Đó là một không gian kín mít. Cố bốn người đàn ông ngồi trên sofa. Một bên là Vincent mà một người đàn ông cao to. Bên còn lại là một người đàn ông với khuôn mặt hung dữ. Đằng sau người đàn ông hung dữ kia còn có một người đang đứng, trông giống như vệ sỹ. Bốn người này bị ngăn cách bởi một chiếc bàn. Trên mặt bàn đặt hai chiếc hòm bằng kim loại. Một chiếc hòm đựng đầy tiền, là đô la Mỹ. Một chiếc hòm còn lại…
Tố Diệp nhìn kỹ, rồi sau đó giật nảy mình.
Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ là ma túy!
Từng túi bột màu trắng còn chưa thành hình thù. Không ai nhìn thấy cảnh này có lẽ còn ngây thơ tưởng rằng có người xách một vali toàn đô la Mỹ để đi mua bột mỳ.
Tố Diệp đờ người, đầu ngón tay như bị gỉ không thể động đậy.
Ngoài bức ảnh này ra, còn có mấy bức nữa, đều là ảnh chụp những giao dịch ma túy to nhỏ khác nhau. Có bức chỉ có một mình Vincent, có bức còn có người đàn ông cao to kia. Tới mấy bức cuối cùng, về cơ bản đều chỉ còn mình Vincent.
Chỉ có một bức ảnh là có nội dung khác với các bức còn lại.
Là ảnh chụp một đám trẻ con trong một căn phòng hơn năm mươi mét vuông. Trông số lượng bọn trẻ vào khoảng mười lăm, mười sáu đứa, độ tuổi đều không lớn, cũng khoảng bốn, năm tuổi. Gương mặt của chúng đầy rẫy mơ màng, sợ hãi, hình như còn có đứa trẻ đang khóc. Trong gian phòng ngoài bọn trẻ còn có năm người lớn.
Trong đó bốn người thoạt nhìn đã biết là vệ sỹ. Người còn lại ngồi trên sofa, mặc quần Tây áo vest, dáng người cao lớn, đĩnh đạc. Ông ta đang hơi cụp mắt nhìn chỗ tài liệu trong tay. Nhìn góc chụp của bức ảnh có thể mơ hồ thấy được gương mặt hơi nghiêng của ông ta.
Nhưng chính gương mặt này đã khiến Tố Diệp kinh hoàng, trợn tròn hai mắt.
Bóng hình này không chỉ xuất hiện một lần, hai lần trong các bức ảnh. Bên cạnh Vincent cũng có ông ấy. Bóng hình này khiến cô quen thuộc, làm cô nhầm tưởng nhìn thấy… Niên Bách Ngạn.
Phải! Bất luận là từ hình dáng hay các đường nét trên khuôn mặt đều cực kỳ giống Niên Bách Ngạn.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có chút không giống. Người này cho cô cảm giác chỉnh thể là không giống Niên Bách Ngạn. Trông ông ấy có vẻ già hơn một chút…
Trái tim cô chẳng hiểu sao bỗng đập thịch một tiếng.
Có một dự cảm chẳng lành càng lúc càng lan rộng. Tận sâu trong ký ức dường như đang có một đôi mắt. Đó là đôi mắt cô từng nhìn thấy. Ký ức này giống như một chú gà con phá vỏ chui ra, cực kỳ khó khăn.
Phía dưới tài liệu vẫn còn ảnh.
Đó là ảnh một người trẻ tuổi, đội một chiếc mũ lưỡi trai, trông dáng vẻ rất thanh tú.
Có đoạn văn giới thiệu.
