy nhưng vẫn thầm cảm tạ ông trời đã để cho cậu được bình an, mạnh khỏe.
Lòng tham của con người không bao giờ có đáy. Ăn no rồi muốn có nhà, có nhà rồi muốn có xe, có xe rồi lại muốn có địa vị, có được địa vị lại cần quyền thế, có cả quyền thế lại muốn giàu có hơn nữa. Nhưng người ta quên mất, sức khỏe mới là thứ nền tảng nhất. Con người luôn để quên mất những thứ đáng trân trọng nhất trong cuộc hành trình kiếm tìm mù quáng. Ví dụ như sức khỏe, ví dụ như gia đình đoàn viên hay một cuộc sống bình yên.
Quãng thời gian đó Tố Diệp luôn nghĩ, nếu thật sự có thần linh, nếu thật sự có tín ngưỡng, thì cô nguyện giảm mười năm, hai mươi năm tuổi thọ để đổi lấy sức khỏe cho cậu, cô nguyện dùng tất cả, tất cả để người thân được khỏe mạnh. Vì cô đã đánh mất quá nhiều, thế nên không muốn tiếp tục nhìn thấy người thân mình ra đi nữa.
Nhưng vào ngày đám cưới, cô nhìn thấy cậu bước đi còn nhanh nhẹn hơn ai hết, giọng nói còn vang vọng hơn ai hết, cả ngày chẳng thấy cậu ho tiếng nào. Thế là cô bắt đầu nghi ngờ, vả lại sao mợ lại đồng ý để cậu xuất viện? Tại sao Tố Khải lại bình tĩnh như vậy? Còn cả Niên Bách Ngạn nữa, anh không nhắc một chữ nào tới bệnh tình của cậu… Tất cả những điều ấy khiến cô nảy sinh ngờ vực. Cô bắt đầu nghi, cô đã bị lừa.
Kết quả, hôm nay thăm dò như vậy rốt cuộc cô đã biết mình bị lừa.
“Cậu mợ xin lỗi con còn không được hay sao?” Tố Đông vội vàng nói.
Tố Diệp bất giác nắm chặt tay cậu mợ: “Sau này cậu mợ thật sự đừng mang mấy chuyện bệnh tật này ra đùa nữa. Con chỉ cần cậu mợ khỏe mạnh thôi. Hai người có thể lừa con bất kỳ chuyện gì, nhưng chuyện này thì tuyệt đối đừng làm vậy, được không?”
“Được, được, được! Cậu biết con hiếu thảo mà!” Tố Đông và Phương Tiếu Bình vô cùng xúc động.
“Được rồi! Qua cơn mưa trời lại sáng, chúng ta cạn ly vì ai cũng mạnh khỏe nào!” Niên Bách Ngạn khẽ ôm Tố Diệp, nâng ly lên.
“Nào! Cạn ly!”
Niên Bách Ngạn chưa từng tiết lộ cho Tố Diệp biết địa điểm tuần trăng mật. Mặc cho Tố Diệp lăn lộn làm nũng đủ trò cũng không thể hỏi được chữ nào. Cô chỉ biết họ sẽ ra nước ngoài.
Nước ngoài?
Có biết bao nhiêu là thành phố, làm sao cô biết cụ thể họ sẽ tới đâu? Thế nên, khi Lâm Yêu Yêu nghe nói cô sẽ ra nước ngoài, liền nói ngay: Ấy, Tiểu Diệp! Mặt nạ của mình dùng hết rồi, nhớ mua giúp mình nhé, mình gửi tên hãng cho cậu. Tố Diệp nghe xong chỉ biết ủ dột nói: Tình yêu à! Đến mình còn chưa biết rõ mình sẽ đi đâu, lỡ như đó là một nơi khỉ ho cò gáy thì mình mang thịt người về cho cậu à?
Cô đã bị Lâm Yêu Yêu chê cười một trận.
Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau, khi cô còn đang say sưa ngủ, Niên Bách Ngạn đã lôi cô dậy khỏi giường để lên máy bay.
Mơ mơ hồ hồ, Tố Diệp chỉ biết mình đã đáp máy bay của một công ty hàng không của Mỹ. Khi tiếng thông báo bằng tiếng Anh tiêu chuẩn lọt vào tai cô, cô mới biết mình đang ngồi trên chuyến bay tới Chicago.
Chicago? Tố Diệp giật mình bừng tỉnh, phát hiện khoang hạng nhất của chuyến bay này quả thực thoải mái, còn người đàn ông bên cạnh thì đang ung dung đọc báo.
“Niên Bách Ngạn! Phải bay gần 13 tiếng đồng hồ à?” Cô to đầu. Đây cũng là lý do khi còn học ở nước ngoài, cô rất ít khi về nhà, thời gian ngồi trên máy bay cực kỳ khổ sở.
