Ánh sáng buổi đêm dường như cũng ngập tràn trong đôi mắt Niên Bách Ngạn, như bầu trời đêm đen đặc, bình yên thoáng đãng. Sau khi nghe ông nói, anh khẽ cất lời: “Tố Diệp là con gái bố, đều là người một nhà, con chăm sóc cô ấy là việc nên làm.”
“Là Diệp Diệp.” Diệp Hạc Phong nhấn mạnh tên của cô.
Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn Diệp Hạc Phong. Người đàn ông với mái tóc hoa râm, đã bước vào tuổi xế chiều trước mặt, đã từng có được thanh danh lẫy lừng trong ngành bán lẻ đá quý. Ông đã từng thành công, cố nhiên cũng có lần thất bại, nhưng ít nhất cho đến bây giờ ông vẫn giữ được sự uy nghiêm và khí thế của một người tự lập nghiệp. Đương nhiên, ông cũng có sự khó xử của mình, giống như giờ phút này đây. Nghĩ một lát, anh bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Muốn cô ấy chấp nhận cái tên này, e là còn cần thời gian.”
“Nó có chấp nhận hay không thì trong người vẫn chảy dòng máu của nhà họ Diệp, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.” Thái độ của Diệp Hạc Phong trở nên cố chấp.
Niên Bách Ngạn khẽ cười.
Diệp Hạc Phong khẽ thở dài, cũng bưng cốc trà lên uống một hớp, sau khi đặt xuống ngữ khí trở nên nặng nề: “Bố rất hiểu con bé, là bố đã mắc nợ hai mẹ con nó.”
Trên đời này nếu có một thứ rất tàn nhẫn, đó là hồi ức, thì cũng có một thứ rất hạnh phúc, chính là hồi ức. Ký ức là một thành phần đáng quý nhất trong quá trình trưởng thành của con người, nhưng Niên Bách Ngạn rất ít khi nhớ lại chuyện xưa. Từ khi anh hiểu chuyện tới khi đi học rồi đi làm, đoạn đường này có thể nói là đạp bằng mọi chông gai. Anh thuộc tuýp người luôn lên kế hoạch cuộc đời mình một cách chuẩn xác, thế nên mỗi bước đều đi rất chắc chắn, không để phải hối hận. Một đợt khủng hoảng kinh tế quét sạch Niên Thị, cướp đi cả bố lẫn mẹ, chỉ còn lại anh và cậu em trai nương tựa vào nhau. Nếu nói hồi ức của anh nhuốm màu bi thương, vậy thì cũng chỉ tính khoảng thời gian đó mà thôi. Vì thế, anh không muốn hồi tưởng lại quá nhiều. Vì nhớ lại nhiều chuyện cũ cũng tức là bạn chỉ muốn sống trong quá khứ, bạn không vững tin vào hiện thực, thậm chí là, bạn là thỏa hiệp với thực tại.
Diệp Hạc Phong đã thỏa hiệp rồi, vì đó là đứa con gái khiến ông đau đầu nhất. Thương cho tấm lòng người làm cha mẹ trên đời này, câu này có lẽ không hề sai.
Niên Bách Ngạn lựa chọn im lặng, lúc này anh nói bất kỳ lời nào cũng là thừa thãi.
Còn Diệp Hạc Phong dường như thật sự không trải nỗi lòng không thoải mái, ông nói tiếp: “Năm đó, bố thuộc lứa sinh viên đại học đầu tiên sau khi Trung Quốc giải phóng, vì không chấp nhận việc hôn sự do gia đình sắp đặt nên đã lựa chọn về quê, cũng chính lúc đó đã quen mẹ của Diệp Diệp, Tố Thu. Thời đó còn bảo thủ, dù cả hai đều có tình cảm cũng không dám nói ra. Cho tới khi bố về thủ đô, bà ấy đích thân tới ga tàu tiễn bố, giây phút bố đã thề nhất định phải cưới người con gái ấy về nhà họ Diệp. Sau khi quay về thành phố, các trưởng bối trong gia đình gây sức ép, bắt bố lấy mẹ của Diệp Ngọc là Nguyễn Tuyết Mạn, vì nhà họ Diệp và nhà họ Nguyễn cũng coi như thân thiết mấy đời, tình cảm không tồi. Khoảng thời gian đó bố u sầu buồn bã, uống rượu tối ngày. Có một hôm tỉnh lại mới phát hiện người nằm bên cạnh mình là Tuyết Mạn.” Nói tới đây, ông lắc đầu cười khổ, ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Con đoán bố phải làm sao?”
