Cái tên Tưởng Bân này đã ở bên cô rất nhiều năm, thật ra chẳng qua chỉ là ám chỉ của tiềm thức. Tố Diệp cuối cùng cũng hiểu ra tại sao bao nhiêu năm qua cô vẫn mãi không tìm được Tưởng Bân, đến cả cảnh sát cũng không điều tra được thông tin gì của Tưởng Bân. Còn báo chí năm đó sở dĩ có tin Tưởng Bân mất tích chẳng qua là biết được từ miệng cô. Trên báo chỉ có ảnh của cô mà không có ảnh của Tưởng Bân.
Còn cô, tại sao lại cứ nghĩ tới cái tên Tưởng Bân này để thay thế cho hình ảnh Niên Bách Ngạn trong lòng mình?
Tuy rằng đã chìm vào bi thương cực hạn nhưng chí ít trong chuyện về Tưởng Bân, Tố Diệp vẫn lý trí. Cô nhớ lại lý do. Thật ra cái tên Tưởng Bân không phải từ nhỏ cô đã khắc ghi trong đầu, mà là một người cô từng tiếp xúc khi học đại học ở nước ngoài. Sở dĩ nghĩ tới cái tên Tưởng Bân hơn nữa còn khắc ghi sâu sắc, nguyên do bắt nguồn từ một bài báo. Trong một đội leo núi, có một người đã chinh phục thành công mấy ngọn núi nổi tiếng ở Nepal trong thời gian ngắn nhất. Mà tên của người này là Tưởng Vỹ.
Thế nên, người đàn ông tên Tưởng Vỹ sau này theo đuổi cô không hề nói dối. Chỉ có điều, về sau anh ta có lòng tham lam, nên đã đổi tên thành Tưởng Bân. Anh ta cũng chính là thành viên của đội leo núi, ban đầu quả thực cũng đã tới Nepal. Vì bây giờ Tố Diệp đã biết, lúc đó khi mình xem bài báo, người đàn ông trong đó chính là anh ta.
Cũng tức là, sau khi đọc bài báo, trong vô thức cô đã cảm thấy trong đầu hình thành nên một cái tên hoàn toàn mới, Tưởng Bân. Có thể cô cảm thấy cái tên này đại diện cho sự dũng cảm và sức mạnh, cũng đủ mang tới cho cô cảm giác an toàn, thế nên đã hoàn toàn bù đắp được vị trí khiếm khuyết trong trái tim cô, vị trí vốn dành cho Niên Bách Ngạn. Cô quên mất Tưởng Bân, lấy hình tượng đó để thay thế cho một Niên Bách Ngạn tận sâu trong ký ức.
Nực cười không?
Cô, đường đường là một tiến sỹ tâm lý học, chữa trị cho vô số bệnh nhân tâm lý, giúp đỡ không biết bao nhiêu người mà tâm hồn mất phương hướng. Có ai ngờ, người gặp chướng ngại nhất về tâm lý lại chính là cô.
Lúc trước Đinh Tư Thừa kiên trì là đúng. Cô đúng là có vấn đề về tâm lý. Một người như cô sao có thể đảm nhiệm công việc của mình? Nếu có một bệnh nhân mắc trường hợp giống như cô, rất dễ kích phát ký ức của cô. Vậy tới lúc, phải làm sao?
Nhưng, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là cô biết từng có chuyện gì xảy ra với mình, biết mình đánh mất lần đầu tiên như thế nào, thậm chí biết cả nguyên nhân lúc trước bác sỹ nghi ngờ tử cung của cô không ổn.
Cô hận!
Hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh đi tìm kẻ ấy, cầm một con dao đâm thẳng vào bụng hắn, rồi hỏi hắn, tại sao năm xưa lại đối xử với cô như thế? Vì sao?
Hắn ta có biết, việc làm của hắn ta năm xưa đủ để một tai họa hủy diệt cô không?
Bây giờ, cô còn tư cách gì nói chuyện yêu đương với người đàn ông trước mặt kia? Còn mặt mũi nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ở lại bên cạnh anh đây?
Anh làm lại từ đầu, cô rất mừng cho anh, cũng tin rằng một người đàn ông từng trải như thế muốn thành công lần nữa là chuyện dễ như trở bàn tay. Một người đàn ông thành công, đương nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu chú ý của đám nhà báo và các đối thủ cạnh tranh. Sau này lỡ như có người lấy chuyện quá khứ của cô ra đối phó với anh thì phải làm sao?
Nếu thật sự có ngày có, vậy thì người ngoài sẽ cười nói, Niên Bách Ngạn danh tiếng lẫy lừng lại đi cưới một cô vợ tàn hoa bại liễu, từng bị người ta làm nhục.
Thế giới này quá phù phiếm, cũng khiến cho bản tính vốn có của con người bị che lấp. Con người luôn phải sống trong sự nhàm chán mênh mông. Đây cũng là lý do độ hot của mấy scandal luôn cao hơn tin tức thời sự.
Thế nên, người ta không còn lương thiện nữa, người ta thích xem trò vui, không thể chịu nổi khi người khác được sống tử tế, chỉ thích ném đá hại người khác theo những gì mình nhìn thấy bề ngoài, thích đâm thêm một nhát dao vào một cơ thể vốn đã thương tích đầy mình, khi nhìn thấy người đó tái sinh thì sẽ nhanh chóng rút lui, không thích khen ngợi mà chỉ thích bôi nhọ, gièm pha. Họ luôn thích nhìn chằm chằm bạn từ một nơi tối tăm như một con chuột, chỉ cần bạn mắc một sai lầm dù là rất nhỏ, họ cũng sẽ nhảy ra trở thành những kẻ tiểu nhân điêu ngoa.
Tố Diệp có thể tưởng tượng ra gương mặt, lời nói của những người đó khi ấy. Họ khinh miệt, họ cười khẩy, họ liếc xéo, hệt như chửi đổng ngoài chợ, hớn hở nói: Nhìn mà xem, tôi biết là sẽ thế mà!
Cô có thể nhận được những lời khen thì cũng chịu được những lời miệt thị, nhưng nếu để Niên Bách Ngạn phải hứng chịu thì không được. Anh là người đàn ông cô yêu sâu sắc, sao cô nhẫn tâm nhìn cuộc đời sau này của anh vì cô mà bị bóng đen bao trùm?
Tố Diệp ôm ngực. Nơi đau đang đau dữ dội.
Chẳng mấy chốc, giáo sư Đinh cũng đã lên tới sân thượng. Sau khi thấy cô, ông lập tức an ủi: “Tố Diệp! Cô bình tĩnh một chút, hãy nghĩ tới còn bao nhiêu người thân quan tâm tới cô. Lúc lên tới đây, tôi đã nhìn thấy cậu mợ của cô, nhất là mợ cô, khóc đến sắp đứt hơi rồi. Nếu cô thật sự có chuyện gì, cô bảo mợ cô phải làm sao đây? Theo như tôi biết, bà ấy đối xử với cô như con gái ruột của mình.”