Niên Bách Ngạn không nhìn cô. Anh chỉ giơ một cánh tay ra kéo cô vào lòng, để cô dựa vào mình rồi nhẹ nhàng thông báo: “Tới Chicago, em định ở đó chơi mấy hôm hay là xuất phát luôn?”
“Đi đâu cơ?” Tố Diệp cảm thấy mình như bị lừa bán vậy.
“Miami!”
Ơ…
“Tại sao chúng ta không tới thẳng Miami?”
“Bên Chiago còn một vị thương nhân cần gặp mặt bàn bạc hợp tác một chút, nhưng sẽ không làm lỡ dở hành trình. Anh chỉ cần khoảng hai tiếng thôi!” Niên Bách Ngạn nói.
Tố Diệp nghĩ: “Thế đợi anh bàn công việc xong thì chúng ta tới thẳng Miami đi, đằng nào cũng khổ sở mười mấy tiếng rồi, chẳng ngại đợi thêm ba bốn tiếng nữa!”
“Được!” Niên Bách Ngạn quay sang, hôn nhẹ lên trán cô.
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh, cười hi hi: “Chúng ta tới Miami à?”
“Chẳng phải em muốn đi xem cá voi sát thủ sao? Thế nên anh đưa em tới Miami mấy hôm để em được tham quan.” Niên Bách Ngạn cười khẽ.
Hai mắt Tố Diệp sáng lên. Cô chỉ từng được nhìn thấy cá voi sát thủ trên tạp chí địa lý một lần, thế là tùy hứng nói mình muốn xem, không ngờ anh lại ghi nhớ…
*Cá hổ kình hay cá voi sát thủ (danh pháp hai phần: Orcinus orca) thuộc phân bộ cá voi có răng, là loài cá heo lớn nhất và cũng là loài động vật có vú ăn thịt hung dữ nhất đại dương, còn có một số tên gọi ít phổ biến hơn ví dụ cá đen (Blackfish) hay sói biển (Seawolf). Cá hổ kình sống tại tất cả các đại dương trên thế giới, từ Bắc Băng Dương và vùng châu Nam Cực cho đến các vùng biển nhiệt đới ấm áp. Nếu bạn nào ngày xưa hay chơi trò Feeding frenzy giống mình thì sẽ không lạ gì con cá hay xuất hiện một cách im lìm này =))
Cứ lấy cả một bàn đầy ắp rượu thịt mà Tố Đông đã chuẩn bị làm ví dụ thì bữa cơm về nhà này chẳng biết sẽ ăn tới mấy giờ.
Tay nghề nấu nướng của Tố Đông trước giờ vẫn rất tốt. Ông chính là kiểu người không làm thì thôi, đã làm nhất định sẽ khiến ai nấy đều kinh ngạc. Thường ngày cơm nước đều do Phương Tiếu Bình chuẩn bị. Chỉ có những dịp quan trọng, Tố Đông mới bộc lộ tuyệt chiêu.
Từ trước tới nay, Tố Diệp luôn thích ăn những món Tố Đông làm. Cô hay nói với cậu: Cậu à! Cậu nấu ngon thật đấy, sau này cậu bao cả nhà bếp đi!
Nghe được câu ấy, Tố Đông vô cùng đắc ý. Ông nói với Tố Diệp, cao thủ luôn xuất hiện vào những thời khắc quan trọng nhất, sao có thể tùy tiện để lộ kiếm được? Đúng như câu nói “món ngon không dễ có”. Thường xuyên ăn những món bình dân, thi thoảng được thưởng thức mỹ vị mới cảm nhận được cái tinh túy chất chứa bên trong.
Lần nào câu nói ấy cũng bị nhận một màn nện tàn bạo của mợ Phương Tiếu Bình.
Một bàn đầy thức ăn cùng rượu Mao Đài, kết hợp với mấy câu kinh kịch cậu không nhịn được ngâm lên, không khí còn vui vẻ hơn đón năm mới. Phải! Bữa cơm tất niên Tố Diệp không được ở bên cạnh cậu mợ, hôm nay coi như bù đắp hoàn toàn rồi.
Tố Đông là mẫu đàn ông phương Bắc điển hình. Cho dù không có việc gì, ông cũng thường xuyên nhấm nháp chút rượu. Thường ngày Tố Khải bận rộn công việc, không có thời gian uống rượu cùng ông. Hôm nay không những có Tố Khải còn có cả Niên Bách Ngạn. Tố Đông vui lắm, bày ra ba chai Mao Đài, khí thế tựa hồ “không say không về”.
Làm cho Tố Diệp dựng hết tóc gáy.
Tới lúc rót rượu, cô dặn dò Niên Bách Ngạn: “Anh uống ít thôi đấy!” Dạ dày của anh không tốt.