Người này là một phóng viên xã hội. Rất nhiều tin tức quan trọng đều do anh ta tung ra, thường xuyên ra vào những địa bàn nguy hiểm. Hai mươi năm trước, anh ta che giấu thân phận, trà trộn vào giang hồ, nhờ bạn bè giới thiệu mà trở thành một đàn em dưới trướng của Vincent. Anh ta lợi dụng ống kính lỗ kim, chụp được không ít hình ảnh bí mật, trong đó bao gồm cả việc Vincent buôn bán ma túy, thậm chí là buôn bán trẻ em. Nhưng đáng tiếc là anh ta còn chưa kịp giải thích chỗ ảnh này, còn chưa kịp viết bài thì đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Đa số các bức ảnh bị hủy. Những bức ảnh còn sót lại này hình như là phóng viên đã mạo hiểm bảo vệ. Có thể nhận ra để lấy được chỗ ảnh này, bóng bàn đã tốn không ít công phu. Không phải ai cũng có thể tìm được ảnh của hai mươi mấy năm về trước.
Bóng bàn giải thích trong tài liệu rằng, phóng viên đó biến mất, rất có thể là vì bị Vincent phát hiện ra, thế nên đã giết người diệt khẩu. Anh ta không phải người nào nổi tiếng, khi công bố các thông tin lớn cũng nặc danh, chỉ có người trong nội bộ mới biết. Việc che giấu này là cần thiết, vì tính chất công việc quá nguy hiểm, một khi bại lộ, có khả năng cao sẽ bị báo thù.
Nhưng cũng có những tác hại. Tính mạng của những người này như cỏ rác, cho dù có bị người ta giẫm chết cũng không được quá nhiều người để ý.
Hơi thở của Tố Diệp trở nên dồn dập.
Nguyên nhân khiến bóng bàn sợ hãi cuối cùng đã tìm ra.
Thì ra những thứ trên người Vincent chỉ có tranh chấp thương mại. Còn bóng bàn, có lẽ đã theo những tranh chấp này, tiếp tục điều tra. Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng lại tra ra được chỗ ảnh ấy, cũng không nghĩ sẽ tra ra việc Vincent đã từng buôn bán ma túy và trẻ em. Rõ ràng là sự biến mất của người phóng viên kia đã khiến bóng bàn toát mồ hôi lạnh. Anh ta sợ số phận của mình cũng giống như người phóng viên đó.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Niên Thị?
Tố Diệp muốn quay lại nhìn người đàn ông cao to đó. Cô cứ cảm thấy đã từng gặp ở đâu. Nhưng cô vô tình lật trang sau, thì mọi chuyện dường như đều đã sáng tỏ.
Đó lại là một sơ đồ các mối quan hệ.
Không giống các trang trước, trang này ngay lập tức đã giải đáp không ít bí mật.
Rõ ràng đây là sơ đồ được đưa ra sau những bức ảnh kia.
Trong sơ đồ có khách hàng cố định mua ma túy. Hai cái tên, đều đã xuất hiện trong ảnh. Một người khác có quan hệ với Vincent là một luật sư họ Cố. Đây là người hợp tác với Vincent rất nhiều năm, cũng là cố vấn pháp luật của Bright. Ông ta đã giúp Vincent giải quyết không ít vấn đề hóc búa.
Điều khiến Tố Diệp cảm thấy ngỡ ngàng là, luật sư họ Cố này không những từng đảm nhận nhiệm vụ cố vấn cho Bright mà còn từng làm cố vấn pháp luật cho cả Niên Thị. Người mời ông ta chính là chủ tịch tập đoàn năm đó, Niên Quý.
Niên Quý…
Bố của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp liếc nhìn, lập tức thấy ảnh của một người đàn ông trong các nhân vật.
Cô bất ngờ trợn tròn hai mắt.
Đây là một bức ảnh chính diện, có thể nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông ấy. Người đang ngồi bên cạnh giao dịch ma túy với Vincent chính là ông ấy, đang kiểm tra tài liệu của đám trẻ cũng là ông ấy.
Còn nữa…
Cô đã từng nhìn thấy ảnh ông ấy lúc trẻ, gương mặt sáng sủa, anh tuấn hơn người. So với dáng vẻ trong bức ảnh này, thì hồi trẻ ông ấy và Niên Bách Ngạn như hai giọt nước.
