Có tiếng gõ cửa.
Tố Diệp giật mình, vội vàng cất kỹ bức ảnh đi. Là quản gia. Sau khi đi vào, ông ta cung kính hỏi: “Cô hai! Cô có muốn dùng bữa ở đây không ạ?”
“Không cần đâu!” Cô trả lời.
Quản gia gật đầu, khi đang chuẩn bị rời đi thì lại bị Tố Diệp gọi giật lại.
“Thường ngày ai dùng phòng sách này?” Tố Diệp hỏi.
Quản gia đáp: “Căn phòng này là của ông hai. Bình thường ngoại trừ người làm vào dọn dẹp, quét tước ra thì đều là ông hai dùng. À, có lúc bà hai cũng vào pha trà cho ông hai.”
“Những người khác thì sao?”
Quản gia cười: “Những người khác đều có phòng sách của riêng mình nên không ai vào đây đâu ạ.”
Tố Diệp ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
“Cô hai! Cô sao thế ạ?” Quản gia tò mò.
Tố Diệp khẽ “ồ” một tiếng đáp lại, nói là không sao.
Nhưng quản gia không yên tâm lắm, cứ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Thấy vậy, Tố Diệp bèn hỏi bừa một câu: “Lúc còn sống, khẩu vị của bố tôi thế nào?”
Cô nghĩ, Diệp Hạc Thành xem mấy loại sách này, liệu có phải cũng có liên quan tới bố cô không?
Quản gia suy nghĩ rồi nói: “Bình thường khẩu vị của lão gia cũng khá ổn. Nhưng một khoảng thời gian trước khi mất, ông hay mệt mỏi. Ông bảo ăn gì cũng không vừa miệng. Vì chuyện này mà ông hai đã nghĩ rất nhiều cách.”
“Chính là chúng ư?” Tố Diệp chỉ vào chồng sách trên giá.
Quản gia bước lên, nhìn xong bèn lắc đầu: “À, cô hai! Chuyện này thì tôi không nắm rõ ạ!”
“Ông ấy nghĩ cách cho bố tôi thế nào?” Tố Diệp khẽ nhướng mày.
Quản gia mỉm cười, trả lời: “Khoảng thời gian ông cả chán ăn, ông hai đều đích thân nấu nướng, thế nên khẩu vị của ông cả mới có chuyển biến tốt.”
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng.
“Thật ra ông hai đối xử với ông cả rất tốt. Cô đừng thấy thường ngày họ hay cãi vặt, nhưng nếu sức khỏe của ông cả không tốt, ông hai còn lo lắng hơn ai hết, dù sao thì anh em máu mủ ruột rà.”
Sau đó người quản gia huyên thuyên không ngừng, Tố Diệp chẳng nghe vào đầu chữ nào. Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi ra khỏi căn nhà cũ, ngồi trong xe rất lâu mới chợt nhớ ra phải cho xe chạy. Dọc đường, cô chẳng thể tập trung tinh thần. Tới tận khi xe theo dòng các ô tô khác trượt vào đường nhỏ, Tố Diệp mới hoàn hồn trở lại. Cô lái đi đâu thế này?
Cô đỗ xe lại bên lề đường, nhìn đường phố xung quanh, khi muốn khởi động xe thì lại đổi ý.
Cô rút tấm ảnh từ trong túi xách ra.
Dấu nhân màu đỏ ấy vẫn vô cùng nhức mắt.
Tố Diệp nhớ lại lời quản gia nói, ngẫm nghĩ giây lát rồi gọi thẳng cho Tố Khải.
Đầu kia nhận máy rất nhanh.
Tố Diệp nói ngay: “Tố Khải! Chị cảm thấy có chuyện không ổn…”
“Giờ không tiện nói chuyện!” Tố Khải ngắt lời cô.
Tố Diệp nghẹn lại.
“Xong việc em gọi cho chị!” Tố Khải nói.
Tố Diệp nói được rồi cúp máy.
Cô siết chặt bức ảnh trong lòng bàn tay. Cô luôn cảm thấy dù là cái chết của bố hay của Diệp Ngọc, mọi chuyện có vẻ đều không hề đơn giản…
Sau khi đặt điện thoại xuống, Tố Khải quay đầu lại.
Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm vẫn ngồi trên sofa, bên cạnh Diệp Lan. Nguyễn Tuyết Cầm mang tới món sủi cảo nhân tôm mà Diệp Lan thích ăn nhất. Diệp Hạc Thành thì lo cô không đủ tiền tiêu, kiên quyết nhét một chiếc thẻ ngân hàng vào tay cô, không chịu buông.
Diệp Lan không lấy, nói rằng lúc này cô cũng không dùng tới nó.
Tố Khải bước tới nói: “Chú ạ! Chú đừng lo lắng về chuyện tiền nong của Diệp Lan!”
Diệp Hạc Thành nhìn Tố Khải, nói với vẻ hơi ngượng ngập: “Thời gian qua thật sự làm phiền cháu quá!”
“Chuyện nên làm thôi ạ!”
Nguyễn Tuyết Cầm mím môi, rồi nói với Tố Khải: “Tôi thấy tình trạng hiện giờ của Lan Lan cũng coi như đã ổn định, thế nên muốn đón Lan Lan về nhà. Nó là con gái, sống lâu ở nhà cậu cũng không thích hợp.”
Diệp Lan sững người, rồi ánh mắt có chút gấp gáp: “Mẹ…”
“Con im lặng đi!” Nguyễn Tuyết Cầm khẽ quát.
Diệp Lan cắn môi, nhìn Tố Khải bằng ánh mắt cầu cứu.
Tố Khải vẫn rất từ tốn, khẽ đáp: “Bây giờ vẫn chưa được, mỗi ngày cô ấy vẫn lên cơn nghiện vào những khoảng thời gian cố định.”
“Nếu thời gian đã cố định thì tôi nghĩ tôi có thể ứng phó được.” Nguyễn Tuyết Cầm vô cùng kiên quyết.
“Ứng phó thế nào? Lẽ nào còn muốn để cô ấy tiếp tục hít ma túy sao?” Tố Khải hỏi ngược lại.
Câu hỏi ấy khiến Nguyễn Tuyết Cầm mặt đỏ tía tai.
“Thưa cô! Lan Lan vì cháu nên mới bị đám người đó bắt đi. Cháu bảo đảm với cô nhất định sẽ giúp cô ấy cai nghiện dứt điểm, để cô ấy được hoàn toàn khỏe mạnh, giống như trước đây.” Thái độ của Tố Khải cũng rất rõ ràng.
Diệp Lan khẽ kéo vạt áo Nguyễn Tuyết Cầm rồi nói: “Mẹ! Con muốn ở đây…”
Nguyễn Tuyết Cầm đưa mắt nhìn cô với vẻ bực bội.
Diệp Lan không dám nói gì nữa, lại cúi gằm.
Diệp Hạc Thành suy tính rồi đặt chiếc thẻ ngân hàng tới trước mặt Tố Khải: “Chú và mẹ Lan Lan đều dễ mềm lòng. Thời gian này đã làm liên lụy cháu không thể đi làm. Đây là một chút thành ý của cô chú, cháu cứ nhận đi!”
“Cháu không nhận đâu, chú cất đi đi!” Tố Khải từ chối: “Cháu đã nói rồi, chăm sóc Lan Lan là việc cháu nên làm.”
Cuối cùng, tuy rằng Nguyễn Tuyết Cầm rất không tình nguyện nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý cho Diệp Lan tiếp tục ở lại nhà Tố Khải.
Sau khi hai người họ ra về, Diệp Lan nhẹ nhàng ôm lấy Tố Khải, dựa đầu lên vai anh: “Vừa rồi em sợ lắm!”
“Sợ gì chứ?” Anh cảm thấy lồng ngực mình râm ran.
Diệp Lan liếm liếm môi, ngước mắt lên, nhìn vào khuôn cằm vuông vắn của anh: “Em sợ anh sẽ để em về cùng bố mẹ.”
“Em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.” Tố Khải thở dài.
“Thế nếu hồi phục hoàn toàn rồi thì sao?” Diệp Lan hỏi.
