Chỉ có anh mới vì Tinh Thạch mà không màng tới tính mạng mình. Cũng chỉ có mình anh mới hiểu rõ Tinh Thạch.
Đêm tại tứ hợp viện, tĩnh mịch, hiền hòa.
Tố Diệp mềm nhũn người dựa vào lòng Niên Bách Ngạn. Dưới lớp chăn mỏng, hai người không một mảnh vải. Mái tóc dài của cô quấn lấy cánh tay anh như một cây dây leo, đa tình mà xinh đẹp.
Sau khi mãnh liệt qua đi, Niên Bách Ngạn có phần trầm mặc.
Anh dựa vào đầu giường, một tay thi thoảng lại vuốt tóc cô, như mang trong mình suy nghĩ gì đó. Ban đầu Tố Diệp nằm bò lên ngực anh, ổn định lại nhịp thở. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, làm cô có chút mơ màng muốn ngủ.
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới uể oải ngẩng đầu lên. Thấy anh nhíu mày, cô giơ tay khẽ vuốt phẳng từng nếp nhăn.
Niên Bách Ngạn cúi đầu cười khẽ, ủ ấm ngón tay cô trong tay mình rồi đặt lên đó một nụ hôn. Nhưng dù cho đang làm hành động ấy, trong đôi mắt anh chỉ đong đầy suy tư.
Tố Diệp cứ thế nhìn anh không chớp mắt.
Niên Bách Ngạn phát hiện ra. Anh cười lớn hơn, lần này đặt toàn bộ tâm tư vào cô. Anh khẽ vuốt đầu cô rồi dịu dàng nói: “Ngủ đi!”
“Vẫn chưa muốn ngủ!” Tố Diệp ôm chặt lấy anh, thở một hơi dài.
Cô luôn cảm thấy thời gian ở bên cạnh vẫn chưa đủ.
Thật ra so với Lâm Yêu Yêu, cô và Niên Bách Ngạn gặp nhau đã quá nhiều rồi. Họ coi như làm cùng công ty. Tới buổi tối, bất luận muộn thế nào, Niên Bách Ngạn cũng sẽ về nhà.
Vậy mà cô vẫn tham lam, muốn được nhiều hơn.
Niên Bách Ngạn bật cười vì dáng vẻ của cô. Anh vuốt ve cô như cưng chiều một đứa trẻ.
“Cuối cùng anh cũng cười rồi.” Cô khẽ nói.
Niên Bách Ngạn sửa chữa: “Anh nghiêm nghị lắm sao?”
“Từ lúc về nhà, tuy anh cười trong lòng không vui.” Cô nhấn mạnh.
Niên Bách Ngạn kéo cao cô lên, cúi đầu vùi mặt vào mái tóc cô: “Lúc làm cần gì phải cười!”
“Em có nói lúc làm đâu.” Hơi thở ấm áp làm cô buồn buồn. Cô cười khúc khích, né tránh.
Ngay sau đó, cô được anh kéo vào lòng. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
Mãi về sau anh mới nói: “Có lúc anh thật sự hy vọng em không phải người nhà họ Diệp!”
Tố Diệp cụp mắt xuống, nhìn vào xương quai xanh mang một độ cong tuyệt đẹp của anh: “Anh gặp phải rất nhiều vấn đề khó xử phải không?”
Ai cũng nói câu “đa sự chi thu”, nhưng ngay cả mùa hè này cũng đã định sẵn một khoảng thời gian sóng gió.
Chuyện của An Tịnh sau đó ầm ĩ thế nào Tố Diệp không màng tới nữa. Đám phóng viên làm việc rất tích cực. Vì thế hiển nhiên, về sau chuyện An Tịnh tới phòng tâm lý tìm cô cuối cùng cũng truyền tới tai Niên Bách Ngạn. Mặc dù ngoài mặt anh vẫn rất bình thản, nhưng chẳng mấy chốc tất cả mọi bộ phim, quảng cáo và các buổi tiệc tùng An Tịnh đều không được xuất hiện nữa. Việc có thể làm mỗi ngày là tới công ty náo loạn.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là có phóng viên tung tin Bạch Băng trước giơ vẫn làm “quân sư” sau lưng An Tịnh. Mới đó, cô ta đã bị gán cho một loạt các tin đồn bất lợi.
Bạch Băng khổ không để đâu cho hết, phải liên tục mở ba cuộc họp báo để thanh minh chuyện này. Điều cô ta nói nhiều nhất chính là cô ta không có một chút quan hệ nào với An Tịnh cả.