Cô từng nhìn thấy bức ảnh đó trên bia mộ. Ông ấy được hợp táng cùng với một người phụ nữ xinh hoa.
Người này chính là bố của Niên Bách Ngạn, Niên Quý.
Một số mảnh ký ức rời rạc trong đầu bật ra, hệt như những đốm lửa li ti, đang chen nhau thoát ra khỏi khe hẹp của ký ức.
Những ký ức quá xa xôi, xen lẫn cùng đau khổ.
Tố Diệp nhìn Vincent chằm chằm, cả Niên Quý, sau đó ánh mắt cô lại trân trân hướng về phía gã luật sư họ Cố cũng người đàn ông dáng người gầy nhỏ.
Họ có quan hệ, họ buôn bán ma túy, họ buôn bán trẻ em…
Họ là Vincent, cùng với bố của Niên Bách Ngạn…
Là Bright và Niên Thị…
Bóng bàn sợ hãi quả không sai. Ở đây không chỉ đề cập tới Vincent mà còn đề cập tới Niên Thị.
Ngón tay Tố Diệp run lên, bỗng chốc cầm không chắc, tập tài liệu rơi bộp xuống mặt bàn.
Chỉ một tiếng nhẹ nhàng vậy thôi mà như một chiếc búa nhỏ đang gõ ra những việc cô chưa từng nhớ tới, những hình ảnh được giấu kín trong khe rãnh ký ức.
“Tao bảo mày ra ngoài trông, lắm lời thế làm gì hả?”
“Nó mới chỉ là đứa bé thôi.”
“Tao thích trẻ con đấy.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả! Mày vốn không biết mùi vị của mấy bé gái non nớt thế nào đâu. Mau ra trông cửa đi! Nếu mày cũng có hứng thú, đợi tao xong việc sẽ cho mày nếm thử…”
…
Bất thình lình, một đoạn đối thoại như vậy đập vào não cô. Nó không xa lạ, vì khi trước cô đã từng nhớ tới nó, cái lần cô và Kỷ Đông Nham gặp nguy hiểm.
Đầu Tố Diệp bỗng nhiên rất đau. Cô ôm đầu, nằm trên ghế. Trong đầu có những hình ảnh vụn vỡ đang được ghép nối…
Cô bất ngờ giật lấy tập tài liệu, sột soạt giở tới bức ảnh của Niên Quý.
Có một cảnh tượng nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Cô ở cùng với một đám trẻ. Họ bị nhốt trong một căn phòng vô cùng tối tăm. Chẳng mấy chốc, cánh cửa căn phòng được mở ra một khe hở. Ngoài hành lang sáng chưng. Có hai người mặc quần là áo lượt xuất hiện trước cửa. Một người giống như thuộc hạ, đang nói với người đàn ông có gương mặt bình thản: Lũ trẻ năm nay đều rất nhỏ, rất dễ quên, tiện bồi dưỡng.
Người đàn ông đó khẽ gật đầu.
Ngón tay của Tố Diệp đâm sâu vào trong tóc, bám chặt lấy da đầu. Phải! Có quá nhiều ký ức đã mơ hồ, vì lúc đó cô còn quá nhỏ. Nhưng dù là vậy, cảnh tượng ấy vẫn được cô nhớ lại một cách hoàn chỉnh.
Khi người đàn ông đó hơi quay lại. Cô nhìn rõ mặt ông ta!
Tố Diệp giật nảy mình. Chính là Niên Quý!
Cổ họng cô như bị ai bóp nghẹt, không sao thở nổi. Chẳng trách khi nhìn bức ảnh trên bia mộ cô lại thấy quen mắt đến thế…
Không…
Không phải là như vậy.
Tố Diệp bất giác cảm thấy lạnh, từng đợt giá lạnh ập tới. Những thứ trong khe hẹp khổ sở giãy giụa. Từng chút ký ức đã bị cô quên lãng, bao gồm tất cả những chuyện cô từng trải qua năm bốn tuổi ấy đã được cô nhớ lại toàn bộ không chút nể tình, không hề che đậy.