Tố Khải cúi đầu, ánh mắt vừa hay nhìn xuống đôi môi đỏ hồng của cô. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống. Anh khẽ hỏi: “Em có mong anh để em đi không?”
Trái tim Diệp Lan thắt lại. Cô cụp mắt xuống, không nói gì.
Tố Khải cũng không nói nhiều. Anh vô thức cúi đầu, chạm nhẹ lên đôi môi cô.
Cô rụt vai lại.
Anh hơi nhích ra, bờ môi vẫn còn cách cô rất gần.
“Lan Lan! Anh sẽ không bao giờ buông tay nữa!” Anh thì thầm.
Khóe mắt Diệp Lan bỗng đỏ ửng…
Kỷ Thị.
Cách ngăn một ô cửa sổ.
Cách ngăn cả một sự bận rộn.
Kỷ Đông Nham kẹp điếu thuốc trong tay. Làn khói như có như không, lan ra từng đầu ngón tay thon dài của anh. Cho tới khi, điếu thuốc cháy hết, làm bỏng tay, anh mới giật mình tỉnh lại.
Anh vứt đầu lọc vào gạt tàn.
Lúc này gương mặt anh mới dãn ra đôi chút. Anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
Đầu kia nhận máy, giọng nói trầm trầm, uể oải.
“Bây giờ tôi có thể chắc chắn ông có dấu hiệu của việc lừa tiền rồi!” Giọng Kỷ Đông Nham rất bình thản, không chút cảm xúc.
“Cậu chủ Kỷ đừng nói vậy. Cậu chỉ muốn đuổi Niên Bách Ngạn ra khỏi Tinh Thạch thôi mà.” Bên đó cười nham hiểm: “Cậu cứ yên tâm, tôi đã nhận tiền của cậu thì phải diệt trừ giúp cậu. Nếu Niên Bách Ngạn muốn, với năng lực của hắn ta, bất kỳ lúc nào cũng có thể quay trở lại Tinh Thạch. Thế nên, muốn ép hắn ta đi, chúng ta nhất định phải làm triệt để một chút. Bây giờ hắn vẫn chưa bị định tội, vẫn còn bản lĩnh thuê cả một đoàn luật sư đắt đỏ. Ngày nào hắn ta chưa rời khỏi ngành này thì ngày ấy hắn vẫn là một mối họa lớn.”
Kỷ Đông Nham nghe mà bực bội. Anh đang định lên tiếng thì có người gõ cửa.
Anh nói một tiếng bảo người đó vào.
Sau khi thấy đó là Đinh Tư Thừa, anh ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, rồi nói vào di động: “Số tiền đó coi như tôi tặng không cho ông. Tôi không cần Niên Bách Ngạn rời khỏi ngành này, thế nên tôi không cần biết ông có quyết định gì cũng phải dừng lại cho tôi!”
“Nghe ý của cậu chủ Kỷ, cậu định buông tay?”
“Không sai, thế nên, tôi không cần biết ông và Niên Bách Ngạn có xích mích gì, ông đã cầm đi một khoản tiền, coi như đó là tiền Niên Bách Ngạn bồi thường cho ông!” Kỷ Đông Nham lạnh lùng đáp.
Hắn ta cười ha ha: “Nếu cậu chủ Kỷ đã mềm lòng như vậy thì tôi cũng chẳng tự làm khó mình nữa. Cảm ơn số tiền của cậu chủ Kỷ!”
Kỷ Đông Nham cúp thẳng điện thoại.
Đinh Tư Thừa nghe đại khái cũng đã hiểu ra. Anh ta ngồi đối diện với anh, nhíu mày bực dọc: “Cậu có ý gì?”
“Cái gì mà có ý gì?” Kỷ Đông Nham lại châm một điếu thuốc khác.
“Tại sao lại bảo hắn ta ngừng lại?” Đinh Tư Thừa hỏi.
Kỷ Đông Nham hút thuốc rồi lãnh đạm nói: “Bây giờ Niên Bách Ngạn đã rời khỏi Tinh Thạch, mục đích của tôi đã đạt được rồi.”
Nghe xong, Đinh Tư Thừa cảm thấy cực kỳ nực cười: “Mục đích của cậu chẳng phải là hủy hoại hoàn toàn Niên Bách Ngạn ư? Sao? Chỉ vì muốn hắn ta rời khỏi Tinh Thạch?”
“Không được à?” Kỷ Đông Nham nhướng mày.
Đinh Tư Thừa rướn người về phía trước: “Cậu đừng có ngây thơ nữa! Cậu tưởng đuổi được Niên Bách Ngạn ra khỏi Tinh Thạch là êm xuôi à? Nếu cậu không quét hắn ta ra khỏi ngành này, thể nào cũng có ngày hắn ngóc đầu trở lại.”
Kỷ Đông Nham nhìn Đinh Tư Thừa như cười như không.
Đinh Tư Thừa bị nhìn tới nỗi nổi da gà. Anh ta càng nhíu mày thêm sâu: “Cậu cảm thấy tôi nói sai à?”
Kỷ Đông Nham nhàn nhã hút thuốc, cười khẩy: “Xem ra mục đích của anh không chỉ có Diệp Uyên đâu nhỉ?”
Đinh Tư Thừa hơi nheo mắt lại.
“Kỳ thật, anh muốn một mũi tên bắn trúng hai đích, đúng không?” Kỷ Đông Nham cong môi.
“Cậu muốn nói gì?”
“Anh vừa muốn làm Diệp Uyên sụp đổ lại vừa muốn ép chết Niên Bách Ngạn. Nhưng anh biết người khó đối phó nhất là Niên Bách Ngạn nên mới hợp tác với tôi. Vì anh biết rõ một khi Niên Bách Ngạn không còn thì Diệp Uyên cũng như đồ bỏ.” Nụ cười bên môi Kỷ Đông Nham càng thêm đậm: “Thế nên nói, người anh thật sự muốn đối phó, chính là Niên Bách Ngạn!”
Đinh Tư Thừa cuộn chặt tay lại: “Mục đích của cả hai chúng ta đều giống nhau, điều này có gì phải nghi ngờ?”
“Không! Chúng ta cùng lắm chỉ có cùng một xuất phát điểm là đều muốn ép Niên Bách Ngạn ra đi, nhưng mục đích thì chắc chắn khác nhau.” Kỷ Đông Nham nhìn Đinh Tư Thừa chằm chằm: “Tôi muốn làm Niên Bách Ngạn sụp đổ chỉ vì muốn anh ta thừa nhận anh ta không bằng tôi. Còn anh thì sao? Đinh Tư Thừa! Mục đích của anh giống tôi ư?”
“Cậu lại muốn nói gì nữa?”
Kỷ Đông Nham nhoài người gạt tàn thuốc, hờ hững trả lời: “Anh muốn báo thù hai người đàn ông vì cả hai người họ đã cướp đi hai người con gái mà anh để ý.”
Bờ môi Đinh Tư Thừa cứng đờ.
“Anh hận Diệp Uyên là lẽ thường tình vì anh ta đã cướp mất vợ chưa cưới của anh. Nhưng anh càng hận Niên Bách Ngạn hơn vì Tố Diệp vẫn luôn ở trong lòng anh. Anh và cô ấy cùng ở nước ngoài bao nhiêu năm, có lẽ anh đã coi cô ấy là bạn gái của mình từ lâu rồi. Anh là bác sỹ tâm lý nhưng cũng vẫn mắc căn bệnh ham thích cảm giác được người ta ngưỡng mộ, yêu mến như bao người đàn ông khác. Thật ra anh vốn dĩ không muốn kết thúc cái cảm giác được cả hai người con gái vây xung quanh mình. Một mặt anh đã có bạn gái nhưng mặt khác trong lòng vẫn còn vương vấn Tố Diệp. Chỉ có điều anh hoàn toàn không ngờ rằng giữa đường lại xuất hiện một Niên Bách Ngạn. Anh ta đã cướp Tố Diệp đi, khiến một đôi chân của anh hụt hẫng, không còn nơi để đặt xuống.” Kỷ Đông Nham cười kỳ quái: “Thế nên so với Diệp Uyên, anh còn hận Niên Bách Ngạn hơn!”