Thông tin ấy đã khiến An Tịnh nổi điên. Cô ta gián tiếp chửi rủa Bạch Băng, còn vạch trần giá của Bạch Băng mỗi một lần ăn cơm và ngủ cùng các thương nhân, thậm chí còn cung cấp một số mánh khóe mà không ai biết, liên quan tới những thủ đoạn bỉ ổi của cô ta và Diêu Mai hòng lôi kéo nhà đầu tư.
Bỗng chốc, hình tượng của Bạch Băng xuống dốc không phanh. Cô ta đang vội vàng tới lễ giao trải nhận thưởng cũng đau đớn khi để mất giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Bạch Băng vô cớ bị dính scandal, lại còn bị An Tịnh liên lụy. Công ty quản lý lấy lý do cô ta ra nước ngoài học tập để toàn bộ các quảng cáo, thực chất là cũng đã bị đóng băng.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, trên trang nhất khắp các báo lớn báo nhỏ đều là mấy tin tức hai người này tự cắn nhau.
Từ đầu tới cuối, Niên Bách Ngạn luôn im lặng về những thông tin này. Anh không mở lời nói một câu nào, nhưng Tố Diệp biết có lẽ Niên Bách Ngạn đã ra tay giải quyết.
Hôm đó Hứa Đồng nói với cô: Sau khi biết chuyện An Tịnh tới làm loạn phòng làm việc của cô, anh ấy đã im lặng rất lâu. Anh ấy bảo tôi ra ngoài. Khi ra tới cửa, tôi thấy anh ấy gọi một cuộc điện thoại.
Cụ thể anh đã gọi cho ai thì Tố Diệp không rõ mà Hứa Đồng cũng đành chịu.
Nhưng ngay lập tức, An Tịnh đã hoàn toàn biến thành một kẻ điên, tiền đồ của Bạch Băng bị hủy hoại trong giây lát.
Tố Diệp còn chưa kịp múa may chúc mừng thì đã lập tức phải chú ý tới một chuyện khác. Vì thời gian này toàn bộ Tinh Thạch đang dốc sức cho sản phẩm mới, nên một quyết định của Niên Bách Ngạn đã làm chấn động cả hội đồng quản trị, đến mức khiến tất cả các cổ đông đều bàn tán sôi nổi.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị, Niên Bách Ngạn đề xuất kiến nghị đóng cửa mỏ kim cương số một tại Nam Phi, tập trung khai thác mỏ số hai. Lý do anh đưa ra là tài nguyên trong mỏ số một đang dần cạn kiệt. Tinh Thạch không cần phải lãng phí một lượng lớn sức người sức của vào đó.
Nhưng quyết định bỏ mỏ của Niên Bách Ngạn đã vấp phải sự phản đối của Diệp Hạc Thành cùng những cổ đông nắm giữ cổ phần của nhà họ Diệp. Họ cho rằng mỏ số một còn rất nhiều tài nguyên, thậm chí nhận định Niên Bách Ngạn đưa ra quyết định là có mưu đồ riêng.
Cứ như vậy, sự việc đang đi vào bế tắc.
Tuy rằng cổ phần trong tay Niên Bách Ngạn có thể ngang hàng với nhà họ Diệp nhưng khi trước mỏ kim cương tại Nam Phi được tiến hành thu mua, khai thác dưới danh nghĩa của Tinh Thạch và nhà họ Diệp, nên quyền phát ngôn của nhà họ Niên không nhiều. Vì thế, Niên Bách Ngạn cũng không thể khăng khăng làm theo ý mình, chỉ còn cách cố gắng thuyết phục các cổ đông bỏ mỏ.
Chuyện này Tố Diệp biết rõ từ đầu chí cuối. Cô là một thành viên trong nhà họ Diệp, thậm chí có thể nói hiện là cổ đông lớn của Tinh Thạch. Thời gian gần đây, Diệp Hạc Thành cũng hay tỏ ra quan tâm tới cô. Không khó nhận ra, ông ta có lòng muốn lôi kéo cô về phía họ.
Đối với quyết định bỏ mỏ của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp không phát biểu bất kỳ ý kiến gì trong cuộc họp. Thật ra cô không nghi ngờ phán đoán chuyên nghiệp của Niên Bách Ngạn. Cô không hiểu biết về tỷ trọng sản xuất của mỏ kim cương, nhưng cũng biết rõ phí tổn khổng lồ cho mỗi lần khai thác. Nếu thật sự như Niên Bách Ngạn nói, vậy thì cứ tiếp tục khai thác mỏ số một sẽ chỉ hao công tổn phí, chi bằng tập trung hết cho mỏ số hai.