Đoạn hội thoại ở sâu trong đầu cũng trở thành hình ảnh.
Khi cô có ý thức, có người đang tranh cãi với gã đàn ông đeo mặt nạ kia. Cô mơ mơ hồ hồ nhìn theo ánh sáng. Đó là một người đàn ông gầy nhỏ, đang nói gì đó với gã đàn ông đeo mặt nạ. Cuối cùng, người đàn ông gầy nhỏ bị đẩy ra ngoài, còn gã đàn ông đeo mặt nạ thì đè lên cô…
Hơi thở của Tố Diệp trở nên gấp gáp. Cơ thể cô dường như lại cảm nhận được nỗi đau ấy.
Là trí nhớ của cô đã sai lầm. Khi cô chưa nhớ lại, cô đã lẫn lộn hình ảnh của người đàn ông gầy nhỏ với người đàn ông đeo mặt nạ. Có lẽ vì đoạn hội thoại của họ. Trong tiềm thức của cô, hai người họ đã trở thành một.
Kẻ thực sự nhào về phía cô là gã đàn ông đeo mặt nạ.
Hắn có một cơ thể thô kệch, lông ngực xồm xoàm, rõ ràng là một cơ thể rất nam tính nhưng lại có những bộ phận không mấy phát triển. Nơi đó của hắn nhỏ đến đáng thương, hoàn toàn lệch lạc so với một cơ thể lực lưỡng. Nhưng đối với một đứa trẻ bốn tuổi như cô mà nói, đó nghiễm nhiên là một tai họa. Hắn làm cô rất đau, đau tưởng chết.
Cô không biết hắn là ai, chỉ nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt chói mắt đó.
Đầu Tố Diệp đau như búa bổ.
Đó là quá khứ cô không muốn nhớ lại, cũng là ký ức cô không muốn đối mặt.
Trong con ngõ dài, cô liều mình chạy, chẳng biết đã vấp ngã bao nhiêu lần. Nếu cô có thể chạy ra ngoài thì tốt rồi, cô đã không phải đối mặt với những đau khổ kế tiếp…
Tố Diệp nhìn kỹ, rồi sau đó giật nảy mình.
Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ là ma túy!
Từng túi bột màu trắng còn chưa thành hình thù. Không ai nhìn thấy cảnh này có lẽ còn ngây thơ tưởng rằng có người xách một vali toàn đô la Mỹ để đi mua bột mỳ.
Tố Diệp đờ người, đầu ngón tay như bị gỉ không thể động đậy.
Ngoài bức ảnh này ra, còn có mấy bức nữa, đều là ảnh chụp những giao dịch ma túy to nhỏ khác nhau. Có bức chỉ có một mình Vincent, có bức còn có người đàn ông cao to kia. Tới mấy bức cuối cùng, về cơ bản đều chỉ còn mình Vincent.
Chỉ có một bức ảnh là có nội dung khác với các bức còn lại.
Là ảnh chụp một đám trẻ con trong một căn phòng hơn năm mươi mét vuông. Trông số lượng bọn trẻ vào khoảng mười lăm, mười sáu đứa, độ tuổi đều không lớn, cũng khoảng bốn, năm tuổi. Gương mặt của chúng đầy rẫy mơ màng, sợ hãi, hình như còn có đứa trẻ đang khóc. Trong gian phòng ngoài bọn trẻ còn có năm người lớn.
Trong đó bốn người thoạt nhìn đã biết là vệ sỹ. Người còn lại ngồi trên sofa, mặc quần Tây áo vest, dáng người cao lớn, đĩnh đạc. Ông ta đang hơi cụp mắt nhìn chỗ tài liệu trong tay. Nhìn góc chụp của bức ảnh có thể mơ hồ thấy được gương mặt hơi nghiêng của ông ta.