Niên Bách Ngạn tựa hồ nhìn thấy thời đại xa xưa ấy. Hình ảnh Trung Quốc thời đó giống như một bức ảnh đã ố vàng, trong ảnh ai ai ăn mặc cũng rất giản dị, những ngày tháng tuy cực khổ mà ngọt ngào. Anh không chỉ một lần nghe bố nhắc về thời kỳ ấy, mỗi lần nhớ lại là một lần ngập tràn kỷ niệm tươi đẹp. Nhưng rất rõ ràng, đối với Diệp Hạc Phong, ký ức về những năm tháng ấy chỉ đầy đau đớn và tiếc nuối.
“Bố cứ nói tiếp.” Anh lại rót một tách trà.
Diệp Hạc Phong tự cười nhạo chính mình: “Lúc đó bố dường như không còn hồn vía, chạy trốn khỏi nhà họ Diệp. Lúc đó cũng không hiểu làm sao, chỉ cảm thấy có lỗi với Tố Thu, nên đã chạy một mạch về quê tìm Tố Thu, câu đầu tiên là muốn bà ấy lấy bố. Một tháng sau hai người làm đám cưới ở dưới quê. Người thân của Tố Thu không nhiều, chỉ có cậu em trai Tố Đông ở Bắc Kinh xa xôi. Nhưng bố và Tố Thu cũng không quan tâm, chỉ mong hai người được ở bên nhau là tốt rồi. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, người nhà gửi thư tới nói cụ lâm trọng bệnh bắt bố quay về. Sau khi quay về mới biết đó chẳng qua chỉ là một cái cớ, là Tuyết Mạn đã mang thai, chính vào cái đêm bố say bí tỉ ấy. Bố không chịu lấy Tuyết Mạn, càng không thể ly hôn với Tố Thu, nên khi đó đã tranh cãi gay gắt với nhà họ Diệp. Trong cơn phẫn nộ, bố liền đón Tố Thu từ dưới quê lên Bắc Kinh, vì lúc đó Tố Thu cũng đang mang thai nên tạm thời được sắp xếp ở nhà Tố Đông. Tố Thu không hề biết việc của Tuyết Mạn, bố cũng không muốn nói với bà ấy. Mặt khác, bố muốn âm thầm bù đắp cho Tuyết Mạn, mong bà ấy có thể bỏ đứa bé đi. Tuyết Mạn lúc đó chẳng nói năng gì, cũng không ép buộc bố mà ra đi. Cứ ngỡ rằng chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, cho tới một tháng sau khi Diệp Diệp ra đời, Tuyết Mạn và trưởng bối nhà họ Diệp ôm một đôi long phụng đến trước mặt bố và Tố Thu, ý của họ là Tuyết Mạn đã sinh cho nhà họ Diệp một trai một gái, bắt bố nhất quyết phải thừa nhận Tuyết Mạn.”
Nói tới đây ông ngừng lại, trong nụ cười chất chứa biết bao tiếc nuối.
“Ngày thường Tố Thu ăn nói nhẹ nhàng, nhưng tính tình lại rất cứng rắn. Bà ấy không nói tiếng nào, cứ thế đưa Diệp Diệp đi. Mấy năm sau bố cũng từng thử cầu xin bà ấy tha thứ, cũng là muốn đón Diệp Diệp về nhà họ Diệp, chỉ tiếc là Tố Thu không chịu tha thứ cho bố, thậm chí còn đổi con bé sang họ mẹ.”
“Tính tình của Tố Diệp rất giống với cô Tố.”
