Em đang ở cầu Ngân Đĩnh, khu Thập Sát Hải đợi anh. Nếu anh yêu em thì hãy tới tìm em!
Tố Diệp, người phụ nữ của anh, lại bị Kỷ Đông Nham đè xuống dưới người.
Cảnh này đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng khó mà nhẫn nhịn được, huống hồ là Niên Bách Ngạn?
Anh chỉ muốn giết chết Kỷ Đông Nham!
Bên ngoài phòng làm việc, nhân viên bu kín. Cả trợ lý của Kỷ Đông Nham cũng không dám tiến tới ngăn chặn những chuyện này lại.
Kỷ Đông Nham bị ăn một cú đấm, khóe miệng chảy máu, nhìn một đống lộn xộn dưới mặt đất. Anh ta không đánh trả, chỉ giơ tay lau vết máu trên miệng, rồi sửa sang lại chiếc áo sơ mi có phần xộc xệch rồi đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn, cười khẩy.
“Kỷ Đông Nham! Cậu nhớ kỹ cho tôi! Hôm nay tôi đánh cậu hoàn toàn là vì hành vi bẩn thỉu của cậu đối với Tố Diệp!” Niên Bách Ngạn lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo.
“Niên Bách Ngạn! Con đường sau này còn dài lắm, tôi xem anh còn đắc ý được bao lâu!” Kỷ Đông Nham công kích.
Niên Bách Ngạn nheo mắt lại, sắc mặt không thể tồi tệ hơn.
Sau đó, anh lướt ánh mắt về phía cửa phòng. Đám nhân viên đang tọc mạch đứng nhìn, giật mình co rụt lại.
“Chuyện hôm nay mà lọt vào tai đám nhà báo thì Niên Bách Ngạn này sẽ không để yên đâu! Tốt nhất các người biết điều tự thu xếp ổn thỏa đi!” Giọng nói của anh như bị bọc một lớp sương giá buốt.
Đám người đó tan tác như chim, lục tục rời đi.
Người ta hay đồn tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn ăn nói thận trọng, không có chút tình người. Bây giờ anh công khai buông một câu như vậy ngay trước mặt Kỷ Đông Nham, đã làm tất cả mọi người khiếp sợ. Có thể thay anh là một người quyền uy bẩm sinh.
“Còn cả cậu nữa!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn dừng lại trên người Kỷ Đông Nham.
Kỷ Đông Nham hừ lạnh: “Niên Bách Ngạn! Anh cứ tự lo cho giang sơn của mình trước đi!”
Một tia giá lạnh chợt lóe lên trong mắt anh.
Một lúc sau, anh ôm chặt Tố Diệp. Khi nhìn về phía cô, anh hạ thấp giọng xuống: “Chúng ta đi thôi!”
Hai chân Tố Diệp đã mềm nhũn, không thể bước đi.
Niên Bách Ngạn bèn bế thẳng cô lên, rời khỏi Kỷ Thị trước ánh mắt chăm chú dõi theo của nhiều người.
Niên Bách Ngạn đưa thẳng Tố Diệp về nhà.
Tiểu Nhã đang dọn vệ sinh. Thấy Niên Bách Ngạn bế Tố Diệp đi vào cửa, con bé giật nảy mình. Nó vội vã bước tới hỏi đã xảy ra chuyện gì. Niên Bách Ngạn dặn Tiểu Nhã rót một cốc nước rồi bế Tố Diệp vào thẳng phòng ngủ.
Nằm trên giường, Tố Diệp vẫn còn phát run. Cô như người mất hồn, một câu cũng không nói được. Cả gương mặt trắng nhợt như bị ai rút cạn máu. Chỉ còn lại bàn tay níu chặt vạt áo sơ mi của Niên Bách Ngạn là chết cũng không buông.
Niên Bách Ngạn cũng để mặc cho cô níu lấy mình như vậy. Sự phẫn nộ đã hóa thành xót xa từ lâu. Anh giơ tay vuốt khẽ lên đầu cô, thầm gọi tên cô. Tố Diệp không nghe thấy, con ngươi mơ màng không thể tụ lại một điểm.
Tiểu Nhã bê cốc nước vào, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt của Tố Diệp. Con bé kinh hoàng, nhưng không dám hỏi nhiều.