Đinh Tư Thừa cắn chặt răng, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Kỷ Đông Nham! Cậu đừng tưởng mình có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác!”
“Tôi nhìn không thấu, cùng lắm chỉ có thể đoán rõ thôi.” Kỷ Đông Nham thản nhiên nói.
Đinh Tư Thừa giận dữ: “Cậu vốn dĩ chẳng biết gì cả!”
“Vậy anh muốn tôi biết chuyện gì đây?”
“Chỉ có thể ở bên cạnh tôi, Tố Diệp mới được an toàn.” Đinh Tư Thừa nói.
Kỷ Đông Nham càng cảm thấy buồn cười: “Đinh Tư Thừa! Anh có biết mình đang nói cái gì không?”
“Tôi rất tỉnh táo, chính các người mới là những kẻ tự cho là mình đúng.” Hai hàm răng Đinh Tư Thừa cọ vào nhau ken két: “Cậu có biết vì sao tôi công bố bản báo cáo của Tố Diệp, khiến cho cô ấy không thể làm trong ngành này nữa không? Chỉ để đối phó với Niên Bách Ngạn thôi ư? Cậu nhầm rồi! Cả hai chúng ta đều biết, đây là cách duy nhất để bảo vệ Tố Diệp. Nhưng quan trọng hơn cả là tôi hy vọng Tố Diệp có thể tự lừa gạt chính mình, dù là cả đời cũng được.”
“Cái gì mà tự lừa gạt chính mình?”
Đinh Tư Thừa nhìn Kỷ Đông Nham, đáp rành mạch: “Tố Diệp thật sự có vấn đề.”
Kỷ Đông Nham không hiểu.
Đinh Tư Thừa chỉ tay lên đầu: “Trong đầu cô ấy cất giấu một bí mật. Tuy rằng tôi không biết cụ thể đó là bí mật gì, nhưng thông qua phương pháp thôi miên có thể nhận ra nó đã từng tổn thương rất lớn tới cô ấy. Bây giờ rõ ràng cô ấy không còn nhớ nữa, đây chính là cơ chế tự bảo vệ của não bộ. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng chuyện của Tưởng Bân đã khiến cô ấy bị đả kích, nhưng về sau lại cảm thấy không đúng. Cô ấy vẫn còn nhớ chuyện Tưởng Bân, chứng tỏ, trong đầu cô ấy vẫn còn bí mật khác.”
Kỷ Đông Nham nhíu mày.
“Tôi không muốn bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì làm phiền tới cô ấy. Nói một cách khác, tôi hy vọng cô ấy mãi mãi không nhớ lại nữa, vì có lúc con người quên đi một chuyện sẽ được sống vui vẻ hơn. Tôi khuyên nên quên.” Đinh Tư Thừa hừ lạnh: “Cậu tưởng Niên Bách Ngạn thật sự thích hợp với Tố Diệp sao? Tố Diệp nên tìm một người đàn ông không có dã tâm, yên ổn sống nốt cuộc đời này.”
Kỷ Đông Nham chìm vào suy tư.
“Nhưng mà, cậu nói đúng.” Đinh Tư Thừa đổi giọng: “Quả thực tôi rất đố kỵ với Niên Bách Ngạn, vì tôi thật sự rất yêu Tố Diệp.”
Kỷ Đông Nham nhướng mày nhìn anh ta.
“Đàn ông đều ích kỷ. Đối với Lâm Yêu Yêu, cô ấy đã từng thuộc về tôi, bị Diệp Uyên cướp mất, chắc chắn tôi không thể nuốt cục tức này xuống. Còn đối với Tố Diệp, tôi muốn bảo vệ cô ấy nhiều hơn. Tôi cảm thấy, Niên Bách Ngạn vốn dĩ không bảo vệ nổi cô ấy.” Đinh Tư Thừa lạnh lùng lên tiếng.
Kỷ Đông Nham cười khẩy: “Đinh Tư Thừa! Anh suy nghĩ trên trời rồi. Trên đời này, không phải chỉ mình anh muốn bảo vệ Tố Diệp.”
Đinh Tư Thừa không quan tâm…
Khi Tố Diệp quay về tứ hợp viện, vừa hay nhìn thấy Niên Bách Ngạn chuẩn bị ra khỏi nhà. Cô sững người giây lát, hỏi anh định đi đâu. Thấy cô về rõ ràng anh đã thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt chìa khóa xe xuống, kéo cô vào lòng.
“Sao lại muốn tới căn nhà cũ vậy?” Anh khẽ hỏi.
Vừa về nhà anh đã đọc được mẩu giấy nhắn.
“Anh định đi tìm em à?” Tố Diệp hỏi với vẻ kỳ lạ.
Niên Bách Ngạn không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, chỉ dặn dò: “Sau này đừng tới đó nữa!”
“Tại sao vậy?” Cô hỏi.
Niên Bách Ngạn nhìn cô mấy giây rồi giữ lấy đầu cô, hôn khẽ lên trán: “Anh không muốn em thêm đau buồn.”
“Em chỉ cảm thấy anh cứ bị cảnh sát điều tra đi điều tra lại như vậy oan ức lắm, thế nên định quay về đó tìm một số chứng cứ, em…”
“Chuyện này em đừng nhúng tay vào!” Niên Bách Ngạn bất ngờ ngắt lời cô, ngữ khí có phần nặng nề.
Tố Diệp im bặt.
Cô nuốt xuống câu định nói: Em tìm thấy một bức ảnh đáng nghi.
“Ừm…” Cô dựa vào người anh, khẽ ôm lấy lưng anh: “Em biết rồi!”
Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng nhận ra ngữ điệu của mình có vấn đề. Anh thở dài, dịu giọng dỗ dành: “Anh không có ý trách em, chỉ không muốn em mất công đau lòng vì chuyện này thôi!”
Cô ngẩng đầu lên, cố gắng gượng cười: “Anh muốn để em thấy với khả năng của mình, anh có thể dẹp yên, đúng không?”
Khóe môi Niên Bách Ngạn cũng thấp thoáng một nụ cười, rất khẽ. Anh giơ tay xoa lên mái tóc cô, dịu dàng đáp: “Em phải tin anh!”
Tố Diệp khẽ gật đầu.
Anh giơ tay ôm cô vào lòng, siết rất chặt.
Nhưng hàng lông mày của Tố Diệp lại từ từ nhíu chặt lại…
“Giác quan thứ sáu nói với chị rằng, trong nhà họ Diệp chắc chắn có chứa bí mật gì đó.”
Hôm sau, sau khi Niên Bách Ngạn bị viện kiểm sát mời tới một lần nữa, Tố Diệp hẹn gặp Tố Khải.
Hai người hẹn nhau ở trung tâm thương mại quốc tế Thiên Giới.
Đang giờ làm việc nên ở đây cũng không đông người.
Hiếm khi được hôm thời tiết mát mẻ. Hai người ngồi một vị trí ngoài trời của một quán cafe. Cafe có ngon không không quan trọng, quan trọng là chuyện họ sắp nói. Diệp Lan cũng đi theo nhưng con bé không nghe câu chuyện của hai người họ mà đi dạo quanh mấy cửa hàng gần đó, sau đó ngồi xuống một bậc thềm cách đó không xa, cho mấy chú chim nhỏ ăn, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Sở dĩ không để con bé nghe vì cuộc nói chuyện bàn tới bố mẹ nó, tránh mặt vẫn tốt hơn.
Mocha rất lạnh, Tố Diệp thậm chí còn quên cả cho đường.
Cô đưa cho Tố Khải xem bức ảnh lấy ra từ nhà họ Diệp, sau đó bổ sung thêm một câu với vẻ thần bí.
Tố Khải cầm xem, trầm tư suy nghĩ.
“Phòng sách đó chỉ có chú hai và thím hai sử dụng, những người làm khác cùng lắm chỉ vào dọn dẹp. Thế nên dấu nhân đỏ trên bức ảnh này, chắc chắn hai người họ không tránh khỏi liên can.” Tố Diệp chau mày, lần lượt phân tích: “Hơn nữa chị vừa mới biết trước khi mất bố chị đều ăn đồ ăn do chú hai nấu. Phòng của chú hai lại có thêm một số đầu sách mới, đều có liên quan tới cây cỏ và thức ăn. Chị cảm thấy…”
Nói tới đây, Tố Diệp nhìn về phía Diệp Lan, có chút chần chừ.
