Nước Mỹ, hợp chủng quốc America do nhiều quốc gia hợp tác dựa trên phương thức đôi bên cùng có lợi, do năm mươi nước cùng một Liên Bang đặc khu trực thuộc tạo thành tập hợp chế độ liên bang cộng hoà quốc gia. Phần lớn tập trung các nước phía Đông Đại Tây Dương, các nước phía tây Thái Bình Dương, các nước phía bắc nằm gần Canada, các nước phía nam tiếp giáp Mexico, diện tích hơn 9,620,000 km2.
Úy Hải Lam chưa từng đi đến quốc gia này, ngoại trừ được học trong sách giáo khoa một ít về quan hệ địa lý trong lịch sử thì cô cũng chỉ nghe người ta đồn đại về nó. Ngoài ra, cô cũng chỉ biết về nó từ miệng của hai vị phu nhân Uý gia, từ chiếc môi xinh đẹp nhưng kiêu ngạo của Úy Mặc Doanh, từ chiếc miệng hoạt bát tinh tế của Úy Thư Họa mà thôi.
Ông nội Úy Quang Triệu có quy định, những đứa trẻ trong nhà họ Úy tròn mười tuổi mới có thể xuất ngoại.
Lần đầu tiên Úy Mặc Doanh từ nước Mỹ trở về, trong ánh mắt cô lập loè ánh sáng, tận tình nói: “Em có biết cổng vòm cung Gateway Arch ở thành phố St Louis(1) không? Chị đã tận mắt nhìn thấy.”
(1) Mời các bạn xem thêm về cổng vòm cung Gateway Arch ở thành phố St Louis theo link này nhé :
ttps://www.vietnamaairlines.com/du-lich-my/cong-vom-troi-gateway-arch-thanh-pho-st-louis-luon-lam-du-khach-mo.html
Đang đứng ở giữa nhà, cô nhảy qua người Uý Hải Lam trực tiếp đến gần Úy Thư Họa kể lại cuộc vui chơi của mình ở nước Mỹ.
Còn Úy Thư họa lần đầu tiên từ nước Mỹ trở về, trong mắt cũng lập loè ánh sáng giống như vậy, vui vẻ nói: “Thiên đường giải trí Disney Land(2) khiến em rất thích, lần sau em còn muốn đi nữa.”
(2) Mời các bạn xem thêm về công viên giải trí Disney Land theo link này nhé :
http://www.vietourist.com.vn/vn/news/dia-danh-du-lich-nuoc-my/kham-pha-cong-vien-giai-tri-disneyland-o-my-417.html
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay New York, tâm trạng Úy Hải Lam đang bình tĩnh bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.
Trời cũng dần tối, nhìn đồng hồ đã là sáu giờ tối.
Theo đoàn người ra sân bay, Vương San lập tức gọi điện thoại báo tin.
Bên tai Uý Hải Lam là giọng nói của Vương San lúc ẩn lúc hiện, cô phóng tầm mắt mình ra cửa sổ thủy tinh phía trước, bên ngoài là quang cảnh đèn đuốc sáng choang, phồn hoa hưng thịnh. Sau khi Vương San cúp điện thoại, đi tới bên cạnh cô mỉm cười hỏi: Tiểu thư Uý , khách sạn đã được đặt trước rồi, cô muốn trước tiên ra bên ngoài ăn hay về khách sạn nghỉ ngơi một chút?
Thực ra, bên phía tổng công ty bên kia đã sắp xếp nơi ăn chốn ở cho học viên nghỉ ngơi rồi nhưng bây giờ nhìn lại, chắc chắn là cô không thể ở một nơi như tập thể ký túc xá được rồi.
Úy Hải Lam không suy nghĩ nhiều, quay đầu hỏi: Tượng nữ thần Tự Do(3) cách đây xa không?
(3) Mời các bạn xem thêm về tượng đài nữ thần Tự Do theo link này nhé : https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0%E1%BB%A3ng_N%E1%BB%AF_th%E1%BA%A7n_T%E1%BB%B1_do
Lộ trình cũng không phải rất gần nhưng vì Úy Hải Lam kiên trì nên Vương San vẫn chấp nhận cùng đi với cô.