Nhưng chính gương mặt này đã khiến Tố Diệp kinh hoàng, trợn tròn hai mắt.
Bóng hình này không chỉ xuất hiện một lần, hai lần trong các bức ảnh. Bên cạnh Vincent cũng có ông ấy. Bóng hình này khiến cô quen thuộc, làm cô nhầm tưởng nhìn thấy… Niên Bách Ngạn.
Phải! Bất luận là từ hình dáng hay các đường nét trên khuôn mặt đều cực kỳ giống Niên Bách Ngạn.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có chút không giống. Người này cho cô cảm giác chỉnh thể là không giống Niên Bách Ngạn. Trông ông ấy có vẻ già hơn một chút…
Trái tim cô chẳng hiểu sao bỗng đập thịch một tiếng.
Có một dự cảm chẳng lành càng lúc càng lan rộng. Tận sâu trong ký ức dường như đang có một đôi mắt. Đó là đôi mắt cô từng nhìn thấy. Ký ức này giống như một chú gà con phá vỏ chui ra, cực kỳ khó khăn.
Phía dưới tài liệu vẫn còn ảnh.
Đó là ảnh một người trẻ tuổi, đội một chiếc mũ lưỡi trai, trông dáng vẻ rất thanh tú.
Có đoạn văn giới thiệu.
Người này là một phóng viên xã hội. Rất nhiều tin tức quan trọng đều do anh ta tung ra, thường xuyên ra vào những địa bàn nguy hiểm. Hai mươi năm trước, anh ta che giấu thân phận, trà trộn vào giang hồ, nhờ bạn bè giới thiệu mà trở thành một đàn em dưới trướng của Vincent. Anh ta lợi dụng ống kính lỗ kim, chụp được không ít hình ảnh bí mật, trong đó bao gồm cả việc Vincent buôn bán ma túy, thậm chí là buôn bán trẻ em. Nhưng đáng tiếc là anh ta còn chưa kịp giải thích chỗ ảnh này, còn chưa kịp viết bài thì đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Đa số các bức ảnh bị hủy. Những bức ảnh còn sót lại này hình như là phóng viên đã mạo hiểm bảo vệ. Có thể nhận ra để lấy được chỗ ảnh này, bóng bàn đã tốn không ít công phu. Không phải ai cũng có thể tìm được ảnh của hai mươi mấy năm về trước.
Bóng bàn giải thích trong tài liệu rằng, phóng viên đó biến mất, rất có thể là vì bị Vincent phát hiện ra, thế nên đã giết người diệt khẩu. Anh ta không phải người nào nổi tiếng, khi công bố các thông tin lớn cũng nặc danh, chỉ có người trong nội bộ mới biết. Việc che giấu này là cần thiết, vì tính chất công việc quá nguy hiểm, một khi bại lộ, có khả năng cao sẽ bị báo thù.
Nhưng cũng có những tác hại. Tính mạng của những người này như cỏ rác, cho dù có bị người ta giẫm chết cũng không được quá nhiều người để ý.
Hơi thở của Tố Diệp trở nên dồn dập.
Nguyên nhân khiến bóng bàn sợ hãi cuối cùng đã tìm ra.
Thì ra những thứ trên người Vincent chỉ có tranh chấp thương mại. Còn bóng bàn, có lẽ đã theo những tranh chấp này, tiếp tục điều tra. Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng lại tra ra được chỗ ảnh ấy, cũng không nghĩ sẽ tra ra việc Vincent đã từng buôn bán ma túy và trẻ em. Rõ ràng là sự biến mất của người phóng viên kia đã khiến bóng bàn toát mồ hôi lạnh. Anh ta sợ số phận của mình cũng giống như người phóng viên đó.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Niên Thị?
Tố Diệp muốn quay lại nhìn người đàn ông cao to đó. Cô cứ cảm thấy đã từng gặp ở đâu. Nhưng cô vô tình lật trang sau, thì mọi chuyện dường như đều đã sáng tỏ.