“Chị cảm thấy cái chết của bố chị có liên quan tới chú hai của chị?” Tố Khải bổ sung nốt.
“Chị không biết nữa, chỉ cảm thấy không ổn. Nếu thật sự là do chú hai làm, vậy thì chuyện này quá đáng sợ rồi.” Tố Diệp vò vò tay, thở dài: “Có thể vì chị cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, rồi nghĩ tới chuyện lần trước nhà họ Diệp có ma, càng nghĩ càng cảm thấy đáng nghi.”
Tố Khải đặt bức ảnh xuống: “Chuyện ma quỷ đó chẳng phải đã điều tra ra rồi sao?”
“Nhưng trong nhật ký, bố chị lại khẳng định đã nhìn thấy mẹ chị, chuyện này rất đáng nghi.”
Tố Khải ngẫm nghĩ: “Khi ấy Tiểu Giả dở trò giả ma giả quỷ trong nhà họ Diệp, bố chị nhìn nhầm cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng bố chị chưa lú lẫn tới mức khẳng định đó là mẹ chị.” Tố Diệp hạ thấp giọng: “Chị nghi ngờ, Tiểu Giả giả ma chỉ là một mặt thôi, có thể lúc đó bố chị đã nhìn thấy mẹ chị thật.”
Tố Khải rùng mình: “Chị! Chị đừng càng nói càng vô lý đi!”
“Ý của chị là lúc ấy tinh thần của bố chị có thể không được tốt. Ông ấy sẽ nảy sinh một số ảo giác, hơn nữa còn coi ảo giác là sự thật đã xảy ra.” Tố Diệp nhấn mạnh: “Những điều ông ấy ghi chép trong nhật ký hoàn toàn không phải sự nhung nhớ, tôn kính của một người còn sống dành cho một người đã mất, mà như hai người đang thực sự sống cùng nhau.”
“Chị nghi ngờ chú hai?” Tố Khải khẽ hỏi: “Có một điểm có thể chị không biết, bất luận là vụ án bố chị qua đời hay vụ án Diệp Ngọc bị giết, cảnh sát đều đã điều tra chú hai chị. Mấy cuốn sách mà chị nói em đều biết. Nghe phía cảnh sát nói, chúng không gì đáng nghi. Họ thậm chí đã tìm một số nhà thực vật học và dinh dưỡng học nhưng không điều tra ra được vấn đề.”
“Nhưng bức ảnh này phải giải thích thế nào đây?” Tố Diệp gõ vào dấu nhân đỏ trên bức ảnh.
Tố Khải thở dài: “Đây không thể lấy làm chứng cứ trực tiếp. Nhưng nó quả thực rất đáng ngờ, có lẽ phía cảnh sát thật sự đã bỏ sót điều gì đó.”
“Còn một chuyện nữa.” Tố Diệp trở nên ấp úng.
Tố Khải nhìn cô.
“Chị cảm thấy… Bách Ngạn cũng rất kỳ lạ.”
Tố Khải nhướng mày: “Anh rể?”
“Phải! Hôm qua chị có về căn nhà cũ. Kết quả anh ấy rất căng thẳng, thậm chí còn chẳng hỏi chị về đó có phát hiện gì không.” Tố Diệp nhíu mày: “Đương nhiên, chắc chắn không phải chị nghi ngờ gì anh ấy, chỉ cảm thấy có lẽ anh ấy biết chuyện gì đó mà không chịu nói.”
“Chắc tại chị nhạy cảm quá thôi!”
“Nhưng đây không giống tính cách của Bách Ngạn.” Tố Diệp lo lắng: “Chuyện chị và anh ấy bị người ta tập kích ở Nam Phi bây giờ anh ấy không nhắc tới một chữ. Vậy thì chỉ có thể chứng tỏ, hoặc là anh ấy không điều tra ra, hoặc là anh ấy đã biết thừa là do ai làm.”
“Biết đâu là khả năng đầu tiên.”
“Với khả năng của anh ấy mà cũng không tra ra kẻ nào sai người làm thì kẻ đó cũng thần thông quảng đại quá rồi.”
Tố Khải trầm mặc.
“Nếu tất cả mọi chuyện đều liên quan tới chú hai của chị, thì tại sao anh rể phải bao che? Điều này không phù hợp logíc.” Rất lâu sau, cậu đưa ra một nghi vấn.
Phải, đây cũng là điểm mà Tố Diệp nghĩ không ra.
“Chị! Chị yên tâm đi. Cảnh sát vẫn còn lần lữa chưa kết án, mục đích chính là muốn tìm ra hung thủ thực sự. Kẻ đó chắc chắn sẽ phải sa lưới thôi.”
Tố Diệp thở dài nặng nề, chống cằm: “Chị chỉ cảm thấy hình như Bách Ngạn có chuyện gì giấu chị. Cảm giác này cực kỳ khó chịu!”
“Có thể anh ấy không muốn chị quá lo lắng.” Tố Khải cất kỹ tấm ảnh đi: “Tạm thời em sẽ giữ nó.”
Tố Diệp lập tức giữ chặt tay Tố Khải: “Em cũng đang nghi ngờ phải không? Tố Khải! Em phải nói thật đi.”
Tố Khải uống một ngụm cafe, sau đó đặt chiếc tách xuống, để mặc cô kéo một tay mình: “Thật ra, so với chú hai của chị, em nghi ngờ thím hai của chị hơn.”
Hả?
Tố Diệp ngẩn người.
“Khi Diệp Lan lên cơn nghiện, bà ta vì không đành lòng đã cho Diệp Lan hít ma túy.” Tố Khải đè giọng xuống rất thấp: “Một người bình thường tại sao có thể kiếm được ma túy? Hôm qua em có bóng gió hỏi, bà ta nói là của một người bạn của bạn mình, chuyên kinh doanh mấy thứ phi pháp. Bà ta xót Diệp Lan, thật sự không còn cách nào khác nên mới hỏi tới ma túy. Em rất nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của bà ta. Ngoài ra, hôm Diệp Ngọc bị giết, chú hai chị cũng không có ở hiện trường, còn bà ta thì đã ra về sớm, họ cho lời khai như vậy, phải không?”
Tố Diệp gật đầu.
“Họ được loại khỏi diện tình nghi vì có Diệp Lan làm chứng. Nhưng theo như em được biết, mỗi khi Diệp Lan lên cơn nghiện vốn dĩ không biết người nào đang ở bên cạnh cô ấy. Thế nên, tối hôm đó sao có thể chứng minh chú thím hai của chị lúc nào cũng ở nhà được?” Tố Khải dằn mạnh.
Tố Diệp giật mình, sống lưng chợt lạnh toát.
“Vì vậy, vụ án này chắc chắn không đơn giản. Nếu cái chết của Diệp Ngọc có liên quan tới nhà họ Diệp thì cái chết của bố chị sẽ càng thêm kỳ lạ. Thậm chí em có thể nghi ngờ, có người đã vạch ra cả một kế hoạch tỉ mỉ, bắt đầu ngay từ cái chết của bố chị.”
Hô hấp của Tố Diệp càng trở nên dồn dập.
“Tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, thế nên chị yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp chị điều tra vụ này.”
Tố Diệp gật đầu nặng nề…
Đất trời, âm u một cách đáng sợ.
Vào lúc Tố Diệp còn đang trằn trọc trong giấc mơ, cô bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức. Cô nhận máy, mấy giây sau bỗng ngồi bật dậy, cả người chấn động.
Đúng lúc Niên Bách Ngạn đi mua quà sáng quay về, định gọi cô dậy ăn sáng. Thấy cô đầu tóc rồi bù ngồi ở đó, anh tò mò hỏi: “Em sao thế?”
Chiếc di động đã trượt xuống khỏi tai từ lâu. Ngón tay Tố Diệp run rẩy. Cô nhìn về phía Niên Bách Ngạn, thanh âm kinh hoàng: “Diệp… Diệp Uyên… Anh ấy… chết rồi!”