Niên Bách Ngạn cười: “Hiếm khi được uống rượu cùng người nhà, tối nay dù thế nào anh cũng phải uống cùng cậu.”
Tố Đông biết anh thường xuyên phải tiếp khách, bèn nói: “Được được được! Hôm nay chúng ta không lấy uống say làm mục đích, chủ yếu là uống vui, biết không?” Sau đó ông chỉ vào Tố Diệp: “Nếu không vợ con xót đấy!”
“Cậu!” Tố Diệp đỏ mặt: “Con chỉ nghĩ tới chuyện anh ấy lái xe tới đây thôi!”
“Thuê tài xế!” Phương Tiếu Bình vô cùng hào sảng: “Tiểu Diệp cũng uống một chút đi!”
Tố Diệp ngửi thấy mùi thơm của rượu Mao Đài là đã bồng bềnh rồi. Cô vừa định gật đầu thì Niên Bách Ngạn nói: “Cô ấy không uống được, để cô ấy lái xe.”
Cô nghẹn lời.
“Trong vòng một năm không được uống rượu!” Niên Bách Ngạn nhấn mạnh lại.
Tố Diệp mím môi. Đáng ghét!
Tố Đông và Phương Tiếu Bình không hiểu. Niên Bách Ngạn bèn kể lại một lần cho họ nghe tất cả những việc làm của cô đêm tân hôn. Nghe xong, Phương Tiếu Bình hoàn toàn đánh bay suy nghĩ để cô uống rượu, lập tức đổi ly rượu trước mặt cô thành nước hoa quả.
Tố Diệp bày ra vẻ mặt tiếc nuối. Có cần thiết phải thế không? Làm gì đến nỗi thái quá thế!
Họ cứ thế vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện. Tố Đông tán dóc như thần, các chuyện trên trời dưới đất. Tố Diệp yên lặng lắng nghe, không bộc lộ cảm xúc gì. Tới khi họ hỏi đến chuyện tuần trăng mật, cuối cùng cô đã tìm được cơ hội.
“Con không muốn đi tuần trăng mật!” Cô chậm rãi nói một câu.
Tố Đông và Phương Tiếu Bình ngơ ngác nhìn nhau. Niên Bách Ngạn quay đầu nhìn cô.
Tố Diệp không vội nói gì. Cô gắp một miếng thức ăn. Rõ ràng biết thừa mọi người đang đợi cô giải thích, nhưng cô cứ tà tà.
Cuối cùng, Niên Bách Ngạn khẽ nói: “Đang yên đang lành sao lại không muốn đi tuần trăng mật?” Sáng sớm mai là xuất phát rồi. Đây là chuyện họ đã bàn bạc xong xuôi từ lúc ở nhà. Chính vì cô đã đồng ý, thế nên anh mới sắp xếp lịch trình đâu vào đó rồi.
Tố Diệp im lặng, cúi đầu ăn cơm.
Phương Tiếu Bình sốt ruột. Bà sợ hai đứa giận dỗi nhau, vội vàng nói: “Tiểu Diệp! Con đừng có trẻ con! Bình thường công việc bận rộn như vậy, nhân lúc mới cưới ra ngoài chơi thỏa thích cũng tốt lắm. Mợ và cậu con còn đang đợi nhận quà của con mà.”
Tố Diệp buông đũa xuống, thở dài: “Bệnh tình cậu bây giờ như vậy, con làm gì có tâm trạng đi chơi. Thế nên con muốn khoảng thời gian này được ở lại đây, có thể chăm sóc cho cậu.”
Tất cả mọi người đều ngẩn người. Chẳng mấy chốc, nét mặt Phương Tiếu Bình là ngượng ngập nhất.
“À… Tiểu Diệp à! Cũng không thể nói như vậy được! Cậu ấy à… Con cũng biết, chỉ bị viêm phổi thôi, giờ chẳng phải đã khỏe rồi sao? Nếu không sao bác sỹ cho cậu ra viện, đúng không? Con cứ đi chơi đi, chơi thoải mái, đừng vướng bận gì chuyện sức khỏe của cậu.” Tố Đông cũng không còn dáng vẻ hăm hở ban nãy, khi nói thi thoảng lại cười trừ.
Tố Diệp không lên tiếng, chỉ nhướng mày nhìn mợ.
Phương Tiếu Bình nhìn ngang nhìn dọc, rồi vội nói: “Phải đấy, phải đấy! Tiểu Diệp! Ở nhà có chuyện gì con không cần phải lo. Bách Ngạn đã sắp xếp lịch trình xong xuôi rồi. Con nói không đi là không đi, vậy không hay.”
Tố Diệp lại nhướng mày nhìn Tố Khải. Tố Khải thấy cô cứ nhìn mình, bèn hắng giọng, lập tức phát biểu ý kiến: “Chị! Chị biết rõ trước nay em luôn là sứ giả hòa bình. Chị quyết định thế nào em cũng ủng hộ vô điều kiện!”