Múi giờ chênh lệch nên thân thể có chút khó chịu, Úy Hải Lam nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên xe. Mãi đến tận khi có người nhẹ nhàng la lên, lúc này cô mới cố gắng mở mí mắt nặng trĩu của mình ra.
Đập vào mắt cô là một quang cảnh rộng lớn phồn hoa động lòng người mà không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được chúng. Đó là lối vào cảng New York, bên trong hải cảng còn có một toà đảo cực nhỏ.
Hòn đảo này cách không xa với vị trí Tây Nam thuộc Manhattan, cũng được gọi là đảo Tự Do. Trên đảo có một toà nhà cao có chứa pho tượng to lớn được dựng đứng sừng sững, ca tụng Nữ Thần Tự Do. Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn bao phủ cả một khoảng không gian làm nổi bật vẻ đẹp của nữ thần. Đôi môi bức tượng đóng chặt, đầu đội vương miện, ánh sáng bắn ra bốn phía, thân mặc trường bào La Mã thời cổ đại, trên chân còn lưu lại xiềng xích đã bị kéo đứt. Tay nữ thần cầm bó đuốc hướng về không trung giơ lên thật cao, bên trong bó đuốc còn có ánh đèn sáng choang, bốn phương tám hướng đều bắn ra ánh đèn đẹp đến mê người. Ánh mắt nữ thần nhìn về phía trước, tư thái ưu mỹ (tươi đẹp), thần thánh không thể khinh nhờn.
Xe dừng ở gần cảng, Úy Hải Lam nhìn tượng Nữ thần Tự Do đột nhiên phun ra một tràng câu tiếng Anh.
Tuy rằng giọng cô rất nhỏ nhẹ nhưng Vương San lại nghe rất rõ.
Đó là tên của một người —— Emma Lazarus, tên của một nữ thi nhân (nhà thơ).
Thư ký Vương, trở về khách sạn thôi. Cô lại lần nữa nhắm hai mắt mình.
Vào một buổi chiều của nhiều năm trước, cô ngồi dưới ánh mặt trời nghe thấy ai đó đang ngâm nga bài thơ này bỗng trong lòng dâng trào nhiệt huyết, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Trao ta những kẻ mệt mỏi, nghèo đói của các ngươi,
Những đám đông chen chúc của các ngươi đang mong ước hít thở tự do,
Những rác rưởi khốn cùng trên bờ biển đông đúc của các ngươi.
Trao ta, những người vô gia cư, dập vùi trong bão tố,
Ta sẽ nâng đèn rọi bên cạnh cánh cửa vàng!”
(Nguyễn Minh Hiển dịch)
...
Lần này tổng công ty Elain tiến cử tổng cộng năm người đi tới New York, hai nam ba nữ. Ngoài Uý Hải Lam còn có bốn người nữa do công ty sắp xếp. Toàn bộ khu nhà trọ gồm một phòng đơn dành cho một người ở, còn lại đều là dùng chung. Cách mấy ngày sẽ có người giúp việc đến quét dọn gian phòng nên việc lau dọn cũng không cần lo lắng. Thế nhưng việc ăn uống lại là vấn đề lớn, vì để tiết kiệm chi phí, sau một phen trao đổi sẽ giao trọng trách này cho nữ, còn nam sẽ phụ trách rửa rau và chén bát.
Vào ban ngày, bọn họ sẽ đúng giờ đến giảng đường nghe bài. Trừ năm người bọn họ ra còn có những công ty trong nước cũng tiến cử nhân tài ra nước ngoài học chẳng hạn như công ty Tân Tú. Trong phòng học đều bố trí đầy đủ các thiết bị, có thể để cho bọn họ tự do phát huy. Giảng sư được mời đến cũng đều là một nhà thiết kế giàu kinh nghiệm, tư duy rõ ràng đặc biệt. Điều này cũng khiến bọn họ giật nảy mình, kinh ngạc sau đó là kính phục vì họ được truyền thụ tri thức vô cùng rộng lớn.