Tố Diệp giật mình, vội vàng cất kỹ bức ảnh đi. Là quản gia. Sau khi đi vào, ông ta cung kính hỏi: “Cô hai! Cô có muốn dùng bữa ở đây không ạ?”
“Không cần đâu!” Cô trả lời.
Quản gia gật đầu, khi đang chuẩn bị rời đi thì lại bị Tố Diệp gọi giật lại.
“Thường ngày ai dùng phòng sách này?” Tố Diệp hỏi.
Quản gia đáp: “Căn phòng này là của ông hai. Bình thường ngoại trừ người làm vào dọn dẹp, quét tước ra thì đều là ông hai dùng. À, có lúc bà hai cũng vào pha trà cho ông hai.”
“Những người khác thì sao?”
Quản gia cười: “Những người khác đều có phòng sách của riêng mình nên không ai vào đây đâu ạ.”
Tố Diệp ngẫm nghĩ chuyện gì đó.
“Cô hai! Cô sao thế ạ?” Quản gia tò mò.
Tố Diệp khẽ “ồ” một tiếng đáp lại, nói là không sao.
Nhưng quản gia không yên tâm lắm, cứ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Thấy vậy, Tố Diệp bèn hỏi bừa một câu: “Lúc còn sống, khẩu vị của bố tôi thế nào?”
Cô nghĩ, Diệp Hạc Thành xem mấy loại sách này, liệu có phải cũng có liên quan tới bố cô không?
Quản gia suy nghĩ rồi nói: “Bình thường khẩu vị của lão gia cũng khá ổn. Nhưng một khoảng thời gian trước khi mất, ông hay mệt mỏi. Ông bảo ăn gì cũng không vừa miệng. Vì chuyện này mà ông hai đã nghĩ rất nhiều cách.”
“Chính là chúng ư?” Tố Diệp chỉ vào chồng sách trên giá.
Quản gia bước lên, nhìn xong bèn lắc đầu: “À, cô hai! Chuyện này thì tôi không nắm rõ ạ!”
“Ông ấy nghĩ cách cho bố tôi thế nào?” Tố Diệp khẽ nhướng mày.
Quản gia mỉm cười, trả lời: “Khoảng thời gian ông cả chán ăn, ông hai đều đích thân nấu nướng, thế nên khẩu vị của ông cả mới có chuyển biến tốt.”
Tim Tố Diệp đập thịch một tiếng.
“Thật ra ông hai đối xử với ông cả rất tốt. Cô đừng thấy thường ngày họ hay cãi vặt, nhưng nếu sức khỏe của ông cả không tốt, ông hai còn lo lắng hơn ai hết, dù sao thì anh em máu mủ ruột rà.”
Sau đó người quản gia huyên thuyên không ngừng, Tố Diệp chẳng nghe vào đầu chữ nào. Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi ra khỏi căn nhà cũ, ngồi trong xe rất lâu mới chợt nhớ ra phải cho xe chạy. Dọc đường, cô chẳng thể tập trung tinh thần. Tới tận khi xe theo dòng các ô tô khác trượt vào đường nhỏ, Tố Diệp mới hoàn hồn trở lại. Cô lái đi đâu thế này?
Cô đỗ xe lại bên lề đường, nhìn đường phố xung quanh, khi muốn khởi động xe thì lại đổi ý.
Cô rút tấm ảnh từ trong túi xách ra.
Dấu nhân màu đỏ ấy vẫn vô cùng nhức mắt.
Tố Diệp nhớ lại lời quản gia nói, ngẫm nghĩ giây lát rồi gọi thẳng cho Tố Khải.
Đầu kia nhận máy rất nhanh.
Tố Diệp nói ngay: “Tố Khải! Chị cảm thấy có chuyện không ổn…”
“Giờ không tiện nói chuyện!” Tố Khải ngắt lời cô.
Tố Diệp nghẹn lại.
“Xong việc em gọi cho chị!” Tố Khải nói.
Tố Diệp nói được rồi cúp máy.
Cô siết chặt bức ảnh trong lòng bàn tay. Cô luôn cảm thấy dù là cái chết của bố hay của Diệp Ngọc, mọi chuyện có vẻ đều không hề đơn giản…
Sau khi đặt điện thoại xuống, Tố Khải quay đầu lại.
Diệp Hạc Thành và Nguyễn Tuyết Cầm vẫn ngồi trên sofa, bên cạnh Diệp Lan. Nguyễn Tuyết Cầm mang tới món sủi cảo nhân tôm mà Diệp Lan thích ăn nhất. Diệp Hạc Thành thì lo cô không đủ tiền tiêu, kiên quyết nhét một chiếc thẻ ngân hàng vào tay cô, không chịu buông.
Diệp Lan không lấy, nói rằng lúc này cô cũng không dùng tới nó.
Tố Khải bước tới nói: “Chú ạ! Chú đừng lo lắng về chuyện tiền nong của Diệp Lan!”
Diệp Hạc Thành nhìn Tố Khải, nói với vẻ hơi ngượng ngập: “Thời gian qua thật sự làm phiền cháu quá!”
“Chuyện nên làm thôi ạ!”
Nguyễn Tuyết Cầm mím môi, rồi nói với Tố Khải: “Tôi thấy tình trạng hiện giờ của Lan Lan cũng coi như đã ổn định, thế nên muốn đón Lan Lan về nhà. Nó là con gái, sống lâu ở nhà cậu cũng không thích hợp.”
Diệp Lan sững người, rồi ánh mắt có chút gấp gáp: “Mẹ…”
“Con im lặng đi!” Nguyễn Tuyết Cầm khẽ quát.
Diệp Lan cắn môi, nhìn Tố Khải bằng ánh mắt cầu cứu.
Tố Khải vẫn rất từ tốn, khẽ đáp: “Bây giờ vẫn chưa được, mỗi ngày cô ấy vẫn lên cơn nghiện vào những khoảng thời gian cố định.”
“Nếu thời gian đã cố định thì tôi nghĩ tôi có thể ứng phó được.” Nguyễn Tuyết Cầm vô cùng kiên quyết.
“Ứng phó thế nào? Lẽ nào còn muốn để cô ấy tiếp tục hít ma túy sao?” Tố Khải hỏi ngược lại.
Câu hỏi ấy khiến Nguyễn Tuyết Cầm mặt đỏ tía tai.
“Thưa cô! Lan Lan vì cháu nên mới bị đám người đó bắt đi. Cháu bảo đảm với cô nhất định sẽ giúp cô ấy cai nghiện dứt điểm, để cô ấy được hoàn toàn khỏe mạnh, giống như trước đây.” Thái độ của Tố Khải cũng rất rõ ràng.
Diệp Lan khẽ kéo vạt áo Nguyễn Tuyết Cầm rồi nói: “Mẹ! Con muốn ở đây…”
Nguyễn Tuyết Cầm đưa mắt nhìn cô với vẻ bực bội.
Diệp Lan không dám nói gì nữa, lại cúi gằm.
Diệp Hạc Thành suy tính rồi đặt chiếc thẻ ngân hàng tới trước mặt Tố Khải: “Chú và mẹ Lan Lan đều dễ mềm lòng. Thời gian này đã làm liên lụy cháu không thể đi làm. Đây là một chút thành ý của cô chú, cháu cứ nhận đi!”
“Cháu không nhận đâu, chú cất đi đi!” Tố Khải từ chối: “Cháu đã nói rồi, chăm sóc Lan Lan là việc cháu nên làm.”
Cuối cùng, tuy rằng Nguyễn Tuyết Cầm rất không tình nguyện nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý cho Diệp Lan tiếp tục ở lại nhà Tố Khải.
Sau khi hai người họ ra về, Diệp Lan nhẹ nhàng ôm lấy Tố Khải, dựa đầu lên vai anh: “Vừa rồi em sợ lắm!”
“Sợ gì chứ?” Anh cảm thấy lồng ngực mình râm ran.
Diệp Lan liếm liếm môi, ngước mắt lên, nhìn vào khuôn cằm vuông vắn của anh: “Em sợ anh sẽ để em về cùng bố mẹ.”
“Em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.” Tố Khải thở dài.
“Thế nếu hồi phục hoàn toàn rồi thì sao?” Diệp Lan hỏi.