Niên Bách Ngạn bảo Tiểu Nhã không cần dọn dẹp phòng ốc nữa, cứ về đi. Tuy Tiểu Nhã rất lo lắng cho Tố Diệp nhưng cũng không thể không nghe lệnh, đành rời khỏi tứ hợp viện.
“Uống chút nước đi!” Anh cầm lấy cốc, tự tay đưa lên miệng cho cô uống.
Tố Diệp có phản ứng, bèn quay đầu nhìn anh rất lâu.
Biểu cảm đó càng khiến trái tim Niên Bách Ngạn đau đớn. Anh dịu dàng nói: “Xin lỗi em! Anh nên tới sớm mới phải!”
Với dáng vẻ đó của Kỷ Đông Nham, anh đến muộn thêm chút nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng anh vẫn đến muộn. Thấy Tố Diệp sợ đến mức này, sự áy náy trong lòng càng thêm dữ dội.
Tố Diệp lập tức ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt trào ra.
Cô không biết mình đang sợ hãi điều gì.
Kỷ Đông Nham ư?
Hay là cảm giác đáng sợ mà hình ảnh ban nãy vô tình lướt qua trong đầu mang tới?
Cô mơ hồ cảm thấy là cái thứ hai.
Vì đối với hành vi của Kỷ Đông Nham, cô cảm thấy giận dữ nhiều hơn.
Niên Bách Ngạn không thể nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô. Anh cho rằng cô bị Kỷ Đông Nham làm cho hết hồn. Tuy rằng cứ nghĩ tới cảnh ấy là anh lại bừng bừng giận dữ, nghiến răng kèn kẹt, nhưng đối mặt với sự yếu đuối của Tố Diệp, anh chỉ còn cách tạm đè nén nó xuống để ôm cô vào lòng an ủi.
Nhưng Tố Diệp lại nức nở bên tai anh: Em xin lỗi, xin lỗi…
Mỗi một câu cô nói đều khiến trái anh buốt nhói như bị dao cắt. Rõ ràng là tại anh không bảo vệ tốt cho cô.
“Diệp Diệp! Em không có lỗi gì cả, lỗi là ở anh!”
“Không!” Tố Diệp vừa khóc vừa lắc đầu, vùi sâu mặt trong cổ anh: “Em đã làm anh mất mặt rồi, nhất định thế…” Cô bắt đầu có những ký ức mới mẻ hơn. Vì được Niên Bách Ngạn an ủi, vì hơi thở của anh, nỗi hoảng sợ trong lòng dần dần được xua tan. Giờ ngập tràn trong đầu cô là hành vi của Kỷ Đông Nham và cảnh tượng Niên Bách Ngạn xông vào văn phòng, phẫn nộ vung nắm đấm.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đã có rất nhiều người nhìn thấy. Tôn nghiêm của Niên Bách Ngạn còn biết đặt ở đâu?
Càng nghĩ, Tố Diệp càng thấy có lỗi. Vì cô hành xử quá bồng bột mà Niên Bách Ngạn có thể sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Tiếng khóc nấc trong tiếng nói của Tố Diệp khiến anh đau đớn. Anh thu cánh tay lại, siết chặt cô hơn nữa…
Sắp tới đầu tháng sáu.
Thời tiết mỗi ngày một oi bức.
Những loài hoa nở theo mùa trên các hàng rào khắp đường lớn phố nhỏ ở Bắc Kinh càng ngày càng rực rỡ, điểm tô cho thành phố phồn hoa này.
Vào tháng này, cả thành phố Bắc Kinh cũng ngập tràn hương hoa nhài. Mọi người dùng các loại chất dinh dưỡng để kích thích cho hoa nhài nở sớm. Rất nhiều cửa hàng đều trang trí bằng chậu hoa nhài, thêm một phần thanh nhã cho tiết trời nóng nực này.
Mỗi mùa có một sự khác biệt, mỗi người có một điều phiền muộn.
Chuyện của Tố Diệp không vì sang một tháng mới mà có chiều hướng thuyên giảm. Nó giống như một đốm lửa quằn quại, bùng cháy cùng với ánh nắng rực rỡ mỗi ngày.
