Chương 6.2: Phương Tự.
Nhưng tầng quan hệ này, Tiêu Mạt Lỵ trước kia không biết, Mạt Lỵ bây giờ lại càng không hay, cho tới tận bây giờ Phương Tự cũng chưa bao giờ gặp Mạt Lỵ, giờ thấy tận mắt rồi, anh ta nhìn thiếu nữ xem như là cháu gái mình, lại nhìn Đường Nhiễm Mặc đứng bên người cô, không hiểu sao, tâm trạng khó chịu tới cực điểm!
Anh ta cười lạnh vài tiếng, "Tôi không được coi như là cậu của cô ta, vậy người chú không có quan hệ huyết thống như cậu không phải còn ở đẳng cấp kém hơn tôi một bậc ư?
Trước giờ mục tiêu của Phương vẫn luôn là chèn ép Tiêu Viễn, nhưng Tiêu Viễn không hòa vào giới kinh doanh, ta ta bèn đặt mục tiêu lên trên người Đường Nhiễm Mặc, song lại bởi vì một nguyên nhân nào đó, hiện giờ chỗ nào anh ta cũng muốn đè anh một cái đầu, nhưng kết quả là lần nào cũng không được như ý muốn thế đấy.
"Dựa trên quy định của pháp luật hiện giờ, tôi là người giám hộ của cháu ấy."
Người giám hộ và người cậu trước nay chưa từng chạm mặt, người nào có quan hệ thân thiết hơn đây?
Phương Tự nghiến răng nghiến lợi, "Cậu đắc ý cái gì, dù sao cậu chăm sóc cháu nó chẳng qua cũng chỉ vì tài sản nhà họ Tiêu thôi chứ gì?"
Nghe vậy, Mạt Lỵ gương mắt nhìn gương mặt người đàn ông bên cạnh, đường cong lạnh lùng sắc sảo, hình dáng hoàn mỹ, y như lúc mới gặp, cô lại cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ điều gì.
Đột nhiên, cô cảm nhận được bàn tay đang cầm tay cô tăng thêm sức.
Đương nhiên là Đường Nhiễm Mặc đã nhận ra ánh mắt của cô, anh hờ hững nói: "Phương Tự, nếu suy đoán lung tung có thể làm cậu cảm nhận được một chút cảm giác của người thắng cuộc, tôi đây cũng rất thương hại cho cậu."
"Hừ, cậu vốn đã không phải người nhà họ Tiêu, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hoang dã được nhà họ Tiêu tìm tới từ một cô nhi viện mà thôi. Tôi nghe nói ông cụ bên nhà họ Tiêu cũng chẳng đối xử tốt đẹp gì với cậu, giờ nhà họ Tiêu chỉ còn lại một đứa trẻ chưa trưởng thành, chỉ cần Mạt Lỵ xảy ra chuyện gì đó, mọi thứ của nhà họ Tiêu còn không phải vào hết trong tay cậu à?" Phương Tự cứ như thể đã nhìn thấu anh, lời nói càng thêm ác liệt, "Tất cả mọi người ở trong cái giới này, người làm kinh doanh vốn đã mang trong mình máu gian xảo, cậu làm tổng giám đốc của Thịnh Thế bao nhiêu năm như thế, chẳng lẽ thủ đoạn lại sạch sẽ hơn tôi chắc, vờ vịt hiên ngang lẫm liệt cho ai xem?"
Đường Nhiễm Mặc không nói gì, hơi thở quanh thân anh càng thêm rét lạnh, thậm chí lấn cả nhiệt độ ấm vừa vặn của máy điều hòa không khí, ánh mắt anh u ám, giống như vực sâu sâu hút không thấy đáy, như đang nổi cơn cuồng phong.
Một người là tổng giám đốc của Thịnh Thế, một người là cậu cả nhà họ Phương, hai người đều không trêu ghẹo được, người trong đại sảnh đã câm như hến từ lâu.
...
/220
|