Tố Khải cúi đầu, ánh mắt vừa hay nhìn xuống đôi môi đỏ hồng của cô. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống. Anh khẽ hỏi: “Em có mong anh để em đi không?”
Trái tim Diệp Lan thắt lại. Cô cụp mắt xuống, không nói gì.
Tố Khải cũng không nói nhiều. Anh vô thức cúi đầu, chạm nhẹ lên đôi môi cô.
Cô rụt vai lại.
Anh hơi nhích ra, bờ môi vẫn còn cách cô rất gần.
“Lan Lan! Anh sẽ không bao giờ buông tay nữa!” Anh thì thầm.
Khóe mắt Diệp Lan bỗng đỏ ửng…
Kỷ Thị.
Cách ngăn một ô cửa sổ.
Cách ngăn cả một sự bận rộn.
Kỷ Đông Nham kẹp điếu thuốc trong tay. Làn khói như có như không, lan ra từng đầu ngón tay thon dài của anh. Cho tới khi, điếu thuốc cháy hết, làm bỏng tay, anh mới giật mình tỉnh lại.
Anh vứt đầu lọc vào gạt tàn.
Lúc này gương mặt anh mới dãn ra đôi chút. Anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
Đầu kia nhận máy, giọng nói trầm trầm, uể oải.
“Bây giờ tôi có thể chắc chắn ông có dấu hiệu của việc lừa tiền rồi!” Giọng Kỷ Đông Nham rất bình thản, không chút cảm xúc.
“Cậu chủ Kỷ đừng nói vậy. Cậu chỉ muốn đuổi Niên Bách Ngạn ra khỏi Tinh Thạch thôi mà.” Bên đó cười nham hiểm: “Cậu cứ yên tâm, tôi đã nhận tiền của cậu thì phải diệt trừ giúp cậu. Nếu Niên Bách Ngạn muốn, với năng lực của hắn ta, bất kỳ lúc nào cũng có thể quay trở lại Tinh Thạch. Thế nên, muốn ép hắn ta đi, chúng ta nhất định phải làm triệt để một chút. Bây giờ hắn vẫn chưa bị định tội, vẫn còn bản lĩnh thuê cả một đoàn luật sư đắt đỏ. Ngày nào hắn ta chưa rời khỏi ngành này thì ngày ấy hắn vẫn là một mối họa lớn.”
Kỷ Đông Nham nghe mà bực bội. Anh đang định lên tiếng thì có người gõ cửa.
Anh nói một tiếng bảo người đó vào.
Sau khi thấy đó là Đinh Tư Thừa, anh ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, rồi nói vào di động: “Số tiền đó coi như tôi tặng không cho ông. Tôi không cần Niên Bách Ngạn rời khỏi ngành này, thế nên tôi không cần biết ông có quyết định gì cũng phải dừng lại cho tôi!”
“Nghe ý của cậu chủ Kỷ, cậu định buông tay?”
“Không sai, thế nên, tôi không cần biết ông và Niên Bách Ngạn có xích mích gì, ông đã cầm đi một khoản tiền, coi như đó là tiền Niên Bách Ngạn bồi thường cho ông!” Kỷ Đông Nham lạnh lùng đáp.
Hắn ta cười ha ha: “Nếu cậu chủ Kỷ đã mềm lòng như vậy thì tôi cũng chẳng tự làm khó mình nữa. Cảm ơn số tiền của cậu chủ Kỷ!”
Kỷ Đông Nham cúp thẳng điện thoại.
Đinh Tư Thừa nghe đại khái cũng đã hiểu ra. Anh ta ngồi đối diện với anh, nhíu mày bực dọc: “Cậu có ý gì?”
“Cái gì mà có ý gì?” Kỷ Đông Nham lại châm một điếu thuốc khác.
“Tại sao lại bảo hắn ta ngừng lại?” Đinh Tư Thừa hỏi.
Kỷ Đông Nham hút thuốc rồi lãnh đạm nói: “Bây giờ Niên Bách Ngạn đã rời khỏi Tinh Thạch, mục đích của tôi đã đạt được rồi.”
Nghe xong, Đinh Tư Thừa cảm thấy cực kỳ nực cười: “Mục đích của cậu chẳng phải là hủy hoại hoàn toàn Niên Bách Ngạn ư? Sao? Chỉ vì muốn hắn ta rời khỏi Tinh Thạch?”
“Không được à?” Kỷ Đông Nham nhướng mày.
Đinh Tư Thừa rướn người về phía trước: “Cậu đừng có ngây thơ nữa! Cậu tưởng đuổi được Niên Bách Ngạn ra khỏi Tinh Thạch là êm xuôi à? Nếu cậu không quét hắn ta ra khỏi ngành này, thể nào cũng có ngày hắn ngóc đầu trở lại.”
Kỷ Đông Nham nhìn Đinh Tư Thừa như cười như không.
Đinh Tư Thừa bị nhìn tới nỗi nổi da gà. Anh ta càng nhíu mày thêm sâu: “Cậu cảm thấy tôi nói sai à?”
Kỷ Đông Nham nhàn nhã hút thuốc, cười khẩy: “Xem ra mục đích của anh không chỉ có Diệp Uyên đâu nhỉ?”
Đinh Tư Thừa hơi nheo mắt lại.
“Kỳ thật, anh muốn một mũi tên bắn trúng hai đích, đúng không?” Kỷ Đông Nham cong môi.
“Cậu muốn nói gì?”
“Anh vừa muốn làm Diệp Uyên sụp đổ lại vừa muốn ép chết Niên Bách Ngạn. Nhưng anh biết người khó đối phó nhất là Niên Bách Ngạn nên mới hợp tác với tôi. Vì anh biết rõ một khi Niên Bách Ngạn không còn thì Diệp Uyên cũng như đồ bỏ.” Nụ cười bên môi Kỷ Đông Nham càng thêm đậm: “Thế nên nói, người anh thật sự muốn đối phó, chính là Niên Bách Ngạn!”
Đinh Tư Thừa cuộn chặt tay lại: “Mục đích của cả hai chúng ta đều giống nhau, điều này có gì phải nghi ngờ?”
“Không! Chúng ta cùng lắm chỉ có cùng một xuất phát điểm là đều muốn ép Niên Bách Ngạn ra đi, nhưng mục đích thì chắc chắn khác nhau.” Kỷ Đông Nham nhìn Đinh Tư Thừa chằm chằm: “Tôi muốn làm Niên Bách Ngạn sụp đổ chỉ vì muốn anh ta thừa nhận anh ta không bằng tôi. Còn anh thì sao? Đinh Tư Thừa! Mục đích của anh giống tôi ư?”
“Cậu lại muốn nói gì nữa?”
Kỷ Đông Nham nhoài người gạt tàn thuốc, hờ hững trả lời: “Anh muốn báo thù hai người đàn ông vì cả hai người họ đã cướp đi hai người con gái mà anh để ý.”
Bờ môi Đinh Tư Thừa cứng đờ.
“Anh hận Diệp Uyên là lẽ thường tình vì anh ta đã cướp mất vợ chưa cưới của anh. Nhưng anh càng hận Niên Bách Ngạn hơn vì Tố Diệp vẫn luôn ở trong lòng anh. Anh và cô ấy cùng ở nước ngoài bao nhiêu năm, có lẽ anh đã coi cô ấy là bạn gái của mình từ lâu rồi. Anh là bác sỹ tâm lý nhưng cũng vẫn mắc căn bệnh ham thích cảm giác được người ta ngưỡng mộ, yêu mến như bao người đàn ông khác. Thật ra anh vốn dĩ không muốn kết thúc cái cảm giác được cả hai người con gái vây xung quanh mình. Một mặt anh đã có bạn gái nhưng mặt khác trong lòng vẫn còn vương vấn Tố Diệp. Chỉ có điều anh hoàn toàn không ngờ rằng giữa đường lại xuất hiện một Niên Bách Ngạn. Anh ta đã cướp Tố Diệp đi, khiến một đôi chân của anh hụt hẫng, không còn nơi để đặt xuống.” Kỷ Đông Nham cười kỳ quái: “Thế nên so với Diệp Uyên, anh còn hận Niên Bách Ngạn hơn!”