Sau khi nhìn thấy giáo sư Đinh lên đây, Niên Bách Ngạn vô thức nhíu mày.
Quả nhiên, Tố Diệp nhìn thẳng vào giáo sư Đinh như nhìn một người xa lạ. Anh mắt đó phức tạp không thể nói ra hết. Rất lâu sau, cô mới hỏi rành mạch từng chữ: “Lúc nhỏ, tôi đã từng gặp ông, đúng không?”
Dường như giáo sư Đinh đã sớm dự liệu trước sẽ như vậy, ông gật đầu nặng nề.
“Vậy… tôi nên cảm ơn ông sao?” Tố Diệp đau đớn hỏi.
Giáo sư Đinh hít sâu một hơi, nói khẽ: “Cô hận tôi cũng được, cảm ơn tôi cũng được, nhưng hãy giữ bình an cho mình. Tố Diệp! Cô không phải là một người làm việc nông nổi, hãy nghĩ tới những người quan tâm đến cô.”
Trái tim Tố Diệp run lên. Cô quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn ngập tràn lo lắng. Anh giơ tay về phía cô: “Diệp Diệp! Nghe lời anh, lại đây với anh!”
Tố Diệp rất mạnh.
Bước tới gần anh, nhào vào lòng anh, ôm anh thật lòng.
Cô đã từng ngây thơ biết bao khi cho rằng mình thật may mắn, được quen biết, yêu thương Niên Bách Ngạn. Dẫu cuộc hành trình này có bao nhiêu trắc trở, dẫu có bao nhiêu hiểu lầm, cuối cùng họ vẫn đi bên cạnh nhau.
Cả đời này được nắm tay anh đã là quá đủ.
Nhưng bây giờ Tố Diệp mới biết, hạnh phúc luôn ít hơn bất hạnh. Vì có một nỗi bi ai khổng lồ mới thật sự thấu hiểu cái bứt rứt khi không thể ở bên nhau. Cô lắc đầu, nước mắt cứ thế lăn dài.
Trái tim và bờ môi cùng một vị, đắng cay chua chát.
“Bách Ngạn…” Cô gọi tên anh như có vô vàn điều muốn nói, lại vô cùng mâu thuẫn, day dứt. Cô muốn nói với anh rất nhiều điều, muốn nói với anh cô không cam lòng đến mức nào, rằng cô không thể vượt qua cái hố này.
Thậm chí, cô còn muốn nói với anh rằng từ trước tới nay cô tưởng chỉ có sinh ly tử biệt mới có thể chia cách một tình yêu đích thực. Nhưng hôm nay cô biết còn có một loại tình yêu gọi là buông tay.
Yêu sâu đậm, buông tay rồi vẫn yêu sâu đậm.
Nhưng câu nói ấy vòng quanh trong cổ họng mà cô không thể thốt ra. Cô chỉ có thể nhìn về phía anh, mặc cho nước mắt lu mờ đôi mắt.
Niên Bách Ngạn dường như cũng hiểu ra cô định nói gì. Anh nghiêm mặt lại. Gió thổi tung mái tóc anh. Anh đứng sững ở đó, ánh mắt nhìn cô vô cùng kiên quyết: “Tố Diệp! Em luôn biết trước nay anh cần điều gì. Bao nhiêu chuyện, bao nhiêu ký ức cũng đã là quá khứ rồi, chúng ta không việc gì phải bám riết lấy chúng. Trên đời này không việc gì quan trọng hơn em được bình an cả. Thế nên, em lại đây!”
Nước mắt Tố Diệp bắn tung tóe. Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Chúng ta… Chúng ta không thể ở bên nhau nữa…”
“Tại sao không thể? Anh nói có thể là có thể!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn đầy nghiêm khắc, giọng nói cũng trở nên nặng nề: “Anh không cho phép em suy nghĩ như thế, càng không cho phép em dùng cách này để trừng phạt bản thân mình, thậm chí làm tổn thương bản thân mình. Nếu em làm vậy thì chứng tỏ em vốn dĩ không yêu anh!”
“Em…” Cô yêu chứ, yêu đến đau nhói con tim. Chính vì quá yêu nên mới hoảng sợ và tuyệt vọng như vậy.
Nhân cơ hội ấy, Niên Bách Ngạn tiến thêm mấy bước. Tố Diệp lại rơi vào trạng thái cảnh giác. Anh lập tức dừng bước, an ủi: “Anh biết em băn khoăn chuyện gì, cũng biết em nghĩ như thế nào. Nhưng Tố Diệp! Em phải nhớ kỹ cho anh, suy nghĩ của em rất ngốc nghếch! Bây giờ em làm như thế, chỉ khiến cho những kẻ đã từng tổn thương em sung sướng mà thôi, có đáng không?”
“Anh… Anh đi đi! Mặc kệ em!” Tố Diệp khóc thảm thiết, hai tay run bần bật.
“Không bao giờ!” Niên Bách Ngạn vô cùng kiên trì: “Em thích đứng trên này phải không? Anh đứng cùng em!”
Tố Diệp chỉ còn sức để lắc đầu.
“Lúc em hôn mê, anh đã nghĩ có phải anh sai rồi không, có phải anh có thể dành nhiều thời gian để ở bên cạnh em không, có phải có thể lắng nghe nhiều hơn những tâm sự của em không. Diệp Diệp! Cho anh cơ hội được không? Để anh được ở bên chăm sóc em!” Giọng Niên Bách Ngạn khản đặc: “Chúng ta còn hơn nửa đời người phải đi. Chẳng phải em muốn có con sao? Em từng nói với anh, trí thông minh của đứa bé di truyền từ mẹ, em làm tấm gương cho con như vậy sao?”
Tố Diệp nghẹn ngào: “Em… không xứng!”
“Hồ đồ!” Niên Bách Ngạn cau mày: “Em mất lòng tin cả vào bản thân mình rồi phải không? Nếu anh thật sự là loại đàn ông đó, ban đầu em đã không chọn anh! Diệp Diệp! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, được không em? Em không thể ích kỷ như vậy được, không thể quyết định mọi chuyện thay anh. Em không phải là anh, em không có quyền làm thế, hiểu chưa?”
“Nhưng mà…”
“Hôm nay em chần chừ như vậy, chỉ chứng tỏ em vốn không tin tưởng anh.”
Tố Diệp nhìn anh, bờ môi run run. Rất lâu sau cô nói: “Rõ ràng anh biết…” Hôm nay những lời Niên Bách Ngạn nói đều xác nhận một điều rằng, anh không những biết cô chính là đứa bé lúc nhỏ mà còn biết cả những chuyện đã xảy ra với cô. Điều này không khó giải thích, với tính cách của anh, một khi biết được thân phận của cô chuyện đầu tiên anh làm là điều tra mọi chuyện năm xưa.
Cô chỉ mong anh không biết gì cả, vậy thì cô cũng có thể sống tiếp một cách vô liêm sỉ.