Diệp Hạc Phong gật đầu: “Đúng vậy, con bé trong lòng chất đầy tâm sự, vì trước khi mẹ nó mất bố không kịp tới gặp bà ấy mà nó hận bố mãi. Không biết bao nhiêu lần rồi, ánh mắt đó của nó gần như đã giết chết bố, nói chuyện với bố chỉ hận không thể khiến bố tức chết. Bố biết bao nhiêu năm nay mình không làm tròn trách nhiệm một người cha, thế nên cả nhà họ Tố vẫn luôn căm ghét bố. Mấy năm nay, tiền nuôi dưỡng, tiền học phí hay tiền tiêu vặt bố gửi cho Diệp Diệp đều bị họ gửi trả lại.”
“Vì thế mà cô ấy cũng ghét lây cả Diệp Ngọc.” Niên Bách Ngạn nhớ tới thái độ của Tố Diệp ngày hôm đó, vẻ mặt của cô như muốn nuốt sống Diệp Ngọc.
“Không ghét được sao? Nếu không có Diệp Ngọc và Diệp Uyên, liệu bây giờ nó có trở thành một con bé lỗ mãng cả ngày vất vưởng ở ngoài như thế không? Nó đáng nhẽ phải được sống như một công chúa mới phải.” Khóe mắt Diệp Hạc Phong ươn ướt, cuối cùng ông thở dài nặng nề: “Bách Ngạn à! Theo lý mà nói bố không nên kéo con vào chuyện này. Đây dù sao cũng là chuyện hoang đường bố làm ra năm đó. Nhưng bây giờ Diệp Diệp chịu quay về Tinh Thạch làm việc đều nhờ công sức của con. Nó không thể nào nghe lời ông bố này đâu, càng không bao giờ chịu nhận anh chị em. Thế nên bố chỉ có thể nhờ con vất vả, chịu khó một chút, quan tâm nhiều hơn tới nó. Tố Thu ra đi quá sớm, người thân của nó trên đời này lại không nhiều, hy vọng thông qua con nó có thể tha thứ cho bố.”
Niên Bách Ngạn sao không nghe ra được sự chân thành trong những lời nói của Diệp Hạc Phong, anh nghe gật đầu: “Con sẽ chăm sóc cô ấy.”
Diệp Hạc Phong thở phào. Ông biết Niên Bách Ngạn trước giờ là người trọng lời hứa, chỉ cần là chuyện anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Hương trà đã hơi nguội, nước trà xao động dưới ánh đêm.
Hai người không ai nói nữa, im lặng thưởng trà. Nhất là Diệp Hạc Phong. Ông ngửi mùi hương này, bao tâm tư cũng tỏa lan theo, dần dần trước mặt ông hiện lên hình ảnh lá đỏ bay lượn ngập trời. Từng phiến lá đỏ tươi nhuộm hồng gò má người thiếu nữ, mái tóc đen nhánh, chiếc váy dài màu trắng. Một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp như thế khiến ông cả đời khó quên. Ông đã từng nhiều lần viết tên mình và cô ấy, khẽ nói với cô ấy, “nhất diệp tri thu”*. Người con gái e thẹn, ôm mặt chạy mất.
*Nhất diệp tri thu: Nhìn lá rụng biết mùa thu đến.
Khi tàu hỏa chầm chậm chuyển bánh, ông nhìn thấy người con gái ấy chạy theo rất xa, gương mặt vốn dĩ nhợt nhạt cũng vì thở dốc mà đỏ ửng, khoảnh khắc ấy ông mong muốn biết bao được nắm chặt tay cô ấy…
Diệp Hạc Phong nhắm mắt lại, hít sâu hưởng trọn hương trà, cũng dìu dịu như mùi hương của cô ấy…
Sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Hàng trăm máy bay lên lên xuống xuống, đại sảnh sân bay người qua lại tấp nập. Có người về thủ đô, có người rời thủ đô. Có người thoải mái rung đùi vuốt râu, có người thất vọng chán chường. Ở đây, tập trung quá nhiều loại người. Có chuyên gia tài chính, phú thương các quốc gia, công nhân viên chức, diễn viên, phụ nữ, gia đình… Ai nấy đều đang tìm kiếm mục tiêu sống còn của mình.