Đó lại là một sơ đồ các mối quan hệ.
Không giống các trang trước, trang này ngay lập tức đã giải đáp không ít bí mật.
Rõ ràng đây là sơ đồ được đưa ra sau những bức ảnh kia.
Trong sơ đồ có khách hàng cố định mua ma túy. Hai cái tên, đều đã xuất hiện trong ảnh. Một người khác có quan hệ với Vincent là một luật sư họ Cố. Đây là người hợp tác với Vincent rất nhiều năm, cũng là cố vấn pháp luật của Bright. Ông ta đã giúp Vincent giải quyết không ít vấn đề hóc búa.
Điều khiến Tố Diệp cảm thấy ngỡ ngàng là, luật sư họ Cố này không những từng đảm nhận nhiệm vụ cố vấn cho Bright mà còn từng làm cố vấn pháp luật cho cả Niên Thị. Người mời ông ta chính là chủ tịch tập đoàn năm đó, Niên Quý.
Niên Quý…
Bố của Niên Bách Ngạn.
Tố Diệp liếc nhìn, lập tức thấy ảnh của một người đàn ông trong các nhân vật.
Cô bất ngờ trợn tròn hai mắt.
Đây là một bức ảnh chính diện, có thể nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông ấy. Người đang ngồi bên cạnh giao dịch ma túy với Vincent chính là ông ấy, đang kiểm tra tài liệu của đám trẻ cũng là ông ấy.
Còn nữa…
Cô đã từng nhìn thấy ảnh ông ấy lúc trẻ, gương mặt sáng sủa, anh tuấn hơn người. So với dáng vẻ trong bức ảnh này, thì hồi trẻ ông ấy và Niên Bách Ngạn như hai giọt nước.
Cô từng nhìn thấy bức ảnh đó trên bia mộ. Ông ấy được hợp táng cùng với một người phụ nữ xinh hoa.
Người này chính là bố của Niên Bách Ngạn, Niên Quý.
Một số mảnh ký ức rời rạc trong đầu bật ra, hệt như những đốm lửa li ti, đang chen nhau thoát ra khỏi khe hẹp của ký ức.
Những ký ức quá xa xôi, xen lẫn cùng đau khổ.
Tố Diệp nhìn Vincent chằm chằm, cả Niên Quý, sau đó ánh mắt cô lại trân trân hướng về phía gã luật sư họ Cố cũng người đàn ông dáng người gầy nhỏ.
Họ có quan hệ, họ buôn bán ma túy, họ buôn bán trẻ em…
Họ là Vincent, cùng với bố của Niên Bách Ngạn…
Là Bright và Niên Thị…
Bóng bàn sợ hãi quả không sai. Ở đây không chỉ đề cập tới Vincent mà còn đề cập tới Niên Thị.
Ngón tay Tố Diệp run lên, bỗng chốc cầm không chắc, tập tài liệu rơi bộp xuống mặt bàn.
Chỉ một tiếng nhẹ nhàng vậy thôi mà như một chiếc búa nhỏ đang gõ ra những việc cô chưa từng nhớ tới, những hình ảnh được giấu kín trong khe rãnh ký ức.
“Tao bảo mày ra ngoài trông, lắm lời thế làm gì hả?”
“Nó mới chỉ là đứa bé thôi.”
“Tao thích trẻ con đấy.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả! Mày vốn không biết mùi vị của mấy bé gái non nớt thế nào đâu. Mau ra trông cửa đi! Nếu mày cũng có hứng thú, đợi tao xong việc sẽ cho mày nếm thử…”
…
Bất thình lình, một đoạn đối thoại như vậy đập vào não cô. Nó không xa lạ, vì khi trước cô đã từng nhớ tới nó, cái lần cô và Kỷ Đông Nham gặp nguy hiểm.