Niên Bách Ngạn lại tận dụng thời cơ, sát lại gần cô: “Khó khăn đến mấy, chúng ta cũng có thể giải quyết. Lời thề khi lấy nhau em quên rồi sao? Tố Diệp! Em không được vô trách nhiệm như vậy. Cho dù em muốn tốt cho anh, vậy anh hỏi em, nếu hôm nay em xảy ra chuyện, em nghĩ người ta sẽ không kiếm chuyện với anh sao?”
Câu nói cuối cùng của anh như thức tỉnh Tố Diệp. Cô mở to hai mắt. Một giọt lệ rơi xuống.
“Đưa tay cho anh!” Niên Bách Ngạn một lần nữa giơ tay về phía anh: “Nghe lời anh!”
Tuy rằng vẫn còn một chút cự nự nhưng chí ít cảm xúc của Tố Diệp đã không còn dữ dội nữa. Sau khi thấy vậy, hòn đá trong lòng Niên Bách Ngạn ít nhiều đã được hạ xuống. Anh thử tiến lên xem sao, đồng thời bàn tay vẫn hướng về phía cô.
Tố Diệp nhìn bàn tay ấy, mơ hồ lại nhìn thấy hình ảnh Niên Bách Ngạn lúc nhỏ. Lúc ấy, anh cũng như thế này, cũng giơ tay ra và nói với cô: Có anh đây, đừng sợ!
Chỉ cần có anh là cô sẽ hết sợ hãi, phải không?
Có thật như vậy hay không?
Cho dù anh thật sự không quan tâm, nhưng mỗi lần ở cùng với anh, cô lại sẽ nhớ về cảnh tượng lúc nhỏ. Cô sẽ cảm thấy mình vô cùng bẩn thỉu.
“Không…”
Tố Diệp giật mình một cái, vô thức lùi sau một bước. Ai ngờ chân cô bị hẫng. Ngay sau đó cả người cô đổ về sau!
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn lao lên như điên, túm chặt lấy vạt áo của cô.
Ai ngờ, vì lý do khoảng cách, hơn nửa cơ thể của anh cũng đã bay ra ngoài, cộng thêm sức nặng của Tố Diệp, một giây sau, Niên Bách Ngạn cũng bị lực quán tính kéo xuống. Hai người rơi xuống từ tầng mười.
Khi giáo sư Đinh và các nhân viên cảnh sát xông lên thì chỉ còn chạm được vào vạt áo của Niên Bách Ngạn, thế nên chỉ biết giương mắt nhìn họ không ngừng rơi xuống.
Tất cả mọi người phía dưới đều ầm ĩ cả lên. Tiếng hét vang lên khắp nơi.
Phương Tiếu Bình điên cuồng kêu gào.
Các nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng ai vào vị trí người nấy.
Cứ như vậy, khi Niên Bách Ngạn ôm Tố Diệp rơi từ trên cao xuống, hai người rơi xuống một tấm nệm khí màu cam, rất dày. Ngay sau đó, vị trí chính giữa nhanh chóng được hạ xuống, bốn góc được giương lên, rồi khẩn trương hạ cánh, phủ kín hai người.
Phương Tiếu Bình và Tố Đông như phát điên cả. Kỷ Đông Nham thì bất chấp tất cả, xông qua dây chăng. Phương Tiếu Bình cũng chạy theo sau. Tấm nệm bắt đầu từ từ tụt xuống. Kỷ Đông Nham bước tới lật lớp nệm bên trên hai người họ lên. Nhưng anh ấy thấy Niên Bách Ngạn đang nằm phía dưới, dùng cả cơ thể đỡ lấy Tố Diệp, hai cánh tay vẫn ôm chặt lấy cô.
“Niên Bách Ngạn, Tố Diệp!” Kỷ Đông Nham gào lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy họ rơi từ trên cao xuống, tim anh như ngừng đập. Đúng lúc ấy, anh ấy mới thấy sợ hãi, sợ đánh mất, đầu óc cũng ầm ầm vang dội.
Anh ấy như một kẻ điên, điên cuồng gào tên họ.
Phương Tiếu Bình và Tố Đông xông lên cũng gọi to tên của hai người. Ngay sau đó là nhân viên y tế, nhân viên cảnh sát ùa tới. Những người đứng sau chứng kiến cũng dồn lên, bị chặn lại ngoài dây chăng của cảnh sát.
Niên Bách Ngạn động đậy một chút. Sau khi có phản ứng, anh khẽ gọi Tố Diệp. Người con gái trong lòng anh hơi nhúc nhích, cô từ từ ngẩng đầu, cả người vẫn còn choáng váng. Sau khi hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nước mắt cô mờ mịt. Một giây sau, cô giơ tay đánh anh, mắng anh: “Niên Bách Ngạn! Cái đồ ngốc này, khờ khạo! Ai bảo anh làm thế hả? Ai bảo anh mạo hiểm như thế?”
Thấy cô không sao, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh ghì chặt cô vào lòng, nói hết lần này tới lần khác: “Không sao rồi, không sao rồi…”
Phải, mọi chuyện đều qua rồi, anh tin chắc như vậy.
Nhân viên cứu hộ nhanh chóng chạy tới. Sau khi nhìn thấy cảnh đó, hai chân Phương Tiếu Bình cũng mềm nhũn, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, nước mắt cứ thế tí tách rơi.
Tố Diệp thấy vậy, nước mắt càng chảy dữ hơn.
Giáo sư Đinh cũng nhanh chóng đi xuống. Sau khi thấy hai người họ đều không sao, ông thở phào. Chẳng khác gì vừa trải qua một cuộc chiến…
***
Chuyện Tố Diệp nhảy lầu bị bệnh viện phong tỏa, hiện trường có công an duy trì trật tự, thế nên không ai quay lại cái cảnh khủng khiếp đó. Thế nên dù cánh nhà báo có nghe được chuyện này cũng đành bó tay vì không có ảnh, cũng không có clip, chỉ làm một bài báo thì chẳng có ý nghĩa gì. Họ chỉ còn biết thở dài mình không may mắn, không nắm bắt được một tin tức quan trọng.
Nhờ thế, Tố Diệp đã có một không gian yên tĩnh.
Sau khi ra viện, cô chỉ ở trong nhà. Niên Bách Ngạn cũng không định đi Nam Phi, anh chuyển mọi công việc về nhà, rồi lại thuê Tiểu Nhã quay lại. Ngoại trừ Tiểu Nhã ra, anh còn thuê thêm hai người giúp việc theo giờ để dọn dẹp phòng ốc. Nhiệm vụ Niên Bách Ngạn giao cho Tiểu Nhã là lúc nào anh bận công việc thì phải để mắt tới Tố Diệp, không được để cô ngồi một mình dù là một phút. Tiểu Nhã không phải quét dọn gì hết, thậm chí không cần đi chợ. Tới giờ con bé nấu cơm là Niên Bách Ngạn cũng đã hòm hòm công việc. Lúc ấy sẽ tới lượt anh trông Tố Diệp, Tiểu Nhã đi nấu cơm.