Đầu tháng sáu này cũng đến ngày Diệp Lan làm đám cưới.
Trời còn chưa sáng, Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đã bận rộn lo trước lo sau. Khi trời mới tờ mờ sáng, họ đã giục giã Diệp Lan nhanh chóng thức dậy, chuẩn bị trang điểm.
Họ gõ cửa phòng một lúc rất lâu nhưng bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì.
Diệp Hạc Thành không còn cách nào, đành phải gọi Nguyễn Tuyết Cầm đang chuẩn bị lì xì tới. Nguyễn Tuyết Cầm bước tới gõ cửa mấy tiếng, sau đó đẩy thẳng cửa đi vào. Ngay lập tức bà ta hét lên thảng thốt.
“Sao vậy?” Diệp Hạc Thành nghe thấy động tĩnh cũng vội đi tới.
Cả căn phòng trống trải không một bóng người. Chăn và gối đều được gấp và xếp gọn gàng, hoàn toàn không có vết tích đã từng có ngủ qua.
Nguyễn Tuyết Cầm bỗng chốc đứng không vững, phải dựa lên cánh cửa.
Diệp Hạc Thành đi vào trong phòng ngủ, cầm lên một tờ giấy nhớ. Trên đó viết: Bố, mẹ! Hãy tha thứ cho con! Con thật sự không thể kết hôn với Cảnh Long.
Kinh hoàng!
Đứa con gái từ nhỏ tới lớn luôn răm rắp nghe lời, làm việc trước nay luôn ngoan ngoãn, quy củ, Diệp Lan, lại bỏ nhà ra đi vào buổi sáng ngày nó chuẩn bị bước lên thảm đỏ!
Mới sáng sớm, tâm trạng Tố Khải đã bồn chồn không yên.
Khi tới đơn vị, ngồi vào chỗ của mình, anh cứ nhìn chằm chằm vào tờ lịch. Vị trí của ngày hôm nay được anh dùng bút đỏ khoanh tròn làm dấu. Màu đỏ ấy nhức mắt như màu máu.
Hôm nay là đám cưới của Diệp Lan.
Anh như người mất hồn, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Diệp Lan khoác lên người bộ váy cưới rồi khoác tay Cảnh Long, bước lên thảm đỏ.
Điện thoại bàn đã đổ chuông mấy lần mà anh vẫn làm như không nghe thấy.
Người đồng nghiệp ngồi bên quả thực không chịu nổi nữa, phải đứng dậy nghe máy giúp anh.
Anh ta nói mấy câu rồi cúp xuống.
“Tố Khải!” Anh ta giơ tay huơ huơ trước mặt anh.
Tố Khải vẫn còn đang nhìn chăm chú vào dấu tròn đỏ trên tờ lịch.
Người đồng nghiệp phải đẩy anh một cái, lúc đó mới thức tỉnh được anh.
“Họp thường kỳ thôi!” Anh ta nói.
Tố Khải chậm rãi di chuyển ánh mắt, thu dọn đồ đạc một cách chản nán rồi đi họp.
Sở trưởng đích thân chủ trì buổi họp, ai nấy tinh thần vẫn phấn chấn như thế.
Tố Khải như một người du ngoạn ngoài tam giới. Anh hoàn toàn không biết sở trưởng đang nói cái gì. Thậm chí ông đã biểu dương việc làm của anh mà anh cũng không có phản ứng.
“Tố Khải!” Lại có người đồng nghiệp huých vào người anh một cái.
Tố Khải bừng tỉnh. Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, anh mới đứng dậy.
Sở trường cười ha ha, nói mấy lời biểu dương, khích lệ.
Tố Khải đứng thẳng, cứng nhắc như khúc gỗ: “Cảnh sát nhân dân vì nhân dân phục vụ!”
“Tốt, tốt, tốt! Mời đồng chí Tố Khải ngồi xuống!”
Anh vừa ngồi xuống thì di động trong túi quần rung lên.
Rút di động, mở ra xem thì hóa ra là tin nhắn của Diệp Lan: Tố Khải! Anh có thể đưa em đi không? Chúng ta mặc kệ mọi thứ có được không? Em không thể lấy Cảnh Long được, vì người em yêu là anh! Chúng ta đều yêu nhau, không phải sao? Tại sao cứ nhất định phải chia tay? Em đang ở cầu Ngân Đĩnh, khu Thập Sát Hải đợi anh. Nếu anh yêu em thì hãy tới tìm em!