Nhưng cô không thể đưa ra quyết định tán đồng, vì cổ đông nhà họ Diệp và Diệp Hạc Thành đã một mực khẳng định Niên Bách Ngạn có dã tâm. Cô là vợ của Niên Bách Ngạn, lúc này đứng hẳn về phía anh sẽ bị gán cho danh nghĩa “câu kết”, có khả năng càng làm Diệp Hạc Thành không phục hơn. Quan trọng hơn cả là, chẳng biết Diệp Hạc Thành đã nói gì với Diệp Uyên mà anh ấy cũng tỏ thái do dự đối với quyết định này, lần lữa không quyết.
Tố Diệp hiểu. Cho dù Diệp Uyên có không quan tâm tới Tinh Thạch thế nào đi nữa thì anh ấy cũng là con trai trưởng. Có những quyết định anh ấy bắt buộc phải đưa ra, thế nên thận trọng một chút cũng là điều đúng đắn.
Nhưng Tố Diệp cũng không thể phản đối. Anh là chồng cô, huống hồ cô lại không hiểu gì về lĩnh vực của anh, cô không thể phủ định một cách quyết đoán được.
Nếu là bình thường, chỉ cần thời gian đầu đo đạc kỹ lưỡng thì về cơ bản sẽ nắm chắc được hàm lượng là bao nhiêu. Nhưng mỏ số một ở Nam Phi lại khá đặc biệt. Dù đã đo đạc từ trước vẫn chỉ có thể đưa ra những số liệu không hoàn chỉnh, công thêm đường sông đã từng được cải tạo, chia đôi mỏ số một ra làm hai phần, thế nên về sau vẫn phải tiến hành đo lường tiếp mới có thể khai thác.
Tuy nhiên, địa hình đặc biệt của nửa phía sau mỏ số một đã khiến cho công tác đo đạc gặp rất nhiều rắc rối, vì thế mà cả sức người sức của đều bỏ ra không ít, và cũng vì vậy khó khăn thêm chồng chất.
Đương nhiên, khi bị phản đối, Niên Bách Ngạn đã đưa ra yêu cầu sẽ cho người đo đạc. Nhưng bất ngờ là, Diệp Hạc Thành vẫn phản đối.
Dây dưa mãi, cả hai bên rơi vào thế giằng co, cầm cự.
Tố Diệp và Diệp Ngọc vì vậy trở thành những người quan trọng.
Vì, nếu không nhắc tới số cổ phần của Diệp Hạc Thành, chỉ riêng Diệp Uyên, Diệp Ngọc, Tố Diệp và Diệp Lan cộng hết cổ phần lại chắc chắn cũng cao hơn phần của Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu. Họ có quyền phát biểu tuyệt đối.
Thế mà bây giờ, Diệp Uyên thì chần chừ không quyết, Diệp Ngọc thì không ý kiến gì, nhưng cô ta đã có lời đó là ủng hộ vô điều kiện bất kỳ quyết định nào của nhà họ Diệp. So với phía phản đối, cổ phần trong tay Diệp Lan quá ít, con bé chọn cách từ bỏ, không quyết định gì hết. Chỉ còn lại một mình cô, Tố Diệp.
Thế nên, câu nói ấy của Niên Bách Ngạn khiến tim Tố Diệp nghẹn lại. Đúng thế! Cô cũng mong sao mình không phải người nhà họ Diệp.
Từ đầu tới cuối, giọng của anh vẫn rất thấp: “Chuyện này cũng thường gặp thôi.” Không phải anh không hiểu ý của các cổ đông nhà họ Diệp. Diệp Hạc Phong không còn, Diệp Hạc Thành thật ra cũng coi như đã gián tiếp trở thành người tâm phúc của mấy lão già đó. Tuy cổ phần của Diệp Hạc Thành hoàn toàn không thể so sánh với Diệp Uyên nhưng dẫu sao ông ta vẫn là người đứng đầu nhà họ Diệp giờ phút này.
Ngay bản thân ông ta cũng chủ động lôi kéo mấy người có cổ phần của nhà họ Diệp trong tay để phản đối ý kiến của anh, không đồng ý bỏ mỏ, còn không để anh tiếp tục đo đạc. Nhìn cũng đủ biết, họ đang lợi dụng cơ hội lần này để đuổi anh ra khỏi hội đồng quản trị.
Tâm tư của Diệp Hạc Thành trở nên quá lộ liễu sau khi Diệp Hạc Phong mất. Niên Bách Ngạn không nói, không nhắc tới không có nghĩa là anh không nhận ra.
“Em chẳng muốn giữ cổ phần nhà họ Diệp nữa!” Tố Diệp buồn bã nói.