Từ sau lần quá khích ở bệnh viện, khi về nhà, Tố Diệp không còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn không thể yên tâm. Anh chỉ sợ nhân lúc mình không để ý, quay đầu lại nhìn thì cô đã biến mất. Hoặc có khi cô lại học cách cắt tay ngày xưa của Lâm Yêu Yêu, nhuộm đỏ bồn tắm.
Nhưng cũng may, tất cả những chuyện anh lo lắng đều không xảy ra. Cô chỉ chọn cách lặng im, không nói chuyện nhiều nữa, đến cả đôi mắt lanh lợi ngày xưa cũng không còn nữa.
Tiểu Nhã không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dẫu sao trước đây đã từng chăm sóc cho Tố Diệp và Niên Bách Ngạn, đương nhiên con bé có thể nhận ra bầu không khí bất thường giữa họ. Nhất là Tố Diệp. Cô im lặng một cách đáng sợ, sắc mặt cũng nhợt nhạt, khiến Tiểu Nhã liên tưởng tới mấy người giấy đốt khi cúng cho người chết.
Có mấy lần con bé chủ động nói chuyện với Tố Diệp, Tố Diệp đều bỏ ngoài tai. Cô tỉnh dậy sẽ đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng. Thời gian còn lại về cơ bản cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì, cứ ngơ ngẩn như thế.
Tiểu Nhã không dám hỏi Niên Bách Ngạn, cũng chẳng hỏi được gì từ Tố Diệp, chỉ biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó. Vì người bạn tốt của Tố Diệp, Lâm Yêu Yêu hay vác cái bụng bầu to tướng tới nhà trò chuyện với cô, cũng thì thầm với Tố Diệp rằng: Rốt cuộc có chuyện gì, cậu không nói với mình được sao?
Tố Diệp vẫn chỉ lặng yên.
Lâm Yêu Yêu sốt ruột, bèn nói: Cậu không nói với mình cũng không sao, thế thì khóc đi, được không? Khóc ra là sẽ thoải mái thôi.
Thế là Tố Diệp khóc.
Lâm Yêu Yêu nhìn thấy cô khóc, ngược lại càng thêm bối rối. Những lúc ấy lại phải tới lượt Niên Bách Ngạn xuất hiện cứu cánh. Anh nhẹ nhàng ôm Tố Diệp vào lòng, không nói gì cả, chỉ vỗ nhè nhẹ lên vai cô, một động tác an ủi dịu dàng.
Khoảng thời gian này, Niên Bách Tiêu cũng nghĩ ra đủ mọi trò để chọc cho Tố Diệp được vui. Tiếc là Tố Diệp vẫn chỉ im lặng. Cô như mất hẳn dây thần kinh cười, lạnh nhạt như một người vô tri.
Niên Bách Tiêu trở nên rất sốt ruột, hỏi Niên Bách Ngạn không chỉ một lần: Tối đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chị ấy lại nhảy lầu? Tại sao bây giờ chị ấy không nói một câu nào? Niên Bách Ngạn chỉ trả lời thằng bé rằng: Cô ấy hoảng sợ, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Thật ra, anh đang tự động viên chính mình.
Cô là một bác sỹ tâm lý. Lúc này lại tìm một người làm bác sỹ tâm lý để tư vấn cho cô thì đúng là nực cười. Mà Niên Bách Ngạn cho rằng, Tố Diệp có chết cũng không muốn người khác biết chuyện cô gặp lúc nhỏ. Cô một người tới một cuốn nhật ký còn không có như cô cũng giống hệt anh mà thôi. Thế nên anh có thể hiểu được, người không thích viết nhật ký là người thích giấu bí mật vào tận sâu trong lòng mình. Trừ phi cảm thấy cần thiết, nếu không họ nhất định sẽ giữ chặt bí mật của mình, không cho bất kỳ ai có cơ hội lại gần.
Đinh Tư Thừa cũng từng tới thăm. Anh ta không biết chuyện của Tố Diệp, nhưng rõ ràng là mong được biết sự thật từ Niên Bách Ngạn. Thái độ của anh ta rất kiên quyết, nói rằng hy vọng có thể giúp được Tố Diệp. Nhưng Niên Bách Ngạn giữ kín sự thật, chỉ trả lời rằng không cần giúp đỡ, khiến cho Đinh Tư Thừa tức giận bỏ đi. Giáo sư Đinh cũng từng gọi điện thoại tới, ngữ khí của ông ấy có vẻ rất khó xử. Ông ấy nói, lúc này người giúp được Tố Diệp, chỉ có bản thân cô ấy mà thôi.
Ký ức của con người thật ra cũng có khả năng tự bình phục. Dù có tái tạo, sửa chữa thế nào, tiềm thức vẫn sẽ nghĩ đủ mọi cách để ký ức tìm về vị trí ban đầu của nó. Thế nên giáo sư Đinh không mạo hiểm tái tạo ký ức cho Tố Diệp nữa. Ông ấy sợ một khi làm ký ức của cô hỗn loạn sẽ rất phiền. Mà thái độ của Niên Bách Ngạn cũng rất rõ ràng. Anh tình nguyện cùng một Tố Diệp như vậy trải qua những năm tháng khó khăn nhất cũng không muốn cô ấy chịu đựng đau khổ khi ký ức bị xáo trộn.
Cứ như vậy, họ sống với nhau trong im lặng.
Cho tới một buổi chiều nắng vàng ấm áp, sau khi Niên Bách Ngạn kết thúc cuộc điện thoại với phía Nam Phi, bỗng thấy Tố Diệp đứng sau lưng anh với sắc mặt vô cảm. Anh giật nảy mình, vì khoảng thời gian gần đây Tố Diệp gần như hoàn toàn thờ ơ với thế giới bên ngoài.
Sắc mặt Tố Diệp tái nhợt. Dưới ánh nắng, trông nó lại càng như trong suốt. Đôi mắt cô sáng rõ, không nhận ra bất kỳ buồn vui nào.
Cô chỉ đưa cho anh một tờ giấy.
Niên Bách Ngạn cảm thấy kỳ lạ. Anh đón lấy xem, gương mặt chợt tái mét!
Ánh mắt anh cũng trở nên hà khắc, quét về phía Tiểu Nhã. Tiểu Nhã sợ hãi, ngó đầu nhìn dòng chữ trong tờ giấy. Con bé giật nảy mình, vội vàng giải thích: “Em chỉ trông chừng chị ấy trong phòng sách. Nhưng em thật sự… thật sự không biết chị ấy đánh một văn bản thế này!”
Niên Bách Ngạn mím môi. Anh không nói câu nào mà xé nó đi ngay lập tức trước mặt Tố Diệp.
Sau đó anh mới lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo mà kiên quyết: “Tố Diệp, em đừng hòng!”
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh, đáy mắt cuối cùng đã có một chút cảm xúc. Là đau đớn, là khổ sở, là nhẫn nhịn, là quyết tâm. Cô lên tiếng, nói câu đầu tiên từ lúc trở về nhà tới giờ, giọng nói khô khan dữ dội.
