Chương 5.1: Hào môn đích thực
Khuôn viên của Học viện Ngân Diệu nằm trên một đảo nhỏ ở rìa thành phố Thiên Hải. Người sáng lập Ngân Diệu đã mua lại hòn đảo này và một mảnh đất lớn ở phía bờ bên kia của đảo, xây cầu và đường hầm qua biển để kết nối lại với nhau. Trên hòn đảo nhỏ này đã thành lập lên ngôi trường có lịch sử lâu đời nhất, chất lượng giảng dạy cao nhất và điều kiện tuyển sinh nghiêm ngặt nhất ở Trung Quốc.
Phùng Tư Tư có lòng cùng Lâm Tố Tâm về trường dọn đồ. Mẹ ruột của Phùng Tư Tư không sống trong biệt thự nhà họ Phùng, mà mua một mảnh đất khác sống một mình. Vì vậy, cô ấy về nhà thương lượng với mẹ ruột của mình để Lâm Tố Tâm ở tạm nhà mẹ ruột của cô ấy, coi như giải quyết được việc khẩn cấp của Lâm Tố Tâm.
Xe của nhà họ Phùng chạy đến trước cổng vòm rộng lớn của Học viện Ngân Diệu, chầm chậm dừng lại, hai cô gái nhảy từ trên xe xuống.
Hầu hết các học sinh của Học viện Ngân Diệu đều giàu sang, cao quý, việc đi xe hơi đến trường là rất bình thường. Nhưng xe hơi không được phép đi vào khuôn viên trường, chỉ có số ít đại gia tộc là đại diện ban giám đốc Học viện Ngân Diệu mới có quyền đi xe vào trường.
Đối với các học sinh khác, chỉ có thể đi bộ hoặc đạp xe vào trường. Ở cổng trường có xe đưa đón quanh trường vào các khung giờ, còn có xe điện trung chuyển chuyên dụng cho thuê.
Phùng Tư Tư lấy thẻ học sinh ra, quẹt trên máy xác minh ở cổng trường, đèn đỏ phía trên máy sáng lên, cô ấy lại đưa tay phải ra quẹt trên máy vân tay, màn hình LCD bên cạnh đèn đỏ hiển thị một dòng chữ màu xanh lục: “Đã thông qua xác minh danh tính! Chào mừng học sinh Phùng Tư Tư trở lại trường!”
Lâm Tố Tâm cũng lấy thẻ học sinh trong túi ra, đặt mã vạch lên cửa sổ quét, không ngờ máy xác minh bỗng nhiên phát ra âm thanh báo động lạ.
Hai cô gái đều giật mình, Lâm Tố Tâm nhanh chóng cầm thẻ học sinh lên.
Bảo vệ của trường nghe thấy tiếng ồn ào, đã đi về phía họ.
“Chuyện gì vậy?”
Lâm Tố Tâm nói: “Chào anh ạ, hình như máy quẹt thẻ có vấn đề.”
Bảo vệ nhận lấy thẻ học sinh của cô, quét qua máy xác minh, lại xuất hiện tiếng báo động như vậy. Bảo vệ của Học viện Ngân Diệu đều là những thanh niên đẹp trai, vóc dáng cao to được tuyển chọn, mặc một bộ đồng phục giống với quân phục, trông cũng khá điển trai.
Anh ta cau mày nhìn thẻ của cô nói: “Bạn học sinh này, thẻ học sinh của em đã hết hạn rồi. Có phải lúc cuối kỳ em quên đến văn phòng học sinh gia hạn đăng ký rồi không?”
Lâm Tố Tâm ngẩn người, thẻ học sinh của cô mấy hôm trước vẫn có thể dùng, sao đột nhiên lại……Có khi nào người của văn phòng quản lý ký túc xá đã hủy thẻ học sinh của cô rồi? Có cần phải làm việc quá đáng như vậy không? Không phải nói hạn chót chuyển đi là hôm nay sao?
Ấn tượng của Lâm Tố Tâm về ngôi trường này càng tệ hơn, đây đều là những người gì vậy? Thật không thể ở đây lâu hơn nữa!
Nhưng bây giờ cô lại không thể không về trường, vì cô vẫn chưa làm xong thủ tục nghỉ học, cho dù cô không học ở Ngân Diệu nữa, cô vẫn phải đi học ở trường khác, vì vậy nhất định phải chuyển hồ sơ học sinh đi.
Hơn nữa, cô vẫn còn rất nhiều đồ đạc trong ký túc xá. Để có thể ở một nơi mà ai ai cũng giàu có như Ngân Diệu, Lâm Tố Tâm trước đây cũng đã bỏ ra không ít tiền mua đồ, nếu như bị người của đội quản lý ký túc xá ném đi, cô sẽ đau lòng chết mất.
Cô cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, nặn ra một nụ cười với bảo vệ và nói: “Anh à, anh có thể giúp em, cho em vào có được không? Hôm nay em có việc gấp phải quay lại trường. Giờ đăng ký cũng không kịp, đợi lần sau em đi làm nhé?”
Bảo vệ không bị lay động nói: “Bạn học sinh này, quy định của trường là như vậy, không thể vào chính là không thể vào, nếu như bị bên trên biết được, thì công việc của tôi cũng không giữ được. Em vẫn là nên đợi khai giảng làm thủ tục rồi đến đi.”
Lâm Tố Tâm lo lắng nói: “Em thật sự có việc rất quan trọng!”
Khi mấy người đang tranh cãi ở cổng, bỗng nghe thấy một giọng nói từ phía sau: “Tôi đang nói không biết là ai chặn ở cổng cãi nhau với bảo vệ? Hóa ra là đàn em Lâm nổi tiếng sao.”
/1548
|