Tố Diệp đứng xem bên cạnh. Tiểu Đậu Tử bé người mà chơi vô cùng nghiêm túc. Cả Niên Bách Ngạn cũng vậy. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình tivi. Sau khi bị Tiểu Đậu Tử đánh cho máu me tơi bời thì bắt đầu giở trò, thậm chí còn giơ tay ngăn không cho Tiểu Đậu Tử tấn công.
Tiểu Đậu Tử bực bội, hét ầm lên: “Chú đừng có chơi bẩn nhé!”
“Ai chơi bẩn? Nhóc con ở sau lưng đánh úp chú!” Niên Bách Ngạn cũng bắt đầu so đo.
“Ấy ấy ấy! Anh kìa! Cẩn thận đằng sau!” Niên Bách Tiêu ngồi bên khua tay múa chân.
“Tiểu Đậu Tử! Mau bắn đi!” Tố Khải nhắc nhở.
Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu cùng đồng thanh hét về phía Tố Khải: “Im lặng!”
“Hai người ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Tố Khải dương dương đắc ý.
“Phải rồi! Đồng đội của cháu là cảnh sát đó!” Tiểu Đậu Tử vui rúc rích như chuột.
Nhìn thấy cảnh này, Tố Diệp thật chẳng biết nói gì. Cuối cùng cô cũng hiểu, một người đàn ông chín chắn cỡ nào, thật ra trong máu cũng có gen thích chơi game. Đây là chuyện không thể cai được.
Phương Tiếu Bình bê hoa quả ra, nhìn thấy vậy bèn huých vào người Tố Diệp, ra hiệu cho cô vào bếp. Trước khi đi vào, cô còn liếc nhìn Niên Bách Ngạn một cái. Anh bị giết đến đau khổ, làm Tố Diệp không nhịn được, phì cười.
Sau khi đi vào bếp, Phương Tiếu Bình đóng chặt cửa lại. Tố Diệp thấy vậy, cười hỏi: “Mợ làm gì vậy? Cứ làm như liên lạc với tổ chức ngầm ấy? Thần thần bí bí!”
Phương Tiếu Bình kéo cô lại, giơ tay khẽ vỗ vào bụng cô. Tố Diệp nhìn mợ khó hiểu: “Sao thế ạ?”
Thấy cô cứ ngây ngây ngô ngô, Phương Tiếu Bình bó tay, hỏi nhỏ: “Có động tĩnh gì chưa?”
Tố Diệp chớp chớp mắt.
“Bụng của con ấy.”
“À…” Lúc ấy Tố Diệp mới hiểu ra. Cô liếm môi, gương mặt hơi ngượng ngập, rồi khẽ lắc đầu.
“Trời ơi, tổ tông của mợ ơi! Sao vẫn im ắng vậy? Con kết hôn bao lâu rồi?” Phương Tiếu Bình có vẻ rất đau khổ: “Con không thích hay nó không thích có con?”
Tố Diệp nhất thời không trả lời được. Một lúc sau, cô mới ấp úng: “Cũng không phải… Chuyện này phải để tự nhiên chứ mợ.”
Phương Tiếu Bình trợn tròn mắt: “Tức là cả hai đứa đều không thích có con? Làm sao lại thế? Bao lâu rồi, hay là đi khám bác sỹ xem sao?”
“Mợ!” Lòng Tố Diệp chợt thắt lại.
Phương Tiếu Bình dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của cô, thấy sắc mặt cô không tự nhiên, bà bèn giải thích: “Mợ không có ý gì đâu! Chẳng qua là mợ lo cho hai đứa thôi. Vả lại, đi kiểm tra không có nghĩa là một trong hai đứa có vấn đề gì, có thể phương pháp, cách làm của hai đứa không chính xác. Tới gặp bác sỹ, người ta cho lời khuyên cũng tốt mà, phải không?”
Tố Diệp cúi gằm. Không những tâm trạng, ngay cả tư duy cũng dần dần bay xa. Bên tai cô vẫn còn văng vẳng cuộc đối thoại của mình với trưởng khoa mấy ngày trước.