Rời máy bay xuống đại sảnh, một cô gái rất ung dung hoàn toàn không ăn nhập chút nào với khung cảnh vội vã xung quanh. Cô để mái đầu hoa lê* sạch sẽ gọn ghẽ, làn da trắng sáng, mặc chiếc váy trắng gọn gàng, đến hành lý cũng rất gọn, chỉ có một chiếc túi xách. Rất nhiều đằng sau đều vội vàng vượt qua cô, hoặc ngồi xe buýt hoặc bắt taxi. Chỉ có cô, sau khi ra khỏi đại sảnh thì ngước mắt lên nhìn bầu trời, khẽ chau mày, cái thời tiết âm u đáng chết!
*Đầu hoa lê: Làm tóc xoăn chia đầu làm hai, bên trên có thể để mái ngố hoặc mái chẻ.
Còn bên này sân bay, mấy chiếc xe cảnh sát đang sẵn sàng đợi lệnh.
Hôm nay Tố Khải mặc cảnh phục, nghiêm trang chính trực, híp mắt nhìn chằm chằm về lối ra đại sảnh. Chẳng mấy chốc, điện thoại vô tuyến truyền tới giọng nói: “Sếp! Để lộ “rùa” rồi, vừa xuống máy bay, giờ đang hướng ra phía đại sảnh.”
“Tiếp tục theo dõi. Ra khỏi đại sảnh bắt ngay.” Gương mặt Tố Khải đầy nghiêm túc.
“Rõ!” Cấp dưới nhận lệnh, nhưng lại hét lên một câu rất nhanh: “Sếp, hướng 12 giờ.”
Tố Khải nhìn theo, ánh mắt co rụt lại, ra lệnh: “Hành động!”
Ngay sau đó, cách đó không xa bắt đầu có rối loạn. Các cảnh sát mặc thường phục sớm đã mai phục nhiều giờ đồng hồ bắt đầu hành động tới tấp, vây xung quanh một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm. Tên nghi phạm với biệt danh “rùa” cũng chẳng phải kẻ tầm thường, hắn sớm đã ngửi thấy mùi “cớm” khắp sân bay, lập tức co cẳng chạy.
Tố Khải ngồi trong xe cảnh sát vội vàng xuống xe chắn đường. “Rùa” không ngờ vẫn còn xe cảnh sát chặn đường, muốn thay đổi đường đi nhưng đã không kịp. Chỉ thấy Tố Khải sải bước xông tới trước, quét chân một cái đã quật ngã được nghi phạm, mạnh mẽ bắt lấy hắn. Tên nghi phạm đau, kêu ré lên, cố gắng vùng vẫy để chạy trốn.
“Đứng yên!” Trước nay Tố Khải không hề khách khí với nghi phạm, hàng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng quát to.
“Rùa” cũng chẳng phải kẻ vô dụng, đầu tiên hắn ngừng không vùng vẫy nữa, nhưng vào lúc Tố Khải rút còng tay, thì hắn vùng chạy đi. Mọi người xung quanh hét lên kinh hoàng. Tố Khải nghiêm mặt lại, đang chuẩn bị bắt hắn một lần nữa thì thấy “rùa” kéo theo một cô gái vừa đúng lúc đi qua, kèm theo đó là một khẩu súng dí vào thái dương.
“Anh không chạy thoát được nữa đâu, bỏ súng xuống!” Tố Khải nhanh nhẹn rút súng ra, nhằm chuẩn về phía nghi phạm, lạnh lùng lên tiếng.
Mấy cảnh sát mặc thường phục cũng xông tới, lần lượt rút súng, lập thành vòng vây hướng về nghi phạm.
Mái tóc của cô gái bị tên nghi phạm làm cho rối bời. Cô sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mặt, đôi mắt trợn tròn, nhất thời dường như chưa kịp có phản ứng gì, chỉ nhìn thấy một anh cảnh sát đẹp trai cao lớn uy dũng, khí khái cầm súng hướng về bên này.
“Còn bước tới tao không khách khí đâu.” Tên nghi phạm hung dữ gào lên, họng súng lại dí sát vào trán cô gái, đau tới nỗi gương mặt cô nhăn nhó.
Tố Khải hét lớn: “Tất cả những người khác giải tán!”
Một câu nói khiến đám người xung quanh tan tác như chim vỡ tổ. Ngoài đại sảnh, chỉ có nghi phạm và cảnh sát đứng sóng đôi, và còn, một con tin!