“Không hổ là em trai tốt của chị!” Tố Diệp cười nói.
Tố Khải cúi xuống, gắp lấy gắp để, và vội vàng.
“Bách Ngạn, còn anh thì sao?” Tố Diệp dùng bả vai huých Niên Bách Ngạn một cái: “Sau khi đã nghe hết lý do của em, anh cảm thấy tuần trăng mật của chúng ta có nên đi không? Cho dù có đi, anh cảm thấy chúng ta có thể vui vẻ được sao?”
Niên Bách Ngạn nhất thời á khẩu.
Cô bèn giơ tay, lười biếng “treo” lên người anh: “Anh là trụ cột gia đình, sao không phát biểu ý kiến vậy?”
“Đương nhiên phải đi tuần trăng mật rồi!” Phương Tiếu Bình trả lời thay Niên Bách Ngạn, giọng bà gấp gáp: “Con chỉ kết hôn có một lần, tuần trăng mật cũng chỉ có một lần, sao lại không đi được chứ?”
“Không được! Bệnh của cậu quan trọng!” Tố Diệp dài giọng.
“Aiya~ Cậu không sao thật mà, con xem, chẳng phải bây giờ sức khỏe của cậu tốt lắm sao?” Tố Đông cũng như ngồi trên đống lửa.
Niên Bách Ngạn chỉ im lặng từ đầu tới cuối.
“Ông xã! Anh nói gì đi chứ!” Thật hiếm khi cô lại chủ động gọi anh là ông xã.
Danh xưng ấy quả thật khiến Niên Bách Ngạn thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng anh vẫn cảm nhận được rõ ràng ý đồ xấu xa của cô. Thậm chí ánh mắt cô cũng như ẩn giấu hai thanh kiếm sắc. Cô đang mỉm cười, nhưng tựa như đang lăng trì anh từng chút một.
Niên Bách Ngạn quay sang, nhìn vào mắt cô. Cô như cười như không, giống như có một chút giảo hoạt, lại giống như đang thật sự hỏi ý kiến của anh. Nhưng anh vẫn có thể đọc được ý đồ muốn hỏi tội của cô từ ánh mắt ấy.
Anh khẽ cười khó xử, thở dài: “Diệp Diệp!”
Tố Diệp nhìn anh chằm chằm, khóe môi hơi cong lên.
Từ góc độ của Tố Đông, không thể nhìn thấy “sóng ngầm cuồn cuộn” giữa hai người họ. Ông đặt ly rượu xuống: “Tiểu Diệp! Con mau đi tuần trăng mật đi, nếu không bữa rượu này cậu uống cũng chẳng ngon.”
Lần này Tố Diệp nhìn về phía Tố Đông, nói thẳng: “Cậu bị ung thư phổi rồi. Ly rượu này không nên uống.”
Tố Đông há hốc miệng, nhưng chẳng nói được câu nào.
“Mợ!” Tố Diệp gọi Phương Tiếu Bình một tiếng ngọt ngào.
Đáy mắt bà dâng lên một sự hoảng loạn. Bà ngước lên, cười ngượng ngập với cô.
“Mợ bảo mợ rõ ràng biết bệnh tình của cậu, sao vẫn để cậu uống rượu thế?” Tố Diệp từ tốn hỏi.
Phương Tiếu Bình vẫn còn cố gắng tới cuối cùng. Bà suy nghĩ: “À, là thế này. Con cũng biết y học hiện đại phát triển như vậy, mấy loại bệnh kiểu này có thể khống chế mà. Còn nữa… Chuyên gia Bách Ngạn tìm tới cùng là người tài trong lĩnh vực này mà, cậu ấy đã kê cho cậu con một đơn thuốc rất tốt…”
“Quả là Hoa Đà tái thế. Thuốc gì mà tốt dữ vậy? Lại có thể khiến cho cậu con nhảy lên nhảy xuống trong đám cưới như một người hoàn toàn khỏe mạnh?” Tố Diệp mỉm cười tiếp lời.
Phương Tiếu Bình không trả lời được nữa.
Tố Đông nhanh chóng bổ sung: “Đó là phương thuốc bí mật của chuyên gia, con đừng có hỏi nhiều!”
“Ô! Cậu! Cậu biết mình bị chứng bệnh này mà sao không kinh ngạc gì hết vậy?” Tố Diệp cố tình làm ra vẻ hoảng hốt. Ánh mắt cô dừng lại trên người Phương Tiếu Bình giây lát rồi quay sang Tố Đông: “Chẳng phải mợ vẫn luôn giấu cậu ư? Sao? Bây giờ lại tích cực trị liệu rồi?”