Đinh Tư Thừa cắn chặt răng, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Kỷ Đông Nham! Cậu đừng tưởng mình có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác!”
“Tôi nhìn không thấu, cùng lắm chỉ có thể đoán rõ thôi.” Kỷ Đông Nham thản nhiên nói.
Đinh Tư Thừa giận dữ: “Cậu vốn dĩ chẳng biết gì cả!”
“Vậy anh muốn tôi biết chuyện gì đây?”
“Chỉ có thể ở bên cạnh tôi, Tố Diệp mới được an toàn.” Đinh Tư Thừa nói.
Kỷ Đông Nham càng cảm thấy buồn cười: “Đinh Tư Thừa! Anh có biết mình đang nói cái gì không?”
“Tôi rất tỉnh táo, chính các người mới là những kẻ tự cho là mình đúng.” Hai hàm răng Đinh Tư Thừa cọ vào nhau ken két: “Cậu có biết vì sao tôi công bố bản báo cáo của Tố Diệp, khiến cho cô ấy không thể làm trong ngành này nữa không? Chỉ để đối phó với Niên Bách Ngạn thôi ư? Cậu nhầm rồi! Cả hai chúng ta đều biết, đây là cách duy nhất để bảo vệ Tố Diệp. Nhưng quan trọng hơn cả là tôi hy vọng Tố Diệp có thể tự lừa gạt chính mình, dù là cả đời cũng được.”
“Cái gì mà tự lừa gạt chính mình?”
Đinh Tư Thừa nhìn Kỷ Đông Nham, đáp rành mạch: “Tố Diệp thật sự có vấn đề.”
Kỷ Đông Nham không hiểu.
Đinh Tư Thừa chỉ tay lên đầu: “Trong đầu cô ấy cất giấu một bí mật. Tuy rằng tôi không biết cụ thể đó là bí mật gì, nhưng thông qua phương pháp thôi miên có thể nhận ra nó đã từng tổn thương rất lớn tới cô ấy. Bây giờ rõ ràng cô ấy không còn nhớ nữa, đây chính là cơ chế tự bảo vệ của não bộ. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng chuyện của Tưởng Bân đã khiến cô ấy bị đả kích, nhưng về sau lại cảm thấy không đúng. Cô ấy vẫn còn nhớ chuyện Tưởng Bân, chứng tỏ, trong đầu cô ấy vẫn còn bí mật khác.”
Kỷ Đông Nham nhíu mày.
“Tôi không muốn bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì làm phiền tới cô ấy. Nói một cách khác, tôi hy vọng cô ấy mãi mãi không nhớ lại nữa, vì có lúc con người quên đi một chuyện sẽ được sống vui vẻ hơn. Tôi khuyên nên quên.” Đinh Tư Thừa hừ lạnh: “Cậu tưởng Niên Bách Ngạn thật sự thích hợp với Tố Diệp sao? Tố Diệp nên tìm một người đàn ông không có dã tâm, yên ổn sống nốt cuộc đời này.”
Kỷ Đông Nham chìm vào suy tư.
“Nhưng mà, cậu nói đúng.” Đinh Tư Thừa đổi giọng: “Quả thực tôi rất đố kỵ với Niên Bách Ngạn, vì tôi thật sự rất yêu Tố Diệp.”
Kỷ Đông Nham nhướng mày nhìn anh ta.
“Đàn ông đều ích kỷ. Đối với Lâm Yêu Yêu, cô ấy đã từng thuộc về tôi, bị Diệp Uyên cướp mất, chắc chắn tôi không thể nuốt cục tức này xuống. Còn đối với Tố Diệp, tôi muốn bảo vệ cô ấy nhiều hơn. Tôi cảm thấy, Niên Bách Ngạn vốn dĩ không bảo vệ nổi cô ấy.” Đinh Tư Thừa lạnh lùng lên tiếng.
Kỷ Đông Nham cười khẩy: “Đinh Tư Thừa! Anh suy nghĩ trên trời rồi. Trên đời này, không phải chỉ mình anh muốn bảo vệ Tố Diệp.”
Đinh Tư Thừa không quan tâm…
Khi Tố Diệp quay về tứ hợp viện, vừa hay nhìn thấy Niên Bách Ngạn chuẩn bị ra khỏi nhà. Cô sững người giây lát, hỏi anh định đi đâu. Thấy cô về rõ ràng anh đã thở phào nhẹ nhõm. Anh đặt chìa khóa xe xuống, kéo cô vào lòng.
“Sao lại muốn tới căn nhà cũ vậy?” Anh khẽ hỏi.
Vừa về nhà anh đã đọc được mẩu giấy nhắn.
“Anh định đi tìm em à?” Tố Diệp hỏi với vẻ kỳ lạ.
Niên Bách Ngạn không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, chỉ dặn dò: “Sau này đừng tới đó nữa!”
“Tại sao vậy?” Cô hỏi.
Niên Bách Ngạn nhìn cô mấy giây rồi giữ lấy đầu cô, hôn khẽ lên trán: “Anh không muốn em thêm đau buồn.”
“Em chỉ cảm thấy anh cứ bị cảnh sát điều tra đi điều tra lại như vậy oan ức lắm, thế nên định quay về đó tìm một số chứng cứ, em…”
“Chuyện này em đừng nhúng tay vào!” Niên Bách Ngạn bất ngờ ngắt lời cô, ngữ khí có phần nặng nề.
Tố Diệp im bặt.
Cô nuốt xuống câu định nói: Em tìm thấy một bức ảnh đáng nghi.
“Ừm…” Cô dựa vào người anh, khẽ ôm lấy lưng anh: “Em biết rồi!”
Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng nhận ra ngữ điệu của mình có vấn đề. Anh thở dài, dịu giọng dỗ dành: “Anh không có ý trách em, chỉ không muốn em mất công đau lòng vì chuyện này thôi!”
Cô ngẩng đầu lên, cố gắng gượng cười: “Anh muốn để em thấy với khả năng của mình, anh có thể dẹp yên, đúng không?”
Khóe môi Niên Bách Ngạn cũng thấp thoáng một nụ cười, rất khẽ. Anh giơ tay xoa lên mái tóc cô, dịu dàng đáp: “Em phải tin anh!”
Tố Diệp khẽ gật đầu.
Anh giơ tay ôm cô vào lòng, siết rất chặt.
Nhưng hàng lông mày của Tố Diệp lại từ từ nhíu chặt lại…
“Giác quan thứ sáu nói với chị rằng, trong nhà họ Diệp chắc chắn có chứa bí mật gì đó.”
Hôm sau, sau khi Niên Bách Ngạn bị viện kiểm sát mời tới một lần nữa, Tố Diệp hẹn gặp Tố Khải.
Hai người hẹn nhau ở trung tâm thương mại quốc tế Thiên Giới.
Đang giờ làm việc nên ở đây cũng không đông người.
Hiếm khi được hôm thời tiết mát mẻ. Hai người ngồi một vị trí ngoài trời của một quán cafe. Cafe có ngon không không quan trọng, quan trọng là chuyện họ sắp nói. Diệp Lan cũng đi theo nhưng con bé không nghe câu chuyện của hai người họ mà đi dạo quanh mấy cửa hàng gần đó, sau đó ngồi xuống một bậc thềm cách đó không xa, cho mấy chú chim nhỏ ăn, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Sở dĩ không để con bé nghe vì cuộc nói chuyện bàn tới bố mẹ nó, tránh mặt vẫn tốt hơn.
Mocha rất lạnh, Tố Diệp thậm chí còn quên cả cho đường.
Cô đưa cho Tố Khải xem bức ảnh lấy ra từ nhà họ Diệp, sau đó bổ sung thêm một câu với vẻ thần bí.
Tố Khải cầm xem, trầm tư suy nghĩ.
“Phòng sách đó chỉ có chú hai và thím hai sử dụng, những người làm khác cùng lắm chỉ vào dọn dẹp. Thế nên dấu nhân đỏ trên bức ảnh này, chắc chắn hai người họ không tránh khỏi liên can.” Tố Diệp chau mày, lần lượt phân tích: “Hơn nữa chị vừa mới biết trước khi mất bố chị đều ăn đồ ăn do chú hai nấu. Phòng của chú hai lại có thêm một số đầu sách mới, đều có liên quan tới cây cỏ và thức ăn. Chị cảm thấy…”
Nói tới đây, Tố Diệp nhìn về phía Diệp Lan, có chút chần chừ.
