Hòa Mục Gia.
Trông Diệp Uyên có vẻ căng thẳng.
Sau khi Lâm Yêu Yêu kiểm tra xong, được người y tá dìu ra ngoài, anh vội rảo bước tới trước. Vì sốt sắng, anh còn làm đổ mấy lọ thuốc trong xe đẩy.
Anh vừa tỏ ra không thể tới đỡ vừa cúi người nhặt nhạnh. Một người trước nay vẫn tự nhiên, phong độ như anh lại vì lo lắng mà gượng gạo tới mức này.
Cảnh này vừa hay được Lâm Yêu Yêu nhìn thấy.
Cô chợt cảm thấy hồi hộp.
Như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng đập vào ngực, dấy lên một nỗi đau râm ran. Nhưng phần nhiều là một thứ cảm giác không rõ ràng.
Không, có lẽ vẫn có thể nói rõ ràng.
Chỉ là, cô có phần nhút nhát, cô không dám nhìn thẳng vào một vài thứ, không dám… kỳ vọng quá nhiều.
Cuộc đời luôn khó đoán định như vậy.
Lâm Yêu Yêu cảm thấy đời mình thật ra đã đi chệch đường ray.
Cô đã kiên định tin tưởng rằng mình và Đinh Tư Thừa sẽ sống với nhau tới bạc đầu. Cô khao khát được dựng xây một tổ ấm của hai người họ. Thậm chí cô đã từng nghĩ, không biết cuộc sống sau khi cưới của họ sẽ thế nào. Lúc cô mang thai, có phải Đinh Tư Thừa cũng sẽ cùng cô tới bệnh viện khám thai hay không.
Hình ảnh đẹp đến vậy đã từng xuất hiện trong đầu cô không chỉ một lần.
Lâu dần, những cảnh tượng cô từng chờ đợi đã được cô sơn quét và trang hoàng, để nó càng trở nên vững chắc, không thể sụp đổ.
Nhưng rốt cuộc nó vẫn bị phá vỡ.
Bây giờ, chồng cô là Diệp Uyên, người cùng cô đi hết cuộc đời này cũng là Diệp Uyên.
Đứa con cô đang mang trong bụng là của Diệp Uyên. Mà giờ phút này đây, người đàn ông đang lo lắng cho cô vẫn là Diệp Uyên.
Đinh Tư Thừa đã hoàn toàn rút lui khỏi cuộc sống của cô, thậm chí là số phận của cô.
Số thuốc vung vãi dưới đất đã được Diệp Uyên cất gọn. Anh vội vàng đi về phía Lâm Yêu Yêu, đón lấy cô từ tay người y tá, ánh mắt cấp thiết: “Thế nào rồi? Bác sỹ nói sao?”
“Không sao!” Lâm Yêu Yêu hơi đỏ mặt, nhất là khi thấy cô y tá nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Nôn dữ như vậy sao lại không sao được chứ?” Diệp Uyên không yên tâm.
Lâm Yêu Yêu khẽ thở dài: “Chỉ là bị nghén thôi.”
Bác sỹ khám cho Lâm Yêu Yêu cũng bước ra. Sau khi thấy hai người họ, bác sỹ ra hiệu cho họ đi vào phòng làm việc.
“Chủ nhiệm Lưu! Sức khỏe vợ tôi thế nào rồi?” Sau khi đỡ Lâm Yêu Yêu ngồi xuống, Diệp Uyên sốt ruột hỏi ngay câu đầu tiên.
Chủ nhiệm Lưu là một chuyên gia kỳ cựu có hơn 30 năm làm việc trong ngành phụ sản. Thấy Diệp Uyên căng thẳng như vậy, chủ nhiệm cười ha ha: “Không cần lo như vậy. Chị Diệp không có vấn đề gì! Chị ấy chỉ có những phản ứng thai nghén rõ nét hơn những người phụ nữ khác mà thôi.”
“Có cách nào không?”
“Dạ dày của chị Diệp có lẽ bình thường không tốt cho lắm. Đây cũng là nguyên nhân khiến chị hay nôn mửa. Tôi có thể liệt kê một số thứ chị ấy có thể ăn, một số thực đơn để dạ dày dễ hấp thu. Khoảng thời gian này mọi người trong gia đình có thể làm cho chị ấy ăn. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc dùng thuốc.” Chủ nhiệm Lưu rất nhẫn nại, giọng nói cũng rất đôn hậu, mềm mỏng: “Phụ nữ mang thai kỵ nhất là dùng thuốc. Ngay cả người bình thường tôi cũng khuyên không nên dùng thuốc. Quan trọng nhất là điều chỉnh chế độ dinh dưỡng.”