Tố Khải ngồi bên cạnh không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Ngay sau đó, Phương Tiếu Bình như tìm được một chỗ để trút giận. Bà giơ tay đánh vào người cậu một cái: “Thằng nhóc này! Con cười cái gì mà cười!”
“Được rồi, bố mẹ! Chị biết cả rồi, bố mẹ còn giấu giếm gì chứ!” Tố Khải khó xử.
Phương Tiếu Bình chột dạ nhìn Tố Diệp một cái.
“Thành thật khai báo ngay, nếu không con không đi tuần trăng mật nữa thật đấy!” Tố Diệp đặt đũa xuống, uể oải dựa ra sau ghế: “Bắt đầu từ cậu! Lần lượt nói rõ sự tình.”
Tố Khải giơ ngón cái về phía Tố Diệp: “Chị không đi làm cảnh sát, đúng là đáng tiếc!”
“Đừng có chen vào! Cả em cũng không được loại khỏi diện tình nghi.” Tố Diệp nói.
Tố Khải chẳng biết nói sao: “Liên quan gì tới em?”
“Ai bảo em mang họ Tố?”
Đúng là nằm yên cũng bị ăn đạn.
Tố Diệp nhìn về phía Tố Đông: “Bắt đầu nào!” Dáng vẻ này đúng là đang hỏi cung bị can.
Tố Đông liếc nhìn Phương Tiếu Bình rồi đụng khẽ vào người bà.
“Người nào khai báo chuyện của người ấy, không được phép thì thầm to nhỏ!” Tố Diệp kéo dài giọng.
Tố Đông thật sự không còn cách nào khác, đành nói: “Thật ra, tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của mợ con…”
“Này, cái ông kia! Sao ông lại ngậm máu phun người thế hả? Cái gì mà tất cả đều là…”
“Yên lặng!” Tố Diệp đập bàn: “Mợ! Mợ tạm thời không cần nói gì, nếu không tội sẽ tăng thêm một bậc đấy. Cậu, cậu nói tiếp đi!”
Tố Đông bèn thành thật khai báo “tội trạng” của mình.
“Ban đầu thật ra cậu nhập viện vì bị ho thôi.” Thái độ của Tố Đông rất thành khẩn, đúng hình tượng một công dân tốt hợp tác điều tra: “Lúc đó cũng không có chuyện gì. Cậu chỉ vì bị cảm thành ra như thế, nên chỉ đi khám ở bệnh viện gần nhà chúng ta thôi. Ai mà ngờ được sau khi chụp ngực cho cậu xong, bác sỹ đó lại nói: Aiya, ông à! Hình như không ổn cho lắm gì gì đó. Cậu ta kiên quyết nói trên phim có bóng đen. Cậu có hiểu gì đâu, hỏi cậu ta bóng đen là thế nào, cậu ta nói có khả năng là bị ung thư phổi, làm mợ con hết hồn hết vía phải đưa cậu tới bệnh viện u bướu kiểm tra.”
Tố Diệp yên lặng lắng nghe.
Tố Đông cầm ly lên nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nói: “Bệnh viện u bướu là đáng tin cậy lắm phải không? Cậu liền đưa phim chụp cho họ xem. Sau khi xem xong, bác sỹ liền nói cái bóng đó hình như không phải, rồi bảo cậu kiểm tra lại tổng thể một lượt, còn cả kiểm tra sâu gì gì đó. Tóm lại khi có kết quả, bác sỹ nói cậu chỉ bị viêm phổi thôi, không phải ung thư phổi, nhưng cũng nhắc nhở cậu, kể cả viêm phổi cũng phải điều trị kịp thời, nếu để nghiêm trọng lên thì phiền phức. Cậu nghĩ bụng, về nhà uống thuốc, tiêm chút thuốc tiêu viêm gì đó là được rồi, nhưng mợ con lại nảy ra một suy nghĩ đen tối, nói phải nhân cơ hội này cho hai đứa nhanh chóng kết hôn, nhất quyết bắt cậu ở lại viện điều trị. Cậu không còn cách nào khác, đành phải hợp tác với kế hoạch của mợ con.”
“Hết rồi ạ?” Tố Diệp hỏi.
Tố Đông gật đầu: “Đại khái mọi chuyện là như vậy.”
Tố Diệp nhìn sang Phương Tiếu Bình. Phương Tiếu Bình đã không nhịn được từ lâu, vội vã lên tiếng: “Sự thật không phải như vậy, cậu con bốc phét đấy.”
“Này, ai bốc phét…”
“Cộp! Cộp! Cộp!” Tố Diệp gõ lên mặt bàn.
Tố Đông lập tức lặng im.