“Bác sỹ! Anh xem bây giờ sức khỏe của tôi đã thích hợp để mang thai chưa ạ?”
“Chị Niên! Qua kết quả kiểm tra, thật ra tử cung của chị không tốt cho lắm.”
“Tôi biết ạ. Thế nên trước giờ tôi vẫn uống thuốc Nam để điều trị, còn làm trị liệu vật lý định kỳ nữa.”
“Từ các số liệu có thể thấy, tình trạng của chị đã khá hơn khi trước rất nhiều. Việc kết hợp Đông y cùng trị liệu vật lý quả thực có thể nâng cao điều kiện sinh đẻ của chị. Nhưng muốn đạt tới một chỉ số an toàn để mang thai còn cần một khoảng thời gian nữa.”
“Cần bao lâu ạ?”
“Cụ thể thì tôi không thể nói rõ được. Có người sức khỏe tốt thì nửa năm, một năm là được. Có người không khỏe có lẽ phải từ hai tới ba năm.”
“Vậy còn cách gì tốt hơn không?”
“Trước mắt, cách mà chồng chị lựa chọn cho chị đã là phương pháp tốt nhất rồi. Chị Niên! Khi trước chồng chị dặn đi dặn lại phải đợi tới khi nào sức khỏe của chị an toàn hẳn mới cho phép chị mang thai. Bây giờ chị sốt ruột như vậy, chồng chị có biết không?”
“Anh ấy…”
“Là thế này, vì chị đã từng sảy thai thế nên sẽ gây tổn thương nhất định đến tử cung. Chị có thể đợi thêm một thời gian, đừng gấp gáp!”
“Bác sỹ! Tôi có thể biết nguyên nhân vì sao tử cung của tôi lại không tốt không? Chỉ vì đã từng sảy thai thôi ư?”
“Rơi vào tình trạng như chị có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như sảy thai, có thể là bẩm sinh, cũng có thể do từng bị bạo hành tình dục…”
“Nếu như… Nếu như mang thai ngoài ý muốn thì sao ạ?”
“Thế thì phải nhập viện quan sát.”
“Khả năng nguy hiểm có lớn không ạ?”
“Có thể sẽ bình an vô sự, cũng có thể do chảy máu quá nhiều dẫn tới nguy kịch. Nhưng mà, chị Niên, cho dù chị muốn mang thai cách mấy cũng phải qua được cửa ải của chồng chị. Dẫu sao thì một mình phụ nữ cũng không thể mang thai được, phải không?”
…
“Tiểu Diệp! Nghĩ cái gì đấy? Mợ nói chuyện với con, con có nghe thấy không?” Giọng nói của mợ vọng vào tai cô.
Suy nghĩ đột ngột ngừng lại.
Tố Diệp giật mình. Lúc này cô mới tỉnh lại, nhìn vào ánh mắt lo lắng của mợ, thở dài: “Ôi mợ ơi! Mợ yên tâm đi! Khi nào rảnh bọn con sẽ tới bệnh viện.”
“Hai đứa phải đi thật đấy. Nhất là con, phải nắm chắc chuyện này. Con xem, Bách Ngạn nó thích trẻ con cỡ nào.” Phương Tiếu Bình hạ thấp giọng.
Tố Diệp tò mò: “Sao mợ nhìn ra anh ấy thích trẻ con?”
“Mợ không có mắt hay sao? Con xem, nó đối xử với Tiểu Đậu Tử tốt thế nào. Nó mà có con trai, không biết còn chiều đến mức nào nữa. Con người Bách Ngạn, vừa nhìn đã biết sẽ là một người bố tốt. Hai đứa phải nhanh có con đi, không thể để nó cứ chăm sóc con như trẻ con mãi được. Hơn nữa, hai vợ chồng sống với nhau, lâu dần tình cảm cũng nhạt đi. Không có con, con lấy cái gì giữ trái tim nó? Ngày nào con cũng nói không gấp đâu, không gấp đâu, đó là chưa tới lúc. Sống hai người một năm, hai năm còn được, ba, bốn năm là thời kỳ nhạt nhòa rồi. Tới năm, sáu năm nữa Bách Ngạn nó cũng hơn bốn mươi tuổi rồi còn gì? Mợ cho con hay, đàn ông mà hơn bốn mươi tuổi là dễ lạc lối. Ở nhà thì vợ cũng bắt đầu tàn phai nhan sắc, trái tim đàn ông cứ thế là bay thôi. Lúc đó mà có đứa con gái nào trẻ trung nhào tới, sinh cho nó một đứa con, con bảo con sẽ ly hôn hay cố ngậm bồ hòn làm ngọt đây? Dù chọn lựa thế nào, người thiệt thòi vẫn là con.”