“Được được được! Làm phiền chủ nhiệm Lưu rồi!” Diệp Uyên cảm kích vô cùng.
Chủ nhiệm Lưu bèn nghiêm túc liệt kê một tờ đơn cho Lâm Yêu Yêu.
Ra ngoài bệnh viện, trái tim Diệp Uyên vẫn chưa thể bình ổn lại được. Anh ôm chặt lấy Lâm Yêu Yêu, sợ cô bị tổn thương dù chỉ một chút. Tới cửa lớn, Diệp Uyên khẽ nói: “Em đứng đây đợi anh, anh lái xe qua!”
Lâm Yêu Yêu nhẹ nhàng gật đầu.
“Đừng có đi lung tung đấy!” Diệp Uyên bước xuống hai bậc lại không yên tâm, quay đầu dặn dò thêm.
Lâm Yêu Yêu phì cười vì dáng vẻ của anh. Cô giục anh nhanh đi lấy xe.
Lúc ấy Diệp Uyên mới nhanh chóng rời khỏi đó.
Nắng rất gắt.
Những chiếc bóng chiếu xuống mặt đất có phần chói lọi.
Như màu của bảy sắc cầu vồng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Yêu Yêu bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Có chút hạnh phúc cùng một chút mong chờ.
Mong chờ điều gì đây?
Cô phóng tầm mắt ra xa. Cái dáng cao cao của Diệp Uyên đã len vào giữa các hàng xe. Cô giơ tay sờ lên bụng mình. Phải! Cô cảm thấy, cô bắt đầu mong đợi đứa bé này rồi.
Mong đợi con của cô và anh bước đến thế giới này.
Vì ngay chính vào khoảnh khắc vừa rồi, cô bỗng có một cảm giác mãnh liệt, Diệp Uyên sẽ là một người cha tốt.
“Trùng hợp quá!” Bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.
Nhẹ nhàng, có phần cô độc.
Trái tim Lâm Yêu Yêu chợt run lên. Cô quay phắt lại.
Đối diện là đôi mắt của Đinh Tư Thừa.
Cô sững người, tim cũng như ngừng đập trong giây lát.
“Phải, trùng hợp thật!” Rất lâu sau, Lâm Yêu Yêu mới tìm lại được thanh âm của mình. Rất nhỏ và rất khẽ.
Đinh Tư Thừa nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Có một đồng nghiệp hôm nay vừa sinh em bé, anh tới thăm.”
Lâm Yêu Yêu khẽ “ồ” một tiếng.
“Em…” Đinh Tư Thừa hồ nghi quan sát cô rồi hỏi: “Có chỗ nào không khỏe sao?”
Lâm Yêu Yêu cắn nhẹ môi dưới: “Không có, đều rất ổn!”
Đã từng là những người yêu nhau, anh em mặn nồng. Giờ đây, khi đối diện nhau, đến cả một câu hỏi thăm bình thường sao cũng chẳng thật lòng nữa.
Bầu không khí nhất thời có phần gượng gạo.
Cả hai đều không ai nói gì.
Đinh Tư Thừa không định quay người bỏ đi ngay mà Lâm Lâm Yêu cũng không dám đi linh tinh. Cô sợ Diệp Uyên lấy xe ra lại không tìm được mình.
“Yêu Yêu! Bây giờ em sống tốt chứ?” Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Đinh Tư Thừa cũng lên tiếng hỏi cô.
Lâm Yêu Yêu vô thức đưa tay xoa bụng: “Tốt lắm!”
Đinh Tư Thừa nhạy bén nhìn thấy động tác của cô, tim bỗng đập thịch một tiếng.
Đúng lúc này, anh ta thấy khóe môi cô hơi cong lên. Bàng hoàng nhìn theo ánh mắt anh cô, anh ta thấy một chiếc xe màu đen đang lặng lẽ trượt tới, đỗ vững chãi trước bậc thềm.
Chẳng mấy chốc, cửa xe bật mở.
Diệp Uyên từ trên xe bước xuống.
