Sự phồn thịnh cuối cùng lại là công dã tràng, lại là một hồi mây khói.
Nếu như nói từ lúc ban đầu, vừa bắt đầu chính là do anh an bài, như vậy cô rốt cục cũng có thể hiểu, tại sao trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể đi Newyork huấn luyện, tại sao trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể thực sự được điểm tên điều đi đến tổng công ty. Nhưng chuyện gì xảy ra? Làm sao cô sẽ bắt đầu khổ sở, tâm tính thiện lương giống như thiếu mất thứ gì, tất cả kiêu ngạo, tất cả cố gắng, tất cả khổ cực, đến giờ phút này, lại buồn cười trở thành số 0.
Không quấy rầy anh. Cô hướng về anh khẽ mỉm cười.
Tay anh cầm gậy golf cứng lại, đôi mắt hình chim ưng hơi nheo lại Nếu đã tới cũng đừng vội đi.
Không, em đi về. Úy Hải Lam nhàn nhạt nói.
Trở về gấp như vậy làm gì? Lôi Thiệu Hành thong dong mở miệng, lúc nói chuyện, lắc cổ tay kéo ra một độ cung, va chạm qua lại vừa loảng xoảng bang một tiếng, viên kia bị nhắm chính xác ngay quả cầu không có lầm lăn xuống cửa động.
Em không muốn chơi, hơn nữa hơi mệt chút, làm tiêu tan sự hứng thú của các anh cũng không tốt. Úy Hải Lam trả lời vài ba câu, rời đi với thái độ kiên quyết như vậy, một cái xoay người làm bộ như muốn rời đi.
Thuận tiện là một âm thanh dọa người làm cho lòng người kinh ngạc.
A —— Các cô gái lên tiếng thét chói tai, chỉ thấy gậy golf đã bị cắt thành hai khúc.
Chuyện gì xảy ra? Tất cả những người đàn ông quanh đó cũng hoài nghi không dứt.
Úy Hải Lam đang cước bộ dừng lại, sống lưng nhất thời toả ra lan tràn lạnh lẽo, cảm thấy một lực đạo giết người giống như ánh mắt bắn thẳng đến.
Anh cho phép em đi? Giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên.
Úy Hải Lam tính tình cố chấp, vẫn như cũ liều mạng, giống như cô căn bản cũng không nghe thấy, tiếp tục bước đi nín thở một đường chạy như điên.
Mà sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cách cô càng ngày càng gần, chẳng qua là chỉ mấy sãi bước, Lôi Thiệu Hành liền chạy vội tới phía sau cô. Tay Úy Hải Lam mới vừa đụng lấy chốt cửa, anh chợt giơ tay lên chống lại mép cửa, cửa lớn lúc đầu để lại một khe hở, cứ như vậy bị anh cứng rắn đẩy tới, hơi thở anh điên cuồng ép xuống Đợi đó cho anh!
Lôi Thiệu Hành dùng lực một cái đã nắm được cổ tay cô, lực đạo này lớn đến nỗi khiến cô cau mày.
Anh nắm cô đi tới chỗ ghế sa lon, lực lớn khiến cô té ngã, từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái.
Úy Hải Lam nhìn thấy dung nhan anh tuấn quét qua nụ cười nhưng ánh mắt của anh cũng lo lắng vậy Anh không cho phép em đi thì em phải ở chỗ đó không được phép đi.
Đừng chọc anh. Đáy mắt Lôi Thiệu Hành lạnh lẽo vô tình.
Một nhóm người này đều là người tinh mắt, nhìn tình hình có chút không ổn, từng người cũng nhao nhao đứng dậy tìm lý do rời đi.
Nơi này để lại cho cậu. Tần Trăn luôn luôn ít nói, ôm bạn gái đi.
Đoàn người lần lượt rời khỏi, quanh mình chợt liền yên tĩnh đến thần kỳ.
Úy Hải Lam mím môi không nói thêm gì nữa, cô chỉ như vậy nhìn anh. Ánh mắt của cô xen lẫn đa tình khiến cho anh nhất thời thấy tim đập nhanh.
Em sẽ từ chức. Hồi lâu, cô mới khạc ra bốn chữ này.
Ha ha! Lôi Thiệu Hành bật cười, nắm chặt cằm của cô nâng lên Từ chức? Đừng dằn vặt lung tung! Đầu năm nay tìm một công việc an ổn cũng không dễ dàng, em như một đóa hoa thế này cũng đừng bôn ba chung quanh, ban ngày không có chuyện gì xem trang web một chút hoặc cùng người ta tâm sự, ngày qua ngày cũng không tốt sao?