Trước đây cô cảm đây tuy là căm hận Diệp Hạc Phong nhưng chí ít vẫn được sống tự do tự tại. Bây giờ thì sao, trách nhiệm thật là nặng nề.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, xót xa nói: “Đừng có trẻ con!”
Tố Diệp chỉnh lại tư thế, dựa vào anh: “Vậy anh thật lòng tán thành việc đo đạc tiếp sao?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Mấy năm nay, chẳng có một ai trong nhà họ Diệp, trừ bố em ra, tới quan sát mỏ số một ấy. Chỉ có mình anh quản lý, thế nên anh hiểu rõ tình hình của nó nhất. Làm đo đạc chẳng qua chỉ để biết hàm lượng bên trong còn bao nhiêu, còn bao nhiêu lợi ích có thể kiếm được. Nhưng nói thật lòng, dựa vào kinh nghiệm của anh, cho dù có khai thác ra được thứ gì ở mỏ số một thì chất lượng cũng rất tầm thường. Nếu muốn sản xuất kim cương đưa vào các đô thị hạng 2, hạng 3 thì còn tạm đủ. Nhưng Tinh Thạch chủ yếu sản xuất những sản phẩm chất lượng. Kim cương làm ra luôn có chất lượng thuộc hàng top. Kim cương ở mỏ số một đã không còn phù hợp với tiêu chuẩn chất lượng của Tinh Thạch nữa rồi. Thế nên anh không đồng ý việc tiếp tục hao tổn công sức nữa.”
“Em tin vào phán đoán của anh, thế nên, em quyết định ủng hộ anh.” Tố Diệp đáp một cách chắc chắn.
Niên Bách Ngạn khẽ cười, hôn lên trán cô: “Cảm ơn em đã tin anh!” Rồi anh nói tiếp: “Từ sau khi Tinh Thạch lên sàn, cổ đông của Tinh Thạch luôn được sống sung sướng, cũng vì thế mà tham ô, đút lót không ít. Đây cũng là lý do anh phải không ngừng điều hòa vốn, hòa tan số cổ phần trong tay họ. Nhưng sở dĩ vẫn còn mấy người anh chưa đụng tới là nể tình họ từng bỏ công sức ra giúp Tinh Thạch, đều là những cổ đông gốc ban đầu. Nhưng Diệp Diệp! Em phải chuẩn bị tâm lý, lần hòa vốn tiếp theo của anh có thể sẽ thay một lượng lớn hơn, nhiều hơn nữa.”
Tố Diệp ngẩn người: “Nói vậy là, cổ phần nhà họ Diệp đều sẽ bị hòa tan, cả của Diệp Uyên, của em, của Diệp Hạc Thành?”
“Kể cả của anh và Bách Tiêu nữa.” Niên Bách Ngạn nói rõ ràng với cô: “Công ty đã lên sàn nếu cứ mãi bảo thủ, giậm chân tại chỗ sẽ bị các con cá lớn khác nuốt chửng. Tinh Thạch là tâm huyết của anh, anh không thể giương mắt nhìn nó đi vào chỗ chết.”
Đây là lần đầu tiên anh nói tới chuyện công việc trước mặt Tố Diệp. Trước nay, chỉ cần về tới nhà là hai người chỉ nói mấy chuyện trăng gió.
Tố Diệp thích sự thay đổi này của Niên Bách Ngạn, chứng tỏ anh đã tin tưởng cô. Nhưng đồng thời cô cũng rất thương anh. Anh luôn phải ở trong những cơn phong ba bão táp dữ dội này. Mỗi một quyết định đều bị những kẻ khác dòm ngó, xem xét. Vì sự phức tạp của Tinh Thạch, vì Tinh Thạch là tâm huyết của anh, thế nên anh mới phải trăn trở, mới có dũng khí bước tiếp.
Lúc này, Tố Diệp chẳng muốn nghe Diệp Hạc Thành nói Niên Bách Ngạn có dã tâm gì nữa. Vì chỉ có mình anh mới dám đi hết lần này tới lần khác đến Nam Phi, tự mình xuống mỏ. Chỉ có anh mới vì Tinh Thạch mà không màng tới tính mạng mình. Cũng chỉ có mình anh mới hiểu rõ Tinh Thạch. Nếu như không có anh, có lẽ Tinh Thạch sớm đã không còn. Cứ cho là anh có dã tâm thì đã sao nào? Tố Diệp cảm thấy, Tinh Thạch vốn dĩ phải là của Niên Bách Ngạn, cho dù người nào mắng cô vô lương tâm, cô vẫn sẽ nghĩ như vậy…
Đêm tại tứ hợp viện, tĩnh mịch, hiền hòa.