Đinh Tư Thừa nhìn anh chằm chằm, sắc mặt lạnh tới cứng đờ.
Lâm Yêu Yêu hơi e dè. Cô nhìn Diệp Uyên với vẻ bất an. Còn vì sao lại bất an ư? Cô mơ hồ nhận ra, là… sợ anh hiểu lầm?
Nhưng Diệp Uyên vẫn mỉm cười đi về phía Lâm Yêu Yêu, đỡ lấy bả vai cô, quan tâm hỏi: “Có mệt không?”
Lâm Yêu Yêu lắc đầu.
Lúc này Diệp Uyên mới quay sang Đinh Tư Thừa, bờ môi hơi cong lên. Trong ánh mắt là tư thế của kẻ chiến thắng.
“Xin lỗi, vợ tôi đang mang bầu, không tiện đứng quá lâu, xin phép!”
Anh nói rất thản nhiên. Nhưng sau khi nhìn rõ được vẻ mặt bàng hoàng của Đinh Tư Thừa, nụ cười của anh càng thêm đậm.
Thế là Diệp Uyên ôm Lâm Yêu Yêu rời khỏi đó.
Đinh Tư Thừa vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lòng bàn tay dần dần nắm chặt lại…
Lên xe rồi, Diệp Uyên tự tay thắt dây an toàn cho cô.
Lâm Yêu Yêu thận trọng quan sát sắc mặt của anh.
“Có chặt quá không?” Anh dịu dàng hỏi, sợ dây an toàn thít vào người cô.
Cô lại lắc đầu.
Diệp Uyên mỉm cười nhìn cô, rồi cho xe chạy.
Những tòa nhà hai bên đường chầm chậm lùi về phía sau.
Anh lái xe không nhanh lắm, vừa đủ để ý được tới tình hình của cô. Lâm Yêu Yêu cúi đầu nhìn ngón tay mình. Cô tự nghịch một lúc, sau đó lại ngước lên nhìn Diệp Uyên.
Anh nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nghiêng nghiêng, khôi ngô kia không có chút giận dữ nào.
Anh rốt cuộc đang nghĩ gì đây?
Lâm Yêu Yêu thầm nghĩ, là giận hay là không quan tâm?
Rồi cô ngỡ ngàng nhận ra, sao cô lại quan tâm tới cảm nhận của anh đến vậy?
Quan tâm ư?
Từ này dùng với Diệp Uyên?
Dùng với một người đàn ông đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để cưỡng bức mình?
Tim cô chợt run lên.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên.
Là của Diệp Uyên.
Anh từ tốn đeo tai nghe bluetooth lên, nhận máy.
Lâm Yêu Yêu liếc mắt nhìn màn hình hiển thị. Là Nguyễn Tuyết Mạn gọi tới.
Diệp Uyên nắm chắc vô lăng. Có lẽ Nguyễn Tuyết Mạn gọi hỏi tình hình của cô. Cô nghe thấy Diệp Uyên mỉm cười trả lời: Bác sỹ nói không sao, tại bình thường dạ dày của cô ấy không ổn lắm, thế nên lúc bị nghén, phản ứng sẽ mạnh hơn một chút. Bác sỹ đã kê thực đơn mấy món cô ấy ăn được rồi.
Lâm Yêu Yêu bất giác quay đầu liếc nhìn anh.
Đèn đỏ phía trước sáng lên.
Anh dừng xe lại, quay đầu cũng vừa đúng lúc bắt gặp cô. Anh cười, giơ tay véo cái má nhỏ của cô.
Sau đó nói tiếp với Nguyễn Tuyết Mạn: “Được rồi! Con biết rồi! Vâng, con đang lái xe… Vâng! Con sẽ cẩn thận.”
Cúp máy xong, Diệp Uyên nói: “Sau đây mẹ có việc để làm rồi.”
Lâm Yêu Yêu: “Em không muốn bắt mẹ nấu nướng.”
“Không thích ăn à?” Diệp Uyên không hiểu.
Lâm Yêu Yêu khẽ lắc đầu: “Cảm thấy… ngại ngại sao ấy!”
Nghe xong, Diệp Uyên bật cười: “Đó là mẹ chồng của em, có gì mà ngại chứ? Vừa rồi trong điện thoại mẹ cũng đã nói bà sẽ nấu giúp em một thời gian để em ăn thử. Nếu em vẫn không quen thì gọi mẹ vợ tới.”