Phương Tiếu Bình huyên thuyên một hồi làm Tố Diệp bật cười. Cô cố tình nói: “Con chẳng sợ đâu! Giờ anh ấy có gì chứ? Không còn là Niên Bách Ngạn ngày xưa nữa rồi, làm gì có lắm gái trẻ để ý tới anh ấy nữa. Mấy cô gái trẻ bây giờ hiện thực lắm, đàn ông không có quyền lại không có tiền, họ không thèm đâu.”
“Tiểu Diệp! Con đừng có hờ hững. Con không lo lắng, chưa biết chừng bên ngoài đang có người dòm ngó chồng con đấy.” Phương Tiếu Bình lại rất nghiêm túc. Bà cau mày nhìn cô: “Có phải con chê Bách Ngạn bây giờ phá sản? Không có việc làm không?”
“Đâu có ạ!” Tố Diệp đúng là dở khóc dở cười.
Phương Tiếu Bình thở dài: “Theo lý mà nói chúng ta là một người nhà, lẽ ra mợ nên bênh con. Nếu là lúc trước khi mợ chưa hiểu gì về Bách Ngạn, nó ra nông nỗi này, chắc chắn mợ sẽ bắt con rời xa nó, không thể để con đi theo nó rồi chịu khổ chịu cực được. Nhưng chính vì hiểu Bách Ngạn, biết nó là người như thế nào, nên mợ mới phải nói đỡ cho nó mấy lời. Đời người ai mà không trải qua thăng trầm, sóng gió, ai mà chẳng có lúc gặp phải hoàn cảnh khó khăn. Bây giờ Bách Ngạn cần nhất chính là sự ủng hộ của con. Con đừng có ở trước mặt nó tỏ ra khó xử hay oán trách, như vậy không được. Mắt mợ tinh lắm đấy. Bách Ngạn không phải ếch ngồi đáy giếng, nó nhất định còn đứng lên được. Nó là người có thể làm việc lớn.”
Tố Diệp phì cười: “Sao mợ nói cứ như con là kẻ tiểu nhân chỉ biết chạy theo lợi ích vậy?”
“Giờ mợ đang nhắc nhở con, làm sao để biết chừng biết mực, biết rắn biết mềm trong hôn nhân. Có lúc kết hôn hạnh phúc hay không hạnh phúc vẫn chịu ảnh hưởng khách quan rất lớn.” Phương Tiếu Bình chọc vào đầu cô một cái: “Bọn trẻ bây giờ chẳng biết học ở đâu cái thói xấu, hôn nhân lúc nào cũng thích bị sắp đặt bởi tư duy của người ngoài. Ví dụ, một đôi vợ chồng vừa mới cưới, vốn dĩ muốn sống hạnh phúc bên nhau cả đời. Thế nhưng hay có một số người, thậm chí là người thân thích ghé tai người vợ dặn dò, gì mà đàn ông không đáng tin cậy, con gái là phải có của để dành riêng, không thể quá ngây thơ, thật thà được hoặc là sau khi cưới phải cẩn thận một chút gì gì đó. Thế là người vợ đó làm theo, cũng chẳng quan tâm nó có hợp với chồng mình hay không. Tóm lại, lúc nào cô ta cũng dò xét, để ý, tính toán, giữ thái độ nửa tin nửa ngờ trong cuộc sống vợ chồng, mất hoàn toàn niềm tin với một nửa của mình. Kết quả, người đàn ông chịu không nổi, cũng có suy nghĩ khác, hôn nhân đi tới bờ vực sụp đổ. Thế là người vợ lại nghĩ: Ôi chao, mấy người đi trước kia nói đúng quá. Thấy chưa, đàn ông không đáng tin cậy như vậy đấy, thời buổi nào cũng vậy