“Niên Bách Ngạn! Chúng ta ly hôn đi!"
Còn cô, tại sao lại cứ nghĩ tới cái tên Tưởng Bân này để thay thế cho hình ảnh Niên Bách Ngạn trong lòng mình?
Tuy rằng đã chìm vào bi thương cực hạn nhưng chí ít trong chuyện về Tưởng Bân, Tố Diệp vẫn lý trí. Cô nhớ lại lý do. Thật ra cái tên Tưởng Bân không phải từ nhỏ cô đã khắc ghi trong đầu, mà là một người cô từng tiếp xúc khi học đại học ở nước ngoài. Sở dĩ nghĩ tới cái tên Tưởng Bân hơn nữa còn khắc ghi sâu sắc, nguyên do bắt nguồn từ một bài báo. Trong một đội leo núi, có một người đã chinh phục thành công mấy ngọn núi nổi tiếng ở Nepal trong thời gian ngắn nhất. Mà tên của người này là Tưởng Vỹ.
Thế nên, người đàn ông tên Tưởng Vỹ sau này theo đuổi cô không hề nói dối. Chỉ có điều, về sau anh ta có lòng tham lam, nên đã đổi tên thành Tưởng Bân. Anh ta cũng chính là thành viên của đội leo núi, ban đầu quả thực cũng đã tới Nepal. Vì bây giờ Tố Diệp đã biết, lúc đó khi mình xem bài báo, người đàn ông trong đó chính là anh ta.
Cũng tức là, sau khi đọc bài báo, trong vô thức cô đã cảm thấy trong đầu hình thành nên một cái tên hoàn toàn mới, Tưởng Bân. Có thể cô cảm thấy cái tên này đại diện cho sự dũng cảm và sức mạnh, cũng đủ mang tới cho cô cảm giác an toàn, thế nên đã hoàn toàn bù đắp được vị trí khiếm khuyết trong trái tim cô, vị trí vốn dành cho Niên Bách Ngạn. Cô quên mất Tưởng Bân, lấy hình tượng đó để thay thế cho một Niên Bách Ngạn tận sâu trong ký ức.
Nực cười không?
Cô, đường đường là một tiến sỹ tâm lý học, chữa trị cho vô số bệnh nhân tâm lý, giúp đỡ không biết bao nhiêu người mà tâm hồn mất phương hướng. Có ai ngờ, người gặp chướng ngại nhất về tâm lý lại chính là cô.
Lúc trước Đinh Tư Thừa kiên trì là đúng. Cô đúng là có vấn đề về tâm lý. Một người như cô sao có thể đảm nhiệm công việc của mình? Nếu có một bệnh nhân mắc trường hợp giống như cô, rất dễ kích phát ký ức của cô. Vậy tới lúc, phải làm sao?
Nhưng, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là cô biết từng có chuyện gì xảy ra với mình, biết mình đánh mất lần đầu tiên như thế nào, thậm chí biết cả nguyên nhân lúc trước bác sỹ nghi ngờ tử cung của cô không ổn.
Cô hận!
Hận không thể lập tức mọc thêm đôi cánh đi tìm kẻ ấy, cầm một con dao đâm thẳng vào bụng hắn, rồi hỏi hắn, tại sao năm xưa lại đối xử với cô như thế? Vì sao?
Hắn ta có biết, việc làm của hắn ta năm xưa đủ để một tai họa hủy diệt cô không?
Bây giờ, cô còn tư cách gì nói chuyện yêu đương với người đàn ông trước mặt kia? Còn mặt mũi nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục ở lại bên cạnh anh đây?
Anh làm lại từ đầu, cô rất mừng cho anh, cũng tin rằng một người đàn ông từng trải như thế muốn thành công lần nữa là chuyện dễ như trở bàn tay. Một người đàn ông thành công, đương nhiên cũng sẽ trở thành mục tiêu chú ý của đám nhà báo và các đối thủ cạnh tranh. Sau này lỡ như có người lấy chuyện quá khứ của cô ra đối phó với anh thì phải làm sao?
Nếu thật sự có ngày có, vậy thì người ngoài sẽ cười nói, Niên Bách Ngạn danh tiếng lẫy lừng lại đi cưới một cô vợ tàn hoa bại liễu, từng bị người ta làm nhục.
Thế giới này quá phù phiếm, cũng khiến cho bản tính vốn có của con người bị che lấp. Con người luôn phải sống trong sự nhàm chán mênh mông. Đây cũng là lý do độ hot của mấy scandal luôn cao hơn tin tức thời sự.
Thế nên, người ta không còn lương thiện nữa, người ta thích xem trò vui, không thể chịu nổi khi người khác được sống tử tế, chỉ thích ném đá hại người khác theo những gì mình nhìn thấy bề ngoài, thích đâm thêm một nhát dao vào một cơ thể vốn đã thương tích đầy mình, khi nhìn thấy người đó tái sinh thì sẽ nhanh chóng rút lui, không thích khen ngợi mà chỉ thích bôi nhọ, gièm pha. Họ luôn thích nhìn chằm chằm bạn từ một nơi tối tăm như một con chuột, chỉ cần bạn mắc một sai lầm dù là rất nhỏ, họ cũng sẽ nhảy ra trở thành những kẻ tiểu nhân điêu ngoa.
Tố Diệp có thể tưởng tượng ra gương mặt, lời nói của những người đó khi ấy. Họ khinh miệt, họ cười khẩy, họ liếc xéo, hệt như chửi đổng ngoài chợ, hớn hở nói: Nhìn mà xem, tôi biết là sẽ thế mà!
Cô có thể nhận được những lời khen thì cũng chịu được những lời miệt thị, nhưng nếu để Niên Bách Ngạn phải hứng chịu thì không được. Anh là người đàn ông cô yêu sâu sắc, sao cô nhẫn tâm nhìn cuộc đời sau này của anh vì cô mà bị bóng đen bao trùm?
Tố Diệp ôm ngực. Nơi đau đang đau dữ dội.
Chẳng mấy chốc, giáo sư Đinh cũng đã lên tới sân thượng. Sau khi thấy cô, ông lập tức an ủi: “Tố Diệp! Cô bình tĩnh một chút, hãy nghĩ tới còn bao nhiêu người thân quan tâm tới cô. Lúc lên tới đây, tôi đã nhìn thấy cậu mợ của cô, nhất là mợ cô, khóc đến sắp đứt hơi rồi. Nếu cô thật sự có chuyện gì, cô bảo mợ cô phải làm sao đây? Theo như tôi biết, bà ấy đối xử với cô như con gái ruột của mình.”
Sau khi nhìn thấy giáo sư Đinh lên đây, Niên Bách Ngạn vô thức nhíu mày.
Quả nhiên, Tố Diệp nhìn thẳng vào giáo sư Đinh như nhìn một người xa lạ. Anh mắt đó phức tạp không thể nói ra hết. Rất lâu sau, cô mới hỏi rành mạch từng chữ: “Lúc nhỏ, tôi đã từng gặp ông, đúng không?”