Lâm Yêu Yêu sửng sốt. Cô hoàn toàn không ngờ Nguyễn Tuyết Mạn lại… ờ, thấu tình đạt lý như vậy.
“Ý mẹ là nếu có thể không cần làm phiền tới bà thông gia là tốt nhất. Giờ em đang mang bầu cháu của nhà họ Diệp. Mẹ chồng chăm sóc em là chuyện nên làm, ai lại bảo nhà gái giúp!” Diệp Uyên nhẹ nhàng nói.
Lâm Yêu Yêu tò mò hỏi: “Mẹ nói vậy thật ư?”
“Anh lừa em làm gì chứ?”
“Nhưng mà…” Lâm Yêu Yêu do dự. Chẳng phải bà ấy không ưa cô sao?
Diệp Uyên đợi cô nói tiếp.
“À, không có gì! Em chỉ cảm thấy làm phiền mẹ quá thôi.” Cô đổi sang câu khác.
Đèn xanh bật sáng.
Diệp Uyên khởi động xe.
Rồi khẽ đáp: “Để mẹ chăm sóc em cũng tốt, tập trung sang chuyện khác, nếu không bà còn đau lòng mãi.”
Cô giấu câu nói đó vào lòng. Lâm Yêu Yêu cũng không phải người thích mách chuyện. Cô gật đầu, coi như ngầm đồng ý.
“Bây giờ chắc là… anh bận lắm phải không?” Cô chủ động hỏi tới chuyện của anh.
Diệp Uyên thở dài mệt mỏi, xoay vô lăng một cái. Chiếc xe ổn định ngoặt một vòng.
“Anh thích lái máy bay hơn.” Giọng anh nghe có vẻ hờn dỗi như một đứa trẻ: “Thật sự là cứ gặp đám cổ đông đó, đầu sẽ căng lên. Chẳng hiểu ngày xưa Niên Bách Ngạn làm kiểu gì!”
Lâm Yêu Yêu biết những chuyện của Tinh Thạch gần đó. Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Lẽ nào không thể mời cậu ấy quay trở lại sao?”
“Khó lắm! Lúc đầu cậu ấy chủ động từ chức. Với tính khí của Bách Ngạn, nếu đã đưa ra quyết định đó thì sẽ không có khả năng cứu vãn đâu. Hơn nữa, em cũng biết đấy, giờ cậu ấy đang bị điều tra, sao bọn họ chịu tin tưởng cậu ấy được? Trong hoàn cảnh này, cho dù Bách Ngạn có quay trở lại Tinh Thạch cũng sẽ tiến thoái lưỡng nan, rơi vào tình cảnh khó xử.” Diệp Uyên phân tích.
“Tuy rằng em cảm thấy anh làm không đúng nhưng cũng hiểu đó không phải anh tự nguyện. Vậy bây giờ phải làm sao? Anh đâu thích quản lý công ty!” Lâm Yêu Yêu vẫn luôn cho rằng Diệp Uyên đồng ý cho Niên Bách Ngạn rời khỏi Tinh Thạch là một quyết định sai lầm.
Sao Diệp Uyên không hiểu chứ? Anh nói: “Bây giờ chỉ còn cách đợi Tinh Thạch ổn định lại rồi một người thích hợp giữ chức vụ CEO để quản lý công ty. Không dính líu với quyền cổ phần, chắc là các cổ đông sẽ không có nhiều ý kiến nữa.”
Lâm Yêu Yêu khẽ gật đầu. Cũng chỉ còn cách đó thôi.
Rất lâu sau, cô lại lên tiếng, lần này ngữ khí có phần khô khan: “À… vừa nãy, chuyện Đinh Tư Thừa, anh không giận chứ?”
Lúc này Diệp Uyên mới hiểu ra nguyên nhân vừa rồi cô cứ ngập ngừng không nói. Anh cười thoải mái: “Giận ư? Anh vừa có vợ vừa có con, là người chiến thắng, vui mừng còn chẳng kịp, lấy đâu sức lực ra giận hắn ta.”
Người chiến thắng?
Lâm Yêu Yêu mím môi, không nhịn được cười: “Sĩ diện!”
Diệp Uyên nhân cơ hội ấy, liếc nhìn cô một cái rồi cũng cong môi mỉm cười…
Trông Diệp Uyên có vẻ căng thẳng.