Mỗi tuần bọn họ sẽ phải tham gia quan sát những
Úy Hải Lam chưa từng đi đến quốc gia này, ngoại trừ được học trong sách giáo khoa một ít về quan hệ địa lý trong lịch sử thì cô cũng chỉ nghe người ta đồn đại về nó. Ngoài ra, cô cũng chỉ biết về nó từ miệng của hai vị phu nhân Uý gia, từ chiếc môi xinh đẹp nhưng kiêu ngạo của Úy Mặc Doanh, từ chiếc miệng hoạt bát tinh tế của Úy Thư Họa mà thôi.
Ông nội Úy Quang Triệu có quy định, những đứa trẻ trong nhà họ Úy tròn mười tuổi mới có thể xuất ngoại.
Lần đầu tiên Úy Mặc Doanh từ nước Mỹ trở về, trong ánh mắt cô lập loè ánh sáng, tận tình nói: “Em có biết cổng vòm cung Gateway Arch ở thành phố St Louis(1) không? Chị đã tận mắt nhìn thấy.”
(1) Mời các bạn xem thêm về cổng vòm cung Gateway Arch ở thành phố St Louis theo link này nhé :
ttps://www.vietnamaairlines.com/du-lich-my/cong-vom-troi-gateway-arch-thanh-pho-st-louis-luon-lam-du-khach-mo.html
Đang đứng ở giữa nhà, cô nhảy qua người Uý Hải Lam trực tiếp đến gần Úy Thư Họa kể lại cuộc vui chơi của mình ở nước Mỹ.
Còn Úy Thư họa lần đầu tiên từ nước Mỹ trở về, trong mắt cũng lập loè ánh sáng giống như vậy, vui vẻ nói: “Thiên đường giải trí Disney Land(2) khiến em rất thích, lần sau em còn muốn đi nữa.”
(2) Mời các bạn xem thêm về công viên giải trí Disney Land theo link này nhé :
http://www.vietourist.com.vn/vn/news/dia-danh-du-lich-nuoc-my/kham-pha-cong-vien-giai-tri-disneyland-o-my-417.html
Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay New York, tâm trạng Úy Hải Lam đang bình tĩnh bỗng nhiên nổi lên gợn sóng.
Trời cũng dần tối, nhìn đồng hồ đã là sáu giờ tối.
Theo đoàn người ra sân bay, Vương San lập tức gọi điện thoại báo tin.
Bên tai Uý Hải Lam là giọng nói của Vương San lúc ẩn lúc hiện, cô phóng tầm mắt mình ra cửa sổ thủy tinh phía trước, bên ngoài là quang cảnh đèn đuốc sáng choang, phồn hoa hưng thịnh. Sau khi Vương San cúp điện thoại, đi tới bên cạnh cô mỉm cười hỏi: Tiểu thư Uý , khách sạn đã được đặt trước rồi, cô muốn trước tiên ra bên ngoài ăn hay về khách sạn nghỉ ngơi một chút?
Thực ra, bên phía tổng công ty bên kia đã sắp xếp nơi ăn chốn ở cho học viên nghỉ ngơi rồi nhưng bây giờ nhìn lại, chắc chắn là cô không thể ở một nơi như tập thể ký túc xá được rồi.
Úy Hải Lam không suy nghĩ nhiều, quay đầu hỏi: Tượng nữ thần Tự Do(3) cách đây xa không?
(3) Mời các bạn xem thêm về tượng đài nữ thần Tự Do theo link này nhé : https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C6%B0%E1%BB%A3ng_N%E1%BB%AF_th%E1%BA%A7n_T%E1%BB%B1_do
Lộ trình cũng không phải rất gần nhưng vì Úy Hải Lam kiên trì nên Vương San vẫn chấp nhận cùng đi với cô.