Dường như giáo sư Đinh đã sớm dự liệu trước sẽ như vậy, ông gật đầu nặng nề.
“Vậy… tôi nên cảm ơn ông sao?” Tố Diệp đau đớn hỏi.
Giáo sư Đinh hít sâu một hơi, nói khẽ: “Cô hận tôi cũng được, cảm ơn tôi cũng được, nhưng hãy giữ bình an cho mình. Tố Diệp! Cô không phải là một người làm việc nông nổi, hãy nghĩ tới những người quan tâm đến cô.”
Trái tim Tố Diệp run lên. Cô quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Ánh mắt Niên Bách Ngạn ngập tràn lo lắng. Anh giơ tay về phía cô: “Diệp Diệp! Nghe lời anh, lại đây với anh!”
Tố Diệp rất mạnh.
Bước tới gần anh, nhào vào lòng anh, ôm anh thật lòng.
Cô đã từng ngây thơ biết bao khi cho rằng mình thật may mắn, được quen biết, yêu thương Niên Bách Ngạn. Dẫu cuộc hành trình này có bao nhiêu trắc trở, dẫu có bao nhiêu hiểu lầm, cuối cùng họ vẫn đi bên cạnh nhau.
Cả đời này được nắm tay anh đã là quá đủ.
Nhưng bây giờ Tố Diệp mới biết, hạnh phúc luôn ít hơn bất hạnh. Vì có một nỗi bi ai khổng lồ mới thật sự thấu hiểu cái bứt rứt khi không thể ở bên nhau. Cô lắc đầu, nước mắt cứ thế lăn dài.
Trái tim và bờ môi cùng một vị, đắng cay chua chát.
“Bách Ngạn…” Cô gọi tên anh như có vô vàn điều muốn nói, lại vô cùng mâu thuẫn, day dứt. Cô muốn nói với anh rất nhiều điều, muốn nói với anh cô không cam lòng đến mức nào, rằng cô không thể vượt qua cái hố này.
Thậm chí, cô còn muốn nói với anh rằng từ trước tới nay cô tưởng chỉ có sinh ly tử biệt mới có thể chia cách một tình yêu đích thực. Nhưng hôm nay cô biết còn có một loại tình yêu gọi là buông tay.
Yêu sâu đậm, buông tay rồi vẫn yêu sâu đậm.
Nhưng câu nói ấy vòng quanh trong cổ họng mà cô không thể thốt ra. Cô chỉ có thể nhìn về phía anh, mặc cho nước mắt lu mờ đôi mắt.
Niên Bách Ngạn dường như cũng hiểu ra cô định nói gì. Anh nghiêm mặt lại. Gió thổi tung mái tóc anh. Anh đứng sững ở đó, ánh mắt nhìn cô vô cùng kiên quyết: “Tố Diệp! Em luôn biết trước nay anh cần điều gì. Bao nhiêu chuyện, bao nhiêu ký ức cũng đã là quá khứ rồi, chúng ta không việc gì phải bám riết lấy chúng. Trên đời này không việc gì quan trọng hơn em được bình an cả. Thế nên, em lại đây!”
Nước mắt Tố Diệp bắn tung tóe. Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Chúng ta… Chúng ta không thể ở bên nhau nữa…”
“Tại sao không thể? Anh nói có thể là có thể!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn đầy nghiêm khắc, giọng nói cũng trở nên nặng nề: “Anh không cho phép em suy nghĩ như thế, càng không cho phép em dùng cách này để trừng phạt bản thân mình, thậm chí làm tổn thương bản thân mình. Nếu em làm vậy thì chứng tỏ em vốn dĩ không yêu anh!”
“Em…” Cô yêu chứ, yêu đến đau nhói con tim. Chính vì quá yêu nên mới hoảng sợ và tuyệt vọng như vậy.
Nhân cơ hội ấy, Niên Bách Ngạn tiến thêm mấy bước. Tố Diệp lại rơi vào trạng thái cảnh giác. Anh lập tức dừng bước, an ủi: “Anh biết em băn khoăn chuyện gì, cũng biết em nghĩ như thế nào. Nhưng Tố Diệp! Em phải nhớ kỹ cho anh, suy nghĩ của em rất ngốc nghếch! Bây giờ em làm như thế, chỉ khiến cho những kẻ đã từng tổn thương em sung sướng mà thôi, có đáng không?”
“Anh… Anh đi đi! Mặc kệ em!” Tố Diệp khóc thảm thiết, hai tay run bần bật.
“Không bao giờ!” Niên Bách Ngạn vô cùng kiên trì: “Em thích đứng trên này phải không? Anh đứng cùng em!”
Tố Diệp chỉ còn sức để lắc đầu.
“Lúc em hôn mê, anh đã nghĩ có phải anh sai rồi không, có phải anh có thể dành nhiều thời gian để ở bên cạnh em không, có phải có thể lắng nghe nhiều hơn những tâm sự của em không. Diệp Diệp! Cho anh cơ hội được không? Để anh được ở bên chăm sóc em!” Giọng Niên Bách Ngạn khản đặc: “Chúng ta còn hơn nửa đời người phải đi. Chẳng phải em muốn có con sao? Em từng nói với anh, trí thông minh của đứa bé di truyền từ mẹ, em làm tấm gương cho con như vậy sao?”
Tố Diệp nghẹn ngào: “Em… không xứng!”
“Hồ đồ!” Niên Bách Ngạn cau mày: “Em mất lòng tin cả vào bản thân mình rồi phải không? Nếu anh thật sự là loại đàn ông đó, ban đầu em đã không chọn anh! Diệp Diệp! Có chuyện gì chúng ta cùng nhau đối mặt, được không em? Em không thể ích kỷ như vậy được, không thể quyết định mọi chuyện thay anh. Em không phải là anh, em không có quyền làm thế, hiểu chưa?”
“Nhưng mà…”
“Hôm nay em chần chừ như vậy, chỉ chứng tỏ em vốn không tin tưởng anh.”
Tố Diệp nhìn anh, bờ môi run run. Rất lâu sau cô nói: “Rõ ràng anh biết…” Hôm nay những lời Niên Bách Ngạn nói đều xác nhận một điều rằng, anh không những biết cô chính là đứa bé lúc nhỏ mà còn biết cả những chuyện đã xảy ra với cô. Điều này không khó giải thích, với tính cách của anh, một khi biết được thân phận của cô chuyện đầu tiên anh làm là điều tra mọi chuyện năm xưa.
Cô chỉ mong anh không biết gì cả, vậy thì cô cũng có thể sống tiếp một cách vô liêm sỉ.
Niên Bách Ngạn lại tận dụng thời cơ, sát lại gần cô: “Khó khăn đến mấy, chúng ta cũng có thể giải quyết. Lời thề khi lấy nhau em quên rồi sao? Tố Diệp! Em không được vô trách nhiệm như vậy. Cho dù em muốn tốt cho anh, vậy anh hỏi em, nếu hôm nay em xảy ra chuyện, em nghĩ người ta sẽ không kiếm chuyện với anh sao?”