thôi, chỉ có tiền là đáng tin cậy. Thế rồi cô ta tranh đoạt tài sản với chồng. Gặp phải người đàn ông rộng rãi thì cho qua, chia hết tài sản để không ai nợ ai. Nhưng gặp đúng người tích cực, thì người ta lại nghĩ: Sao tôi phải đưa tiền của tôi cho cô? Cuối cùng lằng nhằng không dứt. Tiếp theo, người phụ nữ thất bại trong chuyện hôn nhân đó lại bắt đầu truyền thụ cái kinh nghiệm thất bại của mình cho con cái hoặc những người mới cưới khác, để rồi cái ác cứ thế tiếp diễn. Con người đôi khi không phức tạp như ta tưởng tượng, chỉ có họ tự phức tạp hóa mọi chuyện lên thôi. Hôn nhân vốn dĩ là một chuyện đơn giản, khi yêu nhau thì tin tưởng lẫn nhau. Kinh nghiệm của người khác là dành cho người khác, chắc gì đã thích hợp với cuộc đời mình. Mới đầu con đã phòng cái nọ, phòng cái kia thì cuộc hôn nhân đó làm sao hạnh phúc được? Chắc chắn sẽ đi vào bi kịch. Có người phụ nữ hay nói mình ngốc, hy sinh quá nhiều cho gia đình, để rồi bị đàn ông rũ bỏ. Thật ra họ có nghĩ hay không, trong cuộc sống của hai người, người đàn ông cũng hy sinh tuổi xuân, cũng hy sinh thời gian. Chẳng ai chịu thiệt thòi ít hơn ai cả. Phụ nữ có lúc phải thay đổi thái độ mới nhận ra những thứ khác biệt, đừng có suốt ngày đặt mình vào vị trí yếu thế hơn, lép vế hơn, nếu không cưới một lần chứ cưới trăm lần vẫn khổ. Hạnh phúc do chính mình tạo ra chứ không phải chui ra từ miệng người khác.”
Tiểu Đậu Tử bực bội, hét ầm lên: “Chú đừng có chơi bẩn nhé!”
“Ai chơi bẩn? Nhóc con ở sau lưng đánh úp chú!” Niên Bách Ngạn cũng bắt đầu so đo.
“Ấy ấy ấy! Anh kìa! Cẩn thận đằng sau!” Niên Bách Tiêu ngồi bên khua tay múa chân.
“Tiểu Đậu Tử! Mau bắn đi!” Tố Khải nhắc nhở.
Niên Bách Ngạn và Niên Bách Tiêu cùng đồng thanh hét về phía Tố Khải: “Im lặng!”
“Hai người ngoan ngoãn đầu hàng đi!” Tố Khải dương dương đắc ý.
“Phải rồi! Đồng đội của cháu là cảnh sát đó!” Tiểu Đậu Tử vui rúc rích như chuột.
Nhìn thấy cảnh này, Tố Diệp thật chẳng biết nói gì. Cuối cùng cô cũng hiểu, một người đàn ông chín chắn cỡ nào, thật ra trong máu cũng có gen thích chơi game. Đây là chuyện không thể cai được.
Phương Tiếu Bình bê hoa quả ra, nhìn thấy vậy bèn huých vào người Tố Diệp, ra hiệu cho cô vào bếp. Trước khi đi vào, cô còn liếc nhìn Niên Bách Ngạn một cái. Anh bị giết đến đau khổ, làm Tố Diệp không nhịn được, phì cười.
Sau khi đi vào bếp, Phương Tiếu Bình đóng chặt cửa lại. Tố Diệp thấy vậy, cười hỏi: “Mợ làm gì vậy? Cứ làm như liên lạc với tổ chức ngầm ấy? Thần thần bí bí!”
Phương Tiếu Bình kéo cô lại, giơ tay khẽ vỗ vào bụng cô. Tố Diệp nhìn mợ khó hiểu: “Sao thế ạ?”