Sau khi Lâm Yêu Yêu kiểm tra xong, được người y tá dìu ra ngoài, anh vội rảo bước tới trước. Vì sốt sắng, anh còn làm đổ mấy lọ thuốc trong xe đẩy.
Anh vừa tỏ ra không thể tới đỡ vừa cúi người nhặt nhạnh. Một người trước nay vẫn tự nhiên, phong độ như anh lại vì lo lắng mà gượng gạo tới mức này.
Cảnh này vừa hay được Lâm Yêu Yêu nhìn thấy.
Cô chợt cảm thấy hồi hộp.
Như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng đập vào ngực, dấy lên một nỗi đau râm ran. Nhưng phần nhiều là một thứ cảm giác không rõ ràng.
Không, có lẽ vẫn có thể nói rõ ràng.
Chỉ là, cô có phần nhút nhát, cô không dám nhìn thẳng vào một vài thứ, không dám… kỳ vọng quá nhiều.
Cuộc đời luôn khó đoán định như vậy.
Lâm Yêu Yêu cảm thấy đời mình thật ra đã đi chệch đường ray.
Cô đã kiên định tin tưởng rằng mình và Đinh Tư Thừa sẽ sống với nhau tới bạc đầu. Cô khao khát được dựng xây một tổ ấm của hai người họ. Thậm chí cô đã từng nghĩ, không biết cuộc sống sau khi cưới của họ sẽ thế nào. Lúc cô mang thai, có phải Đinh Tư Thừa cũng sẽ cùng cô tới bệnh viện khám thai hay không.
Hình ảnh đẹp đến vậy đã từng xuất hiện trong đầu cô không chỉ một lần.
Lâu dần, những cảnh tượng cô từng chờ đợi đã được cô sơn quét và trang hoàng, để nó càng trở nên vững chắc, không thể sụp đổ.
Nhưng rốt cuộc nó vẫn bị phá vỡ.
Bây giờ, chồng cô là Diệp Uyên, người cùng cô đi hết cuộc đời này cũng là Diệp Uyên.
Đứa con cô đang mang trong bụng là của Diệp Uyên. Mà giờ phút này đây, người đàn ông đang lo lắng cho cô vẫn là Diệp Uyên.
Đinh Tư Thừa đã hoàn toàn rút lui khỏi cuộc sống của cô, thậm chí là số phận của cô.
Số thuốc vung vãi dưới đất đã được Diệp Uyên cất gọn. Anh vội vàng đi về phía Lâm Yêu Yêu, đón lấy cô từ tay người y tá, ánh mắt cấp thiết: “Thế nào rồi? Bác sỹ nói sao?”
“Không sao!” Lâm Yêu Yêu hơi đỏ mặt, nhất là khi thấy cô y tá nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Nôn dữ như vậy sao lại không sao được chứ?” Diệp Uyên không yên tâm.
Lâm Yêu Yêu khẽ thở dài: “Chỉ là bị nghén thôi.”
Bác sỹ khám cho Lâm Yêu Yêu cũng bước ra. Sau khi thấy hai người họ, bác sỹ ra hiệu cho họ đi vào phòng làm việc.
“Chủ nhiệm Lưu! Sức khỏe vợ tôi thế nào rồi?” Sau khi đỡ Lâm Yêu Yêu ngồi xuống, Diệp Uyên sốt ruột hỏi ngay câu đầu tiên.
Chủ nhiệm Lưu là một chuyên gia kỳ cựu có hơn 30 năm làm việc trong ngành phụ sản. Thấy Diệp Uyên căng thẳng như vậy, chủ nhiệm cười ha ha: “Không cần lo như vậy. Chị Diệp không có vấn đề gì! Chị ấy chỉ có những phản ứng thai nghén rõ nét hơn những người phụ nữ khác mà thôi.”
“Có cách nào không?”
“Dạ dày của chị Diệp có lẽ bình thường không tốt cho lắm. Đây cũng là nguyên nhân khiến chị hay nôn mửa. Tôi có thể liệt kê một số thứ chị ấy có thể ăn, một số thực đơn để dạ dày dễ hấp thu. Khoảng thời gian này mọi người trong gia đình có thể làm cho chị ấy ăn. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc dùng thuốc.” Chủ nhiệm Lưu rất nhẫn nại, giọng nói cũng rất đôn hậu, mềm mỏng: “Phụ nữ mang thai kỵ nhất là dùng thuốc. Ngay cả người bình thường tôi cũng khuyên không nên dùng thuốc. Quan trọng nhất là điều chỉnh chế độ dinh dưỡng.”
