Sau khi một quãng thời gian rất dài, Úy Hải Lam cũng không còn gặp Thẩm Du An nữa, cũng không tạm biệt Lộ Yên.
Thời gian là thứ đồ thần kỳ hơn nữa lại còn rất tàn nhẫn, nếu như không nhắc lại sẽ dần dần quên lãng.
Cuối tuần sau giờ trưa, Úy Hải Lam nằm đọc sách được một lúc.
Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, cô bất tri bất giác liền ngủ quên mất.
Thời tiết đặc biệt oi bức, cô đang lúc mồ hôi tràn trề trong mơ hồ tỉnh lại. Một người luôn luôn không thích mở máy điều hòa nên luôn không cảm thấy thích loại không khí lạnh lẽo kia. Cô mở quạt nhưng cũng không tác dụng. Cả người ướt nhẹp khó chịu, Úy Hải Lam tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác.
Đùng đùng—— Có người gõ cửa, sau đó một giọng nữ trong trẻo cách cửa phòng mở ra Chị hai! Chị hai!
Úy Hải Lam đi ra mở cửa, nhìn thấy Úy Thư Họa.
Trường học cũng nghỉ nên Úy Thư Họa về nhà nghỉ ngơi. Cô cũng không ra ngoài làm thêm, cũng không có bạn bè nào cùng kết bạn để đi chơi. Từ nhỏ đến lớn, cô không có quá nhiều bạn bè, luôn luôn si ngốc ở nhà, trồng hoa nuôi cá, ngày nào cũng như ngày ấy. Mà trong mắt những người trẻ tuổi, họ đều cảm thấy những thứ này vô vị khô khan, thế nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn là tự hào vui vẻ hài lòng cả ngày.
Mở cửa phòng ra, Úy Thư Họa nhìn thấy cô, tóc còn ẩm ướt trên vai cô Chị hai, chị đang tắm sao?
Vừa tắm xong, ngủ trưa xong nên có chảy một ít mồ hôi. Úy Hải Lam mỉm cười nói.
Ồ. Úy Thư Họa gật đầu, e dè nói: Chị hai, chị dẫn em đi luyện đàn có được không?
Luyện đàn? Úy Hải Lam có chút ngờ vực.
Năm đó bởi vì chuyện ông nội nên ba chị em bọn họ đều học đàn. Học đến mấy năm, sau đó học chữ nên ba người bọn họ liền dần dần không luyện đàn nữa. Từ sau khi thầy Vương Cẩn Chi rời đi, bọn họ càng không còn gặp mặt thầy ấy nữa. Nghĩ kỹ lại, năm đó Úy Hải Lam ước chừng mười ba tuổi, mà Úy Mặc Doanh và Úy Thư Họa, một người mười sáu tuổi, một người là mười tuổi.
Úy Thư Họa nắm vạt áo bắt đầu nhẹ nhàng kể chuyện, lúc này Úy Hải Lam mới nghe rõ ràng.
Bởi Úy Thư Họa có dáng dấp luôn vui vẻ, học tập ưu tú nên trong lớp nhất trí bình chọn cô tham dự diễn xuất nhân lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Nhiều người cực lực đề cử như vậy, cô cũng không còn cách nào chối từ, đành nhắm mắt chấp nhận. Thế nhưng liên quan đến tiết mục diễn xuất, cô suy nghĩ châm chước đã lâu mới quyết định sẽ đàn một bản nhạc. Tuy rằng hiện tại cách ngày lễ kỷ niệm còn xa nhưng cô nghĩ đến ngày lên sân khấu mình cũng không thể quá lúng túng, dù sao điều này cũng đại diện cho cả lớp nên nếu sớm luyện tập thì sẽ càng tuyệt vời. Qua nhiều năm như vậy không hề luyện đàn mà thời gian cô học đàn cũng rất ngắn đã sớm quên hơn nửa.
Cô nghĩ ngay đến Úy Hải Lam nên lập tức tìm tới cô.
Chị hai, chị với em cùng luyện đàn đi, em bảo đảm sẽ không quấy rầy chị, chị chỉ cần cùng em luyện vào cuối tuần là được. Úy Thư Họa kéo tay cô lắc qua lắc lại.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô năn nỉ mình, Úy Hải Lam từ tốn nói: Được rồi, có điều chị cũng quên một ít rồi.
Quá tốt rồi, chị hai, vậy chúng ta liền đi đến phòng luyện đàn thôi.
Chờ đã, chị phải thay quần áo.
Được.
Sau vườn là phòng luyện đàn, đó là căn phòng mà ông nội đã đặc biệt xây cho ba chị em các cô. Gian phòng thanh tĩnh rất đặc biệt, chỉ là sau này trải qua thời gian quá dài không ai đến đây luyện đàn nữa, dần dần căn phòng cũng trống trải âm u. Phòng được xếp rất nhiều cầm cụ, tỳ bà, đàn tranh, đàn dương cầm, còn có loại piano chân đạp kiểu cũ.
Hai người đi vào, bỗng nhiên trong lúc đó có vạn phần bùi ngùi xúc động.