Tố Diệp mềm nhũn người dựa vào lòng Niên Bách Ngạn. Dưới lớp chăn mỏng, hai người không một mảnh vải. Mái tóc dài của cô quấn lấy cánh tay anh như một cây dây leo, đa tình mà xinh đẹp.
Sau khi mãnh liệt qua đi, Niên Bách Ngạn có phần trầm mặc.
Anh dựa vào đầu giường, một tay thi thoảng lại vuốt tóc cô, như mang trong mình suy nghĩ gì đó. Ban đầu Tố Diệp nằm bò lên ngực anh, ổn định lại nhịp thở. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, làm cô có chút mơ màng muốn ngủ.
Một lúc lâu sau, Tố Diệp mới uể oải ngẩng đầu lên. Thấy anh nhíu mày, cô giơ tay khẽ vuốt phẳng từng nếp nhăn.
Niên Bách Ngạn cúi đầu cười khẽ, ủ ấm ngón tay cô trong tay mình rồi đặt lên đó một nụ hôn. Nhưng dù cho đang làm hành động ấy, trong đôi mắt anh chỉ đong đầy suy tư.
Tố Diệp cứ thế nhìn anh không chớp mắt.
Niên Bách Ngạn phát hiện ra. Anh cười lớn hơn, lần này đặt toàn bộ tâm tư vào cô. Anh khẽ vuốt đầu cô rồi dịu dàng nói: “Ngủ đi!”
“Vẫn chưa muốn ngủ!” Tố Diệp ôm chặt lấy anh, thở một hơi dài.
Cô luôn cảm thấy thời gian ở bên cạnh vẫn chưa đủ.
Thật ra so với Lâm Yêu Yêu, cô và Niên Bách Ngạn gặp nhau đã quá nhiều rồi. Họ coi như làm cùng công ty. Tới buổi tối, bất luận muộn thế nào, Niên Bách Ngạn cũng sẽ về nhà.
Vậy mà cô vẫn tham lam, muốn được nhiều hơn.
Niên Bách Ngạn bật cười vì dáng vẻ của cô. Anh vuốt ve cô như cưng chiều một đứa trẻ.
“Cuối cùng anh cũng cười rồi.” Cô khẽ nói.
Niên Bách Ngạn sửa chữa: “Anh nghiêm nghị lắm sao?”
“Từ lúc về nhà, tuy anh cười trong lòng không vui.” Cô nhấn mạnh.
Niên Bách Ngạn kéo cao cô lên, cúi đầu vùi mặt vào mái tóc cô: “Lúc làm cần gì phải cười!”
“Em có nói lúc làm đâu.” Hơi thở ấm áp làm cô buồn buồn. Cô cười khúc khích, né tránh.
Ngay sau đó, cô được anh kéo vào lòng. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
Mãi về sau anh mới nói: “Có lúc anh thật sự hy vọng em không phải người nhà họ Diệp!”
Tố Diệp cụp mắt xuống, nhìn vào xương quai xanh mang một độ cong tuyệt đẹp của anh: “Anh gặp phải rất nhiều vấn đề khó xử phải không?”
Ai cũng nói câu “đa sự chi thu”, nhưng ngay cả mùa hè này cũng đã định sẵn một khoảng thời gian sóng gió.
Chuyện của An Tịnh sau đó ầm ĩ thế nào Tố Diệp không màng tới nữa. Đám phóng viên làm việc rất tích cực. Vì thế hiển nhiên, về sau chuyện An Tịnh tới phòng tâm lý tìm cô cuối cùng cũng truyền tới tai Niên Bách Ngạn. Mặc dù ngoài mặt anh vẫn rất bình thản, nhưng chẳng mấy chốc tất cả mọi bộ phim, quảng cáo và các buổi tiệc tùng An Tịnh đều không được xuất hiện nữa. Việc có thể làm mỗi ngày là tới công ty náo loạn.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là có phóng viên tung tin Bạch Băng trước giơ vẫn làm “quân sư” sau lưng An Tịnh. Mới đó, cô ta đã bị gán cho một loạt các tin đồn bất lợi.
Bạch Băng khổ không để đâu cho hết, phải liên tục mở ba cuộc họp báo để thanh minh chuyện này. Điều cô ta nói nhiều nhất chính là cô ta không có một chút quan hệ nào với An Tịnh cả.
Thông tin ấy đã khiến An Tịnh nổi điên. Cô ta gián tiếp chửi rủa Bạch Băng, còn vạch trần giá của Bạch Băng mỗi một lần ăn cơm và ngủ cùng các thương nhân, thậm chí còn cung cấp một số mánh khóe mà không ai biết, liên quan tới những thủ đoạn bỉ ổi của cô ta và Diêu Mai hòng lôi kéo nhà đầu tư.
