Ở trong xe, Nhiếp Đồng vốn đang buồn ngủ lại âm thầm tỉnh lại. Cô bé xoa xoa hai mắt đang buồn ngủ tỉnh táo trở lại, mơ hồ nhìn quanh, lẩm bẩm gọi hai người nhưng không có ai đáp lại. Càng không nhìn thấy bọn họ, cô bé có chút hốt hoảng, một cảm giác mất mát thật sâu tự nhiên ập đến giống như lại một lần nữa bị người khác vứt bỏ.
Từ trên ghế Nhiếp Đồng ngồi dậy, ghé đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Chợt cô nhìn thấy cách đó không xa trên mảng đá ngầm mơ hồ có hai bóng người đang ngồi.
Hai người kia ngồi tựa sát nhau, người đàn ông ôm đầu vai của người phụ nữ, che chở ôm cô vào trong ngực mình. Cô gái khoác chiếc áo của người kia, mái tóc bay tán loạn ở sau lưng, hai người một cao một thấp, bóng lưng cũng cực kỳ phối hợp xứng đôi. Rồi sau đó, người đàn ông khẽ vuốt đầu của cô gái, còn cô gái cũng liền từ từ nghiêng đầu, rốt cuộc tựa đầu vào vai anh.
Lúc này đang là hoàng hôn, ánh trời chiều đẹp vô cùng.
Ánh nắng chiều ở bờ biển vô cùng đẹp khiến cho người ta say mê, vô số chim di trú hợp nhau thành quần thể, phong cảnh đồng nhất giống như là bức họa, vô cùng hùng vĩ.
Nhiếp Đồng nằm ngay cửa sổ xe, không khỏi nhìn đến mất hồn.
Cô vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống xe đi về hướng hai người chạy như điên.
Chú Lôi! Chị Hải Lam! Nhiếp Đồng sung sướng reo lớn.
Tiếng gọi trẻ thơ thoải mái ầm ĩ sâu thẳm truyền đến, hai người đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Đồng hếch khuôn mặt tươi cười chạy đến.
Ai, bị phát hiện rồi! Lôi Thiệu Hành bất đắc dĩ than thở một tiếng.
Úy Hải Lam ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy khuôn mặt anh tràn đầy dịu dàng, loại dịu dàng đó lại nhấp nhô như sóng nước, lạnh lẽo dưới mặt biển, chất chứa vô hạn ấm áp. Anh như vậy, cô rất hiếm khi được nhìn thấy, ngoài mặt anh luôn mỉm cười che giấu phần âm độc cùng lạnh lùng kia, cho nên nụ cười của anh đều không mang hơi ấm. Nhưng giờ phút này, cô vui nhìn thấy anh như vậy.
Các người thật là xấu, len lén đi ngắm biển cũng không nói cho cháu biết. Cô bé bắt đầu oán trách.
A! Ai bảo một con heo nhỏ ngủ thiếp đi!
Cháu muốn qua bên kia chơi.
Ba người bước chậm đi tới bờ cát.
Nhiếp Đồng sung sướng chạy đến phía trước, túi đeo lắc lư trên lưng.
Lôi Thiệu Hành liền cùng Úy Hải Lam yên tĩnh đi theo ở phía sau, Nhiếp Đồng bướng bỉnh vốc lên một nắm cát, ném về phía nơi xa, lại lặp lại động tác này nhiều lần, làm không biết mệt.
Nhiếp Đồng vừa chơi đùa, vừa khẽ ngâm nga một ca khúc.
Tiếng hát trẻ con ngọt ngào tinh khiết, nhẹ nhàng quanh co bên tai, nghe hết sức hay.
Cô bé hát
Tôi muốn lớn nhanh một chút, để không cần xem đồng thoại (truyện dành cho trẻ em).
Chờ hoàng tử dẫn tôi cưỡi ngựa trắng.
Có phải ngấn lệ tình yêu lóe sáng hơn? Trước khi được hạnh phúc, công chúa sẽ chịu bi
Từ trên ghế Nhiếp Đồng ngồi dậy, ghé đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Chợt cô nhìn thấy cách đó không xa trên mảng đá ngầm mơ hồ có hai bóng người đang ngồi.
Hai người kia ngồi tựa sát nhau, người đàn ông ôm đầu vai của người phụ nữ, che chở ôm cô vào trong ngực mình. Cô gái khoác chiếc áo của người kia, mái tóc bay tán loạn ở sau lưng, hai người một cao một thấp, bóng lưng cũng cực kỳ phối hợp xứng đôi. Rồi sau đó, người đàn ông khẽ vuốt đầu của cô gái, còn cô gái cũng liền từ từ nghiêng đầu, rốt cuộc tựa đầu vào vai anh.
Lúc này đang là hoàng hôn, ánh trời chiều đẹp vô cùng.
Ánh nắng chiều ở bờ biển vô cùng đẹp khiến cho người ta say mê, vô số chim di trú hợp nhau thành quần thể, phong cảnh đồng nhất giống như là bức họa, vô cùng hùng vĩ.
Nhiếp Đồng nằm ngay cửa sổ xe, không khỏi nhìn đến mất hồn.
Cô vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống xe đi về hướng hai người chạy như điên.
Chú Lôi! Chị Hải Lam! Nhiếp Đồng sung sướng reo lớn.
Tiếng gọi trẻ thơ thoải mái ầm ĩ sâu thẳm truyền đến, hai người đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Đồng hếch khuôn mặt tươi cười chạy đến.
Ai, bị phát hiện rồi! Lôi Thiệu Hành bất đắc dĩ than thở một tiếng.
Úy Hải Lam ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy khuôn mặt anh tràn đầy dịu dàng, loại dịu dàng đó lại nhấp nhô như sóng nước, lạnh lẽo dưới mặt biển, chất chứa vô hạn ấm áp. Anh như vậy, cô rất hiếm khi được nhìn thấy, ngoài mặt anh luôn mỉm cười che giấu phần âm độc cùng lạnh lùng kia, cho nên nụ cười của anh đều không mang hơi ấm. Nhưng giờ phút này, cô vui nhìn thấy anh như vậy.
Các người thật là xấu, len lén đi ngắm biển cũng không nói cho cháu biết. Cô bé bắt đầu oán trách.
A! Ai bảo một con heo nhỏ ngủ thiếp đi!
Cháu muốn qua bên kia chơi.
Ba người bước chậm đi tới bờ cát.
Nhiếp Đồng sung sướng chạy đến phía trước, túi đeo lắc lư trên lưng.
Lôi Thiệu Hành liền cùng Úy Hải Lam yên tĩnh đi theo ở phía sau, Nhiếp Đồng bướng bỉnh vốc lên một nắm cát, ném về phía nơi xa, lại lặp lại động tác này nhiều lần, làm không biết mệt.
Nhiếp Đồng vừa chơi đùa, vừa khẽ ngâm nga một ca khúc.
Tiếng hát trẻ con ngọt ngào tinh khiết, nhẹ nhàng quanh co bên tai, nghe hết sức hay.
Cô bé hát
Tôi muốn lớn nhanh một chút, để không cần xem đồng thoại (truyện dành cho trẻ em).
Chờ hoàng tử dẫn tôi cưỡi ngựa trắng.
Có phải ngấn lệ tình yêu lóe sáng hơn? Trước khi được hạnh phúc, công chúa sẽ chịu bi
/192
|