“Chị cảm thấy cái chết của bố chị có liên quan tới chú hai của chị?” Tố Khải bổ sung nốt.
“Chị không biết nữa, chỉ cảm thấy không ổn. Nếu thật sự là do chú hai làm, vậy thì chuyện này quá đáng sợ rồi.” Tố Diệp vò vò tay, thở dài: “Có thể vì chị cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, rồi nghĩ tới chuyện lần trước nhà họ Diệp có ma, càng nghĩ càng cảm thấy đáng nghi.”
Tố Khải đặt bức ảnh xuống: “Chuyện ma quỷ đó chẳng phải đã điều tra ra rồi sao?”
“Nhưng trong nhật ký, bố chị lại khẳng định đã nhìn thấy mẹ chị, chuyện này rất đáng nghi.”
Tố Khải ngẫm nghĩ: “Khi ấy Tiểu Giả dở trò giả ma giả quỷ trong nhà họ Diệp, bố chị nhìn nhầm cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng bố chị chưa lú lẫn tới mức khẳng định đó là mẹ chị.” Tố Diệp hạ thấp giọng: “Chị nghi ngờ, Tiểu Giả giả ma chỉ là một mặt thôi, có thể lúc đó bố chị đã nhìn thấy mẹ chị thật.”
Tố Khải rùng mình: “Chị! Chị đừng càng nói càng vô lý đi!”
“Ý của chị là lúc ấy tinh thần của bố chị có thể không được tốt. Ông ấy sẽ nảy sinh một số ảo giác, hơn nữa còn coi ảo giác là sự thật đã xảy ra.” Tố Diệp nhấn mạnh: “Những điều ông ấy ghi chép trong nhật ký hoàn toàn không phải sự nhung nhớ, tôn kính của một người còn sống dành cho một người đã mất, mà như hai người đang thực sự sống cùng nhau.”
“Chị nghi ngờ chú hai?” Tố Khải khẽ hỏi: “Có một điểm có thể chị không biết, bất luận là vụ án bố chị qua đời hay vụ án Diệp Ngọc bị giết, cảnh sát đều đã điều tra chú hai chị. Mấy cuốn sách mà chị nói em đều biết. Nghe phía cảnh sát nói, chúng không gì đáng nghi. Họ thậm chí đã tìm một số nhà thực vật học và dinh dưỡng học nhưng không điều tra ra được vấn đề.”
“Nhưng bức ảnh này phải giải thích thế nào đây?” Tố Diệp gõ vào dấu nhân đỏ trên bức ảnh.
Tố Khải thở dài: “Đây không thể lấy làm chứng cứ trực tiếp. Nhưng nó quả thực rất đáng ngờ, có lẽ phía cảnh sát thật sự đã bỏ sót điều gì đó.”
“Còn một chuyện nữa.” Tố Diệp trở nên ấp úng.
Tố Khải nhìn cô.
“Chị cảm thấy… Bách Ngạn cũng rất kỳ lạ.”
Tố Khải nhướng mày: “Anh rể?”
“Phải! Hôm qua chị có về căn nhà cũ. Kết quả anh ấy rất căng thẳng, thậm chí còn chẳng hỏi chị về đó có phát hiện gì không.” Tố Diệp nhíu mày: “Đương nhiên, chắc chắn không phải chị nghi ngờ gì anh ấy, chỉ cảm thấy có lẽ anh ấy biết chuyện gì đó mà không chịu nói.”
“Chắc tại chị nhạy cảm quá thôi!”
“Nhưng đây không giống tính cách của Bách Ngạn.” Tố Diệp lo lắng: “Chuyện chị và anh ấy bị người ta tập kích ở Nam Phi bây giờ anh ấy không nhắc tới một chữ. Vậy thì chỉ có thể chứng tỏ, hoặc là anh ấy không điều tra ra, hoặc là anh ấy đã biết thừa là do ai làm.”
“Biết đâu là khả năng đầu tiên.”
“Với khả năng của anh ấy mà cũng không tra ra kẻ nào sai người làm thì kẻ đó cũng thần thông quảng đại quá rồi.”
Tố Khải trầm mặc.
“Nếu tất cả mọi chuyện đều liên quan tới chú hai của chị, thì tại sao anh rể phải bao che? Điều này không phù hợp logíc.” Rất lâu sau, cậu đưa ra một nghi vấn.
Phải, đây cũng là điểm mà Tố Diệp nghĩ không ra.
“Chị! Chị yên tâm đi. Cảnh sát vẫn còn lần lữa chưa kết án, mục đích chính là muốn tìm ra hung thủ thực sự. Kẻ đó chắc chắn sẽ phải sa lưới thôi.”
Tố Diệp thở dài nặng nề, chống cằm: “Chị chỉ cảm thấy hình như Bách Ngạn có chuyện gì giấu chị. Cảm giác này cực kỳ khó chịu!”
“Có thể anh ấy không muốn chị quá lo lắng.” Tố Khải cất kỹ tấm ảnh đi: “Tạm thời em sẽ giữ nó.”
Tố Diệp lập tức giữ chặt tay Tố Khải: “Em cũng đang nghi ngờ phải không? Tố Khải! Em phải nói thật đi.”
Tố Khải uống một ngụm cafe, sau đó đặt chiếc tách xuống, để mặc cô kéo một tay mình: “Thật ra, so với chú hai của chị, em nghi ngờ thím hai của chị hơn.”
Hả?
Tố Diệp ngẩn người.
“Khi Diệp Lan lên cơn nghiện, bà ta vì không đành lòng đã cho Diệp Lan hít ma túy.” Tố Khải đè giọng xuống rất thấp: “Một người bình thường tại sao có thể kiếm được ma túy? Hôm qua em có bóng gió hỏi, bà ta nói là của một người bạn của bạn mình, chuyên kinh doanh mấy thứ phi pháp. Bà ta xót Diệp Lan, thật sự không còn cách nào khác nên mới hỏi tới ma túy. Em rất nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của bà ta. Ngoài ra, hôm Diệp Ngọc bị giết, chú hai chị cũng không có ở hiện trường, còn bà ta thì đã ra về sớm, họ cho lời khai như vậy, phải không?”
Tố Diệp gật đầu.
“Họ được loại khỏi diện tình nghi vì có Diệp Lan làm chứng. Nhưng theo như em được biết, mỗi khi Diệp Lan lên cơn nghiện vốn dĩ không biết người nào đang ở bên cạnh cô ấy. Thế nên, tối hôm đó sao có thể chứng minh chú thím hai của chị lúc nào cũng ở nhà được?” Tố Khải dằn mạnh.
Tố Diệp giật mình, sống lưng chợt lạnh toát.
“Vì vậy, vụ án này chắc chắn không đơn giản. Nếu cái chết của Diệp Ngọc có liên quan tới nhà họ Diệp thì cái chết của bố chị sẽ càng thêm kỳ lạ. Thậm chí em có thể nghi ngờ, có người đã vạch ra cả một kế hoạch tỉ mỉ, bắt đầu ngay từ cái chết của bố chị.”
Hô hấp của Tố Diệp càng trở nên dồn dập.
“Tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, thế nên chị yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp chị điều tra vụ này.”
Tố Diệp gật đầu nặng nề…
Đất trời, âm u một cách đáng sợ.
Vào lúc Tố Diệp còn đang trằn trọc trong giấc mơ, cô bị tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức. Cô nhận máy, mấy giây sau bỗng ngồi bật dậy, cả người chấn động.
Đúng lúc Niên Bách Ngạn đi mua quà sáng quay về, định gọi cô dậy ăn sáng. Thấy cô đầu tóc rồi bù ngồi ở đó, anh tò mò hỏi: “Em sao thế?”
Chiếc di động đã trượt xuống khỏi tai từ lâu. Ngón tay Tố Diệp run rẩy. Cô nhìn về phía Niên Bách Ngạn, thanh âm kinh hoàng: “Diệp… Diệp Uyên… Anh ấy… chết rồi!”
/727
|