Đọc xong mấy câu đó, cả người Tố Khải hoàn toàn cứng đờ!
Sau đó, trong lòng anh bỗng dâng lên một niềm vui đáng xấu hổ!
Nói vậy là, Diệp Lan đã chạy khỏi nhà?
Chẳng hiểu Tố Khải bị làm sao, trái tim bắt đầu đập điên cuồng. Anh biết rõ là không được phép, nhưng có một sự kích động khiến anh muốn làm. Thật ra từ sáng sớm nay anh đã buồn muốn chết, giây phút nào cũng muốn bồng bột xông đi cướp hôn.
Nhưng anh không ngừng nói với bản thân mình rằng: Không phải mày đang quay phim truyền hình. Đây là cuộc sống thực, mấy chuyện như cướp cô dâu thật sự có thể xảy ra trong thực tế sao?
Nhưng rõ ràng Diệp Lan dũng cảm hơn anh.
Từ tình cảm thuở ban đầu cho giờ phút này, cô lại một lần nữa làm những việc khiến anh ngỡ ngàng!
Cô đang ở cầu Ngân Đĩnh.
Cô đang đợi anh!
Suy nghĩ ấy dâng lên trong đầu Tố Khải. Anh lập tức đứng bật dậy.
Sở trưởng đang nói đã bị giật mình bởi hành động của anh. Ông ngừng lại. Tố Khải một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng Tố Khải không còn tâm trạng để tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của sở trưởng và các đồng nghiệp nữa. Anh nói một tiếng xin lỗi rồi rảo bước ra ngoài.
Đến cả sở trưởng cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Cũng đúng vào ngày này, sự công kích báo mạng và các tờ báo đối với Tố Diệp đã đạt tới một mức độ xưa nay chưa từng có.
Ai nói nhân tính là lương thiện?
Ít nhất thì bây giờ mọi người đang bàn bạc sôi nổi về câu chuyện của một cô gái yếu đuối như cô, thậm chí thấy rằng thiên hạ vẫn chưa loạn.
Khi bị mọi người rêu rao khẩu hiệu “kẻ có tiền không tự tìm đến cái chết thì sao chết được”, Tố Diệp cuối cùng mới hiểu ra. Thì ra rất nhiều người ném đá không phải vì đạo đức nghề nghiệp của cô có vấn đề mà vì cô là cô hai nhà họ Diệp. Và cuối cùng cô cũng hiểu, xã hội này thù ghét những người có tiền đến mức nào.
Tố Diệp buồn bã ngồi trên xe. Niên Bách Ngạn thấy vậy đưa tay khoác lên vai cô, dịu dàng dỗ dành: “Hôm nay là ngày cưới của Diệp Lan. Em cứ như vậy con bé sẽ lo lắng đấy.”
Họ đang trên đường tới dự đám cưới của Diệp Lan.
Tố Diệp cố gắng gượng cười.
Điện thoại vang lên. Là Diệp Uyên gọi tới, hỏi xem Tố Diệp có liên lạc được với Diệp Lan không. Tố Diệp bàng hoàng, hỏi Diệp Uyên thế là có ý gì. Ở đầu kia Diệp Uyên lo lắng nói với cô rằng Diệp Lan biến mất rồi.
Tố Diệp hoàn toàn đờ đẫn. Niên Bách Ngạn nghi hoặc, đón lấy điện thoại. Sau khi hiểu rõ sự tình, anh mới nói với Diệp Uyên họ sẽ giúp đỡ tìm kiếm. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tố Diệp mới lo lắng hỏi: “Tố Khải… liệu có biết không?”
Niên Bách Ngạn không nói năng gì lập tức gọi điện cho Tố Khải. Cuộc nói chuyện rất ngắn gọn. Sau khi cúp máy, Niên Bách Ngạn thở dài. Tố Diệp hỏi anh có chuyện gì. Anh nhìn cô nói: Em trai em vừa nói, nó sẽ đưa Diệp Lan đi!
Tố Diệp trợn tròn hai mắt: Tố Khải điên rồi sao?