Câu nói cuối cùng của anh như thức tỉnh Tố Diệp. Cô mở to hai mắt. Một giọt lệ rơi xuống.
“Đưa tay cho anh!” Niên Bách Ngạn một lần nữa giơ tay về phía anh: “Nghe lời anh!”
Tuy rằng vẫn còn một chút cự nự nhưng chí ít cảm xúc của Tố Diệp đã không còn dữ dội nữa. Sau khi thấy vậy, hòn đá trong lòng Niên Bách Ngạn ít nhiều đã được hạ xuống. Anh thử tiến lên xem sao, đồng thời bàn tay vẫn hướng về phía cô.
Tố Diệp nhìn bàn tay ấy, mơ hồ lại nhìn thấy hình ảnh Niên Bách Ngạn lúc nhỏ. Lúc ấy, anh cũng như thế này, cũng giơ tay ra và nói với cô: Có anh đây, đừng sợ!
Chỉ cần có anh là cô sẽ hết sợ hãi, phải không?
Có thật như vậy hay không?
Cho dù anh thật sự không quan tâm, nhưng mỗi lần ở cùng với anh, cô lại sẽ nhớ về cảnh tượng lúc nhỏ. Cô sẽ cảm thấy mình vô cùng bẩn thỉu.
“Không…”
Tố Diệp giật mình một cái, vô thức lùi sau một bước. Ai ngờ chân cô bị hẫng. Ngay sau đó cả người cô đổ về sau!
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn lao lên như điên, túm chặt lấy vạt áo của cô.
Ai ngờ, vì lý do khoảng cách, hơn nửa cơ thể của anh cũng đã bay ra ngoài, cộng thêm sức nặng của Tố Diệp, một giây sau, Niên Bách Ngạn cũng bị lực quán tính kéo xuống. Hai người rơi xuống từ tầng mười.
Khi giáo sư Đinh và các nhân viên cảnh sát xông lên thì chỉ còn chạm được vào vạt áo của Niên Bách Ngạn, thế nên chỉ biết giương mắt nhìn họ không ngừng rơi xuống.
Tất cả mọi người phía dưới đều ầm ĩ cả lên. Tiếng hét vang lên khắp nơi.
Phương Tiếu Bình điên cuồng kêu gào.
Các nhân viên phòng cháy chữa cháy cũng ai vào vị trí người nấy.
Cứ như vậy, khi Niên Bách Ngạn ôm Tố Diệp rơi từ trên cao xuống, hai người rơi xuống một tấm nệm khí màu cam, rất dày. Ngay sau đó, vị trí chính giữa nhanh chóng được hạ xuống, bốn góc được giương lên, rồi khẩn trương hạ cánh, phủ kín hai người.
Phương Tiếu Bình và Tố Đông như phát điên cả. Kỷ Đông Nham thì bất chấp tất cả, xông qua dây chăng. Phương Tiếu Bình cũng chạy theo sau. Tấm nệm bắt đầu từ từ tụt xuống. Kỷ Đông Nham bước tới lật lớp nệm bên trên hai người họ lên. Nhưng anh ấy thấy Niên Bách Ngạn đang nằm phía dưới, dùng cả cơ thể đỡ lấy Tố Diệp, hai cánh tay vẫn ôm chặt lấy cô.
“Niên Bách Ngạn, Tố Diệp!” Kỷ Đông Nham gào lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy họ rơi từ trên cao xuống, tim anh như ngừng đập. Đúng lúc ấy, anh ấy mới thấy sợ hãi, sợ đánh mất, đầu óc cũng ầm ầm vang dội.
Anh ấy như một kẻ điên, điên cuồng gào tên họ.
Phương Tiếu Bình và Tố Đông xông lên cũng gọi to tên của hai người. Ngay sau đó là nhân viên y tế, nhân viên cảnh sát ùa tới. Những người đứng sau chứng kiến cũng dồn lên, bị chặn lại ngoài dây chăng của cảnh sát.
Niên Bách Ngạn động đậy một chút. Sau khi có phản ứng, anh khẽ gọi Tố Diệp. Người con gái trong lòng anh hơi nhúc nhích, cô từ từ ngẩng đầu, cả người vẫn còn choáng váng. Sau khi hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nước mắt cô mờ mịt. Một giây sau, cô giơ tay đánh anh, mắng anh: “Niên Bách Ngạn! Cái đồ ngốc này, khờ khạo! Ai bảo anh làm thế hả? Ai bảo anh mạo hiểm như thế?”
Thấy cô không sao, cuối cùng Niên Bách Ngạn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh ghì chặt cô vào lòng, nói hết lần này tới lần khác: “Không sao rồi, không sao rồi…”
Phải, mọi chuyện đều qua rồi, anh tin chắc như vậy.
Nhân viên cứu hộ nhanh chóng chạy tới. Sau khi nhìn thấy cảnh đó, hai chân Phương Tiếu Bình cũng mềm nhũn, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, nước mắt cứ thế tí tách rơi.
Tố Diệp thấy vậy, nước mắt càng chảy dữ hơn.
Giáo sư Đinh cũng nhanh chóng đi xuống. Sau khi thấy hai người họ đều không sao, ông thở phào. Chẳng khác gì vừa trải qua một cuộc chiến…
***
Chuyện Tố Diệp nhảy lầu bị bệnh viện phong tỏa, hiện trường có công an duy trì trật tự, thế nên không ai quay lại cái cảnh khủng khiếp đó. Thế nên dù cánh nhà báo có nghe được chuyện này cũng đành bó tay vì không có ảnh, cũng không có clip, chỉ làm một bài báo thì chẳng có ý nghĩa gì. Họ chỉ còn biết thở dài mình không may mắn, không nắm bắt được một tin tức quan trọng.
Nhờ thế, Tố Diệp đã có một không gian yên tĩnh.
Sau khi ra viện, cô chỉ ở trong nhà. Niên Bách Ngạn cũng không định đi Nam Phi, anh chuyển mọi công việc về nhà, rồi lại thuê Tiểu Nhã quay lại. Ngoại trừ Tiểu Nhã ra, anh còn thuê thêm hai người giúp việc theo giờ để dọn dẹp phòng ốc. Nhiệm vụ Niên Bách Ngạn giao cho Tiểu Nhã là lúc nào anh bận công việc thì phải để mắt tới Tố Diệp, không được để cô ngồi một mình dù là một phút. Tiểu Nhã không phải quét dọn gì hết, thậm chí không cần đi chợ. Tới giờ con bé nấu cơm là Niên Bách Ngạn cũng đã hòm hòm công việc. Lúc ấy sẽ tới lượt anh trông Tố Diệp, Tiểu Nhã đi nấu cơm.
Từ sau lần quá khích ở bệnh viện, khi về nhà, Tố Diệp không còn xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng Niên Bách Ngạn vẫn không thể yên tâm. Anh chỉ sợ nhân lúc mình không để ý, quay đầu lại nhìn thì cô đã biến mất. Hoặc có khi cô lại học cách cắt tay ngày xưa của Lâm Yêu Yêu, nhuộm đỏ bồn tắm.