Phương Tiếu Bình nói: “Sự thật là khi cậu con biết mình chỉ bị viêm phổi, ông ấy liền nảy ra một ý tưởng, nói gì cũng phải lừa con, bảo lần này lợi dụng chuyện ấy chắc chắn có thể bắt hai đứa kết hôn. Mợ cũng cảm thấy cách này không hay. Con bảo nói vậy xui xẻo lắm, nhưng cậu con cứ kiên quyết, bảo chỉ có cách này mới khiến chuyện của hai đứa thành được. Mợ không còn cách nào khác mới làm thủ tục nhập viện cho cậu con. Con cũng biết giường bệnh thì thiếu, mợ phải nói rã cả miệng mới xin được một giường. Chuyện sau đó thì con cũng rõ rồi. Mợ chỉ có thể lừa con như vậy thôi!”
“Nói dối! Bà nói dối trắng trợn quá đi!” Tố Đông đập bàn: “Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Ông Tố! Ông đừng có mà đổi trắng thay đen, ban đầu chính ông đề nghị mà!”
“Tôi không có nói, mấy ý tưởng quỷ quái này đều là bà nghĩ ra!”
“Ông…”
“Lúc cậu mợ bàn bạc gây án, còn người thứ ba ở đó không?” Tố Diệp hỏi.
Tố Đông và Phương Tiếu Bình lắc đầu.
“Cũng tức là không ai có thể chứng minh trong hai người rốt cuộc ai là chủ mưu, ai là tòng phạm, phải không?”
Tố Đông suy nghĩ rồi gật gù.
“Câu này nghe sao kỳ quặc thế? Sao cậu mợ lại thành kẻ phạm tội chứ?” Phương Tiếu Bình kháng nghị.
Tố Diệp không màng: “Đã thế, cả hai người đều là chủ mưu!”
Tố Đông và Phương Tiếu Bình ngơ ngác nhìn nhau.
Tố Diệp lại nhìn sang Niên Bách Ngạn đang ngồi bên cạnh mình.
Niên Bách Ngạn vẫn ngồi uống rượu, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì. Thấy cô nhìn mình, anh vội vàng thanh minh: “Anh hoàn toàn vô tội. Em biết rõ mà, anh và em biết chuyện này cùng một lúc.”
“Tiểu Diệp à! Cậu mợ có thể làm chứng, Bách Ngạn hoàn toàn vô tội.” Phương Tiếu Bình vội vàng nói.
“Thế ư?” Tố Diệp cười ngoài mặt, cắn răng nói mấy chữ: “Anh đúng là rể hiền của nhà họ Tố. Cậu mợ ai cũng nói đỡ cho anh!”
Niên Bách Ngạn nhìn “nụ cười” của cô: “Được rồi, đừng giận nữa, anh vô tội thật mà!”
“Ban đầu anh không biết, sau đó thì sao? Niên Bách Ngạn! Lẽ nào anh mù mờ từ đầu tới cuối sao? Chuyên gia là do anh tìm tới, lẽ nào họ thần thông quảng đại đến mức mua chuộc được cả chuyên gia? Rồi chuyên gia đi lừa cả anh?” Đừng nghĩ cô là con ngốc!
Niên Bách Ngạn nhìn cái dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô cũng dễ thương, không nhịn được cười: “Được được được, là lỗi của anh! Anh cũng thông qua chuyên qua mới hiểu được ý của cậu mợ. Chuyện này xuất phát điểm là tốt, chẳng phải đều vì muốn tốt cho em sao?”
“Nói thì đàng hoàng lắm!” Cô cười xấu xa, rồi túm mái tóc ngắn ngủn của anh: “Niên Bách Ngạn! Sao con người anh không có chút nguyên tắc gì thế hả? Thông đồng với cậu mợ để gạt em!”
“Anh sai rồi, sai rồi!” Niên Bách Ngạn vội vàng xin lỗi.
Tố Khải ngồi bên cười không khép miệng lại được.
“Còn cả em nữa! Cười cái gì mà cười! Chuyện này em không thoát khỏi can dự đâu.” Tố Diệp nói với Tố Khải: “Làm cảnh sát nhân dân cơ đấy, có người cảnh sát nào lừa đảo như thế không? Đồng lõa với phần tử phạm tội để lường gạt dân lành!”
Tố Khải kêu oan ngay: “Trời đất làm chứng! Em thật sự không đồng lõa. Chị! Chị đừng có vơ đũa cả nắm nhé. Chị cũng nói em là cảnh sát nhân dân mà, sao lại có lòng phạm tội cùng mọi người chứ? Thiên lý bất dung. Em ấy à, cùng lắm chỉ là người biết mà không báo thôi.”
“Biết mà không báo? Đừng vội phủi tay cho mình trong sạch vậy! Em mà không tham gia, sao lại bình thản như vậy?” Tố Diệp chống nạnh.
