Úy Hải Lam ở bệnh viện liên tiếp rất nhiều ngày.
Sốt cao vẫn trì trệ ở đó không lui, cô cũng vẫn rất hỗn loạn.
Dạ, tiên sinh Lôi, sốt vẫn chưa hạ. Liên tiếp mấy ngày, Vương San luôn nhất trí đáp lời.
Mạnh Hòa Bình mỗi ngày đều tới kiểm tra, rốt cuộc cũng không nhịn được nhíu mày, cảm thấy đau đầu đối với sự phát sốt kéo dài này của cô. Biện pháp gì cũng đều dùng, thuốc gì cũng đều dùng nhưng không thấy tốt hơn. Cô cứ nằm ở trên giường như vậy, miễn cưỡng ăn chút gì, liền nằm ngủ thật lâu, mọi người chỉ sợ cô sẽ tiêu hương ngọc tổn (chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh).
Y tá càng lắc đầu thở dài Cứ phát sốt như vậy nữa, chỉ sợ là đầu óc đều sẽ cháy hỏng.
Vương San vô cùng lo lắng, nghĩ mình nên làm thế nào bây giờ.
Mạnh Hòa Bình nói với Vương San, đây là tâm bệnh.
Trong lòng còn tích tụ, dù là thuốc tốt hơn chăng nữa nhưng đều không thể chữa khỏi.
Úy Hải Lam giống như đang trong một giấc mộng.
Giấc mộng này rất trầm luân cho nên cô vẫn chưa tỉnh lại. Trong mộng, cô không ngừng tìm lối ra. Bốn phía rất là u ám, loại u ám đó đưa tay không thấy được năm ngón. Cô không biết phía trước có vách núi hay không, hoặc là hồ nước, chỉ có thể mờ mịt chạy về phía trước, cô không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại sẽ không có hơi sức tiếp tục.
Nhưng dần dần, cô cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Cô sắp chạy hết nổi rồi.
Bỗng nhiên có ai đang gọi cô.
Tay cô bị người nào cầm thật chặt.
Úy Hải Lam mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Úy Thư Họa .
Chị hai, chị hai. . . . . . Úy Thư Họa nhẹ nhàng gọi cô, bỗng nhiên vui mừng nói Rốt cuộc chị đã tỉnh.
Úy Hải Lam nhẹ giọng mê sảng Thư Họa.
Chị hai, làm sao lại nhập viện rồi? Tại sao không nói với em? Em không biết, chị có bị nặng không? Có phải rất khó chịu hay không? Khi còn bé thể chất Úy Thư Họa tương đối kém, cho nên thường xuyên sẽ bị bệnh, chuyện truyền dịch đối với cô bé mà nói là chuyện xảy ra như cơm bữa. Chỉ là khi trưởng thành, ốm đau cũng dần rời xa cô. Chỉ là có điều đau đớn lúc nhỏ quá mức khắc sâu khiến cho ký ức cô hãy còn mới mẻ.
Ánh mắt Úy Hải Lam hỗn độn rốt cuộc có chút ánh sáng Chị không sao.
Dì cả đâu? Tại sao không đến? Em muốn đi tìm dì, cùng dì đến đây nhưng dì không có ở Cẩn Viên này. Úy Thư Họa hỏi.
Bà có chuyện đi ra ngoài. Úy Hải Lam nhẹ giọng nói.
Úy Thư Họa cầm tay cô, ngây thơ nói: Vậy khi nào bà trở lại? Chị ngã bệnh, nhất định rất nhớ bà, trước kia thời điểm em bị bệnh cũng đều rất cần mẹ.
Úy Hải Lam trong lòng chua xót, kiên cường nặn ra nụ cười Cũng nhanh thôi.
Nhưng liền chính cô cũng đều không biết, rốt cuộc ngày nay có còn xa lắm không, bà mới có thể trở lại.
Chị hai, vậy chị nhất định phải nhanh chóng khỏe lên, nếu không … dì nhìn thấy chị ngã bệnh, dì sẽ thêm nhiều lo lắng, nhiều khổ sở, nhiều áy náy, dì không ở bên cạnh chị.
Nghe được Úy Thư Họa nói như vậy, Úy Hải Lam chợt ngẩn ra.
Đúng vậy, cô không thể để cho bà lo lắng khổ sở đau lòng.
Úy Hải Lam nhẹ nhàng cầm tay của cô, yếu ớt gật đầu.