Em đã quyết định từ chức rồi. Úy Hải Lam lạnh lùng phản bác, vung mở bàn tay to của anh ra.
Này, thật đúng là muốn làm chuyện này? Lôi Thiệu Hành mở miệng châm biếm, lời lẽ lạnh lùng cứng rắn như gai nhọn sắt bén, tất cả như đâm vào trái tim của cô Khá lắm! Em từ bỏ! Bản thân anh cũng muốn nhìn một chút xem em có năng lực gì? Em thật cho là mình có thể làm tốt như vậy? Nếu không có anh bảo vệ, em có thể thuận buồm xuôi gió như vậy? Em có thể đi được Newyork? Em có thể nhanh như vậy có tên tuổi trong ngành thiết kế? Anh cho em biết, coi như là chưa tới năm năm mười năm, em vẫn còn là một phụ tá nhỏ nhoi, vĩnh viễn cũng không tiến lên được. Nhà thiết kế thời trang quốc tế sao? Em nằm mơ đi.
Úy Hải Lam bị đâm vào nỗi khổ, giống như là một con nhím phòng bị đang bắt đầu phản kích, cô tức giận quát lớn Em cầu anh sao? Em khiến anh đảm bảo cho em sao? Coi như năm năm mười năm là một phụ tá nhỏ, vậy thì thế nào? Em cho anh biết, em không lạ gì, em căn bản cũng không thích.”
Bày cho em con đường tốt, em còn không thích? Lôi Thiệu Hành giận đến nỗi con ngươi chống đỡ.
Không thích! Không thích! Dù cho cả đời này em đều là phụ tá nhỏ nhoi thì như vậy mắc mớ gì tới anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Hải Lam đỏ lên, cặp mắt to kia loang lổ ngũ sắc dưới ánh đèn vô cùng sáng lóng lánh.
Cô tức giận hô lớn chấn động vào lỗ tai của anh, nụ cười của Lôi Thiệu Hành mê người, cũng ôn tồn nói Chuyện liên quan gì tới anh sao?
Hiện tại anh sẽ để cho em biết, rốt cuộc chuyện có liên quan đến anh hay không? Thì ra là do anh đối đãi với em thật tốt quá cho nên em ngay cả chính mình họ tên gì em cũng quên sạch. die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Lôi Thiệu Hành nhanh chóng cởi ra mấy nút áo sơ mi, rồi sau đó hai ba lần giở trò xé y phục của cô, ngón tay thon dài dạo chơi chung quanh để cho cô vừa đau lại nhột.
Lôi Thiệu Hành cười lạnh vừa phát ra âm thanh, lại vừa vân vê cô vừa chất vấn Rốt cuộc chuyện không liên quan đến anh mà. A? Em ngược lại nói cho anh nghe hiểu một chút đi.”
Anh đừng như vậy!
Nói cho anh! Rốt cuộc chuyện có liên quan đến anh hay không?
Đừng như vậy...
Úy Hải Lam không thể chống đỡ được lực đạo của anh, bị anh đè chặt căn bản cũng không có biện pháp đứng dậy. Hai bàn tay như có điện ở trên người cô dạo chơi, lúc đầu vốn là đè vai của cô, rồi sau đó từ từ dời xuống, như cuồng phong bão táp đem thân thể của cô nhào nặn mềm như sợi bông. Cô một bên nhưng lại bị anh chơi đùa mềm thành một vũng nước.
Lúc trước hoan ái bị thuốc khống chế, cô đã sớm quên mình chủ động như thế nào, chỉ biết là vẫn muốn vẫn muốn, cô bây giờ hoàn toàn thanh tĩnh, có một loại âm thầm sợ hãi, một loại giống như đã từng quen biết sợ hãi, tập kích vào đầu óc cô. Ánh mắt của cô dần dần hoảng hốt, giọng nói nghẹn ngào Lôi Thiệu Hành, anh đừng như vậy...
Lôi Thiệu Hành...