Bỗng chốc, hình tượng của Bạch Băng xuống dốc không phanh. Cô ta đang vội vàng tới lễ giao trải nhận thưởng cũng đau đớn khi để mất giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Bạch Băng vô cớ bị dính scandal, lại còn bị An Tịnh liên lụy. Công ty quản lý lấy lý do cô ta ra nước ngoài học tập để toàn bộ các quảng cáo, thực chất là cũng đã bị đóng băng.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, trên trang nhất khắp các báo lớn báo nhỏ đều là mấy tin tức hai người này tự cắn nhau.
Từ đầu tới cuối, Niên Bách Ngạn luôn im lặng về những thông tin này. Anh không mở lời nói một câu nào, nhưng Tố Diệp biết có lẽ Niên Bách Ngạn đã ra tay giải quyết.
Hôm đó Hứa Đồng nói với cô: Sau khi biết chuyện An Tịnh tới làm loạn phòng làm việc của cô, anh ấy đã im lặng rất lâu. Anh ấy bảo tôi ra ngoài. Khi ra tới cửa, tôi thấy anh ấy gọi một cuộc điện thoại.
Cụ thể anh đã gọi cho ai thì Tố Diệp không rõ mà Hứa Đồng cũng đành chịu.
Nhưng ngay lập tức, An Tịnh đã hoàn toàn biến thành một kẻ điên, tiền đồ của Bạch Băng bị hủy hoại trong giây lát.
Tố Diệp còn chưa kịp múa may chúc mừng thì đã lập tức phải chú ý tới một chuyện khác. Vì thời gian này toàn bộ Tinh Thạch đang dốc sức cho sản phẩm mới, nên một quyết định của Niên Bách Ngạn đã làm chấn động cả hội đồng quản trị, đến mức khiến tất cả các cổ đông đều bàn tán sôi nổi.
Trong cuộc họp hội đồng quản trị, Niên Bách Ngạn đề xuất kiến nghị đóng cửa mỏ kim cương số một tại Nam Phi, tập trung khai thác mỏ số hai. Lý do anh đưa ra là tài nguyên trong mỏ số một đang dần cạn kiệt. Tinh Thạch không cần phải lãng phí một lượng lớn sức người sức của vào đó.
Nhưng quyết định bỏ mỏ của Niên Bách Ngạn đã vấp phải sự phản đối của Diệp Hạc Thành cùng những cổ đông nắm giữ cổ phần của nhà họ Diệp. Họ cho rằng mỏ số một còn rất nhiều tài nguyên, thậm chí nhận định Niên Bách Ngạn đưa ra quyết định là có mưu đồ riêng.
Cứ như vậy, sự việc đang đi vào bế tắc.
Tuy rằng cổ phần trong tay Niên Bách Ngạn có thể ngang hàng với nhà họ Diệp nhưng khi trước mỏ kim cương tại Nam Phi được tiến hành thu mua, khai thác dưới danh nghĩa của Tinh Thạch và nhà họ Diệp, nên quyền phát ngôn của nhà họ Niên không nhiều. Vì thế, Niên Bách Ngạn cũng không thể khăng khăng làm theo ý mình, chỉ còn cách cố gắng thuyết phục các cổ đông bỏ mỏ.
Chuyện này Tố Diệp biết rõ từ đầu chí cuối. Cô là một thành viên trong nhà họ Diệp, thậm chí có thể nói hiện là cổ đông lớn của Tinh Thạch. Thời gian gần đây, Diệp Hạc Thành cũng hay tỏ ra quan tâm tới cô. Không khó nhận ra, ông ta có lòng muốn lôi kéo cô về phía họ.
Đối với quyết định bỏ mỏ của Niên Bách Ngạn, Tố Diệp không phát biểu bất kỳ ý kiến gì trong cuộc họp. Thật ra cô không nghi ngờ phán đoán chuyên nghiệp của Niên Bách Ngạn. Cô không hiểu biết về tỷ trọng sản xuất của mỏ kim cương, nhưng cũng biết rõ phí tổn khổng lồ cho mỗi lần khai thác. Nếu thật sự như Niên Bách Ngạn nói, vậy thì cứ tiếp tục khai thác mỏ số một sẽ chỉ hao công tổn phí, chi bằng tập trung hết cho mỏ số hai.