Nhưng cũng may, tất cả những chuyện anh lo lắng đều không xảy ra. Cô chỉ chọn cách lặng im, không nói chuyện nhiều nữa, đến cả đôi mắt lanh lợi ngày xưa cũng không còn nữa.
Tiểu Nhã không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng dẫu sao trước đây đã từng chăm sóc cho Tố Diệp và Niên Bách Ngạn, đương nhiên con bé có thể nhận ra bầu không khí bất thường giữa họ. Nhất là Tố Diệp. Cô im lặng một cách đáng sợ, sắc mặt cũng nhợt nhạt, khiến Tiểu Nhã liên tưởng tới mấy người giấy đốt khi cúng cho người chết.
Có mấy lần con bé chủ động nói chuyện với Tố Diệp, Tố Diệp đều bỏ ngoài tai. Cô tỉnh dậy sẽ đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng. Thời gian còn lại về cơ bản cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì, cứ ngơ ngẩn như thế.
Tiểu Nhã không dám hỏi Niên Bách Ngạn, cũng chẳng hỏi được gì từ Tố Diệp, chỉ biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó. Vì người bạn tốt của Tố Diệp, Lâm Yêu Yêu hay vác cái bụng bầu to tướng tới nhà trò chuyện với cô, cũng thì thầm với Tố Diệp rằng: Rốt cuộc có chuyện gì, cậu không nói với mình được sao?
Tố Diệp vẫn chỉ lặng yên.
Lâm Yêu Yêu sốt ruột, bèn nói: Cậu không nói với mình cũng không sao, thế thì khóc đi, được không? Khóc ra là sẽ thoải mái thôi.
Thế là Tố Diệp khóc.
Lâm Yêu Yêu nhìn thấy cô khóc, ngược lại càng thêm bối rối. Những lúc ấy lại phải tới lượt Niên Bách Ngạn xuất hiện cứu cánh. Anh nhẹ nhàng ôm Tố Diệp vào lòng, không nói gì cả, chỉ vỗ nhè nhẹ lên vai cô, một động tác an ủi dịu dàng.
Khoảng thời gian này, Niên Bách Tiêu cũng nghĩ ra đủ mọi trò để chọc cho Tố Diệp được vui. Tiếc là Tố Diệp vẫn chỉ im lặng. Cô như mất hẳn dây thần kinh cười, lạnh nhạt như một người vô tri.
Niên Bách Tiêu trở nên rất sốt ruột, hỏi Niên Bách Ngạn không chỉ một lần: Tối đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chị ấy lại nhảy lầu? Tại sao bây giờ chị ấy không nói một câu nào? Niên Bách Ngạn chỉ trả lời thằng bé rằng: Cô ấy hoảng sợ, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Thật ra, anh đang tự động viên chính mình.
Cô là một bác sỹ tâm lý. Lúc này lại tìm một người làm bác sỹ tâm lý để tư vấn cho cô thì đúng là nực cười. Mà Niên Bách Ngạn cho rằng, Tố Diệp có chết cũng không muốn người khác biết chuyện cô gặp lúc nhỏ. Cô một người tới một cuốn nhật ký còn không có như cô cũng giống hệt anh mà thôi. Thế nên anh có thể hiểu được, người không thích viết nhật ký là người thích giấu bí mật vào tận sâu trong lòng mình. Trừ phi cảm thấy cần thiết, nếu không họ nhất định sẽ giữ chặt bí mật của mình, không cho bất kỳ ai có cơ hội lại gần.
Đinh Tư Thừa cũng từng tới thăm. Anh ta không biết chuyện của Tố Diệp, nhưng rõ ràng là mong được biết sự thật từ Niên Bách Ngạn. Thái độ của anh ta rất kiên quyết, nói rằng hy vọng có thể giúp được Tố Diệp. Nhưng Niên Bách Ngạn giữ kín sự thật, chỉ trả lời rằng không cần giúp đỡ, khiến cho Đinh Tư Thừa tức giận bỏ đi. Giáo sư Đinh cũng từng gọi điện thoại tới, ngữ khí của ông ấy có vẻ rất khó xử. Ông ấy nói, lúc này người giúp được Tố Diệp, chỉ có bản thân cô ấy mà thôi.
Ký ức của con người thật ra cũng có khả năng tự bình phục. Dù có tái tạo, sửa chữa thế nào, tiềm thức vẫn sẽ nghĩ đủ mọi cách để ký ức tìm về vị trí ban đầu của nó. Thế nên giáo sư Đinh không mạo hiểm tái tạo ký ức cho Tố Diệp nữa. Ông ấy sợ một khi làm ký ức của cô hỗn loạn sẽ rất phiền. Mà thái độ của Niên Bách Ngạn cũng rất rõ ràng. Anh tình nguyện cùng một Tố Diệp như vậy trải qua những năm tháng khó khăn nhất cũng không muốn cô ấy chịu đựng đau khổ khi ký ức bị xáo trộn.
Cứ như vậy, họ sống với nhau trong im lặng.
Cho tới một buổi chiều nắng vàng ấm áp, sau khi Niên Bách Ngạn kết thúc cuộc điện thoại với phía Nam Phi, bỗng thấy Tố Diệp đứng sau lưng anh với sắc mặt vô cảm. Anh giật nảy mình, vì khoảng thời gian gần đây Tố Diệp gần như hoàn toàn thờ ơ với thế giới bên ngoài.
Sắc mặt Tố Diệp tái nhợt. Dưới ánh nắng, trông nó lại càng như trong suốt. Đôi mắt cô sáng rõ, không nhận ra bất kỳ buồn vui nào.
Cô chỉ đưa cho anh một tờ giấy.
Niên Bách Ngạn cảm thấy kỳ lạ. Anh đón lấy xem, gương mặt chợt tái mét!
Ánh mắt anh cũng trở nên hà khắc, quét về phía Tiểu Nhã. Tiểu Nhã sợ hãi, ngó đầu nhìn dòng chữ trong tờ giấy. Con bé giật nảy mình, vội vàng giải thích: “Em chỉ trông chừng chị ấy trong phòng sách. Nhưng em thật sự… thật sự không biết chị ấy đánh một văn bản thế này!”
Niên Bách Ngạn mím môi. Anh không nói câu nào mà xé nó đi ngay lập tức trước mặt Tố Diệp.
Sau đó anh mới lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo mà kiên quyết: “Tố Diệp, em đừng hòng!”
Tố Diệp ngước mắt nhìn anh, đáy mắt cuối cùng đã có một chút cảm xúc. Là đau đớn, là khổ sở, là nhẫn nhịn, là quyết tâm. Cô lên tiếng, nói câu đầu tiên từ lúc trở về nhà tới giờ, giọng nói khô khan dữ dội.
“Niên Bách Ngạn! Chúng ta ly hôn đi!"
/727
|