Hai mắt của cô thể hiện một mảnh ướt át, luôn miệng phát ra giọng nói mang theo sự quyến rũ khác thường phá lệ kêu tên anh uyển chuyển nghe thật cảm động. Lôi Thiệu Hành vốn đang đè ép một bụng tức giận, đột nhiên sự tức giận đó cũng tiêu hơn phân nửa, bàn tay theo làn váy liền dò xét đi vào, nâng mông cô lên liền đem quần lót cô tuột đến bắp chân, trầm giọng nói: Đi Thân Thành cũng
Nếu như nói từ lúc ban đầu, vừa bắt đầu chính là do anh an bài, như vậy cô rốt cục cũng có thể hiểu, tại sao trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể đi Newyork huấn luyện, tại sao trong thời gian ngắn như vậy, cô có thể thực sự được điểm tên điều đi đến tổng công ty. Nhưng chuyện gì xảy ra? Làm sao cô sẽ bắt đầu khổ sở, tâm tính thiện lương giống như thiếu mất thứ gì, tất cả kiêu ngạo, tất cả cố gắng, tất cả khổ cực, đến giờ phút này, lại buồn cười trở thành số 0.
Không quấy rầy anh. Cô hướng về anh khẽ mỉm cười.
Tay anh cầm gậy golf cứng lại, đôi mắt hình chim ưng hơi nheo lại Nếu đã tới cũng đừng vội đi.
Không, em đi về. Úy Hải Lam nhàn nhạt nói.
Trở về gấp như vậy làm gì? Lôi Thiệu Hành thong dong mở miệng, lúc nói chuyện, lắc cổ tay kéo ra một độ cung, va chạm qua lại vừa loảng xoảng bang một tiếng, viên kia bị nhắm chính xác ngay quả cầu không có lầm lăn xuống cửa động.
Em không muốn chơi, hơn nữa hơi mệt chút, làm tiêu tan sự hứng thú của các anh cũng không tốt. Úy Hải Lam trả lời vài ba câu, rời đi với thái độ kiên quyết như vậy, một cái xoay người làm bộ như muốn rời đi.
Thuận tiện là một âm thanh dọa người làm cho lòng người kinh ngạc.
A —— Các cô gái lên tiếng thét chói tai, chỉ thấy gậy golf đã bị cắt thành hai khúc.
Chuyện gì xảy ra? Tất cả những người đàn ông quanh đó cũng hoài nghi không dứt.
Úy Hải Lam đang cước bộ dừng lại, sống lưng nhất thời toả ra lan tràn lạnh lẽo, cảm thấy một lực đạo giết người giống như ánh mắt bắn thẳng đến.
Anh cho phép em đi? Giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên.
Úy Hải Lam tính tình cố chấp, vẫn như cũ liều mạng, giống như cô căn bản cũng không nghe thấy, tiếp tục bước đi nín thở một đường chạy như điên.
Mà sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cách cô càng ngày càng gần, chẳng qua là chỉ mấy sãi bước, Lôi Thiệu Hành liền chạy vội tới phía sau cô. Tay Úy Hải Lam mới vừa đụng lấy chốt cửa, anh chợt giơ tay lên chống lại mép cửa, cửa lớn lúc đầu để lại một khe hở, cứ như vậy bị anh cứng rắn đẩy tới, hơi thở anh điên cuồng ép xuống Đợi đó cho anh!
Lôi Thiệu Hành dùng lực một cái đã nắm được cổ tay cô, lực đạo này lớn đến nỗi khiến cô cau mày.
Anh nắm cô đi tới chỗ ghế sa lon, lực lớn khiến cô té ngã, từ trên cao nhìn xuống liếc cô một cái.
Úy Hải Lam nhìn thấy dung nhan anh tuấn quét qua nụ cười nhưng ánh mắt của anh cũng lo lắng vậy Anh không cho phép em đi thì em phải ở chỗ đó không được phép đi.
Đừng chọc anh. Đáy mắt Lôi Thiệu Hành lạnh lẽo vô tình.
Một nhóm người này đều là người tinh mắt, nhìn tình hình có chút không ổn, từng người cũng nhao nhao đứng dậy tìm lý do rời đi.
Nơi này để lại cho cậu. Tần Trăn luôn luôn ít nói, ôm bạn gái đi.
Đoàn người lần lượt rời khỏi, quanh mình chợt liền yên tĩnh đến thần kỳ.
Úy Hải Lam mím môi không nói thêm gì nữa, cô chỉ như vậy nhìn anh. Ánh mắt của cô xen lẫn đa tình khiến cho anh nhất thời thấy tim đập nhanh.
Em sẽ từ chức. Hồi lâu, cô mới khạc ra bốn chữ này.
Ha ha! Lôi Thiệu Hành bật cười, nắm chặt cằm của cô nâng lên Từ chức? Đừng dằn vặt lung tung! Đầu năm nay tìm một công việc an ổn cũng không dễ dàng, em như một đóa hoa thế này cũng đừng bôn ba chung quanh, ban ngày không có chuyện gì xem trang web một chút hoặc cùng người ta tâm sự, ngày qua ngày cũng không tốt sao?