Thấy cô cứ ngây ngây ngô ngô, Phương Tiếu Bình bó tay, hỏi nhỏ: “Có động tĩnh gì chưa?”
Tố Diệp chớp chớp mắt.
“Bụng của con ấy.”
“À…” Lúc ấy Tố Diệp mới hiểu ra. Cô liếm môi, gương mặt hơi ngượng ngập, rồi khẽ lắc đầu.
“Trời ơi, tổ tông của mợ ơi! Sao vẫn im ắng vậy? Con kết hôn bao lâu rồi?” Phương Tiếu Bình có vẻ rất đau khổ: “Con không thích hay nó không thích có con?”
Tố Diệp nhất thời không trả lời được. Một lúc sau, cô mới ấp úng: “Cũng không phải… Chuyện này phải để tự nhiên chứ mợ.”
Phương Tiếu Bình trợn tròn mắt: “Tức là cả hai đứa đều không thích có con? Làm sao lại thế? Bao lâu rồi, hay là đi khám bác sỹ xem sao?”
“Mợ!” Lòng Tố Diệp chợt thắt lại.
Phương Tiếu Bình dĩ nhiên không đọc được suy nghĩ của cô, thấy sắc mặt cô không tự nhiên, bà bèn giải thích: “Mợ không có ý gì đâu! Chẳng qua là mợ lo cho hai đứa thôi. Vả lại, đi kiểm tra không có nghĩa là một trong hai đứa có vấn đề gì, có thể phương pháp, cách làm của hai đứa không chính xác. Tới gặp bác sỹ, người ta cho lời khuyên cũng tốt mà, phải không?”
Tố Diệp cúi gằm. Không những tâm trạng, ngay cả tư duy cũng dần dần bay xa. Bên tai cô vẫn còn văng vẳng cuộc đối thoại của mình với trưởng khoa mấy ngày trước.
“Bác sỹ! Anh xem bây giờ sức khỏe của tôi đã thích hợp để mang thai chưa ạ?”
“Chị Niên! Qua kết quả kiểm tra, thật ra tử cung của chị không tốt cho lắm.”
“Tôi biết ạ. Thế nên trước giờ tôi vẫn uống thuốc Nam để điều trị, còn làm trị liệu vật lý định kỳ nữa.”
“Từ các số liệu có thể thấy, tình trạng của chị đã khá hơn khi trước rất nhiều. Việc kết hợp Đông y cùng trị liệu vật lý quả thực có thể nâng cao điều kiện sinh đẻ của chị. Nhưng muốn đạt tới một chỉ số an toàn để mang thai còn cần một khoảng thời gian nữa.”
“Cần bao lâu ạ?”
“Cụ thể thì tôi không thể nói rõ được. Có người sức khỏe tốt thì nửa năm, một năm là được. Có người không khỏe có lẽ phải từ hai tới ba năm.”
“Vậy còn cách gì tốt hơn không?”
“Trước mắt, cách mà chồng chị lựa chọn cho chị đã là phương pháp tốt nhất rồi. Chị Niên! Khi trước chồng chị dặn đi dặn lại phải đợi tới khi nào sức khỏe của chị an toàn hẳn mới cho phép chị mang thai. Bây giờ chị sốt ruột như vậy, chồng chị có biết không?”
“Anh ấy…”
“Là thế này, vì chị đã từng sảy thai thế nên sẽ gây tổn thương nhất định đến tử cung. Chị có thể đợi thêm một thời gian, đừng gấp gáp!”
“Bác sỹ! Tôi có thể biết nguyên nhân vì sao tử cung của tôi lại không tốt không? Chỉ vì đã từng sảy thai thôi ư?”
“Rơi vào tình trạng như chị có rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như sảy thai, có thể là bẩm sinh, cũng có thể do từng bị bạo hành tình dục…”
“Nếu như… Nếu như mang thai ngoài ý muốn thì sao ạ?”
“Thế thì phải nhập viện quan sát.”
“Khả năng nguy hiểm có lớn không ạ?”