“Là Diệp Diệp.” Diệp Hạc Phong nhấn mạnh tên của cô.
Niên Bách Ngạn đưa mắt nhìn Diệp Hạc Phong. Người đàn ông với mái tóc hoa râm, đã bước vào tuổi xế chiều trước mặt, đã từng có được thanh danh lẫy lừng trong ngành bán lẻ đá quý. Ông đã từng thành công, cố nhiên cũng có lần thất bại, nhưng ít nhất cho đến bây giờ ông vẫn giữ được sự uy nghiêm và khí thế của một người tự lập nghiệp. Đương nhiên, ông cũng có sự khó xử của mình, giống như giờ phút này đây. Nghĩ một lát, anh bưng tách trà lên nhấp một ngụm rồi nói: “Muốn cô ấy chấp nhận cái tên này, e là còn cần thời gian.”
“Nó có chấp nhận hay không thì trong người vẫn chảy dòng máu của nhà họ Diệp, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.” Thái độ của Diệp Hạc Phong trở nên cố chấp.
Niên Bách Ngạn khẽ cười.
Diệp Hạc Phong khẽ thở dài, cũng bưng cốc trà lên uống một hớp, sau khi đặt xuống ngữ khí trở nên nặng nề: “Bố rất hiểu con bé, là bố đã mắc nợ hai mẹ con nó.”
Trên đời này nếu có một thứ rất tàn nhẫn, đó là hồi ức, thì cũng có một thứ rất hạnh phúc, chính là hồi ức. Ký ức là một thành phần đáng quý nhất trong quá trình trưởng thành của con người, nhưng Niên Bách Ngạn rất ít khi nhớ lại chuyện xưa. Từ khi anh hiểu chuyện tới khi đi học rồi đi làm, đoạn đường này có thể nói là đạp bằng mọi chông gai. Anh thuộc tuýp người luôn lên kế hoạch cuộc đời mình một cách chuẩn xác, thế nên mỗi bước đều đi rất chắc chắn, không để phải hối hận. Một đợt khủng hoảng kinh tế quét sạch Niên Thị, cướp đi cả bố lẫn mẹ, chỉ còn lại anh và cậu em trai nương tựa vào nhau. Nếu nói hồi ức của anh nhuốm màu bi thương, vậy thì cũng chỉ tính khoảng thời gian đó mà thôi. Vì thế, anh không muốn hồi tưởng lại quá nhiều. Vì nhớ lại nhiều chuyện cũ cũng tức là bạn chỉ muốn sống trong quá khứ, bạn không vững tin vào hiện thực, thậm chí là, bạn là thỏa hiệp với thực tại.
Diệp Hạc Phong đã thỏa hiệp rồi, vì đó là đứa con gái khiến ông đau đầu nhất. Thương cho tấm lòng người làm cha mẹ trên đời này, câu này có lẽ không hề sai.
Niên Bách Ngạn lựa chọn im lặng, lúc này anh nói bất kỳ lời nào cũng là thừa thãi.
Còn Diệp Hạc Phong dường như thật sự không trải nỗi lòng không thoải mái, ông nói tiếp: “Năm đó, bố thuộc lứa sinh viên đại học đầu tiên sau khi Trung Quốc giải phóng, vì không chấp nhận việc hôn sự do gia đình sắp đặt nên đã lựa chọn về quê, cũng chính lúc đó đã quen mẹ của Diệp Diệp, Tố Thu. Thời đó còn bảo thủ, dù cả hai đều có tình cảm cũng không dám nói ra. Cho tới khi bố về thủ đô, bà ấy đích thân tới ga tàu tiễn bố, giây phút bố đã thề nhất định phải cưới người con gái ấy về nhà họ Diệp. Sau khi quay về thành phố, các trưởng bối trong gia đình gây sức ép, bắt bố lấy mẹ của Diệp Ngọc là Nguyễn Tuyết Mạn, vì nhà họ Diệp và nhà họ Nguyễn cũng coi như thân thiết mấy đời, tình cảm không tồi. Khoảng thời gian đó bố u sầu buồn bã, uống rượu tối ngày. Có một hôm tỉnh lại mới phát hiện người nằm bên cạnh mình là Tuyết Mạn.” Nói tới đây, ông lắc đầu cười khổ, ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn: “Con đoán bố phải làm sao?”