Tố Khải chẳng biết giải thích kiểu gì. Cậu giơ tay ra: “Người bố người mẹ vĩ đại của em, cũng tức là người cậu người mợ quả quyết và tinh ranh của chị, hai người họ đã từng dùng cách này định lừa em kết hôn lúc chị đi du học. Thế nên, lần này em vừa nghe là đã biết kiểu gì cũng lại thế mà thôi. Em đã lén hỏi bác sỹ, kết quả mới biết bố mẹ diễn lại trò cũ!”
Tố Diệp trừng mắt, kinh ngạc nói: “Cậu mợ! Cả con trai mình mà hai người cũng lừa?” Thì ra là thế. Kỳ thật, lúc trước cô cũng từng nghi ngờ không biết có phải cậu mợ diễn kịch không? Vì nếu là diễn kịch, tại sao không ép Tố Khải lấy vợ trước? Thì ra điều kỳ diệu nằm ở chỗ này đây!
Phương Tiếu Bình nở nụ cười thiếu tự nhiên: “Lúc đó chẳng phải Tiểu Khải đã có bạn gái rồi sao? Mợ nghĩ hai đứa nó thế là cũng được rồi, nên mới nghĩ ra cách này để ép nó vào khuôn khổ. Ai mà biết con bé đó quá là không đáng tin. Thì ra nó cảm thấy Tố Khải bận việc, không có thời gian chăm sóc đã kén cá chọn canh, vừa nghe thấy bố nó bị bệnh là lập tức nói lời chia tay!”
Tố Diệp biết, có lẽ là cô bạn gái đầu tiên của Tố Khải.
Cô thở dài ngao ngán: “Cậu mợ đang ép con cái kết hôn hay đang ép đôi trẻ chia tay vậy? Đã có một bài học đi trước rồi, sao cậu mợ không nghĩ lỡ như Niên Bách Ngạn sợ quá chạy mất thì sao?”
Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Em coi anh là loại người nào?”
“Đúng vậy! Bách Ngạn sao có thể là người như thế!” Phương Tiếu Bình cười.
“Tiểu Diệp à! Cậu biết cách của cậu mợ có chút vấn đề, nhưng chẳng phải vì sốt ruột cho hai đứa hay sao? Giờ thì tốt biết bao, ai nấy đều phấn khởi.” Tố Đông cười khì khì.
“Ai nấy đều phấn khởi? Cậu mợ nói thì dễ lắm! Con đau lòng thế nào cậu mợ có biết không? Mấy hôm đó con gần như khóc đến đứt hơi rồi!” Tuy rằng Tố Diệp oán trách như vậy nhưng vẫn thầm cảm tạ ông trời đã để cho cậu được bình an, mạnh khỏe.
Lòng tham của con người không bao giờ có đáy. Ăn no rồi muốn có nhà, có nhà rồi muốn có xe, có xe rồi lại muốn có địa vị, có được địa vị lại cần quyền thế, có cả quyền thế lại muốn giàu có hơn nữa. Nhưng người ta quên mất, sức khỏe mới là thứ nền tảng nhất. Con người luôn để quên mất những thứ đáng trân trọng nhất trong cuộc hành trình kiếm tìm mù quáng. Ví dụ như sức khỏe, ví dụ như gia đình đoàn viên hay một cuộc sống bình yên.
Quãng thời gian đó Tố Diệp luôn nghĩ, nếu thật sự có thần linh, nếu thật sự có tín ngưỡng, thì cô nguyện giảm mười năm, hai mươi năm tuổi thọ để đổi lấy sức khỏe cho cậu, cô nguyện dùng tất cả, tất cả để người thân được khỏe mạnh. Vì cô đã đánh mất quá nhiều, thế nên không muốn tiếp tục nhìn thấy người thân mình ra đi nữa.
Nhưng vào ngày đám cưới, cô nhìn thấy cậu bước đi còn nhanh nhẹn hơn ai hết, giọng nói còn vang vọng hơn ai hết, cả ngày chẳng thấy cậu ho tiếng nào. Thế là cô bắt đầu nghi ngờ, vả lại sao mợ lại đồng ý để cậu xuất viện? Tại sao Tố Khải lại bình tĩnh như vậy? Còn cả Niên Bách Ngạn nữa, anh không nhắc một chữ nào tới bệnh tình của cậu… Tất cả những điều ấy khiến cô nảy sinh ngờ vực. Cô bắt đầu nghi, cô đã bị lừa.
Kết quả, hôm nay thăm dò như vậy rốt cuộc cô đã biết mình bị lừa.
“Cậu mợ xin lỗi con còn không được hay sao?” Tố Đông vội vàng nói.
Tố Diệp bất giác nắm chặt tay cậu mợ: “Sau này cậu mợ thật sự đừng mang mấy chuyện bệnh tật này ra đùa nữa. Con chỉ cần cậu mợ khỏe mạnh thôi. Hai người có thể lừa con bất kỳ chuyện gì, nhưng chuyện này thì tuyệt đối đừng làm vậy, được không?”