Múi giờ chênh lệch nên thân thể có chút khó chịu, Úy Hải Lam nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên xe. Mãi đến tận khi có người nhẹ nhàng la lên, lúc này cô mới cố gắng mở mí mắt nặng trĩu của mình ra.
Đập vào mắt cô là một quang cảnh rộng lớn phồn hoa động lòng người mà không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được chúng. Đó là lối vào cảng New York, bên trong hải cảng còn có một toà đảo cực nhỏ.
Hòn đảo này cách không xa với vị trí Tây Nam thuộc Manhattan, cũng được gọi là đảo Tự Do. Trên đảo có một toà nhà cao có chứa pho tượng to lớn được dựng đứng sừng sững, ca tụng Nữ Thần Tự Do. Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn bao phủ cả một khoảng không gian làm nổi bật vẻ đẹp của nữ thần. Đôi môi bức tượng đóng chặt, đầu đội vương miện, ánh sáng bắn ra bốn phía, thân mặc trường bào La Mã thời cổ đại, trên chân còn lưu lại xiềng xích đã bị kéo đứt. Tay nữ thần cầm bó đuốc hướng về không trung giơ lên thật cao, bên trong bó đuốc còn có ánh đèn sáng choang, bốn phương tám hướng đều bắn ra ánh đèn đẹp đến mê người. Ánh mắt nữ thần nhìn về phía trước, tư thái ưu mỹ (tươi đẹp), thần thánh không thể khinh nhờn.
Xe dừng ở gần cảng, Úy Hải Lam nhìn tượng Nữ thần Tự Do đột nhiên phun ra một tràng câu tiếng Anh.
Tuy rằng giọng cô rất nhỏ nhẹ nhưng Vương San lại nghe rất rõ.
Đó là tên của một người —— Emma Lazarus, tên của một nữ thi nhân (nhà thơ).
Thư ký Vương, trở về khách sạn thôi. Cô lại lần nữa nhắm hai mắt mình.
Vào một buổi chiều của nhiều năm trước, cô ngồi dưới ánh mặt trời nghe thấy ai đó đang ngâm nga bài thơ này bỗng trong lòng dâng trào nhiệt huyết, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Trao ta những kẻ mệt mỏi, nghèo đói của các ngươi,
Những đám đông chen chúc của các ngươi đang mong ước hít thở tự do,
Những rác rưởi khốn cùng trên bờ biển đông đúc của các ngươi.
Trao ta, những người vô gia cư, dập vùi trong bão tố,
Ta sẽ nâng đèn rọi bên cạnh cánh cửa vàng!”
(Nguyễn Minh Hiển dịch)
...
Lần này tổng công ty Elain tiến cử tổng cộng năm người đi tới New York, hai nam ba nữ. Ngoài Uý Hải Lam còn có bốn người nữa do công ty sắp xếp. Toàn bộ khu nhà trọ gồm một phòng đơn dành cho một người ở, còn lại đều là dùng chung. Cách mấy ngày sẽ có người giúp việc đến quét dọn gian phòng nên việc lau dọn cũng không cần lo lắng. Thế nhưng việc ăn uống lại là vấn đề lớn, vì để tiết kiệm chi phí, sau một phen trao đổi sẽ giao trọng trách này cho nữ, còn nam sẽ phụ trách rửa rau và chén bát.
Vào ban ngày, bọn họ sẽ đúng giờ đến giảng đường nghe bài. Trừ năm người bọn họ ra còn có những công ty trong nước cũng tiến cử nhân tài ra nước ngoài học chẳng hạn như công ty Tân Tú. Trong phòng học đều bố trí đầy đủ các thiết bị, có thể để cho bọn họ tự do phát huy. Giảng sư được mời đến cũng đều là một nhà thiết kế giàu kinh nghiệm, tư duy rõ ràng đặc biệt. Điều này cũng khiến bọn họ giật nảy mình, kinh ngạc sau đó là kính phục vì họ được truyền thụ tri thức vô cùng rộng lớn.
Mỗi tuần bọn họ sẽ phải tham gia quan sát những
/192
|