“Có thể sẽ bình an vô sự, cũng có thể do chảy máu quá nhiều dẫn tới nguy kịch. Nhưng mà, chị Niên, cho dù chị muốn mang thai cách mấy cũng phải qua được cửa ải của chồng chị. Dẫu sao thì một mình phụ nữ cũng không thể mang thai được, phải không?”
…
“Tiểu Diệp! Nghĩ cái gì đấy? Mợ nói chuyện với con, con có nghe thấy không?” Giọng nói của mợ vọng vào tai cô.
Suy nghĩ đột ngột ngừng lại.
Tố Diệp giật mình. Lúc này cô mới tỉnh lại, nhìn vào ánh mắt lo lắng của mợ, thở dài: “Ôi mợ ơi! Mợ yên tâm đi! Khi nào rảnh bọn con sẽ tới bệnh viện.”
“Hai đứa phải đi thật đấy. Nhất là con, phải nắm chắc chuyện này. Con xem, Bách Ngạn nó thích trẻ con cỡ nào.” Phương Tiếu Bình hạ thấp giọng.
Tố Diệp tò mò: “Sao mợ nhìn ra anh ấy thích trẻ con?”
“Mợ không có mắt hay sao? Con xem, nó đối xử với Tiểu Đậu Tử tốt thế nào. Nó mà có con trai, không biết còn chiều đến mức nào nữa. Con người Bách Ngạn, vừa nhìn đã biết sẽ là một người bố tốt. Hai đứa phải nhanh có con đi, không thể để nó cứ chăm sóc con như trẻ con mãi được. Hơn nữa, hai vợ chồng sống với nhau, lâu dần tình cảm cũng nhạt đi. Không có con, con lấy cái gì giữ trái tim nó? Ngày nào con cũng nói không gấp đâu, không gấp đâu, đó là chưa tới lúc. Sống hai người một năm, hai năm còn được, ba, bốn năm là thời kỳ nhạt nhòa rồi. Tới năm, sáu năm nữa Bách Ngạn nó cũng hơn bốn mươi tuổi rồi còn gì? Mợ cho con hay, đàn ông mà hơn bốn mươi tuổi là dễ lạc lối. Ở nhà thì vợ cũng bắt đầu tàn phai nhan sắc, trái tim đàn ông cứ thế là bay thôi. Lúc đó mà có đứa con gái nào trẻ trung nhào tới, sinh cho nó một đứa con, con bảo con sẽ ly hôn hay cố ngậm bồ hòn làm ngọt đây? Dù chọn lựa thế nào, người thiệt thòi vẫn là con.”
Phương Tiếu Bình huyên thuyên một hồi làm Tố Diệp bật cười. Cô cố tình nói: “Con chẳng sợ đâu! Giờ anh ấy có gì chứ? Không còn là Niên Bách Ngạn ngày xưa nữa rồi, làm gì có lắm gái trẻ để ý tới anh ấy nữa. Mấy cô gái trẻ bây giờ hiện thực lắm, đàn ông không có quyền lại không có tiền, họ không thèm đâu.”
“Tiểu Diệp! Con đừng có hờ hững. Con không lo lắng, chưa biết chừng bên ngoài đang có người dòm ngó chồng con đấy.” Phương Tiếu Bình lại rất nghiêm túc. Bà cau mày nhìn cô: “Có phải con chê Bách Ngạn bây giờ phá sản? Không có việc làm không?”
“Đâu có ạ!” Tố Diệp đúng là dở khóc dở cười.
Phương Tiếu Bình thở dài: “Theo lý mà nói chúng ta là một người nhà, lẽ ra mợ nên bênh con. Nếu là lúc trước khi mợ chưa hiểu gì về Bách Ngạn, nó ra nông nỗi này, chắc chắn mợ sẽ bắt con rời xa nó, không thể để con đi theo nó rồi chịu khổ chịu cực được. Nhưng chính vì hiểu Bách Ngạn, biết nó là người như thế nào, nên mợ mới phải nói đỡ cho nó mấy lời. Đời người ai mà không trải qua thăng trầm, sóng gió, ai mà chẳng có lúc gặp phải hoàn cảnh khó khăn. Bây giờ Bách Ngạn cần nhất chính là sự ủng hộ của con. Con đừng có ở trước mặt nó tỏ ra khó xử hay oán trách, như vậy không được. Mắt mợ tinh lắm đấy. Bách Ngạn không phải ếch ngồi đáy giếng, nó nhất định còn đứng lên được. Nó là người có thể làm việc lớn.”