“Được, được, được! Cậu biết con hiếu thảo mà!” Tố Đông và Phương Tiếu Bình vô cùng xúc động.
“Được rồi! Qua cơn mưa trời lại sáng, chúng ta cạn ly vì ai cũng mạnh khỏe nào!” Niên Bách Ngạn khẽ ôm Tố Diệp, nâng ly lên.
“Nào! Cạn ly!”
Niên Bách Ngạn chưa từng tiết lộ cho Tố Diệp biết địa điểm tuần trăng mật. Mặc cho Tố Diệp lăn lộn làm nũng đủ trò cũng không thể hỏi được chữ nào. Cô chỉ biết họ sẽ ra nước ngoài.
Nước ngoài?
Có biết bao nhiêu là thành phố, làm sao cô biết cụ thể họ sẽ tới đâu? Thế nên, khi Lâm Yêu Yêu nghe nói cô sẽ ra nước ngoài, liền nói ngay: Ấy, Tiểu Diệp! Mặt nạ của mình dùng hết rồi, nhớ mua giúp mình nhé, mình gửi tên hãng cho cậu. Tố Diệp nghe xong chỉ biết ủ dột nói: Tình yêu à! Đến mình còn chưa biết rõ mình sẽ đi đâu, lỡ như đó là một nơi khỉ ho cò gáy thì mình mang thịt người về cho cậu à?
Cô đã bị Lâm Yêu Yêu chê cười một trận.
Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau, khi cô còn đang say sưa ngủ, Niên Bách Ngạn đã lôi cô dậy khỏi giường để lên máy bay.
Mơ mơ hồ hồ, Tố Diệp chỉ biết mình đã đáp máy bay của một công ty hàng không của Mỹ. Khi tiếng thông báo bằng tiếng Anh tiêu chuẩn lọt vào tai cô, cô mới biết mình đang ngồi trên chuyến bay tới Chicago.
Chicago? Tố Diệp giật mình bừng tỉnh, phát hiện khoang hạng nhất của chuyến bay này quả thực thoải mái, còn người đàn ông bên cạnh thì đang ung dung đọc báo.
“Niên Bách Ngạn! Phải bay gần 13 tiếng đồng hồ à?” Cô to đầu. Đây cũng là lý do khi còn học ở nước ngoài, cô rất ít khi về nhà, thời gian ngồi trên máy bay cực kỳ khổ sở.
Niên Bách Ngạn không nhìn cô. Anh chỉ giơ một cánh tay ra kéo cô vào lòng, để cô dựa vào mình rồi nhẹ nhàng thông báo: “Tới Chicago, em định ở đó chơi mấy hôm hay là xuất phát luôn?”
“Đi đâu cơ?” Tố Diệp cảm thấy mình như bị lừa bán vậy.
“Miami!”
Ơ…
“Tại sao chúng ta không tới thẳng Miami?”
“Bên Chiago còn một vị thương nhân cần gặp mặt bàn bạc hợp tác một chút, nhưng sẽ không làm lỡ dở hành trình. Anh chỉ cần khoảng hai tiếng thôi!” Niên Bách Ngạn nói.
Tố Diệp nghĩ: “Thế đợi anh bàn công việc xong thì chúng ta tới thẳng Miami đi, đằng nào cũng khổ sở mười mấy tiếng rồi, chẳng ngại đợi thêm ba bốn tiếng nữa!”
“Được!” Niên Bách Ngạn quay sang, hôn nhẹ lên trán cô.
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh, cười hi hi: “Chúng ta tới Miami à?”
“Chẳng phải em muốn đi xem cá voi sát thủ sao? Thế nên anh đưa em tới Miami mấy hôm để em được tham quan.” Niên Bách Ngạn cười khẽ.
Hai mắt Tố Diệp sáng lên. Cô chỉ từng được nhìn thấy cá voi sát thủ trên tạp chí địa lý một lần, thế là tùy hứng nói mình muốn xem, không ngờ anh lại ghi nhớ…
*Cá hổ kình hay cá voi sát thủ (danh pháp hai phần: Orcinus orca) thuộc phân bộ cá voi có răng, là loài cá heo lớn nhất và cũng là loài động vật có vú ăn thịt hung dữ nhất đại dương, còn có một số tên gọi ít phổ biến hơn ví dụ cá đen (Blackfish) hay sói biển (Seawolf). Cá hổ kình sống tại tất cả các đại dương trên thế giới, từ Bắc Băng Dương và vùng châu Nam Cực cho đến các vùng biển nhiệt đới ấm áp. Nếu bạn nào ngày xưa hay chơi trò Feeding frenzy giống mình thì sẽ không lạ gì con cá hay xuất hiện một cách im lìm này =))
/727
|