Niên Bách Ngạn tựa hồ nhìn thấy thời đại xa xưa ấy. Hình ảnh Trung Quốc thời đó giống như một bức ảnh đã ố vàng, trong ảnh ai ai ăn mặc cũng rất giản dị, những ngày tháng tuy cực khổ mà ngọt ngào. Anh không chỉ một lần nghe bố nhắc về thời kỳ ấy, mỗi lần nhớ lại là một lần ngập tràn kỷ niệm tươi đẹp. Nhưng rất rõ ràng, đối với Diệp Hạc Phong, ký ức về những năm tháng ấy chỉ đầy đau đớn và tiếc nuối.
“Bố cứ nói tiếp.” Anh lại rót một tách trà.
Diệp Hạc Phong tự cười nhạo chính mình: “Lúc đó bố dường như không còn hồn vía, chạy trốn khỏi nhà họ Diệp. Lúc đó cũng không hiểu làm sao, chỉ cảm thấy có lỗi với Tố Thu, nên đã chạy một mạch về quê tìm Tố Thu, câu đầu tiên là muốn bà ấy lấy bố. Một tháng sau hai người làm đám cưới ở dưới quê. Người thân của Tố Thu không nhiều, chỉ có cậu em trai Tố Đông ở Bắc Kinh xa xôi. Nhưng bố và Tố Thu cũng không quan tâm, chỉ mong hai người được ở bên nhau là tốt rồi. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, người nhà gửi thư tới nói cụ lâm trọng bệnh bắt bố quay về. Sau khi quay về mới biết đó chẳng qua chỉ là một cái cớ, là Tuyết Mạn đã mang thai, chính vào cái đêm bố say bí tỉ ấy. Bố không chịu lấy Tuyết Mạn, càng không thể ly hôn với Tố Thu, nên khi đó đã tranh cãi gay gắt với nhà họ Diệp. Trong cơn phẫn nộ, bố liền đón Tố Thu từ dưới quê lên Bắc Kinh, vì lúc đó Tố Thu cũng đang mang thai nên tạm thời được sắp xếp ở nhà Tố Đông. Tố Thu không hề biết việc của Tuyết Mạn, bố cũng không muốn nói với bà ấy. Mặt khác, bố muốn âm thầm bù đắp cho Tuyết Mạn, mong bà ấy có thể bỏ đứa bé đi. Tuyết Mạn lúc đó chẳng nói năng gì, cũng không ép buộc bố mà ra đi. Cứ ngỡ rằng chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, cho tới một tháng sau khi Diệp Diệp ra đời, Tuyết Mạn và trưởng bối nhà họ Diệp ôm một đôi long phụng đến trước mặt bố và Tố Thu, ý của họ là Tuyết Mạn đã sinh cho nhà họ Diệp một trai một gái, bắt bố nhất quyết phải thừa nhận Tuyết Mạn.”
Nói tới đây ông ngừng lại, trong nụ cười chất chứa biết bao tiếc nuối.
“Ngày thường Tố Thu ăn nói nhẹ nhàng, nhưng tính tình lại rất cứng rắn. Bà ấy không nói tiếng nào, cứ thế đưa Diệp Diệp đi. Mấy năm sau bố cũng từng thử cầu xin bà ấy tha thứ, cũng là muốn đón Diệp Diệp về nhà họ Diệp, chỉ tiếc là Tố Thu không chịu tha thứ cho bố, thậm chí còn đổi con bé sang họ mẹ.”
“Tính tình của Tố Diệp rất giống với cô Tố.”
Diệp Hạc Phong gật đầu: “Đúng vậy, con bé trong lòng chất đầy tâm sự, vì trước khi mẹ nó mất bố không kịp tới gặp bà ấy mà nó hận bố mãi. Không biết bao nhiêu lần rồi, ánh mắt đó của nó gần như đã giết chết bố, nói chuyện với bố chỉ hận không thể khiến bố tức chết. Bố biết bao nhiêu năm nay mình không làm tròn trách nhiệm một người cha, thế nên cả nhà họ Tố vẫn luôn căm ghét bố. Mấy năm nay, tiền nuôi dưỡng, tiền học phí hay tiền tiêu vặt bố gửi cho Diệp Diệp đều bị họ gửi trả lại.”