Sau ngày hôm đó, tình trạng của Úy Hải Lam từ từ có chuyển
Sốt cao vẫn trì trệ ở đó không lui, cô cũng vẫn rất hỗn loạn.
Dạ, tiên sinh Lôi, sốt vẫn chưa hạ. Liên tiếp mấy ngày, Vương San luôn nhất trí đáp lời.
Mạnh Hòa Bình mỗi ngày đều tới kiểm tra, rốt cuộc cũng không nhịn được nhíu mày, cảm thấy đau đầu đối với sự phát sốt kéo dài này của cô. Biện pháp gì cũng đều dùng, thuốc gì cũng đều dùng nhưng không thấy tốt hơn. Cô cứ nằm ở trên giường như vậy, miễn cưỡng ăn chút gì, liền nằm ngủ thật lâu, mọi người chỉ sợ cô sẽ tiêu hương ngọc tổn (chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh).
Y tá càng lắc đầu thở dài Cứ phát sốt như vậy nữa, chỉ sợ là đầu óc đều sẽ cháy hỏng.
Vương San vô cùng lo lắng, nghĩ mình nên làm thế nào bây giờ.
Mạnh Hòa Bình nói với Vương San, đây là tâm bệnh.
Trong lòng còn tích tụ, dù là thuốc tốt hơn chăng nữa nhưng đều không thể chữa khỏi.
Úy Hải Lam giống như đang trong một giấc mộng.
Giấc mộng này rất trầm luân cho nên cô vẫn chưa tỉnh lại. Trong mộng, cô không ngừng tìm lối ra. Bốn phía rất là u ám, loại u ám đó đưa tay không thấy được năm ngón. Cô không biết phía trước có vách núi hay không, hoặc là hồ nước, chỉ có thể mờ mịt chạy về phía trước, cô không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại sẽ không có hơi sức tiếp tục.
Nhưng dần dần, cô cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Cô sắp chạy hết nổi rồi.
Bỗng nhiên có ai đang gọi cô.
Tay cô bị người nào cầm thật chặt.
Úy Hải Lam mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Úy Thư Họa .
Chị hai, chị hai. . . . . . Úy Thư Họa nhẹ nhàng gọi cô, bỗng nhiên vui mừng nói Rốt cuộc chị đã tỉnh.
Úy Hải Lam nhẹ giọng mê sảng Thư Họa.
Chị hai, làm sao lại nhập viện rồi? Tại sao không nói với em? Em không biết, chị có bị nặng không? Có phải rất khó chịu hay không? Khi còn bé thể chất Úy Thư Họa tương đối kém, cho nên thường xuyên sẽ bị bệnh, chuyện truyền dịch đối với cô bé mà nói là chuyện xảy ra như cơm bữa. Chỉ là khi trưởng thành, ốm đau cũng dần rời xa cô. Chỉ là có điều đau đớn lúc nhỏ quá mức khắc sâu khiến cho ký ức cô hãy còn mới mẻ.
Ánh mắt Úy Hải Lam hỗn độn rốt cuộc có chút ánh sáng Chị không sao.
Dì cả đâu? Tại sao không đến? Em muốn đi tìm dì, cùng dì đến đây nhưng dì không có ở Cẩn Viên này. Úy Thư Họa hỏi.
Bà có chuyện đi ra ngoài. Úy Hải Lam nhẹ giọng nói.
Úy Thư Họa cầm tay cô, ngây thơ nói: Vậy khi nào bà trở lại? Chị ngã bệnh, nhất định rất nhớ bà, trước kia thời điểm em bị bệnh cũng đều rất cần mẹ.
Úy Hải Lam trong lòng chua xót, kiên cường nặn ra nụ cười Cũng nhanh thôi.
Nhưng liền chính cô cũng đều không biết, rốt cuộc ngày nay có còn xa lắm không, bà mới có thể trở lại.
Chị hai, vậy chị nhất định phải nhanh chóng khỏe lên, nếu không … dì nhìn thấy chị ngã bệnh, dì sẽ thêm nhiều lo lắng, nhiều khổ sở, nhiều áy náy, dì không ở bên cạnh chị.
Nghe được Úy Thư Họa nói như vậy, Úy Hải Lam chợt ngẩn ra.
Đúng vậy, cô không thể để cho bà lo lắng khổ sở đau lòng.
Úy Hải Lam nhẹ nhàng cầm tay của cô, yếu ớt gật đầu.
Sau ngày hôm đó, tình trạng của Úy Hải Lam từ từ có chuyển
/192
|