Nhưng cô không thể đưa ra quyết định tán đồng, vì cổ đông nhà họ Diệp và Diệp Hạc Thành đã một mực khẳng định Niên Bách Ngạn có dã tâm. Cô là vợ của Niên Bách Ngạn, lúc này đứng hẳn về phía anh sẽ bị gán cho danh nghĩa “câu kết”, có khả năng càng làm Diệp Hạc Thành không phục hơn. Quan trọng hơn cả là, chẳng biết Diệp Hạc Thành đã nói gì với Diệp Uyên mà anh ấy cũng tỏ thái do dự đối với quyết định này, lần lữa không quyết.
Tố Diệp hiểu. Cho dù Diệp Uyên có không quan tâm tới Tinh Thạch thế nào đi nữa thì anh ấy cũng là con trai trưởng. Có những quyết định anh ấy bắt buộc phải đưa ra, thế nên thận trọng một chút cũng là điều đúng đắn.
Nhưng Tố Diệp cũng không thể phản đối. Anh là chồng cô, huống hồ cô lại không hiểu gì về lĩnh vực của anh, cô không thể phủ định một cách quyết đoán được.
Nếu là bình thường, chỉ cần thời gian đầu đo đạc kỹ lưỡng thì về cơ bản sẽ nắm chắc được hàm lượng là bao nhiêu. Nhưng mỏ số một ở Nam Phi lại khá đặc biệt. Dù đã đo đạc từ trước vẫn chỉ có thể đưa ra những số liệu không hoàn chỉnh, công thêm đường sông đã từng được cải tạo, chia đôi mỏ số một ra làm hai phần, thế nên về sau vẫn phải tiến hành đo lường tiếp mới có thể khai thác.
Tuy nhiên, địa hình đặc biệt của nửa phía sau mỏ số một đã khiến cho công tác đo đạc gặp rất nhiều rắc rối, vì thế mà cả sức người sức của đều bỏ ra không ít, và cũng vì vậy khó khăn thêm chồng chất.
Đương nhiên, khi bị phản đối, Niên Bách Ngạn đã đưa ra yêu cầu sẽ cho người đo đạc. Nhưng bất ngờ là, Diệp Hạc Thành vẫn phản đối.
Dây dưa mãi, cả hai bên rơi vào thế giằng co, cầm cự.
Tố Diệp và Diệp Ngọc vì vậy trở thành những người quan trọng.
Vì, nếu không nhắc tới số cổ phần của Diệp Hạc Thành, chỉ riêng Diệp Uyên, Diệp Ngọc, Tố Diệp và Diệp Lan cộng hết cổ phần lại chắc chắn cũng cao hơn phần của Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu. Họ có quyền phát biểu tuyệt đối.
Thế mà bây giờ, Diệp Uyên thì chần chừ không quyết, Diệp Ngọc thì không ý kiến gì, nhưng cô ta đã có lời đó là ủng hộ vô điều kiện bất kỳ quyết định nào của nhà họ Diệp. So với phía phản đối, cổ phần trong tay Diệp Lan quá ít, con bé chọn cách từ bỏ, không quyết định gì hết. Chỉ còn lại một mình cô, Tố Diệp.
Thế nên, câu nói ấy của Niên Bách Ngạn khiến tim Tố Diệp nghẹn lại. Đúng thế! Cô cũng mong sao mình không phải người nhà họ Diệp.
Từ đầu tới cuối, giọng của anh vẫn rất thấp: “Chuyện này cũng thường gặp thôi.” Không phải anh không hiểu ý của các cổ đông nhà họ Diệp. Diệp Hạc Phong không còn, Diệp Hạc Thành thật ra cũng coi như đã gián tiếp trở thành người tâm phúc của mấy lão già đó. Tuy cổ phần của Diệp Hạc Thành hoàn toàn không thể so sánh với Diệp Uyên nhưng dẫu sao ông ta vẫn là người đứng đầu nhà họ Diệp giờ phút này.
Ngay bản thân ông ta cũng chủ động lôi kéo mấy người có cổ phần của nhà họ Diệp trong tay để phản đối ý kiến của anh, không đồng ý bỏ mỏ, còn không để anh tiếp tục đo đạc. Nhìn cũng đủ biết, họ đang lợi dụng cơ hội lần này để đuổi anh ra khỏi hội đồng quản trị.
Tâm tư của Diệp Hạc Thành trở nên quá lộ liễu sau khi Diệp Hạc Phong mất. Niên Bách Ngạn không nói, không nhắc tới không có nghĩa là anh không nhận ra.
“Em chẳng muốn giữ cổ phần nhà họ Diệp nữa!” Tố Diệp buồn bã nói.
