Hai người tìm một gia đình để ở trọ, cho họ chút tiền, thôn dân nơi này rất nhiệt tình lại chất phác, cho nhiều bọn họ cũng không cần, còn mời hai người ăn cơm tối, loại bữa cơm ấm cúng nồng đậm hơi thở quê cha đất tổ. Gần tối, nhà ngói đặc biệt thanh bình yên tĩnh, mấy người ngồi quanh khối đá. Trên khối đá là một mặt bàn hình tròn làm bằng gỗ, thím cũng lập tức bưng thức ăn lên, bọn nhỏ cũng lễ phép cầm chén cầm đũa.
Nhị Mao, coi chừng rơi, Đại Mao, cậu cầm đi.
Ơ, nhanh lên.
Không được, tớ có thể cầm.
Thím sốt ruột nhìn về phía hai đứa bé muốn chúng đừng bướng bỉnh gây sự nữa.
Hai đứa bé đều là bé trai, vừa 7, 8 tuổi, chính là độ tuổi tinh nghịch. Mà con gái lớn và con gái nhỏ lại xinh xắn động lòng người, hai cô bé khéo léo buộc bím tóc sừng dê dễ thương, lại bó lại thành bánh quai chèo. Nơi này bọn họ ăn mặc trang phục thô sơ đặc trưng làm bằng sợi đay, màu sắc rất tươi, nụ cười hồn nhiên ngọt ngào.
Gia đình này là nhà hai anh em hợp lại, cho nên thật ra thì đó là hai hộ.
Ngày thường hai anh em phải đi làm nông, các thím trong xưởng nhuộm vải, ở sân sau có nuôi một ít gà vịt nhỏ. Bọn nhỏ đi học ở trường, tan học sẽ trở về, mọi người tụ họp chung một chỗ, mấy chục thành viên trong nhà cùng nhau ăn cơm cười nói, dù cuộc sống đơn giản nhưng như vậy cũng hạnh phúc. Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, cách xa mọi phiển toái trong xã hội, đây quả thực là cuộc sống thần tiên.
Hai chị em bưng bát cơm, lại đưa đũa lên, lễ phép iểu chuyện.
Tiên sinh Lôi, ăn nhiều một chút, tiểu thư Úy, cô cũng ăn nhiều một chút, nơi này không thể so với trong thành phố nên không có gì tốt để chiêu đãi hai người. Chỉ có gà này là do Đại Mao nuôi, những thức ăn này cũng do con gái lớn và con gái thứ hái, tất cả đều rất mới. Thím cười khanh khách nói.
Người nông dân rất hiếu khách luôn gắp thức ăn cho bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, trong chén của Lôi Thiệu Hành và Úy Hải Lam đều là thức ăn.
Sức ăn của Úy Hải Lam vốn không lớn nên cô không ăn hết. Cô có chút khó xử, nghĩ tới việc mình ăn không xong thì không được nhưng cô lại ăn không vô, chính đang trong lúc chần chừ do dự, có người lại cầm chén của cô qua trực tiếp gắp rau ăn. Cô ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn anh.
Anh ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ nhai, động tác kia rất tuấn tú.
Nhưng chén này cô đã dùng qua, cô đã ăn vài miếng thức ăn này rồi . . . . . .
Thím cười nói Hai người là vợ chồng son?
Úy Hải Lam xấu hổ cười, cũng không biết nói gì.
Lôi Thiệu Hành buồn bực ăn cơm, càng thêm trầm mặc.
Mọi người nhìn thấy bộ dáng bọn họ như thế, cho rằng bọn họ mới cưới nên xấu hổ ngượng ngùng.
Thím lại hỏi Hai người nhất định kết hôn chưa được bao lâu, hóa
Nhị Mao, coi chừng rơi, Đại Mao, cậu cầm đi.
Ơ, nhanh lên.
Không được, tớ có thể cầm.
Thím sốt ruột nhìn về phía hai đứa bé muốn chúng đừng bướng bỉnh gây sự nữa.
Hai đứa bé đều là bé trai, vừa 7, 8 tuổi, chính là độ tuổi tinh nghịch. Mà con gái lớn và con gái nhỏ lại xinh xắn động lòng người, hai cô bé khéo léo buộc bím tóc sừng dê dễ thương, lại bó lại thành bánh quai chèo. Nơi này bọn họ ăn mặc trang phục thô sơ đặc trưng làm bằng sợi đay, màu sắc rất tươi, nụ cười hồn nhiên ngọt ngào.
Gia đình này là nhà hai anh em hợp lại, cho nên thật ra thì đó là hai hộ.
Ngày thường hai anh em phải đi làm nông, các thím trong xưởng nhuộm vải, ở sân sau có nuôi một ít gà vịt nhỏ. Bọn nhỏ đi học ở trường, tan học sẽ trở về, mọi người tụ họp chung một chỗ, mấy chục thành viên trong nhà cùng nhau ăn cơm cười nói, dù cuộc sống đơn giản nhưng như vậy cũng hạnh phúc. Mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, cách xa mọi phiển toái trong xã hội, đây quả thực là cuộc sống thần tiên.
Hai chị em bưng bát cơm, lại đưa đũa lên, lễ phép iểu chuyện.
Tiên sinh Lôi, ăn nhiều một chút, tiểu thư Úy, cô cũng ăn nhiều một chút, nơi này không thể so với trong thành phố nên không có gì tốt để chiêu đãi hai người. Chỉ có gà này là do Đại Mao nuôi, những thức ăn này cũng do con gái lớn và con gái thứ hái, tất cả đều rất mới. Thím cười khanh khách nói.
Người nông dân rất hiếu khách luôn gắp thức ăn cho bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, trong chén của Lôi Thiệu Hành và Úy Hải Lam đều là thức ăn.
Sức ăn của Úy Hải Lam vốn không lớn nên cô không ăn hết. Cô có chút khó xử, nghĩ tới việc mình ăn không xong thì không được nhưng cô lại ăn không vô, chính đang trong lúc chần chừ do dự, có người lại cầm chén của cô qua trực tiếp gắp rau ăn. Cô ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn anh.
Anh ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ nhai, động tác kia rất tuấn tú.
Nhưng chén này cô đã dùng qua, cô đã ăn vài miếng thức ăn này rồi . . . . . .
Thím cười nói Hai người là vợ chồng son?
Úy Hải Lam xấu hổ cười, cũng không biết nói gì.
Lôi Thiệu Hành buồn bực ăn cơm, càng thêm trầm mặc.
Mọi người nhìn thấy bộ dáng bọn họ như thế, cho rằng bọn họ mới cưới nên xấu hổ ngượng ngùng.
Thím lại hỏi Hai người nhất định kết hôn chưa được bao lâu, hóa
/192
|