Tố Diệp, người phụ nữ của anh, lại bị Kỷ Đông Nham đè xuống dưới người.
Cảnh này đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng khó mà nhẫn nhịn được, huống hồ là Niên Bách Ngạn?
Anh chỉ muốn giết chết Kỷ Đông Nham!
Bên ngoài phòng làm việc, nhân viên bu kín. Cả trợ lý của Kỷ Đông Nham cũng không dám tiến tới ngăn chặn những chuyện này lại.
Kỷ Đông Nham bị ăn một cú đấm, khóe miệng chảy máu, nhìn một đống lộn xộn dưới mặt đất. Anh ta không đánh trả, chỉ giơ tay lau vết máu trên miệng, rồi sửa sang lại chiếc áo sơ mi có phần xộc xệch rồi đưa mắt nhìn Niên Bách Ngạn, cười khẩy.
“Kỷ Đông Nham! Cậu nhớ kỹ cho tôi! Hôm nay tôi đánh cậu hoàn toàn là vì hành vi bẩn thỉu của cậu đối với Tố Diệp!” Niên Bách Ngạn lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo.
“Niên Bách Ngạn! Con đường sau này còn dài lắm, tôi xem anh còn đắc ý được bao lâu!” Kỷ Đông Nham công kích.
Niên Bách Ngạn nheo mắt lại, sắc mặt không thể tồi tệ hơn.
Sau đó, anh lướt ánh mắt về phía cửa phòng. Đám nhân viên đang tọc mạch đứng nhìn, giật mình co rụt lại.
“Chuyện hôm nay mà lọt vào tai đám nhà báo thì Niên Bách Ngạn này sẽ không để yên đâu! Tốt nhất các người biết điều tự thu xếp ổn thỏa đi!” Giọng nói của anh như bị bọc một lớp sương giá buốt.
Đám người đó tan tác như chim, lục tục rời đi.
Người ta hay đồn tổng giám đốc của tập đoàn Tinh Thạch, Niên Bách Ngạn ăn nói thận trọng, không có chút tình người. Bây giờ anh công khai buông một câu như vậy ngay trước mặt Kỷ Đông Nham, đã làm tất cả mọi người khiếp sợ. Có thể thay anh là một người quyền uy bẩm sinh.
“Còn cả cậu nữa!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn dừng lại trên người Kỷ Đông Nham.
Kỷ Đông Nham hừ lạnh: “Niên Bách Ngạn! Anh cứ tự lo cho giang sơn của mình trước đi!”
Một tia giá lạnh chợt lóe lên trong mắt anh.
Một lúc sau, anh ôm chặt Tố Diệp. Khi nhìn về phía cô, anh hạ thấp giọng xuống: “Chúng ta đi thôi!”
Hai chân Tố Diệp đã mềm nhũn, không thể bước đi.
Niên Bách Ngạn bèn bế thẳng cô lên, rời khỏi Kỷ Thị trước ánh mắt chăm chú dõi theo của nhiều người.
Niên Bách Ngạn đưa thẳng Tố Diệp về nhà.
Tiểu Nhã đang dọn vệ sinh. Thấy Niên Bách Ngạn bế Tố Diệp đi vào cửa, con bé giật nảy mình. Nó vội vã bước tới hỏi đã xảy ra chuyện gì. Niên Bách Ngạn dặn Tiểu Nhã rót một cốc nước rồi bế Tố Diệp vào thẳng phòng ngủ.
Nằm trên giường, Tố Diệp vẫn còn phát run. Cô như người mất hồn, một câu cũng không nói được. Cả gương mặt trắng nhợt như bị ai rút cạn máu. Chỉ còn lại bàn tay níu chặt vạt áo sơ mi của Niên Bách Ngạn là chết cũng không buông.
Niên Bách Ngạn cũng để mặc cho cô níu lấy mình như vậy. Sự phẫn nộ đã hóa thành xót xa từ lâu. Anh giơ tay vuốt khẽ lên đầu cô, thầm gọi tên cô. Tố Diệp không nghe thấy, con ngươi mơ màng không thể tụ lại một điểm.
Tiểu Nhã bê cốc nước vào, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt của Tố Diệp. Con bé kinh hoàng, nhưng không dám hỏi nhiều.