“Vì thế mà cô ấy cũng ghét lây cả Diệp Ngọc.” Niên Bách Ngạn nhớ tới thái độ của Tố Diệp ngày hôm đó, vẻ mặt của cô như muốn nuốt sống Diệp Ngọc.
“Không ghét được sao? Nếu không có Diệp Ngọc và Diệp Uyên, liệu bây giờ nó có trở thành một con bé lỗ mãng cả ngày vất vưởng ở ngoài như thế không? Nó đáng nhẽ phải được sống như một công chúa mới phải.” Khóe mắt Diệp Hạc Phong ươn ướt, cuối cùng ông thở dài nặng nề: “Bách Ngạn à! Theo lý mà nói bố không nên kéo con vào chuyện này. Đây dù sao cũng là chuyện hoang đường bố làm ra năm đó. Nhưng bây giờ Diệp Diệp chịu quay về Tinh Thạch làm việc đều nhờ công sức của con. Nó không thể nào nghe lời ông bố này đâu, càng không bao giờ chịu nhận anh chị em. Thế nên bố chỉ có thể nhờ con vất vả, chịu khó một chút, quan tâm nhiều hơn tới nó. Tố Thu ra đi quá sớm, người thân của nó trên đời này lại không nhiều, hy vọng thông qua con nó có thể tha thứ cho bố.”
Niên Bách Ngạn sao không nghe ra được sự chân thành trong những lời nói của Diệp Hạc Phong, anh nghe gật đầu: “Con sẽ chăm sóc cô ấy.”
Diệp Hạc Phong thở phào. Ông biết Niên Bách Ngạn trước giờ là người trọng lời hứa, chỉ cần là chuyện anh đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Hương trà đã hơi nguội, nước trà xao động dưới ánh đêm.
Hai người không ai nói nữa, im lặng thưởng trà. Nhất là Diệp Hạc Phong. Ông ngửi mùi hương này, bao tâm tư cũng tỏa lan theo, dần dần trước mặt ông hiện lên hình ảnh lá đỏ bay lượn ngập trời. Từng phiến lá đỏ tươi nhuộm hồng gò má người thiếu nữ, mái tóc đen nhánh, chiếc váy dài màu trắng. Một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp như thế khiến ông cả đời khó quên. Ông đã từng nhiều lần viết tên mình và cô ấy, khẽ nói với cô ấy, “nhất diệp tri thu”*. Người con gái e thẹn, ôm mặt chạy mất.
*Nhất diệp tri thu: Nhìn lá rụng biết mùa thu đến.
Khi tàu hỏa chầm chậm chuyển bánh, ông nhìn thấy người con gái ấy chạy theo rất xa, gương mặt vốn dĩ nhợt nhạt cũng vì thở dốc mà đỏ ửng, khoảnh khắc ấy ông mong muốn biết bao được nắm chặt tay cô ấy…
Diệp Hạc Phong nhắm mắt lại, hít sâu hưởng trọn hương trà, cũng dìu dịu như mùi hương của cô ấy…
Sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Hàng trăm máy bay lên lên xuống xuống, đại sảnh sân bay người qua lại tấp nập. Có người về thủ đô, có người rời thủ đô. Có người thoải mái rung đùi vuốt râu, có người thất vọng chán chường. Ở đây, tập trung quá nhiều loại người. Có chuyên gia tài chính, phú thương các quốc gia, công nhân viên chức, diễn viên, phụ nữ, gia đình… Ai nấy đều đang tìm kiếm mục tiêu sống còn của mình.