Úy Hải Lam còn có thể nhớ rõ ràng chính mình lần đầu tiên có thể độc lập biểu diễn một ca khúc. Thầy Cẩn vui mừng
Thời gian là thứ đồ thần kỳ hơn nữa lại còn rất tàn nhẫn, nếu như không nhắc lại sẽ dần dần quên lãng.
Cuối tuần sau giờ trưa, Úy Hải Lam nằm đọc sách được một lúc.
Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, cô bất tri bất giác liền ngủ quên mất.
Thời tiết đặc biệt oi bức, cô đang lúc mồ hôi tràn trề trong mơ hồ tỉnh lại. Một người luôn luôn không thích mở máy điều hòa nên luôn không cảm thấy thích loại không khí lạnh lẽo kia. Cô mở quạt nhưng cũng không tác dụng. Cả người ướt nhẹp khó chịu, Úy Hải Lam tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác.
Đùng đùng—— Có người gõ cửa, sau đó một giọng nữ trong trẻo cách cửa phòng mở ra Chị hai! Chị hai!
Úy Hải Lam đi ra mở cửa, nhìn thấy Úy Thư Họa.
Trường học cũng nghỉ nên Úy Thư Họa về nhà nghỉ ngơi. Cô cũng không ra ngoài làm thêm, cũng không có bạn bè nào cùng kết bạn để đi chơi. Từ nhỏ đến lớn, cô không có quá nhiều bạn bè, luôn luôn si ngốc ở nhà, trồng hoa nuôi cá, ngày nào cũng như ngày ấy. Mà trong mắt những người trẻ tuổi, họ đều cảm thấy những thứ này vô vị khô khan, thế nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn là tự hào vui vẻ hài lòng cả ngày.
Mở cửa phòng ra, Úy Thư Họa nhìn thấy cô, tóc còn ẩm ướt trên vai cô Chị hai, chị đang tắm sao?
Vừa tắm xong, ngủ trưa xong nên có chảy một ít mồ hôi. Úy Hải Lam mỉm cười nói.
Ồ. Úy Thư Họa gật đầu, e dè nói: Chị hai, chị dẫn em đi luyện đàn có được không?
Luyện đàn? Úy Hải Lam có chút ngờ vực.
Năm đó bởi vì chuyện ông nội nên ba chị em bọn họ đều học đàn. Học đến mấy năm, sau đó học chữ nên ba người bọn họ liền dần dần không luyện đàn nữa. Từ sau khi thầy Vương Cẩn Chi rời đi, bọn họ càng không còn gặp mặt thầy ấy nữa. Nghĩ kỹ lại, năm đó Úy Hải Lam ước chừng mười ba tuổi, mà Úy Mặc Doanh và Úy Thư Họa, một người mười sáu tuổi, một người là mười tuổi.
Úy Thư Họa nắm vạt áo bắt đầu nhẹ nhàng kể chuyện, lúc này Úy Hải Lam mới nghe rõ ràng.
Bởi Úy Thư Họa có dáng dấp luôn vui vẻ, học tập ưu tú nên trong lớp nhất trí bình chọn cô tham dự diễn xuất nhân lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Nhiều người cực lực đề cử như vậy, cô cũng không còn cách nào chối từ, đành nhắm mắt chấp nhận. Thế nhưng liên quan đến tiết mục diễn xuất, cô suy nghĩ châm chước đã lâu mới quyết định sẽ đàn một bản nhạc. Tuy rằng hiện tại cách ngày lễ kỷ niệm còn xa nhưng cô nghĩ đến ngày lên sân khấu mình cũng không thể quá lúng túng, dù sao điều này cũng đại diện cho cả lớp nên nếu sớm luyện tập thì sẽ càng tuyệt vời. Qua nhiều năm như vậy không hề luyện đàn mà thời gian cô học đàn cũng rất ngắn đã sớm quên hơn nửa.
Cô nghĩ ngay đến Úy Hải Lam nên lập tức tìm tới cô.
Chị hai, chị với em cùng luyện đàn đi, em bảo đảm sẽ không quấy rầy chị, chị chỉ cần cùng em luyện vào cuối tuần là được. Úy Thư Họa kéo tay cô lắc qua lắc lại.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô năn nỉ mình, Úy Hải Lam từ tốn nói: Được rồi, có điều chị cũng quên một ít rồi.
Quá tốt rồi, chị hai, vậy chúng ta liền đi đến phòng luyện đàn thôi.
Chờ đã, chị phải thay quần áo.
Được.
Sau vườn là phòng luyện đàn, đó là căn phòng mà ông nội đã đặc biệt xây cho ba chị em các cô. Gian phòng thanh tĩnh rất đặc biệt, chỉ là sau này trải qua thời gian quá dài không ai đến đây luyện đàn nữa, dần dần căn phòng cũng trống trải âm u. Phòng được xếp rất nhiều cầm cụ, tỳ bà, đàn tranh, đàn dương cầm, còn có loại piano chân đạp kiểu cũ.
Hai người đi vào, bỗng nhiên trong lúc đó có vạn phần bùi ngùi xúc động.
Úy Hải Lam còn có thể nhớ rõ ràng chính mình lần đầu tiên có thể độc lập biểu diễn một ca khúc. Thầy Cẩn vui mừng
/192
|