Trước đây cô cảm đây tuy là căm hận Diệp Hạc Phong nhưng chí ít vẫn được sống tự do tự tại. Bây giờ thì sao, trách nhiệm thật là nặng nề.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, xót xa nói: “Đừng có trẻ con!”
Tố Diệp chỉnh lại tư thế, dựa vào anh: “Vậy anh thật lòng tán thành việc đo đạc tiếp sao?”
Niên Bách Ngạn suy nghĩ rồi lắc đầu: “Mấy năm nay, chẳng có một ai trong nhà họ Diệp, trừ bố em ra, tới quan sát mỏ số một ấy. Chỉ có mình anh quản lý, thế nên anh hiểu rõ tình hình của nó nhất. Làm đo đạc chẳng qua chỉ để biết hàm lượng bên trong còn bao nhiêu, còn bao nhiêu lợi ích có thể kiếm được. Nhưng nói thật lòng, dựa vào kinh nghiệm của anh, cho dù có khai thác ra được thứ gì ở mỏ số một thì chất lượng cũng rất tầm thường. Nếu muốn sản xuất kim cương đưa vào các đô thị hạng 2, hạng 3 thì còn tạm đủ. Nhưng Tinh Thạch chủ yếu sản xuất những sản phẩm chất lượng. Kim cương làm ra luôn có chất lượng thuộc hàng top. Kim cương ở mỏ số một đã không còn phù hợp với tiêu chuẩn chất lượng của Tinh Thạch nữa rồi. Thế nên anh không đồng ý việc tiếp tục hao tổn công sức nữa.”
“Em tin vào phán đoán của anh, thế nên, em quyết định ủng hộ anh.” Tố Diệp đáp một cách chắc chắn.
Niên Bách Ngạn khẽ cười, hôn lên trán cô: “Cảm ơn em đã tin anh!” Rồi anh nói tiếp: “Từ sau khi Tinh Thạch lên sàn, cổ đông của Tinh Thạch luôn được sống sung sướng, cũng vì thế mà tham ô, đút lót không ít. Đây cũng là lý do anh phải không ngừng điều hòa vốn, hòa tan số cổ phần trong tay họ. Nhưng sở dĩ vẫn còn mấy người anh chưa đụng tới là nể tình họ từng bỏ công sức ra giúp Tinh Thạch, đều là những cổ đông gốc ban đầu. Nhưng Diệp Diệp! Em phải chuẩn bị tâm lý, lần hòa vốn tiếp theo của anh có thể sẽ thay một lượng lớn hơn, nhiều hơn nữa.”
Tố Diệp ngẩn người: “Nói vậy là, cổ phần nhà họ Diệp đều sẽ bị hòa tan, cả của Diệp Uyên, của em, của Diệp Hạc Thành?”
“Kể cả của anh và Bách Tiêu nữa.” Niên Bách Ngạn nói rõ ràng với cô: “Công ty đã lên sàn nếu cứ mãi bảo thủ, giậm chân tại chỗ sẽ bị các con cá lớn khác nuốt chửng. Tinh Thạch là tâm huyết của anh, anh không thể giương mắt nhìn nó đi vào chỗ chết.”
Đây là lần đầu tiên anh nói tới chuyện công việc trước mặt Tố Diệp. Trước nay, chỉ cần về tới nhà là hai người chỉ nói mấy chuyện trăng gió.
Tố Diệp thích sự thay đổi này của Niên Bách Ngạn, chứng tỏ anh đã tin tưởng cô. Nhưng đồng thời cô cũng rất thương anh. Anh luôn phải ở trong những cơn phong ba bão táp dữ dội này. Mỗi một quyết định đều bị những kẻ khác dòm ngó, xem xét. Vì sự phức tạp của Tinh Thạch, vì Tinh Thạch là tâm huyết của anh, thế nên anh mới phải trăn trở, mới có dũng khí bước tiếp.
Lúc này, Tố Diệp chẳng muốn nghe Diệp Hạc Thành nói Niên Bách Ngạn có dã tâm gì nữa. Vì chỉ có mình anh mới dám đi hết lần này tới lần khác đến Nam Phi, tự mình xuống mỏ. Chỉ có anh mới vì Tinh Thạch mà không màng tới tính mạng mình. Cũng chỉ có mình anh mới hiểu rõ Tinh Thạch. Nếu như không có anh, có lẽ Tinh Thạch sớm đã không còn. Cứ cho là anh có dã tâm thì đã sao nào? Tố Diệp cảm thấy, Tinh Thạch vốn dĩ phải là của Niên Bách Ngạn, cho dù người nào mắng cô vô lương tâm, cô vẫn sẽ nghĩ như vậy…
/727
|