Niên Bách Ngạn bảo Tiểu Nhã không cần dọn dẹp phòng ốc nữa, cứ về đi. Tuy Tiểu Nhã rất lo lắng cho Tố Diệp nhưng cũng không thể không nghe lệnh, đành rời khỏi tứ hợp viện.
“Uống chút nước đi!” Anh cầm lấy cốc, tự tay đưa lên miệng cho cô uống.
Tố Diệp có phản ứng, bèn quay đầu nhìn anh rất lâu.
Biểu cảm đó càng khiến trái tim Niên Bách Ngạn đau đớn. Anh dịu dàng nói: “Xin lỗi em! Anh nên tới sớm mới phải!”
Với dáng vẻ đó của Kỷ Đông Nham, anh đến muộn thêm chút nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng anh vẫn đến muộn. Thấy Tố Diệp sợ đến mức này, sự áy náy trong lòng càng thêm dữ dội.
Tố Diệp lập tức ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt trào ra.
Cô không biết mình đang sợ hãi điều gì.
Kỷ Đông Nham ư?
Hay là cảm giác đáng sợ mà hình ảnh ban nãy vô tình lướt qua trong đầu mang tới?
Cô mơ hồ cảm thấy là cái thứ hai.
Vì đối với hành vi của Kỷ Đông Nham, cô cảm thấy giận dữ nhiều hơn.
Niên Bách Ngạn không thể nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô. Anh cho rằng cô bị Kỷ Đông Nham làm cho hết hồn. Tuy rằng cứ nghĩ tới cảnh ấy là anh lại bừng bừng giận dữ, nghiến răng kèn kẹt, nhưng đối mặt với sự yếu đuối của Tố Diệp, anh chỉ còn cách tạm đè nén nó xuống để ôm cô vào lòng an ủi.
Nhưng Tố Diệp lại nức nở bên tai anh: Em xin lỗi, xin lỗi…
Mỗi một câu cô nói đều khiến trái anh buốt nhói như bị dao cắt. Rõ ràng là tại anh không bảo vệ tốt cho cô.
“Diệp Diệp! Em không có lỗi gì cả, lỗi là ở anh!”
“Không!” Tố Diệp vừa khóc vừa lắc đầu, vùi sâu mặt trong cổ anh: “Em đã làm anh mất mặt rồi, nhất định thế…” Cô bắt đầu có những ký ức mới mẻ hơn. Vì được Niên Bách Ngạn an ủi, vì hơi thở của anh, nỗi hoảng sợ trong lòng dần dần được xua tan. Giờ ngập tràn trong đầu cô là hành vi của Kỷ Đông Nham và cảnh tượng Niên Bách Ngạn xông vào văn phòng, phẫn nộ vung nắm đấm.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đã có rất nhiều người nhìn thấy. Tôn nghiêm của Niên Bách Ngạn còn biết đặt ở đâu?
Càng nghĩ, Tố Diệp càng thấy có lỗi. Vì cô hành xử quá bồng bột mà Niên Bách Ngạn có thể sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Tiếng khóc nấc trong tiếng nói của Tố Diệp khiến anh đau đớn. Anh thu cánh tay lại, siết chặt cô hơn nữa…
Sắp tới đầu tháng sáu.
Thời tiết mỗi ngày một oi bức.
Những loài hoa nở theo mùa trên các hàng rào khắp đường lớn phố nhỏ ở Bắc Kinh càng ngày càng rực rỡ, điểm tô cho thành phố phồn hoa này.
Vào tháng này, cả thành phố Bắc Kinh cũng ngập tràn hương hoa nhài. Mọi người dùng các loại chất dinh dưỡng để kích thích cho hoa nhài nở sớm. Rất nhiều cửa hàng đều trang trí bằng chậu hoa nhài, thêm một phần thanh nhã cho tiết trời nóng nực này.
Mỗi mùa có một sự khác biệt, mỗi người có một điều phiền muộn.
Chuyện của Tố Diệp không vì sang một tháng mới mà có chiều hướng thuyên giảm. Nó giống như một đốm lửa quằn quại, bùng cháy cùng với ánh nắng rực rỡ mỗi ngày.
Đầu tháng sáu này cũng đến ngày Diệp Lan làm đám cưới.