Tố Diệp phì cười: “Sao mợ nói cứ như con là kẻ tiểu nhân chỉ biết chạy theo lợi ích vậy?”
“Giờ mợ đang nhắc nhở con, làm sao để biết chừng biết mực, biết rắn biết mềm trong hôn nhân. Có lúc kết hôn hạnh phúc hay không hạnh phúc vẫn chịu ảnh hưởng khách quan rất lớn.” Phương Tiếu Bình chọc vào đầu cô một cái: “Bọn trẻ bây giờ chẳng biết học ở đâu cái thói xấu, hôn nhân lúc nào cũng thích bị sắp đặt bởi tư duy của người ngoài. Ví dụ, một đôi vợ chồng vừa mới cưới, vốn dĩ muốn sống hạnh phúc bên nhau cả đời. Thế nhưng hay có một số người, thậm chí là người thân thích ghé tai người vợ dặn dò, gì mà đàn ông không đáng tin cậy, con gái là phải có của để dành riêng, không thể quá ngây thơ, thật thà được hoặc là sau khi cưới phải cẩn thận một chút gì gì đó. Thế là người vợ đó làm theo, cũng chẳng quan tâm nó có hợp với chồng mình hay không. Tóm lại, lúc nào cô ta cũng dò xét, để ý, tính toán, giữ thái độ nửa tin nửa ngờ trong cuộc sống vợ chồng, mất hoàn toàn niềm tin với một nửa của mình. Kết quả, người đàn ông chịu không nổi, cũng có suy nghĩ khác, hôn nhân đi tới bờ vực sụp đổ. Thế là người vợ lại nghĩ: Ôi chao, mấy người đi trước kia nói đúng quá. Thấy chưa, đàn ông không đáng tin cậy như vậy đấy, thời buổi nào cũng vậy thôi, chỉ có tiền là đáng tin cậy. Thế rồi cô ta tranh đoạt tài sản với chồng. Gặp phải người đàn ông rộng rãi thì cho qua, chia hết tài sản để không ai nợ ai. Nhưng gặp đúng người tích cực, thì người ta lại nghĩ: Sao tôi phải đưa tiền của tôi cho cô? Cuối cùng lằng nhằng không dứt. Tiếp theo, người phụ nữ thất bại trong chuyện hôn nhân đó lại bắt đầu truyền thụ cái kinh nghiệm thất bại của mình cho con cái hoặc những người mới cưới khác, để rồi cái ác cứ thế tiếp diễn. Con người đôi khi không phức tạp như ta tưởng tượng, chỉ có họ tự phức tạp hóa mọi chuyện lên thôi. Hôn nhân vốn dĩ là một chuyện đơn giản, khi yêu nhau thì tin tưởng lẫn nhau. Kinh nghiệm của người khác là dành cho người khác, chắc gì đã thích hợp với cuộc đời mình. Mới đầu con đã phòng cái nọ, phòng cái kia thì cuộc hôn nhân đó làm sao hạnh phúc được? Chắc chắn sẽ đi vào bi kịch. Có người phụ nữ hay nói mình ngốc, hy sinh quá nhiều cho gia đình, để rồi bị đàn ông rũ bỏ. Thật ra họ có nghĩ hay không, trong cuộc sống của hai người, người đàn ông cũng hy sinh tuổi xuân, cũng hy sinh thời gian. Chẳng ai chịu thiệt thòi ít hơn ai cả. Phụ nữ có lúc phải thay đổi thái độ mới nhận ra những thứ khác biệt, đừng có suốt ngày đặt mình vào vị trí yếu thế hơn, lép vế hơn, nếu không cưới một lần chứ cưới trăm lần vẫn khổ. Hạnh phúc do chính mình tạo ra chứ không phải chui ra từ miệng người khác.”
/727
|