Rời máy bay xuống đại sảnh, một cô gái rất ung dung hoàn toàn không ăn nhập chút nào với khung cảnh vội vã xung quanh. Cô để mái đầu hoa lê* sạch sẽ gọn ghẽ, làn da trắng sáng, mặc chiếc váy trắng gọn gàng, đến hành lý cũng rất gọn, chỉ có một chiếc túi xách. Rất nhiều đằng sau đều vội vàng vượt qua cô, hoặc ngồi xe buýt hoặc bắt taxi. Chỉ có cô, sau khi ra khỏi đại sảnh thì ngước mắt lên nhìn bầu trời, khẽ chau mày, cái thời tiết âm u đáng chết!
*Đầu hoa lê: Làm tóc xoăn chia đầu làm hai, bên trên có thể để mái ngố hoặc mái chẻ.
Còn bên này sân bay, mấy chiếc xe cảnh sát đang sẵn sàng đợi lệnh.
Hôm nay Tố Khải mặc cảnh phục, nghiêm trang chính trực, híp mắt nhìn chằm chằm về lối ra đại sảnh. Chẳng mấy chốc, điện thoại vô tuyến truyền tới giọng nói: “Sếp! Để lộ “rùa” rồi, vừa xuống máy bay, giờ đang hướng ra phía đại sảnh.”
“Tiếp tục theo dõi. Ra khỏi đại sảnh bắt ngay.” Gương mặt Tố Khải đầy nghiêm túc.
“Rõ!” Cấp dưới nhận lệnh, nhưng lại hét lên một câu rất nhanh: “Sếp, hướng 12 giờ.”
Tố Khải nhìn theo, ánh mắt co rụt lại, ra lệnh: “Hành động!”
Ngay sau đó, cách đó không xa bắt đầu có rối loạn. Các cảnh sát mặc thường phục sớm đã mai phục nhiều giờ đồng hồ bắt đầu hành động tới tấp, vây xung quanh một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm. Tên nghi phạm với biệt danh “rùa” cũng chẳng phải kẻ tầm thường, hắn sớm đã ngửi thấy mùi “cớm” khắp sân bay, lập tức co cẳng chạy.
Tố Khải ngồi trong xe cảnh sát vội vàng xuống xe chắn đường. “Rùa” không ngờ vẫn còn xe cảnh sát chặn đường, muốn thay đổi đường đi nhưng đã không kịp. Chỉ thấy Tố Khải sải bước xông tới trước, quét chân một cái đã quật ngã được nghi phạm, mạnh mẽ bắt lấy hắn. Tên nghi phạm đau, kêu ré lên, cố gắng vùng vẫy để chạy trốn.
“Đứng yên!” Trước nay Tố Khải không hề khách khí với nghi phạm, hàng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng quát to.
“Rùa” cũng chẳng phải kẻ vô dụng, đầu tiên hắn ngừng không vùng vẫy nữa, nhưng vào lúc Tố Khải rút còng tay, thì hắn vùng chạy đi. Mọi người xung quanh hét lên kinh hoàng. Tố Khải nghiêm mặt lại, đang chuẩn bị bắt hắn một lần nữa thì thấy “rùa” kéo theo một cô gái vừa đúng lúc đi qua, kèm theo đó là một khẩu súng dí vào thái dương.
“Anh không chạy thoát được nữa đâu, bỏ súng xuống!” Tố Khải nhanh nhẹn rút súng ra, nhằm chuẩn về phía nghi phạm, lạnh lùng lên tiếng.
Mấy cảnh sát mặc thường phục cũng xông tới, lần lượt rút súng, lập thành vòng vây hướng về nghi phạm.
Mái tóc của cô gái bị tên nghi phạm làm cho rối bời. Cô sửng sốt nhìn cảnh tượng trước mặt, đôi mắt trợn tròn, nhất thời dường như chưa kịp có phản ứng gì, chỉ nhìn thấy một anh cảnh sát đẹp trai cao lớn uy dũng, khí khái cầm súng hướng về bên này.
“Còn bước tới tao không khách khí đâu.” Tên nghi phạm hung dữ gào lên, họng súng lại dí sát vào trán cô gái, đau tới nỗi gương mặt cô nhăn nhó.
Tố Khải hét lớn: “Tất cả những người khác giải tán!”
Một câu nói khiến đám người xung quanh tan tác như chim vỡ tổ. Ngoài đại sảnh, chỉ có nghi phạm và cảnh sát đứng sóng đôi, và còn, một con tin!
/727
|