Trời còn chưa sáng, Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đã bận rộn lo trước lo sau. Khi trời mới tờ mờ sáng, họ đã giục giã Diệp Lan nhanh chóng thức dậy, chuẩn bị trang điểm.
Họ gõ cửa phòng một lúc rất lâu nhưng bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì.
Diệp Hạc Thành không còn cách nào, đành phải gọi Nguyễn Tuyết Cầm đang chuẩn bị lì xì tới. Nguyễn Tuyết Cầm bước tới gõ cửa mấy tiếng, sau đó đẩy thẳng cửa đi vào. Ngay lập tức bà ta hét lên thảng thốt.
“Sao vậy?” Diệp Hạc Thành nghe thấy động tĩnh cũng vội đi tới.
Cả căn phòng trống trải không một bóng người. Chăn và gối đều được gấp và xếp gọn gàng, hoàn toàn không có vết tích đã từng có ngủ qua.
Nguyễn Tuyết Cầm bỗng chốc đứng không vững, phải dựa lên cánh cửa.
Diệp Hạc Thành đi vào trong phòng ngủ, cầm lên một tờ giấy nhớ. Trên đó viết: Bố, mẹ! Hãy tha thứ cho con! Con thật sự không thể kết hôn với Cảnh Long.
Kinh hoàng!
Đứa con gái từ nhỏ tới lớn luôn răm rắp nghe lời, làm việc trước nay luôn ngoan ngoãn, quy củ, Diệp Lan, lại bỏ nhà ra đi vào buổi sáng ngày nó chuẩn bị bước lên thảm đỏ!
Mới sáng sớm, tâm trạng Tố Khải đã bồn chồn không yên.
Khi tới đơn vị, ngồi vào chỗ của mình, anh cứ nhìn chằm chằm vào tờ lịch. Vị trí của ngày hôm nay được anh dùng bút đỏ khoanh tròn làm dấu. Màu đỏ ấy nhức mắt như màu máu.
Hôm nay là đám cưới của Diệp Lan.
Anh như người mất hồn, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Diệp Lan khoác lên người bộ váy cưới rồi khoác tay Cảnh Long, bước lên thảm đỏ.
Điện thoại bàn đã đổ chuông mấy lần mà anh vẫn làm như không nghe thấy.
Người đồng nghiệp ngồi bên quả thực không chịu nổi nữa, phải đứng dậy nghe máy giúp anh.
Anh ta nói mấy câu rồi cúp xuống.
“Tố Khải!” Anh ta giơ tay huơ huơ trước mặt anh.
Tố Khải vẫn còn đang nhìn chăm chú vào dấu tròn đỏ trên tờ lịch.
Người đồng nghiệp phải đẩy anh một cái, lúc đó mới thức tỉnh được anh.
“Họp thường kỳ thôi!” Anh ta nói.
Tố Khải chậm rãi di chuyển ánh mắt, thu dọn đồ đạc một cách chản nán rồi đi họp.
Sở trưởng đích thân chủ trì buổi họp, ai nấy tinh thần vẫn phấn chấn như thế.
Tố Khải như một người du ngoạn ngoài tam giới. Anh hoàn toàn không biết sở trưởng đang nói cái gì. Thậm chí ông đã biểu dương việc làm của anh mà anh cũng không có phản ứng.
“Tố Khải!” Lại có người đồng nghiệp huých vào người anh một cái.
Tố Khải bừng tỉnh. Thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, anh mới đứng dậy.
Sở trường cười ha ha, nói mấy lời biểu dương, khích lệ.
Tố Khải đứng thẳng, cứng nhắc như khúc gỗ: “Cảnh sát nhân dân vì nhân dân phục vụ!”
“Tốt, tốt, tốt! Mời đồng chí Tố Khải ngồi xuống!”
Anh vừa ngồi xuống thì di động trong túi quần rung lên.
Rút di động, mở ra xem thì hóa ra là tin nhắn của Diệp Lan: Tố Khải! Anh có thể đưa em đi không? Chúng ta mặc kệ mọi thứ có được không? Em không thể lấy Cảnh Long được, vì người em yêu là anh! Chúng ta đều yêu nhau, không phải sao? Tại sao cứ nhất định phải chia tay? Em đang ở cầu Ngân Đĩnh, khu Thập Sát Hải đợi anh. Nếu anh yêu em thì hãy tới tìm em!