Em đã quyết định từ chức rồi. Úy Hải Lam lạnh lùng phản bác, vung mở bàn tay to của anh ra.
Này, thật đúng là muốn làm chuyện này? Lôi Thiệu Hành mở miệng châm biếm, lời lẽ lạnh lùng cứng rắn như gai nhọn sắt bén, tất cả như đâm vào trái tim của cô Khá lắm! Em từ bỏ! Bản thân anh cũng muốn nhìn một chút xem em có năng lực gì? Em thật cho là mình có thể làm tốt như vậy? Nếu không có anh bảo vệ, em có thể thuận buồm xuôi gió như vậy? Em có thể đi được Newyork? Em có thể nhanh như vậy có tên tuổi trong ngành thiết kế? Anh cho em biết, coi như là chưa tới năm năm mười năm, em vẫn còn là một phụ tá nhỏ nhoi, vĩnh viễn cũng không tiến lên được. Nhà thiết kế thời trang quốc tế sao? Em nằm mơ đi.
Úy Hải Lam bị đâm vào nỗi khổ, giống như là một con nhím phòng bị đang bắt đầu phản kích, cô tức giận quát lớn Em cầu anh sao? Em khiến anh đảm bảo cho em sao? Coi như năm năm mười năm là một phụ tá nhỏ, vậy thì thế nào? Em cho anh biết, em không lạ gì, em căn bản cũng không thích.”
Bày cho em con đường tốt, em còn không thích? Lôi Thiệu Hành giận đến nỗi con ngươi chống đỡ.
Không thích! Không thích! Dù cho cả đời này em đều là phụ tá nhỏ nhoi thì như vậy mắc mớ gì tới anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Hải Lam đỏ lên, cặp mắt to kia loang lổ ngũ sắc dưới ánh đèn vô cùng sáng lóng lánh.
Cô tức giận hô lớn chấn động vào lỗ tai của anh, nụ cười của Lôi Thiệu Hành mê người, cũng ôn tồn nói Chuyện liên quan gì tới anh sao?
Hiện tại anh sẽ để cho em biết, rốt cuộc chuyện có liên quan đến anh hay không? Thì ra là do anh đối đãi với em thật tốt quá cho nên em ngay cả chính mình họ tên gì em cũng quên sạch. die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Lôi Thiệu Hành nhanh chóng cởi ra mấy nút áo sơ mi, rồi sau đó hai ba lần giở trò xé y phục của cô, ngón tay thon dài dạo chơi chung quanh để cho cô vừa đau lại nhột.
Lôi Thiệu Hành cười lạnh vừa phát ra âm thanh, lại vừa vân vê cô vừa chất vấn Rốt cuộc chuyện không liên quan đến anh mà. A? Em ngược lại nói cho anh nghe hiểu một chút đi.”
Anh đừng như vậy!
Nói cho anh! Rốt cuộc chuyện có liên quan đến anh hay không?
Đừng như vậy...
Úy Hải Lam không thể chống đỡ được lực đạo của anh, bị anh đè chặt căn bản cũng không có biện pháp đứng dậy. Hai bàn tay như có điện ở trên người cô dạo chơi, lúc đầu vốn là đè vai của cô, rồi sau đó từ từ dời xuống, như cuồng phong bão táp đem thân thể của cô nhào nặn mềm như sợi bông. Cô một bên nhưng lại bị anh chơi đùa mềm thành một vũng nước.
Lúc trước hoan ái bị thuốc khống chế, cô đã sớm quên mình chủ động như thế nào, chỉ biết là vẫn muốn vẫn muốn, cô bây giờ hoàn toàn thanh tĩnh, có một loại âm thầm sợ hãi, một loại giống như đã từng quen biết sợ hãi, tập kích vào đầu óc cô. Ánh mắt của cô dần dần hoảng hốt, giọng nói nghẹn ngào Lôi Thiệu Hành, anh đừng như vậy...
Lôi Thiệu Hành...
Hai mắt của cô thể hiện một mảnh ướt át, luôn miệng phát ra giọng nói mang theo sự quyến rũ khác thường phá lệ kêu tên anh uyển chuyển nghe thật cảm động. Lôi Thiệu Hành vốn đang đè ép một bụng tức giận, đột nhiên sự tức giận đó cũng tiêu hơn phân nửa, bàn tay theo làn váy liền dò xét đi vào, nâng mông cô lên liền đem quần lót cô tuột đến bắp chân, trầm giọng nói: Đi Thân Thành cũng
/192
|