“Được được được! Làm phiền chủ nhiệm Lưu rồi!” Diệp Uyên cảm kích vô cùng.
Chủ nhiệm Lưu bèn nghiêm túc liệt kê một tờ đơn cho Lâm Yêu Yêu.
Ra ngoài bệnh viện, trái tim Diệp Uyên vẫn chưa thể bình ổn lại được. Anh ôm chặt lấy Lâm Yêu Yêu, sợ cô bị tổn thương dù chỉ một chút. Tới cửa lớn, Diệp Uyên khẽ nói: “Em đứng đây đợi anh, anh lái xe qua!”
Lâm Yêu Yêu nhẹ nhàng gật đầu.
“Đừng có đi lung tung đấy!” Diệp Uyên bước xuống hai bậc lại không yên tâm, quay đầu dặn dò thêm.
Lâm Yêu Yêu phì cười vì dáng vẻ của anh. Cô giục anh nhanh đi lấy xe.
Lúc ấy Diệp Uyên mới nhanh chóng rời khỏi đó.
Nắng rất gắt.
Những chiếc bóng chiếu xuống mặt đất có phần chói lọi.
Như màu của bảy sắc cầu vồng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Yêu Yêu bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Có chút hạnh phúc cùng một chút mong chờ.
Mong chờ điều gì đây?
Cô phóng tầm mắt ra xa. Cái dáng cao cao của Diệp Uyên đã len vào giữa các hàng xe. Cô giơ tay sờ lên bụng mình. Phải! Cô cảm thấy, cô bắt đầu mong đợi đứa bé này rồi.
Mong đợi con của cô và anh bước đến thế giới này.
Vì ngay chính vào khoảnh khắc vừa rồi, cô bỗng có một cảm giác mãnh liệt, Diệp Uyên sẽ là một người cha tốt.
“Trùng hợp quá!” Bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.
Nhẹ nhàng, có phần cô độc.
Trái tim Lâm Yêu Yêu chợt run lên. Cô quay phắt lại.
Đối diện là đôi mắt của Đinh Tư Thừa.
Cô sững người, tim cũng như ngừng đập trong giây lát.
“Phải, trùng hợp thật!” Rất lâu sau, Lâm Yêu Yêu mới tìm lại được thanh âm của mình. Rất nhỏ và rất khẽ.
Đinh Tư Thừa nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Có một đồng nghiệp hôm nay vừa sinh em bé, anh tới thăm.”
Lâm Yêu Yêu khẽ “ồ” một tiếng.
“Em…” Đinh Tư Thừa hồ nghi quan sát cô rồi hỏi: “Có chỗ nào không khỏe sao?”
Lâm Yêu Yêu cắn nhẹ môi dưới: “Không có, đều rất ổn!”
Đã từng là những người yêu nhau, anh em mặn nồng. Giờ đây, khi đối diện nhau, đến cả một câu hỏi thăm bình thường sao cũng chẳng thật lòng nữa.
Bầu không khí nhất thời có phần gượng gạo.
Cả hai đều không ai nói gì.
Đinh Tư Thừa không định quay người bỏ đi ngay mà Lâm Lâm Yêu cũng không dám đi linh tinh. Cô sợ Diệp Uyên lấy xe ra lại không tìm được mình.
“Yêu Yêu! Bây giờ em sống tốt chứ?” Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Đinh Tư Thừa cũng lên tiếng hỏi cô.
Lâm Yêu Yêu vô thức đưa tay xoa bụng: “Tốt lắm!”
Đinh Tư Thừa nhạy bén nhìn thấy động tác của cô, tim bỗng đập thịch một tiếng.
Đúng lúc này, anh ta thấy khóe môi cô hơi cong lên. Bàng hoàng nhìn theo ánh mắt anh cô, anh ta thấy một chiếc xe màu đen đang lặng lẽ trượt tới, đỗ vững chãi trước bậc thềm.
Chẳng mấy chốc, cửa xe bật mở.
Diệp Uyên từ trên xe bước xuống.