Đọc xong mấy câu đó, cả người Tố Khải hoàn toàn cứng đờ!
Sau đó, trong lòng anh bỗng dâng lên một niềm vui đáng xấu hổ!
Nói vậy là, Diệp Lan đã chạy khỏi nhà?
Chẳng hiểu Tố Khải bị làm sao, trái tim bắt đầu đập điên cuồng. Anh biết rõ là không được phép, nhưng có một sự kích động khiến anh muốn làm. Thật ra từ sáng sớm nay anh đã buồn muốn chết, giây phút nào cũng muốn bồng bột xông đi cướp hôn.
Nhưng anh không ngừng nói với bản thân mình rằng: Không phải mày đang quay phim truyền hình. Đây là cuộc sống thực, mấy chuyện như cướp cô dâu thật sự có thể xảy ra trong thực tế sao?
Nhưng rõ ràng Diệp Lan dũng cảm hơn anh.
Từ tình cảm thuở ban đầu cho giờ phút này, cô lại một lần nữa làm những việc khiến anh ngỡ ngàng!
Cô đang ở cầu Ngân Đĩnh.
Cô đang đợi anh!
Suy nghĩ ấy dâng lên trong đầu Tố Khải. Anh lập tức đứng bật dậy.
Sở trưởng đang nói đã bị giật mình bởi hành động của anh. Ông ngừng lại. Tố Khải một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng Tố Khải không còn tâm trạng để tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của sở trưởng và các đồng nghiệp nữa. Anh nói một tiếng xin lỗi rồi rảo bước ra ngoài.
Đến cả sở trưởng cũng kinh ngạc há hốc miệng.
Cũng đúng vào ngày này, sự công kích báo mạng và các tờ báo đối với Tố Diệp đã đạt tới một mức độ xưa nay chưa từng có.
Ai nói nhân tính là lương thiện?
Ít nhất thì bây giờ mọi người đang bàn bạc sôi nổi về câu chuyện của một cô gái yếu đuối như cô, thậm chí thấy rằng thiên hạ vẫn chưa loạn.
Khi bị mọi người rêu rao khẩu hiệu “kẻ có tiền không tự tìm đến cái chết thì sao chết được”, Tố Diệp cuối cùng mới hiểu ra. Thì ra rất nhiều người ném đá không phải vì đạo đức nghề nghiệp của cô có vấn đề mà vì cô là cô hai nhà họ Diệp. Và cuối cùng cô cũng hiểu, xã hội này thù ghét những người có tiền đến mức nào.
Tố Diệp buồn bã ngồi trên xe. Niên Bách Ngạn thấy vậy đưa tay khoác lên vai cô, dịu dàng dỗ dành: “Hôm nay là ngày cưới của Diệp Lan. Em cứ như vậy con bé sẽ lo lắng đấy.”
Họ đang trên đường tới dự đám cưới của Diệp Lan.
Tố Diệp cố gắng gượng cười.
Điện thoại vang lên. Là Diệp Uyên gọi tới, hỏi xem Tố Diệp có liên lạc được với Diệp Lan không. Tố Diệp bàng hoàng, hỏi Diệp Uyên thế là có ý gì. Ở đầu kia Diệp Uyên lo lắng nói với cô rằng Diệp Lan biến mất rồi.
Tố Diệp hoàn toàn đờ đẫn. Niên Bách Ngạn nghi hoặc, đón lấy điện thoại. Sau khi hiểu rõ sự tình, anh mới nói với Diệp Uyên họ sẽ giúp đỡ tìm kiếm. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tố Diệp mới lo lắng hỏi: “Tố Khải… liệu có biết không?”
Niên Bách Ngạn không nói năng gì lập tức gọi điện cho Tố Khải. Cuộc nói chuyện rất ngắn gọn. Sau khi cúp máy, Niên Bách Ngạn thở dài. Tố Diệp hỏi anh có chuyện gì. Anh nhìn cô nói: Em trai em vừa nói, nó sẽ đưa Diệp Lan đi!
Tố Diệp trợn tròn hai mắt: Tố Khải điên rồi sao?
/727
|