Đầu Tố Diệp bỗng nhiên rất đau. Cô ôm đầu, nằm trên ghế. Trong đầu có những hình ảnh vụn vỡ đang được ghép nối…
Cô bất ngờ giật lấy tập tài liệu, sột soạt giở tới bức ảnh của Niên Quý.
Có một cảnh tượng nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Cô ở cùng với một đám trẻ. Họ bị nhốt trong một căn phòng vô cùng tối tăm. Chẳng mấy chốc, cánh cửa căn phòng được mở ra một khe hở. Ngoài hành lang sáng chưng. Có hai người mặc quần là áo lượt xuất hiện trước cửa. Một người giống như thuộc hạ, đang nói với người đàn ông có gương mặt bình thản: Lũ trẻ năm nay đều rất nhỏ, rất dễ quên, tiện bồi dưỡng.
Người đàn ông đó khẽ gật đầu.
Ngón tay của Tố Diệp đâm sâu vào trong tóc, bám chặt lấy da đầu. Phải! Có quá nhiều ký ức đã mơ hồ, vì lúc đó cô còn quá nhỏ. Nhưng dù là vậy, cảnh tượng ấy vẫn được cô nhớ lại một cách hoàn chỉnh.
Khi người đàn ông đó hơi quay lại. Cô nhìn rõ mặt ông ta!
Tố Diệp giật nảy mình. Chính là Niên Quý!
Cổ họng cô như bị ai bóp nghẹt, không sao thở nổi. Chẳng trách khi nhìn bức ảnh trên bia mộ cô lại thấy quen mắt đến thế…
Không…
Không phải là như vậy.
Tố Diệp bất giác cảm thấy lạnh, từng đợt giá lạnh ập tới. Những thứ trong khe hẹp khổ sở giãy giụa. Từng chút ký ức đã bị cô quên lãng, bao gồm tất cả những chuyện cô từng trải qua năm bốn tuổi ấy đã được cô nhớ lại toàn bộ không chút nể tình, không hề che đậy.
Đoạn hội thoại ở sâu trong đầu cũng trở thành hình ảnh.
Khi cô có ý thức, có người đang tranh cãi với gã đàn ông đeo mặt nạ kia. Cô mơ mơ hồ hồ nhìn theo ánh sáng. Đó là một người đàn ông gầy nhỏ, đang nói gì đó với gã đàn ông đeo mặt nạ. Cuối cùng, người đàn ông gầy nhỏ bị đẩy ra ngoài, còn gã đàn ông đeo mặt nạ thì đè lên cô…
Hơi thở của Tố Diệp trở nên gấp gáp. Cơ thể cô dường như lại cảm nhận được nỗi đau ấy.
Là trí nhớ của cô đã sai lầm. Khi cô chưa nhớ lại, cô đã lẫn lộn hình ảnh của người đàn ông gầy nhỏ với người đàn ông đeo mặt nạ. Có lẽ vì đoạn hội thoại của họ. Trong tiềm thức của cô, hai người họ đã trở thành một.
Kẻ thực sự nhào về phía cô là gã đàn ông đeo mặt nạ.
Hắn có một cơ thể thô kệch, lông ngực xồm xoàm, rõ ràng là một cơ thể rất nam tính nhưng lại có những bộ phận không mấy phát triển. Nơi đó của hắn nhỏ đến đáng thương, hoàn toàn lệch lạc so với một cơ thể lực lưỡng. Nhưng đối với một đứa trẻ bốn tuổi như cô mà nói, đó nghiễm nhiên là một tai họa. Hắn làm cô rất đau, đau tưởng chết.
Cô không biết hắn là ai, chỉ nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt chói mắt đó.
Đầu Tố Diệp đau như búa bổ.
Đó là quá khứ cô không muốn nhớ lại, cũng là ký ức cô không muốn đối mặt.
Trong con ngõ dài, cô liều mình chạy, chẳng biết đã vấp ngã bao nhiêu lần. Nếu cô có thể chạy ra ngoài thì tốt rồi, cô đã không phải đối mặt với những đau khổ kế tiếp…
/727
|