Đinh Tư Thừa nhìn anh chằm chằm, sắc mặt lạnh tới cứng đờ.
Lâm Yêu Yêu hơi e dè. Cô nhìn Diệp Uyên với vẻ bất an. Còn vì sao lại bất an ư? Cô mơ hồ nhận ra, là… sợ anh hiểu lầm?
Nhưng Diệp Uyên vẫn mỉm cười đi về phía Lâm Yêu Yêu, đỡ lấy bả vai cô, quan tâm hỏi: “Có mệt không?”
Lâm Yêu Yêu lắc đầu.
Lúc này Diệp Uyên mới quay sang Đinh Tư Thừa, bờ môi hơi cong lên. Trong ánh mắt là tư thế của kẻ chiến thắng.
“Xin lỗi, vợ tôi đang mang bầu, không tiện đứng quá lâu, xin phép!”
Anh nói rất thản nhiên. Nhưng sau khi nhìn rõ được vẻ mặt bàng hoàng của Đinh Tư Thừa, nụ cười của anh càng thêm đậm.
Thế là Diệp Uyên ôm Lâm Yêu Yêu rời khỏi đó.
Đinh Tư Thừa vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lòng bàn tay dần dần nắm chặt lại…
Lên xe rồi, Diệp Uyên tự tay thắt dây an toàn cho cô.
Lâm Yêu Yêu thận trọng quan sát sắc mặt của anh.
“Có chặt quá không?” Anh dịu dàng hỏi, sợ dây an toàn thít vào người cô.
Cô lại lắc đầu.
Diệp Uyên mỉm cười nhìn cô, rồi cho xe chạy.
Những tòa nhà hai bên đường chầm chậm lùi về phía sau.
Anh lái xe không nhanh lắm, vừa đủ để ý được tới tình hình của cô. Lâm Yêu Yêu cúi đầu nhìn ngón tay mình. Cô tự nghịch một lúc, sau đó lại ngước lên nhìn Diệp Uyên.
Anh nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nghiêng nghiêng, khôi ngô kia không có chút giận dữ nào.
Anh rốt cuộc đang nghĩ gì đây?
Lâm Yêu Yêu thầm nghĩ, là giận hay là không quan tâm?
Rồi cô ngỡ ngàng nhận ra, sao cô lại quan tâm tới cảm nhận của anh đến vậy?
Quan tâm ư?
Từ này dùng với Diệp Uyên?
Dùng với một người đàn ông đã dùng thủ đoạn bỉ ổi để cưỡng bức mình?
Tim cô chợt run lên.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên.
Là của Diệp Uyên.
Anh từ tốn đeo tai nghe bluetooth lên, nhận máy.
Lâm Yêu Yêu liếc mắt nhìn màn hình hiển thị. Là Nguyễn Tuyết Mạn gọi tới.
Diệp Uyên nắm chắc vô lăng. Có lẽ Nguyễn Tuyết Mạn gọi hỏi tình hình của cô. Cô nghe thấy Diệp Uyên mỉm cười trả lời: Bác sỹ nói không sao, tại bình thường dạ dày của cô ấy không ổn lắm, thế nên lúc bị nghén, phản ứng sẽ mạnh hơn một chút. Bác sỹ đã kê thực đơn mấy món cô ấy ăn được rồi.
Lâm Yêu Yêu bất giác quay đầu liếc nhìn anh.
Đèn đỏ phía trước sáng lên.
Anh dừng xe lại, quay đầu cũng vừa đúng lúc bắt gặp cô. Anh cười, giơ tay véo cái má nhỏ của cô.
Sau đó nói tiếp với Nguyễn Tuyết Mạn: “Được rồi! Con biết rồi! Vâng, con đang lái xe… Vâng! Con sẽ cẩn thận.”
Cúp máy xong, Diệp Uyên nói: “Sau đây mẹ có việc để làm rồi.”
Lâm Yêu Yêu: “Em không muốn bắt mẹ nấu nướng.”
“Không thích ăn à?” Diệp Uyên không hiểu.
Lâm Yêu Yêu khẽ lắc đầu: “Cảm thấy… ngại ngại sao ấy!”
Nghe xong, Diệp Uyên bật cười: “Đó là mẹ chồng của em, có gì mà ngại chứ? Vừa rồi trong điện thoại mẹ cũng đã nói bà sẽ nấu giúp em một thời gian để em ăn thử. Nếu em vẫn không quen thì gọi mẹ vợ tới.”
Lâm Yêu Yêu sửng sốt. Cô hoàn toàn không ngờ Nguyễn Tuyết Mạn lại… ờ, thấu tình đạt lý như vậy.
“Ý mẹ là nếu có thể không cần làm phiền tới bà thông gia là tốt nhất. Giờ em đang mang bầu cháu của nhà họ Diệp. Mẹ chồng chăm sóc em là chuyện nên làm, ai lại bảo nhà gái giúp!” Diệp Uyên nhẹ nhàng nói.
Lâm Yêu Yêu tò mò hỏi: “Mẹ nói vậy thật ư?”
“Anh lừa em làm gì chứ?”
“Nhưng mà…” Lâm Yêu Yêu do dự. Chẳng phải bà ấy không ưa cô sao?
Diệp Uyên đợi cô nói tiếp.
“À, không có gì! Em chỉ cảm thấy làm phiền mẹ quá thôi.” Cô đổi sang câu khác.
Đèn xanh bật sáng.
Diệp Uyên khởi động xe.
Rồi khẽ đáp: “Để mẹ chăm sóc em cũng tốt, tập trung sang chuyện khác, nếu không bà còn đau lòng mãi.”
Cô giấu câu nói đó vào lòng. Lâm Yêu Yêu cũng không phải người thích mách chuyện. Cô gật đầu, coi như ngầm đồng ý.
“Bây giờ chắc là… anh bận lắm phải không?” Cô chủ động hỏi tới chuyện của anh.
Diệp Uyên thở dài mệt mỏi, xoay vô lăng một cái. Chiếc xe ổn định ngoặt một vòng.
“Anh thích lái máy bay hơn.” Giọng anh nghe có vẻ hờn dỗi như một đứa trẻ: “Thật sự là cứ gặp đám cổ đông đó, đầu sẽ căng lên. Chẳng hiểu ngày xưa Niên Bách Ngạn làm kiểu gì!”
Lâm Yêu Yêu biết những chuyện của Tinh Thạch gần đó. Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Lẽ nào không thể mời cậu ấy quay trở lại sao?”
“Khó lắm! Lúc đầu cậu ấy chủ động từ chức. Với tính khí của Bách Ngạn, nếu đã đưa ra quyết định đó thì sẽ không có khả năng cứu vãn đâu. Hơn nữa, em cũng biết đấy, giờ cậu ấy đang bị điều tra, sao bọn họ chịu tin tưởng cậu ấy được? Trong hoàn cảnh này, cho dù Bách Ngạn có quay trở lại Tinh Thạch cũng sẽ tiến thoái lưỡng nan, rơi vào tình cảnh khó xử.” Diệp Uyên phân tích.
“Tuy rằng em cảm thấy anh làm không đúng nhưng cũng hiểu đó không phải anh tự nguyện. Vậy bây giờ phải làm sao? Anh đâu thích quản lý công ty!” Lâm Yêu Yêu vẫn luôn cho rằng Diệp Uyên đồng ý cho Niên Bách Ngạn rời khỏi Tinh Thạch là một quyết định sai lầm.
Sao Diệp Uyên không hiểu chứ? Anh nói: “Bây giờ chỉ còn cách đợi Tinh Thạch ổn định lại rồi một người thích hợp giữ chức vụ CEO để quản lý công ty. Không dính líu với quyền cổ phần, chắc là các cổ đông sẽ không có nhiều ý kiến nữa.”
Lâm Yêu Yêu khẽ gật đầu. Cũng chỉ còn cách đó thôi.
Rất lâu sau, cô lại lên tiếng, lần này ngữ khí có phần khô khan: “À… vừa nãy, chuyện Đinh Tư Thừa, anh không giận chứ?”
Lúc này Diệp Uyên mới hiểu ra nguyên nhân vừa rồi cô cứ ngập ngừng không nói. Anh cười thoải mái: “Giận ư? Anh vừa có vợ vừa có con, là người chiến thắng, vui mừng còn chẳng kịp, lấy đâu sức lực ra giận hắn ta.”
Người chiến thắng?
Lâm Yêu Yêu mím môi, không nhịn được cười: “Sĩ diện!”
Diệp Uyên nhân cơ hội ấy, liếc nhìn cô một cái rồi cũng